Chương 100: Chính Thức Đến Ra Mắt Cha Chồng.
Tiểu Khả Liên
15/11/2023
[ Đinh, Quỷ Hỏa đã chấp nhận đề nghị của người chơi. Trong thời gian sắp
tới, chỉ cần người chơi không chủ động khiêu khích, đối phương sẽ tạm
thời không thể làm tổn thương người chơi.]
Có chút vui vẻ mà mỉm cười, Miên Dương cũng đã sớm ngờ tới, đối phương sẽ đáp ứng chính mình.
Chỉ là, tuy rằng đã tạm lên chung một chiếc thuyền, nhưng đó cũng không có nghĩa, hai bên sẽ có thể lập tức tin tưởng nhau.
Miên Dương cũng vậy, Tiểu Ngũ cũng vậy, đều giữ một khoảng cách nhất định, cũng không giao lưu, chỉ một trước một sau, yên lặng đi vào thành.
Tuy rằng ở bên ngoài cũng đã nhìn thấy, nhưng sau khi bước vào nội thành, Miên Dương mới cảm nhận được, thứ gì gọi là hoang lương.
Nếu Miên Dương nhớ không lầm, nơi mà người chơi buông xuống ở Linh Vực là hoàn toàn ngẫu nhiên, gần như mỗi một tòa thành, mỗi một thôn xóm, dã lĩnh, đều sẽ có sự xuất hiện của người chơi.
Nhưng nơi này thật sự là quá mức yên tĩnh, gần như không tìm được bất kì vết tích gì của sự sống, càng đừng nói đến người chơi.
"Chín phần mười là đã bị An Mạc Diễn giết sạch rồi."
Bởi vì định vị bất ngờ biến mất, nên Miên Dương cũng đã mất dấu Si Mị.
Cả tòa thành lớn như thế này, y cũng chỉ có thể tìm kiếm từng chỗ một. Hơn nữa, quá trình còn phải khiêm tốn, không được đánh rắn động cỏ.
Chỉ là, tìm kiếm một hồi, Miên Dương cũng đã bắt đầu có chút mệt mỏi.
Ngồi bên vệ đường gặm bánh bao, ngẩng đầu nhìn huyết nguyệt treo cao trên bầu trời, lại phát hiện An Vũ Hiên cũng đang ngẩn người giống như mình, Miên Dương liền nghi ngờ hỏi: "Phu quân, thế nào?"
"Quen thuộc..." Trầm giọng đáp, ánh mắt An Vũ Hiên vẫn nhìn về phía xa xăm: "Ta đã từng ở đây."
A, đúng rồi nhỉ, y suýt chút đã quên mất, phu quân nhà mình là quận vương gia, hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật.
Kinh thành, có thể xem như là quê hương của hắn.
Trong đầu giống như có suy nghĩ gì vừa lướt qua, nghĩ đến việc định vị của Si Mị là biến mất ở trong thành, Miên Dương cũng đã lập tức đứng phắt dậy, cuối cùng cũng biết, An Mạc Diễn đang trốn ở đâu.
"Phu quân, ngươi còn nhớ đường đến phủ trưởng công chúa không?"
Đoán được Miên Dương đang suy nghĩ điều gì, An Vũ Hiên liền gật đầu, chủ động dẫn đường cho y.
Tuy rằng đã rất lâu không trở về nơi này, nhưng ký ức của An Vũ Hiên vẫn còn rất khắc sâu.
Chưa đến nửa khắc, bọn họ cũng đã tìm đến trước cổng lớn của phủ trưởng công chúa.
Đúng như dự đoán của Miên Dương, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh âm u, hoang tàn ở xung quanh, phủ trưởng công chúa, thế mà lại đèn đuốc sáng trưng, gần như chẳng có gì thay đổi so với trước kia.
Ngây ngẩn nhìn xem ngôi nhà trước kia của mình, ngay khi An Vũ Hiên vẫn chìm trong dòng hồi ức, ở bên cạnh, Miên Dương cũng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
"Quá khứ đều đã qua, nơi này cũng không phải là phủ trưởng công chúa của trước kia. Tất cả chỉ là giả tượng, kính hoa thủy nguyệt mà thôi, đừng để nó ảnh hưởng đến cảm xúc của mình..."
Miên Dương không muốn nhìn thấy An Vũ Hiên vì khung cảnh trước mặt mà nhớ đến những hình ảnh đau khổ giấu sâu trong ký ức.
Ước lượng một chút thực lực của mình, Miên Dương rốt cuộc vẫn là đẩy cửa bước vào.
Đây không phải là y tự đại, không biết lượng sức mình, mà chỉ đơn thuần là vì, y đã mơ hồ cảm nhận được, sau mấy ngày ngủ say, Tiểu Nhạc đã sắp sửa thức tỉnh.
Cho dù đánh không lại, muốn chạy cũng là dư sức.
Lúc này, A Thất cũng đã rời khỏi ảnh cưới, hắn và An Vũ Hiên, liền phân ra hai bên trái phải, đứng ở bên cạnh Miên Dương.
Cổng lớn bị âm khí cưỡng chế đẩy ra, trong nháy mắt liền truyền tới một tiếng vang trầm, đánh vỡ màn đêm tĩnh mịch.
Bị ba vị hung thần vây ở giữa, Miên Dương cũng đã cầm lấy búa cao su của mình, cảnh giác cao độ bước vào trong.
Lý do y không lựa chọn Lục Bạc, chỉ đơn giản là vì, y không quá tự tin vào năng lực xạ kích của mình.
Tốc độ của hung thần hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để hình dung, so với một viên đạn cần phải nhắm chuẩn, vật phẩm linh dị có thể dùng cận chiến, trong một số thời khắc, kỳ thực lại đáng tin hơn nhiều.
Thế nhưng, Miên Dương căn bản lại không ngờ được, trong ván cờ này, bản thân không phải người đánh cờ, mà chỉ là một con cờ trong tay người khác...
Chỉ vừa bước vào cửa, đối diện với y, đã là nụ cười từ ái, xen lẫn mấy phần tà dị của An Mạc Diễn.
"Đều tới đủ hết rồi sao?"
Ở giữa sân lớn, là một đài cao được xây dựng có chút giống với tế đàn.
Không giống với lần trước ở bên trong mộng cảnh, chỉ có thể thấy được một bóng dáng mơ hồ được tạo dựng ra từ góc nhìn của An Vũ Hiên, Miên Dương hiện tại cuối cùng cũng đã nhìn thấy được chân diện mục của vị phụ thân "đáng kính" trong truyền thuyết này.
Ấn tượng đầu tiên chính là, đối phương thật sự quá trẻ, thoạt nhìn cũng không có chênh lệch quá lớn so với An Vũ Hiên.
Về phần dung mạo, có thể khiến công chúa đương triều một lòng si mê, cũng như sinh ra A Thất, An Vũ Hiên và Si Mị, không cần nói cũng biết, sẽ phong hoa tuyệt đại đến mức nào.
Chỉ tiếc...
Mạo tựa thiên tiên, nhưng tâm lại như rắn rết.
Bên dưới lớp da tuyệt mỹ, lại là lòng dạ bẩn thỉu, nhơ nhuốc không chịu nổi.
Có chút vui vẻ mà mỉm cười, Miên Dương cũng đã sớm ngờ tới, đối phương sẽ đáp ứng chính mình.
Chỉ là, tuy rằng đã tạm lên chung một chiếc thuyền, nhưng đó cũng không có nghĩa, hai bên sẽ có thể lập tức tin tưởng nhau.
Miên Dương cũng vậy, Tiểu Ngũ cũng vậy, đều giữ một khoảng cách nhất định, cũng không giao lưu, chỉ một trước một sau, yên lặng đi vào thành.
Tuy rằng ở bên ngoài cũng đã nhìn thấy, nhưng sau khi bước vào nội thành, Miên Dương mới cảm nhận được, thứ gì gọi là hoang lương.
Nếu Miên Dương nhớ không lầm, nơi mà người chơi buông xuống ở Linh Vực là hoàn toàn ngẫu nhiên, gần như mỗi một tòa thành, mỗi một thôn xóm, dã lĩnh, đều sẽ có sự xuất hiện của người chơi.
Nhưng nơi này thật sự là quá mức yên tĩnh, gần như không tìm được bất kì vết tích gì của sự sống, càng đừng nói đến người chơi.
"Chín phần mười là đã bị An Mạc Diễn giết sạch rồi."
Bởi vì định vị bất ngờ biến mất, nên Miên Dương cũng đã mất dấu Si Mị.
Cả tòa thành lớn như thế này, y cũng chỉ có thể tìm kiếm từng chỗ một. Hơn nữa, quá trình còn phải khiêm tốn, không được đánh rắn động cỏ.
Chỉ là, tìm kiếm một hồi, Miên Dương cũng đã bắt đầu có chút mệt mỏi.
Ngồi bên vệ đường gặm bánh bao, ngẩng đầu nhìn huyết nguyệt treo cao trên bầu trời, lại phát hiện An Vũ Hiên cũng đang ngẩn người giống như mình, Miên Dương liền nghi ngờ hỏi: "Phu quân, thế nào?"
"Quen thuộc..." Trầm giọng đáp, ánh mắt An Vũ Hiên vẫn nhìn về phía xa xăm: "Ta đã từng ở đây."
A, đúng rồi nhỉ, y suýt chút đã quên mất, phu quân nhà mình là quận vương gia, hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật.
Kinh thành, có thể xem như là quê hương của hắn.
Trong đầu giống như có suy nghĩ gì vừa lướt qua, nghĩ đến việc định vị của Si Mị là biến mất ở trong thành, Miên Dương cũng đã lập tức đứng phắt dậy, cuối cùng cũng biết, An Mạc Diễn đang trốn ở đâu.
"Phu quân, ngươi còn nhớ đường đến phủ trưởng công chúa không?"
Đoán được Miên Dương đang suy nghĩ điều gì, An Vũ Hiên liền gật đầu, chủ động dẫn đường cho y.
Tuy rằng đã rất lâu không trở về nơi này, nhưng ký ức của An Vũ Hiên vẫn còn rất khắc sâu.
Chưa đến nửa khắc, bọn họ cũng đã tìm đến trước cổng lớn của phủ trưởng công chúa.
Đúng như dự đoán của Miên Dương, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh âm u, hoang tàn ở xung quanh, phủ trưởng công chúa, thế mà lại đèn đuốc sáng trưng, gần như chẳng có gì thay đổi so với trước kia.
Ngây ngẩn nhìn xem ngôi nhà trước kia của mình, ngay khi An Vũ Hiên vẫn chìm trong dòng hồi ức, ở bên cạnh, Miên Dương cũng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
"Quá khứ đều đã qua, nơi này cũng không phải là phủ trưởng công chúa của trước kia. Tất cả chỉ là giả tượng, kính hoa thủy nguyệt mà thôi, đừng để nó ảnh hưởng đến cảm xúc của mình..."
Miên Dương không muốn nhìn thấy An Vũ Hiên vì khung cảnh trước mặt mà nhớ đến những hình ảnh đau khổ giấu sâu trong ký ức.
Ước lượng một chút thực lực của mình, Miên Dương rốt cuộc vẫn là đẩy cửa bước vào.
Đây không phải là y tự đại, không biết lượng sức mình, mà chỉ đơn thuần là vì, y đã mơ hồ cảm nhận được, sau mấy ngày ngủ say, Tiểu Nhạc đã sắp sửa thức tỉnh.
Cho dù đánh không lại, muốn chạy cũng là dư sức.
Lúc này, A Thất cũng đã rời khỏi ảnh cưới, hắn và An Vũ Hiên, liền phân ra hai bên trái phải, đứng ở bên cạnh Miên Dương.
Cổng lớn bị âm khí cưỡng chế đẩy ra, trong nháy mắt liền truyền tới một tiếng vang trầm, đánh vỡ màn đêm tĩnh mịch.
Bị ba vị hung thần vây ở giữa, Miên Dương cũng đã cầm lấy búa cao su của mình, cảnh giác cao độ bước vào trong.
Lý do y không lựa chọn Lục Bạc, chỉ đơn giản là vì, y không quá tự tin vào năng lực xạ kích của mình.
Tốc độ của hung thần hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để hình dung, so với một viên đạn cần phải nhắm chuẩn, vật phẩm linh dị có thể dùng cận chiến, trong một số thời khắc, kỳ thực lại đáng tin hơn nhiều.
Thế nhưng, Miên Dương căn bản lại không ngờ được, trong ván cờ này, bản thân không phải người đánh cờ, mà chỉ là một con cờ trong tay người khác...
Chỉ vừa bước vào cửa, đối diện với y, đã là nụ cười từ ái, xen lẫn mấy phần tà dị của An Mạc Diễn.
"Đều tới đủ hết rồi sao?"
Ở giữa sân lớn, là một đài cao được xây dựng có chút giống với tế đàn.
Không giống với lần trước ở bên trong mộng cảnh, chỉ có thể thấy được một bóng dáng mơ hồ được tạo dựng ra từ góc nhìn của An Vũ Hiên, Miên Dương hiện tại cuối cùng cũng đã nhìn thấy được chân diện mục của vị phụ thân "đáng kính" trong truyền thuyết này.
Ấn tượng đầu tiên chính là, đối phương thật sự quá trẻ, thoạt nhìn cũng không có chênh lệch quá lớn so với An Vũ Hiên.
Về phần dung mạo, có thể khiến công chúa đương triều một lòng si mê, cũng như sinh ra A Thất, An Vũ Hiên và Si Mị, không cần nói cũng biết, sẽ phong hoa tuyệt đại đến mức nào.
Chỉ tiếc...
Mạo tựa thiên tiên, nhưng tâm lại như rắn rết.
Bên dưới lớp da tuyệt mỹ, lại là lòng dạ bẩn thỉu, nhơ nhuốc không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.