Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
Quyển 3 - Chương 154: Tiêu diệt phỉ
Lạc Lạc Nguyệt Sắc
19/02/2014
Edit: Nhoktho
Beta: Lan Hương
Gặp phải loại tình huống này, ánh mắt Như Phong se lại, đây là lần đầu nàng đụng phải cao thủ ngang tầm.
Hai người không có được một câu nói nhảm, tiếp tục lao vào chiến đấu.
“Sư huynh!” Túy Nguyệt gọi một tiếng, nhìn hai người, chỉ toàn ảnh với bóng, nàng chỉ là một người không biết võ công nên không thể nhìn thấy, chỉ biết là hai người bọn họ đang chuẩn bị vận khí cực đại, hơn nữa bây giờ lại có thêm một người nhảy vào!
Trời ạ, sư huynh nên làm cái gì bây giờ? Túy Nguyệt vội vã xoay quanh.
“Đừng làm ảnh hưởng tới sư huynh!” Hàn Sơn bên cạnh Túy Nguyệt nói một câu, liều mạng nâng kiếm chống đỡ nguy hiểm trước mắt.
Tình huống bên Dục Tuyên có vẻ khá hơn một chút, bởi vì hắn vốn là hoàng tử, cho nên thân vệ vây quanh bên người hắn, không để cho hắn có bất cứ nguy hiểm nào về tính mạng.
Túy Trúc tay múa trường kiếm, trong mắt hiện lên tia hưng phấn, không ngừng thi triển ra vô tình kiếm pháp, trong khoảng thời gian này dưới sự chỉ dạy của Như Phong và Nam Sơn, võ công của nàng lại cao thêm một tầng, lúc này là cơ hội để nàng luyện tập.
Dù sao cũng là người có võ công cao thứ hai trong các huynh muội, cho nên Túy Trúc một mình đối phó bốn người đại hán cũng là thừa sức. Còn Nam Sơn chỉ có khinh công là khá tốt, tránh qua né lại, thấy tình huống đã ổn định, cũng rất mau chạy đến chỗ an toàn dưới sự che chở của mọi người. Ở nơi đầy máu tanh này không ai thấy được bóng dáng của cậu.
Như Phong cầm bảo kiếm trong tay, ánh mắt nghiêm nghị, vút qua trong không khí thanh kiếm dẻo mỏng, uyển chuyển như lưỡi dao thủy tinh sắc bén tung hoành mà tới, nơi đường kiếm đi qua, thì hình thành một áp lực nặng nề.
Hai gã đàn ông kia cũng không phải người thường, bọn họ phối hợp lẫn nhau, đối với sự tấn công của Như Phong, một trong hai người cầm thanh hắc đao to nặng nhưng lại có thể vung múa chém tùy ý, mỗi nhát chém đều là sát chiêu. Còn tên độc nhãn long kia cũng không ngừng múa may trường kiếm, thật ăn ý với tên còn lại, dường như đã thực hiện vô số lần.
Đao kiếm ba người mặc dù không chạm vào nhau nhiều, nhưng sát khí do đao phát ra và kiếm khí do kiếm phóng ra quấn quýt va chạm, khiến cả không gian vang đầy tiếng roạt roạt. Nhờ vào Úy Trì kiếm pháp và Vô tình kiếm pháp đã cải tiến, Như Phong tấn công như bạt mạng, tốc độ nhanh đến khó tin, hơn nữa có bảo kiếm trong tay, cái đầu nàng cũng linh hoạt, kinh nghiệm đối phó trận pháp lại có phong phú, cho nên miễn cưỡng có thể cùng đánh ngang sức với bọn họ.
Nhưng sau khi Độc Nhãn Long huýt gió một tiếng, lại thêm một gã trung niên nhảy vào, khắp người người nọ đầy mùi hôi, tỏa ra khiến Như Phong rất khó chịu, đợi đến lúc Như Phong cảm thấy bất thường đã không còn kịp rồi, cả thế cục nhanh chóng bị lật ngược. Như Phong dần dần cảm thấy mỗi lần vung kiếm, thì dường nhưng có ngàn cân treo trên tay, sau khi liên tục vung kiếm thì có chút khó khăn, một lúc sau, cả người mệt mỏi mồ hôi đầm đìa.”Như Phong chạy mau!” Dục Tuyên bên kia vội vàng kêu lên, hắn cũng đầu đầy mồ hôi, bởi vì hắn đã để thân vệ chạy đến bên Như Phong để cứu viện. Bên kia Chu Tiền cùng Chu Hậu cũng nhìn thấy tình huống bất thường, vội vàng chạy lại, đồng thời cũng mang theo vài kẻ địch.
Có mấy người thân vệ và Chu Tiền Chu Hậu hỗ trợ, Như Phong nhanh dừng lại, không nói hai lời thì móc ra một viến thuốc nhanh chóng nuốt xuống.
“Như Phong!” Võ công của Dục Tuyên coi như cũng khá tốt, một đao đã chém được một cái đầu, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Như Phong, cùng nàng sóng vai tác chiến.
Thể lực của Như Phong đã khôi phục lại, nàng oán hận trừng mắt với kẻ địch gia nhập cuộc chiến, di chuyển đôi tay không hề lưu tình.
Vô tình, Như Phong và Dục Tuyên đã rời xa những người khác, người ở hiện trường cũng từ từ giảm bớt, máu tươi lan tràn trên mặt đất. Trong thấm thoát, mấy người đã đánh tới một đoạn sườn núi, Như Phong và Dục Tuyên tựa lưng vào nhau đánh với ba người nọ, Như Phong đối phó với hai người, Dục Tuyên ứng phó với một người.
“Ngươi có ổn không?” Như Phong rống lên một câu.
“Tạm được!” Dục Tuyên cậy mạnh nói, mặt đỏ lên, cố hết sức quan sát ứng phó với kẻ địch trước mặt.
Như Phong nhăn mặt, biết thể lực của mình đang dần giảm dần. Nếu không tốc chiến tốc thắng thì chắc chắn sẽ phiền to, vì vậy mặt lập tức trầm xuống, hô to một tiếng, công lực đại tăng, một đường kiếm khí xẹt qua, đối phương nghiêng người, Như Phong nhân cơ hội này nghiêng kiếm đâm tới, chỉa thẳng vào tử huyệt độc nhãn long, Độc Nhãn Long cuống quít chống đỡ, người còn lại thấy vậy liền tận dụng thời cơ, không để ý đến sống chết của Độc Nhãn Long, nhanh chóng nhắm vào sở hở Như Phong để lộ ra mà đâm tới.
Chính là lúc này, bảo kiếm trong tay Như Phong tuột ra, trong tay trái bỗng bắn ra vài phi tiêu, bay thẳng về phía tên đại hán kia.
Tất cả chuyện này xảy ra nhanh như chớp giật, cho nên lúc tên đại hán cầm đao kia bị cắt đứt cổ, trường kiếm của độc nhãn long lập tức lao đến Như Phong.
Thẩn thể của Như Phong nhanh chóng chuyển mình trong không trung, trong thời gian độc nhãn long đang công kích còn dùng mấy cái phi tiêu còn thừa bắn về phía kẻ địch đang đánh với Dục Tuyên.
Chỉ trong phút chốc, Như Phong đã giết chết hai người! Dục Tuyên vui vẻ.
Mặt độc nhãn long trầm xuống, thanh kiếm trong tay quay lại công kích tên yếu ớt ẻo lả Dục Tuyên kia, lúc Như Phong mới rơi xuống đất là đột nhiên chuyển hướng về phía Như Phong, Như Phong bất ngờ không kịp phòng ngự, còn chưa đứng vững đã bị độc nhãn long lao tới kéo đi, cùng rớt xuống sườn núi!
“Đừng mà——” Trong không gian bỗng chốc vang lên tiếng gọi tê tâm liệt phế của Dục