Chương 74: Nhân sinh đều là nhờ diễn kỹ
Tiểu Khả Liên
04/05/2023
“Ta sẽ cho ngươi hai canh giờ, nếu trong vòng hai canh giờ này, ngươi có thể tìm được nhi tử của mình trước ta, ta sẽ buông tha cho hai người các ngươi, thậm chí còn chỉ ra thiếu sót trong kế hoạch của ngươi, giúp ngươi chế tạo ra lệ quỷ trong truyền thuyết…”
“Cũng chính là hung thần.”
Hô hấp dồn dập, rất rõ ràng, lời nói của Miên Dương cũng đã bắn trúng tim đen của An Mạc Diễn, khiến lão tự tay xóa bỏ hết thảy nghi ngờ, thậm chí còn đem y xem thành ‘thượng vị giả’, có thực lực mạnh hơn chính mình.
Nhất là khi lúc này, sắc mặt đột ngột âm trầm, y còn bỗng dưng xòe tay ra, trong lòng bàn tay vừa vặn là một nắm tóc đang cuộn tròn, ngọ nguậy, khiến người nhìn thấy liền ác tâm.
Nhưng quan trọng nhất là, từ trên những sợi tóc nhỏ bé này, An Mạc Diễn thế mà lại có thể cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng âm lãnh, khiến lệ quỷ ẩn giấu trong người lão đều bắt đầu truyền đến cảm xúc bất an, xao động, giống như cực kì e ngại.
“Còn nếu ngươi chậm chạp, để ta tìm ra nhi tử của ngươi trước…vậy thì cũng chỉ có thể xin lỗi, mạng nhỏ của ngươi, ta sẽ trực tiếp cầm đi.”
“Về phần tiểu nhi tử đáng thương kia…ta cũng chỉ có thể thay ngươi ‘chăm sóc’ hắn thật tốt, biến hắn thành kiệt tác hoàn mỹ nhất, trở thành vị hung thần đầu tiên được người sống chế tạo ra!”
Đừng nói là An Mạc Diễn, ngay cả bản thân Miên Dương hiện tại cũng đều đã bị bộ dạng mất trí này của mình làm cho ghê tởm muốn chết.
Quả thật là so với biến thái còn giống biến thái.
Biết rõ chuyện gì cũng là vật cực tất phản, không thể được đà lấn tới, nên không để An Mạc Diễn trả lời, Miên Dương lúc này đã mang theo nụ cười ý vị thâm trường, âm u nhìn lão, sau đó liền không chút do quay lưng rời đi.
Nhìn xem thân ảnh của Miên Dương tựa như quỷ mị, trong nháy mắt liền biến mất giữa bóng đêm, An Mạc Diễn liền nhíu mày, rốt cuộc vẫn là lựa chọn rời đi, xem ra thật sự là bị lời nói dối này của y dọa sợ.
Thế nhưng, lão có lẽ sẽ không ngờ được rằng, người mà lão cho là đã biến mất một cách ‘vô tung vô ảnh’ kia, lúc này đã nằm co ro trên đống vải rách chất đống sau vách tường.
Bởi vì muốn làm màu…khụ, là tăng tính xác thực cho lời nói dối của mình, nên sau khi phất tay áo rời đi, y liền đã không chút do dự nhảy xuống từ trên nóc nhà.
Tuy rằng trước khi leo lên y cũng đã chú ý đến đống tạp vật này, cho nên mới dám to gan như vậy, nhưng ai ngờ được, khi ngã xuống vẫn đau đến thế chứ!
Sau khi trở về, nếu không dùng Lục Bạc hút khô âm khí trên người An Vũ Hiên, y đều cảm thấy nỗi đau trên thể xác và tâm linh của mình căn bản là không thể xoa dịu được.
Thật sự là khổ cực mà!
Trong lòng nói không muốn, nhưng cơ thể của Miên Dương thì lại rất thành thật mà bò dậy, cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy đi tìm An Vũ Hiên.
Nếu thật sự để lão tìm được hắn trước y, vậy thì rất tiếc, y có lẽ cũng chỉ có thể vẫy tay tạm biệt hắn, trực tiếp tự sát, làm lại một lần nữa.
Bởi vì một khi đối đầu trực diện, y cảm thấy, khả năng mình đánh thắng lão, có lẽ còn thấp hơn khả năng mình đảo chính thành công…
Xoa xoa cái hông bị trật khớp của mình, Miên Dương liền thất thểu rời khỏi tiểu viện, nhìn xem phủ đệ uy nga, rộng lớn trước mắt, y lại không kiềm lòng được mà vuốt ve mi tâm đang ẩn ẩn đau của mình.
Ha ha, đúng là tự đào hố chôn mình mà.
Dù không muốn nhưng y vẫn phải thừa nhận một sự thật, đó chính là - y cũng không biết An Vũ Hiên và mẫu thân hắn đang trốn ở đâu!
Cho nên bây giờ, dưới điều kiện không đụng mặt An Mạc Diễn, y nhất định phải nhanh hơn lão, từ trong phủ đệ rộng lớn này tìm được bọn họ.
Đương nhiên, thân là một kẻ ngoại lai, đối với địa hình cũng không quá quen thuộc, Miên Dương sẽ không ngốc nghếch đến mức tìm kiếm từng ngỏ ngách một trong vương phủ, bởi vì như vậy quá mất thời gian.
Chi bằng cứ động não suy nghĩ, nói không chừng lại có thể nghĩ ra được gì đó.
Nếu y là mẫu thân của An Vũ Hiên, trong lúc phủ đệ bị phong bế, không có đường thoát thân, y sẽ mang theo hài tử của mình trốn đến đâu?
Đương nhiên là địa đạo, mật thất, hoặc một nơi nào đó tương tự như vậy.
Quan trọng nhất là phải thật bí mật, ngay cả An Mạc Diễn cũng đều không biết tới…
“Có thể là ở đâu đây?”
Miên Dương cảm thấy, chính mình dường như thật sự không có tiềm chất trở thành mẫu thân của An Vũ Hiên.
Bởi vì y phát hiện, bản thân căn bản là không có cách nào đứng ở góc độ của nàng để cân nhắc mọi chuyện.
Cho nên, y cũng chỉ có thể đổi mạch suy nghĩ, lựa chọn ra tay từ hướng khác.
Tỷ như, từ chỗ của An Vũ Hiên.
Lật tung tất cả thông tin mà mình có được, phải mất một lúc lâu, Miên Dương rốt cuộc mới liên tưởng được tới một nơi, đó chính là…
Từ đường.
Vừa rồi trong lúc chạy trốn, Miên Dương cũng đã từng đi qua nơi đây. Cho nên hiện tại, lùng tìm theo trí nhớ, nửa khắc sau, y cũng đã xuất hiện ở nơi uy nghiêm nhất trong vương phủ này.
Lý do Miên Dương xuất hiện ở đây kỳ thực cũng rất đơn giản, bởi vì y nhớ tới một câu nói trong phần mô tả thông tin của quỷ con rối…
À, cũng chính là vị phu quân đoản mệnh kia của y.
Đại khái là, trên vai hắn phải mang vác vong hồn hay bài vị gì đó của cả gia tộc…
Mà nơi có thể có bài vị, ngoại trừ từ đường ra, y đã không còn nghĩ ra được nơi nào khác nữa.
Đương nhiên, cũng có khả năng là y suy nghĩ quá nhiều, đoán sai phương hướng. Nhưng dù sao đều nghĩ không ra, chi bằng cứ lấy ngựa chết làm ngựa sống…
Quan trọng nhất là, cẩu hệ thống rất thích chơi mấy trò giải mã câu chữ này, lần trước chính là một ví dụ điển hình, ai biết được lần này đáp án còn có thể giấu ở bên trong hay không.
Cẩu hệ thống nào đó:…
**Theo yêu cầu của một số bạn thì ta đã lập một blog nho nhỏ trên facebook dùng để giao lưu với mọi người rồi nhé! Ở blog này ta sẽ đăng một số thứ linh tinh, cũng như spoil một số tình tiết hay ý tưởng của mình. Ngoài ra, nếu bạn nào có thắc mắc, hay có gì muốn thổ lộ thì cũng có thể ib cho ta.
“Cũng chính là hung thần.”
Hô hấp dồn dập, rất rõ ràng, lời nói của Miên Dương cũng đã bắn trúng tim đen của An Mạc Diễn, khiến lão tự tay xóa bỏ hết thảy nghi ngờ, thậm chí còn đem y xem thành ‘thượng vị giả’, có thực lực mạnh hơn chính mình.
Nhất là khi lúc này, sắc mặt đột ngột âm trầm, y còn bỗng dưng xòe tay ra, trong lòng bàn tay vừa vặn là một nắm tóc đang cuộn tròn, ngọ nguậy, khiến người nhìn thấy liền ác tâm.
Nhưng quan trọng nhất là, từ trên những sợi tóc nhỏ bé này, An Mạc Diễn thế mà lại có thể cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng âm lãnh, khiến lệ quỷ ẩn giấu trong người lão đều bắt đầu truyền đến cảm xúc bất an, xao động, giống như cực kì e ngại.
“Còn nếu ngươi chậm chạp, để ta tìm ra nhi tử của ngươi trước…vậy thì cũng chỉ có thể xin lỗi, mạng nhỏ của ngươi, ta sẽ trực tiếp cầm đi.”
“Về phần tiểu nhi tử đáng thương kia…ta cũng chỉ có thể thay ngươi ‘chăm sóc’ hắn thật tốt, biến hắn thành kiệt tác hoàn mỹ nhất, trở thành vị hung thần đầu tiên được người sống chế tạo ra!”
Đừng nói là An Mạc Diễn, ngay cả bản thân Miên Dương hiện tại cũng đều đã bị bộ dạng mất trí này của mình làm cho ghê tởm muốn chết.
Quả thật là so với biến thái còn giống biến thái.
Biết rõ chuyện gì cũng là vật cực tất phản, không thể được đà lấn tới, nên không để An Mạc Diễn trả lời, Miên Dương lúc này đã mang theo nụ cười ý vị thâm trường, âm u nhìn lão, sau đó liền không chút do quay lưng rời đi.
Nhìn xem thân ảnh của Miên Dương tựa như quỷ mị, trong nháy mắt liền biến mất giữa bóng đêm, An Mạc Diễn liền nhíu mày, rốt cuộc vẫn là lựa chọn rời đi, xem ra thật sự là bị lời nói dối này của y dọa sợ.
Thế nhưng, lão có lẽ sẽ không ngờ được rằng, người mà lão cho là đã biến mất một cách ‘vô tung vô ảnh’ kia, lúc này đã nằm co ro trên đống vải rách chất đống sau vách tường.
Bởi vì muốn làm màu…khụ, là tăng tính xác thực cho lời nói dối của mình, nên sau khi phất tay áo rời đi, y liền đã không chút do dự nhảy xuống từ trên nóc nhà.
Tuy rằng trước khi leo lên y cũng đã chú ý đến đống tạp vật này, cho nên mới dám to gan như vậy, nhưng ai ngờ được, khi ngã xuống vẫn đau đến thế chứ!
Sau khi trở về, nếu không dùng Lục Bạc hút khô âm khí trên người An Vũ Hiên, y đều cảm thấy nỗi đau trên thể xác và tâm linh của mình căn bản là không thể xoa dịu được.
Thật sự là khổ cực mà!
Trong lòng nói không muốn, nhưng cơ thể của Miên Dương thì lại rất thành thật mà bò dậy, cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy đi tìm An Vũ Hiên.
Nếu thật sự để lão tìm được hắn trước y, vậy thì rất tiếc, y có lẽ cũng chỉ có thể vẫy tay tạm biệt hắn, trực tiếp tự sát, làm lại một lần nữa.
Bởi vì một khi đối đầu trực diện, y cảm thấy, khả năng mình đánh thắng lão, có lẽ còn thấp hơn khả năng mình đảo chính thành công…
Xoa xoa cái hông bị trật khớp của mình, Miên Dương liền thất thểu rời khỏi tiểu viện, nhìn xem phủ đệ uy nga, rộng lớn trước mắt, y lại không kiềm lòng được mà vuốt ve mi tâm đang ẩn ẩn đau của mình.
Ha ha, đúng là tự đào hố chôn mình mà.
Dù không muốn nhưng y vẫn phải thừa nhận một sự thật, đó chính là - y cũng không biết An Vũ Hiên và mẫu thân hắn đang trốn ở đâu!
Cho nên bây giờ, dưới điều kiện không đụng mặt An Mạc Diễn, y nhất định phải nhanh hơn lão, từ trong phủ đệ rộng lớn này tìm được bọn họ.
Đương nhiên, thân là một kẻ ngoại lai, đối với địa hình cũng không quá quen thuộc, Miên Dương sẽ không ngốc nghếch đến mức tìm kiếm từng ngỏ ngách một trong vương phủ, bởi vì như vậy quá mất thời gian.
Chi bằng cứ động não suy nghĩ, nói không chừng lại có thể nghĩ ra được gì đó.
Nếu y là mẫu thân của An Vũ Hiên, trong lúc phủ đệ bị phong bế, không có đường thoát thân, y sẽ mang theo hài tử của mình trốn đến đâu?
Đương nhiên là địa đạo, mật thất, hoặc một nơi nào đó tương tự như vậy.
Quan trọng nhất là phải thật bí mật, ngay cả An Mạc Diễn cũng đều không biết tới…
“Có thể là ở đâu đây?”
Miên Dương cảm thấy, chính mình dường như thật sự không có tiềm chất trở thành mẫu thân của An Vũ Hiên.
Bởi vì y phát hiện, bản thân căn bản là không có cách nào đứng ở góc độ của nàng để cân nhắc mọi chuyện.
Cho nên, y cũng chỉ có thể đổi mạch suy nghĩ, lựa chọn ra tay từ hướng khác.
Tỷ như, từ chỗ của An Vũ Hiên.
Lật tung tất cả thông tin mà mình có được, phải mất một lúc lâu, Miên Dương rốt cuộc mới liên tưởng được tới một nơi, đó chính là…
Từ đường.
Vừa rồi trong lúc chạy trốn, Miên Dương cũng đã từng đi qua nơi đây. Cho nên hiện tại, lùng tìm theo trí nhớ, nửa khắc sau, y cũng đã xuất hiện ở nơi uy nghiêm nhất trong vương phủ này.
Lý do Miên Dương xuất hiện ở đây kỳ thực cũng rất đơn giản, bởi vì y nhớ tới một câu nói trong phần mô tả thông tin của quỷ con rối…
À, cũng chính là vị phu quân đoản mệnh kia của y.
Đại khái là, trên vai hắn phải mang vác vong hồn hay bài vị gì đó của cả gia tộc…
Mà nơi có thể có bài vị, ngoại trừ từ đường ra, y đã không còn nghĩ ra được nơi nào khác nữa.
Đương nhiên, cũng có khả năng là y suy nghĩ quá nhiều, đoán sai phương hướng. Nhưng dù sao đều nghĩ không ra, chi bằng cứ lấy ngựa chết làm ngựa sống…
Quan trọng nhất là, cẩu hệ thống rất thích chơi mấy trò giải mã câu chữ này, lần trước chính là một ví dụ điển hình, ai biết được lần này đáp án còn có thể giấu ở bên trong hay không.
Cẩu hệ thống nào đó:…
**Theo yêu cầu của một số bạn thì ta đã lập một blog nho nhỏ trên facebook dùng để giao lưu với mọi người rồi nhé! Ở blog này ta sẽ đăng một số thứ linh tinh, cũng như spoil một số tình tiết hay ý tưởng của mình. Ngoài ra, nếu bạn nào có thắc mắc, hay có gì muốn thổ lộ thì cũng có thể ib cho ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.