Chương 136: chương 136
Hoa Thanh Thần
25/11/2017
Trong đầu nghĩ đến
việc Tư Hành Phong vẫn còn nằm ở cạnh bên, không biết đã tỉnh hay chưa,
tôi mở trừng mắt ra, hắn đã không còn ở đây nữa. Tôi than dài một tiếng, không còn ở đây thì tốt, nếu như để tôi vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy hắn
nằm cạnh bên, thực sự không biết phải đối mặt thế nào nữa.
Tôi lắc đầu, chống người ngồi dậy, tay vừa ấn vào thứ gì đó cứng cứng, cúi đầu nhìn xuống thì là sợi dây chuyền bị hắn dứt ra vào tối qua. Đá Bạch Hổ? Đá Bạch Hổ quý giá như vậy mà hắn lại không mang theo? Là quên mất hay là cố tình để lại? Quên mất, chắc là không thể nào. Để lại, có lẽ là vì không muốn nhìn thấy nó, vì như thế chỉ khiến bản thân nhớ lại những nhục nhã mà mình đã từng gánh chịu.
Thôi bỏ đi, hắn để lại cũng chỉ vì cảm thấy căm ghét, chưa thể nào buông tay quên lãng được. Chi bằng tôi giữ lại, dù gì tôi đã có đá Chu Tước rồi, nếu như sau này còn có thể tìm được hai viên đá khác, vậy thì tôi phải xem xem rốt cuộc bốn viên đá này ẩn chứa bí mật động trời nào. dien~dan~le`quy~don
Chẳng mấy tốt lành, tôi nhét sợi dây chuyền kia vào trong người, tự nói với bản thân, hành động này không phải là ăn cắp mà là may mắn nhặt được của rơi, tạm thời đút túi mà thôi.
Không bao lâu sau, Phẩm Dư bước vào phòng đưa bữa sáng tới.
Do đôi chân tôi bị xích với hai quả cầu sắt, di chuyển bất tiện, cô ấy toàn bê mọi thứ tới bên giường. Trước tiên, Phẩm Dư bê chậu nước tới cho tôi rửa ráy, sau đó lại định bê thức ăn lại gần. Cảnh tượng lúc này khiến tôi cảm thấy mình như kẻ tàn phế vậy. Lần này, tôi từ chối ý tốt của cô ấy, từ từ trượt xuống giường, bước từng bước lại bên cạnh bàn, ngồi xuống chiếc ghế.
Tôi cho rằng, Phẩm Dư nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc này nét mặt sẽ có gì thay đổi, kết quả khiến tôi thất vọng.
Thế là, tôi liền lên tiếng chọc ghẹo: “Bộ dạng thê thảm của ta lúc này chẳng khác nào một tên tù nhân đáng thương, có điều được mĩ nhân hầu hạ cạnh bên thế này, ta cảm thấy mình là một tù nhân thượng đẳng.”
Cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được bật cười rồi. Đạt được mục đích, tôi liền cúi đầu xuống vui vẻ dùng bữa.
Đang ăn, tôi liền nghe thấy tiếng của phụ nữ thét rống lên đầy đáng sợ: “Hạ Chi Lạc, ngươi mau cút ra đây cho ta! Mau cút ra đây.”
Tôi bất giác cau chặt đôi mày lại, tại sao chỗ nào tôi cũng gặp phải kẻ thù vậy, cho dù đã bị giam lỏng, vẫn còn có người tìm đến tận cửa? Giọng nói này có phần quen thuộc, thế nhưng tôi nhất thời không nhớ ra được.
Chẳng để tâm, tôi lại tiếp tục cúi đầu ăn, khoảng vài giây sau, y phục cung đình phất phảng trong tầm nhìn của tôi, đồng thời, giọng nói của hai người khác vang lên: “Nương nương, hãy cẩn thận sức khỏe.”
Cùng lúc này, Hạ Phẩm Dư đúng cạnh bên chỗ tôi cũng vô duyên vô cớ quỳ rạp xuống, hành đại lễ với người vừa tới: “Quý phi nương nương vạn phúc.”
Người phụ nữ đó hoàn toàn không để tâm đến Phẩm Dư, chỉ nhìn tôi thét rống lên: “Hạ Chi Lạc, không ngờ ngươi vẫn còn sống? Ông trời đúng là mù mắt rồi.” Dường như bất cứ ai cũng cảm thấy bất bình với việc tôi còn sống trên thế gian này.
Tôi liền ngước mắt lên, nhìn đại mĩ nhân quyến rũ động hồn trước mặt mà chết lặng người đi. Tôi có quen biết cô ấy sao? Trông cũng khá quen mắt, nhưng chẳng nhớ nổi là ai. Tôi liếc nhìn cô ta rồi hỏi: “Ta quen biết ngươi?” Tôi dùng giọng nghi vấn, chứ không phải khẳng định, cho nên cũng tạo hiệu quả khác thường.
Tên thái giám đi theo cô ta liền mượn oai chủ rống lên: “To gan, nhìn thấy Hoa phi nương nương mà không quỳ xuống sao?”
Thì ra đây là người phụ nữ của Tây Lăng Xuyên.
“Các người im miệng lại hết cho ta.” Cô ta quát nạt.
Ai ngờ, cô ta xông đến gạt hết thức ăn trước mặt tôi rồi thét: “Hạ Chi Lạc, ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa, cho dù ngươi có hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra ngươi.”
Kể từ khi vào nước Bạch Hổ, tôi thấy dường như mọi người nơi đây có một thói quen xấu, đó chính là đập tan chén cơm của người khác.
“Cày đồng đang buổi ban trưa. Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi bưng bát cơm đầy. Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần. Trước kia thầy giáo đã từng dạy dỗ ta như vậy, lãng phí thức ăn là hành động đáng chê trách.” Tôi cúi người nhặt bát cơm lên rồi nói: “Nếu ngươi nói ta làm bộ làm tịch, vậy thì đợi khi nào ta hóa thành tro bụi rồi ngươi hãy tới tìm ta.”
“Ngươi!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Hừm, Hạ Chi Lạc, ngươi quả nhiên vẫn miệng mồm ghê gớm như sáu năm trước.”
Sáu năm trước? Sáu năm trước không phải lúc tôi vừa mới đầu thai lần hai đến với thế gian này sao? Mới chỉ có ba người phụ nữ nảy sinh hiềm khích với tôi mà thôi, một người là Bạch Ánh Tuyết, bây giờ không rõ tung tích. Một người là Bạch Ánh Đồng, thế nhưng bây giờ cô ấy là Tiếu Tiếu, cũng là em gái của tôi. Người cuối cùng chính là Hoa Thanh Lâm.
Hoa Thanh Lâm? Nghĩ đến ba chữ ‘Hoa Thanh Lâm’, tôi chết lặng người đi. Ngước mắt lên nhìn cô ta lần nữa, đây thực sự là tiểu cô nương Hoa Thanh Lâm bị tôi mắng cho bật khóc ngay tại lễ tế Hoa thần đó sao? Đúng rồi, năm đó, cô ta vô duyên vô cớ gả cho quốc vương nước Bạch Hổ Tây Lăng Xuyên, lúc đó tôi còn tưởng rằng Tây Lăng Xuyên thích nam sắc không thích nữ sắc, còn cảm thấy lo lắng cho cô ta cơ đấy. Bây giờ nhìn lại, cuộc sống của cô ta cũng không tệ chút nào.
Ha ha, đúng là oan gia ngõ hẹp, ở cái đất nước Bạch Hổ nhỏ bé này, không ngờ tôi lại có thể gặp lại cả hai oan gia. Vận khí của tôi không phải xui xẻo loại thường!
“Thì ra là ngươi.” Tôi lạnh lùng nói: “Hoa quý phi có điều gì muốn chỉ giáo?”
“Hạ Chi Lạc, rốt cuộc ngươi có biết thế nào là liêm sỉ hay không? Năm đó ngươi mê hoặc Hành Phong không được, lại còn hại chàng thê thảm như vậy, bây giờ vẫn giở trò cũ, lại chạy tới nước Bạch Hổ mê hoặc chàng lần nữa hay sao? Rốt cuộc là đến tận lúc nào ngươi mới chịu buông tha cho chàng hả?” Cô ta thét lớn.
Tôi cau chặt đôi mày lại, vô cùng ảo não, tôi mê hoặc Tư Hành Phong? Tôi chạy đến tận nước Bạch Hổ này là vì muốn mê hoặc hắn sao? Hừm! Mê hoặc hắn mà tôi lại đến mức trở thành kẻ tội nhân thế này hả?
Cô ta đường đường là quý phi của nước Bạch Hổ, mới sớm ngày ra, vô duyên vô cớ chạy đến đây quát nạt kẻ tù nhân này, làm như thể tôi chính là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc phu thê giữa cô ta với Tư Hành Phong vậy. Còn gọi Tư Hành Phong là Hành Phong, cô ta chẳng phải đang vượt quá chức phận của mình sao. Tư Hành Phong trông giống với Tầm như vậy, tối hôm qua, tôi cũng hoảng hốt, suýt chút nữa thì tưởng nhầm hắn là Tầm, khó tránh khỏi cô ta cũng coi Tư Hành Phong như là Tầm.
Đây đúng là món nợ nần ngớ ngẩn.
Tôi than dài một tiếng rồi nói: “Ngươi thấy bộ dạng tàn tệ, thê thảm của ta lúc này giống với đến đây mê hoặc hắn ta hay sao?”
Cô ta thét lớn tiếng: “Ngươi là con hồ li tinh, nếu như không phải ngươi mê hoặc chàng thì tại sao chàng ấy lại nhân từ, mềm lòng tha thứ cho ngươi chứ, lại còn cho ngươi đến ở biệt viện Thanh Phong này? Ngươi đúng là con đàn bà dâm đãng, lăng loàn, ngươi đã để Tầm ca ca ở vị trí nào vậy? Vì muốn làm hoàng hậu, năm năm trước ngươi đã hại chết Tầm ca ca rồi. Hôm nay lại định tới đây để hại ai nữa?”
Nghe thấy cô ta nói Tầm là do tôi hại chết, trái tim tôi đau như cắt. Đây chính là nỗi đau chí mạng của tôi, Tầm đích thực là do tôi hại chết. Tôi mím chặt môi, nắm chặt hai bàn tay lại.
“Không biết nói gì sao? Mặc nhận rồi hả? Được! Nếu như chàng đã bị ngươi mê hoặc đến mức không ra tay được thì ta sẽ làm thay, hôm nay ta phải thế thiên hành đạo.”
Nói xong cô ta liền xông tới định bóp cổ tôi.
Thôi chết, xem ra cô ta học được không ít thứ từ Tư Hành Phong, ngay cả chiêu bóp cổ cũng được chân truyền. Cũng giống như những gì Dạ Tầm Hoan từng nói, mạng sống là do tôi nắm giữ, không đến lượt người khác quyết định.
“Này, Hoa Thanh Lâm, ngươi đừng được nước lấn tới.” Tôi đập mạnh tay vào cô ta, bất cẩn lại đẩy cô ta ngã nhoài xuống mặt đất.
Đám cung nữ và thái giám đi theo Hoa Thanh Lâm cùng xông tới đỡ lấy cô ta, Phẩm Dư thấy tình hình này, cũng lập tức xông lại gần đỡ lấy Hoa Thanh Lâm, liền bị cô ta đẩy mạnh ra.
Cô ta trút hết mọi tức giận lên người Phẩm Dư. Sau khi đứng vững lại được, Hoa Thanh Lâm liền tát mạnh vào mặt Phẩm Dư rồi nhiếc móc: “Cái con tiện tì này, ai cho phép ngươi được đứng dậy? Đừng tưởng rằng ngươi đã trèo lên được giường của chàng rồi, chàng thu nhận ngươi rồi thì ngươi có thể hi vọng bay lên cây biến thành phượng hoàng. Đồ tiện nhân!”
Phẩm Dư lại cung kính quỳ sụp xuống trước mặt cô ta, cúi đầu không nói tiếng nào.
Cảnh tượng lúc này khiến tôi tức giận đùng đùng, thân đang ở nước Bạch Hổ, lại bị người ta giam lỏng, vốn định nhẫn nhịn cho yên thân, bớt được chuyện nào hay chuyện đấy, thế nhưng Hoa Thanh Lâm lại xông thẳng tới đây làm càn, để tôi muốn làm rùa rụt cổ một lần cũng không được. Nói tóm lại, muốn Hoa Thanh Lâm buông tha cho tôi là hoàn toàn không có khả năng. Lúc này, cô ta lại lấy người khác ra để trút giận, mà người này lại có ân với tôi, tôi làm sao có thể giương mắt nhìn cô ấy chịu nhục được chứ?
Nếu Tư Hành Phong đã giữ lại cái mạng nhỏ của tôi, điều đó cho thấy tôi vẫn còn chút giá trị đối với hắn, ví như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tìm đến để trút giận. Còn việc hắn nhốt tôi lại nơi này, còn dặn Phẩm Dư tới chăm sóc tôi, đương nhiên sẽ không bàng quan, phớt lờ hành động ngang ngược của Hoa Thanh Lâm, chỉ cần đợi được đến khi hắn tới đây là được.
“Hoa Thanh Lâm, ngươi đừng có quá đáng quá thể! Ngươi mắng cô ấy là tiện tì hả, chỉ có nô tì của tiện nhân mới được gọi là tiện tì thôi. Nhìn lại bộ dạng của ngươi lúc này xem thành thể loại gì rồi?” Tôi khổ sở tiến bước, đưa tay đỡ lấy Phẩm Dư rồi nói: “Phẩm Dư, cô đứng dậy đi, đừng để tâm đến con chim lợn này.”
Phẩm Dư nhìn tôi, lặng người đi, tiếp đó nhoẻn miệng mỉm cười dịu nhẹ, sau đó lắc đầu, từ chối hành động của tôi.
“Hạ Chi Lạc, ngươi dám mắng ta là tiện nhân sao?” Hoa Thanh Lâm tức đến độ mặt mày nhăn nhúm lại.
“Cái danh hiệu đó là do ngươi tự khoác lên người, chẳng liên quan đến ta.” Tôi đáp lại.
“Hừm, ngươi tưởng ta vẫn còn là Hoa Thanh Lâm ngốc nghếch của năm xưa hay sao? Ở đây là nước Bạch Hổ, ta là quý phi của Hoàng thượng nước Bạch Hổ, ta muốn ngươi sống thì ngươi được sống, bắt ngươi chết thì ngươi phải chết. Hành Phong chàng có thể đưa ngươi từ Bách Hoa Đường về phủ Bình Viễn hầu thì ta cũng có thể đưa ngươi về lại chỗ đó.” Hoa Thanh Lâm bật cười lạnh lùng.
Thì ra Tư Hành Phong đã đưa tôi về phủ Bình Viễn hầu, thảo nào mà cô ta lại tức giận như vậy.
Người phụ nữ điên rồ này, nếu cô ta dám đưa tôi đến Bách Hoa Đường lần nữa, cho dù phải liều cả tính mạng này, tôi cũng quyết chém chết cô ta. Dù gì họa đã xuất ra từ miệng rồi, cũng chẳng ngại đánh cô ta thêm lần nữa, tôi nghiến răng nghiến lợi trợn mắt lườm ả.
“Hôm nay ta đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi mới tới đây. Người đâu, mau cho hai con đàn bà đê tiện này thử thuốc.” Hoa Thanh Lâm lớn tiếng ra lệnh.
Thử thuốc?
Nhìn thấy một tên thái giám bước từ ngoài cửa vào, trong tay bê một chiếc khay tiến thẳng về phía tôi, còn chưa kịp phản ứng gì, hắn liền cầm cây kim dài định đâm vào tôi. Chính vào lúc cây kim dài tiến gần đến chỗ tôi, Phẩm Dư liền đẩy mạnh tôi sang một bên, cây kim đó trúng vào cánh tay trái của cô ấy, Phẩm Dư bất giác cau chặt đôi mày.
Tôi liền gọi tên Phẩm Dư, còn Hoa Thanh Lâm liền tự tay cầm một mũi kim khác, bật cười điên cuồng nói: “Không cần phải tranh nhau, hai người các ngươi hôm nay đừng ai mong chạy thoát được. Đây là thứ thuốc kích dục mới được điều chế ra, có tên là Băng hỏa lưỡng trùng thiên, khi tiêm vào trong người, ngoại trừ đàn ông ra thì không còn thuốc giải đâu. Ha ha, ha ha, chỉ một lát nữa thôi hai ngươi sẽ biết được cái gì được gọi là Băng hoa lưỡng trùng thiên, cứ từ từ mà tận hưởng mùi vị tuyệt vời của nó đi, nếu trong vòng hai canh giờ không có đàn ông thì các ngươi sẽ chết vì thất khứu xuất huyết.” Nói xong, Hoa Thanh Lâm liền bước tới đâm mạnh vào tay tôi.
Do hai chân bị xích vào quả cầu sắt, tôi chẳng thể nào tránh đi được, đành phải ngoan ngoãn chịu trận, để mặc mũi tiêm đó đâm thẳng vào cánh tay mình.
Không ngờ lại là xuân dược! Cô ta đúng là quân bỉ ổi. Người phụ nữ lòng dạ ác độc như rắn rết này, thực sự khiến tôi nghi ngờ, liệu cô ta có phải cùng cha cùng mẹ với Hoa Thanh Thần hay không.
Hoa Thanh Lâm lại bật cười điên cuồng nói: “Mau đưa hai đứa này tới Bách Hoa Đường.”
Không biết hai tên đàn ông lực lưỡng từ đâu xuất hiện, khi chúng định bắt Phẩm Dư đi, tôi nộ khí xung thiên, lại cảm thấy một luồng khí lưu mạnh mẽ di chuyển khắp tứ chi. Khi luồng khí lưu này dồn đến các đầu ngón tay, tôi liền nắm chặt bàn tay đấm mạnh cho chúng một quyền, ép hai tên này lùi lại phía sau vài bước.
Tôi kéo lấy Phẩm Dư chạy ra bên ngoài. Có lẽ do quá kích động nên tôi lại vận nội lực thành công, chỉ cảm thấy bước chân không còn nặng nề như trước nữa.
Thứ Băng hỏa lưỡng trùng thiên này phát tác rất nhanh, vừa mới chạy ra ngoài chưa được mấy bước, Phẩm Dư đã không chống chọi nổi, ngã rạp xuống mặt đất. Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng bừng dị thường, trán đầm đìa mồ hôi.
Hai tên đàn ông bị tôi đánh lui đã đuổi gần tới, trước khi chúng kịp chạm đến, tôi liền tóm lấy mái tóc của chúng tôi đập mạnh đầu chúng vào nhau, hai tên đau đớn, ôm đầu thét loạn.
Tôi vừa định đỡ Phẩm Dư đang ở trên mặt đất, lại phát hiện cơ thể mình có biến đổi bất thường, trước tiên là cảm giác nóng nực dâng trào ở phần bụng, hai chân mềm oặt, rồi ngã gục xuống đất. Cảm giác nóng nực này vô cùng khó chịu, tôi khẽ run cả người, tứ chi bắt đầu cảm thấy tê dại, khiến người ta chỉ khao khát được tựa vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông. Đầu tôi cũng bắt đầu choáng váng, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh nam nữ hoan hợp.
Khi hai người đàn ông kia xông đến định bắt, tôi bất giác lại nảy sinh khao khát được ôm lấy họ, phải đấm mạnh vào vết thương trên ngực, đau đớn mới khiến tôi kiềm chế bản thân.
Hay cho thứ thuốc Băng hỏa lưỡng trùng thiên, có thể khiến con người mê loạn, điên cuồng đến vậy.
Khi tưởng rằng mình với Phẩm Dư sắp tiêu đời rồi thì tôi lại nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong đang từ từ hạ xuống từ trên không trung.
Tôi lắc đầu, chống người ngồi dậy, tay vừa ấn vào thứ gì đó cứng cứng, cúi đầu nhìn xuống thì là sợi dây chuyền bị hắn dứt ra vào tối qua. Đá Bạch Hổ? Đá Bạch Hổ quý giá như vậy mà hắn lại không mang theo? Là quên mất hay là cố tình để lại? Quên mất, chắc là không thể nào. Để lại, có lẽ là vì không muốn nhìn thấy nó, vì như thế chỉ khiến bản thân nhớ lại những nhục nhã mà mình đã từng gánh chịu.
Thôi bỏ đi, hắn để lại cũng chỉ vì cảm thấy căm ghét, chưa thể nào buông tay quên lãng được. Chi bằng tôi giữ lại, dù gì tôi đã có đá Chu Tước rồi, nếu như sau này còn có thể tìm được hai viên đá khác, vậy thì tôi phải xem xem rốt cuộc bốn viên đá này ẩn chứa bí mật động trời nào. dien~dan~le`quy~don
Chẳng mấy tốt lành, tôi nhét sợi dây chuyền kia vào trong người, tự nói với bản thân, hành động này không phải là ăn cắp mà là may mắn nhặt được của rơi, tạm thời đút túi mà thôi.
Không bao lâu sau, Phẩm Dư bước vào phòng đưa bữa sáng tới.
Do đôi chân tôi bị xích với hai quả cầu sắt, di chuyển bất tiện, cô ấy toàn bê mọi thứ tới bên giường. Trước tiên, Phẩm Dư bê chậu nước tới cho tôi rửa ráy, sau đó lại định bê thức ăn lại gần. Cảnh tượng lúc này khiến tôi cảm thấy mình như kẻ tàn phế vậy. Lần này, tôi từ chối ý tốt của cô ấy, từ từ trượt xuống giường, bước từng bước lại bên cạnh bàn, ngồi xuống chiếc ghế.
Tôi cho rằng, Phẩm Dư nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc này nét mặt sẽ có gì thay đổi, kết quả khiến tôi thất vọng.
Thế là, tôi liền lên tiếng chọc ghẹo: “Bộ dạng thê thảm của ta lúc này chẳng khác nào một tên tù nhân đáng thương, có điều được mĩ nhân hầu hạ cạnh bên thế này, ta cảm thấy mình là một tù nhân thượng đẳng.”
Cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được bật cười rồi. Đạt được mục đích, tôi liền cúi đầu xuống vui vẻ dùng bữa.
Đang ăn, tôi liền nghe thấy tiếng của phụ nữ thét rống lên đầy đáng sợ: “Hạ Chi Lạc, ngươi mau cút ra đây cho ta! Mau cút ra đây.”
Tôi bất giác cau chặt đôi mày lại, tại sao chỗ nào tôi cũng gặp phải kẻ thù vậy, cho dù đã bị giam lỏng, vẫn còn có người tìm đến tận cửa? Giọng nói này có phần quen thuộc, thế nhưng tôi nhất thời không nhớ ra được.
Chẳng để tâm, tôi lại tiếp tục cúi đầu ăn, khoảng vài giây sau, y phục cung đình phất phảng trong tầm nhìn của tôi, đồng thời, giọng nói của hai người khác vang lên: “Nương nương, hãy cẩn thận sức khỏe.”
Cùng lúc này, Hạ Phẩm Dư đúng cạnh bên chỗ tôi cũng vô duyên vô cớ quỳ rạp xuống, hành đại lễ với người vừa tới: “Quý phi nương nương vạn phúc.”
Người phụ nữ đó hoàn toàn không để tâm đến Phẩm Dư, chỉ nhìn tôi thét rống lên: “Hạ Chi Lạc, không ngờ ngươi vẫn còn sống? Ông trời đúng là mù mắt rồi.” Dường như bất cứ ai cũng cảm thấy bất bình với việc tôi còn sống trên thế gian này.
Tôi liền ngước mắt lên, nhìn đại mĩ nhân quyến rũ động hồn trước mặt mà chết lặng người đi. Tôi có quen biết cô ấy sao? Trông cũng khá quen mắt, nhưng chẳng nhớ nổi là ai. Tôi liếc nhìn cô ta rồi hỏi: “Ta quen biết ngươi?” Tôi dùng giọng nghi vấn, chứ không phải khẳng định, cho nên cũng tạo hiệu quả khác thường.
Tên thái giám đi theo cô ta liền mượn oai chủ rống lên: “To gan, nhìn thấy Hoa phi nương nương mà không quỳ xuống sao?”
Thì ra đây là người phụ nữ của Tây Lăng Xuyên.
“Các người im miệng lại hết cho ta.” Cô ta quát nạt.
Ai ngờ, cô ta xông đến gạt hết thức ăn trước mặt tôi rồi thét: “Hạ Chi Lạc, ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa, cho dù ngươi có hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra ngươi.”
Kể từ khi vào nước Bạch Hổ, tôi thấy dường như mọi người nơi đây có một thói quen xấu, đó chính là đập tan chén cơm của người khác.
“Cày đồng đang buổi ban trưa. Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi bưng bát cơm đầy. Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần. Trước kia thầy giáo đã từng dạy dỗ ta như vậy, lãng phí thức ăn là hành động đáng chê trách.” Tôi cúi người nhặt bát cơm lên rồi nói: “Nếu ngươi nói ta làm bộ làm tịch, vậy thì đợi khi nào ta hóa thành tro bụi rồi ngươi hãy tới tìm ta.”
“Ngươi!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Hừm, Hạ Chi Lạc, ngươi quả nhiên vẫn miệng mồm ghê gớm như sáu năm trước.”
Sáu năm trước? Sáu năm trước không phải lúc tôi vừa mới đầu thai lần hai đến với thế gian này sao? Mới chỉ có ba người phụ nữ nảy sinh hiềm khích với tôi mà thôi, một người là Bạch Ánh Tuyết, bây giờ không rõ tung tích. Một người là Bạch Ánh Đồng, thế nhưng bây giờ cô ấy là Tiếu Tiếu, cũng là em gái của tôi. Người cuối cùng chính là Hoa Thanh Lâm.
Hoa Thanh Lâm? Nghĩ đến ba chữ ‘Hoa Thanh Lâm’, tôi chết lặng người đi. Ngước mắt lên nhìn cô ta lần nữa, đây thực sự là tiểu cô nương Hoa Thanh Lâm bị tôi mắng cho bật khóc ngay tại lễ tế Hoa thần đó sao? Đúng rồi, năm đó, cô ta vô duyên vô cớ gả cho quốc vương nước Bạch Hổ Tây Lăng Xuyên, lúc đó tôi còn tưởng rằng Tây Lăng Xuyên thích nam sắc không thích nữ sắc, còn cảm thấy lo lắng cho cô ta cơ đấy. Bây giờ nhìn lại, cuộc sống của cô ta cũng không tệ chút nào.
Ha ha, đúng là oan gia ngõ hẹp, ở cái đất nước Bạch Hổ nhỏ bé này, không ngờ tôi lại có thể gặp lại cả hai oan gia. Vận khí của tôi không phải xui xẻo loại thường!
“Thì ra là ngươi.” Tôi lạnh lùng nói: “Hoa quý phi có điều gì muốn chỉ giáo?”
“Hạ Chi Lạc, rốt cuộc ngươi có biết thế nào là liêm sỉ hay không? Năm đó ngươi mê hoặc Hành Phong không được, lại còn hại chàng thê thảm như vậy, bây giờ vẫn giở trò cũ, lại chạy tới nước Bạch Hổ mê hoặc chàng lần nữa hay sao? Rốt cuộc là đến tận lúc nào ngươi mới chịu buông tha cho chàng hả?” Cô ta thét lớn.
Tôi cau chặt đôi mày lại, vô cùng ảo não, tôi mê hoặc Tư Hành Phong? Tôi chạy đến tận nước Bạch Hổ này là vì muốn mê hoặc hắn sao? Hừm! Mê hoặc hắn mà tôi lại đến mức trở thành kẻ tội nhân thế này hả?
Cô ta đường đường là quý phi của nước Bạch Hổ, mới sớm ngày ra, vô duyên vô cớ chạy đến đây quát nạt kẻ tù nhân này, làm như thể tôi chính là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc phu thê giữa cô ta với Tư Hành Phong vậy. Còn gọi Tư Hành Phong là Hành Phong, cô ta chẳng phải đang vượt quá chức phận của mình sao. Tư Hành Phong trông giống với Tầm như vậy, tối hôm qua, tôi cũng hoảng hốt, suýt chút nữa thì tưởng nhầm hắn là Tầm, khó tránh khỏi cô ta cũng coi Tư Hành Phong như là Tầm.
Đây đúng là món nợ nần ngớ ngẩn.
Tôi than dài một tiếng rồi nói: “Ngươi thấy bộ dạng tàn tệ, thê thảm của ta lúc này giống với đến đây mê hoặc hắn ta hay sao?”
Cô ta thét lớn tiếng: “Ngươi là con hồ li tinh, nếu như không phải ngươi mê hoặc chàng thì tại sao chàng ấy lại nhân từ, mềm lòng tha thứ cho ngươi chứ, lại còn cho ngươi đến ở biệt viện Thanh Phong này? Ngươi đúng là con đàn bà dâm đãng, lăng loàn, ngươi đã để Tầm ca ca ở vị trí nào vậy? Vì muốn làm hoàng hậu, năm năm trước ngươi đã hại chết Tầm ca ca rồi. Hôm nay lại định tới đây để hại ai nữa?”
Nghe thấy cô ta nói Tầm là do tôi hại chết, trái tim tôi đau như cắt. Đây chính là nỗi đau chí mạng của tôi, Tầm đích thực là do tôi hại chết. Tôi mím chặt môi, nắm chặt hai bàn tay lại.
“Không biết nói gì sao? Mặc nhận rồi hả? Được! Nếu như chàng đã bị ngươi mê hoặc đến mức không ra tay được thì ta sẽ làm thay, hôm nay ta phải thế thiên hành đạo.”
Nói xong cô ta liền xông tới định bóp cổ tôi.
Thôi chết, xem ra cô ta học được không ít thứ từ Tư Hành Phong, ngay cả chiêu bóp cổ cũng được chân truyền. Cũng giống như những gì Dạ Tầm Hoan từng nói, mạng sống là do tôi nắm giữ, không đến lượt người khác quyết định.
“Này, Hoa Thanh Lâm, ngươi đừng được nước lấn tới.” Tôi đập mạnh tay vào cô ta, bất cẩn lại đẩy cô ta ngã nhoài xuống mặt đất.
Đám cung nữ và thái giám đi theo Hoa Thanh Lâm cùng xông tới đỡ lấy cô ta, Phẩm Dư thấy tình hình này, cũng lập tức xông lại gần đỡ lấy Hoa Thanh Lâm, liền bị cô ta đẩy mạnh ra.
Cô ta trút hết mọi tức giận lên người Phẩm Dư. Sau khi đứng vững lại được, Hoa Thanh Lâm liền tát mạnh vào mặt Phẩm Dư rồi nhiếc móc: “Cái con tiện tì này, ai cho phép ngươi được đứng dậy? Đừng tưởng rằng ngươi đã trèo lên được giường của chàng rồi, chàng thu nhận ngươi rồi thì ngươi có thể hi vọng bay lên cây biến thành phượng hoàng. Đồ tiện nhân!”
Phẩm Dư lại cung kính quỳ sụp xuống trước mặt cô ta, cúi đầu không nói tiếng nào.
Cảnh tượng lúc này khiến tôi tức giận đùng đùng, thân đang ở nước Bạch Hổ, lại bị người ta giam lỏng, vốn định nhẫn nhịn cho yên thân, bớt được chuyện nào hay chuyện đấy, thế nhưng Hoa Thanh Lâm lại xông thẳng tới đây làm càn, để tôi muốn làm rùa rụt cổ một lần cũng không được. Nói tóm lại, muốn Hoa Thanh Lâm buông tha cho tôi là hoàn toàn không có khả năng. Lúc này, cô ta lại lấy người khác ra để trút giận, mà người này lại có ân với tôi, tôi làm sao có thể giương mắt nhìn cô ấy chịu nhục được chứ?
Nếu Tư Hành Phong đã giữ lại cái mạng nhỏ của tôi, điều đó cho thấy tôi vẫn còn chút giá trị đối với hắn, ví như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tìm đến để trút giận. Còn việc hắn nhốt tôi lại nơi này, còn dặn Phẩm Dư tới chăm sóc tôi, đương nhiên sẽ không bàng quan, phớt lờ hành động ngang ngược của Hoa Thanh Lâm, chỉ cần đợi được đến khi hắn tới đây là được.
“Hoa Thanh Lâm, ngươi đừng có quá đáng quá thể! Ngươi mắng cô ấy là tiện tì hả, chỉ có nô tì của tiện nhân mới được gọi là tiện tì thôi. Nhìn lại bộ dạng của ngươi lúc này xem thành thể loại gì rồi?” Tôi khổ sở tiến bước, đưa tay đỡ lấy Phẩm Dư rồi nói: “Phẩm Dư, cô đứng dậy đi, đừng để tâm đến con chim lợn này.”
Phẩm Dư nhìn tôi, lặng người đi, tiếp đó nhoẻn miệng mỉm cười dịu nhẹ, sau đó lắc đầu, từ chối hành động của tôi.
“Hạ Chi Lạc, ngươi dám mắng ta là tiện nhân sao?” Hoa Thanh Lâm tức đến độ mặt mày nhăn nhúm lại.
“Cái danh hiệu đó là do ngươi tự khoác lên người, chẳng liên quan đến ta.” Tôi đáp lại.
“Hừm, ngươi tưởng ta vẫn còn là Hoa Thanh Lâm ngốc nghếch của năm xưa hay sao? Ở đây là nước Bạch Hổ, ta là quý phi của Hoàng thượng nước Bạch Hổ, ta muốn ngươi sống thì ngươi được sống, bắt ngươi chết thì ngươi phải chết. Hành Phong chàng có thể đưa ngươi từ Bách Hoa Đường về phủ Bình Viễn hầu thì ta cũng có thể đưa ngươi về lại chỗ đó.” Hoa Thanh Lâm bật cười lạnh lùng.
Thì ra Tư Hành Phong đã đưa tôi về phủ Bình Viễn hầu, thảo nào mà cô ta lại tức giận như vậy.
Người phụ nữ điên rồ này, nếu cô ta dám đưa tôi đến Bách Hoa Đường lần nữa, cho dù phải liều cả tính mạng này, tôi cũng quyết chém chết cô ta. Dù gì họa đã xuất ra từ miệng rồi, cũng chẳng ngại đánh cô ta thêm lần nữa, tôi nghiến răng nghiến lợi trợn mắt lườm ả.
“Hôm nay ta đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi mới tới đây. Người đâu, mau cho hai con đàn bà đê tiện này thử thuốc.” Hoa Thanh Lâm lớn tiếng ra lệnh.
Thử thuốc?
Nhìn thấy một tên thái giám bước từ ngoài cửa vào, trong tay bê một chiếc khay tiến thẳng về phía tôi, còn chưa kịp phản ứng gì, hắn liền cầm cây kim dài định đâm vào tôi. Chính vào lúc cây kim dài tiến gần đến chỗ tôi, Phẩm Dư liền đẩy mạnh tôi sang một bên, cây kim đó trúng vào cánh tay trái của cô ấy, Phẩm Dư bất giác cau chặt đôi mày.
Tôi liền gọi tên Phẩm Dư, còn Hoa Thanh Lâm liền tự tay cầm một mũi kim khác, bật cười điên cuồng nói: “Không cần phải tranh nhau, hai người các ngươi hôm nay đừng ai mong chạy thoát được. Đây là thứ thuốc kích dục mới được điều chế ra, có tên là Băng hỏa lưỡng trùng thiên, khi tiêm vào trong người, ngoại trừ đàn ông ra thì không còn thuốc giải đâu. Ha ha, ha ha, chỉ một lát nữa thôi hai ngươi sẽ biết được cái gì được gọi là Băng hoa lưỡng trùng thiên, cứ từ từ mà tận hưởng mùi vị tuyệt vời của nó đi, nếu trong vòng hai canh giờ không có đàn ông thì các ngươi sẽ chết vì thất khứu xuất huyết.” Nói xong, Hoa Thanh Lâm liền bước tới đâm mạnh vào tay tôi.
Do hai chân bị xích vào quả cầu sắt, tôi chẳng thể nào tránh đi được, đành phải ngoan ngoãn chịu trận, để mặc mũi tiêm đó đâm thẳng vào cánh tay mình.
Không ngờ lại là xuân dược! Cô ta đúng là quân bỉ ổi. Người phụ nữ lòng dạ ác độc như rắn rết này, thực sự khiến tôi nghi ngờ, liệu cô ta có phải cùng cha cùng mẹ với Hoa Thanh Thần hay không.
Hoa Thanh Lâm lại bật cười điên cuồng nói: “Mau đưa hai đứa này tới Bách Hoa Đường.”
Không biết hai tên đàn ông lực lưỡng từ đâu xuất hiện, khi chúng định bắt Phẩm Dư đi, tôi nộ khí xung thiên, lại cảm thấy một luồng khí lưu mạnh mẽ di chuyển khắp tứ chi. Khi luồng khí lưu này dồn đến các đầu ngón tay, tôi liền nắm chặt bàn tay đấm mạnh cho chúng một quyền, ép hai tên này lùi lại phía sau vài bước.
Tôi kéo lấy Phẩm Dư chạy ra bên ngoài. Có lẽ do quá kích động nên tôi lại vận nội lực thành công, chỉ cảm thấy bước chân không còn nặng nề như trước nữa.
Thứ Băng hỏa lưỡng trùng thiên này phát tác rất nhanh, vừa mới chạy ra ngoài chưa được mấy bước, Phẩm Dư đã không chống chọi nổi, ngã rạp xuống mặt đất. Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng bừng dị thường, trán đầm đìa mồ hôi.
Hai tên đàn ông bị tôi đánh lui đã đuổi gần tới, trước khi chúng kịp chạm đến, tôi liền tóm lấy mái tóc của chúng tôi đập mạnh đầu chúng vào nhau, hai tên đau đớn, ôm đầu thét loạn.
Tôi vừa định đỡ Phẩm Dư đang ở trên mặt đất, lại phát hiện cơ thể mình có biến đổi bất thường, trước tiên là cảm giác nóng nực dâng trào ở phần bụng, hai chân mềm oặt, rồi ngã gục xuống đất. Cảm giác nóng nực này vô cùng khó chịu, tôi khẽ run cả người, tứ chi bắt đầu cảm thấy tê dại, khiến người ta chỉ khao khát được tựa vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông. Đầu tôi cũng bắt đầu choáng váng, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh nam nữ hoan hợp.
Khi hai người đàn ông kia xông đến định bắt, tôi bất giác lại nảy sinh khao khát được ôm lấy họ, phải đấm mạnh vào vết thương trên ngực, đau đớn mới khiến tôi kiềm chế bản thân.
Hay cho thứ thuốc Băng hỏa lưỡng trùng thiên, có thể khiến con người mê loạn, điên cuồng đến vậy.
Khi tưởng rằng mình với Phẩm Dư sắp tiêu đời rồi thì tôi lại nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong đang từ từ hạ xuống từ trên không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.