Chương 15: HÓA RA…MỌI THỨ LẠI ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY
duongduong_ngoknghech
14/11/2013
“Anh tìm em trong vô vọng và hốt hoảng…em đã ở đâu, em ở chốn nào vậy.
Anh…rất lo cho em. Trời tối thế này …làm sao em thấy đường ? Rồi ai săn
sóc cho em ? Em phải làm sao để vượt qua nỗi sợ. Ngọc Linh à…xin em hãy
xuất hiện…Trên đời này…điều khiến anh sợ nhất chính là mất em…em hiểu
không ?”
Một buổi chiều…ở 1 quán cà phê, những tia nắng cuối cùng còn sót lại chiếu xuyên qua lớp kính rọi thẳng vào gương mặt Tấn Phong…anh đang chờ Ngọc Linh.
Tiếng chuông treo ở cửa khẽ rung lên…đôi mắt anh linh hoạt chuyển động dõi theo vị khách nữ vừa bước vào quán…trái tim reo vui từng nhịp đập.
- Chào anh…
Nụ cười Ngọc Linh đáng yêu và hồn nhiên tỏa sáng hơn nắng chiều.
Buổi hẹn hôm nay thật ra là do Ngọc Linh hẹn cả…cô muốn nói chuyện với Tấn Phong.
- Anh chờ em có lâu không ?
- Cũng không lâu đâu.
Tấn Phong nở một nụ cười vui vẻ và thoải mái. Trong lòng Ngọc Linh dâng trào hạnh phúc…cô cảm thấy khoảnh khắc này thật sự là quý báu.
- Tấn Phong…anh có yêu em không ?
Tấn Phong nhìn Ngọc Linh ngạc nhiên. Anh đưa tay sờ trán bé con của mình và rồi lại sờ trán mình như đang kiểm tra thân nhiệt.
- Em nói gì lạ thế ? Em thừa biết thế nào mà ?
- Em muốn nghe anh nói
- Anh yêu em…rất nhiều…rất sâu đậm…mãi mãi vẫn vậy.
Ngọc Linh mỉm cười hài lòng. Nhưng rồi sau đó…tận đáy lòng cô ánh lên một nỗi đau khó tả : Cô không muốn anh yêu cô.
- Tấn Phong…sau này nếu như em có chuyện gì…
- Anh không cho em nói như vậy.
Tấn Phong không hài lòng, bực mình vì câu nói ngốc nghếch của cô, cốc 1 cái thật đau vào đầu cô. Ngọc Linh xoa xoa chỗ đau, phụng phịu nhăn mặt.
- Em chỉ nói nếu thôi mà…Nếu mà em có chuyện gì thì anh hãy kiếm 1 người khác nhé !
- Không, anh đã nói là yêu em rất sâu đậm thế nên…mãi mãi vẫn sẽ yêu em. Anh không kiếm người khác đâu, có ai lại đáng yêu và ngốc nghếch được như em đâu nào.
Ngọc Linh mỉm cười nhìn Tấn Phong chất chứa bao suy nghĩ.
- À…anh có liên lạc với Quốc Anh không ?
- Có…cậu ấy hạnh phúc lắm !!!
Tần ngần đứng trước nhà Quốc Anh, cuối cùng Tuyết Nhi cũng ấn chuông. Quốc Anh mặc quần áo chỉnh tề bước ra, ngạc nhiên nhìn người con gái với gương mặt đầy nước mắt.
- Em…
- Quốc Anh…anh luôn yêu em đúng không ?
Không đợi câu trả lời, Tuyết Nhi đã chạy đến ôm chầm lấy Quốc Anh khóc thật nhiều. Cô khóc vì mình đã can đảm rời xa Tấn Phong, khóc vì bản thân quá ngu ngốc và khóc vì…cuối cùng cũng nhận ra những thứ mình đã vô tình gạt bỏ.
- Em…đã quá ngốc nghếch, quá níu kéo những thứ không là của em. Em đã trả Tấn Phong cho Ngọc Linh rồi anh ạ ! Anh ấy đã luôn không hướng về em…chỉ có em khờ khạo luôn chờ mong trong vô vọng. Bây giờ em quay lại đây…nơi có người vẫn luôn yêu em và sẵn sàng chấp nhận em dù em thế nào. Anh có cho phép em về bên anh không ?
Chuyện tình của Quốc Anh là một cái kết có hậu.
Nói chuyện xong, Tấn Phong đưa Ngọc Linh về đến tận nhà. Trước khi vào nhà, cô đưa cho anh một bức thư.
- Ngày mai anh hãy đọc nhé ! Phải là ngày mai đấy. Nếu không em sẽ giận anh.
Sau đó, cả hai vẫy tay tạm biệt, lúc thấy Tấn Phong vừa quay lưng, Ngọc Linh không nỡ rời liền chạy đến ôm anh từ phía sau.
- Em rất yêu anh
Trái tim Ngọc Linh thổn thức và đau đớn. Ôm anh thế này có lẽ là lần cuối, được nhìn anh thế này e cũng là lần cuối. Sợ lắm…cô sợ lắm. Và…những đau khổ của cô theo giọt nước mắt rơi trên áo Tấn Phong. Anh thấy lạ định quay lại hỏi thì cô đã chạy vào nhà. Trong lòng anh bỗng nổi lên một nỗi bất an rất khó tả.
“Ngọc Linh đứng đó, nhìn Tấn Phong…gương mặt cô thấm đẫm nước mắt, ánh mắt chứa chan yêu thương và đau khổ nhìn người mà cô yêu sâu đậm. Mái tóc dài bay bay trong gió. Tấn Phong đứng từ xa nhìn cô…muốn bước đến ôm chầm cô, vỗ về cô và hỏi cô tại sao khóc nhưng không hiểu sao đôi chân anh không thể bước đi cứ như là đã bị hóa đá.
Ngọc Linh cứ đứng đấy nhìn anh đau khổ, trái tim anh đau lắm, tưởng chừng như hàng vạn, hàng triệu con kiến đang cùng nhau cấu xé trái tim anh, hơi thở anh cứ đứt quãng.
- Em yêu anh…Tấn Phong…
Giọng nói chứa chan tình cảm và nhẹ nhàng lắm…nhẹ đến nỗi cơn gió đã cuốn đi về phương nao mất rồi nhưng đâu đó vẫn còn vọng lại trong tâm trí anh.
Trong đầu anh không ngừng đặt ra câu hỏi : Tại sao lại khóc khi nói yêu anh ? Tấn Phong không suy nghĩ nhiều nữa anh vội chạy theo nhưng càng chạy anh càng xa Ngọc Linh. Và…sau đó…cô chạy về đâu…anh không còn thấy bởi bóng đêm đã bao trùm, ôm gọn cô đi mất rồi.”
Anh tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm trán, khóe mi còn vương lệ. Tấn Phong cảm giác rất bất an, anh lo lắng cho bé con. Định gọi điện cho bé con nhưng sợ cô còn ngủ nên lại thôi vì bây giờ cũng chỉ mới vừa 6h sáng mà thôi.
Nhớ lại bức thư của bé con, anh liền đi lấy và mở ra đọc. Hàng chữ nắn nót xinh xắn trông thật đẹp.
“ Tấn Phong, người em yêu nhất
Trên đời này…anh là người mà mãi mãi dù cho em muốn ghét bỏ, muốn quên cũng chẳng quên được. Em đã yêu anh sâu đậm…yêu anh đến mức sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì anh.
Năm cấp 3, bên anh với em là niềm vui, dù khi ấy em rất ghét anh nhưng mà trong thâm tâm em dạo ấy, anh đã là một người không thể thiếu. Anh luôn bên em, gần em mỗi ngày, dù thái độ của anh rất đáng ghét nhưng không hiểu sao em vẫn cứ muốn bám theo và làm anh cười. Lúc đó…anh và em…trong nhận thức của nhau…là kẻ thù…
Sau đó…vì Tuyết Nhi, đã có nhiều việc xảy ra. Em bị ức hiếp, em bị tổn thương…em chỉ khóc. Tấn Phong, khi ấy…anh đã bên em, là người em tin tưởng nhất, xoa dịu nỗi đau và vết thương…anh lau cho em những giọt nước mắt. Rồi anh nói yêu em…khoảnh khắc đó…dù chưa hiểu gì nhưng em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Khi ấy…anh và em…trong nhận thức của nhau…là người yêu. Một thứ tình cảm rất mới lạ và có chút trẻ con.
Nhưng…rồi…anh xa em, em không thể trách anh được. Người đã dám hy sinh mạng sống vì anh trong khi em chỉ đứng đó ngơ ngác xứng đáng có anh hơn em. Em chỉ biết rằng mình phải âm thầm yêu anh mà không được bên anh, lặng lẽ tặng anh cho cô ấy. Em hiểu và dĩ nhiên em biết anh yêu em nhưng…anh phải đáp đền cô ấy, em chỉ có bổn phận là giúp anh. Người ta nói muốn có hạnh phúc phải giành lấy, muốn có tình yêu thì phải can đảm nhưng…em không có được những thứ đó. Làm sao em giành lấy anh được khi chuyện xảy ra như vậy ? Làm sao em có đủ can đảm để có thể kéo anh về được khi Tuyết Nhi lại cao cả đến vậy ?Mọi thứ đã không thể trở về những ngày tháng cấp 3 với mối tình trong sáng, ngây thơ nữa. Lúc này em nhận ra…em…yêu…anh.
Những ngày tháng sau đó em phải sống trong nhớ nhung, trong đau khổ. Nước mắt cứ rơi nhưng chẳng có anh, trái tim lạnh giá nhưng chẳng có ai sưởi ấm, mệt mỏi nhưng chẳng có bờ vai nương tựa. Em hiểu rằng…em cần anh. Cần anh…cần anh ??? Thì sao ? Làm sao được hả anh…anh phải chăm sóc Tuyết Nhi…phải thế…vậy thì làm sao anh bên em. Mỗi đêm như thế…em ngồi trong phòng…bóng đêm bao trùm, che dấu đi những giọt nước mắt nhớ anh và đau đớn tột cùng.
Sau đó…gặp lại anh…mỗi lần như vậy trái tim em lại được dịp thổn thức và đập mạnh mẽ. Em không thể nào ngăn được nó cả. Có lẽ anh không biết được rằng em đã quay lưng đi để ngăn giọt nước mắt rơi. Không biết và mãi sẽ không biết nếu em không nói. Thấy anh đi bên Tuyết Nhi, chiều chuộng và quan tâm cô ấy, cười với cô ấy làm em ghen tị. Em cũng muốn anh cười với em nhưng sao mà chẳng được. Em phải chấp nhận sự thật phũ phàng đến thế. Dẫu biết rằng anh đang cười gượng đó…em thấy mà nhưng em vẫn mong nụ cười đó dành cho em. Bởi khi anh bên Tuyết Nhi rồi…anh không cười với em nữa…dù chỉ một lần. Anh có biết em đau đớn lắm không. Em đã cố chôn giấu tất cả vào nơi sâu nhất trong trái tim để cho những nỗi đau ấy sẽ mục nát và thối rữa nhưng lại không được. Ngày nào cũng đau đớn…đau đến mức chỉ muốn chết đi vậy thì phải làm sao ?
Nhưng mà không sao nữa rồi, em đã được bên anh rồi. Hạnh phúc lắm anh à ! Cứ như là không gian chỉ toàn màu hồng ấy anh nhỉ ? Cả gió cũng dịu nhẹ như thay anh ôm em, ôm em để bù đắp những gì em đã chịu đựng.
Em yêu anh nhiều lắm, yêu sâu đậm, yêu anh đến mức sẵn sàng xa anh để anh hạnh phúc, anh biết chứ ? Em đã ghi nhớ mặt anh rồi anh ạ . Em không nhớ gương mặt xấu nhất của anh đâu. Em chỉ nhớ lúc anh cười và nhìn em thôi. Em đã từng nói : Sau này em có chuyện gì thì anh hãy kiếm người khác. Anh hãy thực hiện nó đi nhé ! Thực hiện nó nhanh lên 1 chút đi nhé ! Tất cả chỉ vì anh thôi đấy ! Anh…xin anh đừng tìm em nữa…đừng tìm em, có được không ?
Hạnh phúc…hóa ra rất gần nhưng…cũng rất xa. Hạnh phúc…là món quà xa xỉ mà em mãi không có.
Tạm biệt…
Người em yêu nhất”
Tâm trạng Tấn Phong rồi bời. Bức thư anh cầm trên tay như là 1 bức thư báo trước cho anh sự chia ly. Những dòng chữ cuối bị nhòe đi vì thứ gì ??? Nước mắt ư ? Của anh hay Ngọc Linh. Tấn Phong vội chạy đến nhà Ngọc Linh.
Đứng trước nhà cô…anh ấn chuông mãi không thấy cô. Lòng anh dấy lên nỗi bất an khó tả. Anh không thể chờ được liền đạp cửa xông vào nhà, anh chạy vào phòng cô. Mọi thứ ngăn nắp và sạch đẹp, anh mở tủ quần áo…chỉ còn là 1 chiếc tủ trống không. Tấn Phong thừ người ngồi xuống.
Mọi thứ trước mặt anh dần trở nên ảm đạm, sắc hồng ngọt ngào đã biến mất nhanh chóng. Nỗi đau từ tim lan ra khắp cơ thể. Tấn Phong đã bị nỗi đau nhấn chìm thật sâu xuống đáy đại dương mãi không tìm được. Nước mắt anh lăn dài…
Ngọc Linh…
Em ở đâu ?
Em đi rồi ư ?
Tại sao ?
Em hết yêu anh rồi sao ?
Anh phải yêu người khác sao ?
Không thể đâu Ngọc Linh, anh đã yêu em hơn anh nghĩ, hơn bất kì thứ gì trên đời rồi. Ngọc Linh, sao em lại bỏ anh. Anh sợ…anh cũng có nỗi sợ em có biết ? Anh sợ…phải sống mà không có em…
Anh…sẽ tìm ra em…nhất định…là vậy.
Tinh thần Tấn Phong càng ngày càng suy sụp.
Mỗi ngày, từ sáng sớm anh đã chạy ra khỏi nhà tìm kiếm cô khắp nơi, không nơi nào là anh không đi cả. Cứ như vậy, anh ở không ăn uống, không nghỉ ngơi cả ngày chỉ để mong sẽ tìm được Ngọc Linh ở đâu đó. Tối về, anh chỉ ngồi trong phòng, khư khư giữ chiếc điện thoại trong tay mong cô gọi đến. Đợi lâu quá chẳng thấy, anh liền bấm số nhưng cuối cùng đầu dây bên kia chỉ vang lên 1 thứ tiếng duy nhất : “Thuê bao quý khách…”. Không đợi tổng đài nói hết câu, anh đã bấm tắt.
Nhìn Tấn Phong thế này, ai cũng thấy được nỗi đau khổ, sự tìm kiếm trong mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì. Anh thật đáng thương và tội nghiệp biết bao.
Tấn Phong phong độ dạo trước đã mất hẳn, giờ đây chỉ còn là một Tấn Phong với gương mặt hốc hác, mái tóc rối bời không kịp chải. Anh đã sụt đến 5 kg chỉ trong 1 thời gian ngắn.
Sao đã giăng đầy trên bầu trời đen tối rộng lớn. Đồng hồ điểm 12h khuya. Tấn Phong mở cửa, anh đi vào phòng. Không thèm bật đèn, anh nằm dài trên chiếc giường rộng lớn, đôi mắt mở to nhìn lên không trung u tối , u tối như chính tương lai không có Ngọc Linh. Nhưng đau đớn dâng trào từ tận sâu trái tim của anh, dữ dội và mạnh mẽ như từng đợt thủy triều vào lúc chiều tà.
Ngọc Linh…
Anh mệt…
Nhưng anh … vẫn muốn tìm em…
Làm sao anh đối mặt…với chuỗi ngày không có em hả ?
Em đã đi đâu ?
Tại sao…lại đi khỏi tầm mắt anh ?
Em…nhẫn tâm tự tay làm đau tim anh đến vậy sao ?
Em…thật tàn nhẫn
Ngọc Linh của anh…quá tàn nhẫn…
Anh không cần cái thứ hạnh phúc phải xa em…
Thứ anh cần là em bên cạnh
Anh…muốn mãi mãi bảo vệ em…
Che chở em trong vòng tay của mình…
Anh sẽ truyền tất cả hơi ấm của mình để em hạnh phúc…
Từng câu nói của anh, từng chữ một khiến cho ta không những đau đớn mà còn cảm động. Vậy…Ngọc Linh có hiểu…nỗi đau này ?
Cô đã đứng dưới nhà Tấn Phong…rất lâu rồi. Dù rằng trời tối lắm…tối đến mức cô không thấy gì cả nhưng vì muốn xem anh về chưa ? Anh thế nào cô đã không ngần ngại cầm theo đèn pin đi sang nhà anh. Không phải đường không có đèn nhưng nó lại mờ quá, trong thời điểm khuya thế này…nó không đủ sáng. Trái tim cô cũng như vậy…không còn được ánh sáng ấm áp soi rọi nữa…không còn nữa. Nước mắt lăn dài, bỏng rát như đi xuyên qua da thịt lan tỏa toàn bộ tế bào. Từng chút một đau đớn đã nhấn chìm cô.
Mục đích cô rời xa anh chính là vì căn bệnh của mình. Ngọc Linh không muốn mình sẽ làm phiền anh. Sau này anh còn phải đi làm, anh còn tương lai mà, lo cho cô rồi thì làm sao mà anh lo cho tương lai anh. Cô biết thế nào anh cũng một mực đòi bên cô, sợ cô sẽ bị thương…cô không thích thế.
Hằng ngày, lúc nào cô cũng dõi theo anh từ xa. Cô biết rất rõ anh như thế nào và ra sao. Nhìn anh tất bật kiếm cô, một cảm giác ấm áp trào dâng khiến cô rơi nước mắt vì hạnh phúc. Trong cuộc đời này, Ngọc Linh đã rất may mắn vì kiếm được Tấn Phong, một người rất yêu thương cô nhưng mà…cô không thể nào đáp trả tình cảm đó.
Ngọc Linh nhẹ nhàng để thư dưới khe cửa trước nhà và đẩy vào. Sau đó cô ấn chuông rồi chạy đi thật nhanh, nấp sau một cái cây không xa lắm.
Tấn Phong nghe thấy tiếng chuông, vội vã chạy xuống như người điên. Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh Ngọc Linh đang mỉm cười chờ anh trước cửa. Tiếng chuông cửa chính là cái phao cứu sinh cứu anh khỏi những nỗi tuyệt vọng.
Không thấy ai ngoài cửa, Tấn Phong thở dài. Anh định đi lên lầu thì vô tình nhìn thấy bức thư dưới chân. Cầm trên tay, Tấn Phong không khỏi ngạc nhiên, những cảm xúc vui buồn không ngừng đan xen. Là thư Ngọc Linh gửi, chữ viết của cô đã khiến anh nhận ra.
“Tấn Phong
Dạo này…anh xấu đi rồi đấy, biết không ? Nhìn anh ốm em thật sự rất đau lòng. Người em yêu mà lại như thế này ư ? Tấn Phong, xin anh hãy đừng kiếm em nữa có được không ? Xin anh đấy ! Anh hãy ngoan ngoãn mà ăn uống thật đầy đủ và ngủ nhiều vào đi rồi kiếm việc làm nữa. Em không thích anh như lúc này.
Trái tim em…rất đau…rất đau anh có hiểu không Tấn Phong. Em có cảm tưởng mọi nỗi đau trên thế gian này như đang trút hết vào người em vậy. Tại sao anh lại lo cho em nhiều đến vậy ? Tại sao chứ ? Em không cần nhiều đến thế đâu.
Tình yêu của anh khi trước em rất mong muốn có và rất cần nhưng bây giờ…em không cần nữa…không cần nữa anh à. Anh hãy thôi yêu em và làm anh cao ngạo như trước đi. Kiếm một ai đấy yêu mình rồi sống hạnh phúc. Mọi thứ giờ đây đã khác…khác lắm rồi. Tất cả đã xa vời…xa đến mức không với tới mà cho dù với tới em cũng chẳng dám chạm vào nữa.
Tấn Phong…em mong anh hãy có lối đi đúng…có một lối đi thật sự là đúng đắn để bước đi, bỏ mặc em luôn đi.
Còn con đường của em…con đường của em giờ đã không còn lối để đi nữa…à không…trước giờ chưa từng có lối đi.
Mặc kệ em…bỏ mặc em đi, em van anh.
Tấn Phong,
Giữ gìn sức khỏe”
Đọc xong bức thư, Tấn Phong chạy ra ngoài, anh chạy dọc con đường trước nhà mình.
Anh biết bé con đã luôn nhìn anh, dõi theo anh bởi chỉ có như vậy cô mới biết anh ra sao và thế nào. Anh trách mình ngốc nghếch đã không biết quan sát xung quanh thật kĩ khi tìm kiếm mà chỉ mải lo tìm những địa điểm cô thường đi.
Khi đã bất lực, anh dừng lại mệt mỏi nhìn xung quanh.
- Ngọc Linh…anh biết em đang ở đây. Em ra đi có được không ? Em đừng trốn anh nữa. Anh…anh nhớ em, em có biết không ? Anh yêu em, em có biết không ? Sao em lại rời khỏi tầm mắt anh, em nói rằng em yêu anh mà ? Em yêu anh sâu sắc lắm kia mà ? Vậy sao lại đi.
Ngọc Linh tựa người vào gốc cây, bật khóc. Lấy tay bịt miệng, cô không muốn âm thanh này sẽ vang đến tai Tấn Phong. Nỗi đau không ngừng trào dâng. Từng con kiến nhỏ không ngừng xâu xé trái tim tan nát. Những kỉ niệm yêu thương qua từ “anh yêu em” khơi gợi lại. Từng kỉ niệm…rất đẹp…đẹp như những đóa hoa nở rộ giữa trời xuân nhưng nhanh chóng vỡ tan ra giống như chiếc bình sứ trân quý bị ai đó cố ý đập vỡ xuống đất.
- Em…có phải là em bị gì không ? Tại sao…lời lẽ lại tuyệt vọng đến vậy ? Tại sao ? Có khó khăn gì hãy về bên anh đi, anh sẽ cùng em giải quyết. Chuyện gì cũng được ? Anh sẽ bảo vệ em mà…
Ngọc Linh khóc nấc lên, Tấn Phong của cô giỏi lắm, Tấn Phong mạnh mẽ lắm nhưng anh…sẽ mãi không ngăn được căn bệnh này bởi sẽ rất nhanh cô không còn thấy gì nữa. Anh không bảo vệ cô được đâu…
Những vì tinh tú sáng nhất trên bầu trời cùng soi rọi 2 tâm hồn đau đớn…
Con người không thể nào bảo vệ mình khỏi căn bệnh nếu như căn bệnh đã chọn nơi muốn đến chỉ có thể cùng nhau vượt qua những tháng ngày với căn bệnh ấy mà thôi.
Ngày hôm đó, anh vẫn không tìm thấy Ngọc Linh. Dù anh đã cố gắng thế nào, cô vẫn trốn tránh anh. Tấn Phong…tiếp tục cuộc tìm kiếm…không chút do dự. Anh rất sợ ngày nào đó, Ngọc Linh sẽ xa anh thật thì lúc đó anh sẽ không biết làm thế nào.
Gương mặt đầm đìa mồ hôi, đôi mắt tin tưởng, anh kiếm Ngọc Linh khắp mọi nơi. Dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa, anh không hề cảm thấy mệt, ngược lại, anh càng muốn tận dụng thời gian nhiều hơn bởi anh biết Ngọc Linh đang ở xung quanh và lo lắng cho anh. Trong lòng càng lúc càng nôn nóng hơn nữa mong sao tìm được người mà anh cần tìm. Từng giọt mồ hôi ướt đẫm chiếc áo thun, từng giọt mồ hôi rơi xuống đất tí tách.
