Chương 44: Ngoại truyện 2
Hoa Thanh Thần
12/11/2014
~~Cảnh tượng ba~~
Cung Tây Thừa.
Mai Phi: "Hỉ Nhi, Thụy Vương phi có nói qua cho ngươi nội dung bức thư này không?"
Hỉ Nhi: "Hồi bẩm nương nương, Thụy Vương phi không hề nhắc tới!"
Mai Phi: "Hả, sao thế được? Vậy thì kì lạ quá, Lạc Nhi nhà chúng ta đọc chữ không thạo, lại không biết viết chữ, tìm người viết thay cũng là chuyện thường tình, nhưng sao lần này lại viết một đoạn văn khiến người ta khó hiểu như bức thư này. Rốt cuộc bức thư này viết những gì đây? Hỉ Nhi, mau lại đọc xem!"
Sau khi tiến lại gần xem, đỉnh đầu Hỉ Nhi bốc khói nghi ngút.
Đoạn này là lời độc thoại của Hỉ Nhi: "Nghe đồn, Thụy Vương phi là người phụ nữ có nhiều điểm đáng tranh luận nhất Hoàng triều Kim Bích, hôm nay đọc được bức thư này, quả thật là văn phong hoàn toàn khác với người thường. Mỗi một chữ viết ra đều như rồng bay phượng múa, vừa nhìn là có thể biết người viết chữ vô cùng hào sảng, ngạo nghễ, hơn nữa số nét của mỗi chữ đều rất ít, đại đa số đều là những chữ mà chúng ta chưa từng nhìn thấy, lẽ nào đây là tiếng phiên bang mà mọi người vẫn thường nói? Thụy Vương phi quả là một kì nhân dị sĩ! Không ngờ người có thể hiểu được thứ ngôn ngữ tinh diệu đó, xem ra những lời đồn thổi bên ngoài đều là lầm lẫn cả. Cho nên từ sau xin mọi người đừng truyền tai nhau những lời đó nữa, phải giống như mình, đọc được tận mắt thì mới hiểu được. Lại nhìn đoạn văn này, cứ cách vài chữ lại xuất hiện một vài kí hiệu kì quái, ví dụ như "," "." hoặc là "?". Bởi vì bản thân mình học hành kém cỏi nên không thể nào hiểu nổi đoạn văn này, đành phải ngây lặng người đi. Điều khiến người khác thấy kì quặc nhất là cách tại câu của đoạn văn này, ta với nương nương đọc từng chữ một ở hàng đầu tiên bên phải, phát hiện không thể nào tạo được thành câu, sau đó chúng ta lại đọc hàng đầu tiên từ bên trái sang, cũng chẳng thể nào ghép được thành câu. Hầy, Thụy Vương phi đúng là một cao nhân khó kiếm trong triều đình Kim Bích, thứ ngôn ngữ này không phải người nào cũng có thể đọc và hiểu nổi. Tiện đây, ta cũng cảm thấy đáng lo ngại cho Thụy Vương gia, không biết phu thê hai người giao tiếp với nhau bằng cách nào?"
~~ Cảnh tượng bốn~~
Li Hiên.
Hoa Quỷ: "Tầm, xin hỏi ngài một câu."
Tầm: "Mau nói!"
Hoa Quỷ: "Câu hỏi, có một con heo, nặng một trăm năm mươi cân, thế nhưng nó lại muốn đi qua một cây cầu độc mộc chỉ có thể chịu được trọng lượng năm mươi cân. Hỏi ngài, nó sẽ nghĩ ra cách gì để qua chiếc cầu độc mộc đó. À đúng rồi, dưới cầu độc mộc là vực sâu vạn trượng, không phải sông hồ, cho nên đừng nghĩ đến khả năng nó bơi qua."
Tầm: "Ta biết rồi, những lời ngươi vừa nói không phải là thừa thải sao? Nếu như ngươi chính là con heo nặng một trăm năm mươi cân đó, thử bơi qua sông xem, chẳng phải cũng chết chắc hay sao? Tiểu Võ, ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Võ: "Vương gia, xin thứ tội cho Đồng Võ ngu ngốc, câu hỏi này quá sâu xa, thuộc hạ vẫn chưa đoán ra được. Thế nhưng thuộc hạ cho rằng, con heo đó chắc vẫn đang đứng tại chỗ suy nghĩ, tới giờ chưa hề nghĩ ra cách nào khả dụng cả."
