Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!
Chương 24: Lưu manh, cặn bã
Thiên Diệp Vũ
28/03/2021
Trả lời cô chỉ là một sự yên tĩnh.
Trương Tuyết Y tưởng anh ngủ rồi nên cũng không hỏi tiếp nữa.
Nhưng năm phút sau Dương Nhất Thiên lại nói.
"Hôm qua anh đi tới phòng em, thấy em đang cãi nhau với một phục vụ, còn đá bay anh ta ra ngoài. Lúc đưa tới bệnh viện thì bị gãy tay. Sau đó em liền nhào vào đánh Huyết Tư Vũ cho mặt mũi sưng bầm dập, nhìn không tài nào nhận ra được.
Một lúc sau ngăn em lại được thì mọi người về hết, chỉ để lại em cho anh đưa về. Anh đành phải chở em về. Nhưng mà lúc trên đường em lại làm mọi hành động để câu dẫn anh, hại anh mất khống chế suýt nữa gây tai nạn.
Về tới biệt thự thì em bắt đầu làm nũng, đòi ăn cơm anh nấu. Anh đương nhiên phải ủy khuất bản thân mình nấu cho em rồi.
Nhưng em thật là một người không biết ơn, ăn xong liền kéo anh lên lầu rồi trói vào ghế. Sau đó lấy đủ thứ mỹ phẩm bôi bôi trét trét lên mặt anh.
Rồi nhào tới hôn tới tấp, hôn tới không biết trời đất là gì.
Sau đó lại lăn ra ngủ, anh đành phải vào nhà vệ sinh tẩy trang. Nhưng mà vừa bước lên giường chuẩn bị đi ngủ thì em lại quay ra cởi áo quần áo anh ra.
Nhào tới như hận không thể đem anh ăn sạch, rồi đem anh cắn thành như vậy, em xem, khắp nơi trên người anh đều là dấu hôn.
Em còn tự động cởi quần áo mình ra rồi nằm lên người anh, lúc anh ôm em vào lòng thì em lại hét lên có người giở trò đồi bại...
Haiz, Y Y, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này anh làm ăn được với người ta.
Một tổng tài như anh mà lại bị một cô gái đùa bỡn như vậy.
Em cứ như vậy chắc có ngày "người anh em" của anh không lên được mất..."
Dương Nhất Thiên vẫn thao thao bất tuyệt mà không biết cô gái đang vùi đầu trong chăn bên cạnh giờ đây mặt đã đỏ như quả gấc.
Trương Tuyết Y hận không thể đào một cái lỗ rồi chui xuống luôn, thật quá mất mặt!
Đối với lời nói của Dương Nhất Thiên thì Trương Tuyết Y không mảy may nghi ngờ, hoàn toàn tin tưởng.
Chỉ cảm thấy mình thật lưu manh, cặn bã.
Cô vậy mà có một ngày lại đè anh ra rồi làm như vậy.
Trương Tuyết Y quay người lại vùi vào ngực anh, giọng nói ngại ngùng.
"Đừng nói nữa..."
Dương Nhất Thiên cuối cùng cũng ngừng lại, nhìn cô gái với vành tai đỏ lựng trong ngực anh thì cười khẽ.
Cô bé ngốc, nói vậy mà cũng tin!
Dương Nhất Thiên lúc kể đã thêm mắm dặm muối, không ngờ cô lại có phản ứng như vậy.
Cô quay ra cắn người anh là thật, quần áo anh cô cởi cũng là thật, nhưng quần áo cô là do anh cởi.
Tại thấy nó quá vướng víu.
Nhưng anh không có ý định làm gì cô, sợ cô mệt nên anh đã tắm nước lạnh suốt đêm, may mà sức đề kháng tốt nên mới không bị bệnh.
Trương Tuyết Y lúc này mới thấy phần thân trên của Dương Nhất Thiên toàn là dấu đỏ, quanh cổ, quanh ngực, còn cả phần bụng, đều là dấu hôn.
Trương Tuyết Y nhìn xuống phía dưới của anh, phát hiện quanh đùi cũng có đầy.
Dương Nhất Thiên: "..."
Anh lấy tay che mắt cô lại, cảm giác bị cô nhìn khắp người thật khiến anh mất khống chế.
Trương Tuyết Y ngại ngùng gãi đầu.
"Dương Nhất Thiên, tôi không cố ý đâu."
"Ừm, được rồi, em xuống chuẩn bị ăn sáng đi, cũng gần chín giờ rồi."
Trương Tuyết Y vui mừng cuốn chăn nhảy xuống giường, mang quần áo vào toilet, dáng vẻ hệt như con sâu Larva.
Dương Nhất Thiên thấy thế chỉ cười khẽ, bắt đầu lấy đồ mặc vào.
Trương Tuyết Y đứng trước gương nhìn ngắm bản thân một lần, phát hiện trên cổ mình chi chít dấu hôn, thật tức giận.
Phía dưới ngực cũng có vài cái.
Người đàn ông này, rõ ràng cũng chiếm tiện nghi của cô mà làm như mình bị hại.
Xảo quyệt!
Trương Tuyết Y cũng bỏ qua, dù sao Dương Nhất Thiên cũng bị cô chơi đùa nhiều hơn, coi như hòa.
Lúc Trương Tuyết Y thay đồ xong đi ra liền thấy Dương Nhất Thiên thong dong đọc sách, trên người chỉ mặc một bộ quần áo vô cùng bình thường nhưng lại thật đẹp mắt.
Trương Tuyết Y cảm thấy tim mình như ngừng đập, quen biết anh lâu vậy mà giờ với thấy đẹp trai như thế.
Dương Nhất Thiên ngẩng mặt lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô.
Anh chỉ cười nhẹ.
Trương Tuyết Y bối rối cúi đầu, tiếp tục làm giá.
Trương Tuyết Y chạy tới tủ đồ của anh, lấy một cái áo thun và quần soóc ra, tìm thêm được một chiếc thắt lưng.
Cô vội vàng vào toilet thay đồ, mặc váy thật khó chịu.
Lúc cô đi ra thì mới thấy thoải mái hơn.
Nhưng Trương Tuyết Y lại nhớ ra một việc quan trọng, cô đi qua đêm mà quên nói với ba mẹ.
Dương Nhất Thiên cũng nhìn ra được, nói với cô anh đã báo rồi.
Trương Tuyết Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuông điện thoại của cô vang lên, Trương Tuyết Y nhìn xuống, là số lạ.
Cô đi ra một góc nghe điện thoại.
Đầu kia là giọng nói của một cô gái.
"Alo, cô có phải là Trần Tuyết Y không ạ?"
"Vâng ạ." Trương Tuyết Y tò mò, là người của Dương Thị sao.
"Chào cô, tôi là quản lí của bộ phận nhân sự Tập đoàn Dương Thị, cô đã thông qua phỏng vấn, ngày mai cô hãy tới công ty để báo danh và có thể bắt đầu thử việc. Thời gian thử việc là ba tháng, sau ba tháng nếu thông qua cô có thể trở thành nhân viên chính thức của Dương Thị."
"Thật sao?" Trương Tuyết Y kích động la lên.
"Vâng, hẹn gặp lại." Cô gái bên kia chỉ cười nhẹ một cái rồi cúp máy.
Trương Tuyết Y thật vui mừng, cuối cùng cũng được đi làm rồi, không còn thất nghiệp nữa.
Trương Tuyết Y chạy nhanh xuống nhà muốn báo tin cho Dương Nhất Thiên biết.
Nhưng tới nửa cầu thang cô liền nhớ tới quan hệ của cô và anh lúc này, thầm kiềm chế tâm tình kích động lại, bình tĩnh đi xuống.
Lúc xuống tới nơi cô trông thấy anh đang đeo tạp dề dọn cơm lên bàn.
Trương Tuyết Y liền lấy điện thoại ra chụp hình lại rồi mau chóng cất đi.
Dương Nhất Thiên thấy cô xuống liền tháo tạp dề đi tới chỗ cô nói.
"Ăn cơm thôi."
Trương Tuyết Y gật đầu, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Dương Nhất Thiên thấy cô trông có vẻ rất vui liền hỏi.
"Có chuyện gì vui à?"
Trương Tuyết Y lúng túng trả lời.
"À, ừm, vừa có người gọi điện báo đã thông qua phỏng vấn. "
Dương Nhất Thiên: "Em vào bộ phận nào vậy?"
"Bộ phận thiết kế?"
Dương Nhất Thiên hơi kinh ngạc, không ngờ cô lại vào bộ phận đó.
Bộ phận thiết kế là nơi tụ tập toàn nhân tài, là nơi thiết kế sản phẩm cho công ty, nhìn vậy thôi chứ nơi này áp lực rất lớn, toàn cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng Trương Tuyết Y lại thật lòng thích nơi này.
Mơ ước của cô là có thể tạo ra những sản phẩm công nghệ cao để phục vụ cho mọi người.
Cô cũng đã từng chế tạo một vài món cho mình và "người ngoài hành tinh".
Nhưng những món này không thể để lộ được, một khi bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm.
Ví dụ như chiếc máy biến âm cô đang chuẩn bị chế tạo, nó chỉ dùng khi thật sự nguy hiểm, nếu ai cũng dùng thì sẽ phản tác dụng mất.
Trương Tuyết Y tưởng anh ngủ rồi nên cũng không hỏi tiếp nữa.
Nhưng năm phút sau Dương Nhất Thiên lại nói.
"Hôm qua anh đi tới phòng em, thấy em đang cãi nhau với một phục vụ, còn đá bay anh ta ra ngoài. Lúc đưa tới bệnh viện thì bị gãy tay. Sau đó em liền nhào vào đánh Huyết Tư Vũ cho mặt mũi sưng bầm dập, nhìn không tài nào nhận ra được.
Một lúc sau ngăn em lại được thì mọi người về hết, chỉ để lại em cho anh đưa về. Anh đành phải chở em về. Nhưng mà lúc trên đường em lại làm mọi hành động để câu dẫn anh, hại anh mất khống chế suýt nữa gây tai nạn.
Về tới biệt thự thì em bắt đầu làm nũng, đòi ăn cơm anh nấu. Anh đương nhiên phải ủy khuất bản thân mình nấu cho em rồi.
Nhưng em thật là một người không biết ơn, ăn xong liền kéo anh lên lầu rồi trói vào ghế. Sau đó lấy đủ thứ mỹ phẩm bôi bôi trét trét lên mặt anh.
Rồi nhào tới hôn tới tấp, hôn tới không biết trời đất là gì.
Sau đó lại lăn ra ngủ, anh đành phải vào nhà vệ sinh tẩy trang. Nhưng mà vừa bước lên giường chuẩn bị đi ngủ thì em lại quay ra cởi áo quần áo anh ra.
Nhào tới như hận không thể đem anh ăn sạch, rồi đem anh cắn thành như vậy, em xem, khắp nơi trên người anh đều là dấu hôn.
Em còn tự động cởi quần áo mình ra rồi nằm lên người anh, lúc anh ôm em vào lòng thì em lại hét lên có người giở trò đồi bại...
Haiz, Y Y, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này anh làm ăn được với người ta.
Một tổng tài như anh mà lại bị một cô gái đùa bỡn như vậy.
Em cứ như vậy chắc có ngày "người anh em" của anh không lên được mất..."
Dương Nhất Thiên vẫn thao thao bất tuyệt mà không biết cô gái đang vùi đầu trong chăn bên cạnh giờ đây mặt đã đỏ như quả gấc.
Trương Tuyết Y hận không thể đào một cái lỗ rồi chui xuống luôn, thật quá mất mặt!
Đối với lời nói của Dương Nhất Thiên thì Trương Tuyết Y không mảy may nghi ngờ, hoàn toàn tin tưởng.
Chỉ cảm thấy mình thật lưu manh, cặn bã.
Cô vậy mà có một ngày lại đè anh ra rồi làm như vậy.
Trương Tuyết Y quay người lại vùi vào ngực anh, giọng nói ngại ngùng.
"Đừng nói nữa..."
Dương Nhất Thiên cuối cùng cũng ngừng lại, nhìn cô gái với vành tai đỏ lựng trong ngực anh thì cười khẽ.
Cô bé ngốc, nói vậy mà cũng tin!
Dương Nhất Thiên lúc kể đã thêm mắm dặm muối, không ngờ cô lại có phản ứng như vậy.
Cô quay ra cắn người anh là thật, quần áo anh cô cởi cũng là thật, nhưng quần áo cô là do anh cởi.
Tại thấy nó quá vướng víu.
Nhưng anh không có ý định làm gì cô, sợ cô mệt nên anh đã tắm nước lạnh suốt đêm, may mà sức đề kháng tốt nên mới không bị bệnh.
Trương Tuyết Y lúc này mới thấy phần thân trên của Dương Nhất Thiên toàn là dấu đỏ, quanh cổ, quanh ngực, còn cả phần bụng, đều là dấu hôn.
Trương Tuyết Y nhìn xuống phía dưới của anh, phát hiện quanh đùi cũng có đầy.
Dương Nhất Thiên: "..."
Anh lấy tay che mắt cô lại, cảm giác bị cô nhìn khắp người thật khiến anh mất khống chế.
Trương Tuyết Y ngại ngùng gãi đầu.
"Dương Nhất Thiên, tôi không cố ý đâu."
"Ừm, được rồi, em xuống chuẩn bị ăn sáng đi, cũng gần chín giờ rồi."
Trương Tuyết Y vui mừng cuốn chăn nhảy xuống giường, mang quần áo vào toilet, dáng vẻ hệt như con sâu Larva.
Dương Nhất Thiên thấy thế chỉ cười khẽ, bắt đầu lấy đồ mặc vào.
Trương Tuyết Y đứng trước gương nhìn ngắm bản thân một lần, phát hiện trên cổ mình chi chít dấu hôn, thật tức giận.
Phía dưới ngực cũng có vài cái.
Người đàn ông này, rõ ràng cũng chiếm tiện nghi của cô mà làm như mình bị hại.
Xảo quyệt!
Trương Tuyết Y cũng bỏ qua, dù sao Dương Nhất Thiên cũng bị cô chơi đùa nhiều hơn, coi như hòa.
Lúc Trương Tuyết Y thay đồ xong đi ra liền thấy Dương Nhất Thiên thong dong đọc sách, trên người chỉ mặc một bộ quần áo vô cùng bình thường nhưng lại thật đẹp mắt.
Trương Tuyết Y cảm thấy tim mình như ngừng đập, quen biết anh lâu vậy mà giờ với thấy đẹp trai như thế.
Dương Nhất Thiên ngẩng mặt lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô.
Anh chỉ cười nhẹ.
Trương Tuyết Y bối rối cúi đầu, tiếp tục làm giá.
Trương Tuyết Y chạy tới tủ đồ của anh, lấy một cái áo thun và quần soóc ra, tìm thêm được một chiếc thắt lưng.
Cô vội vàng vào toilet thay đồ, mặc váy thật khó chịu.
Lúc cô đi ra thì mới thấy thoải mái hơn.
Nhưng Trương Tuyết Y lại nhớ ra một việc quan trọng, cô đi qua đêm mà quên nói với ba mẹ.
Dương Nhất Thiên cũng nhìn ra được, nói với cô anh đã báo rồi.
Trương Tuyết Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuông điện thoại của cô vang lên, Trương Tuyết Y nhìn xuống, là số lạ.
Cô đi ra một góc nghe điện thoại.
Đầu kia là giọng nói của một cô gái.
"Alo, cô có phải là Trần Tuyết Y không ạ?"
"Vâng ạ." Trương Tuyết Y tò mò, là người của Dương Thị sao.
"Chào cô, tôi là quản lí của bộ phận nhân sự Tập đoàn Dương Thị, cô đã thông qua phỏng vấn, ngày mai cô hãy tới công ty để báo danh và có thể bắt đầu thử việc. Thời gian thử việc là ba tháng, sau ba tháng nếu thông qua cô có thể trở thành nhân viên chính thức của Dương Thị."
"Thật sao?" Trương Tuyết Y kích động la lên.
"Vâng, hẹn gặp lại." Cô gái bên kia chỉ cười nhẹ một cái rồi cúp máy.
Trương Tuyết Y thật vui mừng, cuối cùng cũng được đi làm rồi, không còn thất nghiệp nữa.
Trương Tuyết Y chạy nhanh xuống nhà muốn báo tin cho Dương Nhất Thiên biết.
Nhưng tới nửa cầu thang cô liền nhớ tới quan hệ của cô và anh lúc này, thầm kiềm chế tâm tình kích động lại, bình tĩnh đi xuống.
Lúc xuống tới nơi cô trông thấy anh đang đeo tạp dề dọn cơm lên bàn.
Trương Tuyết Y liền lấy điện thoại ra chụp hình lại rồi mau chóng cất đi.
Dương Nhất Thiên thấy cô xuống liền tháo tạp dề đi tới chỗ cô nói.
"Ăn cơm thôi."
Trương Tuyết Y gật đầu, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Dương Nhất Thiên thấy cô trông có vẻ rất vui liền hỏi.
"Có chuyện gì vui à?"
Trương Tuyết Y lúng túng trả lời.
"À, ừm, vừa có người gọi điện báo đã thông qua phỏng vấn. "
Dương Nhất Thiên: "Em vào bộ phận nào vậy?"
"Bộ phận thiết kế?"
Dương Nhất Thiên hơi kinh ngạc, không ngờ cô lại vào bộ phận đó.
Bộ phận thiết kế là nơi tụ tập toàn nhân tài, là nơi thiết kế sản phẩm cho công ty, nhìn vậy thôi chứ nơi này áp lực rất lớn, toàn cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng Trương Tuyết Y lại thật lòng thích nơi này.
Mơ ước của cô là có thể tạo ra những sản phẩm công nghệ cao để phục vụ cho mọi người.
Cô cũng đã từng chế tạo một vài món cho mình và "người ngoài hành tinh".
Nhưng những món này không thể để lộ được, một khi bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm.
Ví dụ như chiếc máy biến âm cô đang chuẩn bị chế tạo, nó chỉ dùng khi thật sự nguy hiểm, nếu ai cũng dùng thì sẽ phản tác dụng mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.