Chương 77
Hoa Thanh Thần
20/11/2017
Tên khốn này hôm nay ăn nhầm phải thuốc súng sao?
Tôi dùng hai ngón tay đẩy mũi kiếm ra, né người sang bên rồi đáp lại: “Ta có phải là mầm họa hay không cũng chẳng đến lượt ngươi phải lên tiếng. Hoa Thanh Thần, ta chỉ muốn biết gần đây đã xảy ra chuyện gì?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Thanh Thần đanh lại, đôi môi mím lại đầy phẫn nộ. Xoẹt một tiếng, thanh kiếm khi nãy còn kề trên cổ tôi, cuối cùng đã được tra vào vỏ.
“Đi theo ta!” Khẩu khí của hắn hết sức đáng ghét. dien.danlequydon
“Tại sao ta lại phải đi theo ngươi? Còn Thượng Quan đâu? Chàng đã xảy ra chuyện gì rồi? Ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta, nói cho ta biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, ai đã làm Hoàng đế?” Giọng nói của tôi càng lúc càng cao vút lên.
“Cô mau ngậm miệng lại! Đợi khi nào gặp được người đàn ông của mình thì bảo ngài ấy nói cho mà biết. Ta chẳng muốn nói nhiều cùng cô. Đi theo ta!”
Hoa Thanh Thần tóm lấy vạt áo tôi, lôi tôi ra khỏi Thanh Tâm Trai, thi triển khinh công bay qua tường Đại Tướng Quốc Tự. Bị hắn lôi như vậy, tôi vô cùng hãi hùng, những cơn gió tạt vào mặt vừa lạnh giá lại vừa đau rát, hoàn toàn khác xa cảm giác khi Tầm bế tôi trong tay.
Không biết bay trong không trung đã bao lâu, hắn đột nhiên dừng lại, người tôi theo quán tính ngã lăn xuống mặt đất. Tên Hoa Quỷ chết tiệt, uổng danh ngươi là kẻ trăng hoa, phong lưu có tiếng, chẳng biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc cả!
Vừa đứng dậy, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện bốn dải lụa, đỏ, cam, vàng, lục, nếu như có thêm mấy màu đen, lam, và tím nữa thì có thể hợp thành cầu vồng. Tôi định thần nhìn lại, chính là tứ đại mĩ nhân, trong đó có hai người trông rất quen mặt.
“Hừm, tốc độ của các ngươi cũng nhanh quá đấy!” Hoa Thanh Thần nhoẻn miệng cười lạnh lùng.
“Đừng lắm lời, hãy để người lại!” Người phụ nữ áo vàng lên tiếng. Tôi đã nhớ ra, cô ta cùng với người phụ nữ áo lục chẳng phải thuộc Tinh Túc Môn sao? Một người tên Tham Túc, một người tên Trương Túc. LQĐ
“Hoa Thanh Thần ta trước nay không nỡ tay đánh phụ nữ, xem ra hôm nay phải phá lệ rồi! Hừm, tất cả hãy cùng lên đi!” Nghe khẩu khí của Hoa Thanh Thần xem, đến lúc này rồi mà hắn vẫn không quên buông lời tán tỉnh.
Tầm, rốt cuộc chàng đang làm gì chứ? Chàng đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn Hoa Thanh Thần một đấu bốn, tôi vừa lo lắng lại vừa tức giận, không phải tôi lo lắng hắn đánh không lại mà tên khốn này thật sự chẳng ra sao cả, ngay cả đánh nhau cũng giống như đang trêu đùa phụ nữ vậy. Mấy vị mĩ nhân đó đều không dám làm tôi bị thương, cứ đánh đến trước mặt tôi là lại đưa tay định tóm lấy, có điều cứ bị Hoa Thanh Thần đánh trả. Tên Tinh Túc lão quái đó đã nắm rõ được nhược điểm của Hoa Thanh Thần nên cho toàn mĩ nữ đến đối phó với hắn.
Tôi đứng bên chạy tứ tung, lẩn trốn khắp nơi, vừa né vừa tránh, chả khác nào con chuột cỡ đại. Đánh mãi, đánh mãi, phía sau bốn mĩ nữ lại xuất hiện thêm một người đàn ông võ công rất lợi hại, cũng bắt đầu tấn công Hoa Thanh Thần. Á, là Tề Uy, tại sao hắn công kích Hoa Quỷ? Chết mất, chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
“Tề Uy, ngươi đang làm gì thế? Ngươi hãy dừng lại đã, tại sao lại tấn công Hoa Thanh Thần? Tề ca đâu?” Tôi vội vã thét lớn.
Xoẹt một tiếng, y phục trên vai trái của Hoa Thanh Thần bị kiếm của Tề Uy chém xượt qua, hắn bị thương rồi. Tôi lo lắng như đứng trên chảo lửa, phải làm thế nào đây?
Vừa mất cảnh giác, Tham Túc đã bay đến trước mặt tôi, lên tiếng: “Xin đắc tội, nương nương!” Cô ta vừa định tóm lấy tôi, liền bị một thanh kiếm chặn lại.
“Thanh Thần, ngươi hãy đưa người đi trước, chỗ này giao lại cho ta.” Tôi quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt mà có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ quên được. Là Tiêu thúc.
“Tiêu tướng quân!” Tôi khẽ lên tiếng, nhưng ông chẳng buồn quay sang nhìn tôi lấy một lần.
“Đi thôi!” Cập nhật nhanh tại dien~dan.lequydon
Hoa Thanh Thần lại xách tôi bay đi, một lúc lâu sau, cuối cùng chúng tôi đã dừng lại ở một ngôi miếu hoang. Hắn vứt bịch tôi xuống đất, sau đó bước vào trong trước. Phía trước chỗ mà tên khốn này vứt tôi lại có một cái giếng, nếu như lúc nãy hắn dùng thêm chút sức nữa, có lẽ tôi đã rơi luôn xuống dưới đó rồi. Lồm cồm bò dậy, tôi phủi hết bụi trên người, nghiến răng đi vào ngôi miếu, nhìn thấy người ở bên trong, tôi ớn lạnh cả thân ngươi.
Bạch Ánh Tuyết vừa nhìn thấy tôi lập tức phẫn nộ thét lớn: “Hoa Thanh Thần, ngươi đưa nàng ta tới đây làm gì?”
Đồng Võ nhìn thấy tôi, mặt mày cũng đen sậm lại.
“Người cho rằng ta muốn thế sao?” Hoa Thanh Thần kêu lên một tiếng rồi cúi đầu tự băng bó vết thương trên vai.
“Hừm! Ngươi không muốn gặp ta, chắc ta muốn gặp ngươi lắm đấy!” Hắn tưởng mình là ai chứ, tài giỏi lắm đấy!
“Thượng Quan đâu rồi?” Điều tôi quan tâm nhất lúc này chính là Tầm đang ở nơi nào, có thể là bảo Hoa Thanh Thần đến tìm tôi, có lẽ nỗi tức giận trong lòng chàng đã tan bớt phần nào. Tôi nhất định phải rõ đầu đuôi mọi chuyện cho chàng.
Sau câu hỏi của tôi, Hoa Thanh Thần cũng lên tiếng: “Tầm đâu rồi?”
“Vương gia nói phải đi xem mặt trời mọc.” Đồng Võ trả lời bằng giọng điệu kì quái.
“Đi xem mặt trời mọc?” Cả tôi và Hoa Thanh Thần đồng thanh hỏi lại rồi quay sang nhìn nhau.
“Hoa Thanh Thần, ngươi hãy nói thật cho ta biết, gần đây đã xảy ra chuyện gì?” Có kẻ ngốc mới tin chàng đi ngắm mặt trời mọc. Nếu như còn không nói ra, tôi sẽ cắn chết hắn.
“Thượng Quan Doãn bị trúng độc qua đời, Tầm bị coi là hung thủ, Thụy Vương Phủ bị niêm phong, Thượng Quan Khiêm lên ngôi Hoàng đế.” Hoa Thanh Thần tức giận đáp lại tôi bằng mấy câu ngắn ngủi, khiến tôi suýt ngất tại chỗ. Tiểu Song~LQĐ
“Ngươi nói cái gì?”
“Tầm tuyệt đối không bao giờ hai Doãn, lúc Doãn bị độc phát, Tầm tình cờ có mặt tại hiện trường thôi…” Bạch Ánh Tuyết thét lên thất thanh, sau đó bật khóc thảm thương.
Thượng Quan Doãn đã chết? Thụy Vương phủ bị niêm phong, Thượng Quan Khiêm lên làm Hoàng đế? Mục tiêu của Tề Uy và Tinh Túc Môn đều là tôi, lại còn đêm hôm đó, Thượng Quan Khiêm vô duyên vô cớ đến tìm tôi…
“Không, tất cả mọi chuyện đều không phải là thật!” Tôi liên tục lắc đầu, không dám tin vào tai mình.
Đi ngắm mặt trời mọc? Không đúng, Tầm sẽ không đi ngắm mặt trời mọc. Tôi lập tức quay sang hỏi Đồng Võ: “Đồng Võ, trước khi Thượng Quan đi, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Đồng Võ trước tiên nghiêm mặt lại duy nghĩ, sau cùng trả lời tôi một cách gượng gạo: “Có, Vương gia nhận được một tờ giấy, trên đó viết bốn chữ, lấy một đổi một.”
Lấy một đổi một? Suy nghĩ một hồi, tôi tóm lấy Hoa Thanh Thần rồi thét lớn: “Hoa Thanh Thần, ngươi có biết Âm Sơn ở đâu không? Từ đây đến Âm Sơn mất bao lâu? Trước khi mặt trời mọc liệu có lên đỉnh núi kịp không?”
“Âm Sơn? Ngọn núi cô nói có phải là núi Song Mông mệnh danh là Âm Sơn Lưỡng Trùng Thiên không?”
“Âm Dương Lưỡng Trùng Thiên? Chắc là vậy, là nơi đứng trên một ngọn núi có thể ngắm mặt trời mọc, đứng ở một ngọn khác có thể ngắm mặt trời lặn đó. Núi Song Mông cách đây bao xa, trước khi mặt trời mọc liệu có đến kịp không?” Tôi cuống cuồng hỏi lại.
“Nếu như là ta thì chắc sẽ đến kịp. Cô muốn làm gì?” Hoa Thanh Thần bực bổi phẩy tay tôi ra.
“Mau đưa ta đi!”
Tôi dùng hai ngón tay đẩy mũi kiếm ra, né người sang bên rồi đáp lại: “Ta có phải là mầm họa hay không cũng chẳng đến lượt ngươi phải lên tiếng. Hoa Thanh Thần, ta chỉ muốn biết gần đây đã xảy ra chuyện gì?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Thanh Thần đanh lại, đôi môi mím lại đầy phẫn nộ. Xoẹt một tiếng, thanh kiếm khi nãy còn kề trên cổ tôi, cuối cùng đã được tra vào vỏ.
“Đi theo ta!” Khẩu khí của hắn hết sức đáng ghét. dien.danlequydon
“Tại sao ta lại phải đi theo ngươi? Còn Thượng Quan đâu? Chàng đã xảy ra chuyện gì rồi? Ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta, nói cho ta biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, ai đã làm Hoàng đế?” Giọng nói của tôi càng lúc càng cao vút lên.
“Cô mau ngậm miệng lại! Đợi khi nào gặp được người đàn ông của mình thì bảo ngài ấy nói cho mà biết. Ta chẳng muốn nói nhiều cùng cô. Đi theo ta!”
Hoa Thanh Thần tóm lấy vạt áo tôi, lôi tôi ra khỏi Thanh Tâm Trai, thi triển khinh công bay qua tường Đại Tướng Quốc Tự. Bị hắn lôi như vậy, tôi vô cùng hãi hùng, những cơn gió tạt vào mặt vừa lạnh giá lại vừa đau rát, hoàn toàn khác xa cảm giác khi Tầm bế tôi trong tay.
Không biết bay trong không trung đã bao lâu, hắn đột nhiên dừng lại, người tôi theo quán tính ngã lăn xuống mặt đất. Tên Hoa Quỷ chết tiệt, uổng danh ngươi là kẻ trăng hoa, phong lưu có tiếng, chẳng biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc cả!
Vừa đứng dậy, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện bốn dải lụa, đỏ, cam, vàng, lục, nếu như có thêm mấy màu đen, lam, và tím nữa thì có thể hợp thành cầu vồng. Tôi định thần nhìn lại, chính là tứ đại mĩ nhân, trong đó có hai người trông rất quen mặt.
“Hừm, tốc độ của các ngươi cũng nhanh quá đấy!” Hoa Thanh Thần nhoẻn miệng cười lạnh lùng.
“Đừng lắm lời, hãy để người lại!” Người phụ nữ áo vàng lên tiếng. Tôi đã nhớ ra, cô ta cùng với người phụ nữ áo lục chẳng phải thuộc Tinh Túc Môn sao? Một người tên Tham Túc, một người tên Trương Túc. LQĐ
“Hoa Thanh Thần ta trước nay không nỡ tay đánh phụ nữ, xem ra hôm nay phải phá lệ rồi! Hừm, tất cả hãy cùng lên đi!” Nghe khẩu khí của Hoa Thanh Thần xem, đến lúc này rồi mà hắn vẫn không quên buông lời tán tỉnh.
Tầm, rốt cuộc chàng đang làm gì chứ? Chàng đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn Hoa Thanh Thần một đấu bốn, tôi vừa lo lắng lại vừa tức giận, không phải tôi lo lắng hắn đánh không lại mà tên khốn này thật sự chẳng ra sao cả, ngay cả đánh nhau cũng giống như đang trêu đùa phụ nữ vậy. Mấy vị mĩ nhân đó đều không dám làm tôi bị thương, cứ đánh đến trước mặt tôi là lại đưa tay định tóm lấy, có điều cứ bị Hoa Thanh Thần đánh trả. Tên Tinh Túc lão quái đó đã nắm rõ được nhược điểm của Hoa Thanh Thần nên cho toàn mĩ nữ đến đối phó với hắn.
Tôi đứng bên chạy tứ tung, lẩn trốn khắp nơi, vừa né vừa tránh, chả khác nào con chuột cỡ đại. Đánh mãi, đánh mãi, phía sau bốn mĩ nữ lại xuất hiện thêm một người đàn ông võ công rất lợi hại, cũng bắt đầu tấn công Hoa Thanh Thần. Á, là Tề Uy, tại sao hắn công kích Hoa Quỷ? Chết mất, chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
“Tề Uy, ngươi đang làm gì thế? Ngươi hãy dừng lại đã, tại sao lại tấn công Hoa Thanh Thần? Tề ca đâu?” Tôi vội vã thét lớn.
Xoẹt một tiếng, y phục trên vai trái của Hoa Thanh Thần bị kiếm của Tề Uy chém xượt qua, hắn bị thương rồi. Tôi lo lắng như đứng trên chảo lửa, phải làm thế nào đây?
Vừa mất cảnh giác, Tham Túc đã bay đến trước mặt tôi, lên tiếng: “Xin đắc tội, nương nương!” Cô ta vừa định tóm lấy tôi, liền bị một thanh kiếm chặn lại.
“Thanh Thần, ngươi hãy đưa người đi trước, chỗ này giao lại cho ta.” Tôi quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt mà có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ quên được. Là Tiêu thúc.
“Tiêu tướng quân!” Tôi khẽ lên tiếng, nhưng ông chẳng buồn quay sang nhìn tôi lấy một lần.
“Đi thôi!” Cập nhật nhanh tại dien~dan.lequydon
Hoa Thanh Thần lại xách tôi bay đi, một lúc lâu sau, cuối cùng chúng tôi đã dừng lại ở một ngôi miếu hoang. Hắn vứt bịch tôi xuống đất, sau đó bước vào trong trước. Phía trước chỗ mà tên khốn này vứt tôi lại có một cái giếng, nếu như lúc nãy hắn dùng thêm chút sức nữa, có lẽ tôi đã rơi luôn xuống dưới đó rồi. Lồm cồm bò dậy, tôi phủi hết bụi trên người, nghiến răng đi vào ngôi miếu, nhìn thấy người ở bên trong, tôi ớn lạnh cả thân ngươi.
Bạch Ánh Tuyết vừa nhìn thấy tôi lập tức phẫn nộ thét lớn: “Hoa Thanh Thần, ngươi đưa nàng ta tới đây làm gì?”
Đồng Võ nhìn thấy tôi, mặt mày cũng đen sậm lại.
“Người cho rằng ta muốn thế sao?” Hoa Thanh Thần kêu lên một tiếng rồi cúi đầu tự băng bó vết thương trên vai.
“Hừm! Ngươi không muốn gặp ta, chắc ta muốn gặp ngươi lắm đấy!” Hắn tưởng mình là ai chứ, tài giỏi lắm đấy!
“Thượng Quan đâu rồi?” Điều tôi quan tâm nhất lúc này chính là Tầm đang ở nơi nào, có thể là bảo Hoa Thanh Thần đến tìm tôi, có lẽ nỗi tức giận trong lòng chàng đã tan bớt phần nào. Tôi nhất định phải rõ đầu đuôi mọi chuyện cho chàng.
Sau câu hỏi của tôi, Hoa Thanh Thần cũng lên tiếng: “Tầm đâu rồi?”
“Vương gia nói phải đi xem mặt trời mọc.” Đồng Võ trả lời bằng giọng điệu kì quái.
“Đi xem mặt trời mọc?” Cả tôi và Hoa Thanh Thần đồng thanh hỏi lại rồi quay sang nhìn nhau.
“Hoa Thanh Thần, ngươi hãy nói thật cho ta biết, gần đây đã xảy ra chuyện gì?” Có kẻ ngốc mới tin chàng đi ngắm mặt trời mọc. Nếu như còn không nói ra, tôi sẽ cắn chết hắn.
“Thượng Quan Doãn bị trúng độc qua đời, Tầm bị coi là hung thủ, Thụy Vương Phủ bị niêm phong, Thượng Quan Khiêm lên ngôi Hoàng đế.” Hoa Thanh Thần tức giận đáp lại tôi bằng mấy câu ngắn ngủi, khiến tôi suýt ngất tại chỗ. Tiểu Song~LQĐ
“Ngươi nói cái gì?”
“Tầm tuyệt đối không bao giờ hai Doãn, lúc Doãn bị độc phát, Tầm tình cờ có mặt tại hiện trường thôi…” Bạch Ánh Tuyết thét lên thất thanh, sau đó bật khóc thảm thương.
Thượng Quan Doãn đã chết? Thụy Vương phủ bị niêm phong, Thượng Quan Khiêm lên làm Hoàng đế? Mục tiêu của Tề Uy và Tinh Túc Môn đều là tôi, lại còn đêm hôm đó, Thượng Quan Khiêm vô duyên vô cớ đến tìm tôi…
“Không, tất cả mọi chuyện đều không phải là thật!” Tôi liên tục lắc đầu, không dám tin vào tai mình.
Đi ngắm mặt trời mọc? Không đúng, Tầm sẽ không đi ngắm mặt trời mọc. Tôi lập tức quay sang hỏi Đồng Võ: “Đồng Võ, trước khi Thượng Quan đi, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Đồng Võ trước tiên nghiêm mặt lại duy nghĩ, sau cùng trả lời tôi một cách gượng gạo: “Có, Vương gia nhận được một tờ giấy, trên đó viết bốn chữ, lấy một đổi một.”
Lấy một đổi một? Suy nghĩ một hồi, tôi tóm lấy Hoa Thanh Thần rồi thét lớn: “Hoa Thanh Thần, ngươi có biết Âm Sơn ở đâu không? Từ đây đến Âm Sơn mất bao lâu? Trước khi mặt trời mọc liệu có lên đỉnh núi kịp không?”
“Âm Sơn? Ngọn núi cô nói có phải là núi Song Mông mệnh danh là Âm Sơn Lưỡng Trùng Thiên không?”
“Âm Dương Lưỡng Trùng Thiên? Chắc là vậy, là nơi đứng trên một ngọn núi có thể ngắm mặt trời mọc, đứng ở một ngọn khác có thể ngắm mặt trời lặn đó. Núi Song Mông cách đây bao xa, trước khi mặt trời mọc liệu có đến kịp không?” Tôi cuống cuồng hỏi lại.
“Nếu như là ta thì chắc sẽ đến kịp. Cô muốn làm gì?” Hoa Thanh Thần bực bổi phẩy tay tôi ra.
“Mau đưa ta đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.