Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 105

Hoa Thanh Thần

23/11/2017

Mẫu thân quay người lại, ta nhìn thấy đôi mắt sáng trong, xinh đẹp của người lúc này trở nên sầm sì, buồn bã, người đưa tay vuốt lên khuôn mặt của ta rồi u sầu lên tiếng: “Khai Tâm, con có biết hay không? Chàng không biết uống rượu, chỉ cần uống vào một giọt là sẽ say ngay, say rồi sẽ tìm người khác đánh nhau. Như vậy có phải rất bạo lực không? Thế nhưng người đó lại biết uống rượu, đã uống hết quá nửa bình rượu này rồi. Chàng ghét nhất là ăn cá, cứ ăn cá vào là lại bị hóc xương. Chàng như vậy có phải rất ngốc không? Thế nhưng người ấy lại biết ăn cá, hình như món cá nào trên bàn cũng ăn cả. Từ trước đến nay chàng không bao giờ ăn cay, chỉ cần ăn món gì có ớt là sẽ chảy mồ hôi liên tục. Chàng nói như vậy thì vừa không thoải mái lại khó coi, đúng là một con người ưa sạch sẽ. Thế nhưng người ấy lại ăn cay, mấy món ăn đó cay như vậy, ta ăn còn chảy mồ hôi liên tục, thế nhưng người ấy chẳng có chút phản ứng nào cả. Chàng xưa nay không bao giờ ăn rau cần, chàng nói mùi vị của rau cần rất kì dị, mỗi lần ngửi thấy mùi vị của rau cần đó là chẳng còn tâm trạng ăn uống. Con nói xem chàng có kì lạ không? Thế nhưng người đó lại ăn được, lại còn luôn miệng kêu ngon. Chàng xưa nay cũng không ăn cà tím, cứ ăn vào là bị dị ứng, toàn thân sẽ nổi mẩn ngứa ngáy, làn da của chàng cực kỳ đẹp mịn. Thế nhưng người ấy lại ăn cà tím, hơn nữa chẳng hề bị dị ứng gì hết. Chàng ghét nhất là ăn dấm, chàng ghét chua, cho nên tất cả những thứ cho dấm vào chàng đều không ăn, thế nhưng người ấy còn chủ động xin thêm dấm. Không giống nhau, chẳng giống nhau điểm nào, ngoại trừ giọng nói, đó hoàn toàn là hai người khác nhau. Hầy…”

“Chàng” mà mẫu thân nói đến là phụ thân sao? Vậy còn “ người ấy” là ai chứ? Là Hoan thúc sao? Lẽ nào mẫu thân thích Hoan thúc là bởi vì coi thúc ấy là phụ thân?

“Mẫu thân, người đừng buồn quá, hôm nay là đêm giao thừa, món ăn mà mẫu thân nấu thực sự rất ngon miệng, cho nên Hoan thúc mới ăn nhiều thôi mà. Con, dì Tiếu, Thư Bách ca cũng đều rất ăn nhiều. Mẫu thân, người đừng buồn nhé, có được không?” Ta lau bàn tay của mẫu thân, ha ha vọng người có thể vui vẻ hơn.

“À, Khai Tâm à, con tới đây lúc nào nhỉ? Thôi chết, ta tới đây để lấy dấm, quên khuấy đi mất. Đi nào, đi nào.”

Không phải chứ. Mẫu thân, con đã tới đây rất lâu rồi đấy.

Mẫu thân kéo ta bước đi, thực sự khó thể tưởng tượng được, khi nãy vẫn còn dáng vẻ buồn khổ của người phụ nữ thất tình, bây giờ đột nhiên lại trở nên bình thản như không.

Khi quay lại bàn tiệc, ta đặc biệt chú ý đến Hoan thúc, khuôn mặt Hoan thúc hoàn toàn không hề nổi mẩn giống như mẫu thân đã nói.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, ngoại trừ cười nói vui vẻ, phần lớn thời gian mẫu thân ngồi uống rượu, ngay cả dì Tiếu cũng chẳng ngăn được. Mẫu thân như vậy lại càng khiến ta cảm thấy lo lắng, người lại bắt đầu mượn rượu giải sầu, mà thông thường sau khi say rượu đều trở nên vô cùng đáng sợ.

Thực ra thì mẫu thân cũng không thường xuyên uống rượu, chỉ những khi gặp phải chuyện gì liên quan đến phụ thân thì mới vậy.

Để người không uống quá nhiều rượu, ta liền ngồi cạnh bên chỗ của người, vòng tay qua, đoạt lấy li rượu rồi nhõng nhẽo: “ Mẫu thân, con muốn nghe mẫu thân đàn và hát nữa.”

“Hả? thật sao?” dien_đan_le_quy_don

“Mẫu thân, đàn tranh? Nhị hồ? sáo? Hay là Thượng huyền nguyệt? người định cọn loại nào đây, Khai Tâm sẽ đi lấy giúp người.”

“ Thượng huyền nguyệt?”

“ Thượng huyền nguyệt?”

Tại sao cả Hoan thúc và Thư Bách ca đều tỏ vẻ ngạc nhiên đến vậy chứ, mẫu thân biết đánh Thượng huyền nguyệt thì có gì kì lạ chứ?

“Mẫu thân con rất lợi hại, biết đánh Thượng huyền nguyệt, hơn nữa giọng hát cũng rất hay.”

“Khai Tâm, đừng có nói lăng nhăng.”Dì Tiếu xưa nay chưa bao giờ phê bình ta, tại sao hôm nay lại tức giận như vậy chứ?

Mẫu thân dịu dàng xoa đầu ta rồi nói: “ Tiếu Tiếu, đừng có hung dữ với con như vậy. Lại đây, Khai Tâm, con muốn mẫu thân đàn hát đúng không hả?”

Ta gật đầu lia lịa.

“Được, hôm nay mẫu thân sẽ toại nguyện cho con, màu tìm ít bát không đến đây.”

Mẫu thân kéo một chiếc bàn ra, đặt mấy chục chiếc bát đựng rượu trong đó, xếp thành hai hàng ngay ngắn, số rượu ở trong bát cao thấp khác nhau, người dùng đũa gõ lên những chiếc bát đó, thử âm hết lần này đến lần khác, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “ Nốt Lmặt còn thiếu một chút, nốt Si hơi cao một chút, nốt Mi phải nhiều thêm chút, nốt Đông cũng phải thêm chút nữa…”



Cứ như vậy nhìn mẫu thân vừa uống vừa gõ, ta thậm chí còn nghi ngờ mục đích của người chính là uống rượu chứ không phải muốn hát. Dáng vẻ của người lúc này đã ngà ngà men say, liệu có thể hát được nữa không?

Hoan thúc nhíu chặt đôi mày lại, định ra tay ngăn cản mẫu thân tiếp tục uống rượu, chỉ thấy người đưa đũa qua mặt từng người chúng ta rồi lớn tiếng thét: ‘ Khai Tâm, nghe cho rõ đây, mọi người cũng nghe cho kĩ.”

Mẫu thân lắc lư cái đầu, vừa bắt đầu gõ lên tiếng “ tinh tinh tang tang”, miệng cũng bắt đầu cất cao tiếng hát.

Mẫu thân đang hát gì thế, tại sao Khai Tâm chẳng nghe hiểu một câu nào? Đưa mắt nhìn sang dì Tiếu, Hoan thúc cùng Thư Bách ca ngồi cạnh bên với khuôn mặt ngây dại giống hệt mình, ta bắt đầu cảm thấy chút an ủi, thì ra không chỉ một mình ta nghe không hiểu.

Một vài ngày sau đó, truy hỏi đến cùng, ta mới biết bài hát này có tên là “Đệ nhất thế giới”, ngay cả ca từ cũng phải đến sau này mới biết được. Thế nhưng lúc đó, mẫu thân ta đã hát thế này: Type tại diễn đàn lê quý đôn

“Cuộc sống của con người

Giống như sóng gió ngoài biển cả

Có lúc bình lặng có lúc mãnh liệt

Các bạn thân yêu nên thận trọng

Cuộc đời của con người

Ăn mày cũng có ngày đổi đời

Đừng trách trời cũng đừng trách người

Mệnh tốt mệnh xấu cũng là một đời người

Một ly rượu một đôi mắt

Thường xuyên đến góp vui

Nếu như nói về mặt tình cảm

Ta chính là đệ nhất thế giới này

Là duyên phận là trời định

Hảo hán mở bụng tới gặp nhau

Không sợ gió bão không sợ sóng dâng



Có tình có nghĩa hảo huynh đệ

Ca từ à không nhớ nữa rồi

Ca từ à không nhớ nữa rồi

Không nhớ nữa, không nhớ nữa rồi

Sang năm vẫn muốn hát thêm nữa á…”

Mẫu thân hát đến sau cùng, chúng ta chỉ nghe hiểu được câu “không nhớ nữa” mà thôi, không biết là Thư Bách ca ca cười trước hay là Hoan thúc cười trước, thế nhưng dáng vẻ ngà ngà men say, ngô nghê đó của mẫu thân thực sự buồn cười, sau cùng tất cả chúng ta đều không nhịn được mà bật cười lớn tiếng.

Có lẽ do chúng ta cười quá lớn tiếng, mẫu thân bỗng nhiên im lặng, thôi không gõ nhịp, trợn trừng hai mắt, tức giận lên tiếng: “Đúng là một đám người thô tục không có tu dưỡng về văn hóa nghệ thuật gì hết. Ta đúng là đang đàn gảy tai trâu mà.”

Nói xong, mẫu thân liền phi hai chiếc đũa trong tay về phía chúng ta, may mà hai thúc thân thủ nhanh nhẹn, dễ dàng tóm được một trong hai cây, cây còn lại như thể được điều khiển, đập chúng vào phần trán của Thư Bách ca, đại ca đau đến mức kêu lên rú rít.

“Khai Tâm, com mau dọn chỗ này đi cho mẫu thân. Tiếu Tiếu, hãy đợi ta.” Mẫu thân nghiêng đầu mỉm cười cùng dì Tiếu, chớp mắt trái rồi nhanh chóng đi nhanh ra ngoài.

Khi ta với Hoan thúc chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào, dọn dẹp xong hiện trường, mẫu thân ngậm trên miệng một nhành mai rồi xuất hiện đầy tà khí.

Chỉ thấy người thổi nhẹ mấy lọn tóc xòa xòa trước mặt, nhướng cao đôi mày, chớp mắt đầy tình tứ rồi cầm nhành mai xuống truy hỏi: “ Thế nào hả? đã đủ cao quý chưa? Đã đủ diễm lệ chưa? Đã đủ tình cảm chưa? Đã đủ quyến rũ chưa? Đã đủ khoa trương chưa?

Hả? ta ngất mất thôi, mẫu thân đang nói gì thế? Dáng vẻ đó của người thực sự khiến người ta muốn cười đến phát ngất. Hoan thúc vỗ nhẹ lên bờ vai của ta, ta cũng cảm nhận được toàn thân thúc đang run lên bần bật.

Mẫu thân lại ngậm nhành mai lên miệng, nhanh chóng tiến lại trước mặt dì Tiếu, quỳ một chân xuống đất đầy khoa trương, sau đó lấy nhành mai lên miệng xuống đưa cho dì Tiếu, nhìn người với ánh mắt chân tình rồi nói: “ Tiểu thư Tiếu Tiếu xinh đẹp mà thanh nhã, liệu tiểu thư có nể mặt cùng nhảy với tại hạ một điệu?”

Người đưa một tay ra, rất chân thành chờ đợi dì Tiếu chấp nhận lời mời.

Ta biết rồi, mẫu thân đang mời dì Tiếu cùng nhảy điệu dành cho hai người, ta chẳng biết chọn lời, bật cười lớn tiếng rồi nói cùng Hoan thúc: “ Hoan thúc, thúc hãy nhìn cho kĩ, chốc nữa, dì Tiếu sẽ cùng nhảy với sói lang đấy, ha ha …ha ha …”

Hoan thúc nhướng cao đôi mày, tỏ rõ thái độ hứng thú chờ xem kịch hay của mẫu thân.

Dì Tiếu đưa tay đón lấy nhành mai kia, mỉm cười đặt bàn tay còn lại vào tay của mẫu thân. Người đặt một nụ hôn lên bàn tay của dì Tiếu, đứng lên phong độ ngời ngời, lấy tay trái nắm lấy tay phải của dì Tiếu, tay phải lại vòng qua phần eo của dì. dien_dan_le_quy_don

“ Cô…cô… cô ta đang làm gì thế? Sao có thể như vậy được?” Thư Bách ca bừng tỉnh khỏi cơn đau đớn, nhìn thấy cảnh tượng này lại thét lên oai oái, thậm chí còn định xông đến kéo mẫu thân và dì Tiếu thoát khỏi bộ dạng tình tứ, ám muội lúc này, liền bị ta ôm chặt lại, đưa lời khuyên để ca ca nhẫn nại xem hết, ca ca mới chịu thôi.

Mẫu thân liếc mắt nhìn Thư Bách ca, sau khi đánh mắt ra hiệu “ ngươi là tên ngốc nghếch”, người liền quay ra hỏi dì Tiếu: ‘ Ba hay bốn đây?”

Dì Tiếu mỉm cười dịu dàng rồi đáp: ‘ Ba”

Mẫu thân liền đồng ý, bắt đầu đếm: “ Một, hai ba, hai hai ba…” Sau đó, người bắt đầu dẫn dì Tiếu nhảy, miệng cũng bắt đầu hát vang một bài khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook