Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 118: Cơ thể nữ nhi

Lạc Lạc Nguyệt Sắc

19/02/2014

Edit: Lam Ngọc

“Được rồi, Túy Nguyệt, đừng nói nữa!” Như Phong lớn tiếng cắt lời nàng. Mặt nóng hổi, đặc biệt trước ngực càng thấy nóng hơn, có cảm giác như tay Mộc Vấn Trần đang chạm vào người.

Túy Nguyệt bật cười, nói: “Sư huynh, mặt ngươi đỏ quá rồi!” Ha ha, đây là lần đầu tiên nhìn thấy sư huynh đỏ mặt nha, có thể thấy được thường ngày da mặt của sư huynh dày đến bao nhiêu.

Như Phong trừng mắt liếc nàng, nói: “Đừng nói nữa đừng nói nữa, chuyện như vậy có cái gì hay để nói đâu!”

Túy Nguyệt che miệng cười, nói: “Sư huynh, nhìn không ra Mộc Vấn Trần kia ngày thường lạnh như băng vậy mà lại đơn thuần đến thế, cư nhiên ngay cả cơ thể nữ tính cũng không biết. Ngươi không biết đâu, nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc đó làm ta nhịn cười khó chịu muốn chết, bất quá ta cũng không có nói cho hắn nghe đây chuyện là bình thường. Chẳng qua, sư huynh à, hắn cũng đã lớn như vậy rồi, hơn nữa có vẻ như gia thế lại bất phàm, nam tử bình thường ở độ tuổi này đều đã thành thân, cho dù không có thành thân cũng nên có thị thiếp…nhưng mà ngươi xem hắn…” Túy Nguyệt buông tiếng thở dài, bề ngoài lại sáng sủa, có thể đã…

Mặt Như Phong bị nàng nhìn đến muốn thủng một lỗ, choáng a, còn tưởng rằng da mặt mình dày lắm rồi, nguyên lai bất quá cũng chỉ được như vậy.

Vì vậy đổi đề tài nói: “Túy Nguyệt, mũi tên bắn vào ta kia làm bằng gì thế? Cư nhiên có thể xuyên thủng tiểu y của sư phụ cho.” Tỉnh lại đã một tháng, nhiều chuyện xảy ra quá nên còn chưa kịp hỏi.

Túy Nguyệt lắc đầu: “Sư huynh, ta cũng không biết, chỉ là đầu mũi tên kia không giống đầu mũi tên thường, đặc biệt sắc bén, cơ hồ có thể xuyên thủng mọi thứ.” Nói xong liền lấy ra đầu mũi tiên kia từ trong ngăn tủ.

Như Phong nhận lấy, lần đầu tiên thấy thứ đã đả thương mình. Đầu mũi tên này cùng đầu mũi tên thường bất đồng, đầu mũi tên thường có ba cạnh vô cùng sắc bén, trong nháy mắt chạm vào mục tiêu, ba cạnh sắc sẽ tạo thành lực cắt kim loại, đầu mũi tên thôi là đã có thể xuyên thấu khôi giáp, cắm vào cơ thể người.

Nghe nói, độ cong đầu mũi tên ba cạnh cơ hồ hoàn toàn giống nhau, đây là một loại đầu tiễn gần như hoàn mĩ. Mà loại đầu tiễn này khá giống với đầu đạn, đầu đạn có hình dáng như thế là vì muốn giảm lực cản không khí trong quá trình bay. Cho nên tay nghề chế tạo mũi tên của cổ nhân rất là cao.

Chỉ là, cái đầu mũi tên trước mắt này không phải hình ba cạnh, ngược lại thoạt nhìn rất chi là cùn, vậy mà lại sắc bén đến nỗi có thể xuyên thủng cả bảo y của mình.

Như Phong nhẹ nhàng vuốt ve nó một hồi, trong cái trong suốt lại có màu vàng ẩn hiện, còn có thể dưới ánh mặt trời phản chiếu ra nhiều màu sắc, Như Phong linh quang chợt lóe, nói: “Cái này là đá kim cương, thường gọi là kim cương, rất có giá nha, đã dùng để ám sát ta thì nó chính là của ta rồi.” Như Phong mỉm cười, đem khối kim cương này tịch thu.

Túy Nguyệt cũng không để ý, nói: “Nếu vậy thì ngươi lấy đi”. Nàng không biết cái gì gọi là kim cương, chỉ biết nếu sư huynh muốn thì cứ cho sư huynh đi, mặc dù khối đá này rất đẹp nhưng dù sao cũng là vũ khí giết người.

Như Phong nghe vậy liền vui vẻ nhận, định tới một ngày mình biết được là ai sai người tới ám sát mình, vậy nhất định phải dùng khối kim cương này hồi báo hắn.

Trước khi đi Túy Nguyệt dặn dò phải hảo hảo nghỉ ngơi, nàng còn muốn đi xem những bệnh nhân khác.

Như Phong một mình nằm trên giường, kéo chăn lên, nhìn cái màn có thêu vài cây trúc xanh và một con gấu mèo lớn trên nóc giường, đây là căn phòng của mình ở thành Lạc Nhạn, màn che là bên mẫu thân đưa tới, dựa theo sở thích của mình mà thêu ra một con gấu mèo trông ngốc nghếch vô cùng.

Ôi, một tháng rồi đấy, chất độc mình trúng cũng quá bá đạo rồi, ngày đó sau khi rút đầu mũi tên ra liền phát sốt, ba ngày sau mới hạ sốt rồi dần tỉnh lại, thế mà thân thể vẫn không tốt lên nổi, suy yếu không thể tả, muốn xuống giường cũng không được, phải chậm rãi tĩnh dưỡng, may là gia gia đã tỉnh cho nên những chuyện sau này thì không cần đến mình quan tâm, hết thảy đều đã có bọn họ lo hết rồi, mình chỉ phụ trách dưỡng thương thôi.

Thế nhưng, một tháng này thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Đầu tiên, ngày mình trúng tiễn, cuộc chiến dưới sự chỉ huy của Cao Uy đã kết thúc thắng lợi.

Tiếp theo, cuộc chiến lâm vào thế cục giằng co, mà trong lúc này viện binh của triều đình chạy tới, vì vậy thế lực hai phe ngang nhau, mà người cầm đầu viện binh cư nhiên lại là Dục Tuyên.

Sau khi Dục Tuyên đến đây được ba ngày thì đã lén gặp mặt Vân Thiên Trạch. Kết quả của cuộc gặp gỡ đó chính là Vân Thiên Trạch đáp ứng đề nghị trước đây của Như Phong, chính là kí kết hiệp nghị ngưng chiến.

Kỳ thật, Vân Thiên Trạch không ký cũng không được, bởi vì nội bộ Xuân Đằng quốc lúc này rất hỗn loạn, hoàng đế đột nhiên đổ bệnh, đại hoàng tử lăm le ngôi báu, vì để tiên phát chế nhân*, Vân Thiên Trạch giả bộ đang giằng co với Tử La quốc, thật ra là đã sớm phái một chi quân đội lén lút trở về nước. Nghe nói, hắn mười ngày trước đã danh chính ngôn thuận leo lên ngôi vị hoàng đế Xuân Đằng quốc, chuyện đầu tiên hắn làm chính là chỉ tội Đại hoàng tử tích trữ vũ khí, còn có tội bán nước, dẫn tới quân đội trên chiến trường thất bại nặng nề, giờ Đại hoàng tử đã bị giam lỏng.

[*Ra tay trước để chế phục đối phương]

Mà chuyện thứ hai hắn làm chính là chính thức ký kết hiệp nghị hòa bình với Tử La quốc, cũng nói sẽ bồi thường xác đáng.



Nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn hiện giờ là ổn định thế cục trong nước, sau đó sẽ gả công chúa sang hòa thân.

Như Phong mỉm cười, không ngờ sau khi mình nằm liệt giường đã xảy ra nhiều chuyện như thế, thời tiết thay đổi, chiến tranh cũng đi vào hồi kết, có vẻ như mình rất nhanh sẽ được giải thoát rồi.

Chiến tranh thật sự là một cơn ác mộng! Nghĩ lại mà kinh.

Như Phong nằm ở trên giường mơ màng ngủ, vừa sắp bước vào mộng gặp Chu Công lại nghe được tiếng gõ cửa.

Như Phong khẽ lắc đầu, giờ này còn tới tìm mình không phải gia gia thì chính là Mộc Vấn Trần.

“Mời vào!” Như Phong lên tiếng.

Cửa bị đẩy ra, một bóng dáng cao ngất ánh vào mắt.

Người đến là Mộc Vấn Trần, trên tay hắn cầm theo một vài thứ.

Trực tiếp đi tới trước giường, hắn nhìn gương mặt hồng thấu, đôi mắt chớp chớp của Như Phong, giống như không dám nhìn thẳng vào mình, vì vậy nhẹ giọng hỏi: “Như Phong, nàng sao thế? Được rồi, đã đến giờ thay thuốc, Túy Nguyệt bận rồi cho nên nhờ ta tới.” Mộc Vấn Trần chưa nói chính là, không phải Túy Nguyệt và Túy Trúc không rảnh, mà là mình giành đi, gần đây không biết có chuyện gì xảy ra, hình như tất cả mọi người đều ngăn cản mình tiếp xúc với Như Phong.

Túy Nguyệt, Túy Trúc thì thôi đi, hai người đó ngăn cản tất cả mọi người tới thăm Như Phong, nhưng hình như Úy Trì Hòe Dương với Dục Tuyên cũng không muốn mình đến xem Như Phong thì phải, tuy Mộc Vấn Trần không rõ chuyện gì xảy ra nhưng cũng không thể mặc cho người khác tùy ý định đoạt, cho nên liền nắm bắt cơ hội, khiến cho Mộc Đồng dùng thủ đoạn bạo lực mới đổi lấy một lần thay thuốc này.

“Không phải là mới đổi chưa được bao lâu sao?” Như Phong bĩu môi, bất mãn kháng nghị, một lần đổi dược giống như một lần tra tấn, mình toàn thân vô lực, muốn giơ tay lên còn khó nên chỉ có thể giao cho người khác giúp đỡ, nhưng mỗi lần đều là Túy Nguyệt làm a, như thế nào lại đến phiên Mộc Vấn Trần rồi?

Mộc Vấn Trần im lặng, có điểm mất mát, giọng điệu lại thản nhiên: “Nàng không thích ta giúp nàng thay sao?”

“Nhưng mà vị trí vết thương của ta không tiện lắm nha!” Như Phong thở dài nói, thật sự là kẻ không biết không sợ, nhìn vẻ mặt “đơn thuần” của Mộc Vấn Trần, chắc là hắn cũng không rõ chuyện gì xảy ra rồi. Aii, ngày xưa lúc mình thân thiết với hắn thì trên người vẫn mặc tiểu y, bộ ngực thoạt nhìn sẽ rất bằng phẳng, cho nên cũng không có “thẳng thắn đụng chạm”, tự nhiên cũng sẽ không biết Mộc Vấn Trần đối với thân thể con gái không biết chút gì.

Mộc Vấn Trần vẻ mặt mạc danh kỳ diệu*, nói: “Đúng vậy, thì sao nào? Dù sao ta cũng đã thấy rồi.” bất quá cơ thể Như Phong có chút kỳ quái, không giống trong trí nhớ của mình, bộ dáng kinh ngạc của Túy Nguyệt hôm đó vần còn sờ sờ trước mắt, còn có ánh mắt nàng nhìn mình mấy ngày nay, rất kỳ quái, làm cho mình có chút bất an. [đây là do MVT tưởng Túy Nguyệt kinh ngạc vì cơ thể Như Phong chứ không phải là kinh ngạc vì hắn cho nên hắn mới lo lắng]

[*không hiểu gì hết]

Nghĩ đến đây, Mộc Vấn Trần khẽ nhíu mày.

Như Phong đột nhiên hét lớn: “Trời ơi, làm cho sét đánh ta đi!” Trên đời này sao lại có người như thế hả!

Mộc Vấn Trần chỉ coi Như Phong là đang phá cáu thôi, không có để bụng, đặt dược phấn trong tay xuống, nói: “Ngoan, đừng nháo, nhanh để ta giúp nàng thay thuốc, như vậy mới nhanh khỏi.” Mấy ngày nay Như Phong có vẻ rất yếu làm cho hắn đau lòng quá chừng, hắn vẫn là thích một Như Phong tinh thần phấn chấn, cho dù là hoạt bát vô cùng, hay huyên náo lại kiêu ngạo, nhưng mình vẫn thích, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui rồi.

Như Phong đột nhiên yên lặng trừng mắt nhìn Mộc Vấn Trần, thẳng đến lúc Mộc Vấn Trần không được tự nhiên mới mở miệng hỏi: “Vấn Trần, chàng có phải chưa từng thấy cơ thể nữ nhi hay không?”

Mộc Vấn Trần cau mày, âm thanh trầm thấp: “Ai nói chưa từng thấy? Trước kia đã nhìn thấy rồi, hơn nữa ta còn nhìn qua nàng.” Mộc Vấn Trần nhớ tới ngày đó, mặc dù thân thể Như Phong có điểm kỳ quái, bất quá da thịt trắng noãn thoạt nhìn rất mê người, nếu không bởi vì trúng độc thì không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa, có lẽ sẽ còn sờ tiếp cũng nên.

Như Phong ngây ngẩn cả người, nàng trừng to mắt, nhịn xuống chua xót trong lòng, hỏi tiếp: “Vậy chàng khi nào thì nhìn thấy thân thể nữ nhân khác?”

Mộc Vấn Trần làm một bộ dáng nhớ lại chuyện xưa, nói: “Là ca ca ta cho ta xem một bức họa, kỳ thật nam nhân cùng nữ nhân cũng không có gì khác biệt, chỉ là bộ xương nhỏ hơn một chút mà thôi.” Hắn nhìn thân thể Như Phong, so với mình thì Như Phong thật là rất nhỏ, bây giờ giống như một con mèo nhỏ suy yếu làm người ta đau lòng, thật muốn ôm nàng vào lòng.

Như Phong tiếp tục trừng to mắt, nói: “Thật sự không có gì khác nhau sao?”

Mộc Vấn Trần có điểm mất hứng, nhìn Như Phong, sờ sờ trán của nàng, nói: “Cũng không khác nhau lắm.”

Như Phong choáng váng, nàng cảm thấy đầu óc Mộc Vấn Trần rất có vấn đề, vì vậy rất kiên nhẫn hỏi: “Chàng có cảm thấy ngực ta và chàng rất không giống nhau hay không?” Bây giờ phải ném cái gì ngượng cái gì ngại qua một bên, trước tiên phải cập nhật tri thức cho hắn mới được.



Tay Mộc Vấn Trần đã đưa tới, muốn cởi áo Như Phong, Như Phong chụp tay hắn lại, nói: “Chàng trả lời vấn đề của ta trước đã.”

Hắn khẽ nhíu mày, cảm thấy nếu như hôm nay không nói thì tên tiểu tử trước mắt này sẽ không chịu thay thuốc, vì vậy trả lời: “Trừ việc bị trúng độc, trước ngực nhiều hơn hai khối thịt, còn có làn da sờ tốt lắm thì ta nhìn không ra còn có cái gì khác biệt nữa.”

Mặt Như Phong thoắt cái đỏ rực, nàng run rẩy hỏi: “Vấn Trần, ca ca chàng dạy chàng thế nào thế? Còn có, lúc bé chàng ở chung với ai?”

Mộc Vấn Trần ngoan ngoãn trả lời: “Ta từ lúc sáu tuổi đã ở cùng sư phụ, sư phụ của ta là một hòa thượng, chúng ta cùng nhau ở trong rừng sâu núi thẳm, lúc ta được mười ba tuổi mới xuống núi, sau đó làm việc cho ca ca.”

“Vậy ca ca chàng dạy chàng thế nào?” Như Phong lập tức hỏi.

“Ca ca ta có rất nhiều nữ nhân, hắn nói thân thể nữ nhân cũng giống như thân thể nam nhân, không có gì đẹp để xem. Hơn nữa ta quả thật cũng không có hứng thú với nữ nhân, các nàng ngoại trừ khóc ra còn có thể làm cái gì.” Mộc Vấn Trần suy nghĩ một chút rồi nói, “Nhưng mà ta cảm thấy nàng thật tốt.” Nói xong liền lộ ra nụ cười khiến vạn nhân kinh diễm.

Như Phong xụi lơ trên giường, nghĩ không ra ca ca hắn dạy hắn thế nào nữa. Bất quá, có thể nhìn thấy Mộc Vấn Trần là một tờ giấy trắng, nghĩ tới nghĩ lui, hắc hắc, như vậy thì không cần lo lắng Mộc Vấn Trần sẽ nạp thiếp hay gì gì đó rồi, sau đó hắn chỉ có một người là mình thôi.

Tiếp theo, Như Phong giảo hoạt cười, nàng thản nhiên nhìn Mộc Vấn Trần, oai phong lẫm lẫm nói: “Đến đây đi, chàng nhanh giúp ta thay thuốc a!” Ngữ khí tựa hồ có cảm giác “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn”, vô cùng bi tráng a.

Mộc Vấn Trần thở dài một hơi, hôm nay Như Phong thật khó đối phó.

Sau khi cởi bỏ từng lớp y phục, Như Phong nghe thấy tim mình đập thình thịch thình thịch, nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt Mộc Vấn Trần liền bắt gặp ánh mắt chuyên chú của hắn, tựa như không biết chính mình đang cởi y phục của một nữ hài tử vậy. Nếu như mình không phải bạn gái hắn, vậy hành vi của hắn lúc này chính là đùa giỡn lưu manh rồi.

Cuối cùng, bộ ngực của Như Phong cũng lộ ra, bởi vì bị thương nặng cho nên bên trong cái gì cũng không mặc. Chỉ thấy da ngực trắng nõn tinh tế, hai bầu nhũ khẽ rung động, nhũ thoa phấn hồng kiêu ngạo đứng thẳng.

Mộc Vấn Trần cau mày nhìn vết thương của Như Phong, nói: “Cũng qua một tháng rồi, tại sao vết thương còn chưa lành?” Vết thương kia trên ngực trái, cả vùng ngực một mảnh đỏ au, tựa như nếu không cẩn thận sẽ lại chảy máu.

Mặt Như Phong hồng thấu, mặc dù tư tưởng của nàng thoáng đến đâu nhưng đối với chuyện thế này nàng không có bất kì kinh nghiệm nào, nhưng mà, mình giờ cũng chẳng tiếc gì, người này sao còn hỏi như vậy a?!

“Vấn Trần, chàng không phát hiện có cái gì khác biệt sao?” Như Phong nhẹ giọng hỏi, may mắn dáng người của mình cũng không tệ, bằng không thật đúng là không nghĩ sẽ cho hắn nhìn.

Mộc Vấn Trần lắc đầu, vẻ mặt hồn nhiên, chỉ là trên mặt có chút đỏ, hắn nói: “Không có gì khác biệt, chỉ là hình như loại thuốc này vô dụng, không có hết sưng.”

“Sét à, đánh hắn đi!” Như Phong kêu to, rốt cục quyết định kéo tay hắn đặt lên ngực mình.

Sau đó chờ mong mà hỏi thăm: “Còn bây giờ?” Cũng không thể cho rằng đây là bị sưng đi? Bất quá mặc kệ thế nào, cực phẩm nam nhân này mình đã định là sẽ chiếm rồi, không thể để cho nữ nhân khác chiếm tiện nghi được.

Tim Mộc Vấn Trần nhất thời đập nhanh, hắn nhìn Như Phong, tựa như trở về thời khắc lần đầu tiên đến Lạc Nhạn thành, lúc này, hắn đột nhiên rất muốn rất muốn hôn Như Phong, nghĩ tới đây, tay hắn bỗng nhiên niết một cái.

Như Phong lại càng hoảng sợ, tay giằng co, người này… rốt cuộc là nên hất tay hắn ra hay là để tiếp tục?

“Như Phong… Như Phong, ta muốn hôn nàng được không?” Mộc Vấn Trần hỏi, một mạt ngượng ngùng hiện lên trên mặt càng tôn lên bộ dáng như băng điêu*, vô cùng mị hoặc.

[*chạm khắc băng ; khối băng được điêu khắc]

Như Phong trừng mắt nhìn hắn, còn đang do dự, hắn chờ mong nhìn như gió, tay hắn còn đang đặt trước ngực Như Phong, hơn nữa dường như đã tự giác mà vuốt ve.

Đang lúc giằng co thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó có một âm thanh vang lên, nói: “Như Phong, ta vào được không?”

Là Dục Tuyên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook