Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!
Chương 39: Tới bắt người về
Thiên Diệp Vũ
28/03/2021
Trương Tuyết Y sau khi chào tạm biệt mọi người xong liền phóng xe về nhà.
Vừa vào tới cửa liền nghe thấy âm thanh cãi nhau vọng ra từ nhà mình, cô hốt hoảng chạy vào.
Hoàng Ngọc Diệp đang ở trong nhà mà, có người khác nữa sao?
"Con bé này, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta biết?"
"Con tính đợi mất mạng mới nhờ người khác về báo tin cho cha mẹ à, hả?"
"Bị bắt cóc cũng không đi về nhà mà tới nhà bạn làm gì, nhà người khác an toàn hơn nhà mình hay sao hả?"
"Đúng là con gái lớn như bát nước đổ đi, nếu không phải cục cảnh sát gọi về thì chắc chúng ta cũng chẳng biết con vừa bị bắt cóc!"
"..."
"Cạch, rầm-" Trương Tuyết Y mở cửa xông vào, sau khi thấy rõ người ngồi bên trong thì sững sờ.
Sao hai bác Hoàng lại ở đây?
"A...chào bác trai...chào bác gái..." Cô vội vàng nói, thất lễ rồi.
Ba Hoàng và mẹ Hoàng sau khi thấy Trương Tuyết Y vào thì vẻ mặt cũng tươi cười hơn.
"Tuyết Y đấy à, vào ngồi đi con, hai bác tới vội quá chưa kịp báo."
"Không sao đâu, để con đi lấy nước. "
Cô vội chạy vào nhà bếp lấy nước bưng ra rồi căng thẳng ngồi xuống.
Hoàng Ngọc Diệp ngồi bên cạnh sắc mặt cũng xị xuống, ai oán nhìn Trương Tuyết Y.
Cô trợn mắt.
Nhìn cô làm gì chứ?
Cô có kêu hai người tới đâu?
Ba Hoàng nghiêm giọng nói.
"Tuyết Y à, chuyện này con với Diệp Diệp đúng là đã sai rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không báo chúng ta biết."
"Chuyện lớn gì ạ?" Trương Tuyết Y làm bộ ngạc nhiên.
Mẹ Hoàng nghi vấn hỏi: "Con không biết Diệp Diệp bị bắt cóc sao?"
"Bắt cóc???" Trương Tuyết Y trợn mắt nhìn Hoàng Ngọc Diệp, biểu tình như bị-bắt-cóc-lúc-nào-vậy.
"Bác trai, bác gái, con hoàn toàn không biết, tối qua con thấy Diệp Diệp tới nhà bảo là nhà cô ấy không có ai nên mới tới đấy ngủ 1 đêm, nếu biết có chuyện lớn xảy ra thì con chắc chắn đã báo cho hai người rồi."
Ba Hoàng mẹ Hoàng cũng không nghi ngờ, lập tức tưởng thật.
"Con bé này!!" Hai người bắt đầu quay ra Hoàng Ngọc Diệp.
Hoàng Ngọc Diệp: "!!!"
Cô trợn mắt nhìn Trương Tuyết Y, con người vô sỉ này!
"Ba mẹ, con không có, cô ấy...ưm-"
Hoàng Ngọc Diệp vội vàng giải thích nhưng chữ "nói dối" chưa nói ra khỏi miệng thì bị Trương Tuyết Y bịt mồm lại.
"Hey, thôi, tiểu Diệp à, cậu nên về thôi, ba mẹ cậu chắc lo lắng lắm..."
"Cô...cô..." Hoàng Ngọc Diệp tức đỏ mặt, không ngờ Trương Tuyết Y lại đuổi cô về.
"Con bé này, đi về thôi, về ba cho con một trận!" Ba Hoàng lập tức kéo Hoàng Ngọc Diệp đi.
"Tuyết Y à, xin lỗi nha, làm phiền con rồi!"
"Bác gái à, không sao đâu, bữa nào rảnh nhớ kêu Diệp Diệp lên nhà con chơi nha~"
"Ừ ừ, con mau nghỉ ngơi đi, tạm biệt."
Trương Tuyết Y tiễn ba người ra cửa, mỉm cười vui vẻ, bỏ mặc Hoàng Ngọc Diệp đang gào thét trên xe.
"A...a...con không về...mau thả con xuống...Tuyết Y à...cứu với..."
"Cạch-" Trương Tuyết Y giả vờ như không nghe thấy, mau chóng đóng cửa lại.
"Phù." Cô thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt của bác Hoàng đáng sợ quá.
Hoàng Ngọc Diệp là con một nên rất được cưng chiều, tuy nhiên hai bác Hoàng đối với cô ấy lại cực kì nghiêm khắc chứ không dễ dãi như những người khác.
Trương Tuyết Y còn nhớ hồi lúc du học có một lần rủ Hoàng Ngọc Diệp cùng nhóm bạn đi bar chơi thâu đêm, kết quả bị bác Hoàng phát hiện được và kết quả vô cùng bi thảm.
Hoàng Ngọc Diệp thì bị bắt nghỉ học rồi nhốt trong nhà một tuần, cắt toàn bộ tiền tiêu vặt và thẻ ngân hàng. Ngoài ra còn bị mẹ Hoàng cho tới công ty nhà cô ấy bưng nước rót trà. Từ một tiểu thư khuê các mà bị bắt làm những việc như vậy, quả thật là thảm hết chỗ nói.
Còn cô và hai đứa bạn thân cũng thảm không kém.
Bác Hoàng lên tới tận trường báo cáo với thầy hiệu trưởng, mà trong qui định của trường là cấm đi qua đêm khi chưa được sự đồng ý của giám hiệu và quản lí ký túc xá.
Hai đứa bạn cô đều là từ nơi khác đến học nên phải ở ký túc xá trường, còn cô có con nhỏ nên ở nhà mà anh Tử Đằng thuê hộ.
Ba đứa sau khi bị phát hiện thì bị bắt quét rác khắp trường trong suốt một tháng, trường lại còn rất rộng. Cộng thêm lúc đó cô chưa giảm cân nên rất rất rất mập.
Đi còn mệt chứ nói chi tới việc quét trường...
Bây giờ cứ mỗi lần thấy bác Hoàng là cô lại sởn gai ốc.
Quá đáng sợ!
Trương Tuyết Y chờ sau khi thấy xe nhà Hoàng Ngọc Diệp đi hẳn mới vào trong nhà lấy quần áo đi tắm rửa rồi ăn cơm.
"Gâu, gâu,..." Bạc Hà cũng nhí nhố chạy theo.
Cô để Bạc Hà ngồi coi ti vi trên sofa còn mình thì tiếp tục công việc chưa hoàn thành.
Tiền ơi, cưng sắp về với chị rồi!
Trương Tuyết Y chỉ làm cỡ một tiếng rồi ra ngoài.
Bạc Hà đã ngủ gật trên ghế nên cô đã bế nó về chiếc đệm nhỏ dành riêng cho chó con.
Còn mình thì ngồi ăn bim bim xem hoạt hình.
Trương Tuyết Y cầm điện thoại lên rồi chụp ảnh up facebook.
Dương Nhất Thiên là người tim đầu tiên.
Trương Tuyết Y có chút ngỡ ngàng, Tổng Giám đốc từ khi nào lại có thời gian rảnh lướt facebook vậy?
Ngay sau đó anh lại gọi cho cô.
Trương Tuyết Y chần chừ một chút rồi bắt máy.
"Alo"
"Em ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn, anh gọi làm gì vậy, nói lẹ lên tôi bận lắm."
"Không phải là đang xem hoạt hình à?"
"Hừ, liên quan gì tới anh."
"Được rồi, đi ngủ sớm đi đừng thức trễ quá, với lại ăn nhiều vào, em gầy quá!"
"Tôi thích gầy thế đó anh làm gì được tôi?"
"Cô bé ngốc, nhớ anh không? "
"Nhớ anh á?"
"Ừm"
"Không có~"
"Thật chứ?"
"Đoán xem~"
"Được rồi, ngủ sớm đi, vài ngày nữa anh về với em."
"Hứ, ai thèm anh về!"
Trương Tuyết Y nói xong liền cúp máy cái rụp.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
Tuy miệng nói không nhớ anh nhưng vẫn mong anh sớm trở về.
Haiz, thật kì lạ!
Cô ném những suy nghĩ trong đầu mình ra, tiếp tục ăn bánh và xem hoạt hình, thỉnh thoảng sẽ dòm vào điện thoại.
Bắt đầu có một vài người vào bình luận.
Vũ Vũ đáng yêu: "Ngồi ở nhà làm gì cho chán vậy..."
Na Na dễ thương: "Y Y càng ngày càng xinh nha!"
Bảo Bảo cute: "Em yêu đẹp vậy!"
Dưa Hấu ngon ngọt đáng iu: "Ăn ít thôi chừa cho con nữa!"
Cherry mặt lạnh: "Vứt hết đi, không tốt cho sức khỏe."
Trương Tuyết Y: "..."
Cô vứt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục cày Oggy và những chú gián tới tận khuya.
Ngủ quên trên sofa lúc nào cũng không hay...
***
Trước đó ở nước ngoài, tại một cuộc họp ở chi nhánh khác của Dương Thị.
"Đại Boss...tháng này...chúng...chúng ta có..."
"Nói rõ ràng rành mạch!" Giọng nói lạnh lẽo của Dương Nhất Thiên vang lên.
Trưởng phòng bộ phận tiêu thụ đã sớm nổi da gà, tính ra phải đi đàm phán với đối tác một tháng mà đại boss lại yêu cầu một tuần nên tần suất công việc tăng lên rất nhiều, bây giờ đã gần đêm mà vẫn phải họp.
Với lại đứng trước áp lực của đại boss thì kinh nghiệm tích lũy bao năm đã sớm thành bọt biển.
Căng thẳng quá!
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy đồng cảm hộ.
"Ting"
Là âm báo từ facebook của Dương Nhất Thiên.
Mọi người đều ngỡ ngàng.
Đại boss...mà cũng dùng mạng xã hội...
Lục Kiên bên cạnh cũng tò mò nhìn sang.
Nhưng chưa hết bất ngờ, Dương Nhất Thiên lại cầm điện thoại lên cười một mình.
Ngay sau đó gọi điện thoại.
Và tiếp theo là chuỗi câu nói không-thể-tin-được.
Các quản lí, giám đốc từng bộ phận:"..."
Đẩy nhanh tiến độ để sớm về với bạn gái à...
Biểu tình tất cả mọi người hiển nhiên là không thể tin được, đại boss vậy mà...
Sắc mặt Dương Nhất Thiên sau khi cúp điện thoại cũng tốt hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ sắp có bão...
Vừa vào tới cửa liền nghe thấy âm thanh cãi nhau vọng ra từ nhà mình, cô hốt hoảng chạy vào.
Hoàng Ngọc Diệp đang ở trong nhà mà, có người khác nữa sao?
"Con bé này, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta biết?"
"Con tính đợi mất mạng mới nhờ người khác về báo tin cho cha mẹ à, hả?"
"Bị bắt cóc cũng không đi về nhà mà tới nhà bạn làm gì, nhà người khác an toàn hơn nhà mình hay sao hả?"
"Đúng là con gái lớn như bát nước đổ đi, nếu không phải cục cảnh sát gọi về thì chắc chúng ta cũng chẳng biết con vừa bị bắt cóc!"
"..."
"Cạch, rầm-" Trương Tuyết Y mở cửa xông vào, sau khi thấy rõ người ngồi bên trong thì sững sờ.
Sao hai bác Hoàng lại ở đây?
"A...chào bác trai...chào bác gái..." Cô vội vàng nói, thất lễ rồi.
Ba Hoàng và mẹ Hoàng sau khi thấy Trương Tuyết Y vào thì vẻ mặt cũng tươi cười hơn.
"Tuyết Y đấy à, vào ngồi đi con, hai bác tới vội quá chưa kịp báo."
"Không sao đâu, để con đi lấy nước. "
Cô vội chạy vào nhà bếp lấy nước bưng ra rồi căng thẳng ngồi xuống.
Hoàng Ngọc Diệp ngồi bên cạnh sắc mặt cũng xị xuống, ai oán nhìn Trương Tuyết Y.
Cô trợn mắt.
Nhìn cô làm gì chứ?
Cô có kêu hai người tới đâu?
Ba Hoàng nghiêm giọng nói.
"Tuyết Y à, chuyện này con với Diệp Diệp đúng là đã sai rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không báo chúng ta biết."
"Chuyện lớn gì ạ?" Trương Tuyết Y làm bộ ngạc nhiên.
Mẹ Hoàng nghi vấn hỏi: "Con không biết Diệp Diệp bị bắt cóc sao?"
"Bắt cóc???" Trương Tuyết Y trợn mắt nhìn Hoàng Ngọc Diệp, biểu tình như bị-bắt-cóc-lúc-nào-vậy.
"Bác trai, bác gái, con hoàn toàn không biết, tối qua con thấy Diệp Diệp tới nhà bảo là nhà cô ấy không có ai nên mới tới đấy ngủ 1 đêm, nếu biết có chuyện lớn xảy ra thì con chắc chắn đã báo cho hai người rồi."
Ba Hoàng mẹ Hoàng cũng không nghi ngờ, lập tức tưởng thật.
"Con bé này!!" Hai người bắt đầu quay ra Hoàng Ngọc Diệp.
Hoàng Ngọc Diệp: "!!!"
Cô trợn mắt nhìn Trương Tuyết Y, con người vô sỉ này!
"Ba mẹ, con không có, cô ấy...ưm-"
Hoàng Ngọc Diệp vội vàng giải thích nhưng chữ "nói dối" chưa nói ra khỏi miệng thì bị Trương Tuyết Y bịt mồm lại.
"Hey, thôi, tiểu Diệp à, cậu nên về thôi, ba mẹ cậu chắc lo lắng lắm..."
"Cô...cô..." Hoàng Ngọc Diệp tức đỏ mặt, không ngờ Trương Tuyết Y lại đuổi cô về.
"Con bé này, đi về thôi, về ba cho con một trận!" Ba Hoàng lập tức kéo Hoàng Ngọc Diệp đi.
"Tuyết Y à, xin lỗi nha, làm phiền con rồi!"
"Bác gái à, không sao đâu, bữa nào rảnh nhớ kêu Diệp Diệp lên nhà con chơi nha~"
"Ừ ừ, con mau nghỉ ngơi đi, tạm biệt."
Trương Tuyết Y tiễn ba người ra cửa, mỉm cười vui vẻ, bỏ mặc Hoàng Ngọc Diệp đang gào thét trên xe.
"A...a...con không về...mau thả con xuống...Tuyết Y à...cứu với..."
"Cạch-" Trương Tuyết Y giả vờ như không nghe thấy, mau chóng đóng cửa lại.
"Phù." Cô thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt của bác Hoàng đáng sợ quá.
Hoàng Ngọc Diệp là con một nên rất được cưng chiều, tuy nhiên hai bác Hoàng đối với cô ấy lại cực kì nghiêm khắc chứ không dễ dãi như những người khác.
Trương Tuyết Y còn nhớ hồi lúc du học có một lần rủ Hoàng Ngọc Diệp cùng nhóm bạn đi bar chơi thâu đêm, kết quả bị bác Hoàng phát hiện được và kết quả vô cùng bi thảm.
Hoàng Ngọc Diệp thì bị bắt nghỉ học rồi nhốt trong nhà một tuần, cắt toàn bộ tiền tiêu vặt và thẻ ngân hàng. Ngoài ra còn bị mẹ Hoàng cho tới công ty nhà cô ấy bưng nước rót trà. Từ một tiểu thư khuê các mà bị bắt làm những việc như vậy, quả thật là thảm hết chỗ nói.
Còn cô và hai đứa bạn thân cũng thảm không kém.
Bác Hoàng lên tới tận trường báo cáo với thầy hiệu trưởng, mà trong qui định của trường là cấm đi qua đêm khi chưa được sự đồng ý của giám hiệu và quản lí ký túc xá.
Hai đứa bạn cô đều là từ nơi khác đến học nên phải ở ký túc xá trường, còn cô có con nhỏ nên ở nhà mà anh Tử Đằng thuê hộ.
Ba đứa sau khi bị phát hiện thì bị bắt quét rác khắp trường trong suốt một tháng, trường lại còn rất rộng. Cộng thêm lúc đó cô chưa giảm cân nên rất rất rất mập.
Đi còn mệt chứ nói chi tới việc quét trường...
Bây giờ cứ mỗi lần thấy bác Hoàng là cô lại sởn gai ốc.
Quá đáng sợ!
Trương Tuyết Y chờ sau khi thấy xe nhà Hoàng Ngọc Diệp đi hẳn mới vào trong nhà lấy quần áo đi tắm rửa rồi ăn cơm.
"Gâu, gâu,..." Bạc Hà cũng nhí nhố chạy theo.
Cô để Bạc Hà ngồi coi ti vi trên sofa còn mình thì tiếp tục công việc chưa hoàn thành.
Tiền ơi, cưng sắp về với chị rồi!
Trương Tuyết Y chỉ làm cỡ một tiếng rồi ra ngoài.
Bạc Hà đã ngủ gật trên ghế nên cô đã bế nó về chiếc đệm nhỏ dành riêng cho chó con.
Còn mình thì ngồi ăn bim bim xem hoạt hình.
Trương Tuyết Y cầm điện thoại lên rồi chụp ảnh up facebook.
Dương Nhất Thiên là người tim đầu tiên.
Trương Tuyết Y có chút ngỡ ngàng, Tổng Giám đốc từ khi nào lại có thời gian rảnh lướt facebook vậy?
Ngay sau đó anh lại gọi cho cô.
Trương Tuyết Y chần chừ một chút rồi bắt máy.
"Alo"
"Em ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn, anh gọi làm gì vậy, nói lẹ lên tôi bận lắm."
"Không phải là đang xem hoạt hình à?"
"Hừ, liên quan gì tới anh."
"Được rồi, đi ngủ sớm đi đừng thức trễ quá, với lại ăn nhiều vào, em gầy quá!"
"Tôi thích gầy thế đó anh làm gì được tôi?"
"Cô bé ngốc, nhớ anh không? "
"Nhớ anh á?"
"Ừm"
"Không có~"
"Thật chứ?"
"Đoán xem~"
"Được rồi, ngủ sớm đi, vài ngày nữa anh về với em."
"Hứ, ai thèm anh về!"
Trương Tuyết Y nói xong liền cúp máy cái rụp.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
Tuy miệng nói không nhớ anh nhưng vẫn mong anh sớm trở về.
Haiz, thật kì lạ!
Cô ném những suy nghĩ trong đầu mình ra, tiếp tục ăn bánh và xem hoạt hình, thỉnh thoảng sẽ dòm vào điện thoại.
Bắt đầu có một vài người vào bình luận.
Vũ Vũ đáng yêu: "Ngồi ở nhà làm gì cho chán vậy..."
Na Na dễ thương: "Y Y càng ngày càng xinh nha!"
Bảo Bảo cute: "Em yêu đẹp vậy!"
Dưa Hấu ngon ngọt đáng iu: "Ăn ít thôi chừa cho con nữa!"
Cherry mặt lạnh: "Vứt hết đi, không tốt cho sức khỏe."
Trương Tuyết Y: "..."
Cô vứt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục cày Oggy và những chú gián tới tận khuya.
Ngủ quên trên sofa lúc nào cũng không hay...
***
Trước đó ở nước ngoài, tại một cuộc họp ở chi nhánh khác của Dương Thị.
"Đại Boss...tháng này...chúng...chúng ta có..."
"Nói rõ ràng rành mạch!" Giọng nói lạnh lẽo của Dương Nhất Thiên vang lên.
Trưởng phòng bộ phận tiêu thụ đã sớm nổi da gà, tính ra phải đi đàm phán với đối tác một tháng mà đại boss lại yêu cầu một tuần nên tần suất công việc tăng lên rất nhiều, bây giờ đã gần đêm mà vẫn phải họp.
Với lại đứng trước áp lực của đại boss thì kinh nghiệm tích lũy bao năm đã sớm thành bọt biển.
Căng thẳng quá!
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy đồng cảm hộ.
"Ting"
Là âm báo từ facebook của Dương Nhất Thiên.
Mọi người đều ngỡ ngàng.
Đại boss...mà cũng dùng mạng xã hội...
Lục Kiên bên cạnh cũng tò mò nhìn sang.
Nhưng chưa hết bất ngờ, Dương Nhất Thiên lại cầm điện thoại lên cười một mình.
Ngay sau đó gọi điện thoại.
Và tiếp theo là chuỗi câu nói không-thể-tin-được.
Các quản lí, giám đốc từng bộ phận:"..."
Đẩy nhanh tiến độ để sớm về với bạn gái à...
Biểu tình tất cả mọi người hiển nhiên là không thể tin được, đại boss vậy mà...
Sắc mặt Dương Nhất Thiên sau khi cúp điện thoại cũng tốt hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ sắp có bão...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.