Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!
Chương 163: Sợi dây chuyền đắt tiền
Thiên Diệp Vũ
21/04/2022
Cứ tưởng sau vài ngày mọi chuyện sẽ lắng xuống nhưng không, nó càng ngày càng rắc rối. Ba ngày hôm sau một trang báo lại tiếp tục đăng tin, lần này lượt xem còn gấp đôi lần trước, nội dung đăng chính là những bức hình Dương Nhất Thiên và Trương Tuyết Y đi dạo chung với nhau, chính là ngày hôm qua.
Buổi tối ấy sau khi ăn xong hai người chỉ ra ngoài tản bộ một lúc ở khu vực quanh nhà, vậy mà không ngờ được lại có người chụp được, vì an ninh ở xung quanh Cẩm Tú Viên vốn dĩ rất tốt, điều đó cũng có nghĩa người chụp có khả năng trà trộn vào khu vực quanh đó.
May mà Trương Tuyết Y có đeo một chiếc khẩu trang và xoã tóc nên không sao, chứ không thì sẽ lớn chuyện mất. Trương Tuyết Y không hay đăng hình lên mạng xã hội, càng không muốn bị người khác chụp được, vì cô sợ rằng kẻ đầu sọ của vụ bắt cóc năm xưa vẫn chưa chết, vì vài năm trước Dạ Nguyệt có cử người quay lại tìm nhưng không thấy xác của hắn. Nếu hắn nhận ra cô thì nhất định sẽ quay về trả thù.
Nhưng ở trong bài báo thứ hai này, thứ mọi người để ý nhất không phải khuôn mặt của cô mà là sợi dây chuyền đeo trên cổ, một người lạ mặt đã phóng to nó lên và đăng tải trên mạng.
Lúc đang trong giờ làm việc các đồng nghiệp nữ cũng bàn tán rất sôi nổi về nó.
"Này, cô có đọc tin mới về bạn gái của Dương Tổng chưa vậy?"
"Đọc rồi, cô gái đó đúng là sướng thật, được Tổng Giám đốc tặng cho hẳn một sợi dây chuyền đắt tiền,"
"Mà rốt cuộc nó đáng giá bao nhiêu vậy?"
"Hình như là hơn hai tỷ, của nhà thiết kế trang sức hàng đầu thế giới Victor William, trên thế giới chỉ có duy nhất hai chiếc."
"Ôi trời, nó còn đắt hơn căn nhà tôi vừa mua nữa đấy, cô gái đó đúng là có số hưởng."
Trương Tuyết Y ngồi cách đó hai ba bàn nghe họ tám chuyện mà vô thức rùng mình, những người đó nói thật sao? Sợi dây cô đang đeo đắt đến vậy à? Trương Tuyết Y vội vàng giấu nó vào trong áo của mình, sau đó mở điện thoại lên tra google, quả nhiên đây chính là sợi dây chuyền cô thấy trên tạp chí vài tuần trước.
"Ôi trời ơi, sao Nhất Thiên lại không nói cho mình cơ chứ?"
Bỗng dưng một nữ đồng nghiệp ngay đó quay sang hỏi cô.
"Này Tuyết Y, hình như hôm trước tôi thấy cô cũng đeo một cái giống vậy đúng không?"
"Hả? Cái gì cơ?"
Cô vội tắt điện thoại đi, lắp bắp nói.
"Sợi dây chuyền của bạn gái Tổng Giám đốc đó, cô đã xem nó chưa?"
"À... Tôi xem rồi..."
"Chẳng lẽ... cô chính là người phụ nữ đó à?"
Trương Tuyết Y trợn tròn mắt, vội vàng xua tay.
"Không phải đâu! Cái đó là hàng giả, tôi mua ở ngoài chợ. Chỉ có... một trăm ngàn một cái thôi..."
"Vậy sao..."
"Reng reng reng!"
Bỗng lúc này tiếng chuông tan làm vang lên. Trương Tuyết Y vội vàng đứng dậy, chào mọi người rồi chạy thật nhanh ra ngoài.
***
Ở trường mẫu giáo.
Vì đã tới giờ ra về nên các bé đều được ra ngoài sân chơi dưới sự giám sát của giáo viên, chờ phụ huynh tới rước.
Cherry ngồi chống cằm trên xích đu một hồi thấy chán quá liền lủi thủi ra gốc cây cách đó không xa rồi ngồi xuống, nhìn ra ngoài sân trường một hồi lâu, không chớp mắt.
Dưa Hấu đang chơi bắn bi với đám con trai ở ngay đó thấy vậy liền chạy lại, ngồi xuống ngay cạnh cô bé.
"Chị à, đang làm gì vậy?"
"Này, nhìn ra ngoài kia đi, có thấy ai không hả?"
Cô bé quay đầu lại, liếc mắt ra bên ngoài tỏ ý hãy nhìn ra đó.
"Ai cơ?"
"Hai người mặc đồ đen đó, trông đáng nghi lắm."
Dưa Hấu bám vào hàng rào sắt ở trường, híp mắt nhìn theo hướng chị mình vừa liếc. Chỉ thấy có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng trước một chiếc ô tô, ai cũng đeo kính râm, trông cứ như xã hội den vậy.
"Sao lại đáng nghi?"
"Họ cứ nhìn về phía này mãi, thỉnh thoảng còn ghé sát vào tai thì thẩm nữa."
"Hai người đó đeo mắt kính mà, biết đâu họ lại nhìn sang chỗ khác."
Cherry lắc đầu, nói với giọng nghiêm túc.
"Không đâu, mặt họ hướng về phía này mà, không sai được."
Dưa Hấu bĩu môi, vẫn không hiểu tại sao Cherry lại để ý như vậy.
"Em có thấy người phụ nữ đó quen không?"
"Quen sao? Em không quen, có chị quen thì có."
Cherry quay sang liếc cậu nhóc, cốc một cái thật đau vào đầu.
"Ai ui, chị làm gì vậy?"
Dưa Hấu nhăn trán, lấy hai tay ôm đầu.
"Người đó chính là người phụ nữ bắt chị với em ở trên du thuyền đó, cô ta còn đẩy mama nữa."
"Thật sao?"
Dưa Hấu trợn mắt, nhìn kỹ lại một lần nữa, đúng thật là người đó.
"Nhưng tại sao cô ta lại nhìn vào hướng này? Chẳng lẽ đang theo dõi chị em mình à?"
"Chị không biết."
Bỗng lúc này một tiếng "tách" vang lên, ánh đèn flash chiếu thẳng vào mặt Cherry và Dưa Hấu. Hai đứa theo phản xạ lấy tay che mặt mình lại, lúc bỏ tay ra thì phát hiện người vừa chụp chính là cô gái mặc đồ đen đứng bên kia đường. Sau khi chụp xong cô ta cùng với tên đàn ông leo lên xe rồi phóng đi.
"Người đó vừa làm gì vậy? Chụp hình chúng ta sao?"
"Ừ, đừng nói chuyện này với mama nhé, để xem ngày mai cô ta còn quay lại không."
"Em biết rồi."
Hai đứa còn đang mải tám chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng còi xe máy, chính là Trương Tuyết Y tới đón. Cherry cầm cặp lên, dắt tay em mình để về nhà, quyết định không quan tâm tới chuyện khi nãy nữa.
Buổi tối ấy sau khi ăn xong hai người chỉ ra ngoài tản bộ một lúc ở khu vực quanh nhà, vậy mà không ngờ được lại có người chụp được, vì an ninh ở xung quanh Cẩm Tú Viên vốn dĩ rất tốt, điều đó cũng có nghĩa người chụp có khả năng trà trộn vào khu vực quanh đó.
May mà Trương Tuyết Y có đeo một chiếc khẩu trang và xoã tóc nên không sao, chứ không thì sẽ lớn chuyện mất. Trương Tuyết Y không hay đăng hình lên mạng xã hội, càng không muốn bị người khác chụp được, vì cô sợ rằng kẻ đầu sọ của vụ bắt cóc năm xưa vẫn chưa chết, vì vài năm trước Dạ Nguyệt có cử người quay lại tìm nhưng không thấy xác của hắn. Nếu hắn nhận ra cô thì nhất định sẽ quay về trả thù.
Nhưng ở trong bài báo thứ hai này, thứ mọi người để ý nhất không phải khuôn mặt của cô mà là sợi dây chuyền đeo trên cổ, một người lạ mặt đã phóng to nó lên và đăng tải trên mạng.
Lúc đang trong giờ làm việc các đồng nghiệp nữ cũng bàn tán rất sôi nổi về nó.
"Này, cô có đọc tin mới về bạn gái của Dương Tổng chưa vậy?"
"Đọc rồi, cô gái đó đúng là sướng thật, được Tổng Giám đốc tặng cho hẳn một sợi dây chuyền đắt tiền,"
"Mà rốt cuộc nó đáng giá bao nhiêu vậy?"
"Hình như là hơn hai tỷ, của nhà thiết kế trang sức hàng đầu thế giới Victor William, trên thế giới chỉ có duy nhất hai chiếc."
"Ôi trời, nó còn đắt hơn căn nhà tôi vừa mua nữa đấy, cô gái đó đúng là có số hưởng."
Trương Tuyết Y ngồi cách đó hai ba bàn nghe họ tám chuyện mà vô thức rùng mình, những người đó nói thật sao? Sợi dây cô đang đeo đắt đến vậy à? Trương Tuyết Y vội vàng giấu nó vào trong áo của mình, sau đó mở điện thoại lên tra google, quả nhiên đây chính là sợi dây chuyền cô thấy trên tạp chí vài tuần trước.
"Ôi trời ơi, sao Nhất Thiên lại không nói cho mình cơ chứ?"
Bỗng dưng một nữ đồng nghiệp ngay đó quay sang hỏi cô.
"Này Tuyết Y, hình như hôm trước tôi thấy cô cũng đeo một cái giống vậy đúng không?"
"Hả? Cái gì cơ?"
Cô vội tắt điện thoại đi, lắp bắp nói.
"Sợi dây chuyền của bạn gái Tổng Giám đốc đó, cô đã xem nó chưa?"
"À... Tôi xem rồi..."
"Chẳng lẽ... cô chính là người phụ nữ đó à?"
Trương Tuyết Y trợn tròn mắt, vội vàng xua tay.
"Không phải đâu! Cái đó là hàng giả, tôi mua ở ngoài chợ. Chỉ có... một trăm ngàn một cái thôi..."
"Vậy sao..."
"Reng reng reng!"
Bỗng lúc này tiếng chuông tan làm vang lên. Trương Tuyết Y vội vàng đứng dậy, chào mọi người rồi chạy thật nhanh ra ngoài.
***
Ở trường mẫu giáo.
Vì đã tới giờ ra về nên các bé đều được ra ngoài sân chơi dưới sự giám sát của giáo viên, chờ phụ huynh tới rước.
Cherry ngồi chống cằm trên xích đu một hồi thấy chán quá liền lủi thủi ra gốc cây cách đó không xa rồi ngồi xuống, nhìn ra ngoài sân trường một hồi lâu, không chớp mắt.
Dưa Hấu đang chơi bắn bi với đám con trai ở ngay đó thấy vậy liền chạy lại, ngồi xuống ngay cạnh cô bé.
"Chị à, đang làm gì vậy?"
"Này, nhìn ra ngoài kia đi, có thấy ai không hả?"
Cô bé quay đầu lại, liếc mắt ra bên ngoài tỏ ý hãy nhìn ra đó.
"Ai cơ?"
"Hai người mặc đồ đen đó, trông đáng nghi lắm."
Dưa Hấu bám vào hàng rào sắt ở trường, híp mắt nhìn theo hướng chị mình vừa liếc. Chỉ thấy có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng trước một chiếc ô tô, ai cũng đeo kính râm, trông cứ như xã hội den vậy.
"Sao lại đáng nghi?"
"Họ cứ nhìn về phía này mãi, thỉnh thoảng còn ghé sát vào tai thì thẩm nữa."
"Hai người đó đeo mắt kính mà, biết đâu họ lại nhìn sang chỗ khác."
Cherry lắc đầu, nói với giọng nghiêm túc.
"Không đâu, mặt họ hướng về phía này mà, không sai được."
Dưa Hấu bĩu môi, vẫn không hiểu tại sao Cherry lại để ý như vậy.
"Em có thấy người phụ nữ đó quen không?"
"Quen sao? Em không quen, có chị quen thì có."
Cherry quay sang liếc cậu nhóc, cốc một cái thật đau vào đầu.
"Ai ui, chị làm gì vậy?"
Dưa Hấu nhăn trán, lấy hai tay ôm đầu.
"Người đó chính là người phụ nữ bắt chị với em ở trên du thuyền đó, cô ta còn đẩy mama nữa."
"Thật sao?"
Dưa Hấu trợn mắt, nhìn kỹ lại một lần nữa, đúng thật là người đó.
"Nhưng tại sao cô ta lại nhìn vào hướng này? Chẳng lẽ đang theo dõi chị em mình à?"
"Chị không biết."
Bỗng lúc này một tiếng "tách" vang lên, ánh đèn flash chiếu thẳng vào mặt Cherry và Dưa Hấu. Hai đứa theo phản xạ lấy tay che mặt mình lại, lúc bỏ tay ra thì phát hiện người vừa chụp chính là cô gái mặc đồ đen đứng bên kia đường. Sau khi chụp xong cô ta cùng với tên đàn ông leo lên xe rồi phóng đi.
"Người đó vừa làm gì vậy? Chụp hình chúng ta sao?"
"Ừ, đừng nói chuyện này với mama nhé, để xem ngày mai cô ta còn quay lại không."
"Em biết rồi."
Hai đứa còn đang mải tám chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng còi xe máy, chính là Trương Tuyết Y tới đón. Cherry cầm cặp lên, dắt tay em mình để về nhà, quyết định không quan tâm tới chuyện khi nãy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.