Lạc Bảo mãi tận sau này mới bất cẩn biết được chuyện đó, than dài một tiếng: "Đồng Võ à, ngươi đúng là thần tượng trong lòng ta, may là đầu heo đó là Hoa Quỷ chứ không phải ngươi!"
Hoa Quỷ: "Thôi bỏ đi, mụ mẫu dạ xoa này, rõ ràng đang muốn chơi ta, ta phải đi nói lí lẽ mới được!" Hoa Quỷ nhanh chóng rời khỏi.
Tầm: "Quả nhiên là câu đố của nàng ta, điều này không trách Hoa Quỷ được!"
Một lát sau, Hoa Quỷ lại quay về.
Hoa Quỷ: "Tiểu Võ, ta thật sự phục ngươi đấy, không ngờ đáp án lại giống như ngươi vừa nói, đáp án chính là con heo đó đến giờ vẫn chưa nghĩ ra."
Tầm và Tiểu Võ nghe xong, hai người ai nấy đều mồ hôi đầm đìa.
Hoa Quỷ: "Vẫn còn một câu đố nữa. Câu đố là, có một con heo muốn đi qua một chiếc cầu độc mộc, ai ngờ đi đến giữa cầu liền thấy phía trước có một con sói, đúng lúc đang định quay lại chạy trốn thì lại phát hiện phía sau là một con hổ. Trước sói sau hổ, cả hai đền muốn ăn thịt nó, vậy nó làm thế nào đi mất? Dưới chiếc cầu đó vẫn là vực sâu ngàn trượng."
Tầm và Tiểu Võ cảm thấy đầy nghi hoặc... tại sao lại là một con heo nữa?
Tầm: "Nếu như ngươi là con heo đó, ngươi sẽ nghĩ được cách gì để đi mất?"
Hoa Quỷ: "Nếu như ta là con heo đó, ta sẽ dùng đại pháp điểm huyệt Vô Tướng của mình, điểm huyệt con sói phía trước và con hổ phía sau, rồi đạp chúng xuống vực thẳm, mà bình thản bước đi mất."
Hoa Quỷ còn tiện thể múa vài chiêu đẹp mắt trong đại pháp điểm huyệt Vô Tướng của mình. Tầm và Tiểu Võ đều chán nản nhìn nhau. Nhân vật chính trong câu đố này là con heo, không ngờ lại thần kì tối mức biết sử dụng đại pháp điểm huyệt Vô Tướng. Giỏi!
Hoa Quỷ: "Ngài đúng là con hồ li đáng ghét, không ngờ lại hợp lực cùng mụ mẫu dạ xoa nhà ngài "chơi" ta!"
Tầm thầm than: "Bây giờ ngươi mới hiểu sao? Mấy câu này rõ ràng là đang muốn "chơi" ngươi, không ngờ ngươi lại ngốc chẳng khác gì con heo!"
Hoa Quỷ: "Thôi bỏ đi, không cần ngài nữa, ta hỏi Tiểu Võ. Tiểu Võ thấy thế nào?"
Tiểu Võ: "Xin lỗi, Hoa đại gia, Đồng Võ không phải là con heo, cho nên cũng không biết con heo đó nghĩ gì."
Hoa Quỷ: "Thôi bỏ đi, ta phải quay lại nói lí lẽ cùng với mụ mẫu dạ xoa đó!" Hoa Quỷ vội vã bỏ đi.
Tầm: "Đi, chúng ta cũng phải xem xem rốt cuộc con heo đó làm thế nào đi mất?"
Hai người liền nép mình trong đám hoa lá cây cỏ gần đình Quan Liên.
Tầm: "Ồ, thì ra con heo đó đã ngất đi mất. Hầy, Tiểu Võ, ngươi thấy có phải Hoa Quỷ cũng sắp ngất rồi không?"
Tiểu Võ: "Vương gia, khi gặp những câu đố kiểu này, đại đa số người ta đều nghĩ rằng con heo đó sẽ ngất đi mất, vừa rồi thuộc hạ không trả lời câu đố đó cho Hoa đại gia là vì sợ ngài ấy ngất tại chỗ."
"Ừm, thật không ngờ Tiểu Võ nhà ta lại là một cao nhân chưa được khai phá!" Tầm mỉm cười, thầm nghĩ.
Cung Tây Thừa.
Mai Phi: "Hỉ Nhi, Thụy Vương phi có nói qua cho ngươi nội dung bức thư này không?"
Hỉ Nhi: "Hồi bẩm nương nương, Thụy Vương phi không hề nhắc tới!"
Mai Phi: "Hả, sao thế được? Vậy thì kì lạ quá, Lạc Nhi nhà chúng ta đọc chữ không thạo, lại không biết viết chữ, tìm người viết thay cũng là chuyện thường tình, nhưng sao lần này lại viết một đoạn văn khiến người ta khó hiểu như bức thư này. Rốt cuộc bức thư này viết những gì đây? Hỉ Nhi, mau lại đọc xem!"
Sau khi tiến lại gần xem, đỉnh đầu Hỉ Nhi bốc khói nghi ngút.
Đoạn này là lời độc thoại của Hỉ Nhi: "Nghe đồn, Thụy Vương phi là người phụ nữ có nhiều điểm đáng tranh luận nhất Hoàng triều Kim Bích, hôm nay đọc được bức thư này, quả thật là văn phong hoàn toàn khác với người thường. Mỗi một chữ viết ra đều như rồng bay phượng múa, vừa nhìn là có thể biết người viết chữ vô cùng hào sảng, ngạo nghễ, hơn nữa số nét của mỗi chữ đều rất ít, đại đa số đều là những chữ mà chúng ta chưa từng nhìn thấy, lẽ nào đây là tiếng phiên bang mà mọi người vẫn thường nói? Thụy Vương phi quả là một kì nhân dị sĩ! Không ngờ người có thể hiểu được thứ ngôn ngữ tinh diệu đó, xem ra những lời đồn thổi bên ngoài đều là lầm lẫn cả. Cho nên từ sau xin mọi người đừng truyền tai nhau những lời đó nữa, phải giống như mình, đọc được tận mắt thì mới hiểu được. Lại nhìn đoạn văn này, cứ cách vài chữ lại xuất hiện một vài kí hiệu kì quái, ví dụ như "," "." hoặc là "?". Bởi vì bản thân mình học hành kém cỏi nên không thể nào hiểu nổi đoạn văn này, đành phải ngây lặng người đi. Điều khiến người khác thấy kì quặc nhất là cách tại câu của đoạn văn này, ta với nương nương đọc từng chữ một ở hàng đầu tiên bên phải, phát hiện không thể nào tạo được thành câu, sau đó chúng ta lại đọc hàng đầu tiên từ bên trái sang, cũng chẳng thể nào ghép được thành câu. Hầy, Thụy Vương phi đúng là một cao nhân khó kiếm trong triều đình Kim Bích, thứ ngôn ngữ này không phải người nào cũng có thể đọc và hiểu nổi. Tiện đây, ta cũng cảm thấy đáng lo ngại cho Thụy Vương gia, không biết phu thê hai người giao tiếp với nhau bằng cách nào?"
~~ Cảnh tượng bốn~~
Li Hiên.
Hoa Quỷ: "Tầm, xin hỏi ngài một câu."
Tầm: "Mau nói!"
Hoa Quỷ: "Câu hỏi, có một con heo, nặng một trăm năm mươi cân, thế nhưng nó lại muốn đi qua một cây cầu độc mộc chỉ có thể chịu được trọng lượng năm mươi cân. Hỏi ngài, nó sẽ nghĩ ra cách gì để qua chiếc cầu độc mộc đó. À đúng rồi, dưới cầu độc mộc là vực sâu vạn trượng, không phải sông hồ, cho nên đừng nghĩ đến khả năng nó bơi qua."
Tầm: "Ta biết rồi, những lời ngươi vừa nói không phải là thừa thải sao? Nếu như ngươi chính là con heo nặng một trăm năm mươi cân đó, thử bơi qua sông xem, chẳng phải cũng chết chắc hay sao? Tiểu Võ, ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Võ: "Vương gia, xin thứ tội cho Đồng Võ ngu ngốc, câu hỏi này quá sâu xa, thuộc hạ vẫn chưa đoán ra được. Thế nhưng thuộc hạ cho rằng, con heo đó chắc vẫn đang đứng tại chỗ suy nghĩ, tới giờ chưa hề nghĩ ra cách nào khả dụng cả."
Lạc Bảo mãi tận sau này mới bất cẩn biết được chuyện đó, than dài một tiếng: "Đồng Võ à, ngươi đúng là thần tượng trong lòng ta, may là đầu heo đó là Hoa Quỷ chứ không phải ngươi!"
Hoa Quỷ: "Thôi bỏ đi, mụ mẫu dạ xoa này, rõ ràng đang muốn chơi ta, ta phải đi nói lí lẽ mới được!" Hoa Quỷ nhanh chóng rời khỏi.
Tầm: "Quả nhiên là câu đố của nàng ta, điều này không trách Hoa Quỷ được!"
Một lát sau, Hoa Quỷ lại quay về.
Hoa Quỷ: "Tiểu Võ, ta thật sự phục ngươi đấy, không ngờ đáp án lại giống như ngươi vừa nói, đáp án chính là con heo đó đến giờ vẫn chưa nghĩ ra."
Tầm và Tiểu Võ nghe xong, hai người ai nấy đều mồ hôi đầm đìa.
Hoa Quỷ: "Vẫn còn một câu đố nữa. Câu đố là, có một con heo muốn đi qua một chiếc cầu độc mộc, ai ngờ đi đến giữa cầu liền thấy phía trước có một con sói, đúng lúc đang định quay lại chạy trốn thì lại phát hiện phía sau là một con hổ. Trước sói sau hổ, cả hai đền muốn ăn thịt nó, vậy nó làm thế nào đi mất? Dưới chiếc cầu đó vẫn là vực sâu ngàn trượng."
Tầm và Tiểu Võ cảm thấy đầy nghi hoặc... tại sao lại là một con heo nữa?
Tầm: "Nếu như ngươi là con heo đó, ngươi sẽ nghĩ được cách gì để đi mất?"
Hoa Quỷ: "Nếu như ta là con heo đó, ta sẽ dùng đại pháp điểm huyệt Vô Tướng của mình, điểm huyệt con sói phía trước và con hổ phía sau, rồi đạp chúng xuống vực thẳm, mà bình thản bước đi mất."
Hoa Quỷ còn tiện thể múa vài chiêu đẹp mắt trong đại pháp điểm huyệt Vô Tướng của mình. Tầm và Tiểu Võ đều chán nản nhìn nhau. Nhân vật chính trong câu đố này là con heo, không ngờ lại thần kì tối mức biết sử dụng đại pháp điểm huyệt Vô Tướng. Giỏi!
Hoa Quỷ: "Ngài đúng là con hồ li đáng ghét, không ngờ lại hợp lực cùng mụ mẫu dạ xoa nhà ngài "chơi" ta!"
Tầm thầm than: "Bây giờ ngươi mới hiểu sao? Mấy câu này rõ ràng là đang muốn "chơi" ngươi, không ngờ ngươi lại ngốc chẳng khác gì con heo!"
Hoa Quỷ: "Thôi bỏ đi, không cần ngài nữa, ta hỏi Tiểu Võ. Tiểu Võ thấy thế nào?"
Tiểu Võ: "Xin lỗi, Hoa đại gia, Đồng Võ không phải là con heo, cho nên cũng không biết con heo đó nghĩ gì."
Hoa Quỷ: "Thôi bỏ đi, ta phải quay lại nói lí lẽ cùng với mụ mẫu dạ xoa đó!" Hoa Quỷ vội vã bỏ đi.
Tầm: "Đi, chúng ta cũng phải xem xem rốt cuộc con heo đó làm thế nào đi mất?"
Hai người liền nép mình trong đám hoa lá cây cỏ gần đình Quan Liên.
Tầm: "Ồ, thì ra con heo đó đã ngất đi mất. Hầy, Tiểu Võ, ngươi thấy có phải Hoa Quỷ cũng sắp ngất rồi không?"
Tiểu Võ: "Vương gia, khi gặp những câu đố kiểu này, đại đa số người ta đều nghĩ rằng con heo đó sẽ ngất đi mất, vừa rồi thuộc hạ không trả lời câu đố đó cho Hoa đại gia là vì sợ ngài ấy ngất tại chỗ."
"Ừm, thật không ngờ Tiểu Võ nhà ta lại là một cao nhân chưa được khai phá!" Tầm mỉm cười, thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.