Chương 51: NGOẠI TRUYỆN: Tiếng lòng Tầm (1)
Hoa Thanh Thần
12/11/2014
"Trần... Trần đại ca, Vương... Vương gia... và tướng... tướng quân... có ở... bên trong không? Hu hu... hu hu..."
"Tiểu Trác, có chuyện gì mà vội vã thế? Chạy đến mức thở không ra hơi, nói không thành câu, tướng quân đang ở bên trong liệu thương cho Vương gia."
"Xảy... xảy ra chuyện lớn rồi, vị công... vị công tử với bộ ria mép... cùng... cùng đến đây với Vương gia... đã xảy ra chuyện rồi!"
Bên ngoài, cuộc hội thoại giữa Trần Dũng và Tiểu Trác khiến Thượng Quan Tầm chẳng thể nào tiếp tục trị thương cùng Tiêu thúc nữa.
Giọng của Tiểu Trác bên ngoài ngày càng nhỏ đi, còn giọng của Trần Dũng lại lớn lên: "Ngươi nói gì hả?"
Thượng Quan Tầm dù ngồi trong phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng hỏi kinh ngạc của Trần Dũng, trong lòng thầm rủa một câu: "Chết tiệt! Người phụ nữ này, không biết lại gây ra chuyện ngu xuẩn gì đây? Kể từ khi bắt đầu chú ý, nàng ta chẳng yên phận lấy một ngày, lúc nào cũng đi gây họa khắp nơi, đúng là yêu tinh chuyên rước họa về nhà!"
"Tầm Nhi, đừng quá lo lắng! Vương phi người hiền tự có trời phù hộ, chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu. Nếu con dừng lại lúc này, công lực sẽ không thể nào hồi phục lại như trước kia nữa." Cảm nhận được lực cản bên trong cơ thể của Thượng Quan Tầm, Tiêu thúc vừa giúp Tầm vận công, vừa đưa lời khuyên giải.
"Tiêu thúc, hôm nay cứ tạm dừng ở đây thôi. Sau này, Tầm Nhi sẽ tự ngồi thiền điều khí, chuyện đêm nay đành phải giao lại cho người vậy." Lúc này, choán toàn bộ tâm trí Thượng Quan Tầm là hình bóng của người phụ nữ đó, hắn làm gì còn tâm tư đâu mà tiếp tục liệu thương, Tiêu thúc vốn không biết khả năng gây họa của người phụ nữ kia mạnh mẽ đến độ nào.
Thượng Quan Tầm cố gắng điều chỉnh khí huyết, đang vận khí ngăn lại ở đang điền, nhưng nhất thời không quay lại được, trong lúc hoang mang, ngài liền vận chân khí, vội vã ép khí ra khỏi đan điền, hít thở ba lần mới có thể điều hòa lại toàn bộ khí huyết. "Khụ khụ khụ..." Thượng Quan Tầm hoa khan vài tiếng, trong lòng thầm nghĩ, e là trong vài năm nữa mới có thể lấy lại được ba thành công lực này!
"Tầm Nhi..."
Đưa tay ra hiệu Tiêu thúc im lặng, Thượng Quan Tầm đứng dậy đi về phía chiếc ghế tựa lớn rồi ngồi xuống, sau đó lớn tiếng nói vọng ra phòng ngoài: "Trần Dũng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau đưa Tiểu Trác vào trong này nói chuyện!"
Vừa dứt lời, ngài liền thấy Trần Dũng dẫn theo Tiểu Trác mặt mày hoảng hốt tiến vào trong.
Tiểu Trác vừa nhìn thấy Thượng Quan Tầm đã quỳ rạp xuống đất, run rẩy bẩm báo: "Hồi bẩm... Vương gia, vị công tử có ria mép đến... đến cùng với ngài, ngài ấy đang..."
"Rốt cuộc người đó sao rồi? Nói mau!"
"Tất cả đều do lỗi của thuộc hạ, trên đường bê trà Cực lạc tán đến cho đám cô nương mới được đưa tới kia uống, không ngờ gặp vị công tử có ria mép đó..."
"Người đó uống rồi sao?" Tiểu Trác còn chưa nói hết, Thượng Quan Tầm đã đoán được kết quả sự việc. Chết tiệt! Người phụ nữ ngốc nghếch chẳng khác gì con heo này, cái gì không uốn lại đi uống thứ trà đó chứ!
Thượng Quan Tầm đập mạnh lên tay ghế, rồi xông thẳng ra ngoài.
"Vương gia!"
"Vương gia!"
"Vương gia!"
Bước ra khỏi cửa, Thượng Quan Tầm liền nghe thấy ba tiếng gọi đồng thời vang lên, hắn đột nhiên sực tỉnh, gần đây bản thân đã quá quan tâm đến nàng, không ngờ còn trở nên nông nổi đến quên cả chuyện không hỏi Tiểu Trác đã gặp nàng ở đâu.
Thượng Quan Tầm quay lại hỏi thì biết Hạ Chi Lạc đang ở Thanh Mộc Trúc, hơn nữa nàng ta uống tận hai cốc. Thượng Quan Tầm dặn dò Tiêu Thúc phá tất cả nữ nhân đi tìm. Trước khi đi, Tiêu thúc có đưa cho Thượng Quan Tầm một bình thuốc, nhận lấy thuốc giải, Tầm liền đề khí bay nhanh về phía Thanh Mộc Trúc.
Lúc đến Thanh Mộc Trúc, ngài không tìm thấy nàng. Trước khi tới đây, ngài đã liệu được nàng chắc chắn sẽ không đứng mãi ở đây. Ngài sắp bị người phụ nữ này ép cho phát điên lên rồi. Nếu trong vòng một canh giờ không dùng thuốc giải, nàng sẽ chết vì vỡ huyết quản. Kể từ khi có những Minh sĩ đầu tiên, người ta đã bắt đầu điều chế thứ thuốc này. Chết tiệt! Ngài lại quên, trước khi đi Hoa Quỷ đã nói công hiệu của thuốc sau khi uống một và hai cốc khác nhau thế nào. Nếu uống hai cốc, liệu dược tính có phát tác nhanh gấp đôi không?
"Hạ Chi Lạc, cô mau ra đây cho ta!"
"Hạ Chi Lạc, cô là đồ đầu heo, cô đang ở đâu, mau ra đây cho ta!"
"Hạ Chi Lạc, ta đếm đến ba, cô biết đường thì ra nhanh lên. Nếu ta đếm đến ba mà cô không xuất hiện, thì ta sẽ bắt cô phải gánh chịu hậu quả nặng nề đấy!"
"Một... hai... ba..."
Rốt cuộc ngài đang làm gì chứ? Tại sao lại làm mấy chuyện ngốc nghếch giống như nàng vậy?
Ngài đã tìm tất cả những nơi nàn hay tới chơi, nhưng vẫn chẳng hề thấy bóng dáng nàng đâu cả. Trên đường, ngài tình cờ gặp vài người phụ nữ, họ điều nói không nhìn thấy nàng. Ngài tức giận đấm mạnh vào thân cây cổ thụ trước mặt, ngài điên cuồng tới mức tìm cả trên cây. Ngài đã tổn hao quá nhiều chân khí! Nếu không tìm được người phụ nữ này, e là người chết trước sẽ là ngài.
Người phụ nữ chẳng khác đầu heo này rốt cuộc chết ở phương nào rồi? Chết tiệt! Nếu để ngài bắt được, nhất định ngài sẽ mắng cho nàng một trận nên thân. Sau đó sẽ nhốt nàng một mình trong thạch thất, bắt quay mặt vào tường tự hối.
Nhưng sau đó, ngài tự nhủ phải thật bình tĩnh. Đầm nước, nhất định là ở nơi đấy! Hình ảnh đầm nước vừa hiện lên trong đầu, ngày đã bay đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Từ xa, ngài đã thấy một phụ nữ, y phục xộc xệch đang nằm trên đất, không ngừng khỏa nước lạnh lên mặt, không cần nghĩ nhiều ngài biết đó chính là con heo ngốc nghếch chết tiệt của ngài. Heo, loài động vật mà nàng yêu thích nhất! Thật sự lúc này không thể tìm được từ nào xác thực với hình ảnh của nàng hơn nữa.
"Hả? Ha ha... tại sao ta vừa nhìn thấy ngài là cảm thấy hưng phấn nhỉ? Ha ha... ha ha..."
Nhìn thấy nàng nhoài lên thân người mình, hai má đỏ bừng bừng một cách dị thường do dược tính phát tác, thế mà nàng vẫn còn ngô nghê nói với ngài câu đó, Thượng Quan Tầm cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười. Ngài nói: "Cô đúng là người phụ nữ còn ngốc nghếch hơn cả heo, hưng phấn là bình thường, nếu cô không hưng phấn thì mới gọi là quái dị."
Ngà bước lại gần,hai tay vừa chạm vào người nàng, định đỡ nàng đứng dậy thì đã bị nàng đẩy mạnh ra.
"Câu nói vừa nãy của ngài là có ý gì hả?" Nụ cười đã tắt trên khuôn mặt nàng.
"Lại đây, mau dùng thuốc giải đi, uống xong là cô sẽ khỏi thôi!" Ngài không muốn lãng phí thời gian nói với nàng những điều không liên quan.
Khi định nắm tay nàng lần nữa,hai tay nàng đã ôm chặt lấy cổ ngài, y phục trên người cũng rơi xuống quá nửa, phần tóc ướt xòa trên ngực ngài. Nàng đột nhiên đưa mặt áp lại gần, nhìn ngài bằng đôi mắt mơ màng, say đắm, khẽ cau hai đầu mày, rồi nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Thuốc giải? Ta thật sự trúng độc rồi sao?"
Đối diện với bộ dạng gợi cảm khiến người ta khó lòng cưỡng lại của nàng, ngài hít một hơi thật sâu. May mà, thần trí của nàng vẫn còn khá tỉnh táo, nên ngài liền thực thà cho nàng biết: "Cô không bị trúng độc mà chỉ là uống nhầm một loại xuân dược có tên là Cực lạc tán."
Ngài vừa dứt lời, nàng lại cọ mặt vào ngực ngài, vào lúc ngài vừa cúi đầu xuống định xem thì miệng đã bị nàng chặn lại. Ngài chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân lại bị chặn miệng theo kiểu này.
Ngài cảm thấy cơ thể mình không thoải mái lắm! Á, đau quá! Người phụ nữ này không ngờ lại dám cắn mạnh vào bờ môi ngài!
Sau đó,nàng lại đẩy ngài ra, hung dữ chỉ thẳng vào mặt ngài rồi hỏi: "Nói mau, ngài đã từng đến kỉ viện chưa? Đã lên giường cùng mấy người phụ nữ rồi?"
Thông thường, khi một người đàn ông bị hỏi câu này, sắc mặt sẽ nhanh chóng biến đổi, khó chịu vô cùng và ngài tin sắc mặt mình cũng đã đưa ra đáp án tuyệt nhất. Đây vốn là chuyện mà một người phụ nữ thường làm khi thẩm vấn người đàn ông của mình xem có lăng nhăng bên ngoài hay không.
Ngài ca chặt đôi mày, suy nghĩ cặn kẽ hai vấn đề nàng hỏi. Câu Lan Viện? Đó chín là nơi mà Hoa Quỷ thường xuyên ghé thăm, thậm chí còn lưu luyến không rời. Và vấn đề thứ hai đã lên giường cùng mấy người phụ nữ rồi? Nghe xem, đến câu hỏi nàng bật ra lúc nào cũng khác biệt với những người phụ nữ khác. Những câu hỏi kiểu này, làm sao một người phụ nữ hiền thục có thể thốt ra được chứ? Nàng coi ngài là loại người gì vậy?
Ngài cốc mạnh một cái lên trán nàng, đưa lời nạt nộ: "Ăn nói linh tinh gì thế? Mau uống thuốc giải vào đi?"
"Ngài là đồ đầu heo!"
Ngài đang định đổ thuốc giải đưa cho nàng uống thì đầu ngài bỗng đau như búa bổ trước giọng nói thần sầu của nàng.
"Một câu hỏi đơn giản vậy mà ngài cũng phải suy nghĩ lâu thế hả? Ngài đúng là con heo chết tiệt!" Nàng lại thét lên, đưa lời mắng mỏ tiếp.
Lúc này thật không thích hợp để truy hỏi vấn đề này, lẽ nào nàng không biết sức khỏe, tính mạng của bản thân mới quan trọng hơn sao? Bấc giác, lửa giận tuông trào, ngài vừa nghĩ phải cho nàng một trận để chừa cái thói ghen tuông này, không ngờ ngay giây sau, nàng đã xông thẳng tới...
Ngài cũng không nghĩ rằng, có một ngày, mình lại nằm trên cành cây cổ thụ để thưởng thức phong cảnh xung quanh nhưng lại theo một phong thái hoàn toàn khác lạ. Ngài âu yếm nhìn tiểu yêu tinh trong lòng mình, rồi nhìn cây cổ thụ cao lớn trước mặt, thật sự không biết hàng ngày làm thế nào mà nàng leo lên đây được.
Nghí ngoáy nghịch lọn tóc mềm mại và sáng bóng của nàng trong tay, ngài đưa lên môi, mùi thơm dịu nhẹ, hoàn toàn khác mùi hương son phấn nồng nặc và mùi tinh dầu khó chịu của những người phụ nữ khác.
Nàng khẽ cử động, y phục rơi xuống, ngài giúp nàng chỉnh lại y phục, còn nàng cũng ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng ngài, ngủ ngon lành như một chú heo ngốc. Đáng yêu quá!
Thuốc giải mà Tiêu thúc đưa không dùng đến, bây giờ cũng chẳng biết rơi đâu mắt rồi. Ngài đưa tay tìm ở cành cây cạnh bên, liền tóm được hai miếng vải kỳ quái, bất giác bật cười thành tiếng. Lúc vừa mới cởi áo ngoài của nàng, ngài đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thứ đồ này. Lẽ nào, vì quá lâu rồi không động đến phụ nữ cho nên ngài chẳng biết được chiếc yếm của họ đã thay đổi kiểu dáng thành ra thế này? Còn có một thứ nữa, nói là quần lửng thì hơi ngắn quá, kiểu dáng thì kì quái, cái này rốt cuộc được mặt thế nào chứ?
Ngài đưa tay sờ cằm, cảm giác đau đớn dường như vẫn còn, cúi đầu xuống nhìn lồng ngực, vết răng còn in đậm. Hầy, đây chính là kiệt tác của tiểu yêu tinh nửa heo nửa cẩu đây mà! Ngài ôm nàng vào lòng chặt hơn trước, sau cùng vẫn là đã để cho nàng được toại nguyện.
Kể từ khi khiến nàng bị thương ở vườn mai, trong vô thức, ngài càng lúc càng thêm quan tâm đến nàng, đồng thời cũng có cảm tình với nàng nhiều hơn trước. Sau lần nói chuyện trong Li Hiên, ngài thật sự không muốn tin nàng chính là Hạ Chi Lạc, thế nhưng câu nói "tự lo lấy thân" mà ngài nói vào đêm tân hôn, lại khiến ngài không thể không thừa nhận sự thật trước mắt. Lần này, ngài đưa nàng tới Hoàng lăng cũng vì rất nhiều lí do, trong đó phần nhiều là vì muốn nàng thấu hiểu mọi thứ có liên quan đến ngài, và ngài biết cũng đã đến lúc hai người bắt đầu cuộc sống của phu thê thông thường rồi.
"Tiểu Trác, có chuyện gì mà vội vã thế? Chạy đến mức thở không ra hơi, nói không thành câu, tướng quân đang ở bên trong liệu thương cho Vương gia."
"Xảy... xảy ra chuyện lớn rồi, vị công... vị công tử với bộ ria mép... cùng... cùng đến đây với Vương gia... đã xảy ra chuyện rồi!"
Bên ngoài, cuộc hội thoại giữa Trần Dũng và Tiểu Trác khiến Thượng Quan Tầm chẳng thể nào tiếp tục trị thương cùng Tiêu thúc nữa.
Giọng của Tiểu Trác bên ngoài ngày càng nhỏ đi, còn giọng của Trần Dũng lại lớn lên: "Ngươi nói gì hả?"
Thượng Quan Tầm dù ngồi trong phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng hỏi kinh ngạc của Trần Dũng, trong lòng thầm rủa một câu: "Chết tiệt! Người phụ nữ này, không biết lại gây ra chuyện ngu xuẩn gì đây? Kể từ khi bắt đầu chú ý, nàng ta chẳng yên phận lấy một ngày, lúc nào cũng đi gây họa khắp nơi, đúng là yêu tinh chuyên rước họa về nhà!"
"Tầm Nhi, đừng quá lo lắng! Vương phi người hiền tự có trời phù hộ, chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu. Nếu con dừng lại lúc này, công lực sẽ không thể nào hồi phục lại như trước kia nữa." Cảm nhận được lực cản bên trong cơ thể của Thượng Quan Tầm, Tiêu thúc vừa giúp Tầm vận công, vừa đưa lời khuyên giải.
"Tiêu thúc, hôm nay cứ tạm dừng ở đây thôi. Sau này, Tầm Nhi sẽ tự ngồi thiền điều khí, chuyện đêm nay đành phải giao lại cho người vậy." Lúc này, choán toàn bộ tâm trí Thượng Quan Tầm là hình bóng của người phụ nữ đó, hắn làm gì còn tâm tư đâu mà tiếp tục liệu thương, Tiêu thúc vốn không biết khả năng gây họa của người phụ nữ kia mạnh mẽ đến độ nào.
Thượng Quan Tầm cố gắng điều chỉnh khí huyết, đang vận khí ngăn lại ở đang điền, nhưng nhất thời không quay lại được, trong lúc hoang mang, ngài liền vận chân khí, vội vã ép khí ra khỏi đan điền, hít thở ba lần mới có thể điều hòa lại toàn bộ khí huyết. "Khụ khụ khụ..." Thượng Quan Tầm hoa khan vài tiếng, trong lòng thầm nghĩ, e là trong vài năm nữa mới có thể lấy lại được ba thành công lực này!
"Tầm Nhi..."
Đưa tay ra hiệu Tiêu thúc im lặng, Thượng Quan Tầm đứng dậy đi về phía chiếc ghế tựa lớn rồi ngồi xuống, sau đó lớn tiếng nói vọng ra phòng ngoài: "Trần Dũng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau đưa Tiểu Trác vào trong này nói chuyện!"
Vừa dứt lời, ngài liền thấy Trần Dũng dẫn theo Tiểu Trác mặt mày hoảng hốt tiến vào trong.
Tiểu Trác vừa nhìn thấy Thượng Quan Tầm đã quỳ rạp xuống đất, run rẩy bẩm báo: "Hồi bẩm... Vương gia, vị công tử có ria mép đến... đến cùng với ngài, ngài ấy đang..."
"Rốt cuộc người đó sao rồi? Nói mau!"
"Tất cả đều do lỗi của thuộc hạ, trên đường bê trà Cực lạc tán đến cho đám cô nương mới được đưa tới kia uống, không ngờ gặp vị công tử có ria mép đó..."
"Người đó uống rồi sao?" Tiểu Trác còn chưa nói hết, Thượng Quan Tầm đã đoán được kết quả sự việc. Chết tiệt! Người phụ nữ ngốc nghếch chẳng khác gì con heo này, cái gì không uốn lại đi uống thứ trà đó chứ!
Thượng Quan Tầm đập mạnh lên tay ghế, rồi xông thẳng ra ngoài.
"Vương gia!"
"Vương gia!"
"Vương gia!"
Bước ra khỏi cửa, Thượng Quan Tầm liền nghe thấy ba tiếng gọi đồng thời vang lên, hắn đột nhiên sực tỉnh, gần đây bản thân đã quá quan tâm đến nàng, không ngờ còn trở nên nông nổi đến quên cả chuyện không hỏi Tiểu Trác đã gặp nàng ở đâu.
Thượng Quan Tầm quay lại hỏi thì biết Hạ Chi Lạc đang ở Thanh Mộc Trúc, hơn nữa nàng ta uống tận hai cốc. Thượng Quan Tầm dặn dò Tiêu Thúc phá tất cả nữ nhân đi tìm. Trước khi đi, Tiêu thúc có đưa cho Thượng Quan Tầm một bình thuốc, nhận lấy thuốc giải, Tầm liền đề khí bay nhanh về phía Thanh Mộc Trúc.
Lúc đến Thanh Mộc Trúc, ngài không tìm thấy nàng. Trước khi tới đây, ngài đã liệu được nàng chắc chắn sẽ không đứng mãi ở đây. Ngài sắp bị người phụ nữ này ép cho phát điên lên rồi. Nếu trong vòng một canh giờ không dùng thuốc giải, nàng sẽ chết vì vỡ huyết quản. Kể từ khi có những Minh sĩ đầu tiên, người ta đã bắt đầu điều chế thứ thuốc này. Chết tiệt! Ngài lại quên, trước khi đi Hoa Quỷ đã nói công hiệu của thuốc sau khi uống một và hai cốc khác nhau thế nào. Nếu uống hai cốc, liệu dược tính có phát tác nhanh gấp đôi không?
"Hạ Chi Lạc, cô mau ra đây cho ta!"
"Hạ Chi Lạc, cô là đồ đầu heo, cô đang ở đâu, mau ra đây cho ta!"
"Hạ Chi Lạc, ta đếm đến ba, cô biết đường thì ra nhanh lên. Nếu ta đếm đến ba mà cô không xuất hiện, thì ta sẽ bắt cô phải gánh chịu hậu quả nặng nề đấy!"
"Một... hai... ba..."
Rốt cuộc ngài đang làm gì chứ? Tại sao lại làm mấy chuyện ngốc nghếch giống như nàng vậy?
Ngài đã tìm tất cả những nơi nàn hay tới chơi, nhưng vẫn chẳng hề thấy bóng dáng nàng đâu cả. Trên đường, ngài tình cờ gặp vài người phụ nữ, họ điều nói không nhìn thấy nàng. Ngài tức giận đấm mạnh vào thân cây cổ thụ trước mặt, ngài điên cuồng tới mức tìm cả trên cây. Ngài đã tổn hao quá nhiều chân khí! Nếu không tìm được người phụ nữ này, e là người chết trước sẽ là ngài.
Người phụ nữ chẳng khác đầu heo này rốt cuộc chết ở phương nào rồi? Chết tiệt! Nếu để ngài bắt được, nhất định ngài sẽ mắng cho nàng một trận nên thân. Sau đó sẽ nhốt nàng một mình trong thạch thất, bắt quay mặt vào tường tự hối.
Nhưng sau đó, ngài tự nhủ phải thật bình tĩnh. Đầm nước, nhất định là ở nơi đấy! Hình ảnh đầm nước vừa hiện lên trong đầu, ngày đã bay đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Từ xa, ngài đã thấy một phụ nữ, y phục xộc xệch đang nằm trên đất, không ngừng khỏa nước lạnh lên mặt, không cần nghĩ nhiều ngài biết đó chính là con heo ngốc nghếch chết tiệt của ngài. Heo, loài động vật mà nàng yêu thích nhất! Thật sự lúc này không thể tìm được từ nào xác thực với hình ảnh của nàng hơn nữa.
"Hả? Ha ha... tại sao ta vừa nhìn thấy ngài là cảm thấy hưng phấn nhỉ? Ha ha... ha ha..."
Nhìn thấy nàng nhoài lên thân người mình, hai má đỏ bừng bừng một cách dị thường do dược tính phát tác, thế mà nàng vẫn còn ngô nghê nói với ngài câu đó, Thượng Quan Tầm cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười. Ngài nói: "Cô đúng là người phụ nữ còn ngốc nghếch hơn cả heo, hưng phấn là bình thường, nếu cô không hưng phấn thì mới gọi là quái dị."
Ngà bước lại gần,hai tay vừa chạm vào người nàng, định đỡ nàng đứng dậy thì đã bị nàng đẩy mạnh ra.
"Câu nói vừa nãy của ngài là có ý gì hả?" Nụ cười đã tắt trên khuôn mặt nàng.
"Lại đây, mau dùng thuốc giải đi, uống xong là cô sẽ khỏi thôi!" Ngài không muốn lãng phí thời gian nói với nàng những điều không liên quan.
Khi định nắm tay nàng lần nữa,hai tay nàng đã ôm chặt lấy cổ ngài, y phục trên người cũng rơi xuống quá nửa, phần tóc ướt xòa trên ngực ngài. Nàng đột nhiên đưa mặt áp lại gần, nhìn ngài bằng đôi mắt mơ màng, say đắm, khẽ cau hai đầu mày, rồi nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Thuốc giải? Ta thật sự trúng độc rồi sao?"
Đối diện với bộ dạng gợi cảm khiến người ta khó lòng cưỡng lại của nàng, ngài hít một hơi thật sâu. May mà, thần trí của nàng vẫn còn khá tỉnh táo, nên ngài liền thực thà cho nàng biết: "Cô không bị trúng độc mà chỉ là uống nhầm một loại xuân dược có tên là Cực lạc tán."
Ngài vừa dứt lời, nàng lại cọ mặt vào ngực ngài, vào lúc ngài vừa cúi đầu xuống định xem thì miệng đã bị nàng chặn lại. Ngài chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân lại bị chặn miệng theo kiểu này.
Ngài cảm thấy cơ thể mình không thoải mái lắm! Á, đau quá! Người phụ nữ này không ngờ lại dám cắn mạnh vào bờ môi ngài!
Sau đó,nàng lại đẩy ngài ra, hung dữ chỉ thẳng vào mặt ngài rồi hỏi: "Nói mau, ngài đã từng đến kỉ viện chưa? Đã lên giường cùng mấy người phụ nữ rồi?"
Thông thường, khi một người đàn ông bị hỏi câu này, sắc mặt sẽ nhanh chóng biến đổi, khó chịu vô cùng và ngài tin sắc mặt mình cũng đã đưa ra đáp án tuyệt nhất. Đây vốn là chuyện mà một người phụ nữ thường làm khi thẩm vấn người đàn ông của mình xem có lăng nhăng bên ngoài hay không.
Ngài ca chặt đôi mày, suy nghĩ cặn kẽ hai vấn đề nàng hỏi. Câu Lan Viện? Đó chín là nơi mà Hoa Quỷ thường xuyên ghé thăm, thậm chí còn lưu luyến không rời. Và vấn đề thứ hai đã lên giường cùng mấy người phụ nữ rồi? Nghe xem, đến câu hỏi nàng bật ra lúc nào cũng khác biệt với những người phụ nữ khác. Những câu hỏi kiểu này, làm sao một người phụ nữ hiền thục có thể thốt ra được chứ? Nàng coi ngài là loại người gì vậy?
Ngài cốc mạnh một cái lên trán nàng, đưa lời nạt nộ: "Ăn nói linh tinh gì thế? Mau uống thuốc giải vào đi?"
"Ngài là đồ đầu heo!"
Ngài đang định đổ thuốc giải đưa cho nàng uống thì đầu ngài bỗng đau như búa bổ trước giọng nói thần sầu của nàng.
"Một câu hỏi đơn giản vậy mà ngài cũng phải suy nghĩ lâu thế hả? Ngài đúng là con heo chết tiệt!" Nàng lại thét lên, đưa lời mắng mỏ tiếp.
Lúc này thật không thích hợp để truy hỏi vấn đề này, lẽ nào nàng không biết sức khỏe, tính mạng của bản thân mới quan trọng hơn sao? Bấc giác, lửa giận tuông trào, ngài vừa nghĩ phải cho nàng một trận để chừa cái thói ghen tuông này, không ngờ ngay giây sau, nàng đã xông thẳng tới...
Ngài cũng không nghĩ rằng, có một ngày, mình lại nằm trên cành cây cổ thụ để thưởng thức phong cảnh xung quanh nhưng lại theo một phong thái hoàn toàn khác lạ. Ngài âu yếm nhìn tiểu yêu tinh trong lòng mình, rồi nhìn cây cổ thụ cao lớn trước mặt, thật sự không biết hàng ngày làm thế nào mà nàng leo lên đây được.
Nghí ngoáy nghịch lọn tóc mềm mại và sáng bóng của nàng trong tay, ngài đưa lên môi, mùi thơm dịu nhẹ, hoàn toàn khác mùi hương son phấn nồng nặc và mùi tinh dầu khó chịu của những người phụ nữ khác.
Nàng khẽ cử động, y phục rơi xuống, ngài giúp nàng chỉnh lại y phục, còn nàng cũng ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng ngài, ngủ ngon lành như một chú heo ngốc. Đáng yêu quá!
Thuốc giải mà Tiêu thúc đưa không dùng đến, bây giờ cũng chẳng biết rơi đâu mắt rồi. Ngài đưa tay tìm ở cành cây cạnh bên, liền tóm được hai miếng vải kỳ quái, bất giác bật cười thành tiếng. Lúc vừa mới cởi áo ngoài của nàng, ngài đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thứ đồ này. Lẽ nào, vì quá lâu rồi không động đến phụ nữ cho nên ngài chẳng biết được chiếc yếm của họ đã thay đổi kiểu dáng thành ra thế này? Còn có một thứ nữa, nói là quần lửng thì hơi ngắn quá, kiểu dáng thì kì quái, cái này rốt cuộc được mặt thế nào chứ?
Ngài đưa tay sờ cằm, cảm giác đau đớn dường như vẫn còn, cúi đầu xuống nhìn lồng ngực, vết răng còn in đậm. Hầy, đây chính là kiệt tác của tiểu yêu tinh nửa heo nửa cẩu đây mà! Ngài ôm nàng vào lòng chặt hơn trước, sau cùng vẫn là đã để cho nàng được toại nguyện.
Kể từ khi khiến nàng bị thương ở vườn mai, trong vô thức, ngài càng lúc càng thêm quan tâm đến nàng, đồng thời cũng có cảm tình với nàng nhiều hơn trước. Sau lần nói chuyện trong Li Hiên, ngài thật sự không muốn tin nàng chính là Hạ Chi Lạc, thế nhưng câu nói "tự lo lấy thân" mà ngài nói vào đêm tân hôn, lại khiến ngài không thể không thừa nhận sự thật trước mắt. Lần này, ngài đưa nàng tới Hoàng lăng cũng vì rất nhiều lí do, trong đó phần nhiều là vì muốn nàng thấu hiểu mọi thứ có liên quan đến ngài, và ngài biết cũng đã đến lúc hai người bắt đầu cuộc sống của phu thê thông thường rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.