Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý 2
Chương 213: Thân phận thực sự của Tô Yên
Phù Sinh
08/03/2022
Lần này Tô Yên không thể nói lắm được nữa, nếu đặt này ở bình thường, thì cô sẽ trực tiếp đá một cái, mắng câu cút đi.
Nhưng bây giờ, cô cần một người làm thuốc giải cho mình.
"Lục Cận Phong, Bảo Bảo của chúng ta..." Tô Yên có chút lo lắng, cô sợ thuốc sẽ làm tổn thương các Bảo Bảo, cô cũng sợ tý nữa cả hai không kiềm chế được "thú tính", lỡ làm thương Bảo Bảo thì sao bây giờ.
"Đừng lo lắng, anh sẽ nhẹ nhàng."
Ngón tay thon dài của Lục Cận Phong luồn vào tóc Tô Yên, một tay đỡ eo cô, để cô ngồi trên hông anh.
Hai tay Tô Yên ôm lấy cổ Lục Cận Phong, hai má ửng hồng nhìn anh: "Anh định đứng như vậy bao lâu nữa? Anh làm được không vậy? Dù thế nào thì tôi cũng có phải chín mươi cân đâu."
Nơi này rất hẹp, mà hai mét phía trước lại là khu vực đèn đỏ, một khi hai hai người bước vào, vậy thì sẽ bị mài thành thịt nát, hai bên trái phải cũng rất hẹp, trên mặt đất lại là sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn.
Dường như ngoài trừ phải đứng vững, thì không còn cách nào khác.
Lục Cận Phong tiếng nói ngầm cắn tai Tô Yên khàn giọng: "Không tư thế nào có thể làm khó được người đàn ông của em.”
Tô Yên: "..."
Nhiệt độ trong lối đi chật hẹp đang liên tục tăng lên, Tô Yên cảm thấy quá nóng, cắn một cái vào cằm của Lục Cận Phong.
...
Sau khi Tần Nhã Hân xử lý vết thương xong, lúc này cô ta mới đi đến Tần Chấn Lâm.
Tuy rằng cô ta đã thả Lục Cận Phong, nhưng cô ta chắc chắn rằng Lục Cận Phong không thể trốn thoát được, muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng như vậy.
Về phần Tô Yên, e rằng cô đã sớm trở thành người phụ nữ của Tần Chấn Lâm rồi.
Lý do cô để Lục Cận Phong đi, cũng là vì muốn Lục Cận Phong chứng kiến Tô Yên trở thành người phụ nữ của Tần Chấn Lâm, từ đó hết hi vọng với cô.
Không người đàn ông nào muốn một người phụ nữ không trong trắng.
Chỉ cần có thể để Lục Cận Phong từ bỏ Tô Yên, thì cho dù tay suýt chút nữa phải bỏ đi nữa cũng đáng.
Cha, Tô Yên với anh Cận Phong đâu rồi?”
Sau khi Tần Nhã Hân tiến vào phòng, cô ta nhìn thấy Tần Chấn Lâm đang ngồi trên ghế gỗ, nhàn nhã uống trà, ánh mắt lại nhìn chằm chằm chiếc kệ cổ đối diện.
Có rất nhiều vệ sĩ đứng sau lưng Tần Chấn Lâm, dường như họ đang chờ đợi điều gì đó.
Nhìn thấy nhiều người như vậy ở đây, Tần Nhã Hân càng cảm thấy yên tâm hơn.
Chắc là Tô Yên mất đi sự trong trắng rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhã Hân càng thêm vui vẻ.
"Người đang ở bên trong đó."
Tần Chấn Lâm chỉ vào chiếc kệ cổ, cười nhạo một tiếng:”Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai sống sót ra khỏi nó, bọn chúng tự mình xông vào, sống chết gì không liên quan gì đến cha."
Nghe vậy, sắc mặt Tần Nhã Hân cứng đờ, chân mềm nhũn ra: "Cha, cha đang nói cái gì vậy? Anh Cận Phong đang ở trong đó sao? Cha mau thả anh ấy ra, nhanh lên.”
Tần Nhã Hân biết rất rõ đằng sau chiếc kệ cổ đó là một căn phòng bí mật, Tần Chấn Lâm đã đặt những di vật văn hóa có giá trị nhất vào đó, bên trong gài rất nhiều cạm bẫy.
Trong những năm qua, không ít kẻ trộm báu vật đã chết bên trong.
“Cơ quan đã được kích hoạt, cũng không có đường lui.” Tần Chấn Lâm lạnh giọng ra lệnh: “Bảo vệ tốt cho tao, sáng mai hẵng mở lại, trực tiếp xử lý thi thể.”
“Cha, cha, cha cứu anh Cận Phong đi.” Tần Nhã Hân lo lắng: “Còn Tô Yên thì sao? Cô ta có uống canh ngọt không? Cô ta ở bên trong với anh Cận Phong, vậy chẳng phải bọn họ sẽ…”
Vừa nghĩ tới hai người ở một chỗ, Tần Nhã Hân ghen ghét không thôi.”Không được, con không cho phép hai người đó ở một chỗ với nhau, cha, mau mở cửa ra.”
Nhắc đến canh ngọt, đột nhiên Tần Chấn Lâm nổi giận đùng đùng, giơ tay tát Tần Nhã Hân một cái: "Lá gan của mày càng ngày càng lớn, dám cho tao uống thiếu, đây là lần cuối cùng, nếu mày còn dám tiếp tục làm điều này thì đừng trách tao không nhận mày làm con gái nữa, Lục Cận Phong và Tô Yên chắc chắn sẽ chết, đợi sáng mai đến nhận xác đi.”
"Cha, cha không phải nói muốn gả cho Tô Yên sao? Nếu như cô ta chết, mục đích của cha sẽ thất bại."
"Chỉ là một con đàn bà mà thôi. Tần Chấn Lâm tao chưa bao giờ thiếu phụ nữ, chết thì chết thôi.” Tần Chấn Lâm cười lạnh:”Nó không biết điều như mẹ nó vậy, nếu thế thì cùng xuống đất với mẹ của mình luôn đi.”
Câu sau Tần Nhã Hân nghe không, trong đầu cô ta giờ tràn đầy lo lắng về an toàn của Lục Cận Phong.
"Cha, cha để cho con vào đi, con muốn đi vào tìm anh ấy."
“Tần Nhã Hân.” Tần Chấn Lâm hét một tiếng, trong mắt đầy sự thất vọng, nói: “Chỉ là một thằng đàn ông mà thôi, nhìn bộ dạng của mày giống gì này, mày không xứng làm con gái của Tần Chấn Lâm tao chút nào.”
Tần Chấn Lâm vừa nghĩ đến hai đứa con gái của mình đều bị mê hoặc bởi Lục Cận Phong, trong lòng càng thêm chắc chắn, Lục Cận Phong phải chết.
"Phải bảo vệ nó tốt cho tao. Không ai được phép mở cửa cho đến ngày mai."
Bọn vệ sĩ đáp: "Vâng, thưa ông chủ Tần."
Lúc này, Chu An bước vào: "Ông chủ Tần, đại ca Lệ của Địa Sát đến rồi."
“Lệ Quốc Minh?” Tần Chấn Lâm có chút kinh ngạc: “Ông ta mang theo bao nhiêu người?”
"Chỉ một người."
“Một người?” Tần Chấn Lâm dường như có chút không tin nổi, chợt cười lạnh một tiếng:” Sau hơn hai mươi năm, ông ta thật sự dám tới địa bàn của tao.”
Bỏ lại câu nói này xong, Tần Chấn Lâm nóng lòng muốn gặp Lệ Quốc Minh.
"Cha!Cha!"
Tiếng la hét của Tần Nhã Hân không thể làm cho Tần Chấn Lâm quay đầu lại.
Nhìn mấy cái kệ cổ đóng chặt, Tần Nhã Hân cảm thấy lo lắng cùng tuyệt vọng.
Những người vào đó sẽ chết.
"Tôi muốn đi vào, tôi ra lệnh cho các cậu, mở cửa ra cho tôi."
Mặt người vệ sĩ không chút cảm xúc nào: "Cô hai, vừa rồi cô cũng đã nghe lời ông chủ Tần nói rồi, xin đừng làm khó chúng tôi."
“Bọn mày!” Tần Nhã Hân nghiến răng nghiến lợi, vô lực nói.
Hiện tại cô ta chỉ có thể hi vọng Lục Cận Phong còn sống, còn Tô Yên, nếu cô có thể chết thì chết luôn đi.
...
Đại sảnh tầng dưới.
Lệ Quốc Minh đến một mình, ngồi trên ghế sô pha chờ đợi.
Lúc này, Tần Chấn Lâm mang theo mười mấy người xuống tầng, bao vây Lệ Quốc Minh.
"Lệ Quốc Minh, mấy chục năm không gặp rồi, thật không ngờ rằng, mày dám tới địa bàn của tao.”
Mặc dù Địa Sát và Thiên Lang đối đầu với nhau nhưng cả hai chưa bao giờ đối mặt với nhau.
Trong hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ khi Tần Chấn Lâm rời khỏi Thiên Lang.
Trên khuôn mặt họ đều đã có những dấu vết của năm tháng.
Lệ Quốc Minh liếc nhìn vệ sĩ của Tần Chấn Lâm, cười nhạo, "Đã hơn hai mươi năm, lá gan của mày càng ngày càng nhỏ."
Vẻ mặt của Tần Chấn Lâm xấu hổ, thẹn quá hóa giận nói: "Lệ Quốc Minh, mày không sợ tao để mày đến nhưng không để mày về được à.”
“Tao dám đến nơi này thì sợ gì nữa.” Lệ Quốc Minh đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Chấn Lâm: “Giao Tô Yên ra đây, nếu không, mày sẽ hối hận.”
Tần Chấn Lâm ngồi xuống sô pha, châm một điếu xì gà, cười ngạo nghễ: "Lệ Quốc Minh, mày và Lệ Uyển khi đó không thể dung túng ta, nhưng bây giờ nhìn xem, tao đã từng bước làm Địa Sát lớn mạnh hơn, điều này chứng minh, năm đó tao đã đúng, chả đời này Tần Chấn Lâm tao, chưa hề làm việc gì hối hận.”
"Tần Chấn Lâm, tao không nói nhảm, mày biết Tô Yên là con gái của Tiểu Uyển, mày nhất định phải thả nó ra."
“Mày đến muộn rồi.” Tần Chấn Lâm hút xì gà, hai chân bắt chéo, dáng vẻ như một ông chủ: “Nửa giờ trước, cô ta đột nhập phòng bí mật, trong đó có rất nhiều cơ quan, lúc này cô ta có lẽ đã sớm trở thành một xác chết rồi, mày tới thật đúng lúc, thay Lệ Uyển đưa con gái cô ấy về đi.”
"Cái gì!"
Lê Quốc Minh vừa kinh ngạc vừa tức giận, tức giận chỉ vào Tần Chấn Lâm: "Tên khốn kiếp, ngay cả con gái mình cũng có thể giết được.”
Nghe vậy, Tần Chấn Lâm sửng sốt: "Mày nói lại xem, Tô Yên là con gái của ai?"
"Tô Yên là con gái của mày với Tiểu Uyển."
Nhưng bây giờ, cô cần một người làm thuốc giải cho mình.
"Lục Cận Phong, Bảo Bảo của chúng ta..." Tô Yên có chút lo lắng, cô sợ thuốc sẽ làm tổn thương các Bảo Bảo, cô cũng sợ tý nữa cả hai không kiềm chế được "thú tính", lỡ làm thương Bảo Bảo thì sao bây giờ.
"Đừng lo lắng, anh sẽ nhẹ nhàng."
Ngón tay thon dài của Lục Cận Phong luồn vào tóc Tô Yên, một tay đỡ eo cô, để cô ngồi trên hông anh.
Hai tay Tô Yên ôm lấy cổ Lục Cận Phong, hai má ửng hồng nhìn anh: "Anh định đứng như vậy bao lâu nữa? Anh làm được không vậy? Dù thế nào thì tôi cũng có phải chín mươi cân đâu."
Nơi này rất hẹp, mà hai mét phía trước lại là khu vực đèn đỏ, một khi hai hai người bước vào, vậy thì sẽ bị mài thành thịt nát, hai bên trái phải cũng rất hẹp, trên mặt đất lại là sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn.
Dường như ngoài trừ phải đứng vững, thì không còn cách nào khác.
Lục Cận Phong tiếng nói ngầm cắn tai Tô Yên khàn giọng: "Không tư thế nào có thể làm khó được người đàn ông của em.”
Tô Yên: "..."
Nhiệt độ trong lối đi chật hẹp đang liên tục tăng lên, Tô Yên cảm thấy quá nóng, cắn một cái vào cằm của Lục Cận Phong.
...
Sau khi Tần Nhã Hân xử lý vết thương xong, lúc này cô ta mới đi đến Tần Chấn Lâm.
Tuy rằng cô ta đã thả Lục Cận Phong, nhưng cô ta chắc chắn rằng Lục Cận Phong không thể trốn thoát được, muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng như vậy.
Về phần Tô Yên, e rằng cô đã sớm trở thành người phụ nữ của Tần Chấn Lâm rồi.
Lý do cô để Lục Cận Phong đi, cũng là vì muốn Lục Cận Phong chứng kiến Tô Yên trở thành người phụ nữ của Tần Chấn Lâm, từ đó hết hi vọng với cô.
Không người đàn ông nào muốn một người phụ nữ không trong trắng.
Chỉ cần có thể để Lục Cận Phong từ bỏ Tô Yên, thì cho dù tay suýt chút nữa phải bỏ đi nữa cũng đáng.
Cha, Tô Yên với anh Cận Phong đâu rồi?”
Sau khi Tần Nhã Hân tiến vào phòng, cô ta nhìn thấy Tần Chấn Lâm đang ngồi trên ghế gỗ, nhàn nhã uống trà, ánh mắt lại nhìn chằm chằm chiếc kệ cổ đối diện.
Có rất nhiều vệ sĩ đứng sau lưng Tần Chấn Lâm, dường như họ đang chờ đợi điều gì đó.
Nhìn thấy nhiều người như vậy ở đây, Tần Nhã Hân càng cảm thấy yên tâm hơn.
Chắc là Tô Yên mất đi sự trong trắng rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhã Hân càng thêm vui vẻ.
"Người đang ở bên trong đó."
Tần Chấn Lâm chỉ vào chiếc kệ cổ, cười nhạo một tiếng:”Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai sống sót ra khỏi nó, bọn chúng tự mình xông vào, sống chết gì không liên quan gì đến cha."
Nghe vậy, sắc mặt Tần Nhã Hân cứng đờ, chân mềm nhũn ra: "Cha, cha đang nói cái gì vậy? Anh Cận Phong đang ở trong đó sao? Cha mau thả anh ấy ra, nhanh lên.”
Tần Nhã Hân biết rất rõ đằng sau chiếc kệ cổ đó là một căn phòng bí mật, Tần Chấn Lâm đã đặt những di vật văn hóa có giá trị nhất vào đó, bên trong gài rất nhiều cạm bẫy.
Trong những năm qua, không ít kẻ trộm báu vật đã chết bên trong.
“Cơ quan đã được kích hoạt, cũng không có đường lui.” Tần Chấn Lâm lạnh giọng ra lệnh: “Bảo vệ tốt cho tao, sáng mai hẵng mở lại, trực tiếp xử lý thi thể.”
“Cha, cha, cha cứu anh Cận Phong đi.” Tần Nhã Hân lo lắng: “Còn Tô Yên thì sao? Cô ta có uống canh ngọt không? Cô ta ở bên trong với anh Cận Phong, vậy chẳng phải bọn họ sẽ…”
Vừa nghĩ tới hai người ở một chỗ, Tần Nhã Hân ghen ghét không thôi.”Không được, con không cho phép hai người đó ở một chỗ với nhau, cha, mau mở cửa ra.”
Nhắc đến canh ngọt, đột nhiên Tần Chấn Lâm nổi giận đùng đùng, giơ tay tát Tần Nhã Hân một cái: "Lá gan của mày càng ngày càng lớn, dám cho tao uống thiếu, đây là lần cuối cùng, nếu mày còn dám tiếp tục làm điều này thì đừng trách tao không nhận mày làm con gái nữa, Lục Cận Phong và Tô Yên chắc chắn sẽ chết, đợi sáng mai đến nhận xác đi.”
"Cha, cha không phải nói muốn gả cho Tô Yên sao? Nếu như cô ta chết, mục đích của cha sẽ thất bại."
"Chỉ là một con đàn bà mà thôi. Tần Chấn Lâm tao chưa bao giờ thiếu phụ nữ, chết thì chết thôi.” Tần Chấn Lâm cười lạnh:”Nó không biết điều như mẹ nó vậy, nếu thế thì cùng xuống đất với mẹ của mình luôn đi.”
Câu sau Tần Nhã Hân nghe không, trong đầu cô ta giờ tràn đầy lo lắng về an toàn của Lục Cận Phong.
"Cha, cha để cho con vào đi, con muốn đi vào tìm anh ấy."
“Tần Nhã Hân.” Tần Chấn Lâm hét một tiếng, trong mắt đầy sự thất vọng, nói: “Chỉ là một thằng đàn ông mà thôi, nhìn bộ dạng của mày giống gì này, mày không xứng làm con gái của Tần Chấn Lâm tao chút nào.”
Tần Chấn Lâm vừa nghĩ đến hai đứa con gái của mình đều bị mê hoặc bởi Lục Cận Phong, trong lòng càng thêm chắc chắn, Lục Cận Phong phải chết.
"Phải bảo vệ nó tốt cho tao. Không ai được phép mở cửa cho đến ngày mai."
Bọn vệ sĩ đáp: "Vâng, thưa ông chủ Tần."
Lúc này, Chu An bước vào: "Ông chủ Tần, đại ca Lệ của Địa Sát đến rồi."
“Lệ Quốc Minh?” Tần Chấn Lâm có chút kinh ngạc: “Ông ta mang theo bao nhiêu người?”
"Chỉ một người."
“Một người?” Tần Chấn Lâm dường như có chút không tin nổi, chợt cười lạnh một tiếng:” Sau hơn hai mươi năm, ông ta thật sự dám tới địa bàn của tao.”
Bỏ lại câu nói này xong, Tần Chấn Lâm nóng lòng muốn gặp Lệ Quốc Minh.
"Cha!Cha!"
Tiếng la hét của Tần Nhã Hân không thể làm cho Tần Chấn Lâm quay đầu lại.
Nhìn mấy cái kệ cổ đóng chặt, Tần Nhã Hân cảm thấy lo lắng cùng tuyệt vọng.
Những người vào đó sẽ chết.
"Tôi muốn đi vào, tôi ra lệnh cho các cậu, mở cửa ra cho tôi."
Mặt người vệ sĩ không chút cảm xúc nào: "Cô hai, vừa rồi cô cũng đã nghe lời ông chủ Tần nói rồi, xin đừng làm khó chúng tôi."
“Bọn mày!” Tần Nhã Hân nghiến răng nghiến lợi, vô lực nói.
Hiện tại cô ta chỉ có thể hi vọng Lục Cận Phong còn sống, còn Tô Yên, nếu cô có thể chết thì chết luôn đi.
...
Đại sảnh tầng dưới.
Lệ Quốc Minh đến một mình, ngồi trên ghế sô pha chờ đợi.
Lúc này, Tần Chấn Lâm mang theo mười mấy người xuống tầng, bao vây Lệ Quốc Minh.
"Lệ Quốc Minh, mấy chục năm không gặp rồi, thật không ngờ rằng, mày dám tới địa bàn của tao.”
Mặc dù Địa Sát và Thiên Lang đối đầu với nhau nhưng cả hai chưa bao giờ đối mặt với nhau.
Trong hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ khi Tần Chấn Lâm rời khỏi Thiên Lang.
Trên khuôn mặt họ đều đã có những dấu vết của năm tháng.
Lệ Quốc Minh liếc nhìn vệ sĩ của Tần Chấn Lâm, cười nhạo, "Đã hơn hai mươi năm, lá gan của mày càng ngày càng nhỏ."
Vẻ mặt của Tần Chấn Lâm xấu hổ, thẹn quá hóa giận nói: "Lệ Quốc Minh, mày không sợ tao để mày đến nhưng không để mày về được à.”
“Tao dám đến nơi này thì sợ gì nữa.” Lệ Quốc Minh đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Chấn Lâm: “Giao Tô Yên ra đây, nếu không, mày sẽ hối hận.”
Tần Chấn Lâm ngồi xuống sô pha, châm một điếu xì gà, cười ngạo nghễ: "Lệ Quốc Minh, mày và Lệ Uyển khi đó không thể dung túng ta, nhưng bây giờ nhìn xem, tao đã từng bước làm Địa Sát lớn mạnh hơn, điều này chứng minh, năm đó tao đã đúng, chả đời này Tần Chấn Lâm tao, chưa hề làm việc gì hối hận.”
"Tần Chấn Lâm, tao không nói nhảm, mày biết Tô Yên là con gái của Tiểu Uyển, mày nhất định phải thả nó ra."
“Mày đến muộn rồi.” Tần Chấn Lâm hút xì gà, hai chân bắt chéo, dáng vẻ như một ông chủ: “Nửa giờ trước, cô ta đột nhập phòng bí mật, trong đó có rất nhiều cơ quan, lúc này cô ta có lẽ đã sớm trở thành một xác chết rồi, mày tới thật đúng lúc, thay Lệ Uyển đưa con gái cô ấy về đi.”
"Cái gì!"
Lê Quốc Minh vừa kinh ngạc vừa tức giận, tức giận chỉ vào Tần Chấn Lâm: "Tên khốn kiếp, ngay cả con gái mình cũng có thể giết được.”
Nghe vậy, Tần Chấn Lâm sửng sốt: "Mày nói lại xem, Tô Yên là con gái của ai?"
"Tô Yên là con gái của mày với Tiểu Uyển."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.