Chương 146: Mê Điệp Cốc
Hoa Thanh Thần
26/11/2017
Hoắc hái hoa là một con Dâm Hồ biến thái siêu cấp, tôi thực sự chẳng còn lời nào để nói về hắn, hắn dụ dỗ Khai Tâm không được liền chuyển ý niệm xấu xa đó sang đứa cháu của bà A Thổ, nói rằng muốn nhận cậu bé làm đồ đệ.
Tên tiểu tử ngốc đó còn ngờ nghệch hơn cả Khai Tâm nhà tôi, gật đầu lia
lịa, chẳng biết được mình sắp rơi vào hang hùm miệng cọp. Tôi thực sự
bại luôn trước hai người này.
Không nhẫn tâm nhìn một mầm non tươi tốt rơi vào tay con Dâm Hồ để rồi hủy hoại tiền đồ trước mặt, tôi liền tiến hành dọa dẫm, khủng bố hắn, sau cùng hắn đã chịu thỏa hiệp. Hắn vẽ một bức bản đồ loằng ngoằng xấu xí đưa cho tiểu tử ngốc kia rồi nói, nếu cậu nhóc có thể dựa theo tấm bản đồ này tìm được hắn thì hắn sẽ nhận làm đồ đệ.
Đây chính là bản đồ dẫn tới Điệp cung, vốn dĩ tôi còn định tham dự, nhưng suy nghĩ lại, đây chưa chắc đã không phải chuyện tốt, thay vì để cậu bé này làm ăn mày, chi bằng để nó liều mạng đặt cược một lần. Sau khi đến Điệp cung, nơi đó chắc là cao thủ đông đúc vô cùng, tùy tiện tìm một người nào thu nhận cậu bé cũng được, đâu cần phải theo con Dâm Hồ này chứ?
Sau đó, tôi còn hạ đạo ‘thánh chỉ’ cho con Dâm Hồ kia, đó chính là cuộc sống sau này của bà A Thổ, cho dù bà có ở đâu thì Dâm Hồ nhất định phải nghĩ cách lo lắng cho chu đáo.
Sau khi rời đi, điều khiến người ta đau đầu nhất chính là Tiểu Truy Ức ôm chặt lấy bà A Thổ cùng với Phương Khởi nhất định không chịu theo chúng tôi đi, sau cùng, Khai Tâm liền đưa lời uy hiếp cô bé, nếu cô bé không chịu đi theo chúng tôi thì sẽ xé y phục của cô bé, hơn nữa còn xé hết sạch không để lại mảnh vải nào.
Trời đất ơi! Trán tôi nổi đầy gân xanh, tôi thề rằng tôi tuyệt đối không hề dạy tên tiểu tử chết tiệt này những thứ đó.
Có điều, chiêu này của tên tiểu tử chết tiệt Khai Tâm lại rất có hiệu quả, khiến Tiểu Truy Ức sợ hãi tránh sau người tôi. Có điều, hành vi của tên tiểu tử này đích thực khiến người khác vô cùng tức giận, Phương Khởi còn nói rằng, đợi khi nào học xong công phu nhất định sẽ đánh cho Khai Tâm một trận nên thân.
Hai đứa nhóc con thò lò mũi xanh này đang cãi nhau gì chứ, ngay cả Tướng Quân cũng bắt đầu nhe nanh giơ vuốt, tôi liền cho Tướng Quân một quyền, lúc này nó mới rên rỉ rồi ngồi lặng bên cạnh Khai Tâm.
Sau cùng, mỗi người mang theo mối sầu riêng, cả đoàn người chúng tôi liền đường rời khỏi trấn Tuệ Dân. Bởi có thêm hai đứa nhóc cùng một con chó, cho nên chúng tôi phải thuê một cỗ xe ngựa, hơn nữa phu xe chính là con Dâm Hồ Hoắc Vô Ảnh. Cả dọc đường đi, Khai Tâm và Tiểu Truy Ức ngoài ngủ là cãi nhau, khiến tôi đau hết cả đầu.
Quay trở về huyện Lí An với tốc độ nhanh nhất, thấy khách điếm Long Môn vẫn đang kinh doanh bình thương, tôi cũng bớt hẳn nỗi lo, Tiếu Tiếu nhất định không sao rồi. Tôi với Khai Tâm nhanh chóng tiến vào trong khách điếm, điều khiến tôi kinh ngạc chính là người chưởng quầy hiện nay là Triệu thúc chứ không phải Tiếu Tiếu.
Tôi liền kéo Triệu thúc lại hỏi đầu đuôi sự việc, Triệu thúc nói, bản thân ông cũng không rõ tình hình hôm đó, chỉ biết sau khi quay về từ nước Thanh Long mới biết khách điếm xảy ra chuyện, bảo tôi ra hậu viện tìm Hồng đại nương, Thích đại nương và A Cường nói chuyện.
Sau khi tìm được mấy người Hồng đại nương, vừa nhìn thấy tôi, họ đã ôm đầu khóc lóc thảm thương, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, sau đó kể lại hết đầu đuôi sự việc. Lúc đó, khách điếm Long Môn vừa xảy ra chuyện thì toàn bộ khách hàng bỏ chạy cả, Tiếu Tiếu cũng ra lệnh bảo mấy người Hồng đại nương rời khỏi khách điếm. Những chuyện họ kể thậm chí còn không được chi tiết như Khai Tâm đã kể. Hai ngày sau khi xảy ra chuyện, bọn họ mới dám dũng cảm quay về khách điếm, còn lúc này khách điếm Long Môn đã trở thành một đống hoang tàn chỗ nào cũng là vết tích đánh nhau. Bọn họ chia nhau đi khắp nơi tìm kiếm những chẳng thể tìm được Tiếu Tiếu và Quản Diễm Thành. Chẳng còn cách nào khác, bọn họ liền thu dọn lại khách điếm sạch sẽ, đóng cửa vài ngày, mãi cho tới khi Triệu thúc trở về mới mở lại.
Vừa nghe thấy Tiếu Tiếu mất tích một cách kì quái, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, chẳng thể nào ngồi yên tại chỗ được nữa.
Sau nhiều lần Hoắc Vô Ảnh đưa lời phân tích, tôi mới có thể bình tĩnh lại được. Hắn nói cũng đúng, ngày nào còn chưa nhìn thấy xác thì Tiếu Tiếu nhất định vẫn còn sống trên thế giới này. Lau khô nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng, sau khi nghỉ ngơi một lúc, tôi liền nhờ Triệu thúc trông coi khách điếm để lên đường tới Điệp cung. Đợi sau khi gặp được Tầm, tôi nghĩ tôi sẽ quay lại đây trong thời gian ngắn, hơn nữa còn định đến Thần Kiếm sơn trang một chuyến xem sao, có khi Tiếu Tiếu đã được Quản Diễm Thành cứu về đó rồi cũng nên.
Vốn dĩ không định đưa cả Khai Tâm cùng Tiểu Truy Ức theo, nhưng Khai Tâm cứ liên miệng đòi gặp Tầm, lại cộng thêm bài học lần trước, suy đi nghĩ lại, tôi thấy vẫn nên đưa chúng đi theo là hơn.
Hầy, sao lúc này tôi lại giống như kẻ tha hương khắp chốn thế này chứ?
Cả dọc đường, hai đứa nhóc kia vẫn cứ cãi nhau loạn xạ, còn tôi thì tâm sự trùng trùng. Vừa phải lo lắng cho Tiếu Tiếu đang không rõ sống chết ra sao, lại bắt đầu do dự và mâu thuẫn, nhỡ đâu chuyến đi lần này của tôi lại làm hại Tầm, vậy thì phải làm sao chứ?
Trên đường đi Hoắc Vô Ảnh nhận được bồ câu đưa thư, sau khi xem mảnh thư đó xong, hắn nhoẻn khóe mép lên nở nụ cười quái dị, lại còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ý vị. Còn tôi thì chẳng hiểu gì cả, dự cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Thần Kiếm sơn trang và Điệp cung tề danh đệ nhất, ảo diệu như chốn tiên cảnh nổi danh khắp chốn giang hồ, võ công của hai bên đều có nét cao minh riêng, không phân cao thấp.
Nơi đây chính là Mê Điệp Cốc dẫn thẳng tới Điệp cung, chúng tôi vừa mới tiến vào trong cốc, con đường gập ghềnh, lắc lư đáng sợ.
Đột nhiên, một thân hình mặc y phục trắng tuyết từ từ hạ xuống trước mặt, chỉ thấy cô ta thân hình nhẹ như mây, y phục phiêu diêu trong gió. Sau khi cô ta hạ xuống mặt đất, tôi mới nhìn rõ thì ra đây chính là Trương Mộc Mộc – Yêu Yêu Điệp. Nói một câu thật lòng, tôi vẫn cảm thấy cái tên Trương Mộc Mộc có gì đó kì quái, lạ thường.
Cô ấy vẫn dùng mạng che mặt, vì thế chẳng thấy được dung mạo và nét mặt của cô ấy. Chỉ thấy cô ấy hất mặt lên, nói với Hoắc Vô Ảnh: “Người cũng đúng giờ quá nhỉ, cứ tưởng ngươi không về kịp cơ. Ta đợi ngân lượng của ngươi lâu lắm rồi đấy, một lúc nữa ta sẽ tính toán rạch ròi cùng ngươi, sau này, ta sẽ không bao giờ làm ăn lỗ vốn kiểu này nữa.”
Tôi liếc mắt nhìn Hoắc Vô Ảnh, chỉ thấy trán hắn nổi đầy gân xanh, tôi định bật cười nhưng lại thôi. Một người đàn ông đi đường vất vả, áo vẫn còn vương bụi trần, vừa mới tiến vào địa bàn của mình, chưa được tẩy trần, tiếp đón gì đã có người đến đòi nợ rồi.
Hoắc Vô Ảnh nghiến răng tức tối thét một câu: “Đồ phụ nữ chim lợn, số ngân lượng thiếu cô, ta sẽ trả không thiếu một đồng.”
Chim lợn? Hoắc Vô Ảnh đúng là người thực hành giỏi. Không phải tôi muốn cười, nhưng chẳng thể nào nhịn được thêm nữa, ngay cả Khai Tâm đứng cạnh bên cũng bật cười lớn tiếng, may mà tôi đã kịp thời bịt miệng thằng tiểu tử thối này lại. Tiểu Song - Lê Quý Đôn
Lần trước ở căn nhà trúc, bị Yêu Yêu Điệp này bắt nạt không ít, nhìn thấy Hoắc Vô Ảnh đưa lời mắng nhiếc, tôi cảm thấy vui vẻ vô cùng. Có điều, Hoắc Vô Ảnh bị cô ấy áp hết khí thế, nếu sau này bất hạnh để cô ấy biết được từ ‘chim lợn’ kia có nghĩa là gì, tôi đoán Hoắc Vô Ảnh chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
“Chim lợn? Có nghĩa là gì?” Trương Mộc Mộc nghi hoặc lên tiếng.
“Ta đang đưa lời khen cô thôi, khen cô xinh đẹp hơn người.” Hoắc Vô Ảnh nhoẻn miệng, nở nụ cười tà ác.
Trương Mộc Mộc liền đáp: “Hừm, ngươi im đi, có quỷ mới tin lời ngươi nói. Mau tính nợ nần cho xong đi, nếu không để nhỡ chuyện, ngươi chết chắc đấy.” Trương Mộc Mộc tuy thân hình bé nhỏ như một đứa trẻ nhưng khí thế nói chuyện lại mạnh mẽ, áp chế đối phương, tôi cảm thấy vô cùng khâm phục.
Hoắc Vô Ảnh vừa nghe, vẻ mặt như thể muốn bóp chết Trương Mộc Mộc, nhưng lại bất lực than dài một tiếng, quay sang nói với tôi: “Lạc Lạc, con đường phía trước, nàng hãy tự bảo trọng nhé.”
Kể từ sau khi nhận được bồ câu đưa thư, Hoắc Vô Ảnh liền trở nên vô cùng kì quái. Tôi u ơ hỏi lại: “Như vậy có nghĩa gì?”
“Theo qui định của Điệp cung, ngoại trừ quý khách được mời tới, bất cứ người nào cũng không được tùy tiện dẫn người lạ vào trong cốc, cho nên, đoạn đường phía trước nàng sẽ phải tự đi một mình. Còn nữa, sơn cốc này của chúng ta có tên là Mê Điệp Cốc, bởi vậy… từ giờ nàng phải vô cùng thận trọng, còn về việc nàng có tìm được cổng lớn của Điệp cung hay không thì phải xem bản lĩnh của nàng thế nào rồi.” Hoắc Vô Ảnh nói.
Người lạ? Ý của câu này chính là, tôi không phải người được hoan nghênh tại đây? Tôi sầm mặt lại nhìn Hoắc Vô Ảnh chăm chăm, tức giận nói: “Tại sao trước đó ngươi không nói sớm cho ta biết?”
Tôi thực sự muốn tát chết tên Hoắc Vô Ảnh này, những lời nói ngu ngốc đó sao không nói sớm một chút, nếu như biết trước từ chỗ này sẽ phải tự mình xông vào Mê Điệp Cốc, tôi chí ít cũng chuẩn bị kĩ càng hơn. Tên khốn kiếp này, nhất định hắn cố ý làm vậy.
“Cái này… cái đó… chuyện này…” Hắn nhìn trên ngó dưới, lắp ba lắp bắp.
“Ngươi đi chết đi.” Tôi thét lớn một tiếng, kéo hai đứa trẻ đi rồi nói: “Chúng ta đi.”
Tướng Quân nhân cơ hội này cũng sủa dọa hắn một trận tơi bời.
“Lạc Lạc, ta sẽ đợi nàng ở Điệp cung.” Con Dâm Hồ đáng ghét phía sau không ngừng hét loạn.
Thực đúng là tức chết người đi mà, tôi lại xui xẻo tận mạng rồi.
Mê Điệp Cốc là một sơn cốc vắng vẻ, u tịch, nhìn từ đáy cốc lên con đường núi gập gềnh, khúc khuỷu, nhấp nhô, lòng vòng. Trong sơn cốc có một con suối, cũng khúc khuỷu, uốn lượn theo thế núi. Những bụi trúc hai bên không ngừng tạo ra tiếng động vui tai trong những cơn gió mát lộng, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách. Lặng nghe những âm thanh của tự nhiên, tôi đột nhiên cảm thấy tinh thần thảnh thơi, sảng khoái.
Những kì hoa dị thảo, bướm lượn ong vờn trước mắt khiến cho Mê Điệp Cốc này càng lúc lại càng thêm tươi đẹp, quyến rũ vô cùng. Cảnh vật nơi đây thực sự ảo diệu như chốn bồng lai tiên cảnh, đắm mình vào đó, ra sức tận hưởng cảnh vật thi vị này, tôi thấy mình sắp sửa thành tiên thành phật rồi.
Thế nhưng, chúng tôi bây giờ tới đây không phải để nghỉ hè, càng không phải đến chiêm ngưỡng thắng cảnh.
Mê Điệp Cốc này càng đi lại càng kì dị, bất luận ba người đi thế nào, sau cùng cũng quay trở về điểm khởi đầu khi chia tay cùng Hoắc Vô Ảnh. Bất giác, vầng trán tôi lấm tấm đầy mồ hôi. Chết tiệt! Con hồ li chết tiệt đó, nếu như nói sớm cho tôi biết, dọc đường tôi đã mua mấy cuốn sách về ngũ hành bát quái mang theo rồi.
“Mẫu thân, con quên mất không nói với người một chuyện, địa đồ mà Hoắc thúc thúc vẽ lại cho Phương Khởi, con đã đọc thuộc rồi.” Câu nói của Khai Tâm với tôi lúc này thực chẳng khác nào suối mát giữa sa mạc.
“Hả, cái thằng tiểu tử thối này, sao không nói sớm.” Tôi liếc mắt lườm Khai Tâm một cái.
Món công phu liếc qua một lần không quên, không biết nơi đây có được coi là loại công năng đặc biệt không, nhưng Khai Tâm chỉ cần nhìn qua một lần là có thể nhớ hết nội dung của tất cả mọi thứ. May mà, Khai Tâm còn mang theo cả giấy bút bên người. Không bao lâu sau, thằng nhóc thối này liền vẽ lại tấm địa đồ, chỗ nào có đánh dấu, cần lưu ý, đều được Khai Tâm viết lại tỉ mỉ.
Hầy! Tên tiểu tử thối này đúng là rất có bản lĩnh.
Dựa theo tấm địa đồ mà Khai Tâm vẽ lại, chúng tôi lại đi một đoạn đường nữa, trước đó, chúng tôi vẫn cứ lòng vòng mãi ở đoạn đường đầu tiên dẫn vào Mê Điệp Cốc. Mới có đoạn đường đầu tiên chúng tôi đã ‘mê man’ đến mức đó rồi, nếu không có tấm bản đồ kia, tôi nghĩ cho dù có thêm ba ngày ba đêm nữa cũng chẳng thể nào thoát ra nổi.
Nhìn thấy đoạn đường thứ ba xuất hiện trước mắt, dựa theo điểm chỉ dẫn trên địa đồ, chúng tôi cần phải đi con đường bên phải.
Sau nhiều lần xác định rõ ràng, cất địa đồ đi, tôi liền nắm tay Tiểu Truy Ức, đi về phía con đường bên phải, Khai Tâm bám sát phía sau. Thế nhưng Tướng Quân lại ngồi im tại chỗ, nhất quyết không đi, hơn nữa còn sủa lên không ngừng như một con chó bị cuồng điên.
Lẽ nào tấm địa đồ này có gì sai sót?
Đang định mở tấm địa đồ này ra nghiên cứu lại một lần, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng tiêu vui tai truyền tới. Chỉ trong nháy mắt, ba thân hình cao to khoác y phục màu tím đã xuất hiện trước mặt tôi, vẫn là ba tên đeo mặt nạ thần bí. Màu tóc của ba người này vô cùng quái dị, người đàn ông beo béo ở bên trái màu tóc đã gần chuyển sang bạc, chỉ có phần tóc trước trán vẫn lơ thơ vài lọn tóc đen. Người cầm tiêu ở giữa màu tóc đen dần chuyển sang bạc, đang ở thời kì muối tiêu, đen trắng lẫn lộn, tóc đen nhiều hơn tóc trắng. Người đàn ông ở phía bên phải thì có mái tóc nửa trắng nửa đen, nhưng tóc trắng có vẻ chiếm ưu thế hơn.
Nếu không phải do không khí nghiêm nghị lúc này, tôi nghĩ mình có khả năng đã bật cười lớn tiếng rồi, kiểu tóc của ba người này thật chẳng khác nào cuộc thi tạo mẫu tóc trình chiếu trên đài CCTV trước kia.
Nhìn khí thế của bọn họ như thể muốn giết tôi diệt khẩu. Đây chính là điều mà Hoắc Vô Ảnh nhắc nhở tôi phải hết sức thận trọng sao? Cập nhật nhanh tại dien◘dan•le○quy♦don
Tôi liền đẩy Tiểu Truy Ức và Khai Tâm ra phía sau lưng mình, cùng lúc đó, vuốt ve Tướng Quân đang bắt đầu trạng thái chuẩn bị ứng chiến.
“Bất luận cô là ai, xin hãy quay về, nơi này không hoan nghênh cô.” Người cầm tiêu lạnh lùng lên tiếng.
Tôi vẫn còn nhớ giọng nói của tên khốn này, tôi lại càng nhớ rõ cây tiêu kia hơn, lần trước chính hắn đã điểm huyệt tôi ở trong rừng trúc. Thật không ngờ chỉ trong khoảng thời gian mười mấy ngày, mái tóc hắn đã thay đổi màu sắc.
Mấy tên ngu độn này chẳng khác nào mấy bông hoa hướng dương, phải thực hiện lời hứa gánh theo cùng cái tên, mặt trời ở đâu là sẽ ngước theo hướng ấy. Không biết là vì bất lực hay vì mù quáng, điều này chắc hẳn chỉ có bọn họ mới rõ hơn cả. Xưa nay, bọn họ chưa từng đặt mình vào địa vị của Tầm, nghĩ xem chàng thực sự muốn có được thứ gì. Nếu hôm nay đã tới được đây, tôi cũng không sợ đắc tội bọn họ. Nếu bọn họ thực sự gây tổn hại cho tôi, để truyền ra bên ngoài, cũng sẽ làm mất thanh danh của Điệp cung.
Tôi liền thở dài một tiếng, mím môi lại, lạnh lùng cười rồi đưa lời mỉa mai: “Không cần ngươi phải dạy ta, gặp được chàng rồi, cho dù ngươi có dập đầu thắp hương cầu xin bổn tiểu thư ở lại tham quan nơi này miễn phí thì cũng phải xem xem tâm trạng của bổn tiểu thư lúc đó có vui vẻ không đã.” Trong lòng tôi còn thầm bổ sung thêm một câu. “Nếu đi, ta đương nhiên cũng phải kéo Tầm đi cùng.”
“Hả, cái con tiểu nha đầu này, từ trước đến nay chưa từng có ai dám hống hách ngay trên địa bàn của Điệp cung chúng ta như vậy.” Tên béo ở phía bên trái tức lồng lộn, hung thần ác sát thét lớn: “Chỉ có ba loại người có thể đứng tại đây thôi, người sống, người chết và người của Điệp cung chúng ta.”
“Hừm! Vậy thì ta cũng nói cho ngươi biết luôn, xưa nay ta hành sự cũng có ba phương pháp, phương pháp đúng, phương pháp sai và phương pháp của riêng ta.” Tôi không chịu lép vế, đưa lời đáp lại.
“Ngươi…” Tên béo che mặt sau chiếc mặt nạ, tức giận đến mức run rẩy.
“Lão Thổ, huynh nói nhiều như vậy làm gì.” Người đàn ông bên phải quay sang quát tên béo một câu rồi lại quay sang nói với tôi: “Nếu ngươi đã cố chấp muốn gặp ngài, vậy thì xem ngươi có đủ bản lính để qua được ải này của chúng ta không. Hôm nay Mộc Điệp ta phải lãnh giáo Tư thần kiếm pháp mới được.”
Nói xong, hắn liền ném thanh kiếm trong tay về phía tôi, vốn dĩ không định đón lấy, để mặc cho nó rơi xuống mặt đất, ai ngờ tên tiểu tử Khai Tâm lại nhận thay tôi. Tôi đâu phải là kiếm khách cả ngày chém chém giết giết, lần trước bị tình thế ép buộc nên mới tung kiếm chiến đấu, hơn nữa kể từ khi gặp được bọn họ, tôi cũng chẳng hề cảm nhận được luồng công lực trong người trỗi dậy.
Tôi trợn mắt lườm Khai Tâm, đón lấy thanh kiếm từ trong tay thằng bé. Chết ngất, thanh kiếm này sao mà nặng thế?
“Rút kiếm đi.” Tên đàn ông tự xưng là Mộc Điệp kia liền nhận lấy thanh kiếm từ tay tên béo rồi nói với tôi.
Rút cái gì mà rút? Đây đâu phải là gọt khoai, gọt cà rốt chỉ cần sức mạnh thôi là được. Tay trái tôi cầm kiếm, âm thầm đưa tay phải lên trán, che mắt lại, nhìn vào Tướng Quân, tôi thực sự muốn đẩy nó ra, nhưng lại sợ người ta nói tôi vô nhân đạo. Hầy, liệu có chuyện gì kích thích để tôi mặt dày một phen không đây? dien-dan-le-quydon
Đang suy nghĩ xem có cách nào dẹp loạn ba tên khốn này thì bên tai liền vang lên tiếng cười quen thuộc, là Trương Mộc Mộc – Yêu Yêu Điệp. Không phải là cô ấy đã cùng đi với Hoắc Vô Ảnh rồi sao? Sao lúc này lại xuất hiện tại đây?
Cô ấy từ từ bước lại chỗ tôi với thái độ ung dung, ngược lại tôi cảm thấy khá căng thẳng. Ai ngờ, chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã đoạt thanh kiếm từ tay trái tôi rồi tấn công người đàn ông cầm tiêu đứng giữa. Người đàn ông cầm tiêu kia không hề chuyển động, cây tiêu bằng trúc khẽ lay động, nhìn như áp sát vào thanh kiếm kia, từng chiêu từng thức đỡ trọn lấy kiếm chiêu kia, khí thế có phần cao hơn một bậc.
Tiếp sau đó, mỗi chiêu mỗi thức của hắn chẳng khác nào những chiếc là vàng, từ từ lặng lẽ rơi xuống. Còn cô Trương Mộc Mộc kia không biết tại sao lại đổi kiếm chiêu, đâm ngược kiếm lại phía mình, còn người đàn ông kia nhanh mắt nhanh tay liền đưa cây tiêu chặn lại đường kiếm của cô ấy.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không khí nơi đây như ngưng đọng lại.
Chỉ thấy Trương Mộc Mộc nhẹ đưa tay trái lên, đẩy cây tiêu trúc kia ra khỏi người mình. Tôi đã nhìn thấy rõ, trong thời gian ngắn ngủi không biết tại sao bàn tay trái của cô ấy đã lắc lư một tấm lệnh bài bằng vàng, có hình hồ điệp, đang đặt ngay cạnh cây tiêu kia.
Người cầm tiêu vừa nhìn thấy lệnh bài lập tức thu tiêu lại, cúi đầu đưa tay phía trước cung kính lên tiếng: “Đệ tử Thủy Điệp đã biết lỗi.”
“Nếu biết lỗi thì đợi chút nữa hãy nói thẳng cùng ngài ấy, nói với ta cũng vô dụng.” Trương Mộc Mộc liền thu lại lệnh bài, đột nhiên mất hết nhã hứng rồi nói: “Hầy, chính bởi vì ba tên các ngươi khiến ta không thu được một khoản ngân lượng, món nợ này ta sẽ tính với các ngươi rõ ràng.”
Ba người đó quay sang nhìn nhau, thẹn thùng ho khan vài tiếng, chỉ trong nháy mắt, ba người lại lặng lẽ bay đi không tung tích như khi đến.
Con tiểu nha đầu này rốt cuộc có thân phận gì ở Điệp cung này chứ? Tại sao cô ấy lại tới đây giúp tôi? Hơn nữa, tại sao ba tên khốn kia vừa nhìn thấy tấm lệnh bài bằng vàng có hình hồ điệp trong tay cô ấy, chẳng nói lời nào liền buông tay chịu thua?
Không nhẫn tâm nhìn một mầm non tươi tốt rơi vào tay con Dâm Hồ để rồi hủy hoại tiền đồ trước mặt, tôi liền tiến hành dọa dẫm, khủng bố hắn, sau cùng hắn đã chịu thỏa hiệp. Hắn vẽ một bức bản đồ loằng ngoằng xấu xí đưa cho tiểu tử ngốc kia rồi nói, nếu cậu nhóc có thể dựa theo tấm bản đồ này tìm được hắn thì hắn sẽ nhận làm đồ đệ.
Đây chính là bản đồ dẫn tới Điệp cung, vốn dĩ tôi còn định tham dự, nhưng suy nghĩ lại, đây chưa chắc đã không phải chuyện tốt, thay vì để cậu bé này làm ăn mày, chi bằng để nó liều mạng đặt cược một lần. Sau khi đến Điệp cung, nơi đó chắc là cao thủ đông đúc vô cùng, tùy tiện tìm một người nào thu nhận cậu bé cũng được, đâu cần phải theo con Dâm Hồ này chứ?
Sau đó, tôi còn hạ đạo ‘thánh chỉ’ cho con Dâm Hồ kia, đó chính là cuộc sống sau này của bà A Thổ, cho dù bà có ở đâu thì Dâm Hồ nhất định phải nghĩ cách lo lắng cho chu đáo.
Sau khi rời đi, điều khiến người ta đau đầu nhất chính là Tiểu Truy Ức ôm chặt lấy bà A Thổ cùng với Phương Khởi nhất định không chịu theo chúng tôi đi, sau cùng, Khai Tâm liền đưa lời uy hiếp cô bé, nếu cô bé không chịu đi theo chúng tôi thì sẽ xé y phục của cô bé, hơn nữa còn xé hết sạch không để lại mảnh vải nào.
Trời đất ơi! Trán tôi nổi đầy gân xanh, tôi thề rằng tôi tuyệt đối không hề dạy tên tiểu tử chết tiệt này những thứ đó.
Có điều, chiêu này của tên tiểu tử chết tiệt Khai Tâm lại rất có hiệu quả, khiến Tiểu Truy Ức sợ hãi tránh sau người tôi. Có điều, hành vi của tên tiểu tử này đích thực khiến người khác vô cùng tức giận, Phương Khởi còn nói rằng, đợi khi nào học xong công phu nhất định sẽ đánh cho Khai Tâm một trận nên thân.
Hai đứa nhóc con thò lò mũi xanh này đang cãi nhau gì chứ, ngay cả Tướng Quân cũng bắt đầu nhe nanh giơ vuốt, tôi liền cho Tướng Quân một quyền, lúc này nó mới rên rỉ rồi ngồi lặng bên cạnh Khai Tâm.
Sau cùng, mỗi người mang theo mối sầu riêng, cả đoàn người chúng tôi liền đường rời khỏi trấn Tuệ Dân. Bởi có thêm hai đứa nhóc cùng một con chó, cho nên chúng tôi phải thuê một cỗ xe ngựa, hơn nữa phu xe chính là con Dâm Hồ Hoắc Vô Ảnh. Cả dọc đường đi, Khai Tâm và Tiểu Truy Ức ngoài ngủ là cãi nhau, khiến tôi đau hết cả đầu.
Quay trở về huyện Lí An với tốc độ nhanh nhất, thấy khách điếm Long Môn vẫn đang kinh doanh bình thương, tôi cũng bớt hẳn nỗi lo, Tiếu Tiếu nhất định không sao rồi. Tôi với Khai Tâm nhanh chóng tiến vào trong khách điếm, điều khiến tôi kinh ngạc chính là người chưởng quầy hiện nay là Triệu thúc chứ không phải Tiếu Tiếu.
Tôi liền kéo Triệu thúc lại hỏi đầu đuôi sự việc, Triệu thúc nói, bản thân ông cũng không rõ tình hình hôm đó, chỉ biết sau khi quay về từ nước Thanh Long mới biết khách điếm xảy ra chuyện, bảo tôi ra hậu viện tìm Hồng đại nương, Thích đại nương và A Cường nói chuyện.
Sau khi tìm được mấy người Hồng đại nương, vừa nhìn thấy tôi, họ đã ôm đầu khóc lóc thảm thương, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, sau đó kể lại hết đầu đuôi sự việc. Lúc đó, khách điếm Long Môn vừa xảy ra chuyện thì toàn bộ khách hàng bỏ chạy cả, Tiếu Tiếu cũng ra lệnh bảo mấy người Hồng đại nương rời khỏi khách điếm. Những chuyện họ kể thậm chí còn không được chi tiết như Khai Tâm đã kể. Hai ngày sau khi xảy ra chuyện, bọn họ mới dám dũng cảm quay về khách điếm, còn lúc này khách điếm Long Môn đã trở thành một đống hoang tàn chỗ nào cũng là vết tích đánh nhau. Bọn họ chia nhau đi khắp nơi tìm kiếm những chẳng thể tìm được Tiếu Tiếu và Quản Diễm Thành. Chẳng còn cách nào khác, bọn họ liền thu dọn lại khách điếm sạch sẽ, đóng cửa vài ngày, mãi cho tới khi Triệu thúc trở về mới mở lại.
Vừa nghe thấy Tiếu Tiếu mất tích một cách kì quái, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, chẳng thể nào ngồi yên tại chỗ được nữa.
Sau nhiều lần Hoắc Vô Ảnh đưa lời phân tích, tôi mới có thể bình tĩnh lại được. Hắn nói cũng đúng, ngày nào còn chưa nhìn thấy xác thì Tiếu Tiếu nhất định vẫn còn sống trên thế giới này. Lau khô nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng, sau khi nghỉ ngơi một lúc, tôi liền nhờ Triệu thúc trông coi khách điếm để lên đường tới Điệp cung. Đợi sau khi gặp được Tầm, tôi nghĩ tôi sẽ quay lại đây trong thời gian ngắn, hơn nữa còn định đến Thần Kiếm sơn trang một chuyến xem sao, có khi Tiếu Tiếu đã được Quản Diễm Thành cứu về đó rồi cũng nên.
Vốn dĩ không định đưa cả Khai Tâm cùng Tiểu Truy Ức theo, nhưng Khai Tâm cứ liên miệng đòi gặp Tầm, lại cộng thêm bài học lần trước, suy đi nghĩ lại, tôi thấy vẫn nên đưa chúng đi theo là hơn.
Hầy, sao lúc này tôi lại giống như kẻ tha hương khắp chốn thế này chứ?
Cả dọc đường, hai đứa nhóc kia vẫn cứ cãi nhau loạn xạ, còn tôi thì tâm sự trùng trùng. Vừa phải lo lắng cho Tiếu Tiếu đang không rõ sống chết ra sao, lại bắt đầu do dự và mâu thuẫn, nhỡ đâu chuyến đi lần này của tôi lại làm hại Tầm, vậy thì phải làm sao chứ?
Trên đường đi Hoắc Vô Ảnh nhận được bồ câu đưa thư, sau khi xem mảnh thư đó xong, hắn nhoẻn khóe mép lên nở nụ cười quái dị, lại còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ý vị. Còn tôi thì chẳng hiểu gì cả, dự cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Thần Kiếm sơn trang và Điệp cung tề danh đệ nhất, ảo diệu như chốn tiên cảnh nổi danh khắp chốn giang hồ, võ công của hai bên đều có nét cao minh riêng, không phân cao thấp.
Nơi đây chính là Mê Điệp Cốc dẫn thẳng tới Điệp cung, chúng tôi vừa mới tiến vào trong cốc, con đường gập ghềnh, lắc lư đáng sợ.
Đột nhiên, một thân hình mặc y phục trắng tuyết từ từ hạ xuống trước mặt, chỉ thấy cô ta thân hình nhẹ như mây, y phục phiêu diêu trong gió. Sau khi cô ta hạ xuống mặt đất, tôi mới nhìn rõ thì ra đây chính là Trương Mộc Mộc – Yêu Yêu Điệp. Nói một câu thật lòng, tôi vẫn cảm thấy cái tên Trương Mộc Mộc có gì đó kì quái, lạ thường.
Cô ấy vẫn dùng mạng che mặt, vì thế chẳng thấy được dung mạo và nét mặt của cô ấy. Chỉ thấy cô ấy hất mặt lên, nói với Hoắc Vô Ảnh: “Người cũng đúng giờ quá nhỉ, cứ tưởng ngươi không về kịp cơ. Ta đợi ngân lượng của ngươi lâu lắm rồi đấy, một lúc nữa ta sẽ tính toán rạch ròi cùng ngươi, sau này, ta sẽ không bao giờ làm ăn lỗ vốn kiểu này nữa.”
Tôi liếc mắt nhìn Hoắc Vô Ảnh, chỉ thấy trán hắn nổi đầy gân xanh, tôi định bật cười nhưng lại thôi. Một người đàn ông đi đường vất vả, áo vẫn còn vương bụi trần, vừa mới tiến vào địa bàn của mình, chưa được tẩy trần, tiếp đón gì đã có người đến đòi nợ rồi.
Hoắc Vô Ảnh nghiến răng tức tối thét một câu: “Đồ phụ nữ chim lợn, số ngân lượng thiếu cô, ta sẽ trả không thiếu một đồng.”
Chim lợn? Hoắc Vô Ảnh đúng là người thực hành giỏi. Không phải tôi muốn cười, nhưng chẳng thể nào nhịn được thêm nữa, ngay cả Khai Tâm đứng cạnh bên cũng bật cười lớn tiếng, may mà tôi đã kịp thời bịt miệng thằng tiểu tử thối này lại. Tiểu Song - Lê Quý Đôn
Lần trước ở căn nhà trúc, bị Yêu Yêu Điệp này bắt nạt không ít, nhìn thấy Hoắc Vô Ảnh đưa lời mắng nhiếc, tôi cảm thấy vui vẻ vô cùng. Có điều, Hoắc Vô Ảnh bị cô ấy áp hết khí thế, nếu sau này bất hạnh để cô ấy biết được từ ‘chim lợn’ kia có nghĩa là gì, tôi đoán Hoắc Vô Ảnh chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
“Chim lợn? Có nghĩa là gì?” Trương Mộc Mộc nghi hoặc lên tiếng.
“Ta đang đưa lời khen cô thôi, khen cô xinh đẹp hơn người.” Hoắc Vô Ảnh nhoẻn miệng, nở nụ cười tà ác.
Trương Mộc Mộc liền đáp: “Hừm, ngươi im đi, có quỷ mới tin lời ngươi nói. Mau tính nợ nần cho xong đi, nếu không để nhỡ chuyện, ngươi chết chắc đấy.” Trương Mộc Mộc tuy thân hình bé nhỏ như một đứa trẻ nhưng khí thế nói chuyện lại mạnh mẽ, áp chế đối phương, tôi cảm thấy vô cùng khâm phục.
Hoắc Vô Ảnh vừa nghe, vẻ mặt như thể muốn bóp chết Trương Mộc Mộc, nhưng lại bất lực than dài một tiếng, quay sang nói với tôi: “Lạc Lạc, con đường phía trước, nàng hãy tự bảo trọng nhé.”
Kể từ sau khi nhận được bồ câu đưa thư, Hoắc Vô Ảnh liền trở nên vô cùng kì quái. Tôi u ơ hỏi lại: “Như vậy có nghĩa gì?”
“Theo qui định của Điệp cung, ngoại trừ quý khách được mời tới, bất cứ người nào cũng không được tùy tiện dẫn người lạ vào trong cốc, cho nên, đoạn đường phía trước nàng sẽ phải tự đi một mình. Còn nữa, sơn cốc này của chúng ta có tên là Mê Điệp Cốc, bởi vậy… từ giờ nàng phải vô cùng thận trọng, còn về việc nàng có tìm được cổng lớn của Điệp cung hay không thì phải xem bản lĩnh của nàng thế nào rồi.” Hoắc Vô Ảnh nói.
Người lạ? Ý của câu này chính là, tôi không phải người được hoan nghênh tại đây? Tôi sầm mặt lại nhìn Hoắc Vô Ảnh chăm chăm, tức giận nói: “Tại sao trước đó ngươi không nói sớm cho ta biết?”
Tôi thực sự muốn tát chết tên Hoắc Vô Ảnh này, những lời nói ngu ngốc đó sao không nói sớm một chút, nếu như biết trước từ chỗ này sẽ phải tự mình xông vào Mê Điệp Cốc, tôi chí ít cũng chuẩn bị kĩ càng hơn. Tên khốn kiếp này, nhất định hắn cố ý làm vậy.
“Cái này… cái đó… chuyện này…” Hắn nhìn trên ngó dưới, lắp ba lắp bắp.
“Ngươi đi chết đi.” Tôi thét lớn một tiếng, kéo hai đứa trẻ đi rồi nói: “Chúng ta đi.”
Tướng Quân nhân cơ hội này cũng sủa dọa hắn một trận tơi bời.
“Lạc Lạc, ta sẽ đợi nàng ở Điệp cung.” Con Dâm Hồ đáng ghét phía sau không ngừng hét loạn.
Thực đúng là tức chết người đi mà, tôi lại xui xẻo tận mạng rồi.
Mê Điệp Cốc là một sơn cốc vắng vẻ, u tịch, nhìn từ đáy cốc lên con đường núi gập gềnh, khúc khuỷu, nhấp nhô, lòng vòng. Trong sơn cốc có một con suối, cũng khúc khuỷu, uốn lượn theo thế núi. Những bụi trúc hai bên không ngừng tạo ra tiếng động vui tai trong những cơn gió mát lộng, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách. Lặng nghe những âm thanh của tự nhiên, tôi đột nhiên cảm thấy tinh thần thảnh thơi, sảng khoái.
Những kì hoa dị thảo, bướm lượn ong vờn trước mắt khiến cho Mê Điệp Cốc này càng lúc lại càng thêm tươi đẹp, quyến rũ vô cùng. Cảnh vật nơi đây thực sự ảo diệu như chốn bồng lai tiên cảnh, đắm mình vào đó, ra sức tận hưởng cảnh vật thi vị này, tôi thấy mình sắp sửa thành tiên thành phật rồi.
Thế nhưng, chúng tôi bây giờ tới đây không phải để nghỉ hè, càng không phải đến chiêm ngưỡng thắng cảnh.
Mê Điệp Cốc này càng đi lại càng kì dị, bất luận ba người đi thế nào, sau cùng cũng quay trở về điểm khởi đầu khi chia tay cùng Hoắc Vô Ảnh. Bất giác, vầng trán tôi lấm tấm đầy mồ hôi. Chết tiệt! Con hồ li chết tiệt đó, nếu như nói sớm cho tôi biết, dọc đường tôi đã mua mấy cuốn sách về ngũ hành bát quái mang theo rồi.
“Mẫu thân, con quên mất không nói với người một chuyện, địa đồ mà Hoắc thúc thúc vẽ lại cho Phương Khởi, con đã đọc thuộc rồi.” Câu nói của Khai Tâm với tôi lúc này thực chẳng khác nào suối mát giữa sa mạc.
“Hả, cái thằng tiểu tử thối này, sao không nói sớm.” Tôi liếc mắt lườm Khai Tâm một cái.
Món công phu liếc qua một lần không quên, không biết nơi đây có được coi là loại công năng đặc biệt không, nhưng Khai Tâm chỉ cần nhìn qua một lần là có thể nhớ hết nội dung của tất cả mọi thứ. May mà, Khai Tâm còn mang theo cả giấy bút bên người. Không bao lâu sau, thằng nhóc thối này liền vẽ lại tấm địa đồ, chỗ nào có đánh dấu, cần lưu ý, đều được Khai Tâm viết lại tỉ mỉ.
Hầy! Tên tiểu tử thối này đúng là rất có bản lĩnh.
Dựa theo tấm địa đồ mà Khai Tâm vẽ lại, chúng tôi lại đi một đoạn đường nữa, trước đó, chúng tôi vẫn cứ lòng vòng mãi ở đoạn đường đầu tiên dẫn vào Mê Điệp Cốc. Mới có đoạn đường đầu tiên chúng tôi đã ‘mê man’ đến mức đó rồi, nếu không có tấm bản đồ kia, tôi nghĩ cho dù có thêm ba ngày ba đêm nữa cũng chẳng thể nào thoát ra nổi.
Nhìn thấy đoạn đường thứ ba xuất hiện trước mắt, dựa theo điểm chỉ dẫn trên địa đồ, chúng tôi cần phải đi con đường bên phải.
Sau nhiều lần xác định rõ ràng, cất địa đồ đi, tôi liền nắm tay Tiểu Truy Ức, đi về phía con đường bên phải, Khai Tâm bám sát phía sau. Thế nhưng Tướng Quân lại ngồi im tại chỗ, nhất quyết không đi, hơn nữa còn sủa lên không ngừng như một con chó bị cuồng điên.
Lẽ nào tấm địa đồ này có gì sai sót?
Đang định mở tấm địa đồ này ra nghiên cứu lại một lần, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng tiêu vui tai truyền tới. Chỉ trong nháy mắt, ba thân hình cao to khoác y phục màu tím đã xuất hiện trước mặt tôi, vẫn là ba tên đeo mặt nạ thần bí. Màu tóc của ba người này vô cùng quái dị, người đàn ông beo béo ở bên trái màu tóc đã gần chuyển sang bạc, chỉ có phần tóc trước trán vẫn lơ thơ vài lọn tóc đen. Người cầm tiêu ở giữa màu tóc đen dần chuyển sang bạc, đang ở thời kì muối tiêu, đen trắng lẫn lộn, tóc đen nhiều hơn tóc trắng. Người đàn ông ở phía bên phải thì có mái tóc nửa trắng nửa đen, nhưng tóc trắng có vẻ chiếm ưu thế hơn.
Nếu không phải do không khí nghiêm nghị lúc này, tôi nghĩ mình có khả năng đã bật cười lớn tiếng rồi, kiểu tóc của ba người này thật chẳng khác nào cuộc thi tạo mẫu tóc trình chiếu trên đài CCTV trước kia.
Nhìn khí thế của bọn họ như thể muốn giết tôi diệt khẩu. Đây chính là điều mà Hoắc Vô Ảnh nhắc nhở tôi phải hết sức thận trọng sao? Cập nhật nhanh tại dien◘dan•le○quy♦don
Tôi liền đẩy Tiểu Truy Ức và Khai Tâm ra phía sau lưng mình, cùng lúc đó, vuốt ve Tướng Quân đang bắt đầu trạng thái chuẩn bị ứng chiến.
“Bất luận cô là ai, xin hãy quay về, nơi này không hoan nghênh cô.” Người cầm tiêu lạnh lùng lên tiếng.
Tôi vẫn còn nhớ giọng nói của tên khốn này, tôi lại càng nhớ rõ cây tiêu kia hơn, lần trước chính hắn đã điểm huyệt tôi ở trong rừng trúc. Thật không ngờ chỉ trong khoảng thời gian mười mấy ngày, mái tóc hắn đã thay đổi màu sắc.
Mấy tên ngu độn này chẳng khác nào mấy bông hoa hướng dương, phải thực hiện lời hứa gánh theo cùng cái tên, mặt trời ở đâu là sẽ ngước theo hướng ấy. Không biết là vì bất lực hay vì mù quáng, điều này chắc hẳn chỉ có bọn họ mới rõ hơn cả. Xưa nay, bọn họ chưa từng đặt mình vào địa vị của Tầm, nghĩ xem chàng thực sự muốn có được thứ gì. Nếu hôm nay đã tới được đây, tôi cũng không sợ đắc tội bọn họ. Nếu bọn họ thực sự gây tổn hại cho tôi, để truyền ra bên ngoài, cũng sẽ làm mất thanh danh của Điệp cung.
Tôi liền thở dài một tiếng, mím môi lại, lạnh lùng cười rồi đưa lời mỉa mai: “Không cần ngươi phải dạy ta, gặp được chàng rồi, cho dù ngươi có dập đầu thắp hương cầu xin bổn tiểu thư ở lại tham quan nơi này miễn phí thì cũng phải xem xem tâm trạng của bổn tiểu thư lúc đó có vui vẻ không đã.” Trong lòng tôi còn thầm bổ sung thêm một câu. “Nếu đi, ta đương nhiên cũng phải kéo Tầm đi cùng.”
“Hả, cái con tiểu nha đầu này, từ trước đến nay chưa từng có ai dám hống hách ngay trên địa bàn của Điệp cung chúng ta như vậy.” Tên béo ở phía bên trái tức lồng lộn, hung thần ác sát thét lớn: “Chỉ có ba loại người có thể đứng tại đây thôi, người sống, người chết và người của Điệp cung chúng ta.”
“Hừm! Vậy thì ta cũng nói cho ngươi biết luôn, xưa nay ta hành sự cũng có ba phương pháp, phương pháp đúng, phương pháp sai và phương pháp của riêng ta.” Tôi không chịu lép vế, đưa lời đáp lại.
“Ngươi…” Tên béo che mặt sau chiếc mặt nạ, tức giận đến mức run rẩy.
“Lão Thổ, huynh nói nhiều như vậy làm gì.” Người đàn ông bên phải quay sang quát tên béo một câu rồi lại quay sang nói với tôi: “Nếu ngươi đã cố chấp muốn gặp ngài, vậy thì xem ngươi có đủ bản lính để qua được ải này của chúng ta không. Hôm nay Mộc Điệp ta phải lãnh giáo Tư thần kiếm pháp mới được.”
Nói xong, hắn liền ném thanh kiếm trong tay về phía tôi, vốn dĩ không định đón lấy, để mặc cho nó rơi xuống mặt đất, ai ngờ tên tiểu tử Khai Tâm lại nhận thay tôi. Tôi đâu phải là kiếm khách cả ngày chém chém giết giết, lần trước bị tình thế ép buộc nên mới tung kiếm chiến đấu, hơn nữa kể từ khi gặp được bọn họ, tôi cũng chẳng hề cảm nhận được luồng công lực trong người trỗi dậy.
Tôi trợn mắt lườm Khai Tâm, đón lấy thanh kiếm từ trong tay thằng bé. Chết ngất, thanh kiếm này sao mà nặng thế?
“Rút kiếm đi.” Tên đàn ông tự xưng là Mộc Điệp kia liền nhận lấy thanh kiếm từ tay tên béo rồi nói với tôi.
Rút cái gì mà rút? Đây đâu phải là gọt khoai, gọt cà rốt chỉ cần sức mạnh thôi là được. Tay trái tôi cầm kiếm, âm thầm đưa tay phải lên trán, che mắt lại, nhìn vào Tướng Quân, tôi thực sự muốn đẩy nó ra, nhưng lại sợ người ta nói tôi vô nhân đạo. Hầy, liệu có chuyện gì kích thích để tôi mặt dày một phen không đây? dien-dan-le-quydon
Đang suy nghĩ xem có cách nào dẹp loạn ba tên khốn này thì bên tai liền vang lên tiếng cười quen thuộc, là Trương Mộc Mộc – Yêu Yêu Điệp. Không phải là cô ấy đã cùng đi với Hoắc Vô Ảnh rồi sao? Sao lúc này lại xuất hiện tại đây?
Cô ấy từ từ bước lại chỗ tôi với thái độ ung dung, ngược lại tôi cảm thấy khá căng thẳng. Ai ngờ, chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã đoạt thanh kiếm từ tay trái tôi rồi tấn công người đàn ông cầm tiêu đứng giữa. Người đàn ông cầm tiêu kia không hề chuyển động, cây tiêu bằng trúc khẽ lay động, nhìn như áp sát vào thanh kiếm kia, từng chiêu từng thức đỡ trọn lấy kiếm chiêu kia, khí thế có phần cao hơn một bậc.
Tiếp sau đó, mỗi chiêu mỗi thức của hắn chẳng khác nào những chiếc là vàng, từ từ lặng lẽ rơi xuống. Còn cô Trương Mộc Mộc kia không biết tại sao lại đổi kiếm chiêu, đâm ngược kiếm lại phía mình, còn người đàn ông kia nhanh mắt nhanh tay liền đưa cây tiêu chặn lại đường kiếm của cô ấy.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không khí nơi đây như ngưng đọng lại.
Chỉ thấy Trương Mộc Mộc nhẹ đưa tay trái lên, đẩy cây tiêu trúc kia ra khỏi người mình. Tôi đã nhìn thấy rõ, trong thời gian ngắn ngủi không biết tại sao bàn tay trái của cô ấy đã lắc lư một tấm lệnh bài bằng vàng, có hình hồ điệp, đang đặt ngay cạnh cây tiêu kia.
Người cầm tiêu vừa nhìn thấy lệnh bài lập tức thu tiêu lại, cúi đầu đưa tay phía trước cung kính lên tiếng: “Đệ tử Thủy Điệp đã biết lỗi.”
“Nếu biết lỗi thì đợi chút nữa hãy nói thẳng cùng ngài ấy, nói với ta cũng vô dụng.” Trương Mộc Mộc liền thu lại lệnh bài, đột nhiên mất hết nhã hứng rồi nói: “Hầy, chính bởi vì ba tên các ngươi khiến ta không thu được một khoản ngân lượng, món nợ này ta sẽ tính với các ngươi rõ ràng.”
Ba người đó quay sang nhìn nhau, thẹn thùng ho khan vài tiếng, chỉ trong nháy mắt, ba người lại lặng lẽ bay đi không tung tích như khi đến.
Con tiểu nha đầu này rốt cuộc có thân phận gì ở Điệp cung này chứ? Tại sao cô ấy lại tới đây giúp tôi? Hơn nữa, tại sao ba tên khốn kia vừa nhìn thấy tấm lệnh bài bằng vàng có hình hồ điệp trong tay cô ấy, chẳng nói lời nào liền buông tay chịu thua?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.