Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 121: Ngân Hồ và Mê Tình Điệp

Hoa Thanh Thần

25/11/2017

Lúc này, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng phức tạp, đáng sợ, tê dại chẳng còn biết gì khác nữa.

Dạ Tầm Hoan nhấp một hụm trà, nụ cười trên khuôn mặt dần dần tắt đi, nhướng cao đôi mày rồi bình thản lên tiếng: “Lạc, tại sao chưa gì nàng đã quên mất những lời tối hôm trước ta nói cho nàng nghe chứ?”

“Hả? Lời nói nào?” Định thần lại, tôi cố gắng tìm kiếm trong đầu mình, bất giác bừng tỉnh. Thì ra tôi lại bị hắn chọc ghẹo.

Tôi đập mạnh lên mặt bàn, nghiến răng nói: “Cho dù ngươi có phải là con Dâm Hồ đó không, với bộ tóc dài màu trắng vốn có, ta đã dự định để ngươi làm ngay từ đầu rồi. Bây giờ lại càng hay, chuyện này ngoài ngươi ra chẳng còn ai khác nữa.”

Ở bên bàn kia, hắn chậm rãi tiến sát lại gần, mỉm cười ghẹo: “Có lợi ích gì không?”

Tôi nhảy dựng lên khỏi ghế, tránh khỏi khuôn mặt đáng ghét của hắn rồi nói: “Đây là do ngươi thiếu nợ ta.”

Hắn không nói gì, lại tiến đến gần về chỗ tôi, ép sát từng bước từng bước một, tôi cũng theo đó mà lui ra phía sau, mãi cho tới khi không còn đường lui mới chán nản nói: “Ngươi đừng có quên rằng, ta chính là Hắc quả phụ đó.” dien~dan~le~quy~don

Hắn khóa tôi trong vòng tay rồi đưa một tay rờ nhẹ vào cằm tôi, ép sát lại gần khuôn mặt của hắn, sau đó nhoẻn miệng nói: “Hắc quả phụ là loại độc truyền từ Mạc Bắc đến Trung Nguyên. Ở nơi đó có một tộc người tên là tộc Hắc Vũ, mọi người trong tộc này cho rằng người phụ nữ cả đời chỉ được trung thành nhất mực với phu quân của mình. Nếu như phu quân của người phụ nữ này bất hạnh chết trước thì theo quy định trong tộc, thê tử nhất định phải dùng Hắc quả phụ thủ tiết chờ chồng. Loại độc này được lấy ra từ thân của con nhện đen có tên Hắc quả phụ, không phải không thể giải, chẳng qua cần khoảng thời gian ba tháng mà thôi. Nghe nói, nhiều năm trước quốc vương nước Huyền Vũ đã từng trúng loại độc này, tính mạng của ngài ấy rất vững, đã đợi được ba tháng. Nàng nói xem ta có nên thử không, xem tính mạng của ta có đủ vững hay không, liệu có thể chống chọi qua ba tháng đó không? Hả?”

“Xin...xin đừng...” Tôi đáp lại theo bản năng.

Hắn bỏ tay ra khỏi chiếc cằm của tôi rồi nói: “Lạc, ta sẽ không ép buộc nàng làm điều nàng không muốn, ta chỉ có một yêu cầu, chính là sau chuyện lần này, nàng phải hứa với ta, vĩnh viễn không muốn, ta chỉ có một yêu cầu, chính là sau chuyện này, nàng phải hứa với ta, vĩnh viễn không được cải nam trang nữa.”

Đây là thứ yêu cầu gì chứ? Tại sao lại không cho phép tôi cải trang chứ? Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.

Sáng sớm hôm sau, hai phu thê Dương Vạn Lí vô cùng lo lắng, vội vã mang theo một tờ giấy đến tìm tôi, nói rằng Thanh Thanh đã mất tích.

Hầy! Tên Dạ Tầm Hoan này cũng làm việc nhanh chóng quá đi mất, tối hôm trước đồng ý, tối qua đã hành động rồi.

“Tại sao Thanh Thanh lại mất tích một cách vô duyên vô cớ như vậy chứ? Không phải đã có rất nhiều gia đinh sao?” Tôi cầm tờ giấy kia, rồi đọc lên: “Lôi đài chiêu thân, biết quý phủ có hoa quý, nhất thời ngưỡng mộ. Tối nay ngang bước, đi tìm bảo vật, xin mượn ba hôm, ba hôm trôi qua, nhất định hoàn trả.” Tôi thét lên: “Kí tên, Ngân Hồ. Hả? Đây chẳng phải là Dâm Hồ, hái hoa đại đạo nổi tiếng giang hồ sao? Thôi chết, tất cả là họa xuất phát từ lôi đài chiêu thân.”

