Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!
Chương 66: Miếng bánh béo bở
Thiên Diệp Vũ
28/03/2021
Sáng hôm sau Trương Tuyết Y dậy từ rất sớm. Cô đưa Cherry và Dưa Hấu tới nhà Lê Tử Đằng để khi nào đi học thì cho hai đứa đi nhờ chung với bé Cam luôn. Còn mình thì tới công ty Mỹ Mỹ.
Trương Tuyết Y không vào công ty ngay mà đi sang quán cafe đối diện ngồi, cô cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn rồi mới bắt đầu gọi nước.
Trương Tuyết Y nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn dòng người tấp nập đi lại. Cô rất ít khi ngồi một mình và suy nghĩ như thế này, bởi lẽ thời gian có được không nhiều.
Khi còn nhỏ cô đã từng ước mình không phải đi làm, chỉ ngồi cạnh cửa sổ nhâm nhi một tách cà phê rồi ngắm nhìn mọi thứ như thế này. Nhưng chung quy đó chỉ là ước mơ thôi...
...
Trương Tuyết Y đang chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình thì cánh cửa được mở ra. Một bóng dáng thanh mảnh của người phụ nữ tiến vào.
Người này mặc đồ rất kín. Che từ đầu đến chân. Cô ta thấy Trương Tuyết Y thì đi lại thẳng chỗ cô rồi ngồi xuống.
Chiếc khẩu trang được mở ra, kèm theo đó là một giọng nói mệt mỏi vang lên.
"Đang trong giờ làm mà cậu gọi tôi ra chi vậy, hại tôi phải trốn bằng cửa sau đấy. Mà ở đây liệu có bị phát hiện không?"
Trương Tuyết Y uống một ngụm cà phê rồi lắc đầu.
"Không sao đâu, giờ này không có ai, mà tôi cũng nhờ chị chủ quán tránh mặt đi rồi."
"Ừ." Hoàng Ngọc Diệp gật đầu, lúc này mới yên tâm cởi áo khoác với mũ ra.
"Cậu tìm tôi có chuyện à?" Cô gọi một li cà phê rồi hỏi.
"Không có gì, chỉ là muốn tâm sự một chút thôi, tôi có một số chuyện không vui, còn cậu?"
Trương Tuyết Y tựa lưng vào ghế rồi nói, đôi mắt không ngừng quan sát người trước mặt mình.
Hoàng Ngọc Diệp có vẻ gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hốc hác, trong mắt cô ấy cũng đầy tia máu, có vẻ như là đã mất ngủ nhiều đêm liền.
Dáng người cũng gầy hẳn ra, tuy đang mặc một bộ đồ rộng nhưng nhìn kĩ bên ngoài vẫn sẽ thấy.
Hoàng Ngọc Diệp chán nản úp mặt lên bàn rồi nói với giọng mệt mỏi.
"Tôi còn áp lực hơn cậu nhiều, ngày nào vô cũng phải đối mặt với ánh mắt xỉa xói của các cổ đông, họ soi mói hết cái này tới cái kia mệt hết cả người!"
Trương Tuyết Y gật đầu, lòng không ngừng cảm thông cho người ngồi đối diện mình. Hoàng Ngọc Diệp thật ra là Tổng Giám đốc của công ty Mỹ Mỹ, nhưng cô ấy chỉ mới nhậm chức thôi. Và có một điểm chung giữa những người như vậy là luôn bị soi mói bởi những người lâu năm hơn. Chỉ một sai sót nhỏ thôi cũng có thể bị đem ra chỉ trích.
"Thế ba mẹ cậu có giúp đỡ gì không?"
Hoàng Ngọc Diệp lắc đầu, cô nói với giọng chán nản.
"Hai người họ mặc kệ, tôi làm gì cũng không ý kiến, nhưng mà điều này còn khiến tôi bất lực hơn nữa, tôi cần lời khuyên và góp ý chứ không phải sự im lặng. Nhiều khi tôi cố gắng làm tốt nhưng lại bị mang tiếng là ba tôi giúp, mà ông ấy cũng không giải thích gì với mọi người. Cả mẹ tôi cũng vây."
Trương Tuyết Y thở dài, thật ra thì ai cũng có nổi khổ riêng cả thôi, bác trai và bác gái cũng vậy.
"Thật ra thì im lặng cũng không sai đâu vì trong mắt những kẻ hay đi soi mói thì càng nói là càng muốn tẩy trắng cho bản thân mình thôi. Vậy thì chỉ có thể im lặng và mặc kệ lời ra tiếng ngoài. Việc của cậu là chỉ cần chứng minh năng lực của mình cho họ thấy, chỉ thế thôi."
Hoàng Ngọc Diệp gật đầu, cô cũng hiểu được điều này nhưng mà làm thì luôn khó hơn nói.
"Đây, để tôi chỉ cậu cách này nhé!" Trương Tuyết Y ngồi thẳng dậy.
"Hả?" Hoàng Ngọc Diệp nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn cô một cách chăm chú.
"E hèm... trước tiên cậu phải chứng minh được bản thân đã. Cậu thử kiếm một cái hợp đồng nào đó béo bở cho công ty đi, biết đâu họ sẽ nhìn cậu bằng một con mắt khác. Như Dương Thị chẳng hạn."
Hoàng Ngọc Diệp bĩu môi, nói với giọng khinh bỉ.
"Xì, tưởng gì, cậu tưởng hợp đồng Dương Thị dễ lấy hả? Bây giờ muốn hợp tác với một công ty ngang tầm cũng rất khó khăn rồi."
Trương Tuyết Y mỉm cười, cô uống một ngụm cafe rồi lấy ra trong túi hai bản hợp đồng đặt lên bàn.
"Thật ra hôm nay có việc nên tôi mới tới tìm cậu. Chuyện là tôi muốn cậu xem và đọc cái này, sau khi xong thì hãy xem xét và cho tôi câu trả lời."
Hoàng Ngọc Diệp híp mắt nhìn Trương Tuyết Y, cô nhíu mày, cầm thứ trên bàn lên đọc. Nhưng sau khi đọc xong thì trợn tròn mắt.
"Cái... cái gì đây?"
Trương Tuyết Y trả lời.
"Như cậu thấy đó, Dương Thị muốn Mỹ Mỹ trở thành nhà cung cấp nguyên vật liệu cho dự án sắp tới."
Hoàng Ngọc Diệp: "..."
"Cậu không lừa tôi chứ?"
"Tất nhiên là không rồi, tôi là người phụ trách dự án này mà."
Đôi tay của Hoàng Ngọc Diệp run rẩy, miệng không thốt nên lời. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải là cô đang nằm mơ chứ? Dương Thị là một công ty đã xuất quân ra thị trường quốc tế từ mấy năm trước rồi đấy, vậy mà lại muốn hợp tác với một công ty như Mỹ Mỹ?
Cô cầm lại bản hợp đồng lên rồi đọc đi đọc lại, tới khi xác định được không phải là giả thì Trương Tuyết Y cũng nói thêm.
Trương Tuyết Y không vào công ty ngay mà đi sang quán cafe đối diện ngồi, cô cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn rồi mới bắt đầu gọi nước.
Trương Tuyết Y nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn dòng người tấp nập đi lại. Cô rất ít khi ngồi một mình và suy nghĩ như thế này, bởi lẽ thời gian có được không nhiều.
Khi còn nhỏ cô đã từng ước mình không phải đi làm, chỉ ngồi cạnh cửa sổ nhâm nhi một tách cà phê rồi ngắm nhìn mọi thứ như thế này. Nhưng chung quy đó chỉ là ước mơ thôi...
...
Trương Tuyết Y đang chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình thì cánh cửa được mở ra. Một bóng dáng thanh mảnh của người phụ nữ tiến vào.
Người này mặc đồ rất kín. Che từ đầu đến chân. Cô ta thấy Trương Tuyết Y thì đi lại thẳng chỗ cô rồi ngồi xuống.
Chiếc khẩu trang được mở ra, kèm theo đó là một giọng nói mệt mỏi vang lên.
"Đang trong giờ làm mà cậu gọi tôi ra chi vậy, hại tôi phải trốn bằng cửa sau đấy. Mà ở đây liệu có bị phát hiện không?"
Trương Tuyết Y uống một ngụm cà phê rồi lắc đầu.
"Không sao đâu, giờ này không có ai, mà tôi cũng nhờ chị chủ quán tránh mặt đi rồi."
"Ừ." Hoàng Ngọc Diệp gật đầu, lúc này mới yên tâm cởi áo khoác với mũ ra.
"Cậu tìm tôi có chuyện à?" Cô gọi một li cà phê rồi hỏi.
"Không có gì, chỉ là muốn tâm sự một chút thôi, tôi có một số chuyện không vui, còn cậu?"
Trương Tuyết Y tựa lưng vào ghế rồi nói, đôi mắt không ngừng quan sát người trước mặt mình.
Hoàng Ngọc Diệp có vẻ gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hốc hác, trong mắt cô ấy cũng đầy tia máu, có vẻ như là đã mất ngủ nhiều đêm liền.
Dáng người cũng gầy hẳn ra, tuy đang mặc một bộ đồ rộng nhưng nhìn kĩ bên ngoài vẫn sẽ thấy.
Hoàng Ngọc Diệp chán nản úp mặt lên bàn rồi nói với giọng mệt mỏi.
"Tôi còn áp lực hơn cậu nhiều, ngày nào vô cũng phải đối mặt với ánh mắt xỉa xói của các cổ đông, họ soi mói hết cái này tới cái kia mệt hết cả người!"
Trương Tuyết Y gật đầu, lòng không ngừng cảm thông cho người ngồi đối diện mình. Hoàng Ngọc Diệp thật ra là Tổng Giám đốc của công ty Mỹ Mỹ, nhưng cô ấy chỉ mới nhậm chức thôi. Và có một điểm chung giữa những người như vậy là luôn bị soi mói bởi những người lâu năm hơn. Chỉ một sai sót nhỏ thôi cũng có thể bị đem ra chỉ trích.
"Thế ba mẹ cậu có giúp đỡ gì không?"
Hoàng Ngọc Diệp lắc đầu, cô nói với giọng chán nản.
"Hai người họ mặc kệ, tôi làm gì cũng không ý kiến, nhưng mà điều này còn khiến tôi bất lực hơn nữa, tôi cần lời khuyên và góp ý chứ không phải sự im lặng. Nhiều khi tôi cố gắng làm tốt nhưng lại bị mang tiếng là ba tôi giúp, mà ông ấy cũng không giải thích gì với mọi người. Cả mẹ tôi cũng vây."
Trương Tuyết Y thở dài, thật ra thì ai cũng có nổi khổ riêng cả thôi, bác trai và bác gái cũng vậy.
"Thật ra thì im lặng cũng không sai đâu vì trong mắt những kẻ hay đi soi mói thì càng nói là càng muốn tẩy trắng cho bản thân mình thôi. Vậy thì chỉ có thể im lặng và mặc kệ lời ra tiếng ngoài. Việc của cậu là chỉ cần chứng minh năng lực của mình cho họ thấy, chỉ thế thôi."
Hoàng Ngọc Diệp gật đầu, cô cũng hiểu được điều này nhưng mà làm thì luôn khó hơn nói.
"Đây, để tôi chỉ cậu cách này nhé!" Trương Tuyết Y ngồi thẳng dậy.
"Hả?" Hoàng Ngọc Diệp nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn cô một cách chăm chú.
"E hèm... trước tiên cậu phải chứng minh được bản thân đã. Cậu thử kiếm một cái hợp đồng nào đó béo bở cho công ty đi, biết đâu họ sẽ nhìn cậu bằng một con mắt khác. Như Dương Thị chẳng hạn."
Hoàng Ngọc Diệp bĩu môi, nói với giọng khinh bỉ.
"Xì, tưởng gì, cậu tưởng hợp đồng Dương Thị dễ lấy hả? Bây giờ muốn hợp tác với một công ty ngang tầm cũng rất khó khăn rồi."
Trương Tuyết Y mỉm cười, cô uống một ngụm cafe rồi lấy ra trong túi hai bản hợp đồng đặt lên bàn.
"Thật ra hôm nay có việc nên tôi mới tới tìm cậu. Chuyện là tôi muốn cậu xem và đọc cái này, sau khi xong thì hãy xem xét và cho tôi câu trả lời."
Hoàng Ngọc Diệp híp mắt nhìn Trương Tuyết Y, cô nhíu mày, cầm thứ trên bàn lên đọc. Nhưng sau khi đọc xong thì trợn tròn mắt.
"Cái... cái gì đây?"
Trương Tuyết Y trả lời.
"Như cậu thấy đó, Dương Thị muốn Mỹ Mỹ trở thành nhà cung cấp nguyên vật liệu cho dự án sắp tới."
Hoàng Ngọc Diệp: "..."
"Cậu không lừa tôi chứ?"
"Tất nhiên là không rồi, tôi là người phụ trách dự án này mà."
Đôi tay của Hoàng Ngọc Diệp run rẩy, miệng không thốt nên lời. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải là cô đang nằm mơ chứ? Dương Thị là một công ty đã xuất quân ra thị trường quốc tế từ mấy năm trước rồi đấy, vậy mà lại muốn hợp tác với một công ty như Mỹ Mỹ?
Cô cầm lại bản hợp đồng lên rồi đọc đi đọc lại, tới khi xác định được không phải là giả thì Trương Tuyết Y cũng nói thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.