Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý 2
Chương 41: Khách không mời mà đến
Phù Sinh
08/03/2022
Trong phòng bếp truyền đến tiếng hét chói tai của Tô Vân giống hệt tiếng heo bị chọc tiết, trong tiếng hét lộ ra sự sợ hãi, những âm thanh sau cùng còn cỏ vẻ thoáng nghẹn ngào.
Tô Vân ra khỏi phòng bếp với bộ dạng chật vật, quần áo dính nước ướp nhẹp, tóc cũng ướt bết dính trên khuôn mặt.
Tô Yên đang ở trong phòng khách giơ lên chiếc gương, khi Tô Vân nhìn thấy bản thân trong gương thì cô ta lại bắt đầu hét chói tai.
“A a a!”
Cô ta đường đường là tiểu thư nhà họ Tô, phu nhân của nhà họ Sở, đã bao giờ phải chật vật như bây giờ?
Còn Tô Yên thì vẫn cứ bình tĩnh ngồi trên sô pha uống trà, vẻ mặt thì đang cực kỳ vui sướng.
Tô Yên ngoáy ngoáy tai tỏ vẻ không thèm bận tâm đến cô ta, tiếng hét thật sự quá chói tai.
“Cô như vậy thật chẳng ổn chút nào, may là chỉ có mình tôi nhìn thấy đấy, cô mau đi đi, nếu không lại có người đến làm phiền tôi, nói tôi đối xử cay nghiệt với cô.”
“Tôi không đi.” Trong lòng Tô Vân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta đã bị Tô Yên trêu đùa thành ra nông nỗi này, sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy được.
Nếu không cô ta sẽ mất cơ hội tham dự buổi tiệc họp mặt gia đình.
Tô Yên: “A!”
Cũng rất quyết tâm đấy chứ.
Tô Vân vừa chỉnh sửa lại mái tóc vừa suy tính kế hoạch âm hiểm, cười nói: “Chị à, không thì để tôi mang cơm hộp cho chị nhé, tôi có làm cả cá rô hấp đấy.”
“Không cần.” Tô Yên lạnh nhạt từ chối: “Tôi thích cô làm con cá trong phòng bếp hơn, một chút thành ý như vậy cũng không có mà còn tới đó làm gì?”
Đây rõ ràng là đang gây khó dễ mà.
Tô Vân hối hận muốn chết, đáng lẽ hôm nay cô ta không nên đến đây, còn gặp phải Tô Yên đang nuôi một con cá sống trong phòng bếp nữa chứ.
Tô Vân nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Chị, em cũng không nói là không làm mà, em chỉ định nghỉ ngơi một chút thôi.”
“Lát nữa tôi còn phải ra ngoài nữa, bà Lý đã hẹn tôi đi dạo phố rồi.”
Tô Yên cố ý nói vậy.
Quả nhiên, khi Tô Vân nghe hai chữ bà Lý thì hai mắt lập tưucs sáng rực: “Là bà Lý vợ của Lý Mộc Sinh sao?”
Tô Yên tỏ vẻ lười nhác đáp lời: “Ừ.”
Tô Vân cực kỳ kích động: “Chị, em có thể đi cùng chị không?”
Bà Lý chính là đối tượng nịnh bợ của các phu nhân khác trong giới này, Tô Vân từng nghe mẹ chồng hẹn bà Lý đi chơi mạt chược vài lần nhưng đều bị bà Lý cự tuyệt.
Nếu cô ta có thể giúp mẹ chồng tạo mối quan hệ với bà Lý thì bà ấy sẽ có cách nhìn khác về cô ta, dỗ được mẹ chồng vui vẻ thì cuộc sống của cô ta ở nhà họ Sở cũng sẽ tốt hơn, đến lúc đó Sở Hướng Nam cũng sẽ đối xử tốt với cô ta hơn.
Tô Yên nâng mắt nhìn cô ta: “Một con cá cũng không xử lý được, cho cô đi thì có tác dụng gì.”
“Tôi làm được mà, tôi lập tức đi giết cá đây.” Tô Vân quả thật là một con gián đập mãi không chết, cô ta lại quay về phòng bếp một lần nữa.
Con cá đã nhảy ra khỏi bể càng khó bắt hơn nữa.
Tô Yên cũng đứng dậy đi qua đó rồi dựa vào khung cửa phòng bếp chỉ huy: “Bên trái, bên phải, mau bắt lấy, ai dà, Tô Vân à, sao cô lại vụng về như vậy, thật quá vụng về rồi, nó ở đằng sau cô đấy.”
Tô Vân nghe cô chỉ huy một hồi cũng sắp hôn mê đến nơi, sau một hồi vất vả cô ta mới bắt được cá, nhưng con cá vẫn cố vùng vẫy, đuôi cá vô tình đập lên mặt của Tô Vân.
Tô Yên không nhịn được mà bật cười, Tô Vân ngồi bệt dưới đất, khắp người cô ta toàn là nước còn vương cả mùi tanh của cá nữa, còn con cá nằm trên mặt đất thì lại vẫy đuôi như đang khiêu khích cô ta nữa, càng khiến cô ta sôi máu hơn.
Bắt cá đã không hề dễ dàng rồi, Tô Vân nghĩ đến việc còn phải cầm dao giết cá nữa thì trong lòng càng buồn nôn hơn gấp bội.
Nhưng nghĩ đến việc nếu móc nối được quan hệ với bà Lý là có thể khiến mẹ chồng vui vẻ, cũng có thể khiến Sở Hướng Nam hài lòng thì cô ta vẫn cố nhẫn nhịn.
Tô Yên nhắc nhở bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Chỉ còn một tiếng nữa là tôi phải ra ngoài rồi.”
“Sẽ làm xong ngay đây.” Tô Vân mạnh mẽ nắm chặt lấy con cá bằng một tay, còn tay kia thì nắm chặt lấy con dao, nhắm chặt mắt bổ xuống một nhát thật mạnh.
Máu của con cá bắn tung toé lên người cô ta, mùi tanh lại càng nồng đậm hơn cả lúc trước.
Tô Vân đã sắp bật khóc rồi.
Tô Yên nhìn toàn bộ biểu cảm của Tô Vân từ đầu đến cuối, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sảng khoái: “Đây đều là cô tự mình yêu cầu, tôi không hề ép buộc cô đấy nhé.”
“Tôi rất vui vì được nấu cho chị ăn.” Tô Vân miễn cưỡng mở một nụ cười, nhưng lại không biết rằng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.
Tô Yên cũng không rảnh đứng đó chế giễu Tô Vân mãi như vậy, cô xoay người đi rửa mặt thay quần áo.
Tô Yên nhìn thoáng qua di động, nghĩ thầm đã sắp hết cả buổi sáng rồi mà Lục Cận Phong vẫn không có chút tin tức nào.
Có lẽ là đang bận gì đó.
Bà Lý Lưu Tuyết Lam đã nhắn tin cho cô nói rằng nửa tiếng nữa là bà sẽ đến nơi.
Đến khi Tô Yên chuẩn bị xong xuôi thì Lưu Tuyết Lam đã đến trước nhà rồi.
Tô Vân đang hấp cá trong bếp cũng lập tức tươi cười bước ra: “Chị ơi, mười phút nữa là cá chín rồi.”
“Cô tự ăn đi, bà Lý đã đến nơi rồi.” Tô Yên bước đến chỗ kệ giày trước cửa.
Thấy Tô Yên không định dẫn cô ta theo, Tô Vân đã bắt đầu nôn nóng: “Chị, để em đi cùng chị nhé, gu thẩm mỹ của bà Lý chắc hẳn không tầm thường, chị thì lại không am hiểu về hàng hiệu, tôi đi theo có khi sẽ giúp ích được cho chị.”
Tô Yên nhìn Tô Vân từ trên xuống dưới một lượt: “Cô chắc chắn muốn đi theo tôi sao?”
Lúc này Tô Vânrất là chật vật, đầy người mùi cá cùng khói dầu vị, này nếu là xuất hiện ở Lý phu nhân trước mặt, khẳng định mất mặt ném về đến nhà.
“Tôi đi tắm rửa ngay đây.” Tô Vân vội vàng nói: “Chị, chị chờ tôi một chút, còn nữa chị cho em mượn một bộ quần áo có được không?”
Tô Yên nở một nụ cười lạnh nhạt: “Quần áo của tôi đều là hàng vỉa hè, một thiên kim đại tiểu thư như cô mặc vào chỉ e sẽ bị dị ứng, vậy thì tôi đã mắc phải lỗi lớn rồi.”
Tô Vân từ trước đến nay chỉ mặc toàn hàng hiệu, đã bao giờ mặc mấy loại quần áo rẻ tiền như vậy đâu, nếu là ngày thường thì có đánh chết cô ta cũng sẽ không mặc quần áo của Tô Yên.
Nhưng bây giờ cô ta không quan tâm được nhiều như vậy.
Tô Vân lập tức cười giả lả nói: “Không sao đâu, em mặc quần áo nào cũng được cả.”
“Được rồi, vậy để tôi tìm cho cô một bộ vậy.” Tô Yên tìm bộ quần áo xấu nhất trong tủ đưa cho Tô Vân rồi cười nói: “Bộ này rất hợp với cô đấy, đây là hàng vỉa hè tôi mua với giá hai mươi lăm tệ đấy.”
“Một bộ quần áo hai mươi lăm tệ mà cũng mặc được sao?”
Tô Vân âm thầm oán hận, Tô Yên đang ám chỉ cô ta chỉ hợp với quần áo rẻ tiền thôi sao?
Tô Vân nhìn bộ quần áo với ánh mắt ghét bỏ cực kỳ, bộ quần áo này thật sự quá mức xấu xí, gu thẩm mỹ của Tô Yên thật chẳng ra làm sao.
Đương nhiên, bộ quần áo này là Tô Yên mua trong lần đi dạo phố với Thái Thanh Trúc, bộ này cũng là Thái Thanh Trúc chọn.
“Không thích? Vậy đừng mặc nữa.” Tô Yên nói: “Bà Lý còn đang chờ ngoài cửa, tôi không rảnh đứng đây phí thời gian với cô.”
“Không có không có, tôi thay ngay đây.” Tô Vân cắn răng, cho dù nhìn cay hết cả mắt nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng mặc vào.
Cô mặc xong thì bước đến trước gương nhìn thử, thật sự là xấu đến mức không dám nhìn thẳng.
Chân của Tô Vân đã thô lại còn ngắn, mà vừa khéo là bộ quần áo này phô bày hết tất cả những khuyết điểm trên người cô ta.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Lưu Tuyết Lam đang ngồi chờ trong xe, nhìn thấy Tô Yên bước ra thì lập tức tươi cười bước xuống xe: “Tiểu Yên, bên này.”
“Bà Lý.” Tô Yên bước đến chỗ bà ta.
“Mau lên xe, hôm nay mẹ dẫn con đi SPA.” Lưu Tuyết Lam hoàn toàn phớt lờ, không hề chú ý đến Tô Vân.
Lưu Tuyết Lam không có con gái, đây là tiếc nuối lớn nhất của bà ta, năm đó sau khi sinh Lý Văn, bác sĩ nói tình trạng sức khoẻ của bà ta không thích hợp để có đứa thứ hai nên mong muốn có con gái của bà ta đã không thực hiện được.
Bây giờ nhận cô con gái nuôi này cũng coi như Lưu Tuyết Lam đã hoàn thành được nguyện vọng của mình, vậy nên Lưu Tuyết Lam càng nhìn càng yêu quý Tô Yên.
Hoàn toàn đã quên mất con trai của bà ta vì Tô Yên mới bị đánh đến nhập viện.
Thấy hai người hoàn toàn gạt cô ta sang một bên, Tô Vân bắt đầu nóng nảy, lập tức tiến lên để chứng minh sự tồn tại của bản thân: “Xin chào bà Lý, tôi là Tô Vân, là con dâu nhà họ Sở, mẹ chồng tôi vẫn luôn nhắc đến ngài, còn luôn muốn hẹn ngài khi nào rảnh thì cùng chơi mạt chượt hoặc dạo phố.”
Cô ta giới thiệu như vậy khiến Tô Yên muốn bật cười, cô ta sợ người khác không biết cô ta là con dâu nhà họ Sở chắc.
Chỉ là Tô Vân đã quá mức nóng vội, chưa suy nghĩ kỹ mà đã nói rồi.
Tô Yên không nói nửa lời, chỉ yên lặng đứng nhìn Tô Vân diễn kịch.
Lưu Tuyết Lam nhàn nhạt liếc nhìn Tô Vân, giọng nói đã mang vẻ hơi tức giận: “Mẹ chồng của cô là ai? Tôi quen biết bà ta sao? Tôi thân thiết với bà ta lắm à?”
Tô Vân đã sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa rồi, Sở Hướng Nam chỉ là con riêng, mẹ chồng của Tô Vân cũng chỉ là vợ bé, nói trắng ra chính là một kẻ thứ ba không danh không phận, loại người đó mà cũng đòi móc nối quan hệ với Lưu Tuyết Lam sao?
Nhân tình mà muốn tạo mối quan hệ với vợ danh chính ngôn thuận sao, nói cho cùng thì cũng chỉ muốn lợi dụng Lưu Tuyết Lam để nâng cao địa vị trong giới này mà thôi.
Lưu Tuyết Lam cũng không phải là đồ ngốc, hơn nữa chẳng có vợ cả nào lại muốn có quan hệ thân thiết với nhân tình, tự làm mất phẩm giá của chính mình cả.
Tô Vân vẫn chưa kịp hiểu ra vì sao giọng nói của Lưu Tuyết Lam lại lộ ra vẻ tức giận rõ ràng như vậy, nên chỉ đành cẩn thận bổ sung: “Mẹ chồng của tôi tên là Tạ Bảo Trân, bà Lý đã nhớ ra chưa?”
“À, nhớ ra rồi, là một nhân tình.” Lưu Tuyết Lam nói lộ rõ vẻ kinh miệt, Tô Vân càng không tìm được bậc thang để leo xuống.
“Bà Lý, tôi…”
Sắc mặt của Tô Vân vô cùng khó coi, cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Lưu Tuyết Lam đã che mũi nói: “Sao có mùi gì mà hôi vậy chứ, giống như mấy ngày không tắm vậy.”
Bà ta nói dứt lời thì mặt Tô Vân lập tức ửng đỏ, trên người cô vẫn còn mùi cá, cho dù đã xịt nước hoa thì vẫn còn rất hôi, thâm chí còn hôi hơn lúc nãy nữa.
Mùi cá trộn lẫn với mùi nước hoa, mùi vị đó quả thực khó miêu tả thành lời.
Tô Vân lập tức lùi lại mấy bước, nói năng cũng hơi lắp bắp: “Bà Lý, vừa rồi chị bảo tôi… Vừa rồi đi ngang qua thùng rác, chắc là bị ám mùi.”
Tô Vân định đổ tội cho Tô Yên, nhưng vừa định nói thì đã lập tức sửa lời.
Tô Yên cười tủm tỉm nhìn Tô Vân, đang định mở miệng nhưng khi thoáng thấy một chiếc xe quen thuộc đang chạy về phía này, cô lập tức nhíu mày.
Tô Vân ra khỏi phòng bếp với bộ dạng chật vật, quần áo dính nước ướp nhẹp, tóc cũng ướt bết dính trên khuôn mặt.
Tô Yên đang ở trong phòng khách giơ lên chiếc gương, khi Tô Vân nhìn thấy bản thân trong gương thì cô ta lại bắt đầu hét chói tai.
“A a a!”
Cô ta đường đường là tiểu thư nhà họ Tô, phu nhân của nhà họ Sở, đã bao giờ phải chật vật như bây giờ?
Còn Tô Yên thì vẫn cứ bình tĩnh ngồi trên sô pha uống trà, vẻ mặt thì đang cực kỳ vui sướng.
Tô Yên ngoáy ngoáy tai tỏ vẻ không thèm bận tâm đến cô ta, tiếng hét thật sự quá chói tai.
“Cô như vậy thật chẳng ổn chút nào, may là chỉ có mình tôi nhìn thấy đấy, cô mau đi đi, nếu không lại có người đến làm phiền tôi, nói tôi đối xử cay nghiệt với cô.”
“Tôi không đi.” Trong lòng Tô Vân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta đã bị Tô Yên trêu đùa thành ra nông nỗi này, sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy được.
Nếu không cô ta sẽ mất cơ hội tham dự buổi tiệc họp mặt gia đình.
Tô Yên: “A!”
Cũng rất quyết tâm đấy chứ.
Tô Vân vừa chỉnh sửa lại mái tóc vừa suy tính kế hoạch âm hiểm, cười nói: “Chị à, không thì để tôi mang cơm hộp cho chị nhé, tôi có làm cả cá rô hấp đấy.”
“Không cần.” Tô Yên lạnh nhạt từ chối: “Tôi thích cô làm con cá trong phòng bếp hơn, một chút thành ý như vậy cũng không có mà còn tới đó làm gì?”
Đây rõ ràng là đang gây khó dễ mà.
Tô Vân hối hận muốn chết, đáng lẽ hôm nay cô ta không nên đến đây, còn gặp phải Tô Yên đang nuôi một con cá sống trong phòng bếp nữa chứ.
Tô Vân nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Chị, em cũng không nói là không làm mà, em chỉ định nghỉ ngơi một chút thôi.”
“Lát nữa tôi còn phải ra ngoài nữa, bà Lý đã hẹn tôi đi dạo phố rồi.”
Tô Yên cố ý nói vậy.
Quả nhiên, khi Tô Vân nghe hai chữ bà Lý thì hai mắt lập tưucs sáng rực: “Là bà Lý vợ của Lý Mộc Sinh sao?”
Tô Yên tỏ vẻ lười nhác đáp lời: “Ừ.”
Tô Vân cực kỳ kích động: “Chị, em có thể đi cùng chị không?”
Bà Lý chính là đối tượng nịnh bợ của các phu nhân khác trong giới này, Tô Vân từng nghe mẹ chồng hẹn bà Lý đi chơi mạt chược vài lần nhưng đều bị bà Lý cự tuyệt.
Nếu cô ta có thể giúp mẹ chồng tạo mối quan hệ với bà Lý thì bà ấy sẽ có cách nhìn khác về cô ta, dỗ được mẹ chồng vui vẻ thì cuộc sống của cô ta ở nhà họ Sở cũng sẽ tốt hơn, đến lúc đó Sở Hướng Nam cũng sẽ đối xử tốt với cô ta hơn.
Tô Yên nâng mắt nhìn cô ta: “Một con cá cũng không xử lý được, cho cô đi thì có tác dụng gì.”
“Tôi làm được mà, tôi lập tức đi giết cá đây.” Tô Vân quả thật là một con gián đập mãi không chết, cô ta lại quay về phòng bếp một lần nữa.
Con cá đã nhảy ra khỏi bể càng khó bắt hơn nữa.
Tô Yên cũng đứng dậy đi qua đó rồi dựa vào khung cửa phòng bếp chỉ huy: “Bên trái, bên phải, mau bắt lấy, ai dà, Tô Vân à, sao cô lại vụng về như vậy, thật quá vụng về rồi, nó ở đằng sau cô đấy.”
Tô Vân nghe cô chỉ huy một hồi cũng sắp hôn mê đến nơi, sau một hồi vất vả cô ta mới bắt được cá, nhưng con cá vẫn cố vùng vẫy, đuôi cá vô tình đập lên mặt của Tô Vân.
Tô Yên không nhịn được mà bật cười, Tô Vân ngồi bệt dưới đất, khắp người cô ta toàn là nước còn vương cả mùi tanh của cá nữa, còn con cá nằm trên mặt đất thì lại vẫy đuôi như đang khiêu khích cô ta nữa, càng khiến cô ta sôi máu hơn.
Bắt cá đã không hề dễ dàng rồi, Tô Vân nghĩ đến việc còn phải cầm dao giết cá nữa thì trong lòng càng buồn nôn hơn gấp bội.
Nhưng nghĩ đến việc nếu móc nối được quan hệ với bà Lý là có thể khiến mẹ chồng vui vẻ, cũng có thể khiến Sở Hướng Nam hài lòng thì cô ta vẫn cố nhẫn nhịn.
Tô Yên nhắc nhở bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Chỉ còn một tiếng nữa là tôi phải ra ngoài rồi.”
“Sẽ làm xong ngay đây.” Tô Vân mạnh mẽ nắm chặt lấy con cá bằng một tay, còn tay kia thì nắm chặt lấy con dao, nhắm chặt mắt bổ xuống một nhát thật mạnh.
Máu của con cá bắn tung toé lên người cô ta, mùi tanh lại càng nồng đậm hơn cả lúc trước.
Tô Vân đã sắp bật khóc rồi.
Tô Yên nhìn toàn bộ biểu cảm của Tô Vân từ đầu đến cuối, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sảng khoái: “Đây đều là cô tự mình yêu cầu, tôi không hề ép buộc cô đấy nhé.”
“Tôi rất vui vì được nấu cho chị ăn.” Tô Vân miễn cưỡng mở một nụ cười, nhưng lại không biết rằng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.
Tô Yên cũng không rảnh đứng đó chế giễu Tô Vân mãi như vậy, cô xoay người đi rửa mặt thay quần áo.
Tô Yên nhìn thoáng qua di động, nghĩ thầm đã sắp hết cả buổi sáng rồi mà Lục Cận Phong vẫn không có chút tin tức nào.
Có lẽ là đang bận gì đó.
Bà Lý Lưu Tuyết Lam đã nhắn tin cho cô nói rằng nửa tiếng nữa là bà sẽ đến nơi.
Đến khi Tô Yên chuẩn bị xong xuôi thì Lưu Tuyết Lam đã đến trước nhà rồi.
Tô Vân đang hấp cá trong bếp cũng lập tức tươi cười bước ra: “Chị ơi, mười phút nữa là cá chín rồi.”
“Cô tự ăn đi, bà Lý đã đến nơi rồi.” Tô Yên bước đến chỗ kệ giày trước cửa.
Thấy Tô Yên không định dẫn cô ta theo, Tô Vân đã bắt đầu nôn nóng: “Chị, để em đi cùng chị nhé, gu thẩm mỹ của bà Lý chắc hẳn không tầm thường, chị thì lại không am hiểu về hàng hiệu, tôi đi theo có khi sẽ giúp ích được cho chị.”
Tô Yên nhìn Tô Vân từ trên xuống dưới một lượt: “Cô chắc chắn muốn đi theo tôi sao?”
Lúc này Tô Vânrất là chật vật, đầy người mùi cá cùng khói dầu vị, này nếu là xuất hiện ở Lý phu nhân trước mặt, khẳng định mất mặt ném về đến nhà.
“Tôi đi tắm rửa ngay đây.” Tô Vân vội vàng nói: “Chị, chị chờ tôi một chút, còn nữa chị cho em mượn một bộ quần áo có được không?”
Tô Yên nở một nụ cười lạnh nhạt: “Quần áo của tôi đều là hàng vỉa hè, một thiên kim đại tiểu thư như cô mặc vào chỉ e sẽ bị dị ứng, vậy thì tôi đã mắc phải lỗi lớn rồi.”
Tô Vân từ trước đến nay chỉ mặc toàn hàng hiệu, đã bao giờ mặc mấy loại quần áo rẻ tiền như vậy đâu, nếu là ngày thường thì có đánh chết cô ta cũng sẽ không mặc quần áo của Tô Yên.
Nhưng bây giờ cô ta không quan tâm được nhiều như vậy.
Tô Vân lập tức cười giả lả nói: “Không sao đâu, em mặc quần áo nào cũng được cả.”
“Được rồi, vậy để tôi tìm cho cô một bộ vậy.” Tô Yên tìm bộ quần áo xấu nhất trong tủ đưa cho Tô Vân rồi cười nói: “Bộ này rất hợp với cô đấy, đây là hàng vỉa hè tôi mua với giá hai mươi lăm tệ đấy.”
“Một bộ quần áo hai mươi lăm tệ mà cũng mặc được sao?”
Tô Vân âm thầm oán hận, Tô Yên đang ám chỉ cô ta chỉ hợp với quần áo rẻ tiền thôi sao?
Tô Vân nhìn bộ quần áo với ánh mắt ghét bỏ cực kỳ, bộ quần áo này thật sự quá mức xấu xí, gu thẩm mỹ của Tô Yên thật chẳng ra làm sao.
Đương nhiên, bộ quần áo này là Tô Yên mua trong lần đi dạo phố với Thái Thanh Trúc, bộ này cũng là Thái Thanh Trúc chọn.
“Không thích? Vậy đừng mặc nữa.” Tô Yên nói: “Bà Lý còn đang chờ ngoài cửa, tôi không rảnh đứng đây phí thời gian với cô.”
“Không có không có, tôi thay ngay đây.” Tô Vân cắn răng, cho dù nhìn cay hết cả mắt nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng mặc vào.
Cô mặc xong thì bước đến trước gương nhìn thử, thật sự là xấu đến mức không dám nhìn thẳng.
Chân của Tô Vân đã thô lại còn ngắn, mà vừa khéo là bộ quần áo này phô bày hết tất cả những khuyết điểm trên người cô ta.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Lưu Tuyết Lam đang ngồi chờ trong xe, nhìn thấy Tô Yên bước ra thì lập tức tươi cười bước xuống xe: “Tiểu Yên, bên này.”
“Bà Lý.” Tô Yên bước đến chỗ bà ta.
“Mau lên xe, hôm nay mẹ dẫn con đi SPA.” Lưu Tuyết Lam hoàn toàn phớt lờ, không hề chú ý đến Tô Vân.
Lưu Tuyết Lam không có con gái, đây là tiếc nuối lớn nhất của bà ta, năm đó sau khi sinh Lý Văn, bác sĩ nói tình trạng sức khoẻ của bà ta không thích hợp để có đứa thứ hai nên mong muốn có con gái của bà ta đã không thực hiện được.
Bây giờ nhận cô con gái nuôi này cũng coi như Lưu Tuyết Lam đã hoàn thành được nguyện vọng của mình, vậy nên Lưu Tuyết Lam càng nhìn càng yêu quý Tô Yên.
Hoàn toàn đã quên mất con trai của bà ta vì Tô Yên mới bị đánh đến nhập viện.
Thấy hai người hoàn toàn gạt cô ta sang một bên, Tô Vân bắt đầu nóng nảy, lập tức tiến lên để chứng minh sự tồn tại của bản thân: “Xin chào bà Lý, tôi là Tô Vân, là con dâu nhà họ Sở, mẹ chồng tôi vẫn luôn nhắc đến ngài, còn luôn muốn hẹn ngài khi nào rảnh thì cùng chơi mạt chượt hoặc dạo phố.”
Cô ta giới thiệu như vậy khiến Tô Yên muốn bật cười, cô ta sợ người khác không biết cô ta là con dâu nhà họ Sở chắc.
Chỉ là Tô Vân đã quá mức nóng vội, chưa suy nghĩ kỹ mà đã nói rồi.
Tô Yên không nói nửa lời, chỉ yên lặng đứng nhìn Tô Vân diễn kịch.
Lưu Tuyết Lam nhàn nhạt liếc nhìn Tô Vân, giọng nói đã mang vẻ hơi tức giận: “Mẹ chồng của cô là ai? Tôi quen biết bà ta sao? Tôi thân thiết với bà ta lắm à?”
Tô Vân đã sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa rồi, Sở Hướng Nam chỉ là con riêng, mẹ chồng của Tô Vân cũng chỉ là vợ bé, nói trắng ra chính là một kẻ thứ ba không danh không phận, loại người đó mà cũng đòi móc nối quan hệ với Lưu Tuyết Lam sao?
Nhân tình mà muốn tạo mối quan hệ với vợ danh chính ngôn thuận sao, nói cho cùng thì cũng chỉ muốn lợi dụng Lưu Tuyết Lam để nâng cao địa vị trong giới này mà thôi.
Lưu Tuyết Lam cũng không phải là đồ ngốc, hơn nữa chẳng có vợ cả nào lại muốn có quan hệ thân thiết với nhân tình, tự làm mất phẩm giá của chính mình cả.
Tô Vân vẫn chưa kịp hiểu ra vì sao giọng nói của Lưu Tuyết Lam lại lộ ra vẻ tức giận rõ ràng như vậy, nên chỉ đành cẩn thận bổ sung: “Mẹ chồng của tôi tên là Tạ Bảo Trân, bà Lý đã nhớ ra chưa?”
“À, nhớ ra rồi, là một nhân tình.” Lưu Tuyết Lam nói lộ rõ vẻ kinh miệt, Tô Vân càng không tìm được bậc thang để leo xuống.
“Bà Lý, tôi…”
Sắc mặt của Tô Vân vô cùng khó coi, cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Lưu Tuyết Lam đã che mũi nói: “Sao có mùi gì mà hôi vậy chứ, giống như mấy ngày không tắm vậy.”
Bà ta nói dứt lời thì mặt Tô Vân lập tức ửng đỏ, trên người cô vẫn còn mùi cá, cho dù đã xịt nước hoa thì vẫn còn rất hôi, thâm chí còn hôi hơn lúc nãy nữa.
Mùi cá trộn lẫn với mùi nước hoa, mùi vị đó quả thực khó miêu tả thành lời.
Tô Vân lập tức lùi lại mấy bước, nói năng cũng hơi lắp bắp: “Bà Lý, vừa rồi chị bảo tôi… Vừa rồi đi ngang qua thùng rác, chắc là bị ám mùi.”
Tô Vân định đổ tội cho Tô Yên, nhưng vừa định nói thì đã lập tức sửa lời.
Tô Yên cười tủm tỉm nhìn Tô Vân, đang định mở miệng nhưng khi thoáng thấy một chiếc xe quen thuộc đang chạy về phía này, cô lập tức nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.