Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý 2
Chương 95: Cùng vận động
Phù Sinh
08/03/2022
Mấy lời đồn đại trong công ty truyền đi thật nhanh.
Lục Thừa Mẫn cũng chỉ là khen cô một câu trong phòng họp, thế mà đã lập tức bị nói là nhìn trúng cô.
Tô Yên vô thức liếc nhìn sắc mặt của Lục Cận Phong một cái, nhưng anh đang đeo mặt nạ, vốn dĩ chẳng nhìn thấy được gì.
Giọng nói bên ngoài lại vang lên lần nữa.
“Cũng không phải là không thể, Tô Yên là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh đấy, thân phận và bối cảnh đều đã đặt ngay trước mặt, cộng thêm vẻ ngoài lại xinh đẹp, nói không chừng Phó tổng giám đốc Lục đã thật sự nhìn trúng cô ta đấy.”
“Cô ta thật là có số đào hoa, thời gian trước có một người đàn ông ngày nào cũng tặng hoa đến công ty, bây giờ còn quyến rũ Phó tổng giám đốc Lục, chậc chậc.”
“Do người ta có thủ đoạn cao siêu đó, người đàn ông tặng hoa kia có thể so được với Phó tổng giám đốc Lục của chúng ta sao?”
“Một người đàn ông tặng hoa thì tính là gì, các cô không biết đó thôi, trước kia Tô Yên từng có bạn trai, sau khi đến tổng công ty chúng ta thì đã đá người ta đi rồi.”
“Không phải chứ, thật hay giả vậy.”
“Tôi có một người bạn làm ở công ty con, là do cô ấy nói với tôi đấy, đừng nhìn bên ngoài Tô Yên trông có vẻ thuần khiết, thực chất lại là một hải vương đấy.”
Có người hỏi: “Hải vương là cái gì?”
“Tôi cũng không biết, chỉ biết là giả vờ thuần khiết, thực ra là có rất nhiều lốp dự phòng.
Mấy người cười vang: “Khó trách thủ đoạn lại cao siêu như vậy, đến Phó tổng giám đốc Lục cũng có thể dụ dỗ. Nếu cô ta thật sự dụ dỗ được Phó tổng giám đốc Lục, chắc chắn sẽ không cần lốp dự phòng kia nữa.”
“Ai bảo người ta xinh đẹp chứ, đàn ông lại là loại không có tự trọng, bộ phận chúng ta có mấy người đàn ông cũng đều thích cô ta đấy.”
Mấy người này càng nói càng quá đáng, Tô Yên cứ luôn tưởng rằng, quan hệ của cô với đồng nghiệp trong công ty không tệ, nhưng bây giờ cô mới biết, đẹp chính là nguồn gốc của tội lỗi.
Giọng nói bên ngoài đã dừng lại, tiếng bước chân dần dần đi xa, lúc này Tô Yên mới phản ứng kịp cô vẫn còn đang ở trong ngực của Lục Cận Phong.
“Lục Cận…”
Tô Yên ngẩng đầu, đón nhận đôi mắt sâu thẳm của Lục Cận Phong, những lời phía sau đều bị nghẹn trở về.
“Chẳng lẽ anh không có sức hút bằng Lục Thừa Mẫn sao?” Lục Cận Phong hừ nhẹ một tiếng, đưa tay sờ vòng eo của Tô Yên: “Yên Yên, anh muốn giấu em đi.”
Eo Tô Yên cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được mà phát ra tiếng rên: “Đừng lộn xộn.”
Lục Cận Phong đang giận vì anh không phải là nam chính trong lời đồn sao?
Cũng phải, thông minh như Lục Cận Phong, sao có thể không nhìn ra thủ đoạn lừa bịp của Lục Thừa Mẫn chứ.
Trong căn phòng chật hẹp, Tô Yên cảm thấy hơi bí bách, trán cũng trở nên nóng ran, cô cũng không biết là vì xấu hổ hay vì phát sốt nữa.
Tô Yên cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, nhưng cơ thể vẫn đang nóng ran, Lục Cận Phong cũng không làm loạn với cô nữa, ôm cô đi thang máy thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, đưa cô trở về biệt thự Nam Sơn.
Tô Yên uống thuốc hạ sốt mà Xa Thành Nghị đưa, làm tổ trong chăn mà vẫn kêu lạnh, cơ thể cũng không ngừng run rẩy.
Lục Cận Phong cởi áo khoác, vén chăn chui vào, ôm Tô Yên vào trong ngực: “Ngủ một giấc thật ngon là sẽ không sao nữa.”
Tô Yên nhìn lồng ngực dày rộng săn chắc của Lục Cận Phong, chớp mắt hỏi: “Anh như vậy, chắc chắn là muốn em ngủ ngon sao?”
Trên người Lục Cận Phong không hề có chút thịt dư, mỗi một phần thịt đều vừa đúng, có cảm giác tràn đầy sức mạnh. Tô Yên là một người phụ nữ bình thường, nếu không có ý nghĩ xấu nào thì đúng là thật có lỗi với một Lục Cận Phong đã cởi quần áo.
Lục Cận Phong cười cưng chiều, hôn lên trán cô, giọng nói trầm khàn: “Ngoan, đợi em hạ sốt thì sẽ cho em ăn.”
Tô Yên: “…”
Có lẽ là vì bị bệnh, phòng tuyến tâm lý trong lòng Tô Yên cũng thả lỏng đi, có nhiều hương vị của phụ nữ hơn, tay cô nắm trước ngực Lục Cận Phong, dường như cố ý lại như vô tình mà sờ mó, nhắm mắt nói: “Cảm giác tay thật tốt.”
Tay Tô Yên hơi không an phận, rõ ràng cơ thể đã phát sốt đến mềm nhũn không có sức, đã uống thuốc nên đầu cũng trở nên mơ màng, thế mà cô vẫn còn muốn trêu chọc Lục Cận Phong.
Bàn tay không an phận đột nhiên bị Lục Cận Phong bắt lại, anh lật người đè Tô Yên xuống dưới, giọng nói mê hoặc: “Nếu em không ngủ được, vậy cùng vận động chút đi.”
Lục Cận Phong đã vô cùng kiềm chế rồi, nhưng yêu tinh nhỏ này không an phận, đáng bị phạt.
Tô Yên vừa vén mở mí mắt, môi đã bị hôn, dây dưa triền miên…
Người ta thường nói rượu giúp người khác có thêm sức mạnh, mà phát sốt cũng có thể.
Tô Yên bình thường lạnh nhạt, giây phút này lại trở nên yêu kiều động lòng người, mang theo chút thẹn thùng của cô gái nhỏ.
Có người đàn ông nào mà chịu được chứ.
Không biết qua bao lâu sao, Tô Yên đã thật sự mệt đến nặng nề ngủ thiếp đi. Lục Cận Phong “ăn no uống đủ” hôn lên má Tô Yên, sau đó đi lấy nước tự mình lau người cho cô.
Sau khi vận động đổ mồ hôi, phải kịp thời lau sạch, nếu không sẽ bị cảm nặng thêm.
Sau khi thay xong bộ đồ sạch sẽ thoải mái cho Tô Yên, Lục Cận Phong gọi một cuộc điện thoại.
“Đổi hết tất cả người của bộ phận thư ký.”
Sau khi ra lệnh, Lục Cận Phong lại nằm trở về ổ chăn, ôm Tô Yên nghỉ ngơi.
Trần Tố Anh nghĩ đã một thời gian không gặp con trai rồi, nên bà đến đây.
Biệt thự Nam Sơn vô cùng yên tĩnh, Xa Thành Nghị đang ở trong sân làm dược liệu, Hạ Huy ở bên cạnh phụ giúp việc vặt.
Trần Tố Anh hỏi: “Hạ Huy, con trai tôi đâu?”
“Lão đại đang ngủ ạ.” Hạ Huy vừa muốn bổ sung một câu, đang cùng Tô Yên ngủ trong phòng, Trần Tố Anh đã hùng hùng hổ hổ đi vào rồi.
“Ban ngày ban mặt, ngủ cái gì chứ.”
“Bà chủ, lão đại anh ấy…” Hạ Huy muốn đuổi theo nhắc nhở.
“Đem những dược liệu này đi sấy khô.” Xa Thành Nghị ném một gói dược liệu cho Hạ Huy.
“Anh Xa, còn lão đại?”
“Bây giờ cậu mà qua đó, đúng lúc sẽ thành bia đỡ đạn.” Dáng vẻ Xa Thành Nghị có vẻ nghiêm túc, có vẻ như đang nghĩ cho Hạ Huy, nhưng thực ra là anh ta đang muốn xem kịch hay của Lục Cận Phong, tìm chút thú vui, nếu không. biệt thự Nam Sơn này quá lạnh lẽ buồn tẻ rồi.
Vừa nghe thấy lời này, quả nhiên Hạ Huy không dám đi nữa, vô cùng cảm kích nói: “Cảm ơn anh Xa đã nhắc nhở.”
Xa Thành Nghị hỏi: “Người mà tôi bảo cậu tìm đã có manh mối chưa?”
“Có một chút, Hạ Phi xuất thân từ trại mồ côi Thiên Sứ Bảo Bối, em trai của cậu ấy chắc chắn cũng ở trong trại mồ côi đó, nhưng bây giờ trại mồ côi bị dỡ bỏ rồi, hơn nữa em trai của Hạ Phi cũng đã chạy mất rồi, rất khó tìm.”
Hạ Huy rất khổ não, bảo anh ta tìm người, mà lại không hề có tên hay ảnh chụp, như vậy chẳng khác nào thằng mù đi đường chứ?
Trên lầu.
Trần Tố Anh hùng hùng hổ hổ vặn mở cửa phòng: “Con trai, ban ngày ban mặt mà con ngủ…”
Còn chưa nói xong, Trần Tố Anh đã nhìn thấy trên giường còn có một người.
Trần Tố Anh kinh ngạc ngây người, trên giường của con trai bà có phụ nữ.
Tô Yên quay lưng về phía Trần Tố Anh nên bà không nhìn thấy rõ mặt cô.
Lục Cận Phong nhìn qua một cái, Trần Tố Anh bỏ lại một câu: “Con trai, con cứ ngủ tiếp đi.” Sau đó bà nhanh nhẹn đóng cửa lại.
Trần Tố Anh đứng ở trước cửa từ từ hoàn hồn, sau đó cười lên.
Xem ra bà sắp có cháu bồng rồi.
Trần Tố Anh vô cùng vui vẻ, lập tức gọi điện thoại, có đè thấp giọng cũng không thể nào khống chế sự vui mừng trong giọng nói: “Ông xã, con trai chúng ta có tiến bộ rồi, chúng ta rất nhanh là có thể bồng cháu rồi.”
Trần Tố Anh cũng không ở lại quấy rầy hai người, hùng hổ đến rồi hùng hổ đi.
Lúc đi, bà còn dặn dò Hạ Huy: “Chăm sóc con trai tôi cho tốt, hầm chút đổ bổ cho nó uống.”
“Vâng, thưa bà chủ.”
Giấc ngủ này của Tô Yên ngủ đến khi trời tối, có lẽ là do tác dụng của thuốc, cô cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cơ thể cũng không còn nóng nữa, không còn khó chịu như trước đó nữa.
Tô Yên mở mắt ra, gương mặt của Lục Cận Phong gần ngay trong gang tấc, cô ngây ra một lúc, sau đó ký ức của mấy tiếng trước đều tràn về.
“Mẹ ơi, mình đã làm gì thế này.” Tô Yên xấu hổ chui vào trong chăn.
Trên đỉnh đầu là giọng nói cố gắng đè thấp tiếng cười đắc ý vì đạt được ý đồ của Lục Cận Phong: “Lần này là do em chủ động, em phải chịu trách nhiệm đấy.”
Đương nhiên Tô Yên biết là do cô chủ động.
Đều là do sắc đẹp làm mờ mắt.
Tô Yên chỉ thò cái đầu ra, trừng Lục Cận Phong: “Không tính, anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
Lục Cận Phong không để tâm mà nghịch tóc của Tô Yên: “Ý của Yên Yên là muốn làm thêm lần nữa sao? Hửm?”
Lục Thừa Mẫn cũng chỉ là khen cô một câu trong phòng họp, thế mà đã lập tức bị nói là nhìn trúng cô.
Tô Yên vô thức liếc nhìn sắc mặt của Lục Cận Phong một cái, nhưng anh đang đeo mặt nạ, vốn dĩ chẳng nhìn thấy được gì.
Giọng nói bên ngoài lại vang lên lần nữa.
“Cũng không phải là không thể, Tô Yên là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh đấy, thân phận và bối cảnh đều đã đặt ngay trước mặt, cộng thêm vẻ ngoài lại xinh đẹp, nói không chừng Phó tổng giám đốc Lục đã thật sự nhìn trúng cô ta đấy.”
“Cô ta thật là có số đào hoa, thời gian trước có một người đàn ông ngày nào cũng tặng hoa đến công ty, bây giờ còn quyến rũ Phó tổng giám đốc Lục, chậc chậc.”
“Do người ta có thủ đoạn cao siêu đó, người đàn ông tặng hoa kia có thể so được với Phó tổng giám đốc Lục của chúng ta sao?”
“Một người đàn ông tặng hoa thì tính là gì, các cô không biết đó thôi, trước kia Tô Yên từng có bạn trai, sau khi đến tổng công ty chúng ta thì đã đá người ta đi rồi.”
“Không phải chứ, thật hay giả vậy.”
“Tôi có một người bạn làm ở công ty con, là do cô ấy nói với tôi đấy, đừng nhìn bên ngoài Tô Yên trông có vẻ thuần khiết, thực chất lại là một hải vương đấy.”
Có người hỏi: “Hải vương là cái gì?”
“Tôi cũng không biết, chỉ biết là giả vờ thuần khiết, thực ra là có rất nhiều lốp dự phòng.
Mấy người cười vang: “Khó trách thủ đoạn lại cao siêu như vậy, đến Phó tổng giám đốc Lục cũng có thể dụ dỗ. Nếu cô ta thật sự dụ dỗ được Phó tổng giám đốc Lục, chắc chắn sẽ không cần lốp dự phòng kia nữa.”
“Ai bảo người ta xinh đẹp chứ, đàn ông lại là loại không có tự trọng, bộ phận chúng ta có mấy người đàn ông cũng đều thích cô ta đấy.”
Mấy người này càng nói càng quá đáng, Tô Yên cứ luôn tưởng rằng, quan hệ của cô với đồng nghiệp trong công ty không tệ, nhưng bây giờ cô mới biết, đẹp chính là nguồn gốc của tội lỗi.
Giọng nói bên ngoài đã dừng lại, tiếng bước chân dần dần đi xa, lúc này Tô Yên mới phản ứng kịp cô vẫn còn đang ở trong ngực của Lục Cận Phong.
“Lục Cận…”
Tô Yên ngẩng đầu, đón nhận đôi mắt sâu thẳm của Lục Cận Phong, những lời phía sau đều bị nghẹn trở về.
“Chẳng lẽ anh không có sức hút bằng Lục Thừa Mẫn sao?” Lục Cận Phong hừ nhẹ một tiếng, đưa tay sờ vòng eo của Tô Yên: “Yên Yên, anh muốn giấu em đi.”
Eo Tô Yên cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được mà phát ra tiếng rên: “Đừng lộn xộn.”
Lục Cận Phong đang giận vì anh không phải là nam chính trong lời đồn sao?
Cũng phải, thông minh như Lục Cận Phong, sao có thể không nhìn ra thủ đoạn lừa bịp của Lục Thừa Mẫn chứ.
Trong căn phòng chật hẹp, Tô Yên cảm thấy hơi bí bách, trán cũng trở nên nóng ran, cô cũng không biết là vì xấu hổ hay vì phát sốt nữa.
Tô Yên cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, nhưng cơ thể vẫn đang nóng ran, Lục Cận Phong cũng không làm loạn với cô nữa, ôm cô đi thang máy thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, đưa cô trở về biệt thự Nam Sơn.
Tô Yên uống thuốc hạ sốt mà Xa Thành Nghị đưa, làm tổ trong chăn mà vẫn kêu lạnh, cơ thể cũng không ngừng run rẩy.
Lục Cận Phong cởi áo khoác, vén chăn chui vào, ôm Tô Yên vào trong ngực: “Ngủ một giấc thật ngon là sẽ không sao nữa.”
Tô Yên nhìn lồng ngực dày rộng săn chắc của Lục Cận Phong, chớp mắt hỏi: “Anh như vậy, chắc chắn là muốn em ngủ ngon sao?”
Trên người Lục Cận Phong không hề có chút thịt dư, mỗi một phần thịt đều vừa đúng, có cảm giác tràn đầy sức mạnh. Tô Yên là một người phụ nữ bình thường, nếu không có ý nghĩ xấu nào thì đúng là thật có lỗi với một Lục Cận Phong đã cởi quần áo.
Lục Cận Phong cười cưng chiều, hôn lên trán cô, giọng nói trầm khàn: “Ngoan, đợi em hạ sốt thì sẽ cho em ăn.”
Tô Yên: “…”
Có lẽ là vì bị bệnh, phòng tuyến tâm lý trong lòng Tô Yên cũng thả lỏng đi, có nhiều hương vị của phụ nữ hơn, tay cô nắm trước ngực Lục Cận Phong, dường như cố ý lại như vô tình mà sờ mó, nhắm mắt nói: “Cảm giác tay thật tốt.”
Tay Tô Yên hơi không an phận, rõ ràng cơ thể đã phát sốt đến mềm nhũn không có sức, đã uống thuốc nên đầu cũng trở nên mơ màng, thế mà cô vẫn còn muốn trêu chọc Lục Cận Phong.
Bàn tay không an phận đột nhiên bị Lục Cận Phong bắt lại, anh lật người đè Tô Yên xuống dưới, giọng nói mê hoặc: “Nếu em không ngủ được, vậy cùng vận động chút đi.”
Lục Cận Phong đã vô cùng kiềm chế rồi, nhưng yêu tinh nhỏ này không an phận, đáng bị phạt.
Tô Yên vừa vén mở mí mắt, môi đã bị hôn, dây dưa triền miên…
Người ta thường nói rượu giúp người khác có thêm sức mạnh, mà phát sốt cũng có thể.
Tô Yên bình thường lạnh nhạt, giây phút này lại trở nên yêu kiều động lòng người, mang theo chút thẹn thùng của cô gái nhỏ.
Có người đàn ông nào mà chịu được chứ.
Không biết qua bao lâu sao, Tô Yên đã thật sự mệt đến nặng nề ngủ thiếp đi. Lục Cận Phong “ăn no uống đủ” hôn lên má Tô Yên, sau đó đi lấy nước tự mình lau người cho cô.
Sau khi vận động đổ mồ hôi, phải kịp thời lau sạch, nếu không sẽ bị cảm nặng thêm.
Sau khi thay xong bộ đồ sạch sẽ thoải mái cho Tô Yên, Lục Cận Phong gọi một cuộc điện thoại.
“Đổi hết tất cả người của bộ phận thư ký.”
Sau khi ra lệnh, Lục Cận Phong lại nằm trở về ổ chăn, ôm Tô Yên nghỉ ngơi.
Trần Tố Anh nghĩ đã một thời gian không gặp con trai rồi, nên bà đến đây.
Biệt thự Nam Sơn vô cùng yên tĩnh, Xa Thành Nghị đang ở trong sân làm dược liệu, Hạ Huy ở bên cạnh phụ giúp việc vặt.
Trần Tố Anh hỏi: “Hạ Huy, con trai tôi đâu?”
“Lão đại đang ngủ ạ.” Hạ Huy vừa muốn bổ sung một câu, đang cùng Tô Yên ngủ trong phòng, Trần Tố Anh đã hùng hùng hổ hổ đi vào rồi.
“Ban ngày ban mặt, ngủ cái gì chứ.”
“Bà chủ, lão đại anh ấy…” Hạ Huy muốn đuổi theo nhắc nhở.
“Đem những dược liệu này đi sấy khô.” Xa Thành Nghị ném một gói dược liệu cho Hạ Huy.
“Anh Xa, còn lão đại?”
“Bây giờ cậu mà qua đó, đúng lúc sẽ thành bia đỡ đạn.” Dáng vẻ Xa Thành Nghị có vẻ nghiêm túc, có vẻ như đang nghĩ cho Hạ Huy, nhưng thực ra là anh ta đang muốn xem kịch hay của Lục Cận Phong, tìm chút thú vui, nếu không. biệt thự Nam Sơn này quá lạnh lẽ buồn tẻ rồi.
Vừa nghe thấy lời này, quả nhiên Hạ Huy không dám đi nữa, vô cùng cảm kích nói: “Cảm ơn anh Xa đã nhắc nhở.”
Xa Thành Nghị hỏi: “Người mà tôi bảo cậu tìm đã có manh mối chưa?”
“Có một chút, Hạ Phi xuất thân từ trại mồ côi Thiên Sứ Bảo Bối, em trai của cậu ấy chắc chắn cũng ở trong trại mồ côi đó, nhưng bây giờ trại mồ côi bị dỡ bỏ rồi, hơn nữa em trai của Hạ Phi cũng đã chạy mất rồi, rất khó tìm.”
Hạ Huy rất khổ não, bảo anh ta tìm người, mà lại không hề có tên hay ảnh chụp, như vậy chẳng khác nào thằng mù đi đường chứ?
Trên lầu.
Trần Tố Anh hùng hùng hổ hổ vặn mở cửa phòng: “Con trai, ban ngày ban mặt mà con ngủ…”
Còn chưa nói xong, Trần Tố Anh đã nhìn thấy trên giường còn có một người.
Trần Tố Anh kinh ngạc ngây người, trên giường của con trai bà có phụ nữ.
Tô Yên quay lưng về phía Trần Tố Anh nên bà không nhìn thấy rõ mặt cô.
Lục Cận Phong nhìn qua một cái, Trần Tố Anh bỏ lại một câu: “Con trai, con cứ ngủ tiếp đi.” Sau đó bà nhanh nhẹn đóng cửa lại.
Trần Tố Anh đứng ở trước cửa từ từ hoàn hồn, sau đó cười lên.
Xem ra bà sắp có cháu bồng rồi.
Trần Tố Anh vô cùng vui vẻ, lập tức gọi điện thoại, có đè thấp giọng cũng không thể nào khống chế sự vui mừng trong giọng nói: “Ông xã, con trai chúng ta có tiến bộ rồi, chúng ta rất nhanh là có thể bồng cháu rồi.”
Trần Tố Anh cũng không ở lại quấy rầy hai người, hùng hổ đến rồi hùng hổ đi.
Lúc đi, bà còn dặn dò Hạ Huy: “Chăm sóc con trai tôi cho tốt, hầm chút đổ bổ cho nó uống.”
“Vâng, thưa bà chủ.”
Giấc ngủ này của Tô Yên ngủ đến khi trời tối, có lẽ là do tác dụng của thuốc, cô cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cơ thể cũng không còn nóng nữa, không còn khó chịu như trước đó nữa.
Tô Yên mở mắt ra, gương mặt của Lục Cận Phong gần ngay trong gang tấc, cô ngây ra một lúc, sau đó ký ức của mấy tiếng trước đều tràn về.
“Mẹ ơi, mình đã làm gì thế này.” Tô Yên xấu hổ chui vào trong chăn.
Trên đỉnh đầu là giọng nói cố gắng đè thấp tiếng cười đắc ý vì đạt được ý đồ của Lục Cận Phong: “Lần này là do em chủ động, em phải chịu trách nhiệm đấy.”
Đương nhiên Tô Yên biết là do cô chủ động.
Đều là do sắc đẹp làm mờ mắt.
Tô Yên chỉ thò cái đầu ra, trừng Lục Cận Phong: “Không tính, anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
Lục Cận Phong không để tâm mà nghịch tóc của Tô Yên: “Ý của Yên Yên là muốn làm thêm lần nữa sao? Hửm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.