Ngọc Linh đứng tựa người vào gốc cây, đôi mắt cô, từng đợt sóng nổi lên, tràn ra ngoài, lướt qua đôi gò má. Đôi môi bị cô cắn chặt suýt cũng bật máu.
- Tấn Phong, em đã bảo anh rằng anh đừng kiếm em, sao mà anh bướng bỉnh thế. Xin anh đừng tìm em nữa. Anh đã không ăn gì lại không uống nước nữa, anh muốn bỏ mặc cuộc sống này sao ?
Trong lòng cô, từng cơn đau cứ dâng lên, đầy ắp cả trái tim nhỏ bé. Từng hình ảnh thuở xưa hiện về.
Anh lạnh lùng đi với cô ở sân trường
Anh vỗ về cô những lúc cô khóc
Đôi mắt thương yêu anh nhìn cô
Bàn tay anh nắm chặt tay cô như sợ cô đi mất
Ngày ấy, anh tràn đầy sức sống và khỏe mạnh nhưng…giờ đây trước mặt cô, anh dần xanh xao hơn. Cô…phải làm sao ? Rốt cuộc điều cô làm cho anh là đúng hay sai ? Là tốt hay xấu ? Ai đó hãy cho cô 1 lời giải đáp đi.
Tấn Phong ngoài kia vẫn tìm cô, đột nhiên anh thấy cô, đôi mắt cô ướt đẫm lệ, đau khổ và chứa chan yêu thương nhìn anh. Không ngần ngại, anh chạy theo, chạy theo hình ảnh đó. Nhưng cuối cùng anh không thấy cô nữa mà trước mắt anh, ngôi nhà của anh xuất hiện. Anh cười cay đắng rồi nhìn xung quanh.
Ngọc Linh đứng gần đó nhìn anh. Cô cố tình làm thể này chỉ muốn anh về nhà mà nghỉ ngơi thôi
- Em…hóa ra em muốn anh nghỉ. Nhưng…anh…anh vẫn muốn…
Hơi thở Tấn Phong đứt quãng, gương mặt anh đỏ bừng lên, câu nói chưa hết đã bị bỏ lửng. Anh ngã xuống trên nền đất. Ngọc Linh hốt hoảng chạy đến bên anh, cố gắng lay anh dậy nhưng anh vẫn cứ nhắm mắt. Sờ trán anh phát hiện ra là anh sốt, cô vội vàng dìu anh vào nhà.
Tấn Phong thật sự rất nặng, Ngọc Linh cố lắm cô mới dìu anh vào nhà được. Nước mắt cô cứ trào ra không ngăn được vì cô…lo cho anh.
- Sao lại thế này ? Đã bảo anh rồi mà.
Cô thầm trách anh nhưng rồi sau đó cô vội đi lấy khăn ấm chườm cho anh, chạy đi mua thuốc hạ sốt rồi còn nấu cháo cho anh nữa.
Chỉ cần nhìn thấy việc cô làm, ai cũng biết rằng tình yêu trong cô rất lớn. Vì anh…chuyện gì cô cũng sẽ làm. Ngọc Linh sợ rằng mình phiền phức, mình vô dụng, lúc nào cũng để anh lo mới xa anh nhưng thực ra xa anh rồi cô mới thấy hối hận. Nỗi sợ cứ lớn dần lên mỗi khi về đêm. Mò mẫm mọi thứ trong bóng tối, tập sống với 1 màu đen u ám và lạnh lẽo thật sự rất…đáng sợ. Cô rất muốn sẽ có anh bên cạnh, anh sẽ ôm cô rồi cô khóc òa trong vòng tay ấy. Sẽ được anh lo và chiều chuộng nhưng...sẽ làm phiền anh.
Vật vã cả đêm, cuối cùng anh cũng đã hạ sốt hẳn. Cô thở phào nhẹ nhõm. Lúc trời vừa sáng, cô đã nhanh chóng làm cháo để sẵn rồi bước ra cửa. Chốt cửa vừa mở…tiếng nói trầm ấm, tuy mệt mỏi nhưng rất lo lắng gọi cô
- Ngọc Linh
Trái tim cô ngừng đập rồi bỗng chốc đập nhanh, nước mắt rơi lã chã, đôi mắt mở to không chớp. Cô đứng lặng không biết phải làm thế nào. Từng đợt cảm xúc ồ ạt tuôn trào không ngừng. Tiếng gọi rất quen thuộc rất hay đang gọi cô. Cô nhớ lắm…nhớ lắm tiếng nói này. Đã lâu rồi cô không nghe tiếng gọi thân thương và ấm áp này.
Chưa kịp quay lại, từ đằng sau, Tấn Phong đã ôm cô, rất chặt, chặt đến mức khiến cô muốn ngạt thở. Trên vai cô, từng giọt nước mắt của anh chạm đến. Động lực rời bỏ cô bỗng chốc cũng bị xóa sạch theo làn nước mắt rất ấm áp này.
- Em…em về rồi. Xin…xin em đừng đi nữa. Anh nhớ em.
Cô cúi đầu, nước mắt lăn dài theo từng lời anh nói.
- Em…em nên đi. Em sợ mình phiền phức.
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi anh thì anh ôm cô chặt hơn.
- Không cho em đi nữa. Chuyện gì cũng được, em phải bên anh.
Niềm hạnh phúc ấm áp dâng lên len lỏi qua những cơn đau buốt giá ngày trước ngập tràn tim cô, trái tim cô thổn thức, ý nghĩ muốn đi khỏi anh không còn nữa. Cô thực sự rất yêu anh, trước sau gì, ngày cô không còn thấy được màu sắc cũng sớm đến thôi. Bản thân nên biết tận dụng 1 chút, luôn bên anh, ghi nhớ tất cả mọi thứ về anh, có như vậy khi cô chỉ còn thấy bóng tối thì trong tâm trí mãi mãi vẫn không quên hình ảnh anh được.
- Sau này…nếu em không nhìn thấy gì nữa, anh có bên em không ? Sau này, lúc em sợ hãi, anh có luôn bên em không ? Sau này lúc em ngã, anh có luôn bên cạnh đỡ em không ?
Tấn Phong ngạc nhiên, đôi vòng tay đang ôm chặt Ngọc Linh dần nới lỏng, anh xoay người cô lại, mặt cô đối diện với mặt anh. Trong chớp mắt, anh nhìn thấy được tất cả những nỗi sợ hãi đang nhấn chìm cô trong đáy mắt. Và anh hiểu…vốn dĩ Ngọc Linh vẫn như xưa : rất yếu đuối và mỏng manh.
- Tại sao em lại ngốc thế ? Dù sao đi nữa anh vẫn bên em.
Câu nói ấm áp, vòng tay anh ôm lấy cô rất dịu dàng khiến cô bật khóc, vỡ òa. Anh quá tốt, anh tốt đến nỗi cô cảm thấy mình quá có lỗi với anh.
- Trong bóng đêm…em không thấy đường. Và…nhanh thôi…em sẽ không còn thấy đươc ánh sáng, thấy được thế giới xung quanh. Điều em sợ nhất chính là 1 ngày, khi mở mắt em sẽ không còn thấy gì nữa, không thấy được…anh
Giọng cô nghèn nghẹn, cố nói cho hết những gì muốn nói. Cô sợ…nỗi sợ đó đã khiến cho từng chữ một thốt ra khỏi miệng run run. Cô yêu Tấn Phong, yêu anh nhiều lắm. Yêu đến mức mỗi ngày đều muốn thấy anh, được nhìn anh mỗi giây phút, được ôm anh trong vòng tay.
Tấn Phong bàng hoàng, hóa ra Ngọc Linh vì lý do này nên đã đi khỏi anh. Bé con của anh đáng thương lắm…đáng thương đến mức tội nghiệp. Tại sao cô lại ngốc nghếch đến thế chứ, anh đã yêu cô thì nhất định sẽ vẫn yêu cô dù cô có thế nào mà.
- Ngọc Linh, em thật là…ngốc nghếch…
Tấn Phong nhắm mắt lại, nước mắt của anh, những giọt đau khổ nhất cuối cùng cũng rơi ngay trong khi anh nói câu ấy, anh đặt nụ hôn của mình lên đôi mắt của cô. Anh mong rằng nụ hôn này sẽ xóa đi đau khổ và truyền cho cô thêm động lực, anh muốn rằng đôi mắt này sẽ nhìn anh thật kĩ và nhớ tất cả về anh.
- Ngọc Linh…mãi mãi…anh vẫn luôn bên em và bảo vệ em.
Một buổi chiều…ở 1 quán cà phê, những tia nắng cuối cùng còn sót lại chiếu xuyên qua lớp kính rọi thẳng vào gương mặt Tấn Phong…anh đang chờ Ngọc Linh.
Tiếng chuông treo ở cửa khẽ rung lên…đôi mắt anh linh hoạt chuyển động dõi theo vị khách nữ vừa bước vào quán…trái tim reo vui từng nhịp đập.
- Chào anh…
Nụ cười Ngọc Linh đáng yêu và hồn nhiên tỏa sáng hơn nắng chiều.
Buổi hẹn hôm nay thật ra là do Ngọc Linh hẹn cả…cô muốn nói chuyện với Tấn Phong.
- Anh chờ em có lâu không ?
- Cũng không lâu đâu.
Tấn Phong nở một nụ cười vui vẻ và thoải mái. Trong lòng Ngọc Linh dâng trào hạnh phúc…cô cảm thấy khoảnh khắc này thật sự là quý báu.
- Tấn Phong…anh có yêu em không ?
Tấn Phong nhìn Ngọc Linh ngạc nhiên. Anh đưa tay sờ trán bé con của mình và rồi lại sờ trán mình như đang kiểm tra thân nhiệt.
- Em nói gì lạ thế ? Em thừa biết thế nào mà ?
- Em muốn nghe anh nói
- Anh yêu em…rất nhiều…rất sâu đậm…mãi mãi vẫn vậy.
Ngọc Linh mỉm cười hài lòng. Nhưng rồi sau đó…tận đáy lòng cô ánh lên một nỗi đau khó tả : Cô không muốn anh yêu cô.
- Tấn Phong…sau này nếu như em có chuyện gì…
- Anh không cho em nói như vậy.
Tấn Phong không hài lòng, bực mình vì câu nói ngốc nghếch của cô, cốc 1 cái thật đau vào đầu cô. Ngọc Linh xoa xoa chỗ đau, phụng phịu nhăn mặt.
- Em chỉ nói nếu thôi mà…Nếu mà em có chuyện gì thì anh hãy kiếm 1 người khác nhé !
- Không, anh đã nói là yêu em rất sâu đậm thế nên…mãi mãi vẫn sẽ yêu em. Anh không kiếm người khác đâu, có ai lại đáng yêu và ngốc nghếch được như em đâu nào.
Ngọc Linh mỉm cười nhìn Tấn Phong chất chứa bao suy nghĩ.
- À…anh có liên lạc với Quốc Anh không ?
- Có…cậu ấy hạnh phúc lắm !!!
Tần ngần đứng trước nhà Quốc Anh, cuối cùng Tuyết Nhi cũng ấn chuông. Quốc Anh mặc quần áo chỉnh tề bước ra, ngạc nhiên nhìn người con gái với gương mặt đầy nước mắt.
- Em…
- Quốc Anh…anh luôn yêu em đúng không ?
Không đợi câu trả lời, Tuyết Nhi đã chạy đến ôm chầm lấy Quốc Anh khóc thật nhiều. Cô khóc vì mình đã can đảm rời xa Tấn Phong, khóc vì bản thân quá ngu ngốc và khóc vì…cuối cùng cũng nhận ra những thứ mình đã vô tình gạt bỏ.
- Em…đã quá ngốc nghếch, quá níu kéo những thứ không là của em. Em đã trả Tấn Phong cho Ngọc Linh rồi anh ạ ! Anh ấy đã luôn không hướng về em…chỉ có em khờ khạo luôn chờ mong trong vô vọng. Bây giờ em quay lại đây…nơi có người vẫn luôn yêu em và sẵn sàng chấp nhận em dù em thế nào. Anh có cho phép em về bên anh không ?
Chuyện tình của Quốc Anh là một cái kết có hậu.
Nói chuyện xong, Tấn Phong đưa Ngọc Linh về đến tận nhà. Trước khi vào nhà, cô đưa cho anh một bức thư.
- Ngày mai anh hãy đọc nhé ! Phải là ngày mai đấy. Nếu không em sẽ giận anh.
Sau đó, cả hai vẫy tay tạm biệt, lúc thấy Tấn Phong vừa quay lưng, Ngọc Linh không nỡ rời liền chạy đến ôm anh từ phía sau.
- Em rất yêu anh
Trái tim Ngọc Linh thổn thức và đau đớn. Ôm anh thế này có lẽ là lần cuối, được nhìn anh thế này e cũng là lần cuối. Sợ lắm…cô sợ lắm. Và…những đau khổ của cô theo giọt nước mắt rơi trên áo Tấn Phong. Anh thấy lạ định quay lại hỏi thì cô đã chạy vào nhà. Trong lòng anh bỗng nổi lên một nỗi bất an rất khó tả.
“Ngọc Linh đứng đó, nhìn Tấn Phong…gương mặt cô thấm đẫm nước mắt, ánh mắt chứa chan yêu thương và đau khổ nhìn người mà cô yêu sâu đậm. Mái tóc dài bay bay trong gió. Tấn Phong đứng từ xa nhìn cô…muốn bước đến ôm chầm cô, vỗ về cô và hỏi cô tại sao khóc nhưng không hiểu sao đôi chân anh không thể bước đi cứ như là đã bị hóa đá.
Ngọc Linh cứ đứng đấy nhìn anh đau khổ, trái tim anh đau lắm, tưởng chừng như hàng vạn, hàng triệu con kiến đang cùng nhau cấu xé trái tim anh, hơi thở anh cứ đứt quãng.
- Em yêu anh…Tấn Phong…
Giọng nói chứa chan tình cảm và nhẹ nhàng lắm…nhẹ đến nỗi cơn gió đã cuốn đi về phương nao mất rồi nhưng đâu đó vẫn còn vọng lại trong tâm trí anh.
Trong đầu anh không ngừng đặt ra câu hỏi : Tại sao lại khóc khi nói yêu anh ? Tấn Phong không suy nghĩ nhiều nữa anh vội chạy theo nhưng càng chạy anh càng xa Ngọc Linh. Và…sau đó…cô chạy về đâu…anh không còn thấy bởi bóng đêm đã bao trùm, ôm gọn cô đi mất rồi.”
Anh tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm trán, khóe mi còn vương lệ. Tấn Phong cảm giác rất bất an, anh lo lắng cho bé con. Định gọi điện cho bé con nhưng sợ cô còn ngủ nên lại thôi vì bây giờ cũng chỉ mới vừa 6h sáng mà thôi.
Nhớ lại bức thư của bé con, anh liền đi lấy và mở ra đọc. Hàng chữ nắn nót xinh xắn trông thật đẹp.
“ Tấn Phong, người em yêu nhất
Trên đời này…anh là người mà mãi mãi dù cho em muốn ghét bỏ, muốn quên cũng chẳng quên được. Em đã yêu anh sâu đậm…yêu anh đến mức sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì anh.
Năm cấp 3, bên anh với em là niềm vui, dù khi ấy em rất ghét anh nhưng mà trong thâm tâm em dạo ấy, anh đã là một người không thể thiếu. Anh luôn bên em, gần em mỗi ngày, dù thái độ của anh rất đáng ghét nhưng không hiểu sao em vẫn cứ muốn bám theo và làm anh cười. Lúc đó…anh và em…trong nhận thức của nhau…là kẻ thù…
Sau đó…vì Tuyết Nhi, đã có nhiều việc xảy ra. Em bị ức hiếp, em bị tổn thương…em chỉ khóc. Tấn Phong, khi ấy…anh đã bên em, là người em tin tưởng nhất, xoa dịu nỗi đau và vết thương…anh lau cho em những giọt nước mắt. Rồi anh nói yêu em…khoảnh khắc đó…dù chưa hiểu gì nhưng em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Khi ấy…anh và em…trong nhận thức của nhau…là người yêu. Một thứ tình cảm rất mới lạ và có chút trẻ con.
Nhưng…rồi…anh xa em, em không thể trách anh được. Người đã dám hy sinh mạng sống vì anh trong khi em chỉ đứng đó ngơ ngác xứng đáng có anh hơn em. Em chỉ biết rằng mình phải âm thầm yêu anh mà không được bên anh, lặng lẽ tặng anh cho cô ấy. Em hiểu và dĩ nhiên em biết anh yêu em nhưng…anh phải đáp đền cô ấy, em chỉ có bổn phận là giúp anh. Người ta nói muốn có hạnh phúc phải giành lấy, muốn có tình yêu thì phải can đảm nhưng…em không có được những thứ đó. Làm sao em giành lấy anh được khi chuyện xảy ra như vậy ? Làm sao em có đủ can đảm để có thể kéo anh về được khi Tuyết Nhi lại cao cả đến vậy ?Mọi thứ đã không thể trở về những ngày tháng cấp 3 với mối tình trong sáng, ngây thơ nữa. Lúc này em nhận ra…em…yêu…anh.
Những ngày tháng sau đó em phải sống trong nhớ nhung, trong đau khổ. Nước mắt cứ rơi nhưng chẳng có anh, trái tim lạnh giá nhưng chẳng có ai sưởi ấm, mệt mỏi nhưng chẳng có bờ vai nương tựa. Em hiểu rằng…em cần anh. Cần anh…cần anh ??? Thì sao ? Làm sao được hả anh…anh phải chăm sóc Tuyết Nhi…phải thế…vậy thì làm sao anh bên em. Mỗi đêm như thế…em ngồi trong phòng…bóng đêm bao trùm, che dấu đi những giọt nước mắt nhớ anh và đau đớn tột cùng.
Sau đó…gặp lại anh…mỗi lần như vậy trái tim em lại được dịp thổn thức và đập mạnh mẽ. Em không thể nào ngăn được nó cả. Có lẽ anh không biết được rằng em đã quay lưng đi để ngăn giọt nước mắt rơi. Không biết và mãi sẽ không biết nếu em không nói. Thấy anh đi bên Tuyết Nhi, chiều chuộng và quan tâm cô ấy, cười với cô ấy làm em ghen tị. Em cũng muốn anh cười với em nhưng sao mà chẳng được. Em phải chấp nhận sự thật phũ phàng đến thế. Dẫu biết rằng anh đang cười gượng đó…em thấy mà nhưng em vẫn mong nụ cười đó dành cho em. Bởi khi anh bên Tuyết Nhi rồi…anh không cười với em nữa…dù chỉ một lần. Anh có biết em đau đớn lắm không. Em đã cố chôn giấu tất cả vào nơi sâu nhất trong trái tim để cho những nỗi đau ấy sẽ mục nát và thối rữa nhưng lại không được. Ngày nào cũng đau đớn…đau đến mức chỉ muốn chết đi vậy thì phải làm sao ?
Nhưng mà không sao nữa rồi, em đã được bên anh rồi. Hạnh phúc lắm anh à ! Cứ như là không gian chỉ toàn màu hồng ấy anh nhỉ ? Cả gió cũng dịu nhẹ như thay anh ôm em, ôm em để bù đắp những gì em đã chịu đựng.
Em yêu anh nhiều lắm, yêu sâu đậm, yêu anh đến mức sẵn sàng xa anh để anh hạnh phúc, anh biết chứ ? Em đã ghi nhớ mặt anh rồi anh ạ . Em không nhớ gương mặt xấu nhất của anh đâu. Em chỉ nhớ lúc anh cười và nhìn em thôi. Em đã từng nói : Sau này em có chuyện gì thì anh hãy kiếm người khác. Anh hãy thực hiện nó đi nhé ! Thực hiện nó nhanh lên 1 chút đi nhé ! Tất cả chỉ vì anh thôi đấy ! Anh…xin anh đừng tìm em nữa…đừng tìm em, có được không ?
Hạnh phúc…hóa ra rất gần nhưng…cũng rất xa. Hạnh phúc…là món quà xa xỉ mà em mãi không có.
Tạm biệt…
Người em yêu nhất”
Tâm trạng Tấn Phong rồi bời. Bức thư anh cầm trên tay như là 1 bức thư báo trước cho anh sự chia ly. Những dòng chữ cuối bị nhòe đi vì thứ gì ??? Nước mắt ư ? Của anh hay Ngọc Linh. Tấn Phong vội chạy đến nhà Ngọc Linh.
Đứng trước nhà cô…anh ấn chuông mãi không thấy cô. Lòng anh dấy lên nỗi bất an khó tả. Anh không thể chờ được liền đạp cửa xông vào nhà, anh chạy vào phòng cô. Mọi thứ ngăn nắp và sạch đẹp, anh mở tủ quần áo…chỉ còn là 1 chiếc tủ trống không. Tấn Phong thừ người ngồi xuống.
Mọi thứ trước mặt anh dần trở nên ảm đạm, sắc hồng ngọt ngào đã biến mất nhanh chóng. Nỗi đau từ tim lan ra khắp cơ thể. Tấn Phong đã bị nỗi đau nhấn chìm thật sâu xuống đáy đại dương mãi không tìm được. Nước mắt anh lăn dài…
Ngọc Linh…
Em ở đâu ?
Em đi rồi ư ?
Tại sao ?
Em hết yêu anh rồi sao ?
Anh phải yêu người khác sao ?
Không thể đâu Ngọc Linh, anh đã yêu em hơn anh nghĩ, hơn bất kì thứ gì trên đời rồi. Ngọc Linh, sao em lại bỏ anh. Anh sợ…anh cũng có nỗi sợ em có biết ? Anh sợ…phải sống mà không có em…
Anh…sẽ tìm ra em…nhất định…là vậy.
Tinh thần Tấn Phong càng ngày càng suy sụp.
Mỗi ngày, từ sáng sớm anh đã chạy ra khỏi nhà tìm kiếm cô khắp nơi, không nơi nào là anh không đi cả. Cứ như vậy, anh ở không ăn uống, không nghỉ ngơi cả ngày chỉ để mong sẽ tìm được Ngọc Linh ở đâu đó. Tối về, anh chỉ ngồi trong phòng, khư khư giữ chiếc điện thoại trong tay mong cô gọi đến. Đợi lâu quá chẳng thấy, anh liền bấm số nhưng cuối cùng đầu dây bên kia chỉ vang lên 1 thứ tiếng duy nhất : “Thuê bao quý khách…”. Không đợi tổng đài nói hết câu, anh đã bấm tắt.
Nhìn Tấn Phong thế này, ai cũng thấy được nỗi đau khổ, sự tìm kiếm trong mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì. Anh thật đáng thương và tội nghiệp biết bao.
Tấn Phong phong độ dạo trước đã mất hẳn, giờ đây chỉ còn là một Tấn Phong với gương mặt hốc hác, mái tóc rối bời không kịp chải. Anh đã sụt đến 5 kg chỉ trong 1 thời gian ngắn.
Sao đã giăng đầy trên bầu trời đen tối rộng lớn. Đồng hồ điểm 12h khuya. Tấn Phong mở cửa, anh đi vào phòng. Không thèm bật đèn, anh nằm dài trên chiếc giường rộng lớn, đôi mắt mở to nhìn lên không trung u tối , u tối như chính tương lai không có Ngọc Linh. Nhưng đau đớn dâng trào từ tận sâu trái tim của anh, dữ dội và mạnh mẽ như từng đợt thủy triều vào lúc chiều tà.
Ngọc Linh…
Anh mệt…
Nhưng anh … vẫn muốn tìm em…
Làm sao anh đối mặt…với chuỗi ngày không có em hả ?
Em đã đi đâu ?
Tại sao…lại đi khỏi tầm mắt anh ?
Em…nhẫn tâm tự tay làm đau tim anh đến vậy sao ?
Em…thật tàn nhẫn
Ngọc Linh của anh…quá tàn nhẫn…
Anh không cần cái thứ hạnh phúc phải xa em…
Thứ anh cần là em bên cạnh
Anh…muốn mãi mãi bảo vệ em…
Che chở em trong vòng tay của mình…
Anh sẽ truyền tất cả hơi ấm của mình để em hạnh phúc…
Từng câu nói của anh, từng chữ một khiến cho ta không những đau đớn mà còn cảm động. Vậy…Ngọc Linh có hiểu…nỗi đau này ?
Cô đã đứng dưới nhà Tấn Phong…rất lâu rồi. Dù rằng trời tối lắm…tối đến mức cô không thấy gì cả nhưng vì muốn xem anh về chưa ? Anh thế nào cô đã không ngần ngại cầm theo đèn pin đi sang nhà anh. Không phải đường không có đèn nhưng nó lại mờ quá, trong thời điểm khuya thế này…nó không đủ sáng. Trái tim cô cũng như vậy…không còn được ánh sáng ấm áp soi rọi nữa…không còn nữa. Nước mắt lăn dài, bỏng rát như đi xuyên qua da thịt lan tỏa toàn bộ tế bào. Từng chút một đau đớn đã nhấn chìm cô.
Mục đích cô rời xa anh chính là vì căn bệnh của mình. Ngọc Linh không muốn mình sẽ làm phiền anh. Sau này anh còn phải đi làm, anh còn tương lai mà, lo cho cô rồi thì làm sao mà anh lo cho tương lai anh. Cô biết thế nào anh cũng một mực đòi bên cô, sợ cô sẽ bị thương…cô không thích thế.
Hằng ngày, lúc nào cô cũng dõi theo anh từ xa. Cô biết rất rõ anh như thế nào và ra sao. Nhìn anh tất bật kiếm cô, một cảm giác ấm áp trào dâng khiến cô rơi nước mắt vì hạnh phúc. Trong cuộc đời này, Ngọc Linh đã rất may mắn vì kiếm được Tấn Phong, một người rất yêu thương cô nhưng mà…cô không thể nào đáp trả tình cảm đó.
Ngọc Linh nhẹ nhàng để thư dưới khe cửa trước nhà và đẩy vào. Sau đó cô ấn chuông rồi chạy đi thật nhanh, nấp sau một cái cây không xa lắm.
Tấn Phong nghe thấy tiếng chuông, vội vã chạy xuống như người điên. Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh Ngọc Linh đang mỉm cười chờ anh trước cửa. Tiếng chuông cửa chính là cái phao cứu sinh cứu anh khỏi những nỗi tuyệt vọng.
Không thấy ai ngoài cửa, Tấn Phong thở dài. Anh định đi lên lầu thì vô tình nhìn thấy bức thư dưới chân. Cầm trên tay, Tấn Phong không khỏi ngạc nhiên, những cảm xúc vui buồn không ngừng đan xen. Là thư Ngọc Linh gửi, chữ viết của cô đã khiến anh nhận ra.
“Tấn Phong
Dạo này…anh xấu đi rồi đấy, biết không ? Nhìn anh ốm em thật sự rất đau lòng. Người em yêu mà lại như thế này ư ? Tấn Phong, xin anh hãy đừng kiếm em nữa có được không ? Xin anh đấy ! Anh hãy ngoan ngoãn mà ăn uống thật đầy đủ và ngủ nhiều vào đi rồi kiếm việc làm nữa. Em không thích anh như lúc này.
Trái tim em…rất đau…rất đau anh có hiểu không Tấn Phong. Em có cảm tưởng mọi nỗi đau trên thế gian này như đang trút hết vào người em vậy. Tại sao anh lại lo cho em nhiều đến vậy ? Tại sao chứ ? Em không cần nhiều đến thế đâu.
Tình yêu của anh khi trước em rất mong muốn có và rất cần nhưng bây giờ…em không cần nữa…không cần nữa anh à. Anh hãy thôi yêu em và làm anh cao ngạo như trước đi. Kiếm một ai đấy yêu mình rồi sống hạnh phúc. Mọi thứ giờ đây đã khác…khác lắm rồi. Tất cả đã xa vời…xa đến mức không với tới mà cho dù với tới em cũng chẳng dám chạm vào nữa.
Tấn Phong…em mong anh hãy có lối đi đúng…có một lối đi thật sự là đúng đắn để bước đi, bỏ mặc em luôn đi.
Còn con đường của em…con đường của em giờ đã không còn lối để đi nữa…à không…trước giờ chưa từng có lối đi.
Mặc kệ em…bỏ mặc em đi, em van anh.
Tấn Phong,
Giữ gìn sức khỏe”
Đọc xong bức thư, Tấn Phong chạy ra ngoài, anh chạy dọc con đường trước nhà mình.
Anh biết bé con đã luôn nhìn anh, dõi theo anh bởi chỉ có như vậy cô mới biết anh ra sao và thế nào. Anh trách mình ngốc nghếch đã không biết quan sát xung quanh thật kĩ khi tìm kiếm mà chỉ mải lo tìm những địa điểm cô thường đi.
Khi đã bất lực, anh dừng lại mệt mỏi nhìn xung quanh.
- Ngọc Linh…anh biết em đang ở đây. Em ra đi có được không ? Em đừng trốn anh nữa. Anh…anh nhớ em, em có biết không ? Anh yêu em, em có biết không ? Sao em lại rời khỏi tầm mắt anh, em nói rằng em yêu anh mà ? Em yêu anh sâu sắc lắm kia mà ? Vậy sao lại đi.
Ngọc Linh tựa người vào gốc cây, bật khóc. Lấy tay bịt miệng, cô không muốn âm thanh này sẽ vang đến tai Tấn Phong. Nỗi đau không ngừng trào dâng. Từng con kiến nhỏ không ngừng xâu xé trái tim tan nát. Những kỉ niệm yêu thương qua từ “anh yêu em” khơi gợi lại. Từng kỉ niệm…rất đẹp…đẹp như những đóa hoa nở rộ giữa trời xuân nhưng nhanh chóng vỡ tan ra giống như chiếc bình sứ trân quý bị ai đó cố ý đập vỡ xuống đất.
- Em…có phải là em bị gì không ? Tại sao…lời lẽ lại tuyệt vọng đến vậy ? Tại sao ? Có khó khăn gì hãy về bên anh đi, anh sẽ cùng em giải quyết. Chuyện gì cũng được ? Anh sẽ bảo vệ em mà…
Ngọc Linh khóc nấc lên, Tấn Phong của cô giỏi lắm, Tấn Phong mạnh mẽ lắm nhưng anh…sẽ mãi không ngăn được căn bệnh này bởi sẽ rất nhanh cô không còn thấy gì nữa. Anh không bảo vệ cô được đâu…
Những vì tinh tú sáng nhất trên bầu trời cùng soi rọi 2 tâm hồn đau đớn…
Con người không thể nào bảo vệ mình khỏi căn bệnh nếu như căn bệnh đã chọn nơi muốn đến chỉ có thể cùng nhau vượt qua những tháng ngày với căn bệnh ấy mà thôi.
Ngày hôm đó, anh vẫn không tìm thấy Ngọc Linh. Dù anh đã cố gắng thế nào, cô vẫn trốn tránh anh. Tấn Phong…tiếp tục cuộc tìm kiếm…không chút do dự. Anh rất sợ ngày nào đó, Ngọc Linh sẽ xa anh thật thì lúc đó anh sẽ không biết làm thế nào.
Gương mặt đầm đìa mồ hôi, đôi mắt tin tưởng, anh kiếm Ngọc Linh khắp mọi nơi. Dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa, anh không hề cảm thấy mệt, ngược lại, anh càng muốn tận dụng thời gian nhiều hơn bởi anh biết Ngọc Linh đang ở xung quanh và lo lắng cho anh. Trong lòng càng lúc càng nôn nóng hơn nữa mong sao tìm được người mà anh cần tìm. Từng giọt mồ hôi ướt đẫm chiếc áo thun, từng giọt mồ hôi rơi xuống đất tí tách.
Ngọc Linh đứng tựa người vào gốc cây, đôi mắt cô, từng đợt sóng nổi lên, tràn ra ngoài, lướt qua đôi gò má. Đôi môi bị cô cắn chặt suýt cũng bật máu.
- Tấn Phong, em đã bảo anh rằng anh đừng kiếm em, sao mà anh bướng bỉnh thế. Xin anh đừng tìm em nữa. Anh đã không ăn gì lại không uống nước nữa, anh muốn bỏ mặc cuộc sống này sao ?
Trong lòng cô, từng cơn đau cứ dâng lên, đầy ắp cả trái tim nhỏ bé. Từng hình ảnh thuở xưa hiện về.
Anh lạnh lùng đi với cô ở sân trường
Anh vỗ về cô những lúc cô khóc
Đôi mắt thương yêu anh nhìn cô
Bàn tay anh nắm chặt tay cô như sợ cô đi mất
Ngày ấy, anh tràn đầy sức sống và khỏe mạnh nhưng…giờ đây trước mặt cô, anh dần xanh xao hơn. Cô…phải làm sao ? Rốt cuộc điều cô làm cho anh là đúng hay sai ? Là tốt hay xấu ? Ai đó hãy cho cô 1 lời giải đáp đi.
Tấn Phong ngoài kia vẫn tìm cô, đột nhiên anh thấy cô, đôi mắt cô ướt đẫm lệ, đau khổ và chứa chan yêu thương nhìn anh. Không ngần ngại, anh chạy theo, chạy theo hình ảnh đó. Nhưng cuối cùng anh không thấy cô nữa mà trước mắt anh, ngôi nhà của anh xuất hiện. Anh cười cay đắng rồi nhìn xung quanh.
Ngọc Linh đứng gần đó nhìn anh. Cô cố tình làm thể này chỉ muốn anh về nhà mà nghỉ ngơi thôi
- Em…hóa ra em muốn anh nghỉ. Nhưng…anh…anh vẫn muốn…
Hơi thở Tấn Phong đứt quãng, gương mặt anh đỏ bừng lên, câu nói chưa hết đã bị bỏ lửng. Anh ngã xuống trên nền đất. Ngọc Linh hốt hoảng chạy đến bên anh, cố gắng lay anh dậy nhưng anh vẫn cứ nhắm mắt. Sờ trán anh phát hiện ra là anh sốt, cô vội vàng dìu anh vào nhà.
Tấn Phong thật sự rất nặng, Ngọc Linh cố lắm cô mới dìu anh vào nhà được. Nước mắt cô cứ trào ra không ngăn được vì cô…lo cho anh.
- Sao lại thế này ? Đã bảo anh rồi mà.
Cô thầm trách anh nhưng rồi sau đó cô vội đi lấy khăn ấm chườm cho anh, chạy đi mua thuốc hạ sốt rồi còn nấu cháo cho anh nữa.
Chỉ cần nhìn thấy việc cô làm, ai cũng biết rằng tình yêu trong cô rất lớn. Vì anh…chuyện gì cô cũng sẽ làm. Ngọc Linh sợ rằng mình phiền phức, mình vô dụng, lúc nào cũng để anh lo mới xa anh nhưng thực ra xa anh rồi cô mới thấy hối hận. Nỗi sợ cứ lớn dần lên mỗi khi về đêm. Mò mẫm mọi thứ trong bóng tối, tập sống với 1 màu đen u ám và lạnh lẽo thật sự rất…đáng sợ. Cô rất muốn sẽ có anh bên cạnh, anh sẽ ôm cô rồi cô khóc òa trong vòng tay ấy. Sẽ được anh lo và chiều chuộng nhưng...sẽ làm phiền anh.
Vật vã cả đêm, cuối cùng anh cũng đã hạ sốt hẳn. Cô thở phào nhẹ nhõm. Lúc trời vừa sáng, cô đã nhanh chóng làm cháo để sẵn rồi bước ra cửa. Chốt cửa vừa mở…tiếng nói trầm ấm, tuy mệt mỏi nhưng rất lo lắng gọi cô
- Ngọc Linh
Trái tim cô ngừng đập rồi bỗng chốc đập nhanh, nước mắt rơi lã chã, đôi mắt mở to không chớp. Cô đứng lặng không biết phải làm thế nào. Từng đợt cảm xúc ồ ạt tuôn trào không ngừng. Tiếng gọi rất quen thuộc rất hay đang gọi cô. Cô nhớ lắm…nhớ lắm tiếng nói này. Đã lâu rồi cô không nghe tiếng gọi thân thương và ấm áp này.
Chưa kịp quay lại, từ đằng sau, Tấn Phong đã ôm cô, rất chặt, chặt đến mức khiến cô muốn ngạt thở. Trên vai cô, từng giọt nước mắt của anh chạm đến. Động lực rời bỏ cô bỗng chốc cũng bị xóa sạch theo làn nước mắt rất ấm áp này.
- Em…em về rồi. Xin…xin em đừng đi nữa. Anh nhớ em.
Cô cúi đầu, nước mắt lăn dài theo từng lời anh nói.
- Em…em nên đi. Em sợ mình phiền phức.
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi anh thì anh ôm cô chặt hơn.
- Không cho em đi nữa. Chuyện gì cũng được, em phải bên anh.
Niềm hạnh phúc ấm áp dâng lên len lỏi qua những cơn đau buốt giá ngày trước ngập tràn tim cô, trái tim cô thổn thức, ý nghĩ muốn đi khỏi anh không còn nữa. Cô thực sự rất yêu anh, trước sau gì, ngày cô không còn thấy được màu sắc cũng sớm đến thôi. Bản thân nên biết tận dụng 1 chút, luôn bên anh, ghi nhớ tất cả mọi thứ về anh, có như vậy khi cô chỉ còn thấy bóng tối thì trong tâm trí mãi mãi vẫn không quên hình ảnh anh được.
- Sau này…nếu em không nhìn thấy gì nữa, anh có bên em không ? Sau này, lúc em sợ hãi, anh có luôn bên em không ? Sau này lúc em ngã, anh có luôn bên cạnh đỡ em không ?
Tấn Phong ngạc nhiên, đôi vòng tay đang ôm chặt Ngọc Linh dần nới lỏng, anh xoay người cô lại, mặt cô đối diện với mặt anh. Trong chớp mắt, anh nhìn thấy được tất cả những nỗi sợ hãi đang nhấn chìm cô trong đáy mắt. Và anh hiểu…vốn dĩ Ngọc Linh vẫn như xưa : rất yếu đuối và mỏng manh.
- Tại sao em lại ngốc thế ? Dù sao đi nữa anh vẫn bên em.
Câu nói ấm áp, vòng tay anh ôm lấy cô rất dịu dàng khiến cô bật khóc, vỡ òa. Anh quá tốt, anh tốt đến nỗi cô cảm thấy mình quá có lỗi với anh.
- Trong bóng đêm…em không thấy đường. Và…nhanh thôi…em sẽ không còn thấy đươc ánh sáng, thấy được thế giới xung quanh. Điều em sợ nhất chính là 1 ngày, khi mở mắt em sẽ không còn thấy gì nữa, không thấy được…anh
Giọng cô nghèn nghẹn, cố nói cho hết những gì muốn nói. Cô sợ…nỗi sợ đó đã khiến cho từng chữ một thốt ra khỏi miệng run run. Cô yêu Tấn Phong, yêu anh nhiều lắm. Yêu đến mức mỗi ngày đều muốn thấy anh, được nhìn anh mỗi giây phút, được ôm anh trong vòng tay.
Tấn Phong bàng hoàng, hóa ra Ngọc Linh vì lý do này nên đã đi khỏi anh. Bé con của anh đáng thương lắm…đáng thương đến mức tội nghiệp. Tại sao cô lại ngốc nghếch đến thế chứ, anh đã yêu cô thì nhất định sẽ vẫn yêu cô dù cô có thế nào mà.
- Ngọc Linh, em thật là…ngốc nghếch…
Tấn Phong nhắm mắt lại, nước mắt của anh, những giọt đau khổ nhất cuối cùng cũng rơi ngay trong khi anh nói câu ấy, anh đặt nụ hôn của mình lên đôi mắt của cô. Anh mong rằng nụ hôn này sẽ xóa đi đau khổ và truyền cho cô thêm động lực, anh muốn rằng đôi mắt này sẽ nhìn anh thật kĩ và nhớ tất cả về anh.
- Ngọc Linh…mãi mãi…anh vẫn luôn bên em và bảo vệ em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.