Chương 4: Biên cương – Chiến trận…(1)
akiaki
21/11/2013
Trầm Thiên bế nàng đặt trên lưng ngựa rồi tự mình nhảy lên phía sau cùng nàng cưỡi chung một con ngựa. Lều trại rất nhanh được nhổ đi như chưa từng có bạt trướng nào xuất hiện trước đó tại nơi này. Hiểu Mộng Nguyệt giật mình khi hắn vòng tay qua trước người nàng cầm lấy cương ngựa.
- Cưỡi chung một ngựa hình như cũng không hợp lễ… Giọng nàng nhỏ xíu nhưng đoán rằng hắn có thể nghe rõ vậy mà hắn chẳng có chút phản ứng gì là nghe được. Trầm Thiên vòng tay qua ngang thắt lưng nàng kéo sát vào người hắn rồi khẽ ra lệnh :
- Ôm chặt lấy ta… Giọng nói hết sức uy nghiêm khiến nàng bất giác làm theo mà không ý thức được mình hiện cũng làm một việc còn không có lễ giáo hơn. Trầm Thiên cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia thật nghe lời ôm lấy hắn khóe miệng không khỏi nhếch lên cười thỏa mãn. Ra roi thúc ngựa thật nhanh bọn họ hiện tại phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nép trong lồng ngực rộng lớn của hắn, nàng tham lam hít lấy hương vị nam nhân khiến mình khổ sở vì nhung nhớ. Nước mắt không kềm được mà lặng lẽ rơi nàng nhớ hắn đến phát điên, chỉ mong thời gian lúc này vĩnh viễn dừng lại. Trầm Thiên không cúi xuống nhìn nàng trong ngực hắn nhưng hắn đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực khẽ thở dài. Nàng sao lại có nhiều nước mắt như vậy hắn không thích thấy nàng rơi lệ cho dù là vì bất cứ lý do gì.
- Tướng quân, mọi thứ đã sắp xếp xong. Đoạn Vô Tình hướng hắn bẩm báo.
- Ngươi, có phải cảm thấy sống quá đủ rồi nên muốn chết không ? Giọng nói hắn đầy vẻ uy hiếp khí lạnh tỏa ra híp mắt nhìn kẻ vừa bẩm báo phó tướng của mình.
- Thuộc hạ muốn cùng ngài ra trận…ta…huynh biết ta không thể ngồi yên…khụ…khụ… Sắc mặt trắng bệch như kẻ vừa ốm dậy Vô tình cố chấp nói…
- Với thể trạng hiện giờ của ngươi ra trận không chỉ không giết được giặc mà còn khiến kẻ khác bận tâm. Quân địch hiện giờ của ngươi chính là sức khỏe, phải nhanh chóng thắng trận chiến sinh tử kia mới có thể mong giết giặc trên sa trường, còn hiện giờ ngươi ở lại đây chính là làm cản trở các anh em. Trầm thiên sắc mặt đanh lạnh nhìn kẻ huynh đệ từng cùng hắn vào sinh ra tử.
Hiểu Mộng Nguyệt mặc dù có nghe qua tỷ tỷ hay kể về Trầm tướng quân uy phong oai vũ thế nào thế nhưng nàng cũng chưa từng một lần thực sự thấy vẻ uy phong kia của hắn. Nàng chỉ thường ngưỡng mộ nụ cười của hắn cùng các tướng sĩ, những câu nói đùa vui, cùng vẻ mặt trầm tư nghiền ngẫm gì đó, mà nàng thường ngắm nhìn từ xa.
Không khí căng thẳng ngột ngạt đến mức khiến người ta hít thở không thông. Không thể biết được can đảm từ đâu đến Mộng Nguyệt chui ra từ lồng ngực của hắn khẽ nói :
- Hắn chẳng qua chỉ muốn giúp. Chàng có thể cho hắn ở lại không ? Giọng nàng run rẩy bất an, nàng khi nào lại to gan như thế xen vào chuyện trọng đại kia, hắn liệu có không vui vì thế hay không ?
Trầm Thiên thở dài quay người xuống ngựa rồi bỏ lại một câu.
- An toàn của phu nhân giao cho ngươi. Hắn lạnh lùng lên tiếng rồi cất bước đi mà không quay đầu nhìn lại nàng. Bỗng dưng đột ngột rời khỏi lồng ngực ấm áp kia khiến nàng cảm thấy mất mát không yên. Hình ảnh hắn lạnh lùng quay lưng bỏ đi làm trái tim nàng đau đớn, nước mắt không thể kìm lại mà rơi đầy mặt.
- Phu nhân, ngài không sao chứ. Vô Tình trở nên luống cuống, hắn trước giờ thứ gì cũng giỏi chỉ có sợ nhất đối diện với nữ nhân. Hắn có phải làm sai gì không sao phu nhân lại khóc thương tâm như thế.
- Hừ, thật là…Trầm Thiên không biết trở lại từ lúc nào vươn tay kéo nàng trở lại lồng ngực hắn ôm nàng xuống ngựa. Mộng Nguyệt hai tay đấm mạnh vào lồng ngực kia oán hận đau lòng trách
- Xấu xa, chàng là kẻ xấu xa… nàng nấc lên nghẹn ngào nhưng trái tim không còn đau đớn mà cảm thấy dịu ngọt, hạnh phúc.
- Phải, phải ta sai rồi…ta sẽ không nên thế…Hắn nhẹ giọng dỗ dành trong nỗi kinh ngạc đến mức hóa đá của các bi sĩ. Tướng quân của bọn hắn luôn luôn lạnh lùng đến mức đông lạnh đối phương nhất là với tất cả nữ nhân trong thiên hạ. Nhưng đúng ra cũng có một người ngoại lệ đó chính là sư muội đồng môn của ngài ấy Khiết Ngọc cô nương. Nhưng vị phu nhân này còn lợi hại hơn cả nàng ta nữa. Không những dám nói đỡ cho thuộc hạ hắn trong khi hắn đang dạy dỗ kẻ kia còn động thủ đánh, mắng tướng quân. Bọn họ đều biết, tuy tướng quân hết sức cưng chiều Ngọc tiểu thư thế nhưng ai cũng biết trầm tướng quân có những cấm kị cho dù là ai hắn cũng không nể nang mà nổi giận.
Thế nhưng để dỗ dành vị phu nhân này ngài ấy thậm chí không ngại xuống nước hạ giọng nhận lỗi. Quân lính cùng hớp chút khí lạnh ngưỡng mộ Vị tướng quân phu nhân kia, nàng quả nhiên thâm tàng bất lộ, thâm sâu khó lường. Lợi hại hơn cả thiên binh vạn mã của kẻ địch, uy phong hơn cả hoàng thượng triệu Quốc vương triều.
- Mọi người không mau vào vị trí đi, đứng đâu ngốc lăn ra làm gì? Hắn hừ lạnh lại trở lại là một tướng quân uy nghiêm lạnh lẽo. Các binh sĩ đang hóa đá kia nhanh chóng bừng tỉnh rồi lặng lẽ tản ra ai nấy vào việc của mình nhưng đều chung một suy nghĩ. Tướng quân của bọ hắn chắc chắn là kẻ đa nhân cách…Tính khí thay đổi còn nhanh hơn thời tiết. Kẻ thâm sâu khó lường hẳn vẫn nên là hắn, phu nhân cũng thật là đáng thương…
- Cưỡi chung một ngựa hình như cũng không hợp lễ… Giọng nàng nhỏ xíu nhưng đoán rằng hắn có thể nghe rõ vậy mà hắn chẳng có chút phản ứng gì là nghe được. Trầm Thiên vòng tay qua ngang thắt lưng nàng kéo sát vào người hắn rồi khẽ ra lệnh :
- Ôm chặt lấy ta… Giọng nói hết sức uy nghiêm khiến nàng bất giác làm theo mà không ý thức được mình hiện cũng làm một việc còn không có lễ giáo hơn. Trầm Thiên cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia thật nghe lời ôm lấy hắn khóe miệng không khỏi nhếch lên cười thỏa mãn. Ra roi thúc ngựa thật nhanh bọn họ hiện tại phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nép trong lồng ngực rộng lớn của hắn, nàng tham lam hít lấy hương vị nam nhân khiến mình khổ sở vì nhung nhớ. Nước mắt không kềm được mà lặng lẽ rơi nàng nhớ hắn đến phát điên, chỉ mong thời gian lúc này vĩnh viễn dừng lại. Trầm Thiên không cúi xuống nhìn nàng trong ngực hắn nhưng hắn đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực khẽ thở dài. Nàng sao lại có nhiều nước mắt như vậy hắn không thích thấy nàng rơi lệ cho dù là vì bất cứ lý do gì.
- Tướng quân, mọi thứ đã sắp xếp xong. Đoạn Vô Tình hướng hắn bẩm báo.
- Ngươi, có phải cảm thấy sống quá đủ rồi nên muốn chết không ? Giọng nói hắn đầy vẻ uy hiếp khí lạnh tỏa ra híp mắt nhìn kẻ vừa bẩm báo phó tướng của mình.
- Thuộc hạ muốn cùng ngài ra trận…ta…huynh biết ta không thể ngồi yên…khụ…khụ… Sắc mặt trắng bệch như kẻ vừa ốm dậy Vô tình cố chấp nói…
- Với thể trạng hiện giờ của ngươi ra trận không chỉ không giết được giặc mà còn khiến kẻ khác bận tâm. Quân địch hiện giờ của ngươi chính là sức khỏe, phải nhanh chóng thắng trận chiến sinh tử kia mới có thể mong giết giặc trên sa trường, còn hiện giờ ngươi ở lại đây chính là làm cản trở các anh em. Trầm thiên sắc mặt đanh lạnh nhìn kẻ huynh đệ từng cùng hắn vào sinh ra tử.
Hiểu Mộng Nguyệt mặc dù có nghe qua tỷ tỷ hay kể về Trầm tướng quân uy phong oai vũ thế nào thế nhưng nàng cũng chưa từng một lần thực sự thấy vẻ uy phong kia của hắn. Nàng chỉ thường ngưỡng mộ nụ cười của hắn cùng các tướng sĩ, những câu nói đùa vui, cùng vẻ mặt trầm tư nghiền ngẫm gì đó, mà nàng thường ngắm nhìn từ xa.
Không khí căng thẳng ngột ngạt đến mức khiến người ta hít thở không thông. Không thể biết được can đảm từ đâu đến Mộng Nguyệt chui ra từ lồng ngực của hắn khẽ nói :
- Hắn chẳng qua chỉ muốn giúp. Chàng có thể cho hắn ở lại không ? Giọng nàng run rẩy bất an, nàng khi nào lại to gan như thế xen vào chuyện trọng đại kia, hắn liệu có không vui vì thế hay không ?
Trầm Thiên thở dài quay người xuống ngựa rồi bỏ lại một câu.
- An toàn của phu nhân giao cho ngươi. Hắn lạnh lùng lên tiếng rồi cất bước đi mà không quay đầu nhìn lại nàng. Bỗng dưng đột ngột rời khỏi lồng ngực ấm áp kia khiến nàng cảm thấy mất mát không yên. Hình ảnh hắn lạnh lùng quay lưng bỏ đi làm trái tim nàng đau đớn, nước mắt không thể kìm lại mà rơi đầy mặt.
- Phu nhân, ngài không sao chứ. Vô Tình trở nên luống cuống, hắn trước giờ thứ gì cũng giỏi chỉ có sợ nhất đối diện với nữ nhân. Hắn có phải làm sai gì không sao phu nhân lại khóc thương tâm như thế.
- Hừ, thật là…Trầm Thiên không biết trở lại từ lúc nào vươn tay kéo nàng trở lại lồng ngực hắn ôm nàng xuống ngựa. Mộng Nguyệt hai tay đấm mạnh vào lồng ngực kia oán hận đau lòng trách
- Xấu xa, chàng là kẻ xấu xa… nàng nấc lên nghẹn ngào nhưng trái tim không còn đau đớn mà cảm thấy dịu ngọt, hạnh phúc.
- Phải, phải ta sai rồi…ta sẽ không nên thế…Hắn nhẹ giọng dỗ dành trong nỗi kinh ngạc đến mức hóa đá của các bi sĩ. Tướng quân của bọn hắn luôn luôn lạnh lùng đến mức đông lạnh đối phương nhất là với tất cả nữ nhân trong thiên hạ. Nhưng đúng ra cũng có một người ngoại lệ đó chính là sư muội đồng môn của ngài ấy Khiết Ngọc cô nương. Nhưng vị phu nhân này còn lợi hại hơn cả nàng ta nữa. Không những dám nói đỡ cho thuộc hạ hắn trong khi hắn đang dạy dỗ kẻ kia còn động thủ đánh, mắng tướng quân. Bọn họ đều biết, tuy tướng quân hết sức cưng chiều Ngọc tiểu thư thế nhưng ai cũng biết trầm tướng quân có những cấm kị cho dù là ai hắn cũng không nể nang mà nổi giận.
Thế nhưng để dỗ dành vị phu nhân này ngài ấy thậm chí không ngại xuống nước hạ giọng nhận lỗi. Quân lính cùng hớp chút khí lạnh ngưỡng mộ Vị tướng quân phu nhân kia, nàng quả nhiên thâm tàng bất lộ, thâm sâu khó lường. Lợi hại hơn cả thiên binh vạn mã của kẻ địch, uy phong hơn cả hoàng thượng triệu Quốc vương triều.
- Mọi người không mau vào vị trí đi, đứng đâu ngốc lăn ra làm gì? Hắn hừ lạnh lại trở lại là một tướng quân uy nghiêm lạnh lẽo. Các binh sĩ đang hóa đá kia nhanh chóng bừng tỉnh rồi lặng lẽ tản ra ai nấy vào việc của mình nhưng đều chung một suy nghĩ. Tướng quân của bọ hắn chắc chắn là kẻ đa nhân cách…Tính khí thay đổi còn nhanh hơn thời tiết. Kẻ thâm sâu khó lường hẳn vẫn nên là hắn, phu nhân cũng thật là đáng thương…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.