Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 101

Hoa Thanh Thần

23/11/2017

ta đang định phất tay áo quay người bỏ đi, liền nghe tiếng giọng nói châm chọc của nàng ta vang lên: “Nhìn cái dáng vẻ cao cao tại thượng của ngài kìa, là Thái tử thì đã sao chứ? Hừm, nàng ta chẳng thèm để tâm đến ngài đúng không? Với một người mưu mô, lòng dạ hẹp hòi, không ngay thẳng như ngài, đổi lại là ta, ta cũng không thèm chọn ngài.”

“Hạ Chi Lạc, cô đúng là gan to tày trời, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Ta nghiến răng nghiến lợi quát lớn.

Người phụ nữ này đúng là hỗn xược hết mức, ỷ được phụ Hoàng sủng ái lại càng vô pháp vô thiên, dám ăn nói với ta như vậy.

“Ha ha, ta đương nhiên là biết rồi! Có điều, chúng ta đều là loại người giống nhau, vậy nên ta mới trân trọng ngài. Không, ta cảm thấy ngài vẫn không bằng được ta, ít nhất ta không làm con rùa rụt cổ. Ta nói cho ngài biết, dù cho thân phận cao quý đến đâu, cũng chẳng cách nào chiếm đoạt được nàng ta?” Người phụ nữ này vẫn cứ luyên thuyên không ngừng càng nói càng quá đáng.

“Nể mặt Hạ đại nhân, hôm nay ta không thèm chấp nhặt với cô.” Ta lạnh lùng quát lớn.

Không muốn để tất cả mọi người đều biết ta, đường đường một Thái tử điện hạ lại tranh cãi với thiên kim tiểu thư phủ thượng thư ngay giữa đường lớn, liền quay người bước đi.

“Này, đừng có vội đi vậy, ta vẫn chưa nói hết mà!” Nàng ta kéo ta lại, tựa sát vào người ta một cách tự nhiên.

Ta đẩy nàng ta ra rồi lạnh lùng nói: “Nếu như không có việc gì, cô về mà chuẩn bị cho thật tốt, đừng để Hạ đại nhân mất mặt vào lễ tế Hoa thần năm nay.”

Nàng ta cũng chẳng hề né tránh, kéo tay ta lại ngay giữa thanh thiên bạch nhật rồi bật cười: “Ha ha, sự quan tâm của Thái tử đặc biệt quá! Có điều, người cần phải lo lắng lúc này là nàng ta mới đúng.”

“Cô nói vậy nghĩa là sao?” Ta tóm lấy cánh tay nàng ta rồi thét lớn.

“Lúc nãy khi đi ngàng qua con ngõ trước mặt, ta liếc trong, có người phụ nữ trông rất giống với người trong lòng ngài đấy.” Nàng ta dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Ha ha ha, hình như nàng ta đang bị ba tên vô lại quấy rầy thì phải!”

“Cô nói cái gì? Tuyết Nhi, nàng ấy...”

“Mau lại đó đi, xem tình hình này, nếu ngài còn không mau tới đó thì chỉ còn nước đổ vỏ thay người khác mà thôi. Sau khi việc thành, đừng quên tặng cho ta một bao lì xì thật lớn đó. Ha ha ha...” Tiếng cười của nàng ta vô cùng chói tai. Type tại dien_danle♦quy•don

Ta đẩy mạnh Hạ Chi Lạc sang một bên, chạy về con ngõ mà nàng ta vừa nói.

Khi ta đến nơi, trong ngõ đã chẳng còn bóng dáng người nào, trên mặt đất chỉ còn lại mấy bức họa. Ta đang định quay bước, lại nghe thấy tiếng động lạ, có tiếng cười gian dâm của đàn ông, lại có tiếng kêu cứu yếu ớt của phụ nữ, mong rằng đó không phải là Tuyết Nhi, nếu không ta sẽ xé xác mấy tên súc sinh đó.

Xông vào cuối ngõ, không ngờ đây là một ngõ cụt, cuối ngõ là một căn nhà, những tiếng động kia truyền ra từ nơi đó. Ta vội vã xông vào trong, tiếng kêu cứu đúng là của Tuyết Nhi. Ba tên đàn ông đã cởi y phục của nàng, chỉ còn mỗi chiếc yếm cùng quần trong. Mắt nàng bị bịt chặt, đôi môi đỏ thắm không ngừng rên rỉ, kêu cứu, hai tay liên tục kéo mảnh vải còn lại trên cơ thể mình. Đáng chết! Nàng đã bị hạ xuân dược.



Ta phẫn nộ thét lớn, thưởng cho mỗi tên một cái bạt tai, tuy rằng võ công của ta không giỏi bằng Tầm, nhưng vẫn thừa sức đối phó với ba tên vô lại tầm thường này. Ba tên này thấy sự chẳng lành liền co cẳng chạy mất.

May mà ta đã đến kịp thời, nếu không, hậu quả sẽ không thể nào lường trước được. Làn da trắng trẻo ngọc ngà trước mặt khiến ta bắt đầu suy nghĩ lung tung. Ta không hề tiếng gọi nàng, cũng chẳng có ý định cởi tấm vải bịt mắt kia ra. Câu nói “Cũng chẳng thể nào chiếm đoạt được nàng về bên mình” khi nãy của Hạ Chi Lạc không ngừng vanh vọng bên tai ta. Ta thật sự phải làm như vậy sao?

Ta từ từ ngồi xuống bên giường, lặng lẽ nhìn Tuyết Nhi nằm đó trong đau khổ, tuyệt vọng. Bỗng nhiên, nàng kéo nốt tấm vải che thân còn lại xuống, cả cơ thể nàng hiện ra trước mắt ta, quyến rũ đến chết người.

Có lẽ đây chính là cơ hội mà ông trời ban cho ta, ta chẳng suy nghĩ thêm nữa, hạ thấp người xuống... Ta chấp nhận là kẻ bỉ ổi đê tiện.

Sau chuyện đó, ta đánh ngất nàng, mặc lại y phục chỉnh tề cho nàng, rồi bế nàng về tướng phủ, giả bộ như mình cứu được nàng. Thực ra ta vẫn luôn lo lắng, sợ nàng sẽ phát hiện ra chuyện này là do ta làm. May mà sau khi tỉnh lại, nàng chỉ nhớ ba kẻ kia, thậm chí cũng chẳng biết ta đã đến đó lúc nào, càng không nhớ đến chuyện kia, có lẽ đây chính là ý trời. nhìn Tuyết Nhi đang đau khổ tột cùng, ta nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, lần này nàng không còn phản kháng nữa.

Cũng không biết tại sao, ta lại tha cho ba tên lưu manh đê tiện kia. Có lẽ không có bọn chúng, ta cũng chẳng dễ dàng có được Tuyết Nhi. Có lẽ chính vì sự tồn tại của bọn chúng, Tuyết Nhi mới không thể nào quên đi lần đó. Và có lẽ chỉ vì vết nhơ đó mà nàng mới toàn tâm toàn ý nằm gọn trong vòng tay ta. Ta đã đoán đúng, nàng sau đó chẳng bao giờ đi tìm Tầm nữa.

rong lễ tế Hoa thần, ta đang định khẩn cầu phụ Hoàng ban hôn, thật không ngờ, còn chưa kịp lên tiếng, phụ Hoàng đã ban hôn trước, ban Tuyết Nhi cho ta, nàng cuối cùng đã trở thành Thái tử phi. Bất ngờ hơn nữa, Hạ Chi Lạc cũng được chỉ hôn cho Tầm.

Ta mãi mãi không bao giờ quên được cảnh Tuyết Nhi đội chiếc khăn đỏ trên đầu, trở thành thê tử của mình. DđanLquydon

3

Khiêm đã động thủ, đệ ấy muốn giết cùng diệt tận. Từ trước đến nay, người có muốn cũng không thể ngồi lên ngai vàng chính là Khiêm.

Lòng đố kị đã che khuất đôi mắt và trái tim ta. Đối với tam đệ mình, ta dùng hết mọi cơ hội để lật đổ, đánh bại đệ ấy, lợi dụng việc Hạ Chi Lạc biết đánh Thượng huyền nguyệt, lợi dụng chuyện đào phạm nước Huyền Vũ vượt ngục, lợi dụng chuyện Hạ Trọng Đường thất chức, lợi dụng chuyện Đơn Bất Quần sai khiến Liễu Như Mi tranh sủng...

Vì Tuyết Nhi, ta gạt lương tâm sang một bên giúp Bạch Tiếu Hà che dấu vụ án tham ô hối lộ, còn người tam đệ thần bí, trầm lặng của ta lại vì một người phụ nữ thanh danh xấu xa đồng ý thay thế Hạ Trọng Đường đi truy xét vụ án này. Bạch Tiếu Hà biết chuyện tham ô nhận hối lộ của mình chẳng thể nào che giấu được nữa, liền tìm sát thủ Tinh Túc Môn ám sát Tầm. Đối với chuyện này, ta cũng đành mở một mắt nhắm một mắt cho qua, thậm chí cho rằng dù cho tam đệ có chết, thiên hạ vẫn thái bình.

Ha ha ha, thế nhưng ta thiên tính vạn toán, mưu mô xảo quyệt, cũng chẳng thể ngờ được người xuất chiêu sau cùng chính là nhị đệ của mình. Thì ra, đệ ấy chính là môn chủ của Tinh Túc Môn, ngay cả Bạch Ánh Đồng cũng là người của đệ ấy, Bạch Tiếu Hà đã bị nàng ta giết chết. Đệ ấy đã hạ độc lên người Liễu Như Mi, thật đúng là chẳng có chút sơ hở nào cả.

“Ựa...” Vịn tay lên lan can bên hành lang, ta thổ huyết tươi, toàn thân bắt đầu lạnh giá, thứ độc này quả nhiên là lợi hại.

Không, giờ ta vẫn chưa muốn chết, Tuyết Nhi không thể xảy ra chuyện gì được, dù thế nào đi nữa, ta cũng phải đưa nàng rời khỏi nơi này. Ta đã thất hứa, không thể đưa nàng trở thành người phụ nữ cao quý nhất, trở thành mẫu nghi thiên hạ của Hoàng triều Kim Bích. Ta đúng là kẻ bất tài vô dụng, ngoại trừ ngôi vị Thái tử, thứ ta có được cũng chỉ có mình nàng.



“Đại ca!”

Tại sao Tầm lại xuất hiện ở đây lúc này?

“Mau đi... cứu Tuyết Nhi... ngăn đệ ấy...” Ta đưa đôi tay run run nắm lấy tam đệ, cố gắng chỉ về phía tẩm cung cỉa Tuyết Nhi: “Hãy hứa với ta... nhất định phải cứu nàng... đưa nàng rời khỏi đây...”

Thấy tam đệ gật đầu, ta cũng cảm thấy an lòng.

“Đồng Võ, ngươi hãy trông chừng Thái tử điện hạ.”

Tầm nói xong, liền đề khí bay nhanh về tẩm cung của Tuyết Nhi. Ta đã nghĩ trước khi rời khỏi thế gian này sẽ chẳng thể nào nhìn thấy nàng lần nữa.

“Doãn..” Nàng ngồi xuống bên ta, nước mắt đầm đìa. Tiểu Song ~ dien...dan...lequydon

Có lẽ, chưa bao giờ ta cảm thấy vui sướng như lúc này. Nàng đã gọi ta là “Doãn”, lần đầu tiên trong đời nàng gọi ta thân mật đến vậy. Thế nhưng ta lại sắp phải ra đi, sau này không thể nghe thấy tiếng nàng, cũng chẳng thể nhìn thấy nàng được nữa.

“Tuyết Nhi... ta cảm thấy rất lạnh... liệu có thể ôm ta được không...” Nếu như phải chết, ta chỉ muốn chết trong lòng nàng mà thôi.

Đúng như những gì mong ước, nàng ôm chặt lấy ta vào vòng tay ấm áp của mình.

“Tuyết Nhi... nàng tựa sát và đây... có chuyện này... ta muốn nói cho nàng nghe ...” Chuyện đó, ta nhất định phải nói cho nàng biết. Tuyết Nhi của ta chính là người băng thanh ngọc khiết nhất thế gian này.

Nàng hạ thấp người xuống, ta ghé sát vào tai nàng rồi nhẹ nhàng nói: “Nàng là người trong trắng... ngày hôm đó, người ở trong căn nhà tranh đó là ta... chứ không phải ba tên lưu manh kia...”

Nàng nhìn ta bằng ánh mắt kinh hãi, những giọt nước mắt khiến người khác đau đớn đó không ngừng rơi xuống mặt ta, không, dường như không chỉ của riêng nàng, đôi mắt ta cũng long lanh, ướt đẫm. Ta cố hết sức rướn cổ lên, hôn lên môi nàng.

Tất cả sức lực đều đã cạn kiệt, ta biết mình sắp phải ra đi, vào khoẳnh khắc nhắm mắt lại, ta nghe thấy tiếng khóc xót thương của Tuyết Nhi.

Tại sao? Vào lúc thế này, nàng lại nói với ta rằng trong bụng nàng mang cốt nhục của ta.

Ha ha, từ biệt nàng, Tuyết Nhi của ta, đứa con ta chưa từng biết mặt! Mong rằng kiếp sau, ta vẫn có thể gặp lại hai người, ta nhất định sẽ tận tâm yêu thương, chăm sóc hai người...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook