Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý 2
Chương 221: Tần Nhã Đan đã biết Tô Yên mang thai
Phù Sinh
09/03/2022
Cảm xúc của Tần Chấn Lâm đang quá kích động, vội vàng nói: "Tiểu Yên, cha là cha của con thật đây."
Giọng điệu khẩn thiết, kèm theo ánh mắt đầy mong chờ.
Đây là cảnh họp mặt gia đình quy mô lớn sao?
Tô Yên mím môi, cô cảm thấy Tần Chấn Lâm có âm mưu gì đó, nhưng trước đó ông ta cứ thả bọn họ đi như vậy, quả thật cũng hơi lạ.
Nhưng nếu muốn nói cô là con gái ruột thật, vậy thì cũng nói suông được thôi.
"Lâu Doanh, em thấy có nên tin không?" Tô Yên khẽ hỏi Lâu Doanh, cô không quyết định chắc chắn được.
Lâu Doanh nói: "Chị, em thấy cho dù có tin hay không, cũng tạm thời đừng nhận người cha này, làm gì hời như vậy được."
Tô Yên hiểu ra bèn gật đầu, vô cùng tán thành nói: "Nói có lý lắm."
Bạch Phi Minh bỗng nhiên nói một câu: "Lâu Doanh, chị cậu là người đứng đầu của Thiên Lang đó, người đàn ông của chị ấy lại là thủ lĩnh của Ám Dạ, bây giờ lại xuất hiện một ông lớn của Địa Sát là cha ruột, chị cậu như vậy là trực tiếp thống nhất ba nước luôn đó."
Tô Yên: "..."
Lâu Doanh: "..."
Lời này nói không sai chút nào.
Giá trị bản thân của Tô Yên tăng lên gấp bội.
Thấy Tô Yên một hồi lâu vẫn không nói gì, Tần Chấn Lâm tưởng Tô Yên không tin, vội nói: "Tiểu Yên, nếu con không tin, chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN."
Vừa dứt lời, giọng của Lệ Quốc Minh từ bên ngoài vang lên.
"Tần Chấn Lâm, anh còn mặt mũi dám đến đây sao, mang theo đồ của anh mau chóng cút đi cho tôi."
Lệ Quốc Minh vội vàng vứt hết những thứ Tần Chấn Lâm mang đến ra ngoài nói: "Anh hại chết em gái tôi, món nợ này không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, anh suýt chút đã hại chết Tiểu Yên, Tiểu Yên cũng sẽ không nhận anh đâu, anh mau đi đi."
"Tôi nhận con gái của tôi, liên quan gì đến anh." Tần Chấn Lâm nói: "Tiểu Yên là con gái của tôi và Lệ Uyển, trước đó tôi cũng không biết, nếu tôi mà biết thì sao lại có thể dồn con bé vào tình cảnh nguy hiểm được."
"Mau đi đi, nếu còn không đi, đừng trách tôi ra tay đó." Lệ Quốc Minh xô Tần Chấn Lâm ra, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy nói: "Em gái tôi trên trời có linh thiêng cũng đang nhìn đó, nếu anh thật sự muốn tốt cho Tiểu Yên, muốn chuộc lỗi, vậy thì đừng đến làm phiền cuộc sống con bé nữa."
Nói xong, Lệ Quốc Minh sai người: "Đuổi Tần Chấn Lâm ra ngoài cho tôi."
Tần Nhã Đan không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "Các người dám làm vậy với cha tôi, Tô Yên, cho dù cô không nhận, vậy thì cũng không thể đối xử với cha tôi như vậy được."
"Cút."
Lệ Quốc Minh vứt hết quà tặng xuống dưới chân hai người.
"Cha, đi thôi!" Vẻ mặt Tần Nhã Đan bất bình thay cho Tần Chấn Lâm, nhưng trong lòng lại rất vui, cô ta chỉ mong sao Tô Yên không thèm nhận Tần Chấn Lâm.
Cô ta cũng không thể nào chấp nhận làm chị em cùng cha khác mẹ với Tô Yên.
Tần Chấn Lâm biết trong thời gian ngắn Tô Yên sẽ không chịu nhận ông ta, chỉ đành phải mang đồ rời đi.
Đám người họ vừa đi, Lệ Quốc Minh đã đóng cửa sân lại, rướn người ra nhìn thử, xác định người đã đi thật rồi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu ơi, chuyện này là sao vậy?"
Tô Yên hỏi: "Sao cậu và Tần Chấn Lâm lại nói cháu là con gái ruột của ông ta?"
"Vào phòng trước rồi hẵng nói." Lệ Quốc Minh ra vẻ bí ẩn.
Mấy người đi vào trong, vừa ngồi lên sô pha đã nhìn Lệ Quốc Minh chằm chằm, đang đợi ông ta giải thích.
Lệ Quốc Minh im lặng một lát, nói: "Cậu lừa ông ta đó, lúc nghe thấy Tần Chấn Lâm bắt cháu, cậu cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này, nếu không thì sao có thể dễ dàng đưa cháu đi, cậu cũng không ngờ Tần Chấn Lâm lại còn mặt dày đến nhận con gái, ông ta cũng tưởng bở thật, sao Tiểu Uyển có thể sinh con cho ông ta được."
Tô Yên không thể không bái phục ông ta: "Cậu à, cậu hay thật đó."
Lâu Doanh nói: "Cậu ơi, chẳng trách trước đây một mình cậu bước vào ăn nói hùng hồn như vậy, hóa ra là dùng cách này để cứu người."
Bạch Phi Minh nói: "Bây giờ Tần Chấn Lâm đã tin rồi, chắc chắn sẽ đến nhận người thân tiếp, vậy thì nhận hay là... không nhận đây?"
Lệ Quốc Minh vội nói: "Chuyện này chắc chắn không thể nhận được, ông ta cũng đừng mơ."
Tô Yên mím môi nói: "Nói dối sớm muộn gì cũng bị vạch trần thôi, đợi lần sau ông ta đến cứ nói thật đi."
Cô không muốn bị Tần Chấn Lâm đuổi theo nhận người thân.
"Chị à, chị cũng mệt rồi, hay là chị đi nghỉ ngơi trước đi." Lâu Doanh nói với Hạ Phi: "Hạ Phi, đỡ mẹ cháu lên lầu nghỉ ngơi đi."
Quả thật Tô Yên đã mệt nhừ, bèn đi lên lầu cùng với Hạ Phi.
Bọn họ vừa đi, Lâu Doanh bước đến trước mặt Lệ Quốc Minh nói: "Cậu à, vừa rồi cậu không nói thật, Tần Chấn Lâm cũng đâu bị ngốc, không phải cứ một câu nói của cậu là lừa ông ta được, nếu dì cháu không nảy sinh quan hệ gì với Tần Chấn Lâm, sao ông ta lại tưởng thật được."
Lệ Quốc Minh trừng mắt với Lâu Doanh nói: "Nảy sinh quan hệ gì chứ, đó là do Tần Chấn Lâm quá gian xảo, ông ta đã lừa dối dì của cháu."
"Cậu à, nói về gian xảo cậu mới là cáo ngàn năm thành tinh đó." Lâu Doanh nói tiếp: "Cậu mau nói đi, chắc chắn còn có chuyện gì đó."
Lệ Quốc Minh: "..."
Có một đứa cháu gái vừa ranh mãnh vừa thích hóng chuyện cũng rất đau đầu.
Lệ Quốc Minh đắn đo nói: "Mẹ của Tiểu Yên quả thật cũng có một khoảng thời gian với Tần Chấn Lâm, Tần Chấn Lâm bảo thủ cố chấp, mẹ Tiểu Yên cũng là người tính tình bướng bỉnh, năm đó sau khi hai người cãi nhau gay gắt, Tần Chấn Lâm rời khỏi Thiên Lang tự thành lập tổ chức, hai người giận dỗi, cả năm cũng không liên lạc với nhau, sau đó biết được Tần Chấn Lâm xảy ra chuyện, mẹ Tiểu Yên đã đến Địa Sát tìm Tần Chấn Lâm."
Lâu Doanh nói xen vào: "Lẽ nào vào lúc đó hai người đã có em bé sao?"
Lệ Quốc Minh nghiêm mặt nói: "Mẹ Tiểu Yên sau khi trở về từ Địa Sát chẳng bao lâu đã mang thai, chỉ là đứa bé đó đã bị sảy rồi, không còn nữa, sau khi mất con mẹ Tiểu Yên cũng đi mất, lần này đi thì không thấy trở về nữa."
Lâu Doanh ngước mặt, vẻ mặt chăm chú hóng chuyện, nói: "Sau đó bắt cá hai tay quen người cha hiện tại của chị cháu rồi kết hôn, lại còn sinh ra chị cháu."
"Chuyện này đã qua hơn hai mươi năm rồi, mẹ Tiểu Yên cũng qua đời rồi, còn về chuyện tại sao Mẹ Tiểu Yên lại ở bên người cha hiện tại của Tiểu Yên đã không còn quan trọng nữa." Lệ Quốc Minh lại thở dài nói: "Chuyện xót xa nhất không gì bằng việc trái tim đã mất hết cảm xúc, khi trái tim một người đã nguội lạnh, có ở bên ai cũng không quan trọng."
Lệ Quốc Minh lắc đầu than thở rồi rời đi, Lâu Doanh lẩm bẩm một câu: "Trên đời này nhiều đồ ngon trò vui như vậy, dây vào tình yêu làm gì."
Bạch Phi Minh cũng chêm thêm một câu: "Lẽ nào không phải ban đầu cậu cũng bị tổn thương trong tình yêu nên đến giờ mới không tìm bạn trai sao?"
Lâu Doanh lập tức than thở nói: "Ôi trời ơi, đến bậu giờ cậu vẫn nhớ à, tớ đã quên sạch rồi."
"Bớt đi, trí nhớ của cậu tốt hơn ai hết, sao có thể quên được, đó chính là tình đầu của cậu đó."
"Dừng lại, như thế mà tính là tình đầu gì."
Mấy năm trước, vào độ tuổi mới biết yêu, Lâu Doanh đã để ý một người, lúc đó Lệ Quốc Minh đặc biệt mời về làm thầy giáo của Thiên Lang.
Người đàn ông đó lịch sự nho nhã, phong độ ngời ngời, học rộng hiểu nhiều, giống như cậu chủ nhà quyền thế bước ra từ thời xưa.
Lâu Doanh rất tôn sùng anh ta, cộng thêm tính cách thoải mái phóng khoáng, cô ta đã trực tiếp tỏ tình theo đuổi anh ta.
Người đàn ông đó còn giả vờ ra vẻ rụt rè, lạt mềm buộc chặt, vừa hưởng thụ sự tôn sùng và theo đuổi của Lâu Doanh, vừa từ chối Lâu Doanh hai lần liên tiếp.
Lâu Doanh lại nổi máu không chịu thua, cô ta vỗ đùi nói cô ta nhất định phải theo đuổi anh ta cho bằng được.
Lâu Doanh trói người đàn ông đó lên thuyền, lần thứ ba tỏ tình cuối cùng cũng thành công.
Nhưng chưa được bao lâu Lâu Doanh đã phát hiện ra người đàn ông đó ngoại tình, đưa vài cô gái đến khách sạn, có thể nói là chơi đùa rất vui vẻ.
Lâu Doanh không cho động vào, người đàn ông đó không nhịn được lén đi ăn vụng là cái chắc.
Lâu Doanh làm việc rất nhanh gọn dứt khoát, lập tức chia tay ngay.
Người đàn ông đó khóc lóc van xin tha thứ, Lâu Doanh giận đến nỗi đá hư luôn cậu nhỏ của người ta ngay tại chỗ, từ đó không còn thấy anh ta đâu nữa.
Bạch Phi Minh nói: "Cậu thấy chướng mắt Vạn Nhất, lẽ nào không phải vì trông Vạn Nhất giống tình đầu sao?"
"Thật sự không có chuyện này, mình đã quên từ lâu rồi." Lâu Doanh bụm mặt: "Mình xin thề."
"Vậy cậu nói cho mình biết, bây giờ cậu vẫn thích kiểu đàn ông như vậy sao?"
"Kiểu nào?"
"Là kiểu lịch sự nho nhã, mỏng manh yếu đuối, có thể kích thích ham muốn bảo vệ của cậu đó." Bạch Phi Minh nghiêm túc phân tích: "Mình cảm thấy bởi vì cậu có một trái tim nữ hiệp, cho nên mới để ý đến người đàn ông mỏng manh yếu đuối như vậy."
Lâu Doanh lại che mặt nói: "Mình đi ngủ đây."
Ngày hôm sau.
Tô Yên mới sáng sớm đã đến bệnh viện.
Vạn Nhất canh giữ cả đêm, thấy Tô Yên đến, anh ta bèn uể oải ưỡn người nói: "Giao đại ca lại cho cô đó, tôi đi ngủ bù."
Tô Yên nói: "Vất vả rồi."
"Chuyện nhỏ thôi." Vạn Nhất nói: "Cô Tô, cũng đừng để mình mệt quá, bây giờ cũng không phải chỉ có mình cô, tôi nghe bác sĩ nói tốt nhất cô nên nằm trên giường nghỉ ngơi, cái thai vẫn còn chưa ổn định lắm."
"Ừm, tôi tự biết nên làm thế nào."
"Vậy thì tốt, tôi đi trước đây."
Vạn Nhất đi về phía thang máy, Tô Yên bước vào trong phòng bệnh, hai người đều không để ý, cuộc nói chuyện giữa bọn họ đã bị người thứ ba nghe thấy.
Tần Nhã Đan ban đầu định đến thăm Lục Cận Phong, không ngờ lại nghe được tin Tô Yên mang thai.
Giọng điệu khẩn thiết, kèm theo ánh mắt đầy mong chờ.
Đây là cảnh họp mặt gia đình quy mô lớn sao?
Tô Yên mím môi, cô cảm thấy Tần Chấn Lâm có âm mưu gì đó, nhưng trước đó ông ta cứ thả bọn họ đi như vậy, quả thật cũng hơi lạ.
Nhưng nếu muốn nói cô là con gái ruột thật, vậy thì cũng nói suông được thôi.
"Lâu Doanh, em thấy có nên tin không?" Tô Yên khẽ hỏi Lâu Doanh, cô không quyết định chắc chắn được.
Lâu Doanh nói: "Chị, em thấy cho dù có tin hay không, cũng tạm thời đừng nhận người cha này, làm gì hời như vậy được."
Tô Yên hiểu ra bèn gật đầu, vô cùng tán thành nói: "Nói có lý lắm."
Bạch Phi Minh bỗng nhiên nói một câu: "Lâu Doanh, chị cậu là người đứng đầu của Thiên Lang đó, người đàn ông của chị ấy lại là thủ lĩnh của Ám Dạ, bây giờ lại xuất hiện một ông lớn của Địa Sát là cha ruột, chị cậu như vậy là trực tiếp thống nhất ba nước luôn đó."
Tô Yên: "..."
Lâu Doanh: "..."
Lời này nói không sai chút nào.
Giá trị bản thân của Tô Yên tăng lên gấp bội.
Thấy Tô Yên một hồi lâu vẫn không nói gì, Tần Chấn Lâm tưởng Tô Yên không tin, vội nói: "Tiểu Yên, nếu con không tin, chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN."
Vừa dứt lời, giọng của Lệ Quốc Minh từ bên ngoài vang lên.
"Tần Chấn Lâm, anh còn mặt mũi dám đến đây sao, mang theo đồ của anh mau chóng cút đi cho tôi."
Lệ Quốc Minh vội vàng vứt hết những thứ Tần Chấn Lâm mang đến ra ngoài nói: "Anh hại chết em gái tôi, món nợ này không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, anh suýt chút đã hại chết Tiểu Yên, Tiểu Yên cũng sẽ không nhận anh đâu, anh mau đi đi."
"Tôi nhận con gái của tôi, liên quan gì đến anh." Tần Chấn Lâm nói: "Tiểu Yên là con gái của tôi và Lệ Uyển, trước đó tôi cũng không biết, nếu tôi mà biết thì sao lại có thể dồn con bé vào tình cảnh nguy hiểm được."
"Mau đi đi, nếu còn không đi, đừng trách tôi ra tay đó." Lệ Quốc Minh xô Tần Chấn Lâm ra, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy nói: "Em gái tôi trên trời có linh thiêng cũng đang nhìn đó, nếu anh thật sự muốn tốt cho Tiểu Yên, muốn chuộc lỗi, vậy thì đừng đến làm phiền cuộc sống con bé nữa."
Nói xong, Lệ Quốc Minh sai người: "Đuổi Tần Chấn Lâm ra ngoài cho tôi."
Tần Nhã Đan không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "Các người dám làm vậy với cha tôi, Tô Yên, cho dù cô không nhận, vậy thì cũng không thể đối xử với cha tôi như vậy được."
"Cút."
Lệ Quốc Minh vứt hết quà tặng xuống dưới chân hai người.
"Cha, đi thôi!" Vẻ mặt Tần Nhã Đan bất bình thay cho Tần Chấn Lâm, nhưng trong lòng lại rất vui, cô ta chỉ mong sao Tô Yên không thèm nhận Tần Chấn Lâm.
Cô ta cũng không thể nào chấp nhận làm chị em cùng cha khác mẹ với Tô Yên.
Tần Chấn Lâm biết trong thời gian ngắn Tô Yên sẽ không chịu nhận ông ta, chỉ đành phải mang đồ rời đi.
Đám người họ vừa đi, Lệ Quốc Minh đã đóng cửa sân lại, rướn người ra nhìn thử, xác định người đã đi thật rồi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu ơi, chuyện này là sao vậy?"
Tô Yên hỏi: "Sao cậu và Tần Chấn Lâm lại nói cháu là con gái ruột của ông ta?"
"Vào phòng trước rồi hẵng nói." Lệ Quốc Minh ra vẻ bí ẩn.
Mấy người đi vào trong, vừa ngồi lên sô pha đã nhìn Lệ Quốc Minh chằm chằm, đang đợi ông ta giải thích.
Lệ Quốc Minh im lặng một lát, nói: "Cậu lừa ông ta đó, lúc nghe thấy Tần Chấn Lâm bắt cháu, cậu cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này, nếu không thì sao có thể dễ dàng đưa cháu đi, cậu cũng không ngờ Tần Chấn Lâm lại còn mặt dày đến nhận con gái, ông ta cũng tưởng bở thật, sao Tiểu Uyển có thể sinh con cho ông ta được."
Tô Yên không thể không bái phục ông ta: "Cậu à, cậu hay thật đó."
Lâu Doanh nói: "Cậu ơi, chẳng trách trước đây một mình cậu bước vào ăn nói hùng hồn như vậy, hóa ra là dùng cách này để cứu người."
Bạch Phi Minh nói: "Bây giờ Tần Chấn Lâm đã tin rồi, chắc chắn sẽ đến nhận người thân tiếp, vậy thì nhận hay là... không nhận đây?"
Lệ Quốc Minh vội nói: "Chuyện này chắc chắn không thể nhận được, ông ta cũng đừng mơ."
Tô Yên mím môi nói: "Nói dối sớm muộn gì cũng bị vạch trần thôi, đợi lần sau ông ta đến cứ nói thật đi."
Cô không muốn bị Tần Chấn Lâm đuổi theo nhận người thân.
"Chị à, chị cũng mệt rồi, hay là chị đi nghỉ ngơi trước đi." Lâu Doanh nói với Hạ Phi: "Hạ Phi, đỡ mẹ cháu lên lầu nghỉ ngơi đi."
Quả thật Tô Yên đã mệt nhừ, bèn đi lên lầu cùng với Hạ Phi.
Bọn họ vừa đi, Lâu Doanh bước đến trước mặt Lệ Quốc Minh nói: "Cậu à, vừa rồi cậu không nói thật, Tần Chấn Lâm cũng đâu bị ngốc, không phải cứ một câu nói của cậu là lừa ông ta được, nếu dì cháu không nảy sinh quan hệ gì với Tần Chấn Lâm, sao ông ta lại tưởng thật được."
Lệ Quốc Minh trừng mắt với Lâu Doanh nói: "Nảy sinh quan hệ gì chứ, đó là do Tần Chấn Lâm quá gian xảo, ông ta đã lừa dối dì của cháu."
"Cậu à, nói về gian xảo cậu mới là cáo ngàn năm thành tinh đó." Lâu Doanh nói tiếp: "Cậu mau nói đi, chắc chắn còn có chuyện gì đó."
Lệ Quốc Minh: "..."
Có một đứa cháu gái vừa ranh mãnh vừa thích hóng chuyện cũng rất đau đầu.
Lệ Quốc Minh đắn đo nói: "Mẹ của Tiểu Yên quả thật cũng có một khoảng thời gian với Tần Chấn Lâm, Tần Chấn Lâm bảo thủ cố chấp, mẹ Tiểu Yên cũng là người tính tình bướng bỉnh, năm đó sau khi hai người cãi nhau gay gắt, Tần Chấn Lâm rời khỏi Thiên Lang tự thành lập tổ chức, hai người giận dỗi, cả năm cũng không liên lạc với nhau, sau đó biết được Tần Chấn Lâm xảy ra chuyện, mẹ Tiểu Yên đã đến Địa Sát tìm Tần Chấn Lâm."
Lâu Doanh nói xen vào: "Lẽ nào vào lúc đó hai người đã có em bé sao?"
Lệ Quốc Minh nghiêm mặt nói: "Mẹ Tiểu Yên sau khi trở về từ Địa Sát chẳng bao lâu đã mang thai, chỉ là đứa bé đó đã bị sảy rồi, không còn nữa, sau khi mất con mẹ Tiểu Yên cũng đi mất, lần này đi thì không thấy trở về nữa."
Lâu Doanh ngước mặt, vẻ mặt chăm chú hóng chuyện, nói: "Sau đó bắt cá hai tay quen người cha hiện tại của chị cháu rồi kết hôn, lại còn sinh ra chị cháu."
"Chuyện này đã qua hơn hai mươi năm rồi, mẹ Tiểu Yên cũng qua đời rồi, còn về chuyện tại sao Mẹ Tiểu Yên lại ở bên người cha hiện tại của Tiểu Yên đã không còn quan trọng nữa." Lệ Quốc Minh lại thở dài nói: "Chuyện xót xa nhất không gì bằng việc trái tim đã mất hết cảm xúc, khi trái tim một người đã nguội lạnh, có ở bên ai cũng không quan trọng."
Lệ Quốc Minh lắc đầu than thở rồi rời đi, Lâu Doanh lẩm bẩm một câu: "Trên đời này nhiều đồ ngon trò vui như vậy, dây vào tình yêu làm gì."
Bạch Phi Minh cũng chêm thêm một câu: "Lẽ nào không phải ban đầu cậu cũng bị tổn thương trong tình yêu nên đến giờ mới không tìm bạn trai sao?"
Lâu Doanh lập tức than thở nói: "Ôi trời ơi, đến bậu giờ cậu vẫn nhớ à, tớ đã quên sạch rồi."
"Bớt đi, trí nhớ của cậu tốt hơn ai hết, sao có thể quên được, đó chính là tình đầu của cậu đó."
"Dừng lại, như thế mà tính là tình đầu gì."
Mấy năm trước, vào độ tuổi mới biết yêu, Lâu Doanh đã để ý một người, lúc đó Lệ Quốc Minh đặc biệt mời về làm thầy giáo của Thiên Lang.
Người đàn ông đó lịch sự nho nhã, phong độ ngời ngời, học rộng hiểu nhiều, giống như cậu chủ nhà quyền thế bước ra từ thời xưa.
Lâu Doanh rất tôn sùng anh ta, cộng thêm tính cách thoải mái phóng khoáng, cô ta đã trực tiếp tỏ tình theo đuổi anh ta.
Người đàn ông đó còn giả vờ ra vẻ rụt rè, lạt mềm buộc chặt, vừa hưởng thụ sự tôn sùng và theo đuổi của Lâu Doanh, vừa từ chối Lâu Doanh hai lần liên tiếp.
Lâu Doanh lại nổi máu không chịu thua, cô ta vỗ đùi nói cô ta nhất định phải theo đuổi anh ta cho bằng được.
Lâu Doanh trói người đàn ông đó lên thuyền, lần thứ ba tỏ tình cuối cùng cũng thành công.
Nhưng chưa được bao lâu Lâu Doanh đã phát hiện ra người đàn ông đó ngoại tình, đưa vài cô gái đến khách sạn, có thể nói là chơi đùa rất vui vẻ.
Lâu Doanh không cho động vào, người đàn ông đó không nhịn được lén đi ăn vụng là cái chắc.
Lâu Doanh làm việc rất nhanh gọn dứt khoát, lập tức chia tay ngay.
Người đàn ông đó khóc lóc van xin tha thứ, Lâu Doanh giận đến nỗi đá hư luôn cậu nhỏ của người ta ngay tại chỗ, từ đó không còn thấy anh ta đâu nữa.
Bạch Phi Minh nói: "Cậu thấy chướng mắt Vạn Nhất, lẽ nào không phải vì trông Vạn Nhất giống tình đầu sao?"
"Thật sự không có chuyện này, mình đã quên từ lâu rồi." Lâu Doanh bụm mặt: "Mình xin thề."
"Vậy cậu nói cho mình biết, bây giờ cậu vẫn thích kiểu đàn ông như vậy sao?"
"Kiểu nào?"
"Là kiểu lịch sự nho nhã, mỏng manh yếu đuối, có thể kích thích ham muốn bảo vệ của cậu đó." Bạch Phi Minh nghiêm túc phân tích: "Mình cảm thấy bởi vì cậu có một trái tim nữ hiệp, cho nên mới để ý đến người đàn ông mỏng manh yếu đuối như vậy."
Lâu Doanh lại che mặt nói: "Mình đi ngủ đây."
Ngày hôm sau.
Tô Yên mới sáng sớm đã đến bệnh viện.
Vạn Nhất canh giữ cả đêm, thấy Tô Yên đến, anh ta bèn uể oải ưỡn người nói: "Giao đại ca lại cho cô đó, tôi đi ngủ bù."
Tô Yên nói: "Vất vả rồi."
"Chuyện nhỏ thôi." Vạn Nhất nói: "Cô Tô, cũng đừng để mình mệt quá, bây giờ cũng không phải chỉ có mình cô, tôi nghe bác sĩ nói tốt nhất cô nên nằm trên giường nghỉ ngơi, cái thai vẫn còn chưa ổn định lắm."
"Ừm, tôi tự biết nên làm thế nào."
"Vậy thì tốt, tôi đi trước đây."
Vạn Nhất đi về phía thang máy, Tô Yên bước vào trong phòng bệnh, hai người đều không để ý, cuộc nói chuyện giữa bọn họ đã bị người thứ ba nghe thấy.
Tần Nhã Đan ban đầu định đến thăm Lục Cận Phong, không ngờ lại nghe được tin Tô Yên mang thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.