Chương 8: Tướng quân phu nhân(1)
akiaki
21/11/2013
Trầm Thiên dở khóc dở cười với số quân lương mà Triệu Cương cướp về. Quân doanh nhỏ do binh lính ít số quân lương khổng lồ kia hắn nên giải quyết thế nào đây.
- Thiếp thấy hay là chia cho nạn dân. Nàng lúc trở về quân doanh thấy có rất nhiều nạn dân vì chiến tranh mà khổ sở. Dù gì bọn họ xài cũng không hết bỏ đi sẽ phí lúc trước trong cung nàng thường xuyên xin cơm thừa của ngự thiện phòng lén đem ra ngoài cho những bằng hữu khất nhi của nàng.
- Phu nhân Người thật thông minh….Khụ…Khụ…Vô Tình ánh mắt ngưỡng mộ nhìn nàng.
- Hừ… Triệu Cương ở một bên hừ nhẹ. Dù không đồng tình vị phu nhân này nhưng nàng quả nhiên có tư cách đứng cạnh tướng quân. Chỉ với việc bày trận cứu tường quân của hắn thoát một kiếp hắn dù bất mãn cũng không thể có ý kiến gì. Mà hình như tương quân cũng rất yêu thích nàng…khẽ thở dài…Nhật nhật của hắn coi bộ không có hy vọng rồi.
Theo như ý của nàng bọn họ mở một chòi nhỏ phát chẩn cho nạn dân, còn số còn lại thì cho người giả trang thành thương buôn vận chuyển về tướng quân phủ ở Sa Hà trấn. Vì không có nhiếu binh lính nên một mình Vô Tình phải đảm nhận trọng trách vận chuyển này. Hắn nhăn nhó lên đường nếu thực sự có thể giao cho kẻ khác hắn sẽ đẩy ngay trách nhiệm này.
Thương thế của trầm Thiên vô cùng nghiêm trọng Mộng Nguyệt luôn túc trực ngày đêm bên cạnh chăm sóc hắn đến nay thương thế kia cũng xem như ổn định. Nhìn người trên giường mỉm cười mà nàng chợt lúng túng.
- Lên đây với ta, nàng định ngồi đó mà ngủ sao? Hắn mỉm cười nhìn vẻ mặt ửng đỏ lúng túng của thê tử. Vài ngày qua nàng cứ ngủ gục bên cạnh giường toàn để hắn người đang trọng thương ãm lên giường.
- Hay là để ta xuống ẵm nàng như mấy hôm trước….Hắn hài hước trêu chọc tiểu thê tử đáng yêu.
- Ta…ta… Nàng ấp úng nửa ngày cũng không biết nói gì. Bọn họ dù bái đường thành thân nhưng đến nay chưa tính là thân mật, chỉ trừ lần đó , nhưng liệu hắn có nhận ra nàng? Nếu hắn không nhận ra, không nhớ nàng thì làm thế nào đây? Làm sao giải thích, hắn liệu sẽ tin nàng sao? Nàng lúc đó và bây giờ khác biệt khá lớn, ngày đó về cung đến bản thân cũng không thể nhận ra chính mình khi ngắm nhìn mình trong gương. Đang do dự, nàng bị cánh tay hữu lực kia kéo vào vòng ngực ấm áp. Hắn vòng tay ôm lấy nàng, hít một hơi thật sâu hắn nhẹ giọng
- Ta rất nhớ nàng, từ ngày đó nàng có biết ta vì tìm nàng muốn lật tung cả Sa Hà trấn không? Chỉ còn thiếu mỗi việc đến từng nhà dò hỏi thôi. Nhưng cũng không ngờ gần mà nàng nói lại là hoàng cung.
- Chàng nhận ra ta…? Từ khi nào…?Nàng ngước lên nhìn hắn tỏ ra khá ngạc nhiên
- Ngày đó ta vào cung tấn kiến…hắn nhẹ giọng nói.
- Chàng ngày đó liền nhận ra ta…? Vậy mà không thèm nhìn ta lấy một cái…Sao chàng…con người này…Nàng oán hận đánh hắn vài cái thấy hắn có chút nhíu mày thí cũng xót xa mà dừng tay.
- Bởi lúc đó ta đang nghĩ xem phải đối phó với hoàng huynh nàng thế nào. Nếu lúc đó nhìn nàng hẳn sẽ không đủ bình tĩnh để đối mặt cùng hắn ra điều kiện.
- Chàng và hoàng huynh thực sự đối đầu cùng nhau như bá quan văn võ trong triều đồn thổi sao? Nàng lo lắng nếu hắn và hoàng huynh thực sự căng thẳng, vậy việc nàng xuất giá nhầm lần này có vì thế mà gán lên đầu hắn?
- Ha…ha..ta với hắn…không thể xem là quân thần nhưng có thể xem là tri kỷ…Đối đầu kia là diễn cho quần thần xem thôi…Nàng biết ta là con của một tội thần từng ra làm cướp, cho dù tội cha ta năm đó là hàm oan nhưng nói sao ông ra làm tặc là sự thật. Dù mọi người đều nể yến vương không dám cùng ta ra mặt đối đầu,nhưng hẳn trong lòng cũng bất mãn.
- Ta biết…Nàng từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung đủ để hiểu được đạo lý đơn giản đó.
- Vậy… chàng vì sao phải nghĩ cách đối phó hoàng huynh? Nàng tò mò hỏi
- Hừ, muốn đem nữ nhân của ta gả đi hòa thân, nàng nói xem ta có hay không lý do muốn đối phó hắn?
- Chàng không sợ huynh ấy nổi giận sao? Người ta nói chơi với vua như chơi với hổ…Nàng như nín thở hỏi trong lo lắng.
- Phải, cái này thì ta biết. Nhưng nếu là một minh quân hắn sẽ không vì tức giận mà buông bỏ lợi ích của quốc gia.
- Vậy…hai người thảo luận xong sao? Nàng đưa mắt nhìn hắn rụt rè hỏi
- Dĩ nhiên hắn vô cùng tức giận,có vẻ như nàng đã thành công chọc giận hắn trước đó….Hắn đùng đùng nổi giận còn đập bể trung trà đang uống…
- Vậy chàng làm thế nào? Nàng có chút vội vàng hỏi…
- Tất nhiên là đứng đó chờ hắn hạ hỏa. Nàng biết đó ta là kẻ chưa đạt được mục đích quyết không buông tha….(Akiaki: thi coi ai cứng đầu hơn à?)
Rồi sao nữa…Nàng lo lắng nhìn hắn đến thở mạnh cũng không dám.
- Thiếp thấy hay là chia cho nạn dân. Nàng lúc trở về quân doanh thấy có rất nhiều nạn dân vì chiến tranh mà khổ sở. Dù gì bọn họ xài cũng không hết bỏ đi sẽ phí lúc trước trong cung nàng thường xuyên xin cơm thừa của ngự thiện phòng lén đem ra ngoài cho những bằng hữu khất nhi của nàng.
- Phu nhân Người thật thông minh….Khụ…Khụ…Vô Tình ánh mắt ngưỡng mộ nhìn nàng.
- Hừ… Triệu Cương ở một bên hừ nhẹ. Dù không đồng tình vị phu nhân này nhưng nàng quả nhiên có tư cách đứng cạnh tướng quân. Chỉ với việc bày trận cứu tường quân của hắn thoát một kiếp hắn dù bất mãn cũng không thể có ý kiến gì. Mà hình như tương quân cũng rất yêu thích nàng…khẽ thở dài…Nhật nhật của hắn coi bộ không có hy vọng rồi.
Theo như ý của nàng bọn họ mở một chòi nhỏ phát chẩn cho nạn dân, còn số còn lại thì cho người giả trang thành thương buôn vận chuyển về tướng quân phủ ở Sa Hà trấn. Vì không có nhiếu binh lính nên một mình Vô Tình phải đảm nhận trọng trách vận chuyển này. Hắn nhăn nhó lên đường nếu thực sự có thể giao cho kẻ khác hắn sẽ đẩy ngay trách nhiệm này.
Thương thế của trầm Thiên vô cùng nghiêm trọng Mộng Nguyệt luôn túc trực ngày đêm bên cạnh chăm sóc hắn đến nay thương thế kia cũng xem như ổn định. Nhìn người trên giường mỉm cười mà nàng chợt lúng túng.
- Lên đây với ta, nàng định ngồi đó mà ngủ sao? Hắn mỉm cười nhìn vẻ mặt ửng đỏ lúng túng của thê tử. Vài ngày qua nàng cứ ngủ gục bên cạnh giường toàn để hắn người đang trọng thương ãm lên giường.
- Hay là để ta xuống ẵm nàng như mấy hôm trước….Hắn hài hước trêu chọc tiểu thê tử đáng yêu.
- Ta…ta… Nàng ấp úng nửa ngày cũng không biết nói gì. Bọn họ dù bái đường thành thân nhưng đến nay chưa tính là thân mật, chỉ trừ lần đó , nhưng liệu hắn có nhận ra nàng? Nếu hắn không nhận ra, không nhớ nàng thì làm thế nào đây? Làm sao giải thích, hắn liệu sẽ tin nàng sao? Nàng lúc đó và bây giờ khác biệt khá lớn, ngày đó về cung đến bản thân cũng không thể nhận ra chính mình khi ngắm nhìn mình trong gương. Đang do dự, nàng bị cánh tay hữu lực kia kéo vào vòng ngực ấm áp. Hắn vòng tay ôm lấy nàng, hít một hơi thật sâu hắn nhẹ giọng
- Ta rất nhớ nàng, từ ngày đó nàng có biết ta vì tìm nàng muốn lật tung cả Sa Hà trấn không? Chỉ còn thiếu mỗi việc đến từng nhà dò hỏi thôi. Nhưng cũng không ngờ gần mà nàng nói lại là hoàng cung.
- Chàng nhận ra ta…? Từ khi nào…?Nàng ngước lên nhìn hắn tỏ ra khá ngạc nhiên
- Ngày đó ta vào cung tấn kiến…hắn nhẹ giọng nói.
- Chàng ngày đó liền nhận ra ta…? Vậy mà không thèm nhìn ta lấy một cái…Sao chàng…con người này…Nàng oán hận đánh hắn vài cái thấy hắn có chút nhíu mày thí cũng xót xa mà dừng tay.
- Bởi lúc đó ta đang nghĩ xem phải đối phó với hoàng huynh nàng thế nào. Nếu lúc đó nhìn nàng hẳn sẽ không đủ bình tĩnh để đối mặt cùng hắn ra điều kiện.
- Chàng và hoàng huynh thực sự đối đầu cùng nhau như bá quan văn võ trong triều đồn thổi sao? Nàng lo lắng nếu hắn và hoàng huynh thực sự căng thẳng, vậy việc nàng xuất giá nhầm lần này có vì thế mà gán lên đầu hắn?
- Ha…ha..ta với hắn…không thể xem là quân thần nhưng có thể xem là tri kỷ…Đối đầu kia là diễn cho quần thần xem thôi…Nàng biết ta là con của một tội thần từng ra làm cướp, cho dù tội cha ta năm đó là hàm oan nhưng nói sao ông ra làm tặc là sự thật. Dù mọi người đều nể yến vương không dám cùng ta ra mặt đối đầu,nhưng hẳn trong lòng cũng bất mãn.
- Ta biết…Nàng từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung đủ để hiểu được đạo lý đơn giản đó.
- Vậy… chàng vì sao phải nghĩ cách đối phó hoàng huynh? Nàng tò mò hỏi
- Hừ, muốn đem nữ nhân của ta gả đi hòa thân, nàng nói xem ta có hay không lý do muốn đối phó hắn?
- Chàng không sợ huynh ấy nổi giận sao? Người ta nói chơi với vua như chơi với hổ…Nàng như nín thở hỏi trong lo lắng.
- Phải, cái này thì ta biết. Nhưng nếu là một minh quân hắn sẽ không vì tức giận mà buông bỏ lợi ích của quốc gia.
- Vậy…hai người thảo luận xong sao? Nàng đưa mắt nhìn hắn rụt rè hỏi
- Dĩ nhiên hắn vô cùng tức giận,có vẻ như nàng đã thành công chọc giận hắn trước đó….Hắn đùng đùng nổi giận còn đập bể trung trà đang uống…
- Vậy chàng làm thế nào? Nàng có chút vội vàng hỏi…
- Tất nhiên là đứng đó chờ hắn hạ hỏa. Nàng biết đó ta là kẻ chưa đạt được mục đích quyết không buông tha….(Akiaki: thi coi ai cứng đầu hơn à?)
Rồi sao nữa…Nàng lo lắng nhìn hắn đến thở mạnh cũng không dám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.