Lên Thuyền Đỏ Làm Tân Nương Của Thủy Thần
Chương 21: Lần trao đổi này tuyệt đối không được làm trái ý ta
Cung Tỏa Băng Tâm
14/06/2023
" Á ! " tiếng Cổ Thư Kỳ la lên, ngã chổng vó xuống đất.
Bóng người kia hiện rõ, hai mắt Tự Anh mở to, đứng hình, thủy thần xuất hiện trước mặt nàng, vẫn mặc bộ đồ hoa tiết mặt nước, đeo mặt nạ che diện mạo, chính hắn ra tay đánh Cổ Thư Kỳ.
" Thủy thần ! " ả vội vàng quỳ xuống, hai tay chấp để trước ngực, cúi đầu, cung nghênh hắn.
Tự Anh trợn mắt, ôm lấy lòng ngực lồm cồm lùi ra sau, sức lực nàng quá yếu, ngã ngay ra đất, chẳng đứng dậy nổi, thấp tên yêu ma kia, lòng nàng nơm nớp lo sợ, nàng biết hắn xuất hiện không có ý tốt, vô cùng phòng bị hắn.
" Cổ Thư Kỳ, ai cho phép ngươi tự ý lộng hành ! " Lương Mặc gằn giọng, âm thanh nghe chẳng rõ, chất giọng hắn mỗi khi xuất hiện trước mặt Tự Anh luôn thay đổi, trầm khàn khó nghe.
" Thư Kỳ không dám !
Xin thủy thần bớt giận ! Do Thư Kỳ thấy tân nương người chạy hớt hải sợ lại bỏ trốn nên...
Nên mới ra tay cản lại ! " Cổ Thư Kỳ dập đầu, tim đập loạn xạ, sợ Lương Mặc không tha cho ả, vì một nữ nhân ra tay lấy đầu ả.
Cổ Thư Kỳ cúi đầu sát dưới đất, để lớp bùn đất dính đầy trên trán, hết tiếng biện minh cho bản thân.
" Xin thủy thần chứng giám, Thư Kỳ luôn một lòng với ngài ! " tiếng ả ĩ ôi.
Lương Mặc nghe lời biện lần thứ hai, vốn không tin, chẳng ngần ngại trừng phạt Cổ Thư Kỳ ngay trước mặt Tự Anh, hắn lóc đi 10 chiếc vẩy cá của Cổ Thư Kỳ.
Tiếng thét kinh hoàng vang chói tai, buộc Tự Anh phải bịt tai lại, kinh sợ trước Lương Mặc, Cổ Thư Kỳ bị mất vẩy, đạo hạnh bị phá đi 1/3, cả người ả đầy máu me, vẫn quỳ dưới đất nức nở xin tha.
" Cổ Thư Kỳ, lần này ta tha mạng cho ngươi ! Còn lần sau ta tróc hồn ngươi ! "
Dứt câu, thủy thần phất tay, ả biến mất trong không khí, quang cảnh phút chốc trở lại thoáng đãng, âm vang tiếng dế kêu trong màn đêm.
Xử lí xong Cổ Thư Kỳ, Lương Mặc mới tính tới Tự Anh, hắn xoay người, lạnh lùng cất bước tới chỗ Tự Anh.
" Thủy thần ! Yêu ma ! " miệng nàng vẫn còn cứng, chửi mắng hắn.
Mắt thấy hắn dần tiến đến, Tự Anh lùi người tới đâu, tên yêu ma trước mặt sẽ lùi tới đó, đến khi nào hắn bắt được người nàng, mới chịu dừng bước.
" Buông ta ra ! " Tự Anh chống đối, pháp khí của nàng sớm đã bị Cổ Thư Kỳ vừa nãy áp chế, tạm thời không dùng được, không có gì bảo vệ, nàng như con cá bị bắt lên bờ, vùng vẫy kịch liệt.
Giờ phút này, lòng Tự Anh nóng như lửa đốt, rõ ràng trong người nàng có pháp lực của sư phụ hộ thể, sao vào lúc nguy cấp lại chẳng thấy pháp lực ấy cứu lấy nàng ?
Tự Anh hoảng loạn, càng vùng vẫy bao nhiêu, càng bị thủy thần cưỡng chế, vác ngang hông nàng, thoáng chốt đưa nàng đến thủy cung của hắn.
" Á ! "
Hắn quăng nàng xuống sàn, còn chưa kịp định thần, trước mặt nàng, hắn đang ngồi xổm, đưa tay tự tiện kéo lấy áo nàng.
" Ngươi muốn làm gì ? " Tự Anh quát tháo, phản ứng dữ dội, gạt tay hắn ra, túm chặt quần áo.
" Tân nương của ta, nàng bị thương rồi ! Để ta xem vết thương của nàng ! " hắn nhích lại gần, đôi tay dơ bẩn vẫn để hờ trong không khí.
Tự Anh thủ thế muốn phản kháng, phùn mang trợn mắt mắng nhiếc hắn.
" Đừng có đụng vào ta, yêu ma ! " nàng giơ tay chống trả.
Lương Mặc đoán trước được hành động của Tự Anh, phất tay qua mặt nàng một cái, cơ thể nhỏ bé kia tức khắc bị thần lực của hắn khóa lại, không cử động được ngoài cái miệng lanh chanh của nàng ra.
" Thủy thần ! Ngươi không được làm càn ! " Tự Anh cảnh báo, sợ hắn lại giở trò như lần trước, làm nhục thân xác nàng.
Thế nhưng, với một kẻ mặt dày như thủy thần Lương Mặc, Tự Anh nói là chuyện của nàng, việc hắn làm là chuyện của hắn, dễ dàng gì hắn chịu nghe mấy lời lẽ ấy, trước con mắt của Tự Anh, giống với những lần trước, hắn cởi bỏ đồ nàng, dùng thần lực trị thương. Lần này nàng thấy rất rõ, cách hắn giúp nàng rất ôn nhu, không hề đầy đọa nàng như lần trước.
Luồng khí lạnh từ tay hắn truyền vào thân thể nàng, mát mẻ, dịu êm, sự nóng nảy trong người nàng dần dần tiêu biến.
" Tân nương của ta, ngoan đi ! Ta chỉ đang muốn giúp nàng thôi ! " hắn vừa nói vừa đẩy luồng khí lên cao trào, bao nhiêu thần lực của hắn điều tập trung vào trong lồng ngực của Tự Anh.
Một lúc sau, nội tạng của Tự Anh như bình phục hoàn toàn, không còn cảm thấy đau đớn, nó nhẹ nhõm vô cùng, còn có cảm giác như nàng được uống thuốc bổ, khỏe khoắn gấp mấy lần bình thường.
Thủy thần chữa trị xong, liền xoay lưng, phất tay lướt nhẹ, trả lại quyền điều khiển cơ thể cho Tự Anh.
Tự Anh nhanh chóng kéo áo lên, dè chừng đứng dậy lùi ra xa, thủy thần vẫn ngồi dưới đất, đưa đôi mắt đen tuyền sau lớp mặt nạ liếc nhìn nàng.
Kì lạ thay, hôm nay Tự Anh lại cảm giác thấy hắn không hung tợn như những lần trước, phong thái này của hắn có phần giống với Lương Mặc mà nàng thương.
" Tân nương của ta... " giọng hắn khàn đục.
" Ai là tân nương của ngươi chứ ! "
Thủy thần đang cao giọng, chưa nói hết câu, bị Tự Anh chen lời, nàng vẫn còn hùng hổ, lớn tiếng với hắn.
" Ta là người đã có phu quân, người đừng có mở miệng ra gọi ta là tân nương này, tân nương nọ !
Đúng là không biết liêm sỉ ! " nàng mắng nhiếc, chỉ tay cảnh cáo hắn, nhấn mạnh hai chữ " phu quân ".
Ngụ ý, thân xác nàng đã dành cho người khác, tên yêu ma như hắn không thể đụng tới. Nhưng, Tự Anh lại không biết, thân xác nàng từ lâu đã thuộc về kẻ nàng cảnh cáo đó.
Thủy thần Lương Mặc chưa lật mặt ngay, nụ cười tà mị giấu sau lớp mặt nạ, còn muốn trêu đùa nàng, cố tình đứng lên, sải bước đến gần nàng, dọa cho Tự Anh lùi người không ngừng bước.
" Ngươi không được qua đây ! " nàng hét lên.
Hắn vẫn bước, hai tay chấp sau mông, điệu bộ phóng khoáng, còn ưỡn ngực ra trước. Ở hang ổ của kẻ địch, Tự Anh luôn thủ thế, dù biết không đánh lại kẻ trước mặt, nàng vẫn không cúi lùi trước thủy thần.
" Ta nói ngươi không được qua đây ! " nàng lại hét.
Mỗi một bước lui của nàng, hay tay thủ thế võ, hắn ép nàng đi lòng vòng trong căn phòng rộng của hắn, đến khi nào nàng lùi người đụng vào chiếc ghế ở sau, liền ngã người ngồi ngay xuống đó.
Tên thủy thần gian manh, bắt cơ hội, thu hẹp khoảng cách, cúi người, đặt hai tay lên thành ghế, rào Tự Anh chưa kịp định thần, ngồi yên trong ghế.
" Thủy thần ! Tránh ra ! " Tự Anh ra tay đánh hắn.
Lương Mặc rất nhanh, né được đòn, bắt tay nàng lại, cố tình hít hà mùi hương trên cổ tay nàng, khiến Tự Anh nổi đóa tung cước đá hắn. Ngay tức thì, cả chân và tay nàng điều bị hắn bắt lấy, ép nàng chống một chân ngã người xuống.
" Đồ vô sỉ ! " nàng to tiếng mắng hắn.
Kẻ vô sỉ mà nàng mắng, mặt dày, cố tình cúi đầu sát xuống mặt nàng, làm nàng ngã người đến mức gần chạm đất.
" Cái miệng nhỏ này đúng là rất hỗn láo nhỉ ! " hắn cường thế, thô bạo quăng nàng lên ngay chiếc giường của hắn.
" Ưm... " tiếng Tự Anh rưng rức.
Lực va đạp mạnh, làm tấm lưng nhỏ của Tự Anh đau nhói, cơn đau truyền tới lồng ngực, ngừng thở một tí, nàng lồm cồm ngồi dậy, đầu óc bỗng choáng váng.
" Thủy thần, có giỏi thì giết ta đi ! " Tự Anh nóng nảy, tay ôm vầng trán nhỏ, thách thức hắn.
Nghe lời nói đó, Lương Mặc ngửa cổ cười lạnh, nàng là tân nương hắn chọn, làm sao có thể ra tay giết nàng. Điệu cười của hắn càng lúc càng man rợ, khiến cơ thể mảnh mai của Tự Anh không rét mà run.
" Lý Tự Anh, ta không giết nàng đâu !
Chẳng phải nàng đang muốn đàm phán thay đổi cách cống nạp sao ? "
Sau tiếng nói ấy, Tự Anh nghe như sét đánh ngang tai, mở mắt to như mắt ếch, tự hỏi, làm sao hắn biết điều đó ? Chuyện này nàng chưa nói với ai, ngoài Lương Mặc ra không ai biết cả.
Nàng trân trân ánh mắt nghi ngờ, hắn biết tỏng nàng nghĩ gì, liền lên tiếng lấp liếm.
" Không cần hỏi ! Ta là thần, có chuyện gì mà ta không biết chứ ! "
Hắn thủng thẳng, sải bước tới gần Tự Anh, khom người, đưa tay nâng gương mặt còn đang ngơ ngác, dụ dỗ nàng.
" Lý Tự Anh, có muốn ta thay đổi điều đó không ? "
" Thật sự ngươi có thể làm vậy sao ? " Tự Anh hoang mang, có chút hy vọng, vội thay đổi thái độ, không hất tay hắn ra, đưa ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
" Đương nhiên ! " Lương Mặc đinh ninh lời nói chắc chắn.
Rồi, hắn thu tay về, thẳng lưng, điệu bộ cao ngạo đi thẳng vào vấn đề, trao đổi với Tự Anh.
" Ta sẽ giúp nàng thay đổi cách thức đó ! Chẳng những thế chỉ cần trao đổi một lần cuối thôi là đủ ! "
" Ngươi không lừa ta ? " Tự Anh ngờ vực, lời của yêu ma nàng khó lòng tin tưởng, nhất là với kẻ nguy hiểm như hắn.
Lương Mặc bị nàng dò xét, có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn kiềm nén, nhỏ nhẹ với nàng trong từng câu nói.
" Thủy thần ai lại nói hai lời ! " hắn chắc chắn, hếch mặt liếc xéo Tự Anh ở bên dưới.
Tự Anh thấy thái độ hắn kiên định, nửa tin nửa ngờ, không thể không dò hỏi ý hắn.
" Ngươi muốn trao đổi gì ? " câu nói của nàng cộc lốc, thái độ có phần trích thượng.
" Chuyện đó ta sẽ truyền tới trưởng thôn ! Nàng không cần phải biết !
Chỉ cần nàng biết một điều "
Hắn nói đến đó, ngừng một lúc, xoay người đối diện với Tự Anh, cất tiếng to rõ.
" Lần trao đổi này tuyệt đối không được làm trái ý ta !
Nếu không đừng trách ta không giữ lời ! "
Dứt tiếng, hắn phất tay qua mặt Tự Anh, chẳng cho nàng cơ hội thăm dò tiếp, cô nương ngất ngay lập tức, hắn lại đưa Tự Anh trở về. Giống với những lần trước, hắn dùng phép, xóa đi kí ức của người dân trong thôn.
Bóng người kia hiện rõ, hai mắt Tự Anh mở to, đứng hình, thủy thần xuất hiện trước mặt nàng, vẫn mặc bộ đồ hoa tiết mặt nước, đeo mặt nạ che diện mạo, chính hắn ra tay đánh Cổ Thư Kỳ.
" Thủy thần ! " ả vội vàng quỳ xuống, hai tay chấp để trước ngực, cúi đầu, cung nghênh hắn.
Tự Anh trợn mắt, ôm lấy lòng ngực lồm cồm lùi ra sau, sức lực nàng quá yếu, ngã ngay ra đất, chẳng đứng dậy nổi, thấp tên yêu ma kia, lòng nàng nơm nớp lo sợ, nàng biết hắn xuất hiện không có ý tốt, vô cùng phòng bị hắn.
" Cổ Thư Kỳ, ai cho phép ngươi tự ý lộng hành ! " Lương Mặc gằn giọng, âm thanh nghe chẳng rõ, chất giọng hắn mỗi khi xuất hiện trước mặt Tự Anh luôn thay đổi, trầm khàn khó nghe.
" Thư Kỳ không dám !
Xin thủy thần bớt giận ! Do Thư Kỳ thấy tân nương người chạy hớt hải sợ lại bỏ trốn nên...
Nên mới ra tay cản lại ! " Cổ Thư Kỳ dập đầu, tim đập loạn xạ, sợ Lương Mặc không tha cho ả, vì một nữ nhân ra tay lấy đầu ả.
Cổ Thư Kỳ cúi đầu sát dưới đất, để lớp bùn đất dính đầy trên trán, hết tiếng biện minh cho bản thân.
" Xin thủy thần chứng giám, Thư Kỳ luôn một lòng với ngài ! " tiếng ả ĩ ôi.
Lương Mặc nghe lời biện lần thứ hai, vốn không tin, chẳng ngần ngại trừng phạt Cổ Thư Kỳ ngay trước mặt Tự Anh, hắn lóc đi 10 chiếc vẩy cá của Cổ Thư Kỳ.
Tiếng thét kinh hoàng vang chói tai, buộc Tự Anh phải bịt tai lại, kinh sợ trước Lương Mặc, Cổ Thư Kỳ bị mất vẩy, đạo hạnh bị phá đi 1/3, cả người ả đầy máu me, vẫn quỳ dưới đất nức nở xin tha.
" Cổ Thư Kỳ, lần này ta tha mạng cho ngươi ! Còn lần sau ta tróc hồn ngươi ! "
Dứt câu, thủy thần phất tay, ả biến mất trong không khí, quang cảnh phút chốc trở lại thoáng đãng, âm vang tiếng dế kêu trong màn đêm.
Xử lí xong Cổ Thư Kỳ, Lương Mặc mới tính tới Tự Anh, hắn xoay người, lạnh lùng cất bước tới chỗ Tự Anh.
" Thủy thần ! Yêu ma ! " miệng nàng vẫn còn cứng, chửi mắng hắn.
Mắt thấy hắn dần tiến đến, Tự Anh lùi người tới đâu, tên yêu ma trước mặt sẽ lùi tới đó, đến khi nào hắn bắt được người nàng, mới chịu dừng bước.
" Buông ta ra ! " Tự Anh chống đối, pháp khí của nàng sớm đã bị Cổ Thư Kỳ vừa nãy áp chế, tạm thời không dùng được, không có gì bảo vệ, nàng như con cá bị bắt lên bờ, vùng vẫy kịch liệt.
Giờ phút này, lòng Tự Anh nóng như lửa đốt, rõ ràng trong người nàng có pháp lực của sư phụ hộ thể, sao vào lúc nguy cấp lại chẳng thấy pháp lực ấy cứu lấy nàng ?
Tự Anh hoảng loạn, càng vùng vẫy bao nhiêu, càng bị thủy thần cưỡng chế, vác ngang hông nàng, thoáng chốt đưa nàng đến thủy cung của hắn.
" Á ! "
Hắn quăng nàng xuống sàn, còn chưa kịp định thần, trước mặt nàng, hắn đang ngồi xổm, đưa tay tự tiện kéo lấy áo nàng.
" Ngươi muốn làm gì ? " Tự Anh quát tháo, phản ứng dữ dội, gạt tay hắn ra, túm chặt quần áo.
" Tân nương của ta, nàng bị thương rồi ! Để ta xem vết thương của nàng ! " hắn nhích lại gần, đôi tay dơ bẩn vẫn để hờ trong không khí.
Tự Anh thủ thế muốn phản kháng, phùn mang trợn mắt mắng nhiếc hắn.
" Đừng có đụng vào ta, yêu ma ! " nàng giơ tay chống trả.
Lương Mặc đoán trước được hành động của Tự Anh, phất tay qua mặt nàng một cái, cơ thể nhỏ bé kia tức khắc bị thần lực của hắn khóa lại, không cử động được ngoài cái miệng lanh chanh của nàng ra.
" Thủy thần ! Ngươi không được làm càn ! " Tự Anh cảnh báo, sợ hắn lại giở trò như lần trước, làm nhục thân xác nàng.
Thế nhưng, với một kẻ mặt dày như thủy thần Lương Mặc, Tự Anh nói là chuyện của nàng, việc hắn làm là chuyện của hắn, dễ dàng gì hắn chịu nghe mấy lời lẽ ấy, trước con mắt của Tự Anh, giống với những lần trước, hắn cởi bỏ đồ nàng, dùng thần lực trị thương. Lần này nàng thấy rất rõ, cách hắn giúp nàng rất ôn nhu, không hề đầy đọa nàng như lần trước.
Luồng khí lạnh từ tay hắn truyền vào thân thể nàng, mát mẻ, dịu êm, sự nóng nảy trong người nàng dần dần tiêu biến.
" Tân nương của ta, ngoan đi ! Ta chỉ đang muốn giúp nàng thôi ! " hắn vừa nói vừa đẩy luồng khí lên cao trào, bao nhiêu thần lực của hắn điều tập trung vào trong lồng ngực của Tự Anh.
Một lúc sau, nội tạng của Tự Anh như bình phục hoàn toàn, không còn cảm thấy đau đớn, nó nhẹ nhõm vô cùng, còn có cảm giác như nàng được uống thuốc bổ, khỏe khoắn gấp mấy lần bình thường.
Thủy thần chữa trị xong, liền xoay lưng, phất tay lướt nhẹ, trả lại quyền điều khiển cơ thể cho Tự Anh.
Tự Anh nhanh chóng kéo áo lên, dè chừng đứng dậy lùi ra xa, thủy thần vẫn ngồi dưới đất, đưa đôi mắt đen tuyền sau lớp mặt nạ liếc nhìn nàng.
Kì lạ thay, hôm nay Tự Anh lại cảm giác thấy hắn không hung tợn như những lần trước, phong thái này của hắn có phần giống với Lương Mặc mà nàng thương.
" Tân nương của ta... " giọng hắn khàn đục.
" Ai là tân nương của ngươi chứ ! "
Thủy thần đang cao giọng, chưa nói hết câu, bị Tự Anh chen lời, nàng vẫn còn hùng hổ, lớn tiếng với hắn.
" Ta là người đã có phu quân, người đừng có mở miệng ra gọi ta là tân nương này, tân nương nọ !
Đúng là không biết liêm sỉ ! " nàng mắng nhiếc, chỉ tay cảnh cáo hắn, nhấn mạnh hai chữ " phu quân ".
Ngụ ý, thân xác nàng đã dành cho người khác, tên yêu ma như hắn không thể đụng tới. Nhưng, Tự Anh lại không biết, thân xác nàng từ lâu đã thuộc về kẻ nàng cảnh cáo đó.
Thủy thần Lương Mặc chưa lật mặt ngay, nụ cười tà mị giấu sau lớp mặt nạ, còn muốn trêu đùa nàng, cố tình đứng lên, sải bước đến gần nàng, dọa cho Tự Anh lùi người không ngừng bước.
" Ngươi không được qua đây ! " nàng hét lên.
Hắn vẫn bước, hai tay chấp sau mông, điệu bộ phóng khoáng, còn ưỡn ngực ra trước. Ở hang ổ của kẻ địch, Tự Anh luôn thủ thế, dù biết không đánh lại kẻ trước mặt, nàng vẫn không cúi lùi trước thủy thần.
" Ta nói ngươi không được qua đây ! " nàng lại hét.
Mỗi một bước lui của nàng, hay tay thủ thế võ, hắn ép nàng đi lòng vòng trong căn phòng rộng của hắn, đến khi nào nàng lùi người đụng vào chiếc ghế ở sau, liền ngã người ngồi ngay xuống đó.
Tên thủy thần gian manh, bắt cơ hội, thu hẹp khoảng cách, cúi người, đặt hai tay lên thành ghế, rào Tự Anh chưa kịp định thần, ngồi yên trong ghế.
" Thủy thần ! Tránh ra ! " Tự Anh ra tay đánh hắn.
Lương Mặc rất nhanh, né được đòn, bắt tay nàng lại, cố tình hít hà mùi hương trên cổ tay nàng, khiến Tự Anh nổi đóa tung cước đá hắn. Ngay tức thì, cả chân và tay nàng điều bị hắn bắt lấy, ép nàng chống một chân ngã người xuống.
" Đồ vô sỉ ! " nàng to tiếng mắng hắn.
Kẻ vô sỉ mà nàng mắng, mặt dày, cố tình cúi đầu sát xuống mặt nàng, làm nàng ngã người đến mức gần chạm đất.
" Cái miệng nhỏ này đúng là rất hỗn láo nhỉ ! " hắn cường thế, thô bạo quăng nàng lên ngay chiếc giường của hắn.
" Ưm... " tiếng Tự Anh rưng rức.
Lực va đạp mạnh, làm tấm lưng nhỏ của Tự Anh đau nhói, cơn đau truyền tới lồng ngực, ngừng thở một tí, nàng lồm cồm ngồi dậy, đầu óc bỗng choáng váng.
" Thủy thần, có giỏi thì giết ta đi ! " Tự Anh nóng nảy, tay ôm vầng trán nhỏ, thách thức hắn.
Nghe lời nói đó, Lương Mặc ngửa cổ cười lạnh, nàng là tân nương hắn chọn, làm sao có thể ra tay giết nàng. Điệu cười của hắn càng lúc càng man rợ, khiến cơ thể mảnh mai của Tự Anh không rét mà run.
" Lý Tự Anh, ta không giết nàng đâu !
Chẳng phải nàng đang muốn đàm phán thay đổi cách cống nạp sao ? "
Sau tiếng nói ấy, Tự Anh nghe như sét đánh ngang tai, mở mắt to như mắt ếch, tự hỏi, làm sao hắn biết điều đó ? Chuyện này nàng chưa nói với ai, ngoài Lương Mặc ra không ai biết cả.
Nàng trân trân ánh mắt nghi ngờ, hắn biết tỏng nàng nghĩ gì, liền lên tiếng lấp liếm.
" Không cần hỏi ! Ta là thần, có chuyện gì mà ta không biết chứ ! "
Hắn thủng thẳng, sải bước tới gần Tự Anh, khom người, đưa tay nâng gương mặt còn đang ngơ ngác, dụ dỗ nàng.
" Lý Tự Anh, có muốn ta thay đổi điều đó không ? "
" Thật sự ngươi có thể làm vậy sao ? " Tự Anh hoang mang, có chút hy vọng, vội thay đổi thái độ, không hất tay hắn ra, đưa ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
" Đương nhiên ! " Lương Mặc đinh ninh lời nói chắc chắn.
Rồi, hắn thu tay về, thẳng lưng, điệu bộ cao ngạo đi thẳng vào vấn đề, trao đổi với Tự Anh.
" Ta sẽ giúp nàng thay đổi cách thức đó ! Chẳng những thế chỉ cần trao đổi một lần cuối thôi là đủ ! "
" Ngươi không lừa ta ? " Tự Anh ngờ vực, lời của yêu ma nàng khó lòng tin tưởng, nhất là với kẻ nguy hiểm như hắn.
Lương Mặc bị nàng dò xét, có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn kiềm nén, nhỏ nhẹ với nàng trong từng câu nói.
" Thủy thần ai lại nói hai lời ! " hắn chắc chắn, hếch mặt liếc xéo Tự Anh ở bên dưới.
Tự Anh thấy thái độ hắn kiên định, nửa tin nửa ngờ, không thể không dò hỏi ý hắn.
" Ngươi muốn trao đổi gì ? " câu nói của nàng cộc lốc, thái độ có phần trích thượng.
" Chuyện đó ta sẽ truyền tới trưởng thôn ! Nàng không cần phải biết !
Chỉ cần nàng biết một điều "
Hắn nói đến đó, ngừng một lúc, xoay người đối diện với Tự Anh, cất tiếng to rõ.
" Lần trao đổi này tuyệt đối không được làm trái ý ta !
Nếu không đừng trách ta không giữ lời ! "
Dứt tiếng, hắn phất tay qua mặt Tự Anh, chẳng cho nàng cơ hội thăm dò tiếp, cô nương ngất ngay lập tức, hắn lại đưa Tự Anh trở về. Giống với những lần trước, hắn dùng phép, xóa đi kí ức của người dân trong thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.