Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 99

Hoa Thanh Thần

23/11/2017

Câu hỏi này, ta cũng đã từng hỏi bản thân mình hết lần này đến lần khác. Tại sao ta lại phải cứu nàng ấy? Ta nhận ra chính mình cũng chẳng thể trả lời nổi.

“Cô sẽ chết sao?” Nàng ấy lại hỏi ta.

Ta không trả lời.

“Cảm ơn cô!” Nàng ấy ôm chặt lấy ta.

Bảy năm rồi, ta khát khao vòng tay ấm áp của mẫu thân đã bảy năm rồi, không ngờ hôm nay, nàng ấy cũng cho ta một cảm giác yên bình, hạnh phúc như vậy.

Rất lâu, rất lâu sau, ta cuối cùng cũng buông tay, đứng dậy, lại lạnh lùng nói: “Lục Tiểu Phụng, nếu như nửa đời sau còn để ta gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ giết chết ngươi đó!”

Nàng ấy nhoẻn miệng nở nụ cười lưu manh của “hắn ta”, rồi đáp: “Được, ta sẽ đợi nàng ở chân trời góc bể!” Dien~dan.le.quy.don

Trước khi hai dòng nước mắt chảy ra, ta quay người đi, kinh ngạc nhận ra rằng, thì ra bản thân vẫn còn biết khóc, thì ra bao lâu nay mình đã sống khốn khổ, buồn bã đến vậy, ta thật sự muốn cười một trận đã đời.

“Lại đây, đi thay y phục đi!”

Nàng ấy thay sang y phục của thái giám, ta cũng dịnh dung giúp nàng ấy. Khi một tiểu thái giám với dung mạo bình thường xuất hiện trước mặt, ta biết “hắn ta” sẽ mãi mãi rời bỏ ta.

“Tiểu Lộc Tử, mau đi đi, mấy vị công công ở cung Minh Viễn đang chờ ngươi đó!”

“Tuân lệnh, nương nương!”

Nàng ấy bước ra khỏi cửa cung, bỗng dừng chân, quay người lại nói: “Cô sẽ không chết, đúng không? Nói một tiếng với ta rằng cô sẽ không chết!”

“Ừm, sẽ không đâu!”



Nhìn theo bóng dáng của nàng ấy, ta khẽ nói: “Ta rất thích thấy nụ cười của cô!”

Dần dần, bóng dáng của nàng ấy biến mất….

Ta đi về phía Song Doanh, nhìn cô bé, trước khi cô bé kịp phản ứng đã nhanh tay đánh ngất. Một nô tài không tận trung với chủ, chẳng đáng sống trên thế gian này. Ta đứng trước cung Cúc Phụng, lặng lẽ nhìn biển lửa rừng rực đang nuốt hết cung điện trước mắt.

3

Ngài lại đeo chiếc mặt nạ đó. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế lớn trước mặt là chủ nhân ta – môn chủ Tinh Túc Môn, chứ không phải người đàn ông chí cao vô thượng thân khoác long bào kia.

Đối với chúng ta, ngài luôn dùng giọng nói lạnh giá như băng: “Là ngươi đã đưa Hắc quả phụ cho nàng dùng?”

“Đúng vậy.”

“Cung Cúc Phụng là do ngươi phóng hỏa?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi đáng chết!”

Lúc ngài đứng bật dậy khỏi chiếc ghế, cả người ta cũng bay ngược về phía sau, đập vào chiếc bình hoa lớn, ngã xuống đất, một mảnh vỡ của bình hoa đã cắm vào phía dưới mắt trái ta. Ta lồm cồm bò dậy, ngồi tựa vào tường, tê dại nhổ mảnh vỡ kia ra, dòng máu chảy dài trên má, qua cả kẽ môi, hòa vào máu trong miệng.

Chiếc mặt nạ ghé sát trước mặt, ngài bỏ mặt nạ xuống, đối diện với ta bằng dung mạo thật sự. Ngài bóp chặt lấy cổ ta, ta biết ngài chỉ cần dùng sức mạnh hơn chút nữa, tất cả mọi đau khổ trong ta sẽ tan biến ngay tức thì.

“Bảy năm trước, ngươi đã đem tính mạng, linh hồn giao hết cho ta, cũng từng lập lời thề sẽ không bao giờ phản bội ta. Ngươi là người theo ta lâu nhất, cũng là người khiến ta không nỡ ra tay nhất, vì ngươi, ta cũng đã phá lệ rất nhiều lần. Thế nhưng không phải lần nào cũng có thể giống như những gì ta nói với ngươi trước kia, rằng sẽ không để ngươi chết quá sớm.” Tay ngài càng lúc càng xiết mạnh, cảm giác khó thở khiến ta nhắm nghiền mắt lại.

Vào giây phút ta cho rằng mình đã có thể được giải thoát khỏi thế gian đầy rẫy đau khổ này, bỗng đột nhiên bàn tay mạnh mẽ đó buông ra.



“Tại sao chứ? Hoàn toàn không phải vì ngôi vị Hoàng hậu, tạo sao ngươi lại phải làm như vậy?”

Mở mắt, đối diện với người đàn ông mà ta từng lập lời thề mãi mãi không bao giờ phản bội này, lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy mong muốn nói hết những lời trong lòng.

“Ta thích nụ cười của nàng ấy, ta khát khao có được nụ cười như vậy. Kể từ ngày tỉnh lại, ta chẳng còn nhìn thấy nụ cười đó trên khuôn mặt của nàng ấy nữa. Nếu như cứ tiếp tục giữ nàng ấy lại nơi này, chẳng khác nào đẩy nàng ấy xuống vực thẳm vô vọng. Đến lúc đó, cho dù có vận hết chân khí của ngài để điều dưỡng, dùng hết các vị thuốc quý hiếm nhất thế gian này thì nàng ấy cũng sẽ chẳng bao giờ được như trước kia nữa. Nàng ấy hoàn toàn không thuộc về nơi này, dù cho ngài có nỗ lực thế nào, nàng ấy mãi mãi không bao giờ thuộc về ngài. Tình yêu không phải là sự chiếm hữu.”

Ngài nhìn ta bằng ánh mắt tức giận hồi lâu. Ta cảm thấy thật kì lạ, từ đầu chí cuối ngoài nộ khí, ta chẳng cảm thấy chút sát khí nào trong ánh mắt ngài.

Lần này, ngài không hề hỏi ta bằng ánh mắt khẩu khí ra lệnh như lúc trước, thay vào đó là ngữ điệu vô cùng bình thường: “Trước khi xuất cung, nàng ấy có nói điều gì không?”

“Có.”

“Nàng ấy đã nói những gì?”

“Nàng ấy bắt ta phải nói một câu với nàng ấy rằng ta sẽ không chết.”

“Ha ha, đó chính là nàng ấy.”

Ngài đứng dậy, bước tới bên cửa sổ. Cơn gió đêm mát rượi thổi vào, mang theo hương vị của màu xuân, chiếc chuông gió khẽ rung rung.

Ngài nhìn ta hồi lâu, than dài một tiếng rồi buồn bã lên tiếng: “Nếu như không có sự đồng ý thầm lặng của ta, ngươi cho rằng dựa vào ngươi có thể đưa nàng ấy ra khỏi Hoàng thành Kim Bích này sao? Tình yêu, không hề khiến ta đánh mất hết lí trí.” Thì ra ngài đã biết tất cả mọi chuyện.

Ngài quay người lại, từ từ bước tới chỗ ta, khuân mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng, vô cảm của môn chủ Tinh Túc Môn mọi khi.

“Ngươi phải trá giá đích đáng cho sự phản bội của mình!”

Ngài điểm lên huyệt Bách Hội trên bụng ta. Nếu như đã lựa chọn, ta cũng chẳng hi vọng có thể thoát được, nhắm mắt lại, ta bình thản chờ đợi cánh cửa địa ngục rộng mở...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook