Chương 18: Thật Sự Quá Quyến Rũ
BooMew
17/12/2019
#BooMew
Lái xe ra khỏi Yến Gia. Hà Thế Huân trầm giọng nói.
" Đợi một lát. " nói xong anh tắt máy ngang.
Hà Thế Huân mày nhíu chặt không ngừng suy nghĩ về Yến Minh Lam.
Cô nói là một tuần anh chỉ cần đến hai ngày??? Đây là vấn đề gì đây? Không lẽ anh nên giảm tốc độ đánh chữ của mình? Nhưng đánh chữ quá lâu cũng không tốt nhưng mà anh lại không thể nào chấp nhận việc chỉ đến Yến Gia hai lần một tuần.
Hmm. . . Yến Minh Lam ơi Yến Minh Lam không lẽ anh phải dùng mấy chiêu khác đối phó em???
Càng nghĩ, Hà Thế Huân khẽ lắc đầu. Anh biết rõ việc bản thân đang tính toán sẽ không tốt càng không thành công.
Mặc dù mới biết vật nhỏ kia vài ba hôm, nhưng Hà Thế Huân biết vật nhỏ kia thật sự rất lười, cô thuộc kiểu người lười tiếp xúc với những thứ xung quanh, và cô cũng lười đến việc hẹn hò yêu đương, nhưng. . . thứ duy nhất cô không lười, chính là kiếm tiền. Cô có thể bỏ ra vài ba tiếng đồng hồ, à không cả ngày, cả tuần, cả tháng, cả năm để ngồi yên một chỗ tay đánh chữ liên tục.
Nên nếu bây giờ anh ăn thịt cô thì sẽ không quá tốt.
Hà Thế Huân lắc lắc đầu. Thở hắc một hơi lái xe đến bệnh viện.
Chuyện gì cũng vậy. . . phải từ từ và từng bước một mới thành công.
----
Yến Minh Lam lấy máy tính bảng ra đọc lại chương vừa tải lên cách đây không lâu, môi cô không khỏi câu lên cười thích thú.
Đúng là người lớn tuổi có khác nha, đánh chữ thật nhanh thật chính xác còn không hề để cô lặp lại một câu hai lần để anh đánh chữ.
Nhớ lại hình ảnh nghiêm túc lúc nãy của Hà Thế Huân. Yến Minh Lam cắn cắn môi một cái không khỏi cười khẽ.
Cái hình ảnh lúc nãy thật đẹp nha. . . đúng là đàn ông nghiêm túc làm việc đều thật là quyến rũ.
Yến Minh Lam ngồi đó nghĩ nghĩ một lúc, Liên Ngọc Doanh đi tới.
" Lam Lam? "
Yến Minh Lam vẫn còn ngẩn người.
Liên Ngọc Doanh hô lên.
" Lam Lam? "
" A!? " Yến Minh Lam hai mắt trừng to la lên một tiếng nói.
" Mẹ? Sao mẹ lại đến đây? "
Liên Ngọc Doanh nhìn Yến Minh Lam một cái nói.
" Con đang nghĩ gì sao lại ngẩn người như vậy? Mẹ gọi mấy tiếng cũng không phản ứng? "
" A?! Có sao? " dừng một chút Yến Minh Lam nói.
" Con nghĩ là nghĩ về anh ta. "
" Anh ta? "
" Hà Thế Huân đấy mẹ! Hmm. . . lúc nãy anh ta tập trung đánh chữ, từng ngón tay chạm vào bàn phím, mày hơi hơi nhíu lại. . . shit. . . thật sự là quá quyến rũ nha. " Yến Minh Lam nhướng nhướng mày kể về hình ảnh của Hà Thế Huân lúc nãy nói.
Lái xe ra khỏi Yến Gia. Hà Thế Huân trầm giọng nói.
" Đợi một lát. " nói xong anh tắt máy ngang.
Hà Thế Huân mày nhíu chặt không ngừng suy nghĩ về Yến Minh Lam.
Cô nói là một tuần anh chỉ cần đến hai ngày??? Đây là vấn đề gì đây? Không lẽ anh nên giảm tốc độ đánh chữ của mình? Nhưng đánh chữ quá lâu cũng không tốt nhưng mà anh lại không thể nào chấp nhận việc chỉ đến Yến Gia hai lần một tuần.
Hmm. . . Yến Minh Lam ơi Yến Minh Lam không lẽ anh phải dùng mấy chiêu khác đối phó em???
Càng nghĩ, Hà Thế Huân khẽ lắc đầu. Anh biết rõ việc bản thân đang tính toán sẽ không tốt càng không thành công.
Mặc dù mới biết vật nhỏ kia vài ba hôm, nhưng Hà Thế Huân biết vật nhỏ kia thật sự rất lười, cô thuộc kiểu người lười tiếp xúc với những thứ xung quanh, và cô cũng lười đến việc hẹn hò yêu đương, nhưng. . . thứ duy nhất cô không lười, chính là kiếm tiền. Cô có thể bỏ ra vài ba tiếng đồng hồ, à không cả ngày, cả tuần, cả tháng, cả năm để ngồi yên một chỗ tay đánh chữ liên tục.
Nên nếu bây giờ anh ăn thịt cô thì sẽ không quá tốt.
Hà Thế Huân lắc lắc đầu. Thở hắc một hơi lái xe đến bệnh viện.
Chuyện gì cũng vậy. . . phải từ từ và từng bước một mới thành công.
----
Yến Minh Lam lấy máy tính bảng ra đọc lại chương vừa tải lên cách đây không lâu, môi cô không khỏi câu lên cười thích thú.
Đúng là người lớn tuổi có khác nha, đánh chữ thật nhanh thật chính xác còn không hề để cô lặp lại một câu hai lần để anh đánh chữ.
Nhớ lại hình ảnh nghiêm túc lúc nãy của Hà Thế Huân. Yến Minh Lam cắn cắn môi một cái không khỏi cười khẽ.
Cái hình ảnh lúc nãy thật đẹp nha. . . đúng là đàn ông nghiêm túc làm việc đều thật là quyến rũ.
Yến Minh Lam ngồi đó nghĩ nghĩ một lúc, Liên Ngọc Doanh đi tới.
" Lam Lam? "
Yến Minh Lam vẫn còn ngẩn người.
Liên Ngọc Doanh hô lên.
" Lam Lam? "
" A!? " Yến Minh Lam hai mắt trừng to la lên một tiếng nói.
" Mẹ? Sao mẹ lại đến đây? "
Liên Ngọc Doanh nhìn Yến Minh Lam một cái nói.
" Con đang nghĩ gì sao lại ngẩn người như vậy? Mẹ gọi mấy tiếng cũng không phản ứng? "
" A?! Có sao? " dừng một chút Yến Minh Lam nói.
" Con nghĩ là nghĩ về anh ta. "
" Anh ta? "
" Hà Thế Huân đấy mẹ! Hmm. . . lúc nãy anh ta tập trung đánh chữ, từng ngón tay chạm vào bàn phím, mày hơi hơi nhíu lại. . . shit. . . thật sự là quá quyến rũ nha. " Yến Minh Lam nhướng nhướng mày kể về hình ảnh của Hà Thế Huân lúc nãy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.