Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 139

Hoa Thanh Thần

25/11/2017

Không biết là do chàng đã dự liệu từ trước hay là do trùng hợp mà chúng tôi may mắn gặp được một căn nhà trúc hoang phế ngay lúc đang vô cùng ‘khát khao’. Căn nhà này nhanh chóng trở thành địa điểm ‘hành sự’ của chúng tôi trong lần thứ hai ở bên ngoài trời.

“Đây là thứ gì?” Tay chàng đang nắm viên đá Bạch Hổ rơi từ trong áo tôi ra.

“Đồ tốt.” Tôi đáp lại.

“Đợi chút đã, viên đá này sao lại quen mắt thế nhỉ?” Chàng khẽ cau nhẹ đôi mày, nghĩ một hồi, sau đó lấy cây trâm đã tặng cho tôi vào năm năm trước ra, giơ lên rồi hỏi: “Nàng nhìn xem đây là cái gì? Trông có giống không?”

Tôi đưa mắt nhìn vào, thì ra viên đá quái dị trên đầu cây trâm của tôi lại tương tự với viên đá Bạch Hổ này. Cộng thêm đá Chu Tước mà sau đó tôi đã tặng cho Tiếu Tiếu dùng, vậy là tôi đã có đến ba viên rồi sao? Trời đất ơi! Một cô hồn dã quỷ siêu cấp xui xẻo như tôi bắt đầu từ lúc nào lại may mắn như vậy? Những thứ mà cả thiên hạ đang ngày đêm mơ tưởng, giành giật, lại để cho tôi chiếm được ba phần tư, chỉ cần tìm thêm một hòn đá cuối cùng là có thể biết được điều huyền diệu ẩn chứa trong này.

Bốn đá giao hợp, càn khôn chuyển nghịch, nhất thống thiên hạ.

Nói không chừng, bốn viên đá này hợp nhất – theo những tiểu thuyết võ hiệp tôi đọc trước kia – nếu không phải là tuyệt học võ công thì chính là bản đồ truy tìm kho báu. Mà thứ có thể khiến cho người ta nhất thống thiên hạ thì chẳng còn gì khác ngoài kho báu tuyệt thế.

Tôi hưng phấn nói với Tầm: “Đây là đá Bạch Hổ, ta còn một viên đá Chu Tước nữa, có điều đang ở chỗ Tiếu Tiếu, còn thứ mà chàng tặng cho ta rốt cuộc là đá Thanh Long hay là đá Huyền Vũ?”

Tôi lắc lư viên đá Bạch Hổ trước mặt chàng, chờ đợi đáp án của chàng. dien~dan~le~quydon

“Ta không nhớ nổi.” Chàng khẽ lắc đầu, ánh mắt sáng lóa lên rồi lên tiếng năn nỉ: “Lạc, đợi chút nữa ngắm hai viên đá này sau, chuyện quan trọng phải làm trước mắt…”

Chuyện quan trọng phải làm trước mắt? Còn chuyện gì quan trọng hơn cả phát hiện được kho báu?

Tôi nhướng cao đôi mày, đang định đưa ánh mắt từ hai viên đá sang khuôn mặt chàng thì đôi môi đã bị phong kín.



Ưm… ưm! Thì ra đây chính là chuyện quan trọng hơn phải làm trước mắt!

Sau khi y phục trên người chúng tôi rơi xuống hết, chàng nhìn thấy hai vết răng sâu hoắm trên ngực tôi, lập tức cuồng nộ lên tiếng: “Là hắn cắn sao? Cánh tay của nàng bị thứ gì gây tổn thương vậy? Dây thừng?”

Đau lòng, xót thương, tức giận, điên cuồng, đây là những tin tức tôi đọc được từ khuôn mặt của chàng.

Tôi liền chu miệng nói: “Còn không phải tại chàng sao? Chàng sớm bày tỏ hết cùng người ta thì ta có cần phải chịu những sự hành hạ khốc liệt này không? Chàng cùng Hoắc hái hoa, hai người đúng là ngốc như heo vậy, tìm một người sống sờ sờ ra như ta mà cũng phải mất tới hai ngày trời, Điệp cung các người chẳng phải tự xưng là thiên hạ đệ nhất cung sao? Không phải rất lợi hại sao? Nếu hôm nay mà chàng còn không xuất hiện, sau này muốn gặp ta thì cứ tới thẳng Bách Hoa Đường mà tìm bảng tên của ta…” Chàng không nói thì thôi, cứ nhắc đến là tôi lại tức run cả người.

Hoa Thanh Lâm đáng chết, không ngờ lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu đó, nếu không phải chàng tìm tới kịp thời, lần này tôi thực sự phải đến gặp Diêm La Vương rồi, lần trước không thành công, lần này có lẽ là sẽ gặp được.

“Lạc, xin lỗi nàng…” Chàng đau đớn thốt lên một câu.

Chàng đặt môi lên vết thương của tôi, từ từ hôn nhẹ lên.

Thực ra tôi đã không còn đau nữa, tất cả phải cảm tạ khả năng lành lặn kinh người của cơ thể Hạ Chi Lạc.

Con người tôi đúng là vừa lên da non đã quên đau, lúc trước tức giận chỉ muốn bóp chết chàng, bây giờ lại vui đến mức muốn ‘nuốt trọn’ chàng. Cả cuộc đời này, tôi thực sự đã nằm gọn trong tay chàng rồi, dù trong người có chất độc Hắc quả phụ thì cũng đã bị quên lãng tận chín tầng mây sau chiếc hôn đắm đuối đó.

Tôi cũng không muốn làm ni cô, làm gì có lí mỡ treo miệng mèo còn không ăn, huống hồ chi, đây còn là một miếng thịt mỡ bóng nhẫy, tràn đầy sức hút, làm sao có thể từ bỏ cho được? Khi củi khô gặp lửa, bùng phát rực rỡ là chuyện đương nhiên, thứ đầu tiên gặp phải nạn kiếp chính là chiếc giường trúc kia, kết cục chính là ngũ mã phanh thây.

Tầm kể cho tôi nghe, lúc bị rơi xuống vực thẳm, chàng khá là may mắn, được cây cối chặn lại, rơi trúng vào một sơn động ở lưng chừng núi, được sư phụ vô tình ‘nhặt về’, thuận đường ‘nhặt’ về tận Điệp cung. Chàng quá đỗi xuất sắc, nhanh chóng trở thành Dạ Sứ của Điệp cung.

Có lẽ do bị đập đầu vào đá núi trước khi rơi xuống cho nên chàng đã quên hết mọi chuyện trước kia, cũng chính vào lúc gặp lại tôi, những ký ức kia mới từ từ hiện lên trong đầu chàng.



Vốn dĩ hai người chúng tôi còn định kể cho nhau nghe về những chuyện xảy ra trong năm năm nay, nhưng lại nhận ra có quá nhiều chuyện, không biết phải bắt đầu kể từ đâu. Sau khi thương lượng, chúng tôi quyết định sau này, mỗi ngày nói một chuyện, nói hết cả cuộc đời này.

“Thượng Quan, chàng nói sau khi rơi xuống vực thẳm, bị mất trí nhớ, đến nay mới chỉ nhớ lại một vài chuyện trước kia, vậy chàng biết được mối quan hệ … của hai chúng ta từ lúc nào? Từ lúc ở khách điếm?” Tôi suy ngẫm rồi đưa lời hỏi Tầm vẫn còn đang đắp thuốc lên vết thương cho mình.

“Là bức họa ở trong căn phòng của nàng, ta vẫn chưa đến mức không nhận ra bản thân mình. Rồi thì, biết được nàng chính là thê tử của ta.” Chàng hôn trộm tôi một cái. “Là do chính nàng nói cho ta biết, thực sự có hơi bất ngờ. Cho nên, sau đó người tướng công là ta đương nhiên không thể nhường ai hết cả.”

Trời đất ơi! Da mặt của chàng đúng là quá dày.

Tôi lại cắn yêu chàng một cái rồi nói: “Chàng đúng là quá đáng, biết mọi chuyện từ sớm như vậy, tại sao lại không chịu cho ta biết?”

Đôi mắt chàng không ngừng lóe sáng, liếc nhìn đi chỗ khác, sau đó lại nhìn vào mặt tôi rồi nói: “Không muốn nhớ lại quá khứ, kí ức trước kia không còn tồn tại nữa, hà tất phải cưỡng ép bản thân nhớ lại, chi bằng nắm chắc lấy hiện tại. Ai ngờ, dù ta có cố gắng đến mức độ nào cũng vô dụng, gặp phải nàng, một nàng ngốc cứng đầu cứng cổ.”

“Chàng nói gì chứ? Ta là nàng ngốc thì chàng là cái gì? Tướng công ngốc nghếch.” Tôi bật cười, học theo chàng trước kia, đưa tay cốc vào trán chàng một cái.

Chàng lại giở chiêu nịnh nọt, áp trán mình lại gần trán tôi, thi thoảng lại còn hôn trộm.

“Ha ha ha, tính cách của chàng thực sự đã phóng khoáng hơn trước nhiều rồi, người đàn ông cởi mở, chàng đã học theo ai thế?” Tôi nhướng cao đôi mày, bắt đầu sử dụng quyền hành của người thê tử, để lại mấy dấu ấn của riêng của tôi trên lồng ngực chàng.

“Một người phiền phức đến độ cứ nghĩ đến là cảm thấy điên cuồng, khi nào tới Điệp cung thì nàng sẽ biết thôi.” Chàng nói một cách thần bí.

Lại không nói, điểm này thì chẳng thay đổi chút nào.

“Là phụ nữ?” Tôi nheo mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook