Lên Nhầm Kiệu Cưới Được Quỷ Tân Lang
Chương 24: Tìm Đầu Dây Rối
Đặng Anh Thảo
02/05/2020
- Cô nói cũng đúng, nếu như cô nương là nương tử của ta thì theo tính
cảch của nàng thì chắc chắn nàng đã đâm cho ta 1 nhát rồi. Nhất Phàm nói xong liền thở 1 hơi dài.
Tôi thầm nghĩ , đương nhiên là tôi muốn đâm chết anh rồi ,nhưng không phải sẽ vô ích sao ?
Làm sao 1 người phàm mắt thịt như tôi lại đâm chết được 1 con quỷ như anh chứ , trừ khi có Huyết Sa kiếm.
Huyết Sa Kiếm ?
Đúng rồi ! là nó, nếu có nó thì ta muốn làm gì Nhất Phàm mà chẳng được.
không hiểu tại sao từ lẫn tránh mà tôi lại muốn chuyển qua làm tổn thương Nhất Phàm đến như vậy. Tôi bắt đâu nẩy lên ý định sẽ trộm Huyết Sa Kiếm rồi ra tay đả thương Nhất Phàm cho hả dạ .
Suy nghĩ xong tôi nhìn hắn rồi nói.
- Nhất Phàm đại nhân, tại sao ngài cứ muốn tiếp cận tôi vậy? tôi giả vờ hỏi hắn
- Không phải tiếp cận mà ta thật sự muốn được ở bên cạnh cô nương. Hắn cười nhẹ
- Tại vì tôi giống với nương tử của ngài đúng không . tôi hỏi .
Nhất Phàm không nói gì trâm tư và trong lòng nghĩ
" nha đầu ngốc, không phải là giống mà nàng chính là nương tử của ta còn gì "
- ngài nói đi ! có phải là như vậy không? tôi cố tình dò xét.
- cô nương muốn nghĩ sao cũng được, nhưng còn việc muốn lấy 1 ai khác để mà thay thế nàng ấy thì đó là chuyện không bao giờ.
Hắn như cố tình muốn nói những lời này cho tôi nghe nhưng không hiểu sao càng nghe những lời đó tôi lại càng thấy hắn giả dối.
- Vậy sao ? tâm tư tình cảm của ngài như thế nào tôi không cần biết còn bây giờ tôi mệt rồi, tôi muốn được yên tĩnh nên phiền ngài tránh ra cho.
Nói rồi tôi liền đi ngay, lần này có vẻ hắn đã hiểu nên không còn chặn lối tôi đi nữa.
Về đến phòng tôi bắt đầu ngồi xuống suy nghĩ và tìm cách để chỉ ra hướng đi cho mình.
Tuy đêm qua đã nghĩ là sẽ trả thù nhưng thật chất tôi chưa nghĩ ra cách hợp lý để thực hiện , lúc nãy suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi lúc nói chuyện với Nhất Phàm là trộm Huyết Sa Kiếm, nhưng nghĩ kỹ và chu đáo thì điều đó là không thể , với lại đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời lúc tôi bực tức mà thôi ,cách đó hoàn toàn không dùng được.
Đi qua đi lại cả ngày vẫn chưa tìm ra cách , tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và bế tắt thì từ bên ngoài Dạ Nguyệt bước vào.
- Mạn Đà La à . tôi đã về rồi đây ! Dạ Nguyệt nhìn tôi cười.
- Ngài về rồi sao ?, ngài mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi để tôi đi lấy trà. vừa nói tôi vừa tiến lại bàn rồi lấy ấm trà mang đi
- Không cần đâu, tôi chỉ qua thăm cô nương 1 chút thôi rồi tôi lại phải vào điện rồi. Dạ Nguyệt ngăn thôi lại.
- Đi ngay sao? tôi hỏi
- Đúng vậy, trên diện Diêm Vương có chút rắt rối mà cô biết đấy, 1 khi đã rối thì ta phải tìm lại đầu mối dây rồi mới gỡ rối được nên hơi mất thơi gian, tôi về đây chủ yếu là để lấy đầu ' mối đây ' , Dạ Nguyệt cười nói rồi chỉ vào cuốn sổ trên tay.
Nói xong ngài ấy đi luôn, còn tôi thì lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại lời ngài ấy vừa nói.
"1 khi đã rối thì ta phải tìm lại đầu mối rồi mới gỡ rối được ", lúc này đâu tôi như được khai sáng.
mội chuyện của tôi không phải điều từ Thác Mạch Mạch mà ra hay sao ?!
Tôi sẽ bắt đầu từ Mạch Mạch.Tôi cố suy nghĩ xem lý do để mà cô ta hại tôi là gì , suy nghĩ 1 hồi lâu cuối cùng tôi đã nhớ ra , Có lẽ vì sau lần đó tôi nghe được cuộc trò chuyện của cô ta và Diêm Nam Phong nên cô ta đã hại tôi.
nói vậy chắc chắn cô ta và Diêm Nam Phong có chuyện mờ ám rồi nên mới sợ người khác biết và đặc biệt là Nhất Phàm.
Nếu như tôi điều tra ra được sự thật này thì người đau khổ nhất sẽ là Nhất Phàm , hắn sẽ đau đớn khi biết người hắn yêu nhất lại có mối quan hệ đen tối với đại huynh của hắn.
Cuối cùng tôi cũng đã tìm được hướng đi cho mình rồi và bây giờ tôi có thể nằm xuống và nghỉ ngơi thoải mái rồi
__________________________
Tôi đã cố tình làm điểm tâm sáng mang qua phòng cho Dạ Nguyệt nhưng ngài ấy vẫn còn ở điện Diêm Vương chưa về nên tôi đành phải mang đi ,
Vừa đi tôi vừa nghĩ trong bụng không biết làm sao tôi có ăn hết đây vì tôi làm 2 phần cho cả tôi và ngài ấy.
Đang còn bê mâm thức ăn trên tay thì tôi nghe tiếng gọi từ phía sau.
- Mạn Đà La cô đi đâu vậy.?
đó là giọng của Nhất Phàm, tôi quay lại và trả lời
- Tôi đi đâu ngài hỏi làm gì ? tôi hằn hộc
- À...tôi chỉ quan tâm chút thôi mà, cô nương đâu cần khó chịu vậy.
hắn cuối mặt nói.
Tôi lúc này chợt nhớ lại kế hoạch trả thù của mình.
- Tôi đang chuẩn bị ăn sáng ngài có muốn ăn cùng không?
tôi đang cố ý tiếp cận Nhất Phàm để tìm cách quay về phủ để điều tra về Mạch Mạch, tuy biết là nguy hiểm nhưng tôi tin tôi làm được.
Khi được tôi mời ăn cùng thì Nhất Phàm làm sao từ chối được.
Trong khi đang ăn thì Nhất Phàm trầm tư nói.
- Cô nương chuẩn bị bữa sáng này là cho tôi sao.?
- À...ờ..thì ngài cứ cho là vậy đi.? tôi nói.
Nhất Phàm chỉ buồn rồi cuối mặt ăn như đã hiểu ra điều gì đó.
- Nhất Phàm đại nhân, tôi nghe nói là phủ của ngài rất to ,to hơn đây rất nhiều nên tôi muốn ngài cho tôi qua đó chơi có được không ? tôi nói tiếp
- Cô nương muốn vậy thật sao? Nhất Phàm cười nhạt rồi nghĩ " nương tử ngốc à, rốt cuộc nàng đang suy tính cái gì đây?."
- Đúng vậy, tôi đang rất là buồn chán vì dù sao thì Dạ Nguyệt cũng không có ở phủ. tôi thở dài.
- Gì chứ, không có tên ấy mà cô nương thấy buồn chán sao ? Mặt của Nhất Phàm như vừa bị uống dấm lộ rõ sự khó chịu.
- Được rồi ta sẽ làm cho cô nương vui, không chỉ là vui thường mà là vui quên luôn tên phán quan ấy.
nói xong Nhất Phàm đứng dậy và kéo tôi đi.
Tôi cùng Nhất Phàm lên kiệu đi về phủ của hắn, coi như bước ban đầu tôi đã thành công.
Tôi thầm nghĩ , đương nhiên là tôi muốn đâm chết anh rồi ,nhưng không phải sẽ vô ích sao ?
Làm sao 1 người phàm mắt thịt như tôi lại đâm chết được 1 con quỷ như anh chứ , trừ khi có Huyết Sa kiếm.
Huyết Sa Kiếm ?
Đúng rồi ! là nó, nếu có nó thì ta muốn làm gì Nhất Phàm mà chẳng được.
không hiểu tại sao từ lẫn tránh mà tôi lại muốn chuyển qua làm tổn thương Nhất Phàm đến như vậy. Tôi bắt đâu nẩy lên ý định sẽ trộm Huyết Sa Kiếm rồi ra tay đả thương Nhất Phàm cho hả dạ .
Suy nghĩ xong tôi nhìn hắn rồi nói.
- Nhất Phàm đại nhân, tại sao ngài cứ muốn tiếp cận tôi vậy? tôi giả vờ hỏi hắn
- Không phải tiếp cận mà ta thật sự muốn được ở bên cạnh cô nương. Hắn cười nhẹ
- Tại vì tôi giống với nương tử của ngài đúng không . tôi hỏi .
Nhất Phàm không nói gì trâm tư và trong lòng nghĩ
" nha đầu ngốc, không phải là giống mà nàng chính là nương tử của ta còn gì "
- ngài nói đi ! có phải là như vậy không? tôi cố tình dò xét.
- cô nương muốn nghĩ sao cũng được, nhưng còn việc muốn lấy 1 ai khác để mà thay thế nàng ấy thì đó là chuyện không bao giờ.
Hắn như cố tình muốn nói những lời này cho tôi nghe nhưng không hiểu sao càng nghe những lời đó tôi lại càng thấy hắn giả dối.
- Vậy sao ? tâm tư tình cảm của ngài như thế nào tôi không cần biết còn bây giờ tôi mệt rồi, tôi muốn được yên tĩnh nên phiền ngài tránh ra cho.
Nói rồi tôi liền đi ngay, lần này có vẻ hắn đã hiểu nên không còn chặn lối tôi đi nữa.
Về đến phòng tôi bắt đầu ngồi xuống suy nghĩ và tìm cách để chỉ ra hướng đi cho mình.
Tuy đêm qua đã nghĩ là sẽ trả thù nhưng thật chất tôi chưa nghĩ ra cách hợp lý để thực hiện , lúc nãy suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi lúc nói chuyện với Nhất Phàm là trộm Huyết Sa Kiếm, nhưng nghĩ kỹ và chu đáo thì điều đó là không thể , với lại đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời lúc tôi bực tức mà thôi ,cách đó hoàn toàn không dùng được.
Đi qua đi lại cả ngày vẫn chưa tìm ra cách , tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và bế tắt thì từ bên ngoài Dạ Nguyệt bước vào.
- Mạn Đà La à . tôi đã về rồi đây ! Dạ Nguyệt nhìn tôi cười.
- Ngài về rồi sao ?, ngài mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi để tôi đi lấy trà. vừa nói tôi vừa tiến lại bàn rồi lấy ấm trà mang đi
- Không cần đâu, tôi chỉ qua thăm cô nương 1 chút thôi rồi tôi lại phải vào điện rồi. Dạ Nguyệt ngăn thôi lại.
- Đi ngay sao? tôi hỏi
- Đúng vậy, trên diện Diêm Vương có chút rắt rối mà cô biết đấy, 1 khi đã rối thì ta phải tìm lại đầu mối dây rồi mới gỡ rối được nên hơi mất thơi gian, tôi về đây chủ yếu là để lấy đầu ' mối đây ' , Dạ Nguyệt cười nói rồi chỉ vào cuốn sổ trên tay.
Nói xong ngài ấy đi luôn, còn tôi thì lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại lời ngài ấy vừa nói.
"1 khi đã rối thì ta phải tìm lại đầu mối rồi mới gỡ rối được ", lúc này đâu tôi như được khai sáng.
mội chuyện của tôi không phải điều từ Thác Mạch Mạch mà ra hay sao ?!
Tôi sẽ bắt đầu từ Mạch Mạch.Tôi cố suy nghĩ xem lý do để mà cô ta hại tôi là gì , suy nghĩ 1 hồi lâu cuối cùng tôi đã nhớ ra , Có lẽ vì sau lần đó tôi nghe được cuộc trò chuyện của cô ta và Diêm Nam Phong nên cô ta đã hại tôi.
nói vậy chắc chắn cô ta và Diêm Nam Phong có chuyện mờ ám rồi nên mới sợ người khác biết và đặc biệt là Nhất Phàm.
Nếu như tôi điều tra ra được sự thật này thì người đau khổ nhất sẽ là Nhất Phàm , hắn sẽ đau đớn khi biết người hắn yêu nhất lại có mối quan hệ đen tối với đại huynh của hắn.
Cuối cùng tôi cũng đã tìm được hướng đi cho mình rồi và bây giờ tôi có thể nằm xuống và nghỉ ngơi thoải mái rồi
__________________________
Tôi đã cố tình làm điểm tâm sáng mang qua phòng cho Dạ Nguyệt nhưng ngài ấy vẫn còn ở điện Diêm Vương chưa về nên tôi đành phải mang đi ,
Vừa đi tôi vừa nghĩ trong bụng không biết làm sao tôi có ăn hết đây vì tôi làm 2 phần cho cả tôi và ngài ấy.
Đang còn bê mâm thức ăn trên tay thì tôi nghe tiếng gọi từ phía sau.
- Mạn Đà La cô đi đâu vậy.?
đó là giọng của Nhất Phàm, tôi quay lại và trả lời
- Tôi đi đâu ngài hỏi làm gì ? tôi hằn hộc
- À...tôi chỉ quan tâm chút thôi mà, cô nương đâu cần khó chịu vậy.
hắn cuối mặt nói.
Tôi lúc này chợt nhớ lại kế hoạch trả thù của mình.
- Tôi đang chuẩn bị ăn sáng ngài có muốn ăn cùng không?
tôi đang cố ý tiếp cận Nhất Phàm để tìm cách quay về phủ để điều tra về Mạch Mạch, tuy biết là nguy hiểm nhưng tôi tin tôi làm được.
Khi được tôi mời ăn cùng thì Nhất Phàm làm sao từ chối được.
Trong khi đang ăn thì Nhất Phàm trầm tư nói.
- Cô nương chuẩn bị bữa sáng này là cho tôi sao.?
- À...ờ..thì ngài cứ cho là vậy đi.? tôi nói.
Nhất Phàm chỉ buồn rồi cuối mặt ăn như đã hiểu ra điều gì đó.
- Nhất Phàm đại nhân, tôi nghe nói là phủ của ngài rất to ,to hơn đây rất nhiều nên tôi muốn ngài cho tôi qua đó chơi có được không ? tôi nói tiếp
- Cô nương muốn vậy thật sao? Nhất Phàm cười nhạt rồi nghĩ " nương tử ngốc à, rốt cuộc nàng đang suy tính cái gì đây?."
- Đúng vậy, tôi đang rất là buồn chán vì dù sao thì Dạ Nguyệt cũng không có ở phủ. tôi thở dài.
- Gì chứ, không có tên ấy mà cô nương thấy buồn chán sao ? Mặt của Nhất Phàm như vừa bị uống dấm lộ rõ sự khó chịu.
- Được rồi ta sẽ làm cho cô nương vui, không chỉ là vui thường mà là vui quên luôn tên phán quan ấy.
nói xong Nhất Phàm đứng dậy và kéo tôi đi.
Tôi cùng Nhất Phàm lên kiệu đi về phủ của hắn, coi như bước ban đầu tôi đã thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.