Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý 2
Chương 136: Cái bụng giả
Phù Sinh
08/03/2022
Lục Cận Phong cũng có hơi giật mình trước hành động của người kia, Tô Yên bên này không kịp chờ nữa, lập tức bắt máy mà dè dặt hỏi tới: "Là... Là Tiểu Duy hả?"
Người gọi tới chính là Tô Duy.
Tô Duy đã mất tích lâu vậy rồi, cho dù Lục Cận Phong có nói là Tô Duy không có gặp nguy hiểm, nhưng mà trong lòng của Tô Yên vẫn luôn rất lo lắng.
"Chị, là em đây." Tô Duy bình thản nói: "Em rất khỏe, gọi tới chính là muốn nói với chị đừng có lo lắng."
"Em ở đâu?" Tô Yên vô cùng kích động, lại cũng rất vui lòng.
"Tạm thời không thể tiết lộ được. Chị à, chị yên tâm, em sẽ nhanh chóng trở về thôi." Tô Duy nói: "Không cần tìm em."
"Là người của tổ chức Thiên Lang đưa em đi có đúng hay không? Bọn họ có làm em bị thương không?" Tô Yên có rất nhiều câu muốn hỏi.
"Vâng, bọn họ đối xử với em rất tốt..."
Tô Yên nghe trong đầu dây bên kia có người đang gọi Tô Duy là "cậu hai", sau đó lại chỉ nghe tiếng người kia nói: "Chị à, em có việc, cúp máy trước nha."
Tô Yên gấp gáp hô lên một tiếng: "Tiểu Duy."
Đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.
Cho dù có thế nào thì có được tin tức của Tô Duy cũng khiến Tô Yên yên tâm được rất nhiều.
Lục Cận Phong xuống giường ôm cô vào trong lòng, giọng nói ôn hòa từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, Yên Yên à, chuyện vừa nãy..."
"Em có hơi mệt." Tô Yên cố ý cắt ngang lời của Lục Cận Phong. Bây giờ đầu óc cô có hơi rối loạn, không thích hợp để trao đổi với anh về chuyện kết hôn.
Tô Yên nở nụ cười thật tươi với Lục Cận Phong, nói: "Hôm nào nói sau nhé."
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên thật sâu, bờ môi khẽ mỉm cười đáp: "Ừ."
Sáng hôm sau.
Tô Yên còn đang say ngủ lại nghe thấy âm thanh huyên náo ở dưới lầu, cô từ trong cơn buồn ngủ mơ màng mở mắt ra, vừa đi tới ban công đã nhìn thấy bên dưới vườn phía sau có một cái máy xúc đang đào đất.
Chú Tường quản gia đang chỉ huy, những người giúp việc khác thì cũng đang bê chậu hoa rồi nhổ sạch cỏ tạp.
"Cô Tô."
Tiểu An gõ cửa phòng, mỉm cười nói: "Cô đã tỉnh rồi ạ, bà chủ đang ở dưới lầu chờ cô Tô xuống dùng bữa sáng."
"Được, tôi rửa mặt xong sẽ lập tức xuống ngay." Tô Yên hỏi: "Đúng rồi, ở dưới lầu đang làm gì thế? Sữa lại hậu viện hả?"
Tiểu An cười nói: "Là do cậu chủ dặn dò đào một cái hồ, nói là cô Tô thích bông súng nên trồng một ao bông súng cho cô Tô. Cậu cả thật sự rất yêu thương cô Tô."
Tô Yên lúc này mới nhớ ra lúc trước khi cô còn chưa biết thân phận thực sự của Lục Cận Phong, vào lúc cả hai cùng đi ăn cơm nói chuyện phiếm cô có thuận miệng nói rằng sau này muốn đào một cái ao ở sau vườn nhà mình rồi trồng đủ loại bông súng, còn sẽ nuôi một ao cá.
Tô Yên đã quên khuấy chuyện này rồi, không ngờ Lục Cận Phong vẫn còn nhớ roxl.
Cô cảm thấy trong lòng rất đỗi ấm áp: "Lục Cận Phong đâu rồi?"
"Bác sĩ Xa đón đi rồi."
Tô Yên gật gù ngụ ý hiểu, không nói gì thêm nữa.
Rửa mặt rồi thay đồ xong xuôi, Tô Yên đi xuống lầu lại vừa vặn gặp Hồ Thanh cũng đang xuống lầu dùng bữa sáng.
Hai người gặp nhau ở cửa thang gác.
Hồ Thanh còn cố ý ưỡn cái bụng cao lên, cứ như là sợ người khác không biết mình đang mang thai vậy.
"Cô Tô, chào buổi sáng." Hồ Thanh mỉm cười chào hỏi, vô cùng ngạo mạn mà nói: "Haiz, bây giờ cái bụng đang từ từ lớn lên rồi, đi đứng cũng bất tiện, lúc bước đi cũng cảm thấy như cái bụng đang rơi xuống vậy. Mang thai thật sự là cực khổ nha, nhưng mà cô Tô đây chưa có mang thai bao giờ, chắc cũng không hiểu nỗi vất vả khi mang thai rồi."
Tô Yên nhíu mày, người này là đang khoe khoang ở trước mặt cô đó à?
Lúc cô mang thai cặp song sinh, Hồ Thanh còn không biết là đang ở nơi nào nữa cơ.
Lúc trước mang thai, phản ứng tự nhiên cũng vô cùng nhạy cảm, hầu như là ăn cái gì cũng đều ói ra cái đó.
Tô Yên liếc nhìn cái bụng của Hồ Thanh, ý tứ sâu xa mà mỉm cười nói: "Cái bụng của cô Hồ đây lớn thật đó, thoạt nhìn không giống như là bốn tháng đâu, lẽ nào là sinh đôi?"
Ánh mắt Hồ Thanh lóe lên: "Dạo gần đây tôi ăn được nhiều, tâm tình cũng tốt, dĩ nhiên đứa nhỏ sẽ lớn nhanh, cho nên bụng cũng thoạt nhìn có hơi lớn thôi, có gì kỳ lạ đâu."
"Ồ, hóa ra là vậy sao." Tô Yên tỏ vẻ như bừng tỉnh, cười cười.
"Ông nội nói đợi tới lúc tôi sinh đứa bé xong, nhất định sẽ không để mẹ con tôi thiệt thòi." Hồ Thanh vênh váo tự đắc: "Cô Tô, nói thế nào thì tôi cũng là con dâu chân chính bước qua cửa lớn của nhà họ Lục, còn cô trước đó nửa đường kết hôn bỏ chạy. Nói ra thì cô là không danh không phận, chỉ là được Cận Phong hứa hẹn đầu môi mà thôi."
Hóa ra là được ông cụ Lục hứa hẹn, khó trách lại bỗng tự cao tự đại như vậy.
"Đúng đúng đúng, cô Hồ nói quả rất chí lý." Tô Yên cười nói: "Vì thế nên cô phải chăm sóc tốt cho chính mình đó, phải bình an mà sinh đứa bé ra được."
"Đó là dĩ nhiên rồi." Hồ Thanh vuốt cái bụng khoe khoang.
Tô Yên nở nụ cười, nghiêng người nhường đường nói: "Cô Hồ xuống lầu trước đi, tránh để tôi chen chúc với cô."
Hồ Thanh ném cho Tô Yên cái nhìn "coi như là cô cũng biết điều đó", sau đó đỡ lấy eo mà từ từ đi xuống dưới lầu.
Tô Yên đi theo phía sau cũng đang nghĩ ngợi, bụng của Hà Thanh không có mang thai, vậy làm sao lại to lên như vậy?
Bước xuống bậc thang cuối cùng, Tô Yên cố ý bỗng lớn tiếng hô lên: "Cô Hồ, cẩn thận."
"Á!" Hồ Thanh giật mình, chân bước hụt.
"Cô Hồ." Tô Yên duỗi tay kéo Hồ Thanh lại, một cái tay khác nhanh chóng sờ lên cái bụng của người kia, có hơi cứng, lại còn hơi lạnh lẽo.
Tô Yên kịp thời nhận ra, thứ này giống như là nhựa cây vậy.
Hồ Thanh đứng vững lại được, nhìn thấy tay của Tô Yên đang sờ trên bụng mình lại hoảng hốt đẩy người kia ra: "Cô đang làm gì vậy?"
Tô Yên nở nụ cười lạnh lùng nói: "Vừa nãy nếu không phải nhờ tôi kéo cô lại, cô đã tự mình té ngã rồi."
Trần Tố Anh nghe thấy tiếng động cũng đi tới hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Tô Yên cố ý nói: "Dì, cô Hồ suýt chút té ngã, con cảm thấy để an toàn thì chi bằng bảo bác sĩ Xa tới khám cho cô Hồ thử xem."
"Không cần." Hồ Thanh vội vàng ngăn cản, Xa Thành Nghị mà kiểm tra thì kế hoạch của cô ta sẽ bị bại lộ mất.
Hồ Thanh biết rõ Trần Tố Anh không thích mình, nhất định sẽ thiên vị Tô Yên. Cô cũng không biết Tô Yên có phát hiện gì hay không, cũng không dám làm chuyện này ầm ĩ lên.
"Mẹ, con không sao, con đâu có yếu ớt như vậy chứ. Vừa nãy cô Tô cũng có kéo con lại rồi, không sao nữa ạ, con với mẹ cùng đi ăn sáng nhé."
Trần Tố Anh liếc nhìn cái bụng của Hồ Thanh, sau khi người này quay về thì cũng đã đi bệnh viện khám hai lần rồi.
"Không có chuyện gì là được, đi ăn cơm thôi."
Tô Yên cũng không nói gì, bởi cô cũng không phải là thật sự muốn đưa Hồ Thanh tới bệnh viện, chẳng qua là cố ý để người kia hoảng loạn trước mà thôi.
Hai người cùng ăn sáng với Trần Tố Anh, sắp tới đại thọ của ông cụ Lục rồi, Trần Tố Anh có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
"Tiểu Yên, sau khi ăn cơm thì con với dì tới khách sạn một chuyến nha, dì sợ một mình đi sẽ xảy ra sơ sót gì đó."
Tô Yên khó xử nói: "Dì ơi, chốc nữa con phải tới biệt thự Nam Sơn một chuyến rồi, Hạ Phi với Hạ Vũ Mặc còn ở bên đó."
Hồ Thanh lập tức sáng mắt, nói: "Mẹ, con rảnh ạ, con đi cùng mẹ nhé."
"Bụng của con to như này đi không tiện, lỡ như bị đụng trúng thì phải làm sao." Trần Tố Anh không đồng ý, sau đó nói với Tô Yên: "Vậy tý nữa dắt Hạ Phi với Hạ Vũ Mặc cùng tới luôn đi. Tiện thể dắt hai thằng nhóc tới chơi một chút, mẹ cũng thích hai thằng nhóc ấy."
"... Dạ." Trong lòng Tô Yên vốn dĩ không muốn, nhưng mà Trần Tố Anh cũng đã nói như thế rồi, cô cũng không tiện từ chối nữa.
Cô không biết nếu như để Trần Tố Anh biết được thân phận thật sự của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc thì người kia sẽ có phản ứng gì nữa.
Chỉ có thể là tới đâu hay tới đó thôi.
Ở bệnh viện.
Tô Vân nhìn ngón tay bị đứt của mình, căm phẫn đến đập vỡ cả tivi trong phòng bệnh để trút giận.
"Tô Yên, con đàn bà khốn kiếp, tao sẽ không có bỏ qua như vậy đâu. Á!"
Tô Vân như một người điên mà cứ gào thét ầm ĩ.
Bác sĩ và y tá cũng xôn xao né ra thật xa.
Tô Vân tức đến đôi mắt đều ngập tràn thù hận, hai tay siết chặt lấy ga trải giường, trong lòng thầm thề rằng nhất định sẽ khiến Tô Yên phải trả giá thật đắt.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Sở Hướng Nam đi vào, không đợi Tô Vân vui mừng thì đã đặt tờ đơn ly dị lên trên bàn, lạnh lùng lại vô tình nói: "Ký vào đi, từ nay về sau đôi bên không liên can gì tới nhau nữa. Còn tiếp tục bị cô liên lụy nữa thì đừng nói là cái vị trí người thừa kế nhà họ Sở, đến cả họ Sở này chắc tôi cũng sẽ không giữ được mất."
Sở Hướng Nam vốn dĩ là con riêng, trước khi được nhà họ Sở nhận về thì lấy theo họ của Tạ Bảo Trân.
"Anh muốn ly dị?" Tô Vân kinh ngạc một lúc, lập tức xé bỏ tờ giấy ly hôn rồi nắm lấy tay của Sở Hương Nam, điên cuồng năn nỉ: "Em không ly dị đâu, Hướng Nam, anh không thể đối xử với em như vậy. Em có thể giúp anh, sắp tới không phải là đại thọ bảy mươi của ông cụ Lục sao, em có cách để rửa sạch nỗi nhục này của chúng ta."
"Đừng nói mấy lời nhảm nhí này nữa, cô xé đơn ly dị thì cũng vô dụng thôi, tôi vẫn còn bản khác." Sở Hướng Nam lại lấy ra một bản nữa.
Tô Vân lắc đầu: "Không, Hướng Nam, em thật sự là có cách mà. Hạ Vũ Mặc đó chính xác là con trai của Tô Yên, không tin anh có thể đi điều tra làm xét nghiệm ADN."
Người gọi tới chính là Tô Duy.
Tô Duy đã mất tích lâu vậy rồi, cho dù Lục Cận Phong có nói là Tô Duy không có gặp nguy hiểm, nhưng mà trong lòng của Tô Yên vẫn luôn rất lo lắng.
"Chị, là em đây." Tô Duy bình thản nói: "Em rất khỏe, gọi tới chính là muốn nói với chị đừng có lo lắng."
"Em ở đâu?" Tô Yên vô cùng kích động, lại cũng rất vui lòng.
"Tạm thời không thể tiết lộ được. Chị à, chị yên tâm, em sẽ nhanh chóng trở về thôi." Tô Duy nói: "Không cần tìm em."
"Là người của tổ chức Thiên Lang đưa em đi có đúng hay không? Bọn họ có làm em bị thương không?" Tô Yên có rất nhiều câu muốn hỏi.
"Vâng, bọn họ đối xử với em rất tốt..."
Tô Yên nghe trong đầu dây bên kia có người đang gọi Tô Duy là "cậu hai", sau đó lại chỉ nghe tiếng người kia nói: "Chị à, em có việc, cúp máy trước nha."
Tô Yên gấp gáp hô lên một tiếng: "Tiểu Duy."
Đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.
Cho dù có thế nào thì có được tin tức của Tô Duy cũng khiến Tô Yên yên tâm được rất nhiều.
Lục Cận Phong xuống giường ôm cô vào trong lòng, giọng nói ôn hòa từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, Yên Yên à, chuyện vừa nãy..."
"Em có hơi mệt." Tô Yên cố ý cắt ngang lời của Lục Cận Phong. Bây giờ đầu óc cô có hơi rối loạn, không thích hợp để trao đổi với anh về chuyện kết hôn.
Tô Yên nở nụ cười thật tươi với Lục Cận Phong, nói: "Hôm nào nói sau nhé."
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên thật sâu, bờ môi khẽ mỉm cười đáp: "Ừ."
Sáng hôm sau.
Tô Yên còn đang say ngủ lại nghe thấy âm thanh huyên náo ở dưới lầu, cô từ trong cơn buồn ngủ mơ màng mở mắt ra, vừa đi tới ban công đã nhìn thấy bên dưới vườn phía sau có một cái máy xúc đang đào đất.
Chú Tường quản gia đang chỉ huy, những người giúp việc khác thì cũng đang bê chậu hoa rồi nhổ sạch cỏ tạp.
"Cô Tô."
Tiểu An gõ cửa phòng, mỉm cười nói: "Cô đã tỉnh rồi ạ, bà chủ đang ở dưới lầu chờ cô Tô xuống dùng bữa sáng."
"Được, tôi rửa mặt xong sẽ lập tức xuống ngay." Tô Yên hỏi: "Đúng rồi, ở dưới lầu đang làm gì thế? Sữa lại hậu viện hả?"
Tiểu An cười nói: "Là do cậu chủ dặn dò đào một cái hồ, nói là cô Tô thích bông súng nên trồng một ao bông súng cho cô Tô. Cậu cả thật sự rất yêu thương cô Tô."
Tô Yên lúc này mới nhớ ra lúc trước khi cô còn chưa biết thân phận thực sự của Lục Cận Phong, vào lúc cả hai cùng đi ăn cơm nói chuyện phiếm cô có thuận miệng nói rằng sau này muốn đào một cái ao ở sau vườn nhà mình rồi trồng đủ loại bông súng, còn sẽ nuôi một ao cá.
Tô Yên đã quên khuấy chuyện này rồi, không ngờ Lục Cận Phong vẫn còn nhớ roxl.
Cô cảm thấy trong lòng rất đỗi ấm áp: "Lục Cận Phong đâu rồi?"
"Bác sĩ Xa đón đi rồi."
Tô Yên gật gù ngụ ý hiểu, không nói gì thêm nữa.
Rửa mặt rồi thay đồ xong xuôi, Tô Yên đi xuống lầu lại vừa vặn gặp Hồ Thanh cũng đang xuống lầu dùng bữa sáng.
Hai người gặp nhau ở cửa thang gác.
Hồ Thanh còn cố ý ưỡn cái bụng cao lên, cứ như là sợ người khác không biết mình đang mang thai vậy.
"Cô Tô, chào buổi sáng." Hồ Thanh mỉm cười chào hỏi, vô cùng ngạo mạn mà nói: "Haiz, bây giờ cái bụng đang từ từ lớn lên rồi, đi đứng cũng bất tiện, lúc bước đi cũng cảm thấy như cái bụng đang rơi xuống vậy. Mang thai thật sự là cực khổ nha, nhưng mà cô Tô đây chưa có mang thai bao giờ, chắc cũng không hiểu nỗi vất vả khi mang thai rồi."
Tô Yên nhíu mày, người này là đang khoe khoang ở trước mặt cô đó à?
Lúc cô mang thai cặp song sinh, Hồ Thanh còn không biết là đang ở nơi nào nữa cơ.
Lúc trước mang thai, phản ứng tự nhiên cũng vô cùng nhạy cảm, hầu như là ăn cái gì cũng đều ói ra cái đó.
Tô Yên liếc nhìn cái bụng của Hồ Thanh, ý tứ sâu xa mà mỉm cười nói: "Cái bụng của cô Hồ đây lớn thật đó, thoạt nhìn không giống như là bốn tháng đâu, lẽ nào là sinh đôi?"
Ánh mắt Hồ Thanh lóe lên: "Dạo gần đây tôi ăn được nhiều, tâm tình cũng tốt, dĩ nhiên đứa nhỏ sẽ lớn nhanh, cho nên bụng cũng thoạt nhìn có hơi lớn thôi, có gì kỳ lạ đâu."
"Ồ, hóa ra là vậy sao." Tô Yên tỏ vẻ như bừng tỉnh, cười cười.
"Ông nội nói đợi tới lúc tôi sinh đứa bé xong, nhất định sẽ không để mẹ con tôi thiệt thòi." Hồ Thanh vênh váo tự đắc: "Cô Tô, nói thế nào thì tôi cũng là con dâu chân chính bước qua cửa lớn của nhà họ Lục, còn cô trước đó nửa đường kết hôn bỏ chạy. Nói ra thì cô là không danh không phận, chỉ là được Cận Phong hứa hẹn đầu môi mà thôi."
Hóa ra là được ông cụ Lục hứa hẹn, khó trách lại bỗng tự cao tự đại như vậy.
"Đúng đúng đúng, cô Hồ nói quả rất chí lý." Tô Yên cười nói: "Vì thế nên cô phải chăm sóc tốt cho chính mình đó, phải bình an mà sinh đứa bé ra được."
"Đó là dĩ nhiên rồi." Hồ Thanh vuốt cái bụng khoe khoang.
Tô Yên nở nụ cười, nghiêng người nhường đường nói: "Cô Hồ xuống lầu trước đi, tránh để tôi chen chúc với cô."
Hồ Thanh ném cho Tô Yên cái nhìn "coi như là cô cũng biết điều đó", sau đó đỡ lấy eo mà từ từ đi xuống dưới lầu.
Tô Yên đi theo phía sau cũng đang nghĩ ngợi, bụng của Hà Thanh không có mang thai, vậy làm sao lại to lên như vậy?
Bước xuống bậc thang cuối cùng, Tô Yên cố ý bỗng lớn tiếng hô lên: "Cô Hồ, cẩn thận."
"Á!" Hồ Thanh giật mình, chân bước hụt.
"Cô Hồ." Tô Yên duỗi tay kéo Hồ Thanh lại, một cái tay khác nhanh chóng sờ lên cái bụng của người kia, có hơi cứng, lại còn hơi lạnh lẽo.
Tô Yên kịp thời nhận ra, thứ này giống như là nhựa cây vậy.
Hồ Thanh đứng vững lại được, nhìn thấy tay của Tô Yên đang sờ trên bụng mình lại hoảng hốt đẩy người kia ra: "Cô đang làm gì vậy?"
Tô Yên nở nụ cười lạnh lùng nói: "Vừa nãy nếu không phải nhờ tôi kéo cô lại, cô đã tự mình té ngã rồi."
Trần Tố Anh nghe thấy tiếng động cũng đi tới hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Tô Yên cố ý nói: "Dì, cô Hồ suýt chút té ngã, con cảm thấy để an toàn thì chi bằng bảo bác sĩ Xa tới khám cho cô Hồ thử xem."
"Không cần." Hồ Thanh vội vàng ngăn cản, Xa Thành Nghị mà kiểm tra thì kế hoạch của cô ta sẽ bị bại lộ mất.
Hồ Thanh biết rõ Trần Tố Anh không thích mình, nhất định sẽ thiên vị Tô Yên. Cô cũng không biết Tô Yên có phát hiện gì hay không, cũng không dám làm chuyện này ầm ĩ lên.
"Mẹ, con không sao, con đâu có yếu ớt như vậy chứ. Vừa nãy cô Tô cũng có kéo con lại rồi, không sao nữa ạ, con với mẹ cùng đi ăn sáng nhé."
Trần Tố Anh liếc nhìn cái bụng của Hồ Thanh, sau khi người này quay về thì cũng đã đi bệnh viện khám hai lần rồi.
"Không có chuyện gì là được, đi ăn cơm thôi."
Tô Yên cũng không nói gì, bởi cô cũng không phải là thật sự muốn đưa Hồ Thanh tới bệnh viện, chẳng qua là cố ý để người kia hoảng loạn trước mà thôi.
Hai người cùng ăn sáng với Trần Tố Anh, sắp tới đại thọ của ông cụ Lục rồi, Trần Tố Anh có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
"Tiểu Yên, sau khi ăn cơm thì con với dì tới khách sạn một chuyến nha, dì sợ một mình đi sẽ xảy ra sơ sót gì đó."
Tô Yên khó xử nói: "Dì ơi, chốc nữa con phải tới biệt thự Nam Sơn một chuyến rồi, Hạ Phi với Hạ Vũ Mặc còn ở bên đó."
Hồ Thanh lập tức sáng mắt, nói: "Mẹ, con rảnh ạ, con đi cùng mẹ nhé."
"Bụng của con to như này đi không tiện, lỡ như bị đụng trúng thì phải làm sao." Trần Tố Anh không đồng ý, sau đó nói với Tô Yên: "Vậy tý nữa dắt Hạ Phi với Hạ Vũ Mặc cùng tới luôn đi. Tiện thể dắt hai thằng nhóc tới chơi một chút, mẹ cũng thích hai thằng nhóc ấy."
"... Dạ." Trong lòng Tô Yên vốn dĩ không muốn, nhưng mà Trần Tố Anh cũng đã nói như thế rồi, cô cũng không tiện từ chối nữa.
Cô không biết nếu như để Trần Tố Anh biết được thân phận thật sự của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc thì người kia sẽ có phản ứng gì nữa.
Chỉ có thể là tới đâu hay tới đó thôi.
Ở bệnh viện.
Tô Vân nhìn ngón tay bị đứt của mình, căm phẫn đến đập vỡ cả tivi trong phòng bệnh để trút giận.
"Tô Yên, con đàn bà khốn kiếp, tao sẽ không có bỏ qua như vậy đâu. Á!"
Tô Vân như một người điên mà cứ gào thét ầm ĩ.
Bác sĩ và y tá cũng xôn xao né ra thật xa.
Tô Vân tức đến đôi mắt đều ngập tràn thù hận, hai tay siết chặt lấy ga trải giường, trong lòng thầm thề rằng nhất định sẽ khiến Tô Yên phải trả giá thật đắt.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Sở Hướng Nam đi vào, không đợi Tô Vân vui mừng thì đã đặt tờ đơn ly dị lên trên bàn, lạnh lùng lại vô tình nói: "Ký vào đi, từ nay về sau đôi bên không liên can gì tới nhau nữa. Còn tiếp tục bị cô liên lụy nữa thì đừng nói là cái vị trí người thừa kế nhà họ Sở, đến cả họ Sở này chắc tôi cũng sẽ không giữ được mất."
Sở Hướng Nam vốn dĩ là con riêng, trước khi được nhà họ Sở nhận về thì lấy theo họ của Tạ Bảo Trân.
"Anh muốn ly dị?" Tô Vân kinh ngạc một lúc, lập tức xé bỏ tờ giấy ly hôn rồi nắm lấy tay của Sở Hương Nam, điên cuồng năn nỉ: "Em không ly dị đâu, Hướng Nam, anh không thể đối xử với em như vậy. Em có thể giúp anh, sắp tới không phải là đại thọ bảy mươi của ông cụ Lục sao, em có cách để rửa sạch nỗi nhục này của chúng ta."
"Đừng nói mấy lời nhảm nhí này nữa, cô xé đơn ly dị thì cũng vô dụng thôi, tôi vẫn còn bản khác." Sở Hướng Nam lại lấy ra một bản nữa.
Tô Vân lắc đầu: "Không, Hướng Nam, em thật sự là có cách mà. Hạ Vũ Mặc đó chính xác là con trai của Tô Yên, không tin anh có thể đi điều tra làm xét nghiệm ADN."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.