Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý 2
Chương 29: Yên Yên chịu uất ức
Phù Sinh
08/03/2022
"Cha, cha làm sao vậy? Cha." Trịnh Tố Tâm luống cuống.
Lục Cận Phong từ trên cao liếc nhìn Trịnh Anh Tài một cái, chợt đi về phía của Tô Yên, dắt tay cô: "Đói bụng chưa, đi, đi ăn cơm."
Hai người không coi ai ra gì mà rời khỏi.
Trịnh Anh Tài lộ ra gương mặt khóc lóc đau đớn, miệng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi."
"Cha, cái gì xong rồi?" Trịnh Tố Tâm đỡ Trịnh Anh Tài đứng lên: "Không phải chỉ là một Tô Yên thôi sao, cô ta làm cho công ty chúng ta tổn thất nghiêm trọng, chúng ta lập tức tố cáo, bắt cô ta phải bồi thường tiền."
Trong lòng Trịnh Tố Tâm sớm đã có tính toán hết rồi, tìm Tô Yên gây phiền phức, như vậy chắc chắn bạn trai của Tô Yên sẽ vứt bỏ Tô Yên, đến lúc đó cô ta sẽ có cơ hội.
"Mày thì biết cái gì?" Đột nhiên Trịnh Anh Tài hét to: "Mày là một đứa con gái phá của, nhà họ Trịnh sẽ thua trong tay mày."
Lời này làm cho Trịnh Tố Tâm sững sờ không hiểu nổi, Lưu Thịnh cả gan hỏi: "Tổng giám đốc Trịnh, chẳng lẽ bạn trai của Tô Yên có lai lịch gì lớn sao?"
Lưu Thịnh không hỏi thì tốt, hỏi ra rồi, lập tức bị chĩa mũi nhọn vào đầu.
Trịnh Anh Tài nhìn thấy Lưu Thịnh, lửa giận càng lớn hơn: "Đưa người này ném ra ngoài cho tôi."
"Tổng giám đốc Trịnh." Lưu Thịnh luống cuống, thấy bảo vệ đã qua đến đây, vội vàng cầu xin: "Tố Tâm, em mau nói vài câu với cha em đi, Tố Tâm, giám đốc Trịnh..."
Lưu Thịnh trực tiếp bị kéo ném ra ngoài, dáng vẻ cực kỳ chật vật cùng khó xử.
Trịnh Tố Tâm bị dọa sợ cũng không dám lên tiếng, những người khác trong công ty càng không dám thở mạnh.
...
Rời khỏi công ty, lúc này Tô Yên đang cùng Lục Cận Phong dùng bữa ở một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc.
Trần Tố Anh cũng ở đây, không ngừng gắp đồ ăn cho Tô Yên, hỏi cô thích ăn món gì.
Tô Yên vô cùng ngượng ngùng, cô đây xem như là con dâu xấu xí đi gặp mẹ chồng sao?
Tô Yên lén lút trừng mắt một cái với Lục Cận Phong, Lục Cận Phong cũng không thông báo trước một tiếng cho cô.
Trên mặt Lục Cận Phong toát ra vẻ tươi cười: "Mẹ anh vừa đi du lịch về, nghe nói anh có bạn gái, không kịp chờ đợi muốn đi gặp em, mẹ anh không làm em sợ đó chứ?"
Tô Yên không bị hù sợ, thế nhưng việc này quá bất ngờ, khiến chân tay cô luống cuống.
Du lịch?
Trần Tố Anh trộm liếc đứa con trai nhà mình, bà đi du lịch từ khi nào vậy?
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của con trai, Trần Tố Anh lập tức hiểu ý, cười nói: "Đúng vậy, vừa đi du lịch trở về, nếu sớm biết thằng nhóc này có bạn gái, cô đã không đi đâu rồi, trước tiên tới gặp mặt con trước đã."
"Cô à, đáng lẽ con phải đến gặp cô trước mới phải." Tô Yên được yêu thương mà cảm thấy vừa mừng vừa lo: "Trước đó con cũng không biết là cô đã trở về, còn mong cô đừng trách con không biết lễ phép."
"Sao có thể như vậy được, nhìn thấy con chỗ nào cô cũng thích." Trần Tố Anh lôi kéo cánh tay của Tô Yên, rất nhiệt tình: "Tô Tô, ăn chén canh này đi, canh này rất tốt, bồi bổ thân thể, con gầy quá, phải ăn nhiều đồ bổ vào."
Lục Cận Phong liếc mắt nhìn Tô Yên đánh giá từ trên xuống dưới, gật đầu: "Quả thực có hơi gầy."
Tô Yên trợn mắt nhìn Lục Cận Phong, hỏi: "Sao anh lại tới đây, còn ăn mặc lịch sự như vậy nữa?"
Đương nhiên Lục Cận Phong sẽ không nói cho Tô Yên biết, anh đã bỏ mặc nguyên một đám lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Lục thị, vội vàng chạy tới.
Trần Tố Anh cười nói: "Cô kêu nó tới đó, cô thấy cái người Trịnh Anh Tài kia rất biết cách bắt nạt người khác, nên nhanh chóng gọi điện thoại cho con cô tới cứu nguy, đây là quần áo mới cô đi du lịch trở về mang cho nó, bắt nó mặc vào, Tô Tô, con thấy sao, có phải rất đẹp trai không?"
"Rất đẹp trai ạ." Tô Yên cũng không nghĩ nhiều, bình thường vẻ ngoài của Lục Cận Phong đã làm cho người ta mê muội rồi, Lục Cận Phong mặc bộ đồ nghiêm túc này lại càng đẹp, lộ ra hơi thở cấm dục, làm cho người ta rất muốn lột quần áo của đối phương ra, muốn làm gì thì làm.
Ý thức được mình đang nghĩ tới cái gì, Tô Yên vội vàng hoàn hồn, dời tầm mắt đi chỗ khác.
Lục Cận Phong thoáng nhìn thấy vành tai đỏ lên của Tô Yên, nụ cười bên khóe miệng càng thêm sâu, ghé vào bên tai cô, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy nói: "Tối về để cho em muốn làm gì thì làm."
Mặt Tô Yên đỏ hơn bao giờ hết, hai mắt mở lớn.
Lục Cận Phong biết đọc suy nghĩ của người khác sao?
Làm sao biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì?
Tô Yên thẹn thùng đánh một cái vào người Lục Cận Phong: "Ai nghĩ tới muốn làm gì với anh chứ?"
Lục Cận Phong thoải mái cầm tay Tô Yên, mười ngón tay đan vào nhau.
Tô Yên nghĩ lại Trần Tố Anh còn đang ở đây, ngượng ngùng rút tay về, mặt lại càng đỏ hơn.
Thấy hai người Tô Yên và Lục Cận Phong liếc mắt đưa tình với nhau, trong lòng Trần Tố Anh vô cùng vui mừng.
Đã bao lâu rồi bà chưa thấy đứa con trai này nở nụ cười cơ chứ?
Càng đừng nói tới việc trên mặt có thể bộc lộ ra nhiều cảm xúc như vậy.
Trần Tố Anh càng thêm chắc chắn, Tô Yên chính là đứa con dâu tương lai của bà.
Ai muốn bắt nạt con dâu của bà, trước tiên cần phải hỏi bà có đồng ý hay không đã.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Tô Yên hỏi: "Vừa nãy anh đã nói gì với tổng giám đốc Trịnh vậy?"
Lại có thể dọa ông ta thành như vậy?
Thực ra nếu Lục Cận Phong không đến, Tô Yên cũng có cách để giải quyết chuyện này.
Cô làm ở công ty đã lâu, nếu như không có năng lực tự bảo vệ mình, cũng sẽ không làm được lâu như vậy.
Tô Yên không phải là một người quá thích gây chuyện, nhưng cô cũng không phải là một quả hồng mềm tùy ý để người ta nhào nặn.
Lục Cận Phong nửa thật nửa giả nói: "Anh nói tổn thất lớn nhất của ông ta chính là để mất đi một người nhân viên như em."
"Đơn giản như vậy?" Tô Yên không tin.
"Ờm, còn uy hiếp ông ta nữa, nếu còn tìm em gây phiền phức, dùng nắm đấm này chăm sóc ông ta."
Tô Yên nở nụ cười: "Đây mới đúng là phong cách của anh, có điều sau này anh không thể tùy tiện đánh người nữa, bây giờ là xã hội pháp chế, không thể liều mạng dùng nắm đấm."
Tính cách này của Lục Cận Phong, Tô Yên rất lo lắng.
Lục Cận Phong cười ấm áp: "Ừm, tất cả đều nghe theo em."
Trần Tố Anh thấy đứa con nhà mình ở trước mặt Tô Yên ngoan ngoãn giống một con cừu non, cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn vô cùng vui vẻ.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Rốt cuộc cũng tìm được người có thể hạ gục đứa con này rồi.
Ăn cơm xong, Lục Cận Phong giao Tô Yên cho Trần Tố Anh: "Mẹ, mẹ đưa Yên Yên đi mua sắm đi."
"Được, không thành vấn đề." Trần Tố Anh hết sức vui vẻ: "Nào, Tô Tô, con dẫn cô đi mua đồ một chút được không?"
"Dạ được."
Ở bên cạnh Trần Tố Anh, Tô Yên cảm nhận được tình thương ấm áp của người mẹ, cũng rất thích đi cùng bà.
Ai cũng nói mẹ chồng nàng dâu là vấn đề muôn thuở khó giải quyết, nhưng hai người ở chung có thể vui vẻ như vậy, cô không cần phải lo lắng về vấn đề này.
Lục Cận Phong thấy hai người rời đi rồi, bản thân xoay người ngồi vào chiếc Maybach bên cạnh.
Hạ Vũ vẫn luôn chờ ở chỗ này, ngồi ghế sau là Vạn Nhất.
"Lão đại, hôm nay anh có hơi liều lĩnh, những người đó của nhà họ Lục chắc chắn sẽ có hoài nghi." Vạn Nhất nhắc nhở nói.
"Nhà họ Lục này gần đây là một cái ao khá yên bình, nên quấy nhiễu một chút." Lục Cận Phong nhíu mày lạnh lùng: "Sáng mai, tôi muốn thấy tin tức tập đoàn Trịnh thị biến mất ở Đế Đô."
Vạn Nhất nói: "Cái này có quan hệ gì với việc quấy đục quan hệ nhà họ Lục?"
"Không quan hệ." Giọng điệu Lục Cận Phong thờ ơ: "Yên Yên chịu uất ức."
Đơn giản chỉ là thay bận gái xả cơn tức mà thôi.
Vạn Nhất không còn sức chế giễu, chỉ trách nhà họ Trịnh này xui xẻo, không có việc gì lại trêu chọc bạn gái của lão đại làm gì?
Không phải là muốn chết sao?
Lúc này đây Tô Yên không hề hay biết, chỉ một câu của Lục Cận Phong, tập thể cấp cao của tập đoàn Lục thị phải tăng ca, trong một đêm đó thu mua tập đoàn Trịnh thị, có điều những việc này sau này hẵng nói.
Vạn Nhất dựa vào ghế ngồi phía sau, yếu ớt nhìn Lục Cận Phong.
"Lão đại à, cô Tô cũng không phải là một người ngốc, cô ấy dám khiêu chiến với Trịnh Anh Tài, chắc chắn có chỗ để dựa vào, thực ra nếu anh không đi, chưa chắc cô ấy đã bị bắt nạt."
Vạn Nhất cũng đã tiếp xúc với Tô Yên lâu như vậy rồi, Tô Yên nhìn thì như không quyền không thế, nhưng trên người lại có một sức hấp dẫn bẩm sinh.
Dưới sự gây khó dễ của Tần Phương Linh và Tô Vân mà có thể sống được thành như bây giờ, xem ra là một người có bản lĩnh.
Ánh mắt Lục Cận Phong hơi nhíu lại: "Có tôi ở đây, cô ấy không cần tỏ ra quá mạnh mẽ."
Nếu không, còn cần một người bạn trai như anh làm cái gì?
Lục Cận Phong anh không cần một trợ giúp đắc lực để như hổ thêm cánh, cái anh cần là một người bầu bạn có thể dắt tay nhau đi đến cuối đời.
Lục Cận Phong hỏi: "Lục Gia Hành bên kia thế nào rồi?"
"Nghe nói buổi tối hôm nay Lục Gia Hành muốn ra bến tàu làm một lô hàng." Vạn Nhất nói: "Lão đại, em cảm thấy hàng này có vấn đề."
"Buổi tối đi xem một chút."
Nói xong, Lục Cận Phong khép mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần.
...
Tô Yên và Trần Tố Anh đi dạo một vòng ở khu mua sắm, mệt mỏi đến nỗi không đi tiếp được nữa.
Trần Tố Anh mua rất nhiều thứ, đều là mua cho Tô Yên.
Tô Yên vẫn luôn từ chối, nhưng Trần Tố Anh lại quá mức nhiệt tình, tư thế đó giống như chỉ hận không thể làm cho khu mua sắm này trống không.
Tô Yên không biết, với năng lực của Trần Tố Anh, quả thực có thể làm cho khu mua sắm này trống không.
Hôm nay ở trước mặt Tô Yên, Trần Tố Anh đã rất khắc chế rồi.
"Tô Tô à, nhà con ở đâu, chúng ta gọi xe mang những thứ này về."
Tô Yên có hơi do dự, chỗ ở của cô quá nhỏ, chỉ sợ tương lai bị bà ấy ghét bỏ.
Hơn nữa bây giờ cô đang ở chung với Lục Cận Phong, tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, lỡ như hiểu lầm hai người đã chính thức ở chung, cô sợ Trần Tố Anh biết sẽ coi thường cô.
Nhưng Trần Tố Anh đã hỏi rồi, cô cũng phải để cho bà ấy đi xem thử một chút.
Tô Yên cũng không ngốc, đương nhiên biết Trần Tố Anh có ý định muốn đến chỗ ở của cô xem thử.
Chần chừ một lát, Tô Yên cười nói: "Vậy con đi gọi xe."
Dọc đường đi, hai người cười cười nói nói, đến phòng thuê rồi, Trần Tố Anh không cười nổi nữa.
Thấy vẻ mặt của Trần Tố Anh sụp xuống, trong lòng Tô Yên có hơi lo lắng, đang định lên tiếng, Trần Tố Anh đột nhiên tức giận nói: "Thằng nhóc thối này làm thế nào vậy, sao có thể để Tô Tô sống ở một nơi như thế này?"
Phòng vệ sinh trong nhà còn muốn to hơn cái phòng thuê này.
Dù là giả bộ nghèo, cũng không thể để con dâu tương lai chịu uất ức được.
Nói xong, Trần Tố Anh lấy ra một tấm thẻ, trong mắt hàm chứa nước mắt, vô cùng áy náy nói: "Tô Tô, thực sự để con phải chịu uất ức rồi, tấm thẻ này con cứ cầm lấy, đổi một phòng ở lớn hơn, phòng ở nhỏ như vậy, sao con có thể ở được chứ?"
Mẹ chồng tương lại ra tay rất hào phóng, trước là vòng tay, sau là thẻ ngân hàng, Tô Yên bị điều này làm cho sửng sốt.
Đây cũng quá hạnh phúc rồi!
Đương nhiên Tô Yên không thể nhận thẻ ngân hàng này, cười nói: "Cô à, phòng ở này rất tốt, lúc trước Lục Cận Phong cũng nói muốn đổi căn phòng lớn hơn, nhưng con không cho đổi, giá cả ở Đế Đô đắt đỏ, có một nơi nhỏ gọn ấm áp như vậy là tốt rồi, phòng ở không cần quá lớn."
Lời này làm cho hai mắt Trần Tố Anh ầng ậng nước, lôi kéo tay Tô Yên: "Tô Tô, con quá hiểu chuyện rồi, con trai cô gặp được con, thật sự là tích phúc tám đời."
Tô Yên: "..."
"Gặp được anh ấy con cũng cảm thấy rất may mắn." Tô Yên cười nhẹ nói: "Cô tốt với con như vậy, làm cho con cảm thấy rất hạnh phúc."
Đây đều là lời từ tận đáy lòng của Tô Yên, không phải là cố ý lấy lòng.
Từ việc Trần Tố Anh ra tay vô cùng hào phóng hôm nay, có thể thấy trong nhà Lục Cận Phong hẳn là giàu có, có điều đây cũng là thành quả nỗ lực của người đi trước, cô và Lục Cận Phong không thể ăn bám.
Ngay từ đầu khi Tô Yên chấp nhận một Lục Cận Phong bình thường, sẽ không vì hoàn cảnh gia đình như thế nào mà thay đổi.
Trần Tố Anh không muốn rời đi, nếu như không phải trời đã tối, bà còn muốn tâm sự cùng với Tô Yên.
Lúc đi, Trần Tố Anh cười nói: "Tô Tô à, ngày mai cô lại tới tìm con."
"Được ạ." Tô Yên tiễn Trần Tố Anh ra khỏi cổng khu chung cư.
Trần Tố Anh bắt một chiếc taxi, lên xe, bà lập tức gọi điện cho anh trai Trần Mạnh Quân của mình: "Người con dâu này, em thực sự rất hài lòng..."
...
Tô Yên trở lại phòng thuê, lại nhận được điện thoại của Sở Hướng Nam.
Nhìn thấy tên người gọi đến, Tô Yên không muốn nhận, trực tiếp nhất nút tắt, Sở Hướng Nam chợt gửi tin nhắn đến: ‘Không muốn anh đến bệnh viện tìm Tô Duy thì nửa tiếng sau, gặp ở bến tàu Châu Giang.’
Tô Yên nhìn thấy lời nhắn nồng đậm ý cảnh cáo trong điện thoại, nhất thời trở nên tức giận.
Nửa tiếng sau.
Bến tàu Châu Giang.
Trong màn đêm.
Đèn đuốc trên bến tàu sáng trưng.
Trên một con du thuyền, Sở Hướng Nam đã chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến, hoa tươi, quà tặng.
Một chiếc taxi dừng trước bến tàu, người xuống xe quả thực là Tô Yên.
Bóng dáng của Tô Yên vừa xuất hiện ở bến tàu, lập tức bị Vạn Nhất nhìn thấy qua ống nhòm.
Mới đầu Vạn Nhất cho là mình nhìn nhầm rồi, đêm hôm khuya khoắt, Tô Yên tới bến tàu làm gì?
Vạn Nhất lại cầm ống nhòm lên nhìn, đúng thật là Tô Yên.
Lục Cận Phong từ trên cao liếc nhìn Trịnh Anh Tài một cái, chợt đi về phía của Tô Yên, dắt tay cô: "Đói bụng chưa, đi, đi ăn cơm."
Hai người không coi ai ra gì mà rời khỏi.
Trịnh Anh Tài lộ ra gương mặt khóc lóc đau đớn, miệng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi."
"Cha, cái gì xong rồi?" Trịnh Tố Tâm đỡ Trịnh Anh Tài đứng lên: "Không phải chỉ là một Tô Yên thôi sao, cô ta làm cho công ty chúng ta tổn thất nghiêm trọng, chúng ta lập tức tố cáo, bắt cô ta phải bồi thường tiền."
Trong lòng Trịnh Tố Tâm sớm đã có tính toán hết rồi, tìm Tô Yên gây phiền phức, như vậy chắc chắn bạn trai của Tô Yên sẽ vứt bỏ Tô Yên, đến lúc đó cô ta sẽ có cơ hội.
"Mày thì biết cái gì?" Đột nhiên Trịnh Anh Tài hét to: "Mày là một đứa con gái phá của, nhà họ Trịnh sẽ thua trong tay mày."
Lời này làm cho Trịnh Tố Tâm sững sờ không hiểu nổi, Lưu Thịnh cả gan hỏi: "Tổng giám đốc Trịnh, chẳng lẽ bạn trai của Tô Yên có lai lịch gì lớn sao?"
Lưu Thịnh không hỏi thì tốt, hỏi ra rồi, lập tức bị chĩa mũi nhọn vào đầu.
Trịnh Anh Tài nhìn thấy Lưu Thịnh, lửa giận càng lớn hơn: "Đưa người này ném ra ngoài cho tôi."
"Tổng giám đốc Trịnh." Lưu Thịnh luống cuống, thấy bảo vệ đã qua đến đây, vội vàng cầu xin: "Tố Tâm, em mau nói vài câu với cha em đi, Tố Tâm, giám đốc Trịnh..."
Lưu Thịnh trực tiếp bị kéo ném ra ngoài, dáng vẻ cực kỳ chật vật cùng khó xử.
Trịnh Tố Tâm bị dọa sợ cũng không dám lên tiếng, những người khác trong công ty càng không dám thở mạnh.
...
Rời khỏi công ty, lúc này Tô Yên đang cùng Lục Cận Phong dùng bữa ở một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc.
Trần Tố Anh cũng ở đây, không ngừng gắp đồ ăn cho Tô Yên, hỏi cô thích ăn món gì.
Tô Yên vô cùng ngượng ngùng, cô đây xem như là con dâu xấu xí đi gặp mẹ chồng sao?
Tô Yên lén lút trừng mắt một cái với Lục Cận Phong, Lục Cận Phong cũng không thông báo trước một tiếng cho cô.
Trên mặt Lục Cận Phong toát ra vẻ tươi cười: "Mẹ anh vừa đi du lịch về, nghe nói anh có bạn gái, không kịp chờ đợi muốn đi gặp em, mẹ anh không làm em sợ đó chứ?"
Tô Yên không bị hù sợ, thế nhưng việc này quá bất ngờ, khiến chân tay cô luống cuống.
Du lịch?
Trần Tố Anh trộm liếc đứa con trai nhà mình, bà đi du lịch từ khi nào vậy?
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của con trai, Trần Tố Anh lập tức hiểu ý, cười nói: "Đúng vậy, vừa đi du lịch trở về, nếu sớm biết thằng nhóc này có bạn gái, cô đã không đi đâu rồi, trước tiên tới gặp mặt con trước đã."
"Cô à, đáng lẽ con phải đến gặp cô trước mới phải." Tô Yên được yêu thương mà cảm thấy vừa mừng vừa lo: "Trước đó con cũng không biết là cô đã trở về, còn mong cô đừng trách con không biết lễ phép."
"Sao có thể như vậy được, nhìn thấy con chỗ nào cô cũng thích." Trần Tố Anh lôi kéo cánh tay của Tô Yên, rất nhiệt tình: "Tô Tô, ăn chén canh này đi, canh này rất tốt, bồi bổ thân thể, con gầy quá, phải ăn nhiều đồ bổ vào."
Lục Cận Phong liếc mắt nhìn Tô Yên đánh giá từ trên xuống dưới, gật đầu: "Quả thực có hơi gầy."
Tô Yên trợn mắt nhìn Lục Cận Phong, hỏi: "Sao anh lại tới đây, còn ăn mặc lịch sự như vậy nữa?"
Đương nhiên Lục Cận Phong sẽ không nói cho Tô Yên biết, anh đã bỏ mặc nguyên một đám lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Lục thị, vội vàng chạy tới.
Trần Tố Anh cười nói: "Cô kêu nó tới đó, cô thấy cái người Trịnh Anh Tài kia rất biết cách bắt nạt người khác, nên nhanh chóng gọi điện thoại cho con cô tới cứu nguy, đây là quần áo mới cô đi du lịch trở về mang cho nó, bắt nó mặc vào, Tô Tô, con thấy sao, có phải rất đẹp trai không?"
"Rất đẹp trai ạ." Tô Yên cũng không nghĩ nhiều, bình thường vẻ ngoài của Lục Cận Phong đã làm cho người ta mê muội rồi, Lục Cận Phong mặc bộ đồ nghiêm túc này lại càng đẹp, lộ ra hơi thở cấm dục, làm cho người ta rất muốn lột quần áo của đối phương ra, muốn làm gì thì làm.
Ý thức được mình đang nghĩ tới cái gì, Tô Yên vội vàng hoàn hồn, dời tầm mắt đi chỗ khác.
Lục Cận Phong thoáng nhìn thấy vành tai đỏ lên của Tô Yên, nụ cười bên khóe miệng càng thêm sâu, ghé vào bên tai cô, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy nói: "Tối về để cho em muốn làm gì thì làm."
Mặt Tô Yên đỏ hơn bao giờ hết, hai mắt mở lớn.
Lục Cận Phong biết đọc suy nghĩ của người khác sao?
Làm sao biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì?
Tô Yên thẹn thùng đánh một cái vào người Lục Cận Phong: "Ai nghĩ tới muốn làm gì với anh chứ?"
Lục Cận Phong thoải mái cầm tay Tô Yên, mười ngón tay đan vào nhau.
Tô Yên nghĩ lại Trần Tố Anh còn đang ở đây, ngượng ngùng rút tay về, mặt lại càng đỏ hơn.
Thấy hai người Tô Yên và Lục Cận Phong liếc mắt đưa tình với nhau, trong lòng Trần Tố Anh vô cùng vui mừng.
Đã bao lâu rồi bà chưa thấy đứa con trai này nở nụ cười cơ chứ?
Càng đừng nói tới việc trên mặt có thể bộc lộ ra nhiều cảm xúc như vậy.
Trần Tố Anh càng thêm chắc chắn, Tô Yên chính là đứa con dâu tương lai của bà.
Ai muốn bắt nạt con dâu của bà, trước tiên cần phải hỏi bà có đồng ý hay không đã.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Tô Yên hỏi: "Vừa nãy anh đã nói gì với tổng giám đốc Trịnh vậy?"
Lại có thể dọa ông ta thành như vậy?
Thực ra nếu Lục Cận Phong không đến, Tô Yên cũng có cách để giải quyết chuyện này.
Cô làm ở công ty đã lâu, nếu như không có năng lực tự bảo vệ mình, cũng sẽ không làm được lâu như vậy.
Tô Yên không phải là một người quá thích gây chuyện, nhưng cô cũng không phải là một quả hồng mềm tùy ý để người ta nhào nặn.
Lục Cận Phong nửa thật nửa giả nói: "Anh nói tổn thất lớn nhất của ông ta chính là để mất đi một người nhân viên như em."
"Đơn giản như vậy?" Tô Yên không tin.
"Ờm, còn uy hiếp ông ta nữa, nếu còn tìm em gây phiền phức, dùng nắm đấm này chăm sóc ông ta."
Tô Yên nở nụ cười: "Đây mới đúng là phong cách của anh, có điều sau này anh không thể tùy tiện đánh người nữa, bây giờ là xã hội pháp chế, không thể liều mạng dùng nắm đấm."
Tính cách này của Lục Cận Phong, Tô Yên rất lo lắng.
Lục Cận Phong cười ấm áp: "Ừm, tất cả đều nghe theo em."
Trần Tố Anh thấy đứa con nhà mình ở trước mặt Tô Yên ngoan ngoãn giống một con cừu non, cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn vô cùng vui vẻ.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Rốt cuộc cũng tìm được người có thể hạ gục đứa con này rồi.
Ăn cơm xong, Lục Cận Phong giao Tô Yên cho Trần Tố Anh: "Mẹ, mẹ đưa Yên Yên đi mua sắm đi."
"Được, không thành vấn đề." Trần Tố Anh hết sức vui vẻ: "Nào, Tô Tô, con dẫn cô đi mua đồ một chút được không?"
"Dạ được."
Ở bên cạnh Trần Tố Anh, Tô Yên cảm nhận được tình thương ấm áp của người mẹ, cũng rất thích đi cùng bà.
Ai cũng nói mẹ chồng nàng dâu là vấn đề muôn thuở khó giải quyết, nhưng hai người ở chung có thể vui vẻ như vậy, cô không cần phải lo lắng về vấn đề này.
Lục Cận Phong thấy hai người rời đi rồi, bản thân xoay người ngồi vào chiếc Maybach bên cạnh.
Hạ Vũ vẫn luôn chờ ở chỗ này, ngồi ghế sau là Vạn Nhất.
"Lão đại, hôm nay anh có hơi liều lĩnh, những người đó của nhà họ Lục chắc chắn sẽ có hoài nghi." Vạn Nhất nhắc nhở nói.
"Nhà họ Lục này gần đây là một cái ao khá yên bình, nên quấy nhiễu một chút." Lục Cận Phong nhíu mày lạnh lùng: "Sáng mai, tôi muốn thấy tin tức tập đoàn Trịnh thị biến mất ở Đế Đô."
Vạn Nhất nói: "Cái này có quan hệ gì với việc quấy đục quan hệ nhà họ Lục?"
"Không quan hệ." Giọng điệu Lục Cận Phong thờ ơ: "Yên Yên chịu uất ức."
Đơn giản chỉ là thay bận gái xả cơn tức mà thôi.
Vạn Nhất không còn sức chế giễu, chỉ trách nhà họ Trịnh này xui xẻo, không có việc gì lại trêu chọc bạn gái của lão đại làm gì?
Không phải là muốn chết sao?
Lúc này đây Tô Yên không hề hay biết, chỉ một câu của Lục Cận Phong, tập thể cấp cao của tập đoàn Lục thị phải tăng ca, trong một đêm đó thu mua tập đoàn Trịnh thị, có điều những việc này sau này hẵng nói.
Vạn Nhất dựa vào ghế ngồi phía sau, yếu ớt nhìn Lục Cận Phong.
"Lão đại à, cô Tô cũng không phải là một người ngốc, cô ấy dám khiêu chiến với Trịnh Anh Tài, chắc chắn có chỗ để dựa vào, thực ra nếu anh không đi, chưa chắc cô ấy đã bị bắt nạt."
Vạn Nhất cũng đã tiếp xúc với Tô Yên lâu như vậy rồi, Tô Yên nhìn thì như không quyền không thế, nhưng trên người lại có một sức hấp dẫn bẩm sinh.
Dưới sự gây khó dễ của Tần Phương Linh và Tô Vân mà có thể sống được thành như bây giờ, xem ra là một người có bản lĩnh.
Ánh mắt Lục Cận Phong hơi nhíu lại: "Có tôi ở đây, cô ấy không cần tỏ ra quá mạnh mẽ."
Nếu không, còn cần một người bạn trai như anh làm cái gì?
Lục Cận Phong anh không cần một trợ giúp đắc lực để như hổ thêm cánh, cái anh cần là một người bầu bạn có thể dắt tay nhau đi đến cuối đời.
Lục Cận Phong hỏi: "Lục Gia Hành bên kia thế nào rồi?"
"Nghe nói buổi tối hôm nay Lục Gia Hành muốn ra bến tàu làm một lô hàng." Vạn Nhất nói: "Lão đại, em cảm thấy hàng này có vấn đề."
"Buổi tối đi xem một chút."
Nói xong, Lục Cận Phong khép mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần.
...
Tô Yên và Trần Tố Anh đi dạo một vòng ở khu mua sắm, mệt mỏi đến nỗi không đi tiếp được nữa.
Trần Tố Anh mua rất nhiều thứ, đều là mua cho Tô Yên.
Tô Yên vẫn luôn từ chối, nhưng Trần Tố Anh lại quá mức nhiệt tình, tư thế đó giống như chỉ hận không thể làm cho khu mua sắm này trống không.
Tô Yên không biết, với năng lực của Trần Tố Anh, quả thực có thể làm cho khu mua sắm này trống không.
Hôm nay ở trước mặt Tô Yên, Trần Tố Anh đã rất khắc chế rồi.
"Tô Tô à, nhà con ở đâu, chúng ta gọi xe mang những thứ này về."
Tô Yên có hơi do dự, chỗ ở của cô quá nhỏ, chỉ sợ tương lai bị bà ấy ghét bỏ.
Hơn nữa bây giờ cô đang ở chung với Lục Cận Phong, tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, lỡ như hiểu lầm hai người đã chính thức ở chung, cô sợ Trần Tố Anh biết sẽ coi thường cô.
Nhưng Trần Tố Anh đã hỏi rồi, cô cũng phải để cho bà ấy đi xem thử một chút.
Tô Yên cũng không ngốc, đương nhiên biết Trần Tố Anh có ý định muốn đến chỗ ở của cô xem thử.
Chần chừ một lát, Tô Yên cười nói: "Vậy con đi gọi xe."
Dọc đường đi, hai người cười cười nói nói, đến phòng thuê rồi, Trần Tố Anh không cười nổi nữa.
Thấy vẻ mặt của Trần Tố Anh sụp xuống, trong lòng Tô Yên có hơi lo lắng, đang định lên tiếng, Trần Tố Anh đột nhiên tức giận nói: "Thằng nhóc thối này làm thế nào vậy, sao có thể để Tô Tô sống ở một nơi như thế này?"
Phòng vệ sinh trong nhà còn muốn to hơn cái phòng thuê này.
Dù là giả bộ nghèo, cũng không thể để con dâu tương lai chịu uất ức được.
Nói xong, Trần Tố Anh lấy ra một tấm thẻ, trong mắt hàm chứa nước mắt, vô cùng áy náy nói: "Tô Tô, thực sự để con phải chịu uất ức rồi, tấm thẻ này con cứ cầm lấy, đổi một phòng ở lớn hơn, phòng ở nhỏ như vậy, sao con có thể ở được chứ?"
Mẹ chồng tương lại ra tay rất hào phóng, trước là vòng tay, sau là thẻ ngân hàng, Tô Yên bị điều này làm cho sửng sốt.
Đây cũng quá hạnh phúc rồi!
Đương nhiên Tô Yên không thể nhận thẻ ngân hàng này, cười nói: "Cô à, phòng ở này rất tốt, lúc trước Lục Cận Phong cũng nói muốn đổi căn phòng lớn hơn, nhưng con không cho đổi, giá cả ở Đế Đô đắt đỏ, có một nơi nhỏ gọn ấm áp như vậy là tốt rồi, phòng ở không cần quá lớn."
Lời này làm cho hai mắt Trần Tố Anh ầng ậng nước, lôi kéo tay Tô Yên: "Tô Tô, con quá hiểu chuyện rồi, con trai cô gặp được con, thật sự là tích phúc tám đời."
Tô Yên: "..."
"Gặp được anh ấy con cũng cảm thấy rất may mắn." Tô Yên cười nhẹ nói: "Cô tốt với con như vậy, làm cho con cảm thấy rất hạnh phúc."
Đây đều là lời từ tận đáy lòng của Tô Yên, không phải là cố ý lấy lòng.
Từ việc Trần Tố Anh ra tay vô cùng hào phóng hôm nay, có thể thấy trong nhà Lục Cận Phong hẳn là giàu có, có điều đây cũng là thành quả nỗ lực của người đi trước, cô và Lục Cận Phong không thể ăn bám.
Ngay từ đầu khi Tô Yên chấp nhận một Lục Cận Phong bình thường, sẽ không vì hoàn cảnh gia đình như thế nào mà thay đổi.
Trần Tố Anh không muốn rời đi, nếu như không phải trời đã tối, bà còn muốn tâm sự cùng với Tô Yên.
Lúc đi, Trần Tố Anh cười nói: "Tô Tô à, ngày mai cô lại tới tìm con."
"Được ạ." Tô Yên tiễn Trần Tố Anh ra khỏi cổng khu chung cư.
Trần Tố Anh bắt một chiếc taxi, lên xe, bà lập tức gọi điện cho anh trai Trần Mạnh Quân của mình: "Người con dâu này, em thực sự rất hài lòng..."
...
Tô Yên trở lại phòng thuê, lại nhận được điện thoại của Sở Hướng Nam.
Nhìn thấy tên người gọi đến, Tô Yên không muốn nhận, trực tiếp nhất nút tắt, Sở Hướng Nam chợt gửi tin nhắn đến: ‘Không muốn anh đến bệnh viện tìm Tô Duy thì nửa tiếng sau, gặp ở bến tàu Châu Giang.’
Tô Yên nhìn thấy lời nhắn nồng đậm ý cảnh cáo trong điện thoại, nhất thời trở nên tức giận.
Nửa tiếng sau.
Bến tàu Châu Giang.
Trong màn đêm.
Đèn đuốc trên bến tàu sáng trưng.
Trên một con du thuyền, Sở Hướng Nam đã chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến, hoa tươi, quà tặng.
Một chiếc taxi dừng trước bến tàu, người xuống xe quả thực là Tô Yên.
Bóng dáng của Tô Yên vừa xuất hiện ở bến tàu, lập tức bị Vạn Nhất nhìn thấy qua ống nhòm.
Mới đầu Vạn Nhất cho là mình nhìn nhầm rồi, đêm hôm khuya khoắt, Tô Yên tới bến tàu làm gì?
Vạn Nhất lại cầm ống nhòm lên nhìn, đúng thật là Tô Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.