“Hái hoa đại đạo? Tên Ngân Hồ này là hái hoa tặc sao?” Dương phu nhân vừa nghe vậy, cả người mềm nhũn, bật khóc lớn tiếng, trách móc Dương Vạn Lí tại sao lại làm khó, chia rẽ đôi uyên ương khổ mệnh kia, còn dùng lôi đài chiêu thân gì đó nữa.

Trong lòng tôi cảm thấy có phần áy náy, có lỗi với vị Dương phu nhân này.



“Mau chóng đi báo quan đi. Nội trong ba ngày nhất định hoàn trả, chắc chắn người không bị bắt cóc đi quá xa đâu, bảo quan phủ phái người đi điều tra mau lên.” Tôi vội vã lên tiếng, Dương Vạn Lí vẫn còn do dự bất quyết.

Tôi lại lên tiếng lần lữa: “Bây giờ cứu người là quan trọng nhất, nếu như Lệ Mông đã hết lòng yêu thương Thanh Thanh thì nhất định không thể bỏ mặc không lo, cũng tuyệt đối không để cô bé chịu bất cứ tổn hại nào cả.” Hai người vội vã đồng tình, đi tìm Lệ Mông báo án.

Tôi âm thầm reo hò trong lòng, đợi Lệ Mông và Thanh Thanh gạo nấu thành cơm rồi, Dương Vạn Lí dù không muốn cũng vô ích.

Đúng lúc đang hứng thú, nhìn thấy Dạ Tầm Hoan tựa bên cửa phòng mình, tôi chết lặng người đi.

Tôi lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi, ngươi... tại sao vẫn còn ở đây? Không phải ngươi...”

“Lúc này ta không ở tại Dương phủ, nàng cho rằng ta nên ở đâu chứ?” Dạ Tầm Hoan bước lại gần, bình thản như không ngồi xuống trước mặt tôi.

Tôi vội va cầm tờ giấy kia lên, đưa mắt nhìn kĩ, sau đó đập mạnh vào sau gáy. Nét chữ này tuy rằng phóng khoáng, tiêu diêu nhưng tuyệt đối không phải nét chữ của Dạ Tầm Hoan. Trời đất ơi, đây không phải nét chữ của hắn, hơn nữa lúc này hắn lại đang ở đây, Thanh Thanh thì mất tích rồi, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, tờ giấy này là do Dâm Hồ thật viết, tình tiết kịch bản của tôi không ngờ lại biến thành sự thật.

Tôi chạy vội ra ngoài, tiến nhanh đến nha phủ như một người điên.

Hiếm người đã nhìn thấy diện mạo thực sự của tên Dâm Hồ này, phàm người phụ nữ nào bị hắn động đến đều hết lòng hết dạ yêu thương hắn, cho dù có tìm được người phụ nữ nào trong thành An Bình này đã từng bị hắn động đến thì cũng cần người phụ nữ đó nguyện lòng mới có thể biết được bộ dạng của hắn. Điều duy nhất mà tôi biết được chính là tên Dâm Hồ này có bộ tóc dài màu bạc trắng. Nếu nói ra đặc trưng này, chẳng phải đã tự gây phiền phức cho bản thân hay sao?

Không thể nào tuyên truyền chuyện này quá rộng, suốt cả ngày tôi bận rộn liên hồi.

Dương phu nhân cả ngày khóc lóc, rửa mặt bằng nước mắt. Lệ Mông mang theo mấy bổ khoái, truy xét toàn thành cả ngày trời, thậm chí anh ta còn điều động cả thần khuyển của nha huyện, vẫn cứ vô ích.

Tôi với Dạ Tầm Hoan cũng bôn ba suốt cả ngày trời, vẫn cứ vô ích. Có điều, nói chính xác thì chỉ có mình tôi là lo lắng vô cùng, đi tìm khắp chốn, Dạ Tầm Hoan chỉ là đi cùng với tôi mà thôi.

Lúc này mọi người đều tập trung lại ở phòng khách nhà họ Dương, mặt mày ai nấy đều buồn rầu, nhăn nhó. Cập nhật nhanh tại dien~dan"lequydon"

Lệ Mông mặt mày sầm sì nắm chặt lấy một chiếc phi tiêu, đây cũng chính là thứ tên Dâm Hồ kia cắm lại ở đầu giường của Thanh Thanh. Chiếc phi tiêu này dài hai thốn tám phân, được đúc bằng đồng, đuôi phi tiêu được khắc hình con bướm. Đêm hôm trước, Dạ Tầm Hoan đã từng nói cho tôi biết, mỗi lần gây án, tên Dâm Hồ này đều để lại một cây phi tiêu Mê Tình Điệp để làm kỉ niệm.

Hồ điệp? Mê Tình Điệp? Điệp cung?

Tôi đột nhiên đứng phắt dậy, xông đến trước mặt Lệ Mông, đoạt lấy cây phi tiêu kia, đưa lên mũi ngửi, rồi lại ngửi kĩ tờ giấy để lại kia.

Thì ra là vậy...



“Lệ đại nhân, trước tiên có thể cho ta mượn tạm mấy con thần khuyển của ngài dùng tạm được không?” Tôi liền hỏi.

“Được.” Lệ Mông đáp.

“Một lúc nữa, chúng ta hãy đi truy xét một lần nữa đi, lần này nhất định sẽ tìm được.” Tôi nói với Lệ Mông chắc như đinh đóng cột, sau đó liền nhìn Dạ Tầm Hoan mỉm cười đầy kì quái nói: “Dạ đại ca, phiền huynh hãy cùng tiểu đệ đi chuẩn bị một vật trước.”

Dạ Tầm Hoan rất ngoan ngoãn, mỉm cười rồi theo tôi vào trong phòng.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Chơi cả ngày rồi, chọc ghẹo người ta cũng đủ rồi. Rốt cuộc người đang ở đâu? Chắc là có thể nói ra được rồi chứ?”

Hắn liền đáp: “Ngoại thành, núi Tập Viễn.” Giọng tôi cũng theo đó mà cao vút lên: “Cầu xin người lần sau trước khi chơi trò gì thì hãy thông báo cho ta trước một tiếng được không. Ta lớn tuổi rồi, lại có bệnh tim, không chịu đựng nổi đâu.”

“Bệnh tim? Đó là thứ bệnh thế nào?” Sắc mặt hắn nghiêm nghị lại: “Tối hôm trước đã hứa cùng nàng đích thân ta sẽ đóng giả hái hoa đại tặc, chỉ cần có thể đạt được mục đích, thật giả có gì khác biệt chứ?”

Mẹ kiếp! Thật giả có gì khác biệt hả? Quá là khác biệt đi ấy chứ, giả mạo sẽ không hái, còn thật thì sẽ hái. Nói trắng ra, người đàn ông này chính là không muốn làm hái hoa đại tặc, sợ bị mất mặt.

Tôi một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào mặt hắn rồi thét: “Đợi chút nữa, chính ngươi phải dắt con chó đi tìm, nếu Thanh Thanh có gì bất trắc thì ta nhất định sẽ...”

Hắn liền cắt ngang lời tôi: “Thanh Thanh nằm trong ‘tam bất thái’, nếu như thực sự có gì bất trắc, ta nhất định sẽ thiến luôn con hồ li đó.”

“Ngươi nói vậy chẳng phải là thừa thãi sao, trinh tiết chẳng khác nào tính mệnh của người phụ nữ, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, ngươi thiến hắn thì có tác dụng gì chứ?” Thực đúng là tự bên đá đập chân mình mà, tôi... tôi thực sự tức giận quát lớn.

Núi Tập Viễn.

Cả đoàn người chúng tôi phân mấy đường dắt mấy thần khuyển kia đi tìm trên núi, Lệ Mông cùng hai bổ khoái đi một hướng, tôi với Dạ Tầm Hoan đi một hướng, hai phu phụ họ Dương đi theo một hướng.

Nói thực lòng, tôi tìm mấy con thần khuyển, cho chúng ngửi cây tiêu kia cũng chỉ làm bộ làm tịch mà thôi, người thực sự dẫn đường chính là Dạ Tầm Hoan.

Bỗng nhiên, con chó do Dạ Tầm Hoan dắt lại sủa liên hồi.

Tiếng cười cuồng dại truyền tới lúc gần lúc xa, chẳng bao lâu sau truyền lại mùi hương đặc biệt, một người đàn ông mặc y phục màu tím, đeo chiếc mặt nạ với đôi mắt hồ điệp tuyệt đẹp từ từ hạ từ trên bầu trời xuống trước mặt. Dáng vẻ đó đẹp chết đi được, tôi chưa bao giờ nhìn thấy khinh công của người nào lợi hại mà phiêu diêu đến độ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook