Chương 4: 3.2
Trì Tổng Tra
01/05/2021
Chuyển ngữ: Wen
Thẳng đến lúc lên xe, Tiểu Húc thông qua kính chiếu hậu, không khỏi lo lắng nhìn cậu, đại khái là lo lắng cậu phát huy thất thường, bản thân là trợ lý cũng sẽ cùng ăn mắng.
Kỷ Vọng đối mặt với kính chiếu hậu, nhìn Tiểu Húc cười một cái, miễn cưỡng nói: “Đừng hoảng hốt, tôi còn sợ bồi thường tiền hơn cậu đấy.”
Tiểu Húc nhẹ nhàng thở hắt ra, tay đặt trên bánh lái bắt đầu lải nhải: “Anh ăn cơm không, muốn ăn trước điểm rồi quay hay sao ạ?”
Kỷ Vọng không muốn ăn uống, khẽ lắc đầu, tiếp tục xem kịch bản. Ánh mắt một lần nữa dừng ở tên diễn viên chính trên danh sách, ba chữ Kỳ Bạc Ngôn, cứ như âm hồn bất tán mà xuất hiện trước mặt cậu.
Tựa như vận mệnh đã an bài, đầu tiên là ở quán bar xem video buổi biểu diễn của Kỳ Bạc Ngôn, sau đó nhận được chai nước hoa kia, cuối cùng cũng đến lúc phải cùng người thật gặp mặt.
Cuộc đời cậu tựa như bị biên kịch xào thành bảy bảy bốn chín cái kịch bản, máu chó phun đầy đầu.
Lật đến vai diễn của chính mình, Kỷ Vọng bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài. Hắn vào vai một vị thích khách che mặt, vừa gặp đã yêu với nữ chính.
Nội dung để suy diễn cũng không phải rất nhiều, dù sao cũng là vai phụ, vở kịch lớn dĩ nhiên phải vứt lên người Kỳ Bạc Ngôn.
Nội dung mv cũng rất đơn giản, kiếp trước kiếp này, Kỳ Bạc Ngôn làm tướng quân cùng nữ chính là con gái của tội thần yêu nhau, còn cậu đóng vai thích khách được kẻ thù của tội thần phái tới ám sát nữ chính.
Tác dụng tồn tại là cho cảm tình nam nữ chính thêm chút lửa, vì yêu sinh hận, giết nữ chính, dẫn tới nam nữ chính chỉ có thể gặp nhau ở kiếp sau.
Kỷ Vọng khép kịch bản lại, không biết là khẩu vị của Kỳ Bạc Ngôn kém rồi, hay là fans bây giờ đều thích kiểu này. Năm Kỳ Bạc Ngôn debut vẫn là một thanh niên phản nghịch theo phong cách Rock&Roll, ai mà ngờ có ngày hắn sẽ quay loại mv này.
Nửa giờ sau, xe dừng ở bên ngoài đoàn phim, Kỷ Vọng bị kéo vào phòng hóa trang, lúc nhân viên trang điểm nhìn thấy Kỷ Vọng, đôi mắt còn lóe một chút, đơn giản làm cho Kỷ Vọng một lớp make up, rồi đưa cậu đi thay quần áo.
Nhân vật của Kỷ Vọng che mặt, không lộ mặt làm Kỷ Vọng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng rất nhanh chóng, Kỷ Vọng liền phát hiện bản thân nghĩ nhiều rồi, cho dù cậu tham gia quay mv của Kỳ Bạc Ngôn, chưa chắc đã gặp được hắn.
Suất diễn cuối cùng của hắn chỉ cần cùng nữ chính quay mấy đoạn ngắn, phần lớn đều là hắn một mình một ngựa đánh võ, phần lớn cảnh quay đã được hoàn thành, nhân vật chính Kỳ Bạc Ngôn còn ở chỗ khác chạy show.
Kỷ Vọng bị treo trên dây cáp, quần áo tối màu dày nặng, ở trong rừng cây bay tới bay lui, tay chân bị chạc cây quẹt ra mấy vệt.
Mấy cái vết trầy xước vụn vặt này đối với Kỷ Vọng mà nói, đều không tính là bị thương. Lúc phó đạo diễn kêu cut, Tiểu Húc chạy tới, đưa đồ uống cùng quạt cho cậu: “Chắc là nóng muốn chết rồi, anh uống miếng nước đi!”
Kỷ Vọng rầu rĩ lắc đầu, ánh mắt hướng đảo quanh bốn hướng, không thấy Kỳ Bạc Ngôn, lại nhận ra sự lo lắng chột dạ của mình, có phần buồn cười.
Phó đạo diễn kêu Kỷ Vọng qua, ông rất vừa ý với biểu hiện của Kỷ Vọng, cho cậu đi trước nghỉ ngơi, một lúc sau lại tiếp tục.
Kỷ Vọng gỡ dây cáp, ở bên cạnh chờ.
Cậu không có xe nghỉ riêng, chỉ có thể ở phòng hóa trang nghỉ ngơi. Lại mở kịch bản ra lần nữa, kịch bản ghim mấy bức ảnh, là ảnh tạo hình của Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn trong ảnh tóc dài đen thẫm, áo choàng đỏ thẫm trêm người, ánh hoàng hôn rơi xuống người hắn, ánh sánh dường như cũng phải nhường nhịn hắn vài phần, thoạt nhìn sắc bén mạnh mẽ, đôi mắt giống như xuyên qua bức ảnh, thẳng tắp tiến vào tâm trí người xem.
Ánh mắt Kỷ Vọng đọng trên ảnh chụp vài giây, rồi nhanh chóng lướt qua.
Tuy rằng đóng phim với cậu mà nói chỉ là cầu câu cơm, nhưng Kỷ Vọng là kiểu người nghiêm túc trong công việc, đạo diễn từng hợp tác với cậu đều khen cậu không tệ, thi thoảng còn gọi Kỷ Vọng vào đoàn phim trợ cứu, diễn một vài vai phụ thiếu người đóng.
Kỷ Vọng ai mời cũng không cự tuyệt, chị Hồng đối với việc này nhiều lần phát điên. Mỗi lần Kỷ Vọng trả treo với chị Hồng, không nghèo túng không hiểu được.
Đột nhiên trợ lý đạo diễn xốc lên tấm màn của phòng hoá trang: “Anh Kỷ, lập tức liền đến lượt anh, chuẩn bị một chút.”
Kỷ Vọng nhanh chóng make up lại, kéo mặt nạ bảo hộ lên, ra khỏi phòng hoá trang vào chỗ.
Kỷ Vọng bị nóng tới ngây ngốc, nên cậu không phát hiện ra xung quanh có sự thay đổi, so với lúc nãy máy quay lục tục bận bịu hơn rất nhiều.
Máy theo dõi phía sau đạo diễn, thay đổi người.
Nữ chính vốn không xuất hiện tại đây đang make up lại.
Cách đó không xa truyền đến một chuỗi âm thanh của vó ngựa, Kỷ Vọng còn cầm kịch bản trên tay im lặng xem.
Đến khi cậu tháo xuống trang sức trên đai lưng, sau lưng bị thứ gì nhọt hoắt chọt một chút, Kỷ Vọng ngơ ngác quay đầu lại, bóng dáng cao lớn trên lưng ngựa ngược sáng đã phủ ở trên người cậu.
Tựa như từ một đoạn phim bước ra, lại không thể với sự trang nghiêm vốn có, người có một khuôn mặt chỗ nào cũng không thể bắt bẻ, đôi mắt lười biếng khiêu khích, cưỡi ngựa, dùng trường thương trên tay chọt vào đai lưng của cậu, từ trên cao nhìn xuống.
Kỷ Vọng cảm thấy biểu cảm của mình hẳn là rất buồn cười, may mắn là đã không vì nóng bức mà gỡ mạn che mặt xuống.
Mũi thương của Kỳ Bạc Ngôn đè trên đai lưng trên eo Kỷ Vọng, nhẹ nhàng chọt một chút: “Cậu chắn đường rồi.”
Thẳng đến lúc lên xe, Tiểu Húc thông qua kính chiếu hậu, không khỏi lo lắng nhìn cậu, đại khái là lo lắng cậu phát huy thất thường, bản thân là trợ lý cũng sẽ cùng ăn mắng.
Kỷ Vọng đối mặt với kính chiếu hậu, nhìn Tiểu Húc cười một cái, miễn cưỡng nói: “Đừng hoảng hốt, tôi còn sợ bồi thường tiền hơn cậu đấy.”
Tiểu Húc nhẹ nhàng thở hắt ra, tay đặt trên bánh lái bắt đầu lải nhải: “Anh ăn cơm không, muốn ăn trước điểm rồi quay hay sao ạ?”
Kỷ Vọng không muốn ăn uống, khẽ lắc đầu, tiếp tục xem kịch bản. Ánh mắt một lần nữa dừng ở tên diễn viên chính trên danh sách, ba chữ Kỳ Bạc Ngôn, cứ như âm hồn bất tán mà xuất hiện trước mặt cậu.
Tựa như vận mệnh đã an bài, đầu tiên là ở quán bar xem video buổi biểu diễn của Kỳ Bạc Ngôn, sau đó nhận được chai nước hoa kia, cuối cùng cũng đến lúc phải cùng người thật gặp mặt.
Cuộc đời cậu tựa như bị biên kịch xào thành bảy bảy bốn chín cái kịch bản, máu chó phun đầy đầu.
Lật đến vai diễn của chính mình, Kỷ Vọng bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài. Hắn vào vai một vị thích khách che mặt, vừa gặp đã yêu với nữ chính.
Nội dung để suy diễn cũng không phải rất nhiều, dù sao cũng là vai phụ, vở kịch lớn dĩ nhiên phải vứt lên người Kỳ Bạc Ngôn.
Nội dung mv cũng rất đơn giản, kiếp trước kiếp này, Kỳ Bạc Ngôn làm tướng quân cùng nữ chính là con gái của tội thần yêu nhau, còn cậu đóng vai thích khách được kẻ thù của tội thần phái tới ám sát nữ chính.
Tác dụng tồn tại là cho cảm tình nam nữ chính thêm chút lửa, vì yêu sinh hận, giết nữ chính, dẫn tới nam nữ chính chỉ có thể gặp nhau ở kiếp sau.
Kỷ Vọng khép kịch bản lại, không biết là khẩu vị của Kỳ Bạc Ngôn kém rồi, hay là fans bây giờ đều thích kiểu này. Năm Kỳ Bạc Ngôn debut vẫn là một thanh niên phản nghịch theo phong cách Rock&Roll, ai mà ngờ có ngày hắn sẽ quay loại mv này.
Nửa giờ sau, xe dừng ở bên ngoài đoàn phim, Kỷ Vọng bị kéo vào phòng hóa trang, lúc nhân viên trang điểm nhìn thấy Kỷ Vọng, đôi mắt còn lóe một chút, đơn giản làm cho Kỷ Vọng một lớp make up, rồi đưa cậu đi thay quần áo.
Nhân vật của Kỷ Vọng che mặt, không lộ mặt làm Kỷ Vọng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng rất nhanh chóng, Kỷ Vọng liền phát hiện bản thân nghĩ nhiều rồi, cho dù cậu tham gia quay mv của Kỳ Bạc Ngôn, chưa chắc đã gặp được hắn.
Suất diễn cuối cùng của hắn chỉ cần cùng nữ chính quay mấy đoạn ngắn, phần lớn đều là hắn một mình một ngựa đánh võ, phần lớn cảnh quay đã được hoàn thành, nhân vật chính Kỳ Bạc Ngôn còn ở chỗ khác chạy show.
Kỷ Vọng bị treo trên dây cáp, quần áo tối màu dày nặng, ở trong rừng cây bay tới bay lui, tay chân bị chạc cây quẹt ra mấy vệt.
Mấy cái vết trầy xước vụn vặt này đối với Kỷ Vọng mà nói, đều không tính là bị thương. Lúc phó đạo diễn kêu cut, Tiểu Húc chạy tới, đưa đồ uống cùng quạt cho cậu: “Chắc là nóng muốn chết rồi, anh uống miếng nước đi!”
Kỷ Vọng rầu rĩ lắc đầu, ánh mắt hướng đảo quanh bốn hướng, không thấy Kỳ Bạc Ngôn, lại nhận ra sự lo lắng chột dạ của mình, có phần buồn cười.
Phó đạo diễn kêu Kỷ Vọng qua, ông rất vừa ý với biểu hiện của Kỷ Vọng, cho cậu đi trước nghỉ ngơi, một lúc sau lại tiếp tục.
Kỷ Vọng gỡ dây cáp, ở bên cạnh chờ.
Cậu không có xe nghỉ riêng, chỉ có thể ở phòng hóa trang nghỉ ngơi. Lại mở kịch bản ra lần nữa, kịch bản ghim mấy bức ảnh, là ảnh tạo hình của Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn trong ảnh tóc dài đen thẫm, áo choàng đỏ thẫm trêm người, ánh hoàng hôn rơi xuống người hắn, ánh sánh dường như cũng phải nhường nhịn hắn vài phần, thoạt nhìn sắc bén mạnh mẽ, đôi mắt giống như xuyên qua bức ảnh, thẳng tắp tiến vào tâm trí người xem.
Ánh mắt Kỷ Vọng đọng trên ảnh chụp vài giây, rồi nhanh chóng lướt qua.
Tuy rằng đóng phim với cậu mà nói chỉ là cầu câu cơm, nhưng Kỷ Vọng là kiểu người nghiêm túc trong công việc, đạo diễn từng hợp tác với cậu đều khen cậu không tệ, thi thoảng còn gọi Kỷ Vọng vào đoàn phim trợ cứu, diễn một vài vai phụ thiếu người đóng.
Kỷ Vọng ai mời cũng không cự tuyệt, chị Hồng đối với việc này nhiều lần phát điên. Mỗi lần Kỷ Vọng trả treo với chị Hồng, không nghèo túng không hiểu được.
Đột nhiên trợ lý đạo diễn xốc lên tấm màn của phòng hoá trang: “Anh Kỷ, lập tức liền đến lượt anh, chuẩn bị một chút.”
Kỷ Vọng nhanh chóng make up lại, kéo mặt nạ bảo hộ lên, ra khỏi phòng hoá trang vào chỗ.
Kỷ Vọng bị nóng tới ngây ngốc, nên cậu không phát hiện ra xung quanh có sự thay đổi, so với lúc nãy máy quay lục tục bận bịu hơn rất nhiều.
Máy theo dõi phía sau đạo diễn, thay đổi người.
Nữ chính vốn không xuất hiện tại đây đang make up lại.
Cách đó không xa truyền đến một chuỗi âm thanh của vó ngựa, Kỷ Vọng còn cầm kịch bản trên tay im lặng xem.
Đến khi cậu tháo xuống trang sức trên đai lưng, sau lưng bị thứ gì nhọt hoắt chọt một chút, Kỷ Vọng ngơ ngác quay đầu lại, bóng dáng cao lớn trên lưng ngựa ngược sáng đã phủ ở trên người cậu.
Tựa như từ một đoạn phim bước ra, lại không thể với sự trang nghiêm vốn có, người có một khuôn mặt chỗ nào cũng không thể bắt bẻ, đôi mắt lười biếng khiêu khích, cưỡi ngựa, dùng trường thương trên tay chọt vào đai lưng của cậu, từ trên cao nhìn xuống.
Kỷ Vọng cảm thấy biểu cảm của mình hẳn là rất buồn cười, may mắn là đã không vì nóng bức mà gỡ mạn che mặt xuống.
Mũi thương của Kỳ Bạc Ngôn đè trên đai lưng trên eo Kỷ Vọng, nhẹ nhàng chọt một chút: “Cậu chắn đường rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.