Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 17: Biên cương - Hiểu lầm (2)

akiaki

21/11/2013

Sau hai ngày cực khổ cuối cùng Quý Thanh dã cùng Mĩ Khiết Ngọc cũng giúp thi thể nữ nhân kia khôi phục lại được dung mạo. nhìn dung mạo nữ tử kia Trầm Thiên thở ra một hơi ôm chầm lấy Khiết Ngọc vì vui sướng. Nếu nữ tử kia không phải nàng thì nàng ít nhất cho đến giờ vẫn bình an, dù chưa có tin tức thế nhưng hẳn là nàng vẫn bình an.

- Không phải nàng…không phải nàng…Hắn cứ thế lẩm bẩm như một kẻ điên, điên lên vì vui mừng…vì ít ra nàng còn sống…

Mộng Nguyệt ở trước của lều trướng không rõ ràng tình huống chỉ thấy hắn vui mừng ôm lấy một nữ nhân rồi còn nói gì đó khiến trái tim nàng như thắt chặt lại đau đớn. Nước mắt cứ thế tràn mi, lảo đảo bỏ chạy trong lặng lẽ. Nàng dù không nhớ nàng đã yêu hắn nhiều bao nhiêu, dù không rõ tình cảm bọn họ sâu nặng nhường nào nhưng giờ phút này nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, không muốn biết nữa….

Vô Tình sau khi đưa mộng Nguyệt đến đoanh trướng của tướng quân thì trở về lều bạt của mình, thế nhưng đi được nửa đường thì thấy Mộng Nguyệt rơi lệ bỏ chạy liền gọi với theo

- Phu nhân… thế nhưng nàng còn chạy nhanh hơn, hắn cảm thấy kỳ lạ quay lại chỗ tướng quân hỏi cho rõ.

- Nàng ở đây sao ? Trầm Thiên run lên vì vui sướng, hắn phóng ngay ra khỏi lều đuổi theo bóng dáng thê tử nhưng không còn kịp nữa, hắn lại một lần nữa mất dầu nàng. Nhưng chỉ cần biết nàng ở gần đây hắn sẽ có cách tìm ra thê tử.

Khi Trầm Thiên tìm được Mộng Nguyệt đã là ngày hôm sau, thế nhưng nàng mê man không tỉnh hơi thở mỏng manh tựa chừng như có như không yếu ớt đến mức không thể cảm giác là nàng còn thở. Vô tình nhìn tình trạng của Mộng Nguyệt trầm giọng

- Phu Nhân đang vào nhị tử. Có vẻ như nàng muốn buông bỏ bản thân từ bỏ sinh mạng mà bước chân hoàn toàn vào tử lộ. Vì cũng là kẻ luyện Thất tử nên hắn có thể khẳng định.

- Ngươi nói sao ? Trầm Thiên hít một ngụm khí lạnh toàn thân khẽ run lên, nàng đang buông bỏ mạng sống của bản thân mình. Nàng muốn rời bỏ hắn sao, hắn không cho phép tuyệt nhiên không cho phép. Trầm thiên ôm lấy thân hình của kiều thê mà cảm thấy sợ hãi, sợ nàng sẽ rời khỏi hắn vĩnh viễn không mở mắt tỉnh dậy, hắn phải làm sao đây.

Dùng chân khí thay nàng bảo vệ tâm mạch đó là điều duy nhất hắn làm trong lúc này. Mộng Nguyệt qua được của tử thứ hai ruốt cuộc cũng mơ màng mở mắt, nhìn người bên cạnh vẫn ngủ vùi lệ bấc giác tuôn rơi. Khuôn mặt mà nàng luôn ước ao một lần gặp gỡ nay lại gần nàng đến như vậy.

Nhưng sao chàng lại ở đây ? đã xảy ra chuyện gì. Chẳng phải chàng đã thay lòng, đã có một nữ nhân khác rồi sao, sao còn xuất hiện trước mặt nàng khiến nàng khổ sở. Đưa tay lên ôm lấy ngực đang quặn thắt lại khi nghĩ đến hắn có người khác.

Ngay khi thấy hắn ôm nữ nhân khác trong đầu nàng không còn nghĩ được gì khác ngoài việc tự buông bỏ bản thân dồn mình đi vào nhị tử mong tìm được tử lộ để giải thoát khỏi nỗi đau này. Nhưng ngay khi đứng giữa sống và chết nàng cảm giác ấm áp lạ thường như có ai đó níu giữ không cho nàng buông bỏ sinh mạng của bản thân. Nhìn khuôn mặt chàng khiến nàng không cầm nổi nước mắt lệ lại rơi. Nàng khẽ nghiêng người đưa tay lên lau lệ trên khóe mi thì mới phát hiện hắn đang nắm chặt lấy tay nàng. Cử động của nàng làm hắn tỉnh giấc nàng quay mặt vào trong không để hắn thấy khuôn mặt vương lệ của mình lại nghe giọng hắn đầy vẻ lo lắng cùng quan tâm



- Nàng tỉnh rồi, có khó chịu ở đâu không ? Dù rất vui mừng vì nàng ruốt cuộc cũng tỉnh nhưng với sức khỏe hiện nay của nàng hắn vẫn còn trăm mối lo.

- Ta không sao….Chàng…sao chàng lại ở đây ?

- Ồ Thê tử ta muốn chết ta không nên ở đây sao ? Nàng vì sao có thể dễ dàng buông bỏ sinh mạng mình như thế ? Hắn tỏ ra hết sức giận dữ vì hành động lần này của nàng. Chưa bao giờ hắn tức giận đến thế. Chỉ nghĩ đến nàng có í định đi tìm cái chết cũng khiến cho máu toàn thân hắn như muốn đông cứng lại.

- Ta…ta…Ta..sống chết của ta thì liên quan gì đến chàng…Chàng không phải đã có nữ nhân khác rồi sao ? quan tâm đến ta làm gì ? Nàng vì giận dữ của hắn có chút hoảng sợ nói không nên lời thế nhưng ngay sau đó hình ảnh hắn ôm nữ nhân khác lại hiện lên khiến nàng cảm thấy uất ức nước mắt bất giác lại trào ra.

- Ta không có…thật oan lắm ta không có nữ nhân nào khác ngoài nàng. Nàng mất tích ba tháng trời khiến ta hết sức lo lắng. Thuộc hạ đi tìm về chỉ tìm được một xác nữ tử đã chết được một tháng. Thanh Dã huynh và Khiết Ngọc giúp ta khôi phục dung nhan cho xác chết. Khi biết đó không phải nàng ta mừng quá ôm lấy muội ấy chỉ thế thôi… Nếu nàng không tin có thể hỏi muội ấy. Hắn trước giờ ghét nhất là biện hộ những việc mình làm nhưng lại hết sức khẩn trương khi biết nàng hiểu lầm. Cứ nghĩ nàng sẽ mỉm cười khi nghe hắn giả thích thế nhưng nàng khóc còn lợi hại hơn trước kiến hắn luôn cuống cả lên không biết phải làm thế nào.

- Ta …ta …xin lỗi…ta …ta thật hồ đồ…ta sai rồi… Ta sẽ không tự mình tìm chết nữa, chàng đừng giận… nàng lại nức nở. Hắn vòng tay ôm lấy nàng vào ngực hôn lên đôi mắt đã sưng lên vì rơi lệ kia. Hắn không muốn nàng phải rơi lệ nữa. Nụ hôn đó khiến cho Mộng Nguyệt ngưng hẳn khóc, nàng tròn xoe đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn. Hắn chợt nhớ ra nàng hiện không nhớ được chuyện lúc trước của bọn họ. Có phải hắn đã dọa nàng đến mức hoảng sợ rồi không ?

Định buông lỏng vòng ôm cách xa nàng một chút thì thân hình nhỏ nhắn kia đột nhiên ôm chặt lấy hắn vòng tay qua cổ hắn đặt xuống một nụ hôn trên trán hắn, môi nàng lại lướt qua đôi mắt, cái mũi và cuối cùng là cánh môi. Hắn thoáng qua kinh ngạc nhưng ngay sau đó giành thế chủ động. Nửa năm kia hắn nhớ nàng vô cùng nhớ nàng. Trong Phòng nồng dợm mùi vị ân ái của cặp phu thê nhớ nhung vì xa chách. Ngoài phòng cũng một cặp phu thê nhưng lại trái lại, bọn họ giống như đang mắng yêu đối phương. Sở dĩ giống như mắng yêu bởi một kẻ thì đang giận dữ còn kẻ kia thì mặt mày hớn hở cười như đang nghe nàng nói lời yêu thương.

- Tên chết tiệt nhà chàng cút về cho ta…

- Ồh Vương phi của ta ở đây làm sao ta về được đây ? Hắn hì hì lấy lòng thê tử.

- Nhật nhi, theo ta về thôi, muội muội nhà nàng có phu quân nàng ấy lo rồi…chúng ta cùng trở về…

- Ta không định theo chàng trở về. Ta nghe nói sư phụ Trầm Thiên có một loại dược là Cỏ Vong Ưu nên đến xin một ít. Nàng không thèm nhìn hắn tức giận nói. Vẻ mặt tươi cười kia vừa nghe nàng nhắc đến Cỏ Vong Ưu thì sa sầm sắc mặt. Cơn tức giận khiến khuôn mặt tuấn mĩ kia trở nên thực đáng sợ. Hắn rít qua từng kẽ răng.

- Muôn quên ta…Kiếp sau cũng đừng nghĩ tới. Hắn lắc mình chỉ một chút đã ở ngay trước mặt nàng rồi nhanh chóng tóm được nàng đem nàng trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Nhầm Kiệu Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook