Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 161: Nỗi đau thầm kín

Lạc Lạc Nguyệt Sắc

19/02/2014

Edit: Nhoktho

Beta: Lan Hương

Như Phong khiếp sợ nhìn Vấn Trần, trong mắt hiện lên ý cười, nói: “Vấn Trần, chàng chảy máu mũi kìa.”

Mộc Vấn Trần nghe vậy, mặt càng đỏ thêm, hắn xấu hổ nhìn Như Phong, thuận tiện lấy áo lau lau máu mũi, sau đó hung dữ nói: “Không được cười!”

Vì vậy Như Phong liền ngừng cười, nhìn cái áo lót vốn màu xanh nay đã dính đầy máu, Mộc Vấn Trần nhìn theo ánh mắt của nàng, tiếp tục đỏ mặt, gần như đã phát tím.

Như Phong ôm cổ hắn, nói: “Không sao, mấy cái yếm này ta có rất nhiều!”

Mộc Vấn Trần mạnh mẽ đè Như Phong xuống, ngoan độc nói: “Cô nhóc này, ngày hôm nay nhất định ta phải tử hình nàng tại chỗ!” Trong giọng nói có chút cậy mạnh. Để hắn và Như Phong hòa thành một, đó chính là nguyện vọng từ trước đến nay mà! Hôm nay, thoáng cái đã tới lúc gặt hái rồi!

Như Phong cũng cười hì hì, nụ cười trông thật tà ác: “Chàng, làm được sao?” Nói xong lại còn ám chỉ nhìn về hạ thân của hắn.

Dường như có tiếng ùng ục, cả người Mộc Vấn Trần sôi trào lên. Lông mi hắn nâng cao, đôi mắt màu lam lại càng trong hơn, phản chiếu lại nụ cười tinh nghịch của Như Phong.

“Tất nhiên là được.” Mộc Vấn Trần thì thào tự nói, dám coi thường mình! Hắn nhìn Như Phong, nữ tử mình đang âu yếm ôm trong lòng, xem ra ngày hôm nay mặc kệ thế nào, cũng phải chinh phục cô nhóc này cho bằng được.

Nhớ lại những tấm tranh mà mình đã xem, thân thể Mộc Vấn Trần nóng dần thêm, đầu tiên hắn nhè nhẹ chạm vào cánh môi của Như Phong, thấy Như Phong mím môi bất mãn, Mộc Vấn Trần cười cười, tiếp tục vì khí khái nam nhi mà nỗ lực.

Lần thứ hai hạ người, phủ lên đôi môi màu đỏ tươi của nàng, nhưng lần này hắn lại điên cuồng mút vào cho đến khi nghe Như Phong ưm một tiếng, Vấn Trần nhanh chóng thừa cơ mở môi nàng.

Cho tới bây giờ Như Phong chưa từng có cảm giác như vậy, dường như trên người nàng có hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt, toàn thân nàng nóng ran lên, thậm chí nàng có ảo giác rằng mình đang bị nấu lên. Lúc này đây cái gì nàng cũng không biết, quên đi kỹ thuật trêu chọc Môc Vấn Trần, chỉ biết rằng hắn có một đôi tay ôn nhu, mặc dù có hơi run, lại thêm chút ngây ngô, đôi khi thời gian dừng lại khá lâu, thế nhưng tay hắn liên tục vuốt ve thân thể của nàng, từ đôi gò bồng đào, đến cái bụng thon gọn của nàng, rồi tới hoa viên bí mật của con gái. . .

Lúc đôi tay kia dấy lên ngọn lửa. Nàng cảm thấy bùng phát một sự ham muốn lạ thường, tốt nhất là hòa cùng một thể với Mộc Vấn Trần, rồi sau đó sung sướng mà ôm nhau.

Như Phong nhẹ giọng nàng thốt ra tên Mộc Vấn Trần, trong tim dâng lên một sự bối rối xen lẫn ngượng ngùng, trong lòng lại dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt, “Vấn Trần. . . Vấn Trần. . .” Như Phong khẽ kêu.

Mộc Vấn Trần đang khổ sở vùi đầu trên người Như Phong nghe được, chỉ trấn an nàng: “Như Phong. . . Như Phong. . .” thỉnh thoảng hắn gọi nhỏ vài tiếng, thời gian còn lại thì thăm dò nơi mền mại của Như Phong. Vốn nghĩ rằng sẽ cô độc suốt kiếp này, tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp được người con gái khiến tâm trí mình rung động. Nhưng người con gái dưới thân này, thân thể mềm mại và hô hấp nóng bỏng của nàng thật kích thích hắn!

Trong bất tri bất giác, đôi mắt lam trong của Mộc Vấn Trần đã nhiễm một tần sắc động tình khuôn mặt tuấn tú như bạch ngọc đỏ ửng đến mê người dụ hoặc. Hắn không biết vì sao lại có khát vọng giữ lấy nàng mạnh mẽ đến thế, Mộc Vấn Trần khống chế không được, cúi đầu lần thứ hai in vào đôi môi đỏ mọng kia.

Như Phong, đây là Như Phong! Là vợ của hắn! Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ như vậy, tình cảm dào dạt như thủy triều dâng lên, cuồn cuộn vồ vập như làn sóng mà hắn không hề có năng lực chống lại, thậm chí còn cam tâm tình nguyện làm tù binh của làn sóng tình dục này.

“Như Phong, ta bắt đầu nhé!” Mộc Vấn Trần thấp giọng nói, thấy Như Phong không có phản ứng, lúc này mới đưa tay hạ tấm màn cửa thêu hình uyên ương hí thủy, che khuất đi cảnh xuân nóng bỏng sắp hiện ra. (rồi, hết H. Ta muốn ngắt aaaaa)

Lúc này, đôi mắt Như Phong đã phủ một tầng sương mù. Thân thể trắng noãn mềm mịn ửng lên màu phấn hồng xinh đẹp, nàng khép hờ hai mắt, nhìn Mộc Vấn Trần từ từ cởi xiêm y ra, lộ ra từng tấc da thịt, thân thể khó chịu giãy dụa.

“Ta muốn nhìn!” Khát vọng mãnh liệt khiến Như Phong gầm nhẹ, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, con mắt sắp mở ra lại bị Mộc Vấn Trần lấy tay che lại. =))))))))

“Không được nhìn!” Mộc Vấn Trần không biết lôi cái khăn từ chỗ nào, nhanh chóng bịt mắt Như Phong lại.

“Ta muốn nhìn!” Như Phong vươn tay chuẩn bị mở ra, nàng muốn nhìn đôi mắt xanh, muốn nhìn vẻ mặt của hắn ! >o<

Mộc Vấn Trần ép nàng xuống, thấp giọng nói: “Đừng, đừng Như Phong, bị ánh mắt của nàng nhìn, ta sợ ta sẽ không làm được, xin nàng đó.” Giọng nói hắn mang theo khẩn cầu, nửa người trên không mặc gì nóng hổi kín kẽ dán lên người Như Phong, da thịt gần gũi, cảm giác càng lạ thường.

Hai người đều vô thức phát ra một tiếng rên nhẹ.

“Ư.. Ư. . .” Như Phong rên rỉ, không hề tiếp tục yêu cầu tháo khăn, có cái gì có thể bằng mình động tâm khi nghe người yêu cầu xin?

Đang trong suy nghĩ, đôi môi Mộc Vấn Trần bắt đầu phủ xuống, môi dán môi, như địa cầu chạm sao chổi, chạm khẽ liền bùng nổ!

Động tác hôn môi này bọn họ đã làm không biết bao nhiêu lần, vốn dĩ Mộc Vấn Trần rất nhẹ nhàng để khống chế háo hức của mình, để đưa Như Phong vào mơ màng, thần hồn điên đảo, không biết mình đang ở phương nào.

Đôi môi thơm bị hắn hung hăng chà đạp, lưỡi cực nóng trong miệng dây dưa, dẫn ra sợi tuyến màu bạc lấp lánh. Như Phong chỉ cảm thấy trên người khô nóng khó chịu, thân ở trong bóng tối, cảm giác và khứu giác càng thêm linh mẫn, Như Phong gấp gáp đặt tay lên thân thể Vấn Trần, mong đợi có thể làm mát hơn, nhưng bất đắc dĩ lại phát hiện thân thể càng khô nóng thêm.

“Nóng, Trần, ta nóng quá!” Như Phong thấy Mộc Vấn Trần dứt khỏi miệng mình, thì vội vàng làm nũng nói, không ngừng dãy giụa thân thể.

“Phong nhi đừng nhúc nhích.” Mộc Vấn Trần hô hấp càng thêm gấp gáp, đôi môi nóng hổi của hắn đi tới trước ngực Như Phong. Không có nhiều kỹ xảo, chỉ dựa vào bản năng nhẹ nhàng gặm cắn.

Như Phong nắm mái tóc dài của hắn, thấp giọng rên rỉ, nhấn đầu hắn thật sát vào ngực mình.

Vớ được động tác khích lệ của nàng, Mộc Vấn Trần cảm thấy thật có thành tựu, càng nhiệt tình gặm cắn, thỉnh thoảng lại như trẻ con bú sữa mẹ, thậm chí phát ra âm thanh chóp chép, dường như là hắn đang ăn mỹ vị.

Như Phong bị thanh âm của hắn làm gợn lên cảm giác xa lạ, dường như nàng cảm thấy phía dưới mình đã ươn ướt.

Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, lúc trước Như Phong cũng đã xem qua không ít tiểu thuyết và phim, biết mình đang động tình, nhưng Mộc Vấn Trần thì sao? Không nhìn thấy vẻ mặt của hắn khiến nàng cảm thấy thật bất an.

Nàng không hề biết, so với nàng Mộc Vấn Trần còn khẩn trương hơn, lúc này hắn ngẩng đầu lên, kéo mở hai chân Như Phong, nhìn nơi riêng tư xa lạ, cảm thấy như có ngọn lửa bốc cháy thật lớn, dường như muốn thiêu đốt mình thành tro.

“Trần. . . Ta thật khó chịu, chàng cởi ra được không?” Như Phong cố gắng nói ra, cảm giác hai tay bị hắn chế ngự thật không tốt.

Thân thể Mộc Vấn Trần chấn động mạnh, hô hấp đã bất ổn từ lâu, máu toàn thân như bị chảy ngược, tim đập rất nhanh, nhưng lại trấn an nói: “Đừng, Phong nhi, chút nữa là ổn thôi, nàng nhẫn nại, ta sẽ làm nàng thoải mái mà.” Hai con ngươi màu lam trong trẻo đã bắt đầu đục đi, thậm chí bắt đầu hiện lên sắc hồng.

Giọng nói quen thuộc, lại có hơi run rẩy khiến Như Phong an tâm hơn. Biết hắn cũng chỉ lần đầu. Vì vậy thật thoải mái nói: “Từ từ rồi vào, ta không vội.”

Được người yêu khích lệ, Mộc Vấn Trần nở nụ cười, run rẩy đưa tay sờ soạn nơi tư mật của Như Phong.

Rốt cục đụng phải, Mộc Vấn Trần toàn thân giật nảy, ngón tay lại nhẹ chạm. . .



Thân thể Như Phong run rẩy, cái miệng đỏ au yêu kiều rên rỉ, mùi hương nam tính thoang thoảng từ thân thể Mộc Vấn Trần càng khiến nàng ý loạn tình mê.

Giọng rên mềm mại, thâm vào xương cốt, so với hình tưởng cởi mở phóng khoáng cua Như Phong lúc trước thật khác biệt, nhưng lại khiến một tia lý trí còn xót lại của Mộc Vấn Trần bay mất tăm hơi. Nơi nào đó trên thân thể hắn đã trướng đến phát đau, nhìn dáng vẻ kiều mị của Như Phong dưới thân, Mộc Vấn Trần thật muốn bứt cương ngựa.

Ánh mắt cuồng nhiệt của hắn nhìn chằm chằm vào thân thể hoàn mỹ của người con gái phía dưới. Thân thể tuyết ngọc đẹp đẽ vô song có lồi có lõm, tinh xảo đầy đặn, cánh tay trắng mịn trơn mềm, eo thon mảnh khảnh và cặp mông cong trong đầy sức mê hoặc, một đôi chân thon dài cân xứng câu hồn người, mái tóc đen dầy óng mượt xõa tung trên giường, tôn thêm vẻ quyến rũ cho Như Phong.

Cảm thấy dưới mũi nóng rực, Mộc Vấn Trần theo thói quen lấy cái yếm của Như Phong lau qua loa, sau đó tiếp tục dò xét, nhìn lại nơi mà tay mình đang đụng chạm, tiếp tục vuốt ve không ngừng. . .

Như Phong vô thức khép lại, cảm thấy một mảnh ướt át, nhịn không được lớn tiếng nói: “Chúng ta tốc chiến tốc thắng đi!”

Động tác Mộc Vấn Trần thoáng ngừng, để lửa nóng của mình ma sát trên đùi Như Phong, nói: “Thật sự có thể chứ?” Thật ra hắn cũng sắp không nhịn được nữa, nhưng mà hắn không biết phải đến lúc nào mới có thể “vi sở dục vi”. (làm theo ý muốn)

Như Phong gật đầu, nói: “Chàng cởi cái khăn này ra đi, ta muốn nhìn một chút.”

Mộc Vấn Trần cúi đầu nhìn mình, lắc đầu nói: “Không được.” Như vậy mình cảm thấy thật thẹn, không thể để Như Phong nhìn được.

“Vậy chàng nhanh lên một chút đi.” Như Phong kêu la nói, giọng điệu mềm mại như nước, bỗng nàng ý thức được mình đã thốt ra câu nói tiết lộ xuân ý đang nhộn nhạo, trên mặt nóng bừng, thật muốn động một cái tiến vào cho xong.

Khóe môi Môc Vấn Trần cong lên, nói: “Ta bắt đầu nhé.” Vừa nói hắn vừa mở chân Như Phong ra.

Thân thể Mộc Vấn Trần lại một lần nữa dán lên người Như Phong, dùng kiến thức mà mình biết khiến Như Phong trầm mê trong đó, tay kia âm thầm nhẹ nâng cái mông của Như Phong lên, chân sau tách hai cái chân đang khép chặt ra.

Hắn khẩn trương nhìn Như Phong, rốt cục bản năng đàn ông và sự chờ đợi nãy giờ đã khiến hắn kiên quyết hạ quyết tâm, dưới tình huống Như Phong không hề chuẩn bị sau một tiếng hô nhẹ, nhiệt hỏa nóng bỏng như sắt từng tấc mà xuyên vào cánh hoa mềm mại, một cách mạnh mẽ mẽ nhất mà xuyên qua tấm màn mỏng manh tượng trưng cho trinh tiết kia!

“A ——” Bỗng nhiên Như Phong hét ra một tiếng chói tai, hai cánh tay mềm mại gắt gao ôm lấy thân thể Mộc Vấn Trần, hai chân sít sao quấn lấy cái eo thon gọn của hắn. Hạ thân truyền đến cơn đau tê tâm phế liệt khiến người ta hít thở không thông, làm nàng không nhịn nổi mà phải hét ra tiếng, hàm răng ngà liều mạng cắn vào vai Mộc Vấn Trần, để lại một dấu răng thật chỉnh tề!

Đau quá! Như Phong chau mày xoăn tít lại một chỗ, sắc mặt đau đớn đến trắng bệch, mồ hôi tinh mịn họa theo đường nét khuôn mặt nhẹ chảy. MD, vốn biết lần đầu sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến thế.

“Đau quá!” Như Phong hít thở mạnh, ai oán kêu lên, đôi mắt lại không nhìn được, đau lại càng đau thêm.

Mộc Vấn Trần nghe thấy, cũng thở một hơi, động cũng không dám động, chỉ trấn an nói: “Nếu không, ta đi ra nhé?”

Như Phong nghe vậy, gật mạnh đầu: “Mau đi ra, lần sau chúng ta làm.” Lần sau chết cũng không làm, uổng cho mình luôn tự hào rằng có thể chịu đau đớn, không ngờ cái này lại đau đến vậy.

Mộc Vấn Trần tuy rằng khó chịu, thế nhưng lại rất yêu thương Như Phong, vốn dĩ cũng định rút ra, nhưng đang cúi đầu thì lại thấy vết máu, nhịn không được kinh ngạc hô lên: “Như Phong, nàng chảy máu kìa!”

Như Phong nghiến răng nghiến lợi mắng: “Nói thừa, bà đây là lần đầu tiên, đương nhiên chảy máu!” Nếu như không chảy máu hắn lại nổi cơn ghen, đau quá đi! Như Phong nhịn không được phun ra lời thô tục.

Mộc Vấn Trần chợt gật đầu, thân thể không kềm chế được mà mạnh mẽ đẩy vào trong.

“A ——” Như Phong lại hét kinh hãi, lần này không thèm quan tâm gì nữa, đưa tay kéo khăn che xuống, hét lớn: “Đau quá, ngươi đi ra mau, đau quá, oa oa…” Nước mắt không cầm được mà chảy xuống, thì ra lại khó khăn như vậy sao. (Nếu với Dục Tuyên chắc không đến nỗi này đâu ha =))

Mộc Vấn Trần nhìn mắt nàng, chân tay luống cuống, chỉ là lẩm bẩm nói: “Rất nhanh sẽ tốt hơn thôi, ta khó chịu quá.”

Lần này rốt cuộc Như Phong cũng thấy rõ mặt của Môc Vấn Trần, thấy gân xanh của hăn nổi lên, trên mặt toàn là mồ hôi,lửa tình trong đôi mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, thật là làm cho Như Phong hơi sợ hãi. Vì vậy định đẩy Mộc Vấn Trần ra, nhưng phát hiện sức lực của mình như bị bốc hơi hết, đành phải đưa đẩy một cách tượng trưng trong ngực hắn.

Mộc Vấn Trần bây giờ đang ngập chìm trong cảm giác thoải mái, vách tường mềm ấm chặt chẽ bên trong u cốc của Như Phong bao lấy lửa nóng của mình, hiện tại đã dùng ý chí tầng cao nhất của hắn kiềm chế cảm giác muốn động đậy, thế nhưng phải đi ra ngoài. . .Hắn thật không muốn chút nào, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Phong nhăn thành một nhúm, cũng rất đau lòng.

Cuối cùng thở dài, cố gắng trấn an: “Ta sẽ đi ra.” Nói xong lại co rút, kiềm chế xuống.

Như Phong rên rỉ một tiếng, ai oán nhìn hắn, không ngừng mà hít thở.

Mồ hôi trên đầu Mộc Vấn Trần không ngừng chảy xuống, cảm thấy một cơn thoải máy kéo đến, đầu trống rỗng, cũng nữa chịu không nổi nữa đành đẩy mình tiến vào! Nhận lấy cảm giác sảng khoái kéo đến, dù sao hắn cũng là một nam tử trẻ tuổi, lại còn là lần đầu, lúc nãy đã là nhẫn nại hiếm có, bây giờ đã không nhẫn được nữa, chỉ theo bảo năng mà điên cuồng cử động. . .

Cư động của Mộc Vấn Trần khiến Như Phong nghiến chặt hàm răng, đôi mắt đáng thương như vậy vì một trận tê tâm phế liệt mà mở to ra, khuôn mặt mỹ lệ vì đau đớn mà vặn vẹo.

“Khốn nạn, ngươi đi ra!” Như Phong khàn giọng quát.

Mộc Vấn Trần dường như đã khôi phục lý trí, hắn dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt thống khổ của Như Phong, đành phải nói: “Được rồi, ta đi ra.” Thế nhưng hắn nói một đường làm một nẻo, động tác lại còn lợi hại hơn.

Như Phong thấy vậy, lập tức khóc lên: “Hu hu. . . Cái tên dã thú này, chỉ lo cho mình, mặc kệ chết sống của ta. Oa oa . . . Ta không muốn sống nữa.” Hai chân lại không tự chủ mà quấn quanh thắt lưng của Mộc Vấn Trần.

Mộc Vấn Trần cảm thấy dường như được cổ vũ, lại càng ra sức khiến tiếng kêu của Như Phong càng thêm thống khổ.

Rốt cục, đang lúc bọn họ dằn vặt lẫn nhau, ngoài cửa truyền tới một tiếng nói nam.

“Vấn Trần, đệ ở đâu?” Tiếng như chuông vang, lập tức làm hai người Như Phong và Mộc Vấn Trần như bị hóa đá.

Như Phong lau lau nước mắt, đáng thương hỏi: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

“Mật thất trong tẩm cung của ta, ca ca biết chỗ này.” Hắn nhíu mày, mồ hôi vẫn chảy và động tác vẫn cứ tiếp tục.

“Hu hu. . . Chàng dừng lại, ta thật là khó chịu.”

“Là nàng không để ta ra.” Mộc Vấn Trần nói như người vô tội, lại hàm chứa dụng ý chấn động.

Như Phong chảy nước mắt, rốt cục cũng biết dù là đàn ông thuần khiết nhất dưới tình huống này dù có yêu, có dịu dàng, có nghe lời đi chăng nữa cũng sẽ biến thành dã thú hung bạo, lộ ra một mặt khác mà trước đó bạn không hề biết.

Mộc Vấn Trần đau lòng, nhưng không thể khống chế mình, lại còn thêm tiếng gọi được rót vào nội lực của ca ca, cuối cùng thì tâm không nỡ, lập tức nằm phịch trên người Như Phong.



Cảm thấy một luồng lửa nóng, Như Phong kinh hỉ ngẩng đầu, nói: “Xong rồi?”

Mộc Vấn Trần chưa mãn nguyện những vẫn gật đầu.

Như Phong nghe thấy, lập tức dùng sức đẩy Mộc Vấn Trần ra, sau đó kéo cái mền che lại, tàn bạo nói rằng: “Chàng nhớ cho kỹ hôm nay đã dày vò ta, một ngày nào đó ta sẽ trả đủ.”

Nhìn Như Phong bộ dáng ngoài cương trong nhu, Mộc Vấn Trần nở nụ cười cưng chiều, ôm lấy Như Phong, nhẹ giọng nói: “Như Phong, bây giờ ta không còn là thân đồng tử, nàng cũng.. .”

Hắn đỏ mặt, nói: “Rốt cuộc chúng ta cũng là một rồi, nàng sẽ gả cho ta.”

Như Phong yếu đuối nhìn hắn, tuy rằng lúc nãy rất đau, thế nhưng… mặt của nàng đỏ lên, rất muốn nhìn thấy thân thể của Mộc Vấn Trần, cũng rất ngại ngùng. Trong lòng tự phỉ nhổ mình, không ngờ người to gan lớn mật vô pháp vô thiên như mình lại không dám nhìn!

Quá thất bại! Mặt nàng nhăn lại.

Mộc Vấn Trần lại không biết suy nghĩ của nàng, chỉ biết là bây giờ hắn đang vui sướng như có thể bay lên, hắn suy nghĩ một chút, rút từ dưới gối một tờ giấy, nhìn một chút, rồi ôn nhu nói: “Như Phong, ta đem nước nóng đến cho nàng nhé.” Nhanh chóng phủ thêm áo rồi đi ra ngoài.

Mộc Vấn Trần đi rồi, Như Phong hồ nghi nhấc gối lên, nhìn lén vào, trợn mắt thật to, nàng đang nhìn thấy cái gì vầy nè?

Một đống xuân cung đồ!

Đầu Như Phong ầm ầm đổ vỡ, nàng váng đầu hoa mắt mà nhìn mấy bức tranh, động tác rất nhiều, tư thế rất nhiều, tuy rằng nơi bi ẩn trong tranh không rõ ràng lắm nhưng cũng loáng thoái, chỉ vậy thôi cũng khiến trí tưởng tượng của người ta bay cao.

Nhớ đến động tác của Mộc Vấn Trần, thảo nào hắn lại thành thạo như vậy, thì ra hắn…hắn. . .

Thật không thể tin được!

Rầm một tiếng, hình tượng Mộc Vấn Trần trong cảm nhận Như Phong nhanh chóng đổ vỡ, thậm chí Như Phong có cảm giác rằng mình có thể giẫm lên người hắn mà cuồng tiếu được rồi.

Trong lúc Như Phong đang ngạc nhiên, Mộc Vấn Trần đi đến, nhẹ giọng nói: “Hoàng huynh và hoàng tẩu chờ chúng ta ở bên ngoài.”

Như Phong kinh hãi, cũng không để ý đến xưng hô của Mộc Vấn Trần với hoàng đế, nhíu mày nói: “Chúng ta mau ra ngoài thôi.”

Mộc Vấn Trần chặn bước chân của nàng, nhẹ giọng nói: “Lau rửa trước đã.” Nói xong thì cẩn thận cầm khăn tẩm nước nóng đặt vào giữa hai chân Như Phong.

Mặt Như Phong lập tức đỏ lên, nàng ngượng ngùng nhìn Mộc Vấn Trần, nói: “Để ta tự làm đi.”

Mộc Vấn Trần lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta làm tốt hơn, cứ để ta.”

Vì vậy hai người sau một hồi tim đập chân run mới hoàn thành việc rửa ráy.

Sau khi Như Phong mặc quần áo vào, Mộc Vấn Trần rất nghiêm túc nhìn Như Phong nói: “Phong nhi, lần sau ta nhất định sẽ làm tốt hơn.”

Như Phong lẩm bẩm một câu: “Thật ra chàng không cần làm cũng được.”

Mộc Vấn Trần có nhĩ lực sao chứ, đương nhiên nghe được, hắn đỏ mặt nhìn Như Phong, nói: “Ta muốn làm, hơn nữa phải làm với nàng.”

Như Phong hừ lạnh một tiếng: “Muốn cũng đừng hòng.” Nàng nhớ đến những lần mình đi kỹ viện, người ở nơi đó rõ ràng rất vui vẻ, làm rồi mới biết, sao lại đau đớn như vậy chứ? Không lẽ kỹ thuật của hai người có vấn đề? Nghĩ tới đây, nàng nhìn Mộc Vấn Trần một cách hoài nghi. =))))))))

Mộc Vấn Trần ủy khuất nhìn Như Phong, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, trên người còn mang theo mùi mồ hôi, cả đời này, từ sau khi học võ thành công thì chưa hề bị đổ nhiều mồ hôi như vậy, đã phải ra sức như thế, Phong nhi không cảm kích lại còn ghét bỏ sao. . .

“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, chúng ta mau đi ra ngoài thôi.” Như Phong nằm trong lòng , vỗ vỗ ngực hắn.

Bởi vì trên mặt Như Phong vẫn đang ửng đỏ quyến rũ, tính độc chiếm của Mộc Vấn Trần lại thật mạnh mẽ, ngang ngược không muốn để hoàng đế thấy Như Phong, chỉ để hoàng hậu gặp mà thôi, vậy nên bây giờ hắn sẽ đi gặp hoàng đế.

“Đệ mới làm gì vậy?” Nhìn Mộc Vấn Trần thỏa mãn, ngửi mùi mồ hôi trên người hắn rồi lại nhìn sắc mặt của hắn, hoàng đế thân là tay già đời nên hắn hiểu rõ, chỉ là trong miệng vẫn muốn hỏi, ôm ấp một tia hy vọng rằng mình đã đoán sai.

“Ca biết mà.” Mộc Vấn Trần chậm rãi nói, tâm tư đều đặt trên người Như Phong, không biết bây giờ nàng thế nào? Thân thể có sao không? Có còn đau không nhỉ? Mình vừa rồi thật sự có hơi thô lỗ, nhưng được cảm thụ Như Phong . . .

Nghĩ tới đây, Mộc Vấn Trần lại thấy thân thể mình nóng lên.

Hoàng đế nhìn bộ dạng của hắn, rốt cục cũng tuyệt vọng, dáng vẻ vừa mới trải qua tình dục.. rõ

ràng họ đã. . .

Hắn yên lặng nhìn Mộc Vấn Trần, trong mắt hiện lên rất nhiều tâm tình, hai tay nắm chặt, trên đầu gân xanh nổi lên. . .

Úy Trì Như Phong! Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên này.

Không hổ là thân huynh đệ, nhìn dáng vẻ hoàng đế, Mộc Vấn Trần rất nhanh nói: “Hoàng huynh, đừng gây phiền phức cho Như Phong, nàng mà có chuyện gì, ta cũng không muốn sống.” Mộc Vấn Trần dường như không để ý người khác đối xử với hắn thế nào, thế nhưng lúc này, chỉ có suy nghĩ này.

Như Phong là người khiến hắn bận lòng nhất, là người mà hắn cẩn thận đặt vào trong tim mình. Hắn chưa bao giờ biết, có một ngày hắn sẽ thích một người như vậy, không hề có một câu oán hận.

“Đệ gọi hoàng huynh? Từ trước đến nay đệ vẫn luôn gọi ta là ca ca mà!” Hoàng đế thương tiếc nhìn Mộc Vấn Trần, thân thể cao lớn đứng thẳng dậy. Là vì chuyện lần đó không cho hắn rời kinh thành sao?

Mộc Vấn Trần nhẹ thở dài.

“Ta muốn cưới Như Phong, cưới ngay lập tức, ca ca. Ở bên Như Phong, là chuyện mà đời này ta muốn làm nhất.” Khóe miệng của hắn lại cong lên lộ ra một nụ cười động lòng người.

“Trẫm sẽ không đáp ứng.” Cuối cùng hoàng đế nói ra những lời này, xoay người lại, phất áo rời đi.

Mà nơi hắn vừa đứng, lại hằn sâu hai dấu chân người. o_0

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook