Chương 15
Hoa Thanh Thần
18/11/2017
Rất nhanh sau đó,
Thượng Quan Tầm lại tiếp tục cất bước, bên tai tôi vang lên giọng nói có phần bực bội của hắn: “Hoa Thanh Thần, nếu như ngươi thật sự nhàn rỗi,
vậy phiền ngươi cùng đến Liên Hiên chuẩn y xem sao.” Nói xong, hắn không dừng chân thêm một lần nào nữa.
Tôi nằm gọn trong vòng tay của Thượng Quan Tầm, theo bước chân đều đều của hắn, toàn thân tôi bồng bềnh phiêu du, vô cùng thoải mái, thì ra cảm giác được người đàn ông bế gọn trong lòng là thế này đây. Tuy tôi đã từng hẹn hò với Dương Hải Đào hơn nửa năm trời, có ôm, có hôn, thế nhưng tên khốn đó thường hay sờ soạng linh tinh trên người tôi, sau đó khiến tôi phải tức giận đẩy hắn ra xa. Kết quả mỗi lần như vậy, hắn đều ra về trong bực bội. Có lẽ phải ngay từ bắt đầu, tôi đã không ưa tên khốn Dương Hải Đào cho mấy, vì thế mới có phản ứng kịch liệt đến như vậy. Nhưng lúc này, vòng tay Thượng Quan Tầm lại cho tôi một cảm giác bình an , không có bất cứ tạp niệm nào khác, thật sự dễ chịu và thoải mái...Song...lequydon...
Vì tối qua ngủ không được ngon giấc, lại cộng thêm sự giày vò của cơn đau vừa rồi, tôi cảm thấy quá đỗi mỏi mệt, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu xuống, tôi nép sát khuôn mặt vào lồng ngực hắn, nghe rõ tiếng nhịp tim của hắn mãi thế này mà ngủ thiếp đi
Thế nhưng, mộng đẹp mãi vẫn chỉ là mộng đẹp, đến rất nhanh và cũng đi cũng rất chóng!
“Tiểu thư, người làm sao thế?” Giọng nói của Thanh Thanh khiến tôi bất đắc dĩ phải mở mắt ra.
Thượng Quan Tầm đặt tôi lên giường, Thanh Thanh nhanh chóng bước lại, đỡ tôi nằm dựa vào đầu giường, cẩn thận vén lọn tóc dính trên khuôn mặt tèm lem đầy nước mắt của tôi, sau đó cô bé mới khom người thi lễ trước Thượng Quan Tầm, cung kính lên tiếng:”Nô tì tham kiến Vương gia, Hoa đại nhân, Hoa tiểu thư”
Hoa Thanh Thần Bất giác thét lên kinh hãi:”Nàng ấy…nàng ấy…là Hạ Chi Lạc sao?”
“Ừm” Thương Quan Tầm lạnh lùng đáp một tiếng, rồi nói tiếp: "Ngươi mau bắt mạch giúp xem, rốt cuộc nàng ta bị bệnh gì ?”
Hoa Thanh Thần nghe xong câu nói này, lại càng cảm thấy kinh ngạc, dường như muốn nói: “Ngài, Thượng Quan Tầm, nếu như ngài có tình cảm nồng thắm với tiểu nha đầu nào đó thì còn tin được. Nhưng thật không ngờ người mà ngài quan tâm lại là Hạ Chi Lạc.”
Thượng Quan Tầm chẳng hề để tâm đến việc Hoa Thanh Thần đứng phía sau đã há miệng to đến mức có thể nhét vừa vài quả trứng gà, chỉ bình thản thuật lại triệu chứng, và bộ dạng của tôi khi bệnh tim tái phát....Song...lequydon...
Lúc nghe Thượng Quan Tầm tường thuật lại, Hoa Thanh Thần thu lại vẻ mặt bất mãn trước đó, đến bên giường tôi tận tâm theo đúng khẩu hiệu “lương y như từ mẫu”. Sau khi nói một câu “thất lễ”, hắn định cầm tay phải của tôi lên chuẩn mạch thì liền bị tôi né tránh, đáp lại: “Không cần đâu, cảm ơn ngươi.”
“Vương phi?” Hoa Thanh Thần nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Không chỉ Hoa Thanh Thần mà tất cả những người có mặt trong phòng thấy biểu hiện đó đều đưa mắt nhìn về phía tôi vừa hiếu kì, vừa kinh ngạc, khiến tôi cảm thấy áp lực vô cùng, đành phải đưa lời giải thích: “Bây giờ đã không sao rồi, chỉ cảm thấy rất mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc thôi”
“Hạ Chi Lạc, ta thấy ngươi rất cố chấp, ngang ngạnh. Nửa tháng trước bị Sí diễm chưởng của Tầm làm bị thương cánh tay, cũng không cho người khác chữa trị, lần này không ngờ cũng vậy. Căn bệnh của ngươi rốt cuộc là vì lí do gì, tự bản thân người hiểu nhất. Ta vẫn giữ một câu nói như trước không hề thay đổi, mạng là của bản thân ngươi, có muốn chuẩn trị hay không tùy theo ý nguyện của ngươi.” Con người Hoa Thanh Thần tuy rằng phong lưu, đa tình, bị tôi liệt vào hạng đàn ông cực phẩm xấu xa, thế nhưng thái độ của hắn dành cho người bệnh đích thực là đáng tán thưởng.
Tôi cúi đầu không đáp, Hoa Thanh Thần nói đúng, cơ thể của tôi chỉ có tôi là người nắm rõ, thấu hiểu nhất. Ở thời hiện đại, tôi bị bệnh tim, nhưng không ngờ khi nhập hồn vào cơ thể của Hạ Chi Lạc, tôi vẫn mang theo linh hồn mình cả chứng bệnh cũ. Ông trời à, ngài đối xử với tôi thật sự “ không bạc” chút nào!
Y thuật hiện đại phát triển là vậy, vẫn có rất nhiều người chết vì một số chứng bệnh liên quan đến tim mạch như cơ tim co cứng, nhồi máu cơ tim… Huống hồ tôi cũng không phải là bệnh tim mãn tính, chỉ là vào những lúc quá đỗi vui mừng, hoặc bi thương mới bị như vậy thôi. Có rất nhiều chuyện, đôi khi chẳng thể nào nói rõ nguyên nhân được. Vào giây phút này, tôi thật sự không muốn để hắn chuẩn trị, tôi không muốn để họ nhìn ra điểm yếu đuối của bản thân.
Tôi tựa vào đầu giường, quay mặt vào trong, không nhìn ai thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng đưa lời dặn dò Thanh Thanh: “ Thanh Thanh, đi chuẩn bị bồn nước nóng tới đây, ta muốn tắm rửa!”
Thanh Thanh nghe vậy liền nhẹ nhàng khuyên tôi: “ Tiểu thư, người hãy để Hoa đại nhân bắt mạch cho người đi!”
“ Tiểu thư…”
“ Tầm, ta cũng đành bó tay thôi.” Hoa Thanh Thần cảm khái cất lời.
“ Hạ Chi Lạc, nếu như sau này cô muốn chết, phiền cô hoặc là chết ở Liên Hiên, hoặc là chết ở nơi nào xa xa một chút, đừng có vô duyên vô cớ chạy đến Li Hiên của ta, để rồi phát cơn thần kinh như thế thêm một lần nữa!” Thượng Quan Tầm đứng lặng một bên nãy giờ, vừa mở miệng là thốt ra những lời khó nghe.
Hai tay tôi khẽ run lên.
Thượng Quan Tầm nói xong cũng xoay người rời khỏi.
“ Tầm ca ca, đợi muội với!” Hoa Thanh Lâm lập tức đuổi theo ra ngoài.
Chỉ còn mỗi Hoa Thanh Thần là vẫn đứng bên giường tôi, kiên trì không có ý định bỏ cuộc, hắn muốn bắt mạch cho tôi.
“ Bọn họ đã đi hết rồi, ngươi còn chưa đi sao? Lẽ nào ở lại đây để thưởng thức cảnh Thụy Vương phi ta tắm rửa?” Trái tim tôi lại bắt đầu đau đớn, lần này hoàn toàn không phải vì căn bệnh kia, có điều bản thân tôi cũng không hiểu rốt cuộc nguyên nhân vì sao lại thế.
“ Ngươi..quả thực là không còn gì để nói nữa rồi!” Hoa Thanh Thần nộ khí xung thiên, tiếp đó quay người bỏ đi....Song...lequydon...
“ Tiểu thư, người hà tất phải làm như vậy!” Thanh Thanh đương nhiên cũng không thể nào hiểu được suy nghĩ của tôi, đưa lời cảm khác.
“ Thanh Thanh, chuẩn bị xong nước chưa?”
“Thanh Thanh sẽ đi chuẩn bị ngay đây ạ!” Thanh Thanh vội vã đi ra.
Một lát sau, tôi đã ngâm mình trong làn nước nóng bốc hơi nghi ngút. Khi nước nóng nhẹ nhàng bao bọc cơ thể, mọi cảm giác mỏi mệt, rệu rã trước đó đều lập tức tan biến. Tôi xõa tóc ra, ngụp lặn trong nước vài giây, lúc không nín thở được nữa mới ngẩng đầu, ngoi lên khỏi mặt nước. Những lọn tóc ướt nhoẹt đây một lần nước trượt xuống khuôn mặt, xuống cằm, rồi ngực tôi, sau đó hòa lại vào thùng nước.
Khi hai mắt đều đã trở nên mờ ảo, tôi nhớ lại từng cảnh tượng trước đó, trong lòng bất giác cảm thấy thật lạc lõng. Không thể để bản thân đau lòng thêm nữa, không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra, nếu như tôi vẫn muốn sống vui vẻ, bình an. Đúng thế, sống một cách an vui, khỏe mạnh!
Nước nóng dần nguội đi, tôi bước ra khỏi bồn tắm, mặc vào tấm áo mỏng rồi bước lên giường. Thanh Thanh thấy tôi toàn thân vẫn còn ướt đã leo lên giường, vừa cằn nhằn tôi, sao không biết thương tiếc bản thân, vừa bước lại lau thật khô mái tóc cho tôi.
Sau khi mọi việc kết thúc, tôi nằm xuống giường, hai mắt nhắm nghiền, Tôi cần phải nghỉ ngơi tử tế, có như vậy cơ thể mới nhanh chóng khỏe lại được.
Khi tỉnh dậy, trời đã quá trưa, giấc ngủ dài khiến cho tinh thần tôi cực kì sảng khoái, dễ chịu. thanh Thanh đã dặn nhà bếp mang lên mấy món mà hàng ngày tôi thích ăn nhất. Sau khi ăn xong, tôi liền bảo cô bé hẹn Nhược Lan đến đình Quan Liên bên hồ sen. Còn tôi mang theo dụng cụ vẽ tranh, một ít trâm cài tóc và vài bộ y phục mà tôi cho là phù hợp với khí chất của Nhược La, rồi đến thẳng đình Quan Liên.
Trông thấy tôi, Nhược Lan hỏi thăm ngay tình hình sức khỏe của tôi ra sao, tôi đáp lại là ổn rồi và bắt tay luôn vào thiết kế tạo hình cho cô ấy, Ban đầu bảo cô ấy mặc y phục mà tôi mang đến nhưng cô ấy liên tục từ chối, rốt cuộc bị tôi ép vào phòng, khoác lên mình bộ y phục nhảy múa bằng lụa. Sau đó Nhược Lan bị tôi lôi ngược ra đình Quan Liên, tiếp tục “ công cuộc hành hạ” khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Tôi phát hiện ra màu phấn ở thời cổ đại thật quá ít, ngoại trừ mấy màu hồng, đen, xanh lục, xanh lam ra thì chẳng còn màu nào khác. Chưa đợi Nhược Lan đồng ý, tôi liền trộn ít màu vẽ vàng với màu lam khổng tước rồi đánh mắt cho cô ấy, còn chấm thêm ít phấn hồng lên môi rồi cảnh cáo cô ấy không được mở miệng, nếu không nuốt bột màu vào sẽ không tốt cho sức khỏe.
Làm xong kiểu tóc, chỉnh trang phục lại lần cuối, tôi bắt đầu công cuộc vẽ mĩ nhân của mình. Tôi vẽ liên tục cho tới khi hoàng hôn, nhưng vẫn còn vài chỗ chưa xong nên tôi tính buổi tối sẽ châm đèn hoàn tất, ngày mai là có thể đưa đi đóng khung rồi.
Màn đêm dần buông, tôi quay sang dặn dò Thanh Thanh điểm thêm vài ngọn đèn. Trong phòng tuy có sáng hơn một chút nhưng so với những bóng đèn tiết kiệm năng lượng ở thời hiện đại thì còn kém xa đến mười vạn tám ngàn lần. Tôi đột nhiên nhớ ra một việc, vội tìm kiếm trong ngăn kéo một hồi, sau cùng tìm được mấy chiếc gương của Hạ Chi Lạc. Tôi đem chúng ra đặt trước đèn, cả căn phòng lập tức sáng bừng lên. Thanh Thanh thấy vậy kinh ngạc đến há hốc miệng, ngay người nhìn tôi chăm chú.
Tôi chuyên tầm dùng bột màu vàng tô màu cho bộ y phục lụa sáng nay Nhược Lan mặc. Đột nhiên, tôi lại nghe thấy tiếng tiêu tối qua vang lên, vẫn là khúc “Phượng cầu hoàng” đó. Tôi đặt bút sang một bên, nghe ra tiếng tiêu lúc này không còn bi ai như hôm qua nữa, mà dường như ẩn hiện trong đó còn thêm ý đợi chờ, mong mỏi. Lẽ nào tiếng sáo quỷ quái của tôi tối qua đã khiến người đó bất ngờ nhớ nhung?
Tôi khoác thêm tấm áo choàng rồi bước ra ngoài Liên Hiên, đứng bên hồ sen. Ánh trăng rọi xuống mặt hồ, khẽ rung động theo từng gợn sóng, thi thoảng tôi còn trông thấy bóng liễu điệu đà trong gió, xa xăm truyền tới tiếng côn trùng kêu rả rích. Thật không ngờ cảnh tượng dưới trăng bên ngoài Liên Hiên lại khiến con người ta đắm say đến vậy! Đúng là một đêm trăng thanh hoa đẹp!
Tôi vẫy tay gọi Thanh Thanh, ra hiệu cô bé mang cây sáo của tôi đến. Tôi dùng tiếng sáo chói tai cắt ngang khúc “Phượng cầu hoàng” kia lần nữa. Tiếp đó, tôi liền thổi khúc “Đêm hoa đẹp trăng tròn”, tiếng sáo vang vọng, thanh thoát phá vỡ màn đêm im lìm trong Thụy vương phủ...Song..lequydon....
Tôi cảm thấy bản thân mình có chút vô duyên, ở đâu có thói cắt ngang mạch tâm tư của người khác vào lúc họ đang nhớ nhung tình nhân thế này. Nhưng thật sự tôi chỉ muốn nói với con người đang “phát dục” vào lúc canh ba nửa đem kia rằng, muốn được “Phượng cầu hoàng”, ngoài việc thẹn thùng, ý tứ thì vẫn nên nhiệt huyết, bùng nổ để có thể dũng cảm thổ lộ tâm tư của mình.
Tấu xong nốt cuối cùng trong khúc “Đêm hoa đẹp trăng tròn”, tâm trạng của tôi cũng trở nên thoải mái một cách lạ thường! Nhớ đến bức tranh Nhược Lan còn chưa hoàn thành, tôi liền quay lại phòng. Nếu như hôm nay bức tranh không hoàn thành, ngày mai không thể đưa đi lồng khung, như vậy thì chẳng thể nào kịp dùng vào lễ tế Hoa Thần. Tôi nhất định phải khiến cô ấy bộc lộ nét đẹp chân thực của bản thân và có thể tìm cho mình một đức lang quân như ý.
Vốn dĩ màu săc cơ bản của bức tranh đã ổn rồi, nhưng đến phần thân váy tôi nhận thấy màu phấn vàng đã hết. Trời ơi, tôi thật là ngốc nghếch khi chọn cho Nhược Lan một bộ y phục màu vàng! Bởi lẽ nước bột màu vàng ở thời cổ đại vô cùng quý hiếm. Không còn màu vàng, tôi đành bỏ qua phần vấy, ngắm nghía một lượt thật kĩ càng những phần đã hoàn thiện.
Nhìn bức tranh, tôi thật sự cảm thấy tự hào về bản thân mình quá! Nhược Lan trong bức tranh ngồi bên một chậu hoa nở, nghênh xuân, mắt nhìn vào chiếc quạt nhỏ trong lòng bàn tay, biểu cảm lạnh như băng hiện lên cực kì nổi bật giữa cảnh vật xung quanh, khiến người ta mê mẩn đến mức không nỡ rời mắt đi nơi khác.
“Ôi đẹp quá, thật không ngờ Nhược Lan tỉ tỉ lại đẹp đến vậy!” Thanh Thanh nhìn bức tranh cơ bản đã hoàn thành của tôi, thốt lên đầy ngưỡng mộ.
“Ừm, Thanh Thanh, em cũng là một tiểu mĩ nhân đóv Đợi vài năm nữa, em trưởng thành rồi, ta nhất định sẽ tìm một người tốt cho em gửi gắm cuộc đời.” Tôi mỉm cười nói.
“Tiểu thư…” Thanh thanh thẹn thùng lên tiếng.
Tôi bất giác đưa lời luyến tiếc: “Đáng tiếc là đã hết nước bột màu vàng rồi! Xem ra ngày mai ta lại phải đến Tích Mặc một chuyến.”
“ Tiểu thư, người không đề thơ trên bức tranh này hay sao?” Thanh Thanh đột nhiên đưa ra kiến nghị.
“ Đề thơ sao? Ừm không tệ, ý kiến hay!”
Tôi liền đổi sang một chiếc bút khác, vừa chấm mực, trong đầu đã hiện lên bài “ Oán tình” của Lí Bạch:
“ Người đẹp cuộn rèm châu
Ngồi lặng đôi mày chau
Chỉ thấy ngấn lệ ướt
Nào biết giận ai đâu” [1]
Thanh Thanh đọc xong, kinh ngạc lên tiếng: “ Tiểu thư, bài thơ này người đã dạy Thanh Thanh rồi. Bài thơ nói về một người con gái, bên bức rèm châu, dường như đang nhớ nhung, đợi chờ một ai đó. Cứ ngồi mãi, ngồi mãi, đôi mày vì vậy mà chau chặt lại, hai má không biết từ lúc nào đã ướt đẫm lệ nhòa, trong lòng không biết đang hận người nào hay hận chính bản thân……. Thế nhưng tiểu thư, Nhược Lan tỉ tỉ đâu có khóc, tại sao người lại biết câu “ Chỉ thấy ngấn lệ ướt” chứ?
“ Ừm, em đúng là có thể dạy dỗ được! Tuy rằng trên khuôn mặt Nhược Lan không hề có lệ ướt, nhưng em hãy nhìn hình ảnh của Nhược Lan trong bức tranh này đi, đôi mày không phải cũng đang chau lại hay sao? Ta bảo Nhược Lan nhìn vào chiếc quạt, vậy nhưng lúc ta vẽ, ta nhận thấy, Nhược Lan không hề nhìn vào cây quạt đó, mà thần tình đang ở tận nơi đâu vậy.”
Thanh Thanh nghe vậy, hỏi thêm: “ Rõ ràng tỉ ấy đang nhìn vào chiếc quạt đấy thôi, tại sao lại không phải? Vậy thì tỉ ấy đang nhìn cái gì?”
Tôi lấy cán bút ấn nhẹ vào chiếc mũi nhỏ của Thanh Thanh: “ Nha đầu ngốc, em còn nhỏ, em hiểu được bao nhiêu về chuyện tình cảm nam nữ chứ? Nhược Lan đang nghĩ đến đàn ông, ngốc ạ!” ...Song..lequydon....
“ Hả? Làm gì có chuyện đó? Nhược Lan tỉ tỉ mới đến Thụy Vương phủ hơn một năm, thời gian em ở đây lâu hơn tỉ ấy rất nhiều nhưng em chưa từng nhìn thấy tỉ ấy thân thiết với một người đàn ông nào khác.”
“ Vậy còn trước đó một năm thì sao? Em có hiểu không? Ngốc thế!” tôi thuận tay dùng chiếc bút vẽ hai vòng tròn lên hai má của Thanh Thanh.
“ Thế nhưng tiểu thư, tại sao người lại hiểu được chứ?”
“ Ừm là bởi vì ta thông minh tuyệt đỉnh, có thể quan sát được những chi tiết nhỏ nhặt.” Dứt lời, tôi lại vẽ thêm vài đường trên khuôn mặt cô bé.
“ Đúng thế, nghe tiểu thư nói vậy, em cũng cảm thấy Nhược Lan tỉ tỉ thường xuyên ngồi một mình nhìn miếng ngọc bội ngây lặng người, khi nhác thấy có người đi tới, liền vội vã cất đi.”
Hả, ngọc bội? Hôm nào tôi phải tìm cô hội xem miếng ngọc bội đó mới được. Để xem rốt cuộc người đàn ông nào lại khiến cho Nhược Lan nhớ mãi không quên, rồi phớt lờ cặp mắt nồng nàn, si tình của Đồng Võ kia như vậy.
“ Tiểu thư?”
“ Hả?”
“ Người vẽ Nhược Lan tỉ tỉ đẹp quá đi mất, có thể vẽ cho em một bức được không?” Nửa câu sau Thanh Thanh nói lí nha lí nhí, xem ra là vì thiếu tự tin.
“ Được thôi! Em cũng muốn đem bức chân dung của mình tặng cho người mình yêu vào lễ tế Hoa thần sao?”
“ Không phải vậy ạ!” Khuôn mặt của Thanh Thanh chợt đỏ bừng lên.
“ Tiểu nha đầu này thật đã động lòng xuân rồi! Có phải là muốn đem tặng cho tên Hoa Thanh Thần lăng nhăng, đa tình kia không?” Tôi bất giác đưa lời chọc ghẹo cô bé.
“Hoa đại nhân? Không phải ạ….không phải ạ, người ta đâu có…” Giọng nói của Thanh Thanh càng lúc càng bé, khuôn mặt ửng đỏ lên, rõ ràng là “ không bức tự khai”
“ Muốn ta vẽ tranh cho em? Có thể được! Có điều mời em nhìn vào gương, xem liệu có nên vẽ ngay bây giờ hay không?” Tôi “ tốt bụng” đẩy chiếc gương đến trước mặt Thanh Thanh. Trong gương tức thì hiện lên khuôn mặt của Thanh Thanh đã bị tôi vẽ linh tinh.
“ Á, tiểu thư, người đáng ghét quá đi!” Sau khi nhìn vào gương, Thanh Thanh lập tức thét lớn rồi xông ra bên ngoài rửa mặt....Song..lequydon....
“ Ha ha…ha ha..” Tôi cũng theo ra bên ngoài, tựa người bên cửa, bật cười liên hồi.
Đúng vào lúc tôi đang cười vui vẻ nhất, một người mặc y phục màu trắng bỗng vụt qua.
“ Là ai?” Tôi kinh hãi thốt lên, muộn thế này rồi, không ngờ vẫn còn có người dám đến Liên Hiên này.
Không suy nghĩ nhiều, tôi liền đuổi theo, thế nhưng chưa được vài bước, bóng trắng đó đã vụt mất ngay trước mắt của tôi. Thật sự là quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất tăm mất tích. Đây chính là loại cao thủ võ lâm thường được chiếu trên phim sao? Chạy chậm như vịt bầu, vậy mà tôi dám hi vọng sẽ truy đuổi được đối phương? Thực đúng là khó hơn lên trời! Rốt cuộc là ai nhỉ? Lẽ nào là khâm phạm nước Huyền Vũ bị quan phủ truy nã hôm qua? Bọn họ không nhanh trốn đi, còn chạy đến Thụy Vương phủ làm gì? Không phải chứ? Nếu đúng là hai người đó, vậy thì trị an trong Thụy Vương phủ này quá kém rồi!
Tôi đang mải suy nghĩ xem kẻ đó rốt cuộc là ai thì Thanh Thanh đã quay về, còn hỏi tôi chạy ra bên ngoài, ngây người làm gì.
“ Không sao cả!” Tôi xua tay đáp.
Thôi bỏ đi! Có Thượng Quan Tầm ở đây, nếu Thụy Vương phủ xảy ra chuyện gì, hắn chắc hẳn không thể khoanh tay đứng nhìn. Có lẽ tôi vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi để ngày mai dậy sớm đến Tích Mặc mua thêm ít bột nước màu vàng thì hơn.
[1] Mĩ nhân quyển châu liêm/Thâm tọa tần nga mi/ Đản kiến lệ ngân thấp/ Bất tri tâm hận thùy. Bản dịch được sử dụng của Khương Hữu Dụng.
Tôi nằm gọn trong vòng tay của Thượng Quan Tầm, theo bước chân đều đều của hắn, toàn thân tôi bồng bềnh phiêu du, vô cùng thoải mái, thì ra cảm giác được người đàn ông bế gọn trong lòng là thế này đây. Tuy tôi đã từng hẹn hò với Dương Hải Đào hơn nửa năm trời, có ôm, có hôn, thế nhưng tên khốn đó thường hay sờ soạng linh tinh trên người tôi, sau đó khiến tôi phải tức giận đẩy hắn ra xa. Kết quả mỗi lần như vậy, hắn đều ra về trong bực bội. Có lẽ phải ngay từ bắt đầu, tôi đã không ưa tên khốn Dương Hải Đào cho mấy, vì thế mới có phản ứng kịch liệt đến như vậy. Nhưng lúc này, vòng tay Thượng Quan Tầm lại cho tôi một cảm giác bình an , không có bất cứ tạp niệm nào khác, thật sự dễ chịu và thoải mái...Song...lequydon...
Vì tối qua ngủ không được ngon giấc, lại cộng thêm sự giày vò của cơn đau vừa rồi, tôi cảm thấy quá đỗi mỏi mệt, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu xuống, tôi nép sát khuôn mặt vào lồng ngực hắn, nghe rõ tiếng nhịp tim của hắn mãi thế này mà ngủ thiếp đi
Thế nhưng, mộng đẹp mãi vẫn chỉ là mộng đẹp, đến rất nhanh và cũng đi cũng rất chóng!
“Tiểu thư, người làm sao thế?” Giọng nói của Thanh Thanh khiến tôi bất đắc dĩ phải mở mắt ra.
Thượng Quan Tầm đặt tôi lên giường, Thanh Thanh nhanh chóng bước lại, đỡ tôi nằm dựa vào đầu giường, cẩn thận vén lọn tóc dính trên khuôn mặt tèm lem đầy nước mắt của tôi, sau đó cô bé mới khom người thi lễ trước Thượng Quan Tầm, cung kính lên tiếng:”Nô tì tham kiến Vương gia, Hoa đại nhân, Hoa tiểu thư”
Hoa Thanh Thần Bất giác thét lên kinh hãi:”Nàng ấy…nàng ấy…là Hạ Chi Lạc sao?”
“Ừm” Thương Quan Tầm lạnh lùng đáp một tiếng, rồi nói tiếp: "Ngươi mau bắt mạch giúp xem, rốt cuộc nàng ta bị bệnh gì ?”
Hoa Thanh Thần nghe xong câu nói này, lại càng cảm thấy kinh ngạc, dường như muốn nói: “Ngài, Thượng Quan Tầm, nếu như ngài có tình cảm nồng thắm với tiểu nha đầu nào đó thì còn tin được. Nhưng thật không ngờ người mà ngài quan tâm lại là Hạ Chi Lạc.”
Thượng Quan Tầm chẳng hề để tâm đến việc Hoa Thanh Thần đứng phía sau đã há miệng to đến mức có thể nhét vừa vài quả trứng gà, chỉ bình thản thuật lại triệu chứng, và bộ dạng của tôi khi bệnh tim tái phát....Song...lequydon...
Lúc nghe Thượng Quan Tầm tường thuật lại, Hoa Thanh Thần thu lại vẻ mặt bất mãn trước đó, đến bên giường tôi tận tâm theo đúng khẩu hiệu “lương y như từ mẫu”. Sau khi nói một câu “thất lễ”, hắn định cầm tay phải của tôi lên chuẩn mạch thì liền bị tôi né tránh, đáp lại: “Không cần đâu, cảm ơn ngươi.”
“Vương phi?” Hoa Thanh Thần nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Không chỉ Hoa Thanh Thần mà tất cả những người có mặt trong phòng thấy biểu hiện đó đều đưa mắt nhìn về phía tôi vừa hiếu kì, vừa kinh ngạc, khiến tôi cảm thấy áp lực vô cùng, đành phải đưa lời giải thích: “Bây giờ đã không sao rồi, chỉ cảm thấy rất mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc thôi”
“Hạ Chi Lạc, ta thấy ngươi rất cố chấp, ngang ngạnh. Nửa tháng trước bị Sí diễm chưởng của Tầm làm bị thương cánh tay, cũng không cho người khác chữa trị, lần này không ngờ cũng vậy. Căn bệnh của ngươi rốt cuộc là vì lí do gì, tự bản thân người hiểu nhất. Ta vẫn giữ một câu nói như trước không hề thay đổi, mạng là của bản thân ngươi, có muốn chuẩn trị hay không tùy theo ý nguyện của ngươi.” Con người Hoa Thanh Thần tuy rằng phong lưu, đa tình, bị tôi liệt vào hạng đàn ông cực phẩm xấu xa, thế nhưng thái độ của hắn dành cho người bệnh đích thực là đáng tán thưởng.
Tôi cúi đầu không đáp, Hoa Thanh Thần nói đúng, cơ thể của tôi chỉ có tôi là người nắm rõ, thấu hiểu nhất. Ở thời hiện đại, tôi bị bệnh tim, nhưng không ngờ khi nhập hồn vào cơ thể của Hạ Chi Lạc, tôi vẫn mang theo linh hồn mình cả chứng bệnh cũ. Ông trời à, ngài đối xử với tôi thật sự “ không bạc” chút nào!
Y thuật hiện đại phát triển là vậy, vẫn có rất nhiều người chết vì một số chứng bệnh liên quan đến tim mạch như cơ tim co cứng, nhồi máu cơ tim… Huống hồ tôi cũng không phải là bệnh tim mãn tính, chỉ là vào những lúc quá đỗi vui mừng, hoặc bi thương mới bị như vậy thôi. Có rất nhiều chuyện, đôi khi chẳng thể nào nói rõ nguyên nhân được. Vào giây phút này, tôi thật sự không muốn để hắn chuẩn trị, tôi không muốn để họ nhìn ra điểm yếu đuối của bản thân.
Tôi tựa vào đầu giường, quay mặt vào trong, không nhìn ai thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng đưa lời dặn dò Thanh Thanh: “ Thanh Thanh, đi chuẩn bị bồn nước nóng tới đây, ta muốn tắm rửa!”
Thanh Thanh nghe vậy liền nhẹ nhàng khuyên tôi: “ Tiểu thư, người hãy để Hoa đại nhân bắt mạch cho người đi!”
“ Tiểu thư…”
“ Tầm, ta cũng đành bó tay thôi.” Hoa Thanh Thần cảm khái cất lời.
“ Hạ Chi Lạc, nếu như sau này cô muốn chết, phiền cô hoặc là chết ở Liên Hiên, hoặc là chết ở nơi nào xa xa một chút, đừng có vô duyên vô cớ chạy đến Li Hiên của ta, để rồi phát cơn thần kinh như thế thêm một lần nữa!” Thượng Quan Tầm đứng lặng một bên nãy giờ, vừa mở miệng là thốt ra những lời khó nghe.
Hai tay tôi khẽ run lên.
Thượng Quan Tầm nói xong cũng xoay người rời khỏi.
“ Tầm ca ca, đợi muội với!” Hoa Thanh Lâm lập tức đuổi theo ra ngoài.
Chỉ còn mỗi Hoa Thanh Thần là vẫn đứng bên giường tôi, kiên trì không có ý định bỏ cuộc, hắn muốn bắt mạch cho tôi.
“ Bọn họ đã đi hết rồi, ngươi còn chưa đi sao? Lẽ nào ở lại đây để thưởng thức cảnh Thụy Vương phi ta tắm rửa?” Trái tim tôi lại bắt đầu đau đớn, lần này hoàn toàn không phải vì căn bệnh kia, có điều bản thân tôi cũng không hiểu rốt cuộc nguyên nhân vì sao lại thế.
“ Ngươi..quả thực là không còn gì để nói nữa rồi!” Hoa Thanh Thần nộ khí xung thiên, tiếp đó quay người bỏ đi....Song...lequydon...
“ Tiểu thư, người hà tất phải làm như vậy!” Thanh Thanh đương nhiên cũng không thể nào hiểu được suy nghĩ của tôi, đưa lời cảm khác.
“ Thanh Thanh, chuẩn bị xong nước chưa?”
“Thanh Thanh sẽ đi chuẩn bị ngay đây ạ!” Thanh Thanh vội vã đi ra.
Một lát sau, tôi đã ngâm mình trong làn nước nóng bốc hơi nghi ngút. Khi nước nóng nhẹ nhàng bao bọc cơ thể, mọi cảm giác mỏi mệt, rệu rã trước đó đều lập tức tan biến. Tôi xõa tóc ra, ngụp lặn trong nước vài giây, lúc không nín thở được nữa mới ngẩng đầu, ngoi lên khỏi mặt nước. Những lọn tóc ướt nhoẹt đây một lần nước trượt xuống khuôn mặt, xuống cằm, rồi ngực tôi, sau đó hòa lại vào thùng nước.
Khi hai mắt đều đã trở nên mờ ảo, tôi nhớ lại từng cảnh tượng trước đó, trong lòng bất giác cảm thấy thật lạc lõng. Không thể để bản thân đau lòng thêm nữa, không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra, nếu như tôi vẫn muốn sống vui vẻ, bình an. Đúng thế, sống một cách an vui, khỏe mạnh!
Nước nóng dần nguội đi, tôi bước ra khỏi bồn tắm, mặc vào tấm áo mỏng rồi bước lên giường. Thanh Thanh thấy tôi toàn thân vẫn còn ướt đã leo lên giường, vừa cằn nhằn tôi, sao không biết thương tiếc bản thân, vừa bước lại lau thật khô mái tóc cho tôi.
Sau khi mọi việc kết thúc, tôi nằm xuống giường, hai mắt nhắm nghiền, Tôi cần phải nghỉ ngơi tử tế, có như vậy cơ thể mới nhanh chóng khỏe lại được.
Khi tỉnh dậy, trời đã quá trưa, giấc ngủ dài khiến cho tinh thần tôi cực kì sảng khoái, dễ chịu. thanh Thanh đã dặn nhà bếp mang lên mấy món mà hàng ngày tôi thích ăn nhất. Sau khi ăn xong, tôi liền bảo cô bé hẹn Nhược Lan đến đình Quan Liên bên hồ sen. Còn tôi mang theo dụng cụ vẽ tranh, một ít trâm cài tóc và vài bộ y phục mà tôi cho là phù hợp với khí chất của Nhược La, rồi đến thẳng đình Quan Liên.
Trông thấy tôi, Nhược Lan hỏi thăm ngay tình hình sức khỏe của tôi ra sao, tôi đáp lại là ổn rồi và bắt tay luôn vào thiết kế tạo hình cho cô ấy, Ban đầu bảo cô ấy mặc y phục mà tôi mang đến nhưng cô ấy liên tục từ chối, rốt cuộc bị tôi ép vào phòng, khoác lên mình bộ y phục nhảy múa bằng lụa. Sau đó Nhược Lan bị tôi lôi ngược ra đình Quan Liên, tiếp tục “ công cuộc hành hạ” khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Tôi phát hiện ra màu phấn ở thời cổ đại thật quá ít, ngoại trừ mấy màu hồng, đen, xanh lục, xanh lam ra thì chẳng còn màu nào khác. Chưa đợi Nhược Lan đồng ý, tôi liền trộn ít màu vẽ vàng với màu lam khổng tước rồi đánh mắt cho cô ấy, còn chấm thêm ít phấn hồng lên môi rồi cảnh cáo cô ấy không được mở miệng, nếu không nuốt bột màu vào sẽ không tốt cho sức khỏe.
Làm xong kiểu tóc, chỉnh trang phục lại lần cuối, tôi bắt đầu công cuộc vẽ mĩ nhân của mình. Tôi vẽ liên tục cho tới khi hoàng hôn, nhưng vẫn còn vài chỗ chưa xong nên tôi tính buổi tối sẽ châm đèn hoàn tất, ngày mai là có thể đưa đi đóng khung rồi.
Màn đêm dần buông, tôi quay sang dặn dò Thanh Thanh điểm thêm vài ngọn đèn. Trong phòng tuy có sáng hơn một chút nhưng so với những bóng đèn tiết kiệm năng lượng ở thời hiện đại thì còn kém xa đến mười vạn tám ngàn lần. Tôi đột nhiên nhớ ra một việc, vội tìm kiếm trong ngăn kéo một hồi, sau cùng tìm được mấy chiếc gương của Hạ Chi Lạc. Tôi đem chúng ra đặt trước đèn, cả căn phòng lập tức sáng bừng lên. Thanh Thanh thấy vậy kinh ngạc đến há hốc miệng, ngay người nhìn tôi chăm chú.
Tôi chuyên tầm dùng bột màu vàng tô màu cho bộ y phục lụa sáng nay Nhược Lan mặc. Đột nhiên, tôi lại nghe thấy tiếng tiêu tối qua vang lên, vẫn là khúc “Phượng cầu hoàng” đó. Tôi đặt bút sang một bên, nghe ra tiếng tiêu lúc này không còn bi ai như hôm qua nữa, mà dường như ẩn hiện trong đó còn thêm ý đợi chờ, mong mỏi. Lẽ nào tiếng sáo quỷ quái của tôi tối qua đã khiến người đó bất ngờ nhớ nhung?
Tôi khoác thêm tấm áo choàng rồi bước ra ngoài Liên Hiên, đứng bên hồ sen. Ánh trăng rọi xuống mặt hồ, khẽ rung động theo từng gợn sóng, thi thoảng tôi còn trông thấy bóng liễu điệu đà trong gió, xa xăm truyền tới tiếng côn trùng kêu rả rích. Thật không ngờ cảnh tượng dưới trăng bên ngoài Liên Hiên lại khiến con người ta đắm say đến vậy! Đúng là một đêm trăng thanh hoa đẹp!
Tôi vẫy tay gọi Thanh Thanh, ra hiệu cô bé mang cây sáo của tôi đến. Tôi dùng tiếng sáo chói tai cắt ngang khúc “Phượng cầu hoàng” kia lần nữa. Tiếp đó, tôi liền thổi khúc “Đêm hoa đẹp trăng tròn”, tiếng sáo vang vọng, thanh thoát phá vỡ màn đêm im lìm trong Thụy vương phủ...Song..lequydon....
Tôi cảm thấy bản thân mình có chút vô duyên, ở đâu có thói cắt ngang mạch tâm tư của người khác vào lúc họ đang nhớ nhung tình nhân thế này. Nhưng thật sự tôi chỉ muốn nói với con người đang “phát dục” vào lúc canh ba nửa đem kia rằng, muốn được “Phượng cầu hoàng”, ngoài việc thẹn thùng, ý tứ thì vẫn nên nhiệt huyết, bùng nổ để có thể dũng cảm thổ lộ tâm tư của mình.
Tấu xong nốt cuối cùng trong khúc “Đêm hoa đẹp trăng tròn”, tâm trạng của tôi cũng trở nên thoải mái một cách lạ thường! Nhớ đến bức tranh Nhược Lan còn chưa hoàn thành, tôi liền quay lại phòng. Nếu như hôm nay bức tranh không hoàn thành, ngày mai không thể đưa đi lồng khung, như vậy thì chẳng thể nào kịp dùng vào lễ tế Hoa Thần. Tôi nhất định phải khiến cô ấy bộc lộ nét đẹp chân thực của bản thân và có thể tìm cho mình một đức lang quân như ý.
Vốn dĩ màu săc cơ bản của bức tranh đã ổn rồi, nhưng đến phần thân váy tôi nhận thấy màu phấn vàng đã hết. Trời ơi, tôi thật là ngốc nghếch khi chọn cho Nhược Lan một bộ y phục màu vàng! Bởi lẽ nước bột màu vàng ở thời cổ đại vô cùng quý hiếm. Không còn màu vàng, tôi đành bỏ qua phần vấy, ngắm nghía một lượt thật kĩ càng những phần đã hoàn thiện.
Nhìn bức tranh, tôi thật sự cảm thấy tự hào về bản thân mình quá! Nhược Lan trong bức tranh ngồi bên một chậu hoa nở, nghênh xuân, mắt nhìn vào chiếc quạt nhỏ trong lòng bàn tay, biểu cảm lạnh như băng hiện lên cực kì nổi bật giữa cảnh vật xung quanh, khiến người ta mê mẩn đến mức không nỡ rời mắt đi nơi khác.
“Ôi đẹp quá, thật không ngờ Nhược Lan tỉ tỉ lại đẹp đến vậy!” Thanh Thanh nhìn bức tranh cơ bản đã hoàn thành của tôi, thốt lên đầy ngưỡng mộ.
“Ừm, Thanh Thanh, em cũng là một tiểu mĩ nhân đóv Đợi vài năm nữa, em trưởng thành rồi, ta nhất định sẽ tìm một người tốt cho em gửi gắm cuộc đời.” Tôi mỉm cười nói.
“Tiểu thư…” Thanh thanh thẹn thùng lên tiếng.
Tôi bất giác đưa lời luyến tiếc: “Đáng tiếc là đã hết nước bột màu vàng rồi! Xem ra ngày mai ta lại phải đến Tích Mặc một chuyến.”
“ Tiểu thư, người không đề thơ trên bức tranh này hay sao?” Thanh Thanh đột nhiên đưa ra kiến nghị.
“ Đề thơ sao? Ừm không tệ, ý kiến hay!”
Tôi liền đổi sang một chiếc bút khác, vừa chấm mực, trong đầu đã hiện lên bài “ Oán tình” của Lí Bạch:
“ Người đẹp cuộn rèm châu
Ngồi lặng đôi mày chau
Chỉ thấy ngấn lệ ướt
Nào biết giận ai đâu” [1]
Thanh Thanh đọc xong, kinh ngạc lên tiếng: “ Tiểu thư, bài thơ này người đã dạy Thanh Thanh rồi. Bài thơ nói về một người con gái, bên bức rèm châu, dường như đang nhớ nhung, đợi chờ một ai đó. Cứ ngồi mãi, ngồi mãi, đôi mày vì vậy mà chau chặt lại, hai má không biết từ lúc nào đã ướt đẫm lệ nhòa, trong lòng không biết đang hận người nào hay hận chính bản thân……. Thế nhưng tiểu thư, Nhược Lan tỉ tỉ đâu có khóc, tại sao người lại biết câu “ Chỉ thấy ngấn lệ ướt” chứ?
“ Ừm, em đúng là có thể dạy dỗ được! Tuy rằng trên khuôn mặt Nhược Lan không hề có lệ ướt, nhưng em hãy nhìn hình ảnh của Nhược Lan trong bức tranh này đi, đôi mày không phải cũng đang chau lại hay sao? Ta bảo Nhược Lan nhìn vào chiếc quạt, vậy nhưng lúc ta vẽ, ta nhận thấy, Nhược Lan không hề nhìn vào cây quạt đó, mà thần tình đang ở tận nơi đâu vậy.”
Thanh Thanh nghe vậy, hỏi thêm: “ Rõ ràng tỉ ấy đang nhìn vào chiếc quạt đấy thôi, tại sao lại không phải? Vậy thì tỉ ấy đang nhìn cái gì?”
Tôi lấy cán bút ấn nhẹ vào chiếc mũi nhỏ của Thanh Thanh: “ Nha đầu ngốc, em còn nhỏ, em hiểu được bao nhiêu về chuyện tình cảm nam nữ chứ? Nhược Lan đang nghĩ đến đàn ông, ngốc ạ!” ...Song..lequydon....
“ Hả? Làm gì có chuyện đó? Nhược Lan tỉ tỉ mới đến Thụy Vương phủ hơn một năm, thời gian em ở đây lâu hơn tỉ ấy rất nhiều nhưng em chưa từng nhìn thấy tỉ ấy thân thiết với một người đàn ông nào khác.”
“ Vậy còn trước đó một năm thì sao? Em có hiểu không? Ngốc thế!” tôi thuận tay dùng chiếc bút vẽ hai vòng tròn lên hai má của Thanh Thanh.
“ Thế nhưng tiểu thư, tại sao người lại hiểu được chứ?”
“ Ừm là bởi vì ta thông minh tuyệt đỉnh, có thể quan sát được những chi tiết nhỏ nhặt.” Dứt lời, tôi lại vẽ thêm vài đường trên khuôn mặt cô bé.
“ Đúng thế, nghe tiểu thư nói vậy, em cũng cảm thấy Nhược Lan tỉ tỉ thường xuyên ngồi một mình nhìn miếng ngọc bội ngây lặng người, khi nhác thấy có người đi tới, liền vội vã cất đi.”
Hả, ngọc bội? Hôm nào tôi phải tìm cô hội xem miếng ngọc bội đó mới được. Để xem rốt cuộc người đàn ông nào lại khiến cho Nhược Lan nhớ mãi không quên, rồi phớt lờ cặp mắt nồng nàn, si tình của Đồng Võ kia như vậy.
“ Tiểu thư?”
“ Hả?”
“ Người vẽ Nhược Lan tỉ tỉ đẹp quá đi mất, có thể vẽ cho em một bức được không?” Nửa câu sau Thanh Thanh nói lí nha lí nhí, xem ra là vì thiếu tự tin.
“ Được thôi! Em cũng muốn đem bức chân dung của mình tặng cho người mình yêu vào lễ tế Hoa thần sao?”
“ Không phải vậy ạ!” Khuôn mặt của Thanh Thanh chợt đỏ bừng lên.
“ Tiểu nha đầu này thật đã động lòng xuân rồi! Có phải là muốn đem tặng cho tên Hoa Thanh Thần lăng nhăng, đa tình kia không?” Tôi bất giác đưa lời chọc ghẹo cô bé.
“Hoa đại nhân? Không phải ạ….không phải ạ, người ta đâu có…” Giọng nói của Thanh Thanh càng lúc càng bé, khuôn mặt ửng đỏ lên, rõ ràng là “ không bức tự khai”
“ Muốn ta vẽ tranh cho em? Có thể được! Có điều mời em nhìn vào gương, xem liệu có nên vẽ ngay bây giờ hay không?” Tôi “ tốt bụng” đẩy chiếc gương đến trước mặt Thanh Thanh. Trong gương tức thì hiện lên khuôn mặt của Thanh Thanh đã bị tôi vẽ linh tinh.
“ Á, tiểu thư, người đáng ghét quá đi!” Sau khi nhìn vào gương, Thanh Thanh lập tức thét lớn rồi xông ra bên ngoài rửa mặt....Song..lequydon....
“ Ha ha…ha ha..” Tôi cũng theo ra bên ngoài, tựa người bên cửa, bật cười liên hồi.
Đúng vào lúc tôi đang cười vui vẻ nhất, một người mặc y phục màu trắng bỗng vụt qua.
“ Là ai?” Tôi kinh hãi thốt lên, muộn thế này rồi, không ngờ vẫn còn có người dám đến Liên Hiên này.
Không suy nghĩ nhiều, tôi liền đuổi theo, thế nhưng chưa được vài bước, bóng trắng đó đã vụt mất ngay trước mắt của tôi. Thật sự là quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất tăm mất tích. Đây chính là loại cao thủ võ lâm thường được chiếu trên phim sao? Chạy chậm như vịt bầu, vậy mà tôi dám hi vọng sẽ truy đuổi được đối phương? Thực đúng là khó hơn lên trời! Rốt cuộc là ai nhỉ? Lẽ nào là khâm phạm nước Huyền Vũ bị quan phủ truy nã hôm qua? Bọn họ không nhanh trốn đi, còn chạy đến Thụy Vương phủ làm gì? Không phải chứ? Nếu đúng là hai người đó, vậy thì trị an trong Thụy Vương phủ này quá kém rồi!
Tôi đang mải suy nghĩ xem kẻ đó rốt cuộc là ai thì Thanh Thanh đã quay về, còn hỏi tôi chạy ra bên ngoài, ngây người làm gì.
“ Không sao cả!” Tôi xua tay đáp.
Thôi bỏ đi! Có Thượng Quan Tầm ở đây, nếu Thụy Vương phủ xảy ra chuyện gì, hắn chắc hẳn không thể khoanh tay đứng nhìn. Có lẽ tôi vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi để ngày mai dậy sớm đến Tích Mặc mua thêm ít bột nước màu vàng thì hơn.
[1] Mĩ nhân quyển châu liêm/Thâm tọa tần nga mi/ Đản kiến lệ ngân thấp/ Bất tri tâm hận thùy. Bản dịch được sử dụng của Khương Hữu Dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.