Chương 10
Hoa giâys
20/11/2022
- Huỳnh Thị cũng giàu có như vậy không đến nỗi bạc đãi con mình đấy chứ .
Lần này cô không trả lời , mặt hơi cúi xuống . Trong đầu cũng chẳng thể tìm được đáp án phù hợp , nếu nói “ không “ thì chắc chắn cô ấy cũng chẳng tin khi nhìn vào thân hình tàn tạ này . Mà nói “ có “ thì chẳng phải đang làm Huỳnh Trương Văn mất mặt sao . Trên đời ông ta ghét nhất là thứ đó , lúc đấy ông ta lại nổi giận vô cớ muốn đánh đập cô thì biết phải làm sao .
Thấy vẻ mặt Huỳnh Hứa Giai khó xử như vậy , cô ấy không muốn nói đến điều đấy nữa .
- Cô được nhận . Mau đi lấy đồng phục đi .
Huỳnh Hứa Giai trợn tròn mắt kinh ngạc , không tin rằng mình được nhận nhanh đến thế . Chỉ thông qua mấy câu hỏi ấy thôi , quản lí Lưu còn chưa nhắc về mấy cái như trình độ chuyên môn hay học vấn gì nữa mà .
Thái Hàn nhìn biểu cảm của cô như vậy , vẻ mặt từ thương xót khi nghe những câu hỏi mà quản lí Lưu khi hỏi cô cũng phải mỉm cười không kìm được trêu ghẹo :
- Sao thế ? Chị không muốn làm công việc này nữa à .
Huỳnh Hứa Giai vội vàng lắc đầu như một đứa trẻ , có vài phần đáng yêu .
- Không có , công việc tốt như vậy sao tôi có thể không cần được chứ .
Nói xong cô cũng cúi gập người cảm ơn quản lí Lưu , vừa cảm kích lại vừa vui sướng vô cùng .
- Sau này cứ gọi tôi là Lưu Tinh Hà hay chị Lưu là được , cả cậu trai trẻ cũng như vậy đi .
Thái Hàn hơi bĩu môi , tinh nghịch nói :
- Mọi khi chị hay chê em như ông cụ non mà bây giờ lại gọi là trai trẻ là sao , đúng là hay quên thật đó .
- Em bớt bắt bẻ vừa thôi , chẳng trách chị gọi em là ông cụ non là đúng rồi . Được rồi , hai đứa mau ra ngoài đi chị có chút chuyện cần xử lí .
Huỳnh Hứa Giai nhận được đồng phục liền đi đến phòng thay đồ , cô mặc lên người áo vest cùng với chân váy đỏ qua đầu gối . Chỉnh trang lại , rất nhanh sau đó bước ra . Thái Hàn đang đứng chờ nhìn cô mặc như vậy , khuôn mặt hơi ửng đỏ :
- Không ngờ chỉ thay bộ quần áo lúc nãy thành váy mà trông chị đã xinh hơn được như vậy .
- Em chắc chắn mai sau sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi , mồm mép thế cơ mà .
- Có nhiều người theo đuổi đến thế nào cũng không thể có được trái tim cô gái mình yêu thì không phải cũng như không sao .
Nói đến đây Huỳnh Hứa Giai lại nghĩ đến câu nói Lệ Phó Thành muốn cưới mình , chẳng phải anh rất ghét cô sao . Tự nhiên lại muốn kết hôn như vậy , anh rốt cuộc là muốn toan tính gì .
5 năm trong tù cũng đủ để Huỳnh Hứa Giai nhận ra Lệ Phó Thành không phải là người bình thường , anh rất âm mưu thậm chí còn thâm độc . Nhưng cô tin rằng hôn nhân này cô có thể sưởi ấm được trái tim lạnh giá của anh , cả hai sẽ xoá bỏ được mối hiềm nghi lúc trước .
- “ Hứa Giai . . . Hứa Giai , chị không sao chứ “ . Thái Hàn dơ tay lên khua khua trước mặt cô .
Đầu óc cô đang mải suy nghĩ liền quay về thực tại , do lúc nãy không nghe rõ cậu nói gì nên đành phải hỏi lại .
- Cậu vừa mới nói gì cơ , xin lỗi nhưng lúc nãy tôi hơi mất tập trung .
- Sao chị không để đến mai hãy đến đây làm , phải nghỉ ngơi lấy lại sức chứ .
- Tôi còn nơi nào để đi đâu , chi bằng cứ ở đây làm luôn cho rồi . Sớm hơn một ngày không phải tốt hơn sao .
- Nếu chị đã muốn như vậy thì cứ theo ý đó đi .
- À , còn một chuyện nữa , tôi không ngờ chị Lưu lại tốt bụng như vậy . Trên đời này tôi khó gặp những người như thế lắm , thật may mắn .
- Em trai chị ấy cũng từng bị bắt vào tù , nghe nói là bị vu oan . Lúc trước chị ấy còn nghèo lắm may có chủ khách sạn này nhận vào , cứ nghĩ cuộc sống sẽ tốt hơn nhưng em trai chị ấy được người ta phát hiện đã chết trong tù . Bây giờ chị ấy cứ thấy ai chạc tuổi này cũng đều giúp đỡ cả .
Huỳnh Hứa Giai sau khi nghe câu chuyện không khỏi đồng cảm , khuôn mặt càng trầm tư hơn .
- Chị ấy cũng đáng thương quá đi nhưng chủ khách sạn này cũng rất tốt nhỉ .
- Ừ , nghe nói anh ấy rất giàu lại còn làm chủ bao nhiêu công ty .
Thái Hàn đưa cô xuống đến tận tầng một , giúp cô giải đáp những khó hiểu rồi hướng dẫn tận tình một số quy định của khách sạn .
Do không cùng chung bộ phận nên cậu chỉ có thể hướng dẫn cô .
- “ Vậy phải nhờ chị giúp chị ấy rồi “ . Thái Hàn quay sang nói với Ôn Điềm sau đó rời đi .
Ôn Điềm cũng chỉ bắt chuyện với cô đôi ba câu rồi chăm chú làm việc . Công việc tưởng chừng rất nhàn nhưng không ngờ ở đây lại có đông khách đến vậy khiến cho Huỳnh Hứa Giai không có thời gian nghỉ ngơi .
Khi ngửa mặt lên nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ tối , đã là giờ của người khác thay phiên . Huỳnh Hứa Giai bật điện thoại lên thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Huỳnh Trương Văn .
Ngón tay cô hơi chần chừ cũng chẳng biết có nên gọi lại hay không , nhưng nghĩ vì có chuyện quan trọng nên cuối cùng cũng nhấn nút gọi .
- Ba à , ba gọi con có chuyện gì sao .
Đầu dây bên kia giọng nói hơi sốt ruột :
- Mày làm gì mà giờ mới bắt máy , mau về thử váy cưới .
Lần này cô không trả lời , mặt hơi cúi xuống . Trong đầu cũng chẳng thể tìm được đáp án phù hợp , nếu nói “ không “ thì chắc chắn cô ấy cũng chẳng tin khi nhìn vào thân hình tàn tạ này . Mà nói “ có “ thì chẳng phải đang làm Huỳnh Trương Văn mất mặt sao . Trên đời ông ta ghét nhất là thứ đó , lúc đấy ông ta lại nổi giận vô cớ muốn đánh đập cô thì biết phải làm sao .
Thấy vẻ mặt Huỳnh Hứa Giai khó xử như vậy , cô ấy không muốn nói đến điều đấy nữa .
- Cô được nhận . Mau đi lấy đồng phục đi .
Huỳnh Hứa Giai trợn tròn mắt kinh ngạc , không tin rằng mình được nhận nhanh đến thế . Chỉ thông qua mấy câu hỏi ấy thôi , quản lí Lưu còn chưa nhắc về mấy cái như trình độ chuyên môn hay học vấn gì nữa mà .
Thái Hàn nhìn biểu cảm của cô như vậy , vẻ mặt từ thương xót khi nghe những câu hỏi mà quản lí Lưu khi hỏi cô cũng phải mỉm cười không kìm được trêu ghẹo :
- Sao thế ? Chị không muốn làm công việc này nữa à .
Huỳnh Hứa Giai vội vàng lắc đầu như một đứa trẻ , có vài phần đáng yêu .
- Không có , công việc tốt như vậy sao tôi có thể không cần được chứ .
Nói xong cô cũng cúi gập người cảm ơn quản lí Lưu , vừa cảm kích lại vừa vui sướng vô cùng .
- Sau này cứ gọi tôi là Lưu Tinh Hà hay chị Lưu là được , cả cậu trai trẻ cũng như vậy đi .
Thái Hàn hơi bĩu môi , tinh nghịch nói :
- Mọi khi chị hay chê em như ông cụ non mà bây giờ lại gọi là trai trẻ là sao , đúng là hay quên thật đó .
- Em bớt bắt bẻ vừa thôi , chẳng trách chị gọi em là ông cụ non là đúng rồi . Được rồi , hai đứa mau ra ngoài đi chị có chút chuyện cần xử lí .
Huỳnh Hứa Giai nhận được đồng phục liền đi đến phòng thay đồ , cô mặc lên người áo vest cùng với chân váy đỏ qua đầu gối . Chỉnh trang lại , rất nhanh sau đó bước ra . Thái Hàn đang đứng chờ nhìn cô mặc như vậy , khuôn mặt hơi ửng đỏ :
- Không ngờ chỉ thay bộ quần áo lúc nãy thành váy mà trông chị đã xinh hơn được như vậy .
- Em chắc chắn mai sau sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi , mồm mép thế cơ mà .
- Có nhiều người theo đuổi đến thế nào cũng không thể có được trái tim cô gái mình yêu thì không phải cũng như không sao .
Nói đến đây Huỳnh Hứa Giai lại nghĩ đến câu nói Lệ Phó Thành muốn cưới mình , chẳng phải anh rất ghét cô sao . Tự nhiên lại muốn kết hôn như vậy , anh rốt cuộc là muốn toan tính gì .
5 năm trong tù cũng đủ để Huỳnh Hứa Giai nhận ra Lệ Phó Thành không phải là người bình thường , anh rất âm mưu thậm chí còn thâm độc . Nhưng cô tin rằng hôn nhân này cô có thể sưởi ấm được trái tim lạnh giá của anh , cả hai sẽ xoá bỏ được mối hiềm nghi lúc trước .
- “ Hứa Giai . . . Hứa Giai , chị không sao chứ “ . Thái Hàn dơ tay lên khua khua trước mặt cô .
Đầu óc cô đang mải suy nghĩ liền quay về thực tại , do lúc nãy không nghe rõ cậu nói gì nên đành phải hỏi lại .
- Cậu vừa mới nói gì cơ , xin lỗi nhưng lúc nãy tôi hơi mất tập trung .
- Sao chị không để đến mai hãy đến đây làm , phải nghỉ ngơi lấy lại sức chứ .
- Tôi còn nơi nào để đi đâu , chi bằng cứ ở đây làm luôn cho rồi . Sớm hơn một ngày không phải tốt hơn sao .
- Nếu chị đã muốn như vậy thì cứ theo ý đó đi .
- À , còn một chuyện nữa , tôi không ngờ chị Lưu lại tốt bụng như vậy . Trên đời này tôi khó gặp những người như thế lắm , thật may mắn .
- Em trai chị ấy cũng từng bị bắt vào tù , nghe nói là bị vu oan . Lúc trước chị ấy còn nghèo lắm may có chủ khách sạn này nhận vào , cứ nghĩ cuộc sống sẽ tốt hơn nhưng em trai chị ấy được người ta phát hiện đã chết trong tù . Bây giờ chị ấy cứ thấy ai chạc tuổi này cũng đều giúp đỡ cả .
Huỳnh Hứa Giai sau khi nghe câu chuyện không khỏi đồng cảm , khuôn mặt càng trầm tư hơn .
- Chị ấy cũng đáng thương quá đi nhưng chủ khách sạn này cũng rất tốt nhỉ .
- Ừ , nghe nói anh ấy rất giàu lại còn làm chủ bao nhiêu công ty .
Thái Hàn đưa cô xuống đến tận tầng một , giúp cô giải đáp những khó hiểu rồi hướng dẫn tận tình một số quy định của khách sạn .
Do không cùng chung bộ phận nên cậu chỉ có thể hướng dẫn cô .
- “ Vậy phải nhờ chị giúp chị ấy rồi “ . Thái Hàn quay sang nói với Ôn Điềm sau đó rời đi .
Ôn Điềm cũng chỉ bắt chuyện với cô đôi ba câu rồi chăm chú làm việc . Công việc tưởng chừng rất nhàn nhưng không ngờ ở đây lại có đông khách đến vậy khiến cho Huỳnh Hứa Giai không có thời gian nghỉ ngơi .
Khi ngửa mặt lên nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ tối , đã là giờ của người khác thay phiên . Huỳnh Hứa Giai bật điện thoại lên thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Huỳnh Trương Văn .
Ngón tay cô hơi chần chừ cũng chẳng biết có nên gọi lại hay không , nhưng nghĩ vì có chuyện quan trọng nên cuối cùng cũng nhấn nút gọi .
- Ba à , ba gọi con có chuyện gì sao .
Đầu dây bên kia giọng nói hơi sốt ruột :
- Mày làm gì mà giờ mới bắt máy , mau về thử váy cưới .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.