Chương 15: Nửa mạng sống – Quá khứ đã quên
akiaki
21/11/2013
Ngày nào Mộng Nguyệt cũng xuống núi đến tửu lâu ở chân núi cho dù là mưa hay nắng. Nhưng nàng không thể nhớ ra mục đích mình đến đó làm gì. Hít một hơi thật sâu định rời khỏi tửu lâu này thì hai kẻ đang ba hoa chích chòe kia nhắc đến một người khiến bước chân Mộng Nguyệt dừng lại.
- Huynh biết không Trầm Thiên là một vị tướng uy vũ, một mình ngài giết hàng ngàn quân địch. Nhớ ngày giao chiến với Bắc quốc ngài một thân nhiễm đỏ trường bào vừa trở về từ vòng vây của địch dù thương nặng nhưng vẫn lập kế vây hãm quân địch ngay sau đó.
- Trầm Thiên…cái tên thật quen…Một hình bóng xẹt qua đầu một cách mơ hồ. Nàng gọi hắn là Thiên hắn gọi nàng là Nguyệt Nhi. Liệu đó có phải là kẻ mà nàng thường mơ thấy ?. Nhìn sắc trời sắp chuyển sang đông, sao thời gian dạo này trôi qua có vẻ thực nhanh. Chỉ vừa mùa hạ, nay đã đầu đông…Không đúng, có gì đó không đúng…nhưng không đúng ở đâu nhỉ…Mộng Nguyệt nhíu mi suy nghĩ, có vẻ như thời gian không đúng cho lắm. Nhưng vì sao không đúng thì nàng không chắc lắm. Nhìn bát dược trên tay Mộng Nguyệt nhíu mày, là do dược này sao ?
Mộng Nguyệt là một kẻ thông mình nên rất nhanh có được đáp án của nàng. Dược mà sư phụ ngày nào cũng bắt nàng uống khiến nàng quên đi dù là thời gian hay là ký ức… thế nên mới khiến nàng có cảm giác không đúng. Dĩ nhiên để xác thực nghi ngờ của mình nàng liền chạy đến chất vần sư phụ. Vì sao ông lại lấy đi ký ức của nàng và ký ức trước kia liệu có phải cũng đo ông tước đoạt lấy nó. Chạy tới hỏi sư phụ thì thấy lão đang ngồi nhàn nhã thưởng trà cùng nghiên cứu dược liệu.
- Con không uống dược ta đưa. ? Nhìn Chén dược trên tay Mộng Nguyệt Lãnh Diêu Diêu cảm thấy không ổn. Lão ngay tức khắc xa sầm sắc mặt lại quát to
- Ta đã dặn phải uống đủ không được bỏ lỡ dù là một lần , con muốn giữ mạng này vì sao không làm theo. Lão nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên vì tức giận mà rống khiến cho khí thế kia của nàng cũng liền tan mất khi đối diện cùng cơn bạo phát của sư phụ
- Con…con… Nàng lắp bắp không nói nên lời khí thề gặn hỏi lúc đầu của nàng cũng biến đâu mất hết cả rồi . Thế nhưng bỗng nhiên nàng trở nên kiên định, siết chặt tay trong ống tay áo dùng hết can đảm mà nói lên thắc mắc trong lòng
- Vì dược vật này uống vào sẽ khiến con quên, vì sao con phải uống thứ dược đó ?.Vì sao bắt con quên những thứ đã xảy đến với con….. ?Sư phụ nói sức khỏe con không tốt con có thể nghe theo người học võ cường thân. Thế nhưng chén dược kia chính là cỏ Vong ưu vì sao con phải uống chúng. ? Có thứ gì đó sư phụ muốn con phải quên sao ?
Nàng thực sự không xác định được liệu có phải vì loại cỏ này mà nàng đã mất đi phần kí ức trước kia của mình hay chăng . Phần kí ức đó có phải cùng người đó có liên quan ? Người có tên Trầm Thiên ấy, người mà chỉ mơ thấy hăn thôi cũng khiến lòng nàng ấm áp đến lạ thường.
- Phải, nếu ta thừa nhận con thực sự có một quá khứ thậm chí còn vì quá khứ kia xém chút mất mạng. Nhưng vì muốn con khỏe mạnh Người thân của con phải cố nhịn không chạy tới nhìn con. Tiểu tử đó thà để bản thân bận rộn nơi chiến trường cũng không muốn quay về mà không thể chạy tới gặp con.
Cũng không phải ông không cho bọn họ gặp nhau, bằng với thông minh của Mộng Nguyệt trong năm năm kia có trên 10 lần nàng phát hiện ra sự thật cũng trên dưới 10 lần cùng Thiên nhi của lão phu thê tương phùng. Nhưng tình huống lần này có chút khác biệt nàng hiện ở cửa đầu tiên trong thất tử phải thật thận trọng. Chỉ cần một bước đi sai sẽ mất hết toàn bộ ván cờ.
- Người thân, Sư Phụ là nói Trầm Thiên sao ? …Mộng Nguyệt loạng choạng lùi lại phía sau một chút.
- Con lại nhớ ra hắn à ?. Trước giờ lão cũng chưa từng thấy qua ai uống cỏ vong ưu nhà lão mà có thể nhớ được chuyện lúc trước nhưng nha đầu này trong năm năm nàng đã không ít lần nhớ ra Thiên Nhi.
- Lại ? Con đã từng nhớ ra quá khứ của mình ? Nàng kinh ngạc không thôi trợn to mắt nhìn lão như muốn biết hết những gì lão dấu nàng.
- Còn người Thân mà sư phụ nói là quan hệ gì ? Bằng hữu, huynh muội, hay là phu thê ? Chỉ nhìn biến hóa trên khuôn mặt Lãnh Diêu Diêu cũng khiến nàng nhận ra câu trả lời
- Sao người có thể làm thế với con…. ? Sao lại bắt con quên một người quan trọng với con nhường ấy…Mộng Nguyệt Nước mắt tràn mi nàng không thể tin gặn hỏi trong nghẹn ngào. Hèn gì mà nàng luôn hạnh phúc khi nghĩ đến hắn, dù quên tất cả mọi thứ nhưng khuôn mặt đó thì luôn hằn sâu trong tâm trí nàng. Nàng có phải rất yêu thương hắn. Thế nên dù uống qua cỏ vong ưu nhưng ký ức về hắn với nàng dù mờ nhạt nhưng không hề mất hẳn.
- Con nghĩ ta vui lắm sao ? Cả chục lần chứng kiến đệ tử của mình đưa cỏ vong ưu cho thê tử hắn uống trong đau đớn con nghĩ ta dễ chịu sao ? Trong suốt năm năm qua lão cứ mong nàng đừng nhớ lại nữa để tên kia không phải lại một lần nữa phải tự tay nấu cỏ vong ưu đem cho thê tử hắn uống chỉ để quên đi hắn trong đau đớn, trong thống khổ. Lão biết sở dĩ Thiên Nhi kiên quyết làm vậy là để dằn vặt bản thân mình nhắc nhở bản thân hắn rằng nàng vì hắn mới lâm vào tình cảnh hôm nay. Nhưng đứa trẻ kia liệu có biết rằng se duyên cho hắn và Mộng Nguyệt là sư phụ này cũng đau lòng không kém.
Qua giải thích của lão Mộng Nguyệt cuối cùng cũng thỏa hiệp sẽ ngoan ngoãn luyện Thất hồn Đoạt mệnh. Nhưng Mộng Nguyệt sẽ không uống cỏ vong ưu nữa, nàng không muốn quên hắn.
Lãnh Diêu Diêu cảm thấy khá kỳ lạ, đã nửa tháng trôi qua nha đầu kia chưa một lần khóc nháo tìm ông bắt kể cho nàng nghe về quá khứ kia của nàng như những lần trước đây. Mà nàng chỉ chuyên tâm vào Đoản Mệnh, thậm chí số lần xuống núi nghe ngóng tin tức cũng rất ít. Mặc dù được người đời xưng tụng là thần cơ diệu toán có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác nhưng chỉ riêng với nha đầu này lão ngay từ ngày đầu đã không thể biết nàng nghĩ gì. Bởi Mộng Nguyệt mang Mệnh thiên sát nên hắn không thể đoán được số mệnh nàng cũng như suy nghĩ của nàng bắng chiêm tinh thuật. Lần trước sở dĩ hắn xuất hiện đúng lúc nàng ta nguy cấp chẳng qua vì tính ra đệ tử đang cần hắn trợ giúp nên mới đến. Hiểu Mộng Nguyệt rất ngoan ngoãn luyện Đoản Mệnh Thất Hồn cũng rất nhanh thoát khỏi cửa tử đầu tiên. Lãnh Diêu Diêu thở phào nhẹ nhõm hắn đã thành công bảo vệ tâm mạch cho nha đầu kia vậy chỉ còn lại 6 cửa tử nữa là hắn có thể giao lại nàng cho đệ tử yêu của hắn để lại chạy đi tiêu dao. Thế nhưng vui mừng chưa bao lâu thì quả nhiên tai họa ập đến.
Lãnh Diêu Diêu tối sầm sắc mặt, bờ vai run run vì tức giận, trong lòng bàn tay vò nát bức thư Mộng Nguyệt để lại cho hắn thông báo việc nàng sẽ ra biên cương tìm Trầm Thiên. Dẫu biết trời yên biển lặng là dự báo trước sẽ có con bão đáng sợ, thế nhưng lão lại chẳng hề cảnh giác hơn với nàng, lão biết giao phó thế nào với Thiên nhi đây.
- Huynh biết không Trầm Thiên là một vị tướng uy vũ, một mình ngài giết hàng ngàn quân địch. Nhớ ngày giao chiến với Bắc quốc ngài một thân nhiễm đỏ trường bào vừa trở về từ vòng vây của địch dù thương nặng nhưng vẫn lập kế vây hãm quân địch ngay sau đó.
- Trầm Thiên…cái tên thật quen…Một hình bóng xẹt qua đầu một cách mơ hồ. Nàng gọi hắn là Thiên hắn gọi nàng là Nguyệt Nhi. Liệu đó có phải là kẻ mà nàng thường mơ thấy ?. Nhìn sắc trời sắp chuyển sang đông, sao thời gian dạo này trôi qua có vẻ thực nhanh. Chỉ vừa mùa hạ, nay đã đầu đông…Không đúng, có gì đó không đúng…nhưng không đúng ở đâu nhỉ…Mộng Nguyệt nhíu mi suy nghĩ, có vẻ như thời gian không đúng cho lắm. Nhưng vì sao không đúng thì nàng không chắc lắm. Nhìn bát dược trên tay Mộng Nguyệt nhíu mày, là do dược này sao ?
Mộng Nguyệt là một kẻ thông mình nên rất nhanh có được đáp án của nàng. Dược mà sư phụ ngày nào cũng bắt nàng uống khiến nàng quên đi dù là thời gian hay là ký ức… thế nên mới khiến nàng có cảm giác không đúng. Dĩ nhiên để xác thực nghi ngờ của mình nàng liền chạy đến chất vần sư phụ. Vì sao ông lại lấy đi ký ức của nàng và ký ức trước kia liệu có phải cũng đo ông tước đoạt lấy nó. Chạy tới hỏi sư phụ thì thấy lão đang ngồi nhàn nhã thưởng trà cùng nghiên cứu dược liệu.
- Con không uống dược ta đưa. ? Nhìn Chén dược trên tay Mộng Nguyệt Lãnh Diêu Diêu cảm thấy không ổn. Lão ngay tức khắc xa sầm sắc mặt lại quát to
- Ta đã dặn phải uống đủ không được bỏ lỡ dù là một lần , con muốn giữ mạng này vì sao không làm theo. Lão nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên vì tức giận mà rống khiến cho khí thế kia của nàng cũng liền tan mất khi đối diện cùng cơn bạo phát của sư phụ
- Con…con… Nàng lắp bắp không nói nên lời khí thề gặn hỏi lúc đầu của nàng cũng biến đâu mất hết cả rồi . Thế nhưng bỗng nhiên nàng trở nên kiên định, siết chặt tay trong ống tay áo dùng hết can đảm mà nói lên thắc mắc trong lòng
- Vì dược vật này uống vào sẽ khiến con quên, vì sao con phải uống thứ dược đó ?.Vì sao bắt con quên những thứ đã xảy đến với con….. ?Sư phụ nói sức khỏe con không tốt con có thể nghe theo người học võ cường thân. Thế nhưng chén dược kia chính là cỏ Vong ưu vì sao con phải uống chúng. ? Có thứ gì đó sư phụ muốn con phải quên sao ?
Nàng thực sự không xác định được liệu có phải vì loại cỏ này mà nàng đã mất đi phần kí ức trước kia của mình hay chăng . Phần kí ức đó có phải cùng người đó có liên quan ? Người có tên Trầm Thiên ấy, người mà chỉ mơ thấy hăn thôi cũng khiến lòng nàng ấm áp đến lạ thường.
- Phải, nếu ta thừa nhận con thực sự có một quá khứ thậm chí còn vì quá khứ kia xém chút mất mạng. Nhưng vì muốn con khỏe mạnh Người thân của con phải cố nhịn không chạy tới nhìn con. Tiểu tử đó thà để bản thân bận rộn nơi chiến trường cũng không muốn quay về mà không thể chạy tới gặp con.
Cũng không phải ông không cho bọn họ gặp nhau, bằng với thông minh của Mộng Nguyệt trong năm năm kia có trên 10 lần nàng phát hiện ra sự thật cũng trên dưới 10 lần cùng Thiên nhi của lão phu thê tương phùng. Nhưng tình huống lần này có chút khác biệt nàng hiện ở cửa đầu tiên trong thất tử phải thật thận trọng. Chỉ cần một bước đi sai sẽ mất hết toàn bộ ván cờ.
- Người thân, Sư Phụ là nói Trầm Thiên sao ? …Mộng Nguyệt loạng choạng lùi lại phía sau một chút.
- Con lại nhớ ra hắn à ?. Trước giờ lão cũng chưa từng thấy qua ai uống cỏ vong ưu nhà lão mà có thể nhớ được chuyện lúc trước nhưng nha đầu này trong năm năm nàng đã không ít lần nhớ ra Thiên Nhi.
- Lại ? Con đã từng nhớ ra quá khứ của mình ? Nàng kinh ngạc không thôi trợn to mắt nhìn lão như muốn biết hết những gì lão dấu nàng.
- Còn người Thân mà sư phụ nói là quan hệ gì ? Bằng hữu, huynh muội, hay là phu thê ? Chỉ nhìn biến hóa trên khuôn mặt Lãnh Diêu Diêu cũng khiến nàng nhận ra câu trả lời
- Sao người có thể làm thế với con…. ? Sao lại bắt con quên một người quan trọng với con nhường ấy…Mộng Nguyệt Nước mắt tràn mi nàng không thể tin gặn hỏi trong nghẹn ngào. Hèn gì mà nàng luôn hạnh phúc khi nghĩ đến hắn, dù quên tất cả mọi thứ nhưng khuôn mặt đó thì luôn hằn sâu trong tâm trí nàng. Nàng có phải rất yêu thương hắn. Thế nên dù uống qua cỏ vong ưu nhưng ký ức về hắn với nàng dù mờ nhạt nhưng không hề mất hẳn.
- Con nghĩ ta vui lắm sao ? Cả chục lần chứng kiến đệ tử của mình đưa cỏ vong ưu cho thê tử hắn uống trong đau đớn con nghĩ ta dễ chịu sao ? Trong suốt năm năm qua lão cứ mong nàng đừng nhớ lại nữa để tên kia không phải lại một lần nữa phải tự tay nấu cỏ vong ưu đem cho thê tử hắn uống chỉ để quên đi hắn trong đau đớn, trong thống khổ. Lão biết sở dĩ Thiên Nhi kiên quyết làm vậy là để dằn vặt bản thân mình nhắc nhở bản thân hắn rằng nàng vì hắn mới lâm vào tình cảnh hôm nay. Nhưng đứa trẻ kia liệu có biết rằng se duyên cho hắn và Mộng Nguyệt là sư phụ này cũng đau lòng không kém.
Qua giải thích của lão Mộng Nguyệt cuối cùng cũng thỏa hiệp sẽ ngoan ngoãn luyện Thất hồn Đoạt mệnh. Nhưng Mộng Nguyệt sẽ không uống cỏ vong ưu nữa, nàng không muốn quên hắn.
Lãnh Diêu Diêu cảm thấy khá kỳ lạ, đã nửa tháng trôi qua nha đầu kia chưa một lần khóc nháo tìm ông bắt kể cho nàng nghe về quá khứ kia của nàng như những lần trước đây. Mà nàng chỉ chuyên tâm vào Đoản Mệnh, thậm chí số lần xuống núi nghe ngóng tin tức cũng rất ít. Mặc dù được người đời xưng tụng là thần cơ diệu toán có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác nhưng chỉ riêng với nha đầu này lão ngay từ ngày đầu đã không thể biết nàng nghĩ gì. Bởi Mộng Nguyệt mang Mệnh thiên sát nên hắn không thể đoán được số mệnh nàng cũng như suy nghĩ của nàng bắng chiêm tinh thuật. Lần trước sở dĩ hắn xuất hiện đúng lúc nàng ta nguy cấp chẳng qua vì tính ra đệ tử đang cần hắn trợ giúp nên mới đến. Hiểu Mộng Nguyệt rất ngoan ngoãn luyện Đoản Mệnh Thất Hồn cũng rất nhanh thoát khỏi cửa tử đầu tiên. Lãnh Diêu Diêu thở phào nhẹ nhõm hắn đã thành công bảo vệ tâm mạch cho nha đầu kia vậy chỉ còn lại 6 cửa tử nữa là hắn có thể giao lại nàng cho đệ tử yêu của hắn để lại chạy đi tiêu dao. Thế nhưng vui mừng chưa bao lâu thì quả nhiên tai họa ập đến.
Lãnh Diêu Diêu tối sầm sắc mặt, bờ vai run run vì tức giận, trong lòng bàn tay vò nát bức thư Mộng Nguyệt để lại cho hắn thông báo việc nàng sẽ ra biên cương tìm Trầm Thiên. Dẫu biết trời yên biển lặng là dự báo trước sẽ có con bão đáng sợ, thế nhưng lão lại chẳng hề cảnh giác hơn với nàng, lão biết giao phó thế nào với Thiên nhi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.