Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 1: Không dấu vết rời đi

akiaki

23/05/2014

Dưới ánh trăng mờ ảo Hiểu Mộng Nguyệt thoát bỏ lớp xiêm áo để lộ làn da trắng mượt mà nàng bước xuống dòng ôn tuyền ấm áp kia mà cảm thấy thật thoải mái. Lần đầu trốn ra ngoài chơi cùng tỷ tỷ mọi thứ nơi đây thật kỳ diệu. Tỷ tỷ không biết từ đâu lấy được một bộ nam trang và một bộ xiêm áo rực rỡ bắt mắt. Nàng dĩ nhiên không thể giả dạng nam nhân nên đành mặc trang phục nữ nhân kia. Cũng chẳng biết nàng mặc trang phục kia có gì đó kì quái mà trên đường ai ai cũng quay đầu nhìn nàng. Thấy lo lắng trong mắt nàng tỷ tỷ bảo là do nàng xinh đẹp nên họ mới ngắm nhìn. Theo chỉ dẫn của tỷ tỷ nàng đến được ôn tuyền thuận lợi tắm rửa.

Trầm Thiên thực sự không biết phải phản ứng thế nào mới đúng. Biết mình bị trúng phải Xuân dược hắn thật nhanh chạy ra khỏi phòng đến dòng suối sau núi ngâm cho tỉnh táo. Thế nhưng vì sao lúc này lại xuất hiện một nữ nhân. Theo như trang phục của nàng hẳn nàng là kỹ nữ, cố bấm các móng tay vào da thịt kiến cho đầu óc trở nên tỉnh táo hơn. Hắn từ khi nào thì mất đi kiểm soát của lý trí mà có ý nghĩ kia, dược vật dần dần khiến cho đầu óc hắn bắt đầu mất dần kiểm soát. Hương thơm từ phía nữ từ kia càng ngày càng gần hơn tiếng vào mũi hắn rồi xộc thẳng lên não. Nhắm mắt ngưng cả hô hấp để giữ cho mình không bị dược vật khống chế thế nhưng một cái lướt nhẹ ngang qua của nàng cùng tiếng hô hoảng hốt trong veo kia kiến lý trí cuối cùng còn sót lại trong hắn vỡ vụn. Hắn tham lam hít lấy hương thơm ngọt ngào từ nữ tử kia cuồng đạo từ cái miệng anh đào kia đòi hỏi vô độ. Bàn tay hắn dĩ nhiên cũng theo bản năng mà hành động quấn chặt lấy nữ nhân kia.

Mộng Nguyệt vì khói tỏa lên từ ôn tuyền nên từ đầu không hề phát hiện sự hiện diện của một người khác. Nàng kẽ giật mình khi chạm phải thứ gì đó. Khẽ than lên một tiếng định nhìn kĩ lại xem là thứ gì thì liền bị kéo vào vòng ôm cùng miệng bị kẻ đó xâm chiếm. Cố dãy ra nhưng thật không cách nào thoát khỏi người dàn ông này. Hắn bá đạo đùa giỡn chiếc lưỡi nhỏ của nàng, khiến đầu óc nàng trở nên choáng váng đến ý thức chống trả cuối cùng cũng dường như quên luôn. Bàn thay hắn không yên cứ dạo quanh thân thể nàng thật nhột quá. Nàng khẽ uốn thân đẩy ra tay hắn

- Hì..hì.. Nhột…đừng có..ừm..mm chưa kịp nói lên kháng nghị đầu lưỡi lại bị ai đó nuốt mất. Lần này là sự dịu dàng ấm áp yêu thương khiến nàng có chút mê mụi đầu óc.

- Ta sẽ chịu trách nhiệm. Giọng nói hắn khàn khàn nhưng ấm áp và thật em tai. Nhưng ngay sau đó nàng hiểu cái hắn nói chịu trách nhiệm kia là ý gì.

- Á…a…đau… Thân thể như ai đó xé rách đau đớn nàng thét chói tai. Thân thể Trầm Thiên cứng đờ nhưng vòng ôm kia không giảm mà còn như siết chặt hơn không cho nàng vùng vẫy trốn thoát.

- Xin lỗi…hắn có chút bối rối hoang mang trong đôi mắt… Hắn có thể không thú nàng về làm thê tử nhưng hắn sẽ phụ trách nửa đời còn lại của nàng. Đó chính là suy nghĩ ngay khi quyết định động thân mình. Hắn nhíu mày khi thấy nàng còn một thân hoàn bích. Thời nay không ít nữ tử thanh lâu bán nghệ không bán thân. Hắn cảm giác có tội khi không nghĩ đến điểm này…

- Thực xin lỗi… Đôi tay hắn đau lòng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Mộng nguyệt nhận ra hơi thở dồn dập từ hắn sự đau đớn khó chịu dù không hề lộ ra trên sắc mặt nhưng không hiểu sao nàng lại cảm nhận được.

- Ngươi trúng xuân dược ? Đôi mắt nàng ánh lên sự lanh lợi mê hồn. Hắn không trả lời nàng nhưng thân hình như cứng đờ lại. Cố kìm nén dục vọng hắn đang muốn buông tha thân mình nàng thì nàng bỗng dưng vòng tay qua kéo hắn sát nàng hơn.

- Không muốn cũng đã…đã…lỡ…rồi…ngươi nếu…nếu…dừng lại lúc này hẳn là…là…không thể giải xuân dược…Khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu kia ấp úng khiến tâm hắn một hồi chấn động. Khẽ hít sâu một hơi hắn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn kia thầm hạ quyết tâm. Nữ nhân này hắn muốn nàng không phải chỉ là đêm nay mà là cả đời.

Nhìn trán hắn lấm tấm mồ hôi cùng hàng mi nhíu chặt Mộng Nguyệt mỉm cười ưu thương thì ra đêm qua hắn lầm tưởng nàng là kỹ nữ. Khi hắn hỏi nàng ở kỹ viện nào và nói muốn giúp nàng chuộc thân nàng mới vỡ lẽ. Không trả lời hắn, nàng không muốn hắn cảm thấy cùng nàng có trách nhiệm. Khi bị hắn ôm bị hắn hôn nàng định bụng sẽ liều chết để bảo vệ thân mình nhưng khi nhận ra đối phương là hắn nàng liền không chút suy nghĩ đắm mình để mặc mọi chuyện cứ thế diễn ra. Hắn có thể không biết nàng thế nhưng nàng luôn từ xa ngắm nhìn hắn một cách lặng lẽ. Vì quá nhát gan lại sợ người khác để ý nàng chưa một lần dám hỏi về thân phận của hắn chỉ biết hắn luôn xuất hiện cùng đoàn người của tướng quân Uy Phong nhất Triệu Quốc vương Triều này. Hắn có thể là một trong số các quân sĩ của Trầm tướng quân vị tướng quân trẻ oai hùng mà tỷ tỷ luôn ngưỡng mộ mỗi khi nhắc đến cùng nàng.

Mộng Nguyệt lặng lẽ mặc vào y phục trên thân mình ra khỏi hang động trong vách núi rồi theo đường cũ trở lại khe suối. Mộng Nhật lo lắng nhìn quanh, tiểu Nguyệt liệu có phải hay không đi lạc, nàng cũng thật thất trách, làm tỷ tỷ người ta cư nhiên…cư nhiên…ửng hồng hai gò má Triệu Mộng Nhật cảm thấy xấu hổ không thôi khi nhớ đến việc của đêm qua. Chỉ lén vào tướng quân phủ dạo một vòng uống một chén trà nhưng cũng thật xui lại bị hạ xuân dược. Rồi như bị ma xui quỷ khiến nàng thần trí điên đảo túm lấy một nam nhân gần đó nhất.(akiaki : Tỷ này cũng có gian tình…he…he..ta định sau truyện này sẽ viết về tỷ này )

Trầm Thiên vì Kìm nén Dụng vọng hai lần nên bị dược vật làm tổn thương nguyên khí dù đã được tiểu Nguyệt giải dược tính của xuân dược thế nhưng vẫn phải bế khí trị thương. Khi nàng lén lút rời đi hắn, hắn vẫn biết thế nhưng không thể gián đoạn trong trị thương đành để nàng đi khỏi. Thế nhưng sau đó hắn liền hối hận, vì dù có nhờ bằng hữu dò hỏi thế nào cũng không thể tìm thấy nàng

- Nàng tên gì ? ở tại kỹ viện nào ? Ta sẽ đến chuộc thân cho nàng.



- Chàng có thể gọi ta tiểu Nguyệt. Chàng sẽ không thể tìm thấy ta. Nàng khẽ cười

- Nếu thực sự có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Nàng không nghĩ để hắn phụ trách với nàng nếu vì trách nhiệm tình cảm này nàng không cần.

- Nói cho ta biết nàng ở nơi nào. Hắn không bỏ ý định của mình.

- Rất gần chàng. Nàng thường thấy hắn.

- Ồ vậy là ở Sa Hà trấn. Chờ ta sau khi bình ổn biên cương ta sẽ đến đón nàng. Hắn thủ thỉ bên tai nàng vòng tay ôm tiểu mỹ nhân.

- Thật không công bằng chàng biết tên ta còn ta thậm chí còn không biết họ của chàng. Nàng tức giận nhưng thật ra lại chỉ muốn biết tên hắn. Thầm để ý hắn bao năm nay nhưng đến nay vì quá nhát gan thầm chí còn không biết tên họ của hắn.

- Ta gọi là Thiên. Trầm Thiên. Nàng có thể gọi ta là Thiên.

- Thiên, chàng cùng họ với Trầm tướng quân của triệu Quốc. Mắt nàng lóe sáng nhìn hắn khiến hắn cảm thấy buồn cười.

- ừ…Hắn chính là vị tướng quân đó. Nếu nàng biết có kinh ngạc chăng ? Trầm Thiên nhìn nàng chiếc miệng há to đôi mắt xoe tròn bộ dáng thật đáng yêu. Định bụng sẽ nói với nàng hắn chính là tướng quân kia, hắn muốn xem liệu nàng còn bày ra bộ dạng thế nào nữa khi biết thân phận thật của hắn thì nàng bỗng nhiên ngáp một cái dụi dụi người vào lồng ngực hắn an ổn ngủ.

Quả thật như nàng nói, hắn dù lật tung cả Sa Hà trấn cũng không cách nào tìm ra được nàng cứ như trước đó nàng chưa từng xuất hiện, không dấu vết rời khỏi hắn.

Hiểu Mộng Nguyệt ngẩn gười buồn bực, không hiểu tại sao sau đêm đó nàng cứ nhớ đến hắn. Nàng chẳng phải quyết rời đi không cần hắn chịu trách nhiệm sao. Nhưng cái cảm giác nhớ nhung này thật khó hiểu, như thể dù hắn chỉ ở bên cạnh nàng vì trách nhiệm không yêu thương nàng nàng cũng không quan tâm. Nàng chẳng phải ghét nhất người khác đối với mình hương hại hoặc chỉ vì trách nhiệm mà làm bộ quan tâm nàng đó thôi. Dù cùng là con thế nhưng phụ hoàng chưa một lần thực sự yêu thương nàng. Dó cũng là lý do ông chỉ để tỷ tỷ mang họ của mình. Dù các huynh đệ tỷ muội luôn yêu thương che chở nhưng phần nhiều đều xuất phát từ lòng thương hại.

- Tỷ tỷ nếu đột nhiên một người nào đó biến mất. Người bị bỏ lại liệu có cảm thấy bị tổn thương ? nàng vẫn rất lo lắng cho hắn nếu hắn cảm thấy bị bỏ rơi giống nàng.

- Không nhưng sẽ tức giận muốn xé xác muốn băm vằm tên kia thành trăm mảnh. Mộng nhật Hầm hừ nghiến răng nói. Mộng Nguyệt không để ý thái độ khác lạ của tỷ tỷ tiếp tục suy tư

- Thật là tên chết tiệt, trời vừa sáng là đã không thấy đâu cả. nếu để ta tìm ra hắn chết chắc rồi. Mộng Nhật bồi tiếp thêm một câu khiến thân mình Mộng nguyệt khẽ run lên , nàng không hề nghĩ đến tỷ tỷ tại sao lại nói thế nhưng hắn là nam nhân, lại là một kẻ chinh chiến sa trường. Nếu tức giận mà đánh nàng thì quả thật là… Mộng Nguyệt sợ hãi đi trở về phòng tìm chỗ trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Nhầm Kiệu Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook