Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 156: Huyết trú

Hoa Thanh Thần

26/11/2017

Đêm qua, tôi bị Tầm ‘trừng phạt’ đích đáng, đến nỗi hôm nay lưng đau nhức, chân bị chuột rút, tôi cũng đã ý thức được tuyệt đối không thể đem những chuyện kia ra kích thích người đàn ông. Từ đó có thể thấy, máu của tôi công dụng hơn so với máu hươu, lại càng vượt qua mấy viên thập toàn đại bổ.

Có điều, hôm nay cũng vừa hay thoát được kiếp nạn luyện công cùng ma quỷ, đang vui vẻ định lười biếng nằm trên giường, đáng tiếc Khai Tâm mới sáng ra đã đến gọi tôi thức dậy.

“Mẫu thân, con đã nghĩ ra một cách mà không cần phải tập võ nữa.” Khai Tâm mặt mày hứng khởi đứng bên cạnh giường tôi.

“Ồ? Là cái gì thế? Mau nói ra mẫu thân nghe xem nào.” Tôi liền ngồi dậy, hai mắt lóe sáng lấp lánh.

Khai Tâm liền đưa tay sang hai bên rồi nói: “Mẫu thân hãy sinh một đệ đệ hoặc muội muội cho con, phụ thân nhất định sẽ không bắt người phải tập võ nữa. Người nhìn xem, dì Tiếu chính là ví dụ sống động nhất, ngay cả đi đường, thúc phụ cũng lo lắng dì bị ngã, toàn bế đi cả. Người thử làm xem, nhất định sẽ có tác dụng.”

Nghe Khai Tâm nói vậy, tôi chẳng khác nào một quả bóng xì hết hơi. Đề nghị của Khai Tâm là một cách làm tốt, thế nhưng không phải tôi muốn sinh là có thể sinh được, bản thân tôi vô cùng muốn có thai, thế nhưng cái bụng này chẳng có chút tiến triển nào cả, có nhiều vấn đề thực sự khó nói thành lời.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh ra. Tôi há miệng, nhìn khuôn mặt tuấn tú sầm sì của Tầm, chàng không nói tiếng nào đi thẳng vào bên trong.

“Phụ thân, không phải người đang ở cùng Thành ca ca sao?” Khai Tâm cười nhăn nhở rồi chạy ra ngoài.

Tầm vỗ nhẹ vào đầu thằng bé rồi nói: “Ngoan nào, đi ra ngoài trước đi, phụ thân có chuyện muốn nói cùng mẫu thân.”

Khai Tâm đi rồi, không khí trong phòng trở nên căng thẳng vô cùng. Đôi mày kiếm của chàng cau chặt lại, mím chặt hai môi, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cầm tay trái của tôi lên, vén tay áo, trên đó còn đang băng bó và dây chút máu. Chàng đã biết chuyện, tôi cảm nhận được cơn tức giận của chàng lúc này.

“Chuyện này là sao hả? Tối qua nàng đã nói với ta như thế nào?” Giọng nói của chàng lạnh lùng, mang thêm chút nộ khí.

“Ta…” ta cúi đầu xuống, không biết phải trả lời như thế nào, tối qua tôi đã nói dối, bảo chàng vết thương này là do tôi bất cẩn vấp ngã, chỉ bị thương ngoài da. Mới chỉ có vài canh giờ, chàng đã phát hiện chân tướng rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tại sao chẳng giấu được chàng chuyện gì thế?”

“Tại sao? Huyết Phượng Hoàng đang ở chỗ của sư phụ ta, chuyện này ta lại còn không biết sao?” Giọng nói của chàng hơi cao hơn so với thường ngày, hai tay đặt lên bờ vai của tôi, đau xót nói: “Lạc, đây không phải chuyện nàng nên giấu giếm ta, nàng phải biết…”

Tôi đưa lời cắt ngang: “Nếu như ta không làm như vậy, chàng có uống không?”



“Không. Nếu biết đó là máu của nàng, ta sẽ không uống dù chỉ một giọt. Ta nói rồi, ta đã không còn màng đến chuyện sống chết từ lâu rồi, ta sao nỡ để nàng tự gây tổn thương cho bản thân?” Đôi mắt chàng hiện rõ vẻ thương xót, giọng nói cũng theo đó mà run run.

Trong nháy mắt, tôi được ôm vào trong vòng tay ấm áp, hai tay chàng cuốn chặt lấy tôi.

“Tại sao nàng lại ngốc nghếch như vậy chứ? Ta không muốn nàng làm chuyện ngốc nghếch như vậy vì ta.” Chàng nghẹn ngào lên tiếng.

“Chỉ cần chàng có thể sống tiếp, ta mất chút máu thì có sao chứ? Nếu chàng không còn, ta sống trên thế gian này đâu còn ý nghĩa gì nữa?” Nép mặt vào lồng ngực của chàng, nước mắt tôi bất giác tuôn trào khỏi bờ mi, thấm vào y phục của chàng.

Tầm nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, đôi tay càng ôm chặt tôi vào lòng hơn trước.

“Sau này không cho phép nàng làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, có biết không? Còn nữa, không cho phép nàng nói với bất cứ ai máu của nàng là máu Phượng Hoàng.” dien.dan.le.quy.don

“Đương nhiên rồi, ta đương nhiên là không nói cho bất cứ ai khác. Ta chẳng ngốc nghếch đến mức để cho người ta hút cạn máu để thành các xác khô đâu.”

“Sau này không được làm chuyện ngốc nghếch nữa.”

“Ừm.”

Chuyện uống máu sau cùng đã kết thúc, tôi vốn dĩ còn định cho Tầm uống thêm vài lần nữa, thế nhưng chàng biết chuyện nhanh như vậy, sau này muốn chàng động đến những thứ có màu đỏ tươi đó là điều khó hơn lên trời.

Chàng đắp lại thuốc cho tôi, thuốc đó bôi lên tay tạo cảm giác mát lạnh, rất dễ chịu, giảm bớt sự đau đớn, nóng rát trên miệng vết thương. Chàng bắt tôi phải ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, lại còn đắp chăn cẩn thận, tôi bất giác bật cười thành tiếng, nói: “Đại ca, còn mấy ngày nữa là đã sang mùa hạ rồi đó, chàng định khiến cho ta chết nóng sao, hay là chàng định để ta tu luyện tuyệt thế võ công tránh nóng gì đây?”

Trước câu nói đùa của tôi, khuôn mặt chàng đỏ ửng lên, thực sự quá lâu rồi tôi không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng đáng yêu của chàng, vậy nên lại càng cười dữ dội hơn trước.

“Nàng…” Chàng nhẫn nhịn đến đỏ ửng cả khuôn mặt, sau đó bực bội lên tiếng: “Trước khi vết thương lành lại, nàng không được phép tập võ nữa.”

Thật quá tốt, cuối cùng đã không phải luyện võ nữa.



“Ây dô, ta yêu chàng, tướng công.” Tôi tặng cho chàng mấy nụ hôn gió, sau đó nhìn chàng ngượng ngùng đi khỏi căn phòng.

Thực ra thì tôi đã hoàn toàn tỉnh giấc sau khi nói chuyện cùng Khai Tâm, lại cộng thêm Tầm đã biết chuyện uống máu kia, nên bây giờ chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa. Câu nói của Khai Tâm cứ quanh quất trong đầu tôi mãi, thực ra không phải chỉ vì muốn trốn tránh luyện võ, mà vì tôi thực sự muốn sinh một đứa con cho Tầm. Để làm rõ lí do tại sao trước nay tôi chưa từng thụ thai được, tôi liền đi tìm Mộc Mộc.

Kể từ sau khi biết được diện mạo thực sự của cô ấy, tôi lại than dài một tiếng. Cô ấy không nên luyện Trường xuân công kia làm gì, một mĩ nhân xinh đẹp, động hồn như vậy, không ngờ lại luyện công thành bộ dạng của trẻ con, đúng là phí phạm của trời.

Trước kia tôi đã nghe đồn, Mộc Mộc chính là một ‘quái thai’ trong Điệp cung này, đó chính là ‘tam bất trị’ mà cô ấy từng nói trước kia: Không tiền không trị, không thích không trị, tâm trạng không vui không trị. Sau đó là dù cho người đến khám bệnh là ai, khám bệnh gì, chỉ cần có thể trả được tiền thì cô ấy sẽ khám bệnh cho, bởi vì ngân lượng có thể khiến cho tâm trạng cô ấy vui vẻ, một khi tâm trạng vui vẻ thì sẽ thích người đưa ngân lượng. Dien.dan.~le~quy~don

Hoắc hái hoa đã từng nói với tôi rằng Mộc Mộc có một căn phòng vàng, bên trong đựng rất nhiều kì trân dị bảo. Hôm nay nhìn thấy, thực không hổ danh.

Trước tiên chính là tấm biển bằng vàng treo bên ngoài căn phòng khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ: Tàng Kim Các. Bọn họ đều nói ba chữ này được làm từ vàng thật. Đi vào trong phòng, nhìn những giá đựng đồ cổ nhiều loại nối tiếp nhau, trên tường còn có rất nhiều bức thư pháp quý giá của thời xưa, khắp nơi đặt đầy trân châu, mã não… Điều khoa trương nhất chính là chiếc giường của cô ấy, bọn họ nói nó cũng được làm từ vàng thật. Trời đất ơi, phải tốn bao nhiêu vàng mới làm thành chiếc giường đó chứ?

Lần đầu tiên, bây giờ tôi đã biết thế nào được gọi là xa xỉ, im lặng ngẩng đầu ngắm trời xanh.

Mộc Mộc đang ra sức lau sạch chiếc giường vàng của mình, tôi trầm tư một lúc lâu xem nên mở miệng thế nào, nhưng lại bất giác nhìn thấy bàn phấn của cô ấy đặt đầy những hộp phấn hương. Tôi sở dĩ chú ý đến những hộp phấn hương này là bởi vì nó gây ấn tướng khó quên cho người ta dù mới nhìn thấy lần đầu. Những hộp phấn hương hình hồ điệp có màu xanh lam to bằng bàn tay kia không phải là Truy điệp hương thì là thứ gì?

Tại sao cô ấy lại có Truy điệp hương? Hoắc hái hoa không thể nào ‘hạ thủ’ với cô ấy được, hơn nữa tôi cũng chưa từng ngửi thấy mùi hương này trên cơ thể cô ấy.

Tôi không kìm được cầm một hộp lên, mở ra, đưa lên mũi ngửi, bất giác kinh ngạc, mùi hương trong này hoàn toàn khác biệt với chiếc hộp mà Hoắc hái hoa đưa cho tôi. Nếu như phân biệt theo đẳng cấp thì hộp phấn đang nằm trong tay tôi mới là thượng đẳng phẩm. Tôi lại mở hai hộp khác ra, đây vẫn cứ là thượng thượng phẩm.

Tôi nhìn cô ấy đầy hồ nghi, cô ấy cũng nhận ra, thôi không lau giường nữa, vứt miếng vải sang một bên, đứng dậy đi về phía tôi. Nhìn hộp Truy điệp hương trong tay tôi, cô ấy khựng lại giây lát, mím chặt môi lại, đôi mắt tuyệt đẹp hiện lên nỗi đau khó lòng cảm nhận.

Đau đớn? Tại sao trong mắt cô ấy lại hiện lên đau khổ?

“Hộp phấn hương này…” Tôi ngưng lại, nếu nói tôi đã từng nhìn thấy thì có phần đường đột, nên đành phải đổi sang: “Rất thơm.”

“Cảm ơn, là do ta làm đó.” Mộc Mộc nhận lấy hộp phấn hương đó đưa lên mũi ngửi, mỉm cười khổ sở nói: “Ha ha, ta đã làm rất nhiều hộp Truy điệp hương, tất cả mấy hộp ở đây đều là thượng phẩm, đáng tiếc ta lại không thể dùng.”

Tôi kinh ngạc, cô ấy làm? Truy điệp hương là do cô ấy làm ra sao? Đôi mắt đầy vẻ đau khổ và nụ cười kia… lẽ nào người cô ấy thích là Hoắc hái hoa? Trước suy nghĩ này, tôi thực sự cảm thấy kinh ngạc, hoặc có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook