Chương 17: Phiên ngoại (cuối)
Hựu Lam Hựu Lam
13/03/2022
Sau khi xuất viện việc đầu tiên 'Trạch An' làm là thuê công ty chuyển
nhà, hắn tính đem tất cả đồ đạc dọn đi bắt đầu một khởi đầu mới.
Có lẽ cũng không tính bắt đầu một lần nữa, chỉ là thay người kia.....sống thật tốt.
Quý Khâm cũng không ngăn cản, hắn với Quý Khâm chỉ liếc nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng quay đi —— thật kì lạ, trước đây bọn họ tình cảm thân mật, trong mắt người khác chính là loại "Cặp đôi hoàn mỹ", nhưng bây giờ bọn họ ngay cả giao tiếp thậm chí liếc nhìn nhau một cái cũng không có.
Hắn nhạy bén ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc và hương rượu vẫn chưa tan đi trong không khí, hắn giật mình nhưng không dám nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy khổ sở.
Đúng lúc này hắn đột nhiên nhìn thấy bức tường vốn trống trơn nay lại treo một bức tranh, dưới cái nhìn của hắn nét vẽ của nó vụng về giống như nhân vật hoạt hình, nhưng lại được cái dụng tâm, có thể thấy được người vẽ vẽ từng nét tinh tế, cẩn thận tỉ mỉ giống như sợ làm hỏng bức tranh.
Bức tranh vẽ cảnh ngày hè, bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, thiếu niên mặc đồng phục chơi bóng rổ, ánh dương chiếu lên khuôn mặt thiếu niên khiến cho người kia như thể phát ra ánh hào quang.
Người đó chính là....
"Là tôi."
Không biết từ lúc nào Quý Khâm đã đứng đó, âm thanh khàn khàn giống như vài ngày chưa nói chuyện.
'Trạch An' vội vàng liếc nhìn anh, rồi lại mau chóng quay đi.
"Cậu ấy vẽ..."
".......Ừm." Quý Khâm trầm mặc một hồi, "Là lễ vật em ấy tặng cho tôi."
"Cậu ấy thật sự rất rất tốt."
'Trạch An' im lặng hồi lâu lẩm bẩm nói.
"Phương tiên sinh, cái này cũng muốn dọn sao?"
'Trạch An' ai một tiếng, đi về phía anh chàng bên công ty chuyển nhà, bước đi còn không nhịn được quay lại thoáng nhìn về phía Quý Khâm.
Người đàn ông lặng lẽ đứng trước bức tranh, bóng lưng quá nặng nề tuyệt vọng khiến hắn không nhịn được khóe mắt cũng ươn ướt.
Bọn họ kẻ bị bỏ lại, kẻ lựa chọn ở lại, quãng đời còn lại cứ sống tiếp mà chuộc tội đi. Chỉ cần nhớ tới người kia đã tuyệt vọng rời đi thế nào hắn lại không thể tha thứ cho bản thân mình.
Đến nỗi Quý Khâm-người mà người kia luôn yêu...
Từng đợt tuyệt vọng và khổ sở tựa như cơn sóng thần bất cứ lúc nào cũng có thể vùi lấp anh. Hắn không dám nghĩ đến tâm tư của Quý Khâm, hắn vội vàng chạy khỏi nơi này.
...
Quý Khâm thường xuyên nhớ đến cái người lúc nào cũng cười ngây ngô, chân tay thì vụng về nhưng luôn hết lòng quan tâm mình.
Người kia mới là Trạch An.
Anh đã từng rất nhiều lần trong cơn say khướt nghe được âm thanh dịu dàng của người kia, nhẹ nhàng đáp lại từng tiếng gọi của anh.
Anh gọi: Trạch An
Người kia ôn nhu nhỏ nhẹ đáp lại; Em ở đây.
Anh hỏi bao giờ em trở về
Người kia chần chờ một lát mới nói ——
Em rất mau sẽ trở về thôi.
Anh đúng là kẻ đầu sỏ gϊếŧ chết Trạch An, anh thậm chí không thể tưởng tượng nổi Trạch An kia ôm tâm thế thế nào mới có thể ôn nhu trả lời những câu hỏi tần nhẫn kia của mình.
Hai mắt anh mờ đi, người anh thật sự vừa gặp đã yêu, nhiều lần ở trên miếng băng mỏng vụng về yêu thích mình. Mà anh lại trao tim sai người chưa bao giờ tin tưởng đối phương dù chỉ một chút thôi. Chán ghét em, thờ ơ em, bỏ mặc em, cuối cùng anh đã thành công mà...
Gϊếŧ chết em.
Trạch An cuối cùng hy vọng có thể cùng anh đi thăm cha mẹ một lần.
Anh không thèm nghĩ ngợi đã cự tuyệt em. Đến tận hôm nay anh vẫn còn nhớ rõ hai mắt Trạch An ngay lập tức ảm đạm đi thế nào.
Lúc đó anh chỉ thấy nực cười, người kia không chỉ thay thế 'Trạch An' còn muốn chiếm đoạt gia đình của 'Trạch An', muốn có được hạnh phúc của 'Trạch An', không có khả năng, anh sẽ không để cậu thực hiện được.
Bây giờ nghĩ lại, kia hẳn là tâm nguyện cuối cùng của em —— chân chính làm Trạch An, trước khi rời đi nhìn thấy cả nhà đoàn viên cùng nhau ăn một bữa cơm giản dị, ý đồ lưu nó làm niềm an ủi cuối cùng.
Nhưng mình lại...... Trực tiếp cự tuyệt.
Mùa hè năm ấy ——
Anh vẫn nhớ rõ thiếu niên thẹn thùng lần đầu gặp, nhớ rõ cảm xúc mềm mại trên môi ở buổi tụ hôi trong KTV, nhớ rõ ánh mắt lưu luyến của người kia mỗi lần gặp mình.
Rõ ràng Trạch An mới là người anh thích lúc đầu, sao anh lại đối xử như thế với cậu.
Linh hồn cô đơn mà đến, nỗ lực sinh hoạt rồi lại cô độc rời đi, vẫn chưa được bất cứ đón nhận.
Mà là người duy nhất nhận ra cậu không phải 'Trạch An', mình lại khiến cho em chịu chịu quá nhiều đau khổ.
Cho nên cứ vậy đi.
Anh đổi về một 'Trạch An' mà anh luôn chờ mong.
Cuối cùng em biến mất, hòa vào hư không.
Sẽ không thể gặp lại nữa.
Có lẽ cũng không tính bắt đầu một lần nữa, chỉ là thay người kia.....sống thật tốt.
Quý Khâm cũng không ngăn cản, hắn với Quý Khâm chỉ liếc nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng quay đi —— thật kì lạ, trước đây bọn họ tình cảm thân mật, trong mắt người khác chính là loại "Cặp đôi hoàn mỹ", nhưng bây giờ bọn họ ngay cả giao tiếp thậm chí liếc nhìn nhau một cái cũng không có.
Hắn nhạy bén ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc và hương rượu vẫn chưa tan đi trong không khí, hắn giật mình nhưng không dám nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy khổ sở.
Đúng lúc này hắn đột nhiên nhìn thấy bức tường vốn trống trơn nay lại treo một bức tranh, dưới cái nhìn của hắn nét vẽ của nó vụng về giống như nhân vật hoạt hình, nhưng lại được cái dụng tâm, có thể thấy được người vẽ vẽ từng nét tinh tế, cẩn thận tỉ mỉ giống như sợ làm hỏng bức tranh.
Bức tranh vẽ cảnh ngày hè, bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, thiếu niên mặc đồng phục chơi bóng rổ, ánh dương chiếu lên khuôn mặt thiếu niên khiến cho người kia như thể phát ra ánh hào quang.
Người đó chính là....
"Là tôi."
Không biết từ lúc nào Quý Khâm đã đứng đó, âm thanh khàn khàn giống như vài ngày chưa nói chuyện.
'Trạch An' vội vàng liếc nhìn anh, rồi lại mau chóng quay đi.
"Cậu ấy vẽ..."
".......Ừm." Quý Khâm trầm mặc một hồi, "Là lễ vật em ấy tặng cho tôi."
"Cậu ấy thật sự rất rất tốt."
'Trạch An' im lặng hồi lâu lẩm bẩm nói.
"Phương tiên sinh, cái này cũng muốn dọn sao?"
'Trạch An' ai một tiếng, đi về phía anh chàng bên công ty chuyển nhà, bước đi còn không nhịn được quay lại thoáng nhìn về phía Quý Khâm.
Người đàn ông lặng lẽ đứng trước bức tranh, bóng lưng quá nặng nề tuyệt vọng khiến hắn không nhịn được khóe mắt cũng ươn ướt.
Bọn họ kẻ bị bỏ lại, kẻ lựa chọn ở lại, quãng đời còn lại cứ sống tiếp mà chuộc tội đi. Chỉ cần nhớ tới người kia đã tuyệt vọng rời đi thế nào hắn lại không thể tha thứ cho bản thân mình.
Đến nỗi Quý Khâm-người mà người kia luôn yêu...
Từng đợt tuyệt vọng và khổ sở tựa như cơn sóng thần bất cứ lúc nào cũng có thể vùi lấp anh. Hắn không dám nghĩ đến tâm tư của Quý Khâm, hắn vội vàng chạy khỏi nơi này.
...
Quý Khâm thường xuyên nhớ đến cái người lúc nào cũng cười ngây ngô, chân tay thì vụng về nhưng luôn hết lòng quan tâm mình.
Người kia mới là Trạch An.
Anh đã từng rất nhiều lần trong cơn say khướt nghe được âm thanh dịu dàng của người kia, nhẹ nhàng đáp lại từng tiếng gọi của anh.
Anh gọi: Trạch An
Người kia ôn nhu nhỏ nhẹ đáp lại; Em ở đây.
Anh hỏi bao giờ em trở về
Người kia chần chờ một lát mới nói ——
Em rất mau sẽ trở về thôi.
Anh đúng là kẻ đầu sỏ gϊếŧ chết Trạch An, anh thậm chí không thể tưởng tượng nổi Trạch An kia ôm tâm thế thế nào mới có thể ôn nhu trả lời những câu hỏi tần nhẫn kia của mình.
Hai mắt anh mờ đi, người anh thật sự vừa gặp đã yêu, nhiều lần ở trên miếng băng mỏng vụng về yêu thích mình. Mà anh lại trao tim sai người chưa bao giờ tin tưởng đối phương dù chỉ một chút thôi. Chán ghét em, thờ ơ em, bỏ mặc em, cuối cùng anh đã thành công mà...
Gϊếŧ chết em.
Trạch An cuối cùng hy vọng có thể cùng anh đi thăm cha mẹ một lần.
Anh không thèm nghĩ ngợi đã cự tuyệt em. Đến tận hôm nay anh vẫn còn nhớ rõ hai mắt Trạch An ngay lập tức ảm đạm đi thế nào.
Lúc đó anh chỉ thấy nực cười, người kia không chỉ thay thế 'Trạch An' còn muốn chiếm đoạt gia đình của 'Trạch An', muốn có được hạnh phúc của 'Trạch An', không có khả năng, anh sẽ không để cậu thực hiện được.
Bây giờ nghĩ lại, kia hẳn là tâm nguyện cuối cùng của em —— chân chính làm Trạch An, trước khi rời đi nhìn thấy cả nhà đoàn viên cùng nhau ăn một bữa cơm giản dị, ý đồ lưu nó làm niềm an ủi cuối cùng.
Nhưng mình lại...... Trực tiếp cự tuyệt.
Mùa hè năm ấy ——
Anh vẫn nhớ rõ thiếu niên thẹn thùng lần đầu gặp, nhớ rõ cảm xúc mềm mại trên môi ở buổi tụ hôi trong KTV, nhớ rõ ánh mắt lưu luyến của người kia mỗi lần gặp mình.
Rõ ràng Trạch An mới là người anh thích lúc đầu, sao anh lại đối xử như thế với cậu.
Linh hồn cô đơn mà đến, nỗ lực sinh hoạt rồi lại cô độc rời đi, vẫn chưa được bất cứ đón nhận.
Mà là người duy nhất nhận ra cậu không phải 'Trạch An', mình lại khiến cho em chịu chịu quá nhiều đau khổ.
Cho nên cứ vậy đi.
Anh đổi về một 'Trạch An' mà anh luôn chờ mong.
Cuối cùng em biến mất, hòa vào hư không.
Sẽ không thể gặp lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.