Lên Giường Với Sếp (In Bed With The Boss)
Chương 8
Sharon Kendrick
28/07/2020
Cuối tuần là ngày tồi tệ nhất, theo nhận định của Blake. Ít nhất những ngày trong tuần, hầu hết ban ngày là ở văn phòng và dành buổi tối cho sinh hoạt cá nhân. Riêng ngày thứ bảy đầu tiên cả hai sống cùng nhau dưới một mái nhà khiến anh cảm giác giống như con hổ bị nhốt trong lồng không có nơi nào để đi.
(*ngụ ý chỉ tù túng, ép buộc*)
Anh gần như đâm sầm vào cô ngay bên ngoài phòng tắm, huyết áp anh bắn vọt lên tận trần nhà. Chẳng kính, chẳng nội y, anh giận dữ nghĩ. Tứ chi thon dài nhợt nhạt sáng lấp lánh nhờ giọt nước đọng lại, và tóc cô rủ xuống như thác đổ luồng qua vai dính sát vào bầu ngực cô thật khiêu gợi.
“Em không thể không mặc quần áo mà ngang nhiên lang thang khắp nhà?” anh gầm gừ.
“Em sắp thực hiện chính xác điều đó nếu như anh không chặn em.” Cô vặn lại, nhưng hai má nóng bừng. Cô không bỏ qua đôi mắt anh dần đục ngầu, cũng không bỏ sót cái nhìn đói khát lướt nhanh trên mặt anh. “Nếu anh không có ý để cho em qua.”
“Hài lòng làm sao!” anh nói mỉa mai, nhưng thậm chí khi anh ép mình vào tường nhường đường cô đi, anh vẫn cảm thấy hơi người ấm nóng tỏa ra từ cơ thể cô trong chiếc khăn tắm.
“Cảm ơn” cô nói, sự gần gũi ngắn ngủi cũng đủ đánh thức bản tính phụ nữ nơi cô, đồng thời phát hiện rõ bản chất đàn ông nơi anh, những đường nét mạnh mẽ, và cơ bắp cuồn cuộn của đùi anh hằn lên qua chiếc quần jean anh đang mặc.
Đôi tay run rẩy đóng cửa phòng ngủ đang cố che giấu cảm giác nhoi nhói ở ngực cô. Cuối cùng thừa nhận anh không hề miễn nhiễm đối với cô - cũng như không phải cô đối với anh. Trong sâu thẳm cô nghĩ anh ghét để bản thân bị tác động bởi một người phụ nữ mà anh xem thường rất nhiều.
Anh đang tận hưởng vị đậm đà của ly cà phê trong phòng khách, ngước lên khi cô bước vào phòng, tự hỏi cô lấy đâu ra cái tài luôn khiến anh muốn kéo lê cô đến giường nhiều như thế. Anh đấu tranh gạt bỏ những ý nghĩ vẩn vơ giống mọi khi, và cố tập trung vào cô với một nụ cười dịu dàng.
“Tuần đầu tiên em làm việc như thế nào?”
Cô nheo mắt nghi ngờ. Sắp có một lời chỉ trích đang nhắm vào cô ư? “Em rất thích.”
“Mặc dù không thoải mái so với nghề người mẫu, phải không?”
“Không. Nhưng nó đáng trân trọng hơn khi người ta đánh giá năng lực làm việc của em, chứ không phải soi xét em trông ra sao, hình dáng em như thế nào.”
Anh cau mày bất ngờ. Anh đã không bao giờ nghĩ theo cách đó. “Nhưng lương bổng không tốt bằng.”
“Tiền bạc không phải là mọi thứ.” cô phản bác vì lòng kiêu hãnh đang bị thách thức. Và cô sẽ cho anh thấy cô làm việc chăm chỉ ra sao! “Er, Blake?”
“Chuyện gì Josephine?”
Ước chi anh không thường tiếp nhận mọi chuyện bằng tông điệu chua chát khủng khiếp đến vậy!
“Em... er” cô nhận ra cái nhìn dò hỏi lạnh băng từ anh. “Em có một kế hoạch đầu tư cho anh. Uhm, đại loại như vậy.”
Tâm trí anh rong đuổi theo chuyến phiêu lưu tình ái. Anh có thể nghĩ ra một vài dự định mà anh không có ý kiến gì khi cô là một trong số chúng. “Thật sao? Về cái gì?”
“Việc giữa anh và em.”
Anh trao cô cái nhìn lồ lộ thích thú đang cố che đậy. “Thật khó có thể đợi chờ” anh thì thầm.
“Anh nhớ Giuseppi Rossi không?” cô thốt lên, nhìn vào nụ cười dễ ghét của anh.
Anh cau mày tìm kiếm mảnh ký ức của mình. “Gã hóa học trẻ tuổi người Ý nghiên cứu các hợp chất hóa học?”
“Chính xác. Anh ấy đã gọi đến văn phòng vài lần.”
“Và em đã trò chuyện với hắn ta?” miệng anh cong lên. Anh có thể tưởng tượng - gã người Ý ấy trông giống những tên bóng bẩy trong phim ảnh nhiều hơn là một gã cầm một ống thí nghiệm trong tay.
“Đúng.” Cô hít sâu vào. “Blake. Anh ấy nói anh không chịu gặp anh ấy -”
“Bởi điều đó chẳng cần thiết.” Anh nôn nóng xen vào, ngay lập tức hiểu ra cuộc thảo luận này sẽ dẫn đến đâu. “Anh không có dự định bảo lãnh cho những nghiên cứu của hắn, Josephine - vậy nếu đó là những gì em sắp hỏi anh, sau đó em nên giữ sức thì tốt hơn.”
“Nhưng anh ta có tài!” cô tranh luận, lờ đi tia nhìn cảnh cáo trong mắt anh.
“Thuốc diệt cỏ hữu cơ mà anh ta đang thử nghiệm nghe như một cuộc cách mạng lớn!”
“Oh, chỉ một tuần làm việc và em đã trở thành một chuyên gia rồi cơ đấy!”
“Xin đừng tỏ thái độ bề trên đối với em, Blake”
“Anh đang cố bảo em nó như thế nào, Josephine - và nó không chỉ là loại kế hoạch anh muốn bản thân mình dính líu vào”
“Ý kiến của em sẽ không được tính đến?”
“Tại sao nó nên như vậy?” anh ngạo mạn hỏi
“Sẽ có sự khác biệt không khi em có tấm bằng kinh doanh?”
Anh thấy ấn tượng trước sự kiên trì của cô, nhưng còn lâu anh mới thể hiện điều đó. “Đó là giả thuyết, không thực tiễn chút nào.”
“Mọi người thường nói với chúng ta rằng thỉnh thoảng - chỉ thỉnh thoảng - chúng ta nên hành động theo bản năng, và bản năng đang mách bảo em đây là một ý tưởng tuyệt vời.”
“Anh nói không, Josephine.” Anh gầm lên. “Kinh nghiệm bản thân anh chống lại cái bản năng của em. Tin anh đi. Anh luôn đúng.”
Cảm giác như bị đấm gãy răng. Cái cách anh gạt phăng ý tưởng, mà còn thiếu niềm tin vào sự đánh giá của cô đã khơi mào cho ngọn lửa hờn trong lòng cô.
“Em sẽ chứng minh anh hoàn toàn sai, Blake” Cô thách thức kịch liệt.
(*ngụ ý chỉ tù túng, ép buộc*)
Anh gần như đâm sầm vào cô ngay bên ngoài phòng tắm, huyết áp anh bắn vọt lên tận trần nhà. Chẳng kính, chẳng nội y, anh giận dữ nghĩ. Tứ chi thon dài nhợt nhạt sáng lấp lánh nhờ giọt nước đọng lại, và tóc cô rủ xuống như thác đổ luồng qua vai dính sát vào bầu ngực cô thật khiêu gợi.
“Em không thể không mặc quần áo mà ngang nhiên lang thang khắp nhà?” anh gầm gừ.
“Em sắp thực hiện chính xác điều đó nếu như anh không chặn em.” Cô vặn lại, nhưng hai má nóng bừng. Cô không bỏ qua đôi mắt anh dần đục ngầu, cũng không bỏ sót cái nhìn đói khát lướt nhanh trên mặt anh. “Nếu anh không có ý để cho em qua.”
“Hài lòng làm sao!” anh nói mỉa mai, nhưng thậm chí khi anh ép mình vào tường nhường đường cô đi, anh vẫn cảm thấy hơi người ấm nóng tỏa ra từ cơ thể cô trong chiếc khăn tắm.
“Cảm ơn” cô nói, sự gần gũi ngắn ngủi cũng đủ đánh thức bản tính phụ nữ nơi cô, đồng thời phát hiện rõ bản chất đàn ông nơi anh, những đường nét mạnh mẽ, và cơ bắp cuồn cuộn của đùi anh hằn lên qua chiếc quần jean anh đang mặc.
Đôi tay run rẩy đóng cửa phòng ngủ đang cố che giấu cảm giác nhoi nhói ở ngực cô. Cuối cùng thừa nhận anh không hề miễn nhiễm đối với cô - cũng như không phải cô đối với anh. Trong sâu thẳm cô nghĩ anh ghét để bản thân bị tác động bởi một người phụ nữ mà anh xem thường rất nhiều.
Anh đang tận hưởng vị đậm đà của ly cà phê trong phòng khách, ngước lên khi cô bước vào phòng, tự hỏi cô lấy đâu ra cái tài luôn khiến anh muốn kéo lê cô đến giường nhiều như thế. Anh đấu tranh gạt bỏ những ý nghĩ vẩn vơ giống mọi khi, và cố tập trung vào cô với một nụ cười dịu dàng.
“Tuần đầu tiên em làm việc như thế nào?”
Cô nheo mắt nghi ngờ. Sắp có một lời chỉ trích đang nhắm vào cô ư? “Em rất thích.”
“Mặc dù không thoải mái so với nghề người mẫu, phải không?”
“Không. Nhưng nó đáng trân trọng hơn khi người ta đánh giá năng lực làm việc của em, chứ không phải soi xét em trông ra sao, hình dáng em như thế nào.”
Anh cau mày bất ngờ. Anh đã không bao giờ nghĩ theo cách đó. “Nhưng lương bổng không tốt bằng.”
“Tiền bạc không phải là mọi thứ.” cô phản bác vì lòng kiêu hãnh đang bị thách thức. Và cô sẽ cho anh thấy cô làm việc chăm chỉ ra sao! “Er, Blake?”
“Chuyện gì Josephine?”
Ước chi anh không thường tiếp nhận mọi chuyện bằng tông điệu chua chát khủng khiếp đến vậy!
“Em... er” cô nhận ra cái nhìn dò hỏi lạnh băng từ anh. “Em có một kế hoạch đầu tư cho anh. Uhm, đại loại như vậy.”
Tâm trí anh rong đuổi theo chuyến phiêu lưu tình ái. Anh có thể nghĩ ra một vài dự định mà anh không có ý kiến gì khi cô là một trong số chúng. “Thật sao? Về cái gì?”
“Việc giữa anh và em.”
Anh trao cô cái nhìn lồ lộ thích thú đang cố che đậy. “Thật khó có thể đợi chờ” anh thì thầm.
“Anh nhớ Giuseppi Rossi không?” cô thốt lên, nhìn vào nụ cười dễ ghét của anh.
Anh cau mày tìm kiếm mảnh ký ức của mình. “Gã hóa học trẻ tuổi người Ý nghiên cứu các hợp chất hóa học?”
“Chính xác. Anh ấy đã gọi đến văn phòng vài lần.”
“Và em đã trò chuyện với hắn ta?” miệng anh cong lên. Anh có thể tưởng tượng - gã người Ý ấy trông giống những tên bóng bẩy trong phim ảnh nhiều hơn là một gã cầm một ống thí nghiệm trong tay.
“Đúng.” Cô hít sâu vào. “Blake. Anh ấy nói anh không chịu gặp anh ấy -”
“Bởi điều đó chẳng cần thiết.” Anh nôn nóng xen vào, ngay lập tức hiểu ra cuộc thảo luận này sẽ dẫn đến đâu. “Anh không có dự định bảo lãnh cho những nghiên cứu của hắn, Josephine - vậy nếu đó là những gì em sắp hỏi anh, sau đó em nên giữ sức thì tốt hơn.”
“Nhưng anh ta có tài!” cô tranh luận, lờ đi tia nhìn cảnh cáo trong mắt anh.
“Thuốc diệt cỏ hữu cơ mà anh ta đang thử nghiệm nghe như một cuộc cách mạng lớn!”
“Oh, chỉ một tuần làm việc và em đã trở thành một chuyên gia rồi cơ đấy!”
“Xin đừng tỏ thái độ bề trên đối với em, Blake”
“Anh đang cố bảo em nó như thế nào, Josephine - và nó không chỉ là loại kế hoạch anh muốn bản thân mình dính líu vào”
“Ý kiến của em sẽ không được tính đến?”
“Tại sao nó nên như vậy?” anh ngạo mạn hỏi
“Sẽ có sự khác biệt không khi em có tấm bằng kinh doanh?”
Anh thấy ấn tượng trước sự kiên trì của cô, nhưng còn lâu anh mới thể hiện điều đó. “Đó là giả thuyết, không thực tiễn chút nào.”
“Mọi người thường nói với chúng ta rằng thỉnh thoảng - chỉ thỉnh thoảng - chúng ta nên hành động theo bản năng, và bản năng đang mách bảo em đây là một ý tưởng tuyệt vời.”
“Anh nói không, Josephine.” Anh gầm lên. “Kinh nghiệm bản thân anh chống lại cái bản năng của em. Tin anh đi. Anh luôn đúng.”
Cảm giác như bị đấm gãy răng. Cái cách anh gạt phăng ý tưởng, mà còn thiếu niềm tin vào sự đánh giá của cô đã khơi mào cho ngọn lửa hờn trong lòng cô.
“Em sẽ chứng minh anh hoàn toàn sai, Blake” Cô thách thức kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.