Chương 26: : Hôn
Trì Tổng Tra
28/06/2024
[Anh à, anh đang hy vọng em sẽ chết sao.]
Sau khi concert kết thúc, các fans xung quanh lưu luyến rời khỏi khán đài, Kỷ Vọng ngồi yên tại chỗ, rất lâu không nhúc nhích. Không lâu sau, Lý Phong đi tới, đưa Kỷ Vọng ra sau hậu trường.
Kỳ Bạc Ngôn trong phòng hóa trang chờ anh, lại là phòng hóa trang, Kỷ Vọng cũng không nguyện ý ở chung với Kỳ Bạc Ngôn trong một không gian bịt kín.
Vừa rồi Kỳ Bạc Ngôn ngồi trên sân khấu hát cho anh nghe, kích thích tựa như bị lặp đi lặp lại nhiều lần, kể từ lúc gặp lại Kỳ Bạc Ngôn, những kích thích này đã quá đủ rồi.
Phòng tuyến tâm lý đã nhiều lần nhượng bộ, thậm chí câu hỏi mấy năm nay hắn không đến tìm anh, đều sẽ không có câu trả lời, đây chính là đáp án tốt nhất.
Bởi vì không muốn đến tìm, bây giờ vì cái gì lại muốn đến tìm? Là đột nhiên gặp lại, cảm thấy cao hứng, lại bị anh cự tuyệt mấy lần, muốn phân thắng bại sao.
Hát một bản tình ca dành cho anh trước đám đông, trước sự chú ý của công chúng, thật sự là hát cho anh nghe hay vẫn chỉ là tìm kiếm sự kích thích.
Kỷ Vọng tâm loạn như ma, chẳng qua có một chuyện duy nhất có thể khẳng định, trong lòng anh có sự kiêng dè với Kỳ Bạc Ngôn. Vừa rồi anh nghe rất rõ ràng Kỳ Bạc Ngôn uy hiếp anh.
Kỳ Bạc Ngôn không quan tâm liệu có phải công khai mối quan hệ của bọn họ hay không, nhưng mà Kỷ Vọng quan tâm. Không phải anh sợ sau khi mối quan hệ này công khai anh sẽ bị bôi đen hoặc mất đi cái gì, mà anh để ý đến sự nghiệp và thanh danh của Kỳ Bạc Ngôn.
Tựa như hiện tại, hai người bọn họ cũng chỉ có thể lén lút gặp mặt, chuyện này cũng đủ chứng minh, quan hệ của bọn họ bây giờ đối với nhau có chút không tốt.
Đẩy cửa phòng hóa trang ra, Lý Phong tự giác đứng bên ngoài canh cửa. Kỷ Vọng có chút đau lòng cho vị trợ lí này, lại gặp phải Kỳ Bạc Ngôn không biết kiêng nể gì hết.
Kỳ Bạc Ngôn lẳng lặng ngồi ở tận trong góc, thấy Kỷ Vọng cũng chỉ miễn cưỡng ngẩng đầu liếc mắt một cái, thô lỗ kéo dây buộc tóc xuống: "Anh đến rồi."
Kỷ Vọng nhìn ra cửa, không có chỗ ngồi, đành đứng nói: "Cậu gọi tôi đến đây làm gì."
Kỳ Bạc Ngôn dùng bông tẩy trang thô bạo lau sạch son môi, nhiều năm như vậy, cách tẩy trang của Kỳ Bạc Ngôn vẫn làm cho Kỷ Vọng cảm thấy đau lòng.
Khóe miệng Kỳ Bạc Ngôn đỏ ửng, hắn đứng lên: "Vừa rồi anh có nghe thấy không? Em hát cho anh nghe."
Kỷ Vọng bình tĩnh trả lời: "Là hát cho fans của cậu nghe."
Câu trả lời này giống như rất buồn cười, Kỳ Bạc Ngôn cười một lúc, đến gần Kỷ Vọng: "Cho nên ý anh là hy vọng ở buổi diễn lần sau, em nên trực tiếp nói cho mọi người 《 Thẳng đến bình minh 》là hát tặng cho Kỷ Vọng?"
Kỷ Vọng lui về phía sau, thế nhưng đằng sau lại là tường anh không thể lui được nữa: "Tôi không hy vọng, điều tôi hy vọng là cậu biến mất khỏi cuộc đời tôi."
Những lời này quá nặng, so với những lời trước kia của Kỷ Vọng, lời này của anh càng có lực sát thương lớn hơn.
Kỳ Bạc Ngôn ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ, trên mặt có chút hoảng hốt. Có điều không lâu sau, hắn lại khôi phục vẻ mặt bình thường: "Một người không có khả năng biến mất khỏi cuộc đời người khác, trừ khi người đó chết đi. Anh à, anh là đang hy vọng em sẽ chết sao?"
Chữ 'chết' này hung hăng đâm đến Kỷ Vọng đau đớn, anh không có ý này, anh ghét Kỳ Bạc Ngôn xuyên tạc lời nói của anh, đem từng chữ biến thành những con dao nhỏ, đâm thẳng vào trái tim Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn nhanh chóng tiến lên: "Muốn em không quấn lấy anh, theo đuổi anh, chán ghét đến mức hận không thể để em chết. Hửm? Là như thế sao? Anh à." Hắn túm lấy tóc Kỷ Vọng, hung hăng giật xuống, khiến Kỷ Vọng phải ngẩng đầu lên, ánh mắt nhíu lại, lộ ra vài phần đau đớn.
Nhưng Kỷ Vọng lại nghe theo lời Kỳ Bạc Ngôn nói đúng vậy, anh cắn chặt răng: "Tôi chỉ hy vọng cậu đừng quấn lấy tôi nữa."
Ngón tay Kỳ Bạc Ngôn chà xát trên môi Kỷ Vọng: "Trước kia anh đều nói những lời êm tai, hiện tại sao toàn nói những lời em không thích nghe vậy."
Nói xong, không đợi Kỷ Vọng tiếp tục nói ra những lời khó nghe, hắn đã dùng môi hung hăng chặn miệng Kỷ Vọng.
Mùi hương mỹ phẩm, còn có một chút vị rượu, nồng đậm hơn chính là hương đào, Kỳ Bạc Ngôn hình như đã uống rượu, người này không phải ghét rượu nhất sao? Kỷ Vọng nhất thời thất thần chớp mắt một cái, đã bị Kỳ Bạc Ngôn cạy môi, mạnh mẽ mà tấn công.
Nụ hôn của Kỳ Bạc Ngôn cũng giống con người hắn, mãnh liệt mà khiêu khích, quấn riết lấy đầu lưỡi, mút vào môi dưới, xâm chiếm từng ngõ ngách trong khoang miệng anh, bao gồm cả hàm trên mẫn cảm nhất.
Kỷ Vọng bị bắt ngẩng mặt lên nghênh đón nụ hôn không thể cưỡng lại này, tay anh dùng sức đẩy vai Kỳ Bạc Ngôn, cũng không hiểu người này đã biểu diễn concert hơn 2 tiếng, lại vẫn còn sức lực gắt gao chế trụ anh vào trong lồng ngực.
Trên mặt anh dần dần hiện lên sắc đỏ, bởi vì anh bị tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn vây quanh.
Sao Alpha có thể dùng chính tin tức tố của mình câu dẫn một Alpha khác, chỉ là khi Kỳ Bạc Ngôn ở bên Kỷ Vọng, lúc hắn hạnh phúc hết lần này đến lần khác sẽ dùng tin tức tố bao bọc anh, đây là sinh ra phản ứng thuần hóa.
Lúc môi Kỳ Bạc Ngôn tách ra, còn phát ra tiếng nước khiến người ta đỏ mặt tía tai. Trên môi người kia, vết son đã hoàn toàn biến mất, có thể là Kỷ Vọng hoặc chính là Kỳ Bạc Ngôn đã 'ăn' mất nó.
Mi mắt Kỷ Vọng ửng đỏ, là nhan sắc Kỳ Bạc Ngôn yêu thích nhất. Tay hắn thuận theo hai má Kỷ Vọng trượt xuống, cuối cùng đưa vào trong miệng anh, không chút để ý mà chơi đùa đầu lưỡi đối phương: "Đừng nghĩ đến việc cắn, máu chảy vào miệng anh, cuối cùng người phát tình cũng không phải là em."
Răng nanh Kỷ Vọng vừa định dùng sức đã bị lời nói của Kỳ Bạc Ngôn chế trụ, chỉ có thể không tình nguyện bị Kỳ Bạc Ngôn đùa bỡn khoang miệng.
Qua hồi lâu, Kỳ Bạc Ngôn giống như đã 'đánh dấu' tốt lãnh thổ của mình, cảm thấy mỹ mãn mà rút tay khỏi miệng anh, ngón tay ướt át lướt xuống, nắm eo Kỷ Vọng, lại không làm ra hành động quá phận nào nữa.
Kỳ Bạc Ngôn: "Miệng của anh tốt nhất không nên nói chuyện, dùng để hôn môi là tốt nhất."
Không biết nghĩ đến cái gì, Kỳ Bạc Ngôn tiếp tục nói: "Hoặc là ngậm....." còn chưa nói xong, hắn đã bị Kỷ Vọng đấm một cú vào bụng.
Lần này anh thật sự dùng sức, eo Kỳ Bạc Ngôn đều cong xuống, ho khan vài tiếng.
Kỷ Vọng đẩy người ra, lấy tay lau đi khóe miệng ướt át: "Lại trêu đùa tôi, lần sau không phải đấm ở bụng đâu."
Kỳ Bạc Ngôn ôm chặt eo cũng không có đứng lên, như là cực kỳ đau. Kỷ Vọng lúc đầu còn cảm thấy được chút vui vẻ, sau đó lập tức có chút khẩn trưởng: "Đừng giả chết."
Kỳ Bạc Ngôn nâng lên khuôn mặt tái nhợt: "Anh đi đi."
Nói xong hắn ôm bụng đau đớn loạng choạng đi về chỗ mình. Làm sao Kỷ Vọng có thể đi, cho dù anh cực kỳ muốn rời khỏi đây.
Kỳ Bạc Ngôn chống tay lên bàn, dùng sức mà hất hết đồ trang điểm xuống đất: "Còn không mau cút đi!"
Những thứ này rơi xuống đất, tạo ra âm thanh không nhỏ.
Kỷ Vọng trào phúng nào: "Làm sao, không diễn nữa?"
Kỳ Bạc Ngôn không đáp, ngược lại là một trận thở gấp, hắn quỳ gối rồi ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Kỷ Vọng kinh hãi, chần chừ vài giây mới bước đến đem người lật lên, lại nhìn khuôn mặt đã ẩn ẩn hiện hiện tái xanh, đây là hôn mê.
Lý Phong ngoài cửa nghe được động tĩnh, nhịn không được gõ cửa: "Kỳ gia, cậu có ổn không?"
Kỷ Vọng lớn tiếng quát: "Mau vào!"
Lý Phong lúc này mới mở cửa đi vào, vừa thấy Kỳ Bạc Ngôn hôn mê trên mặt đất, lập tức biến sắc, nhanh tay khóa cửa lại, bước nhanh đến chỗ hai người: "Xảy ra chuyện gì."
Kỷ Vọng luống cuống nói: "Tôi đấm vào bụng hắn một cái, sau đó hắn liền ngất đi."
Lý Phong nghe vậy nhất thời cau mày: "Dạ dày Kỳ gia không tốt, hôm này còn uống chút rượu, vốn lúc lên sân khấu đã hơi đau rồi."
Tay Kỷ Vọng run lên: "Đưa, đưa hắn đến bệnh viện, nhanh lên...."
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, Kỳ Bạc Ngôn đã mở mắt, từ trong cơn bất tỉnh ngắn ngủi tỉnh lại: "Không đi bệnh viện."
Kỷ Vọng cúi đầu nhìn hắn, Kỳ Bạc Ngôn vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lồng ngực Kỷ Vọng, nói với Lý Phong: "Lấy thuốc giảm đau cho tôi."
Lý Phong nói: "Vẫn nên liên hệ bác sĩ Trần đến đây."
Kỳ Bạc Ngôn không kiên nhẫn: "Tôi nói....." hắn còn chưa nói xong, miệng đã bị Kỷ Vọng bịt lại. Hắn kinh ngạc nâng mắt, Kỷ Vọng nói với Lý Phong: "Concert kết thúc, đường chắc chắn sẽ bị tắc. Hắn đau dạ dày thành thế này rồi, vẫn nên đi bệnh viện thôi."
Lý Phong không đồng ý với Kỷ Vọng, hơi do dự: "Để đảm bảo an toàn, vẫn nên đi đến bệnh viện tư của bác sĩ Trần, nếu đám chó săn chụp được, ảnh hưởng không tốt."
Kỳ Bạc Ngôn thấy hai người không để ý đến mình, giận rồi: "Tôi nói thuốc giảm đau, không đi bệnh viện! Mấy người không nghe thấy sao?"
Kỷ Vọng cúi đầu hung ác trừng mắt với Kỳ Bạc Ngôn một cái: "Đừng ồn."
Kỳ Bạc Ngôn bị mắng hơi sửng sốt, Lý Phong ở bên cạnh nhịn cười, Kỳ Bạc Ngôn từ trước đến nay hoành hành ngang ngược, hóa ra cũng sẽ có ngày này.
[04092021]
Sau khi concert kết thúc, các fans xung quanh lưu luyến rời khỏi khán đài, Kỷ Vọng ngồi yên tại chỗ, rất lâu không nhúc nhích. Không lâu sau, Lý Phong đi tới, đưa Kỷ Vọng ra sau hậu trường.
Kỳ Bạc Ngôn trong phòng hóa trang chờ anh, lại là phòng hóa trang, Kỷ Vọng cũng không nguyện ý ở chung với Kỳ Bạc Ngôn trong một không gian bịt kín.
Vừa rồi Kỳ Bạc Ngôn ngồi trên sân khấu hát cho anh nghe, kích thích tựa như bị lặp đi lặp lại nhiều lần, kể từ lúc gặp lại Kỳ Bạc Ngôn, những kích thích này đã quá đủ rồi.
Phòng tuyến tâm lý đã nhiều lần nhượng bộ, thậm chí câu hỏi mấy năm nay hắn không đến tìm anh, đều sẽ không có câu trả lời, đây chính là đáp án tốt nhất.
Bởi vì không muốn đến tìm, bây giờ vì cái gì lại muốn đến tìm? Là đột nhiên gặp lại, cảm thấy cao hứng, lại bị anh cự tuyệt mấy lần, muốn phân thắng bại sao.
Hát một bản tình ca dành cho anh trước đám đông, trước sự chú ý của công chúng, thật sự là hát cho anh nghe hay vẫn chỉ là tìm kiếm sự kích thích.
Kỷ Vọng tâm loạn như ma, chẳng qua có một chuyện duy nhất có thể khẳng định, trong lòng anh có sự kiêng dè với Kỳ Bạc Ngôn. Vừa rồi anh nghe rất rõ ràng Kỳ Bạc Ngôn uy hiếp anh.
Kỳ Bạc Ngôn không quan tâm liệu có phải công khai mối quan hệ của bọn họ hay không, nhưng mà Kỷ Vọng quan tâm. Không phải anh sợ sau khi mối quan hệ này công khai anh sẽ bị bôi đen hoặc mất đi cái gì, mà anh để ý đến sự nghiệp và thanh danh của Kỳ Bạc Ngôn.
Tựa như hiện tại, hai người bọn họ cũng chỉ có thể lén lút gặp mặt, chuyện này cũng đủ chứng minh, quan hệ của bọn họ bây giờ đối với nhau có chút không tốt.
Đẩy cửa phòng hóa trang ra, Lý Phong tự giác đứng bên ngoài canh cửa. Kỷ Vọng có chút đau lòng cho vị trợ lí này, lại gặp phải Kỳ Bạc Ngôn không biết kiêng nể gì hết.
Kỳ Bạc Ngôn lẳng lặng ngồi ở tận trong góc, thấy Kỷ Vọng cũng chỉ miễn cưỡng ngẩng đầu liếc mắt một cái, thô lỗ kéo dây buộc tóc xuống: "Anh đến rồi."
Kỷ Vọng nhìn ra cửa, không có chỗ ngồi, đành đứng nói: "Cậu gọi tôi đến đây làm gì."
Kỳ Bạc Ngôn dùng bông tẩy trang thô bạo lau sạch son môi, nhiều năm như vậy, cách tẩy trang của Kỳ Bạc Ngôn vẫn làm cho Kỷ Vọng cảm thấy đau lòng.
Khóe miệng Kỳ Bạc Ngôn đỏ ửng, hắn đứng lên: "Vừa rồi anh có nghe thấy không? Em hát cho anh nghe."
Kỷ Vọng bình tĩnh trả lời: "Là hát cho fans của cậu nghe."
Câu trả lời này giống như rất buồn cười, Kỳ Bạc Ngôn cười một lúc, đến gần Kỷ Vọng: "Cho nên ý anh là hy vọng ở buổi diễn lần sau, em nên trực tiếp nói cho mọi người 《 Thẳng đến bình minh 》là hát tặng cho Kỷ Vọng?"
Kỷ Vọng lui về phía sau, thế nhưng đằng sau lại là tường anh không thể lui được nữa: "Tôi không hy vọng, điều tôi hy vọng là cậu biến mất khỏi cuộc đời tôi."
Những lời này quá nặng, so với những lời trước kia của Kỷ Vọng, lời này của anh càng có lực sát thương lớn hơn.
Kỳ Bạc Ngôn ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ, trên mặt có chút hoảng hốt. Có điều không lâu sau, hắn lại khôi phục vẻ mặt bình thường: "Một người không có khả năng biến mất khỏi cuộc đời người khác, trừ khi người đó chết đi. Anh à, anh là đang hy vọng em sẽ chết sao?"
Chữ 'chết' này hung hăng đâm đến Kỷ Vọng đau đớn, anh không có ý này, anh ghét Kỳ Bạc Ngôn xuyên tạc lời nói của anh, đem từng chữ biến thành những con dao nhỏ, đâm thẳng vào trái tim Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn nhanh chóng tiến lên: "Muốn em không quấn lấy anh, theo đuổi anh, chán ghét đến mức hận không thể để em chết. Hửm? Là như thế sao? Anh à." Hắn túm lấy tóc Kỷ Vọng, hung hăng giật xuống, khiến Kỷ Vọng phải ngẩng đầu lên, ánh mắt nhíu lại, lộ ra vài phần đau đớn.
Nhưng Kỷ Vọng lại nghe theo lời Kỳ Bạc Ngôn nói đúng vậy, anh cắn chặt răng: "Tôi chỉ hy vọng cậu đừng quấn lấy tôi nữa."
Ngón tay Kỳ Bạc Ngôn chà xát trên môi Kỷ Vọng: "Trước kia anh đều nói những lời êm tai, hiện tại sao toàn nói những lời em không thích nghe vậy."
Nói xong, không đợi Kỷ Vọng tiếp tục nói ra những lời khó nghe, hắn đã dùng môi hung hăng chặn miệng Kỷ Vọng.
Mùi hương mỹ phẩm, còn có một chút vị rượu, nồng đậm hơn chính là hương đào, Kỳ Bạc Ngôn hình như đã uống rượu, người này không phải ghét rượu nhất sao? Kỷ Vọng nhất thời thất thần chớp mắt một cái, đã bị Kỳ Bạc Ngôn cạy môi, mạnh mẽ mà tấn công.
Nụ hôn của Kỳ Bạc Ngôn cũng giống con người hắn, mãnh liệt mà khiêu khích, quấn riết lấy đầu lưỡi, mút vào môi dưới, xâm chiếm từng ngõ ngách trong khoang miệng anh, bao gồm cả hàm trên mẫn cảm nhất.
Kỷ Vọng bị bắt ngẩng mặt lên nghênh đón nụ hôn không thể cưỡng lại này, tay anh dùng sức đẩy vai Kỳ Bạc Ngôn, cũng không hiểu người này đã biểu diễn concert hơn 2 tiếng, lại vẫn còn sức lực gắt gao chế trụ anh vào trong lồng ngực.
Trên mặt anh dần dần hiện lên sắc đỏ, bởi vì anh bị tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn vây quanh.
Sao Alpha có thể dùng chính tin tức tố của mình câu dẫn một Alpha khác, chỉ là khi Kỳ Bạc Ngôn ở bên Kỷ Vọng, lúc hắn hạnh phúc hết lần này đến lần khác sẽ dùng tin tức tố bao bọc anh, đây là sinh ra phản ứng thuần hóa.
Lúc môi Kỳ Bạc Ngôn tách ra, còn phát ra tiếng nước khiến người ta đỏ mặt tía tai. Trên môi người kia, vết son đã hoàn toàn biến mất, có thể là Kỷ Vọng hoặc chính là Kỳ Bạc Ngôn đã 'ăn' mất nó.
Mi mắt Kỷ Vọng ửng đỏ, là nhan sắc Kỳ Bạc Ngôn yêu thích nhất. Tay hắn thuận theo hai má Kỷ Vọng trượt xuống, cuối cùng đưa vào trong miệng anh, không chút để ý mà chơi đùa đầu lưỡi đối phương: "Đừng nghĩ đến việc cắn, máu chảy vào miệng anh, cuối cùng người phát tình cũng không phải là em."
Răng nanh Kỷ Vọng vừa định dùng sức đã bị lời nói của Kỳ Bạc Ngôn chế trụ, chỉ có thể không tình nguyện bị Kỳ Bạc Ngôn đùa bỡn khoang miệng.
Qua hồi lâu, Kỳ Bạc Ngôn giống như đã 'đánh dấu' tốt lãnh thổ của mình, cảm thấy mỹ mãn mà rút tay khỏi miệng anh, ngón tay ướt át lướt xuống, nắm eo Kỷ Vọng, lại không làm ra hành động quá phận nào nữa.
Kỳ Bạc Ngôn: "Miệng của anh tốt nhất không nên nói chuyện, dùng để hôn môi là tốt nhất."
Không biết nghĩ đến cái gì, Kỳ Bạc Ngôn tiếp tục nói: "Hoặc là ngậm....." còn chưa nói xong, hắn đã bị Kỷ Vọng đấm một cú vào bụng.
Lần này anh thật sự dùng sức, eo Kỳ Bạc Ngôn đều cong xuống, ho khan vài tiếng.
Kỷ Vọng đẩy người ra, lấy tay lau đi khóe miệng ướt át: "Lại trêu đùa tôi, lần sau không phải đấm ở bụng đâu."
Kỳ Bạc Ngôn ôm chặt eo cũng không có đứng lên, như là cực kỳ đau. Kỷ Vọng lúc đầu còn cảm thấy được chút vui vẻ, sau đó lập tức có chút khẩn trưởng: "Đừng giả chết."
Kỳ Bạc Ngôn nâng lên khuôn mặt tái nhợt: "Anh đi đi."
Nói xong hắn ôm bụng đau đớn loạng choạng đi về chỗ mình. Làm sao Kỷ Vọng có thể đi, cho dù anh cực kỳ muốn rời khỏi đây.
Kỳ Bạc Ngôn chống tay lên bàn, dùng sức mà hất hết đồ trang điểm xuống đất: "Còn không mau cút đi!"
Những thứ này rơi xuống đất, tạo ra âm thanh không nhỏ.
Kỷ Vọng trào phúng nào: "Làm sao, không diễn nữa?"
Kỳ Bạc Ngôn không đáp, ngược lại là một trận thở gấp, hắn quỳ gối rồi ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Kỷ Vọng kinh hãi, chần chừ vài giây mới bước đến đem người lật lên, lại nhìn khuôn mặt đã ẩn ẩn hiện hiện tái xanh, đây là hôn mê.
Lý Phong ngoài cửa nghe được động tĩnh, nhịn không được gõ cửa: "Kỳ gia, cậu có ổn không?"
Kỷ Vọng lớn tiếng quát: "Mau vào!"
Lý Phong lúc này mới mở cửa đi vào, vừa thấy Kỳ Bạc Ngôn hôn mê trên mặt đất, lập tức biến sắc, nhanh tay khóa cửa lại, bước nhanh đến chỗ hai người: "Xảy ra chuyện gì."
Kỷ Vọng luống cuống nói: "Tôi đấm vào bụng hắn một cái, sau đó hắn liền ngất đi."
Lý Phong nghe vậy nhất thời cau mày: "Dạ dày Kỳ gia không tốt, hôm này còn uống chút rượu, vốn lúc lên sân khấu đã hơi đau rồi."
Tay Kỷ Vọng run lên: "Đưa, đưa hắn đến bệnh viện, nhanh lên...."
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, Kỳ Bạc Ngôn đã mở mắt, từ trong cơn bất tỉnh ngắn ngủi tỉnh lại: "Không đi bệnh viện."
Kỷ Vọng cúi đầu nhìn hắn, Kỳ Bạc Ngôn vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lồng ngực Kỷ Vọng, nói với Lý Phong: "Lấy thuốc giảm đau cho tôi."
Lý Phong nói: "Vẫn nên liên hệ bác sĩ Trần đến đây."
Kỳ Bạc Ngôn không kiên nhẫn: "Tôi nói....." hắn còn chưa nói xong, miệng đã bị Kỷ Vọng bịt lại. Hắn kinh ngạc nâng mắt, Kỷ Vọng nói với Lý Phong: "Concert kết thúc, đường chắc chắn sẽ bị tắc. Hắn đau dạ dày thành thế này rồi, vẫn nên đi bệnh viện thôi."
Lý Phong không đồng ý với Kỷ Vọng, hơi do dự: "Để đảm bảo an toàn, vẫn nên đi đến bệnh viện tư của bác sĩ Trần, nếu đám chó săn chụp được, ảnh hưởng không tốt."
Kỳ Bạc Ngôn thấy hai người không để ý đến mình, giận rồi: "Tôi nói thuốc giảm đau, không đi bệnh viện! Mấy người không nghe thấy sao?"
Kỷ Vọng cúi đầu hung ác trừng mắt với Kỳ Bạc Ngôn một cái: "Đừng ồn."
Kỳ Bạc Ngôn bị mắng hơi sửng sốt, Lý Phong ở bên cạnh nhịn cười, Kỳ Bạc Ngôn từ trước đến nay hoành hành ngang ngược, hóa ra cũng sẽ có ngày này.
[04092021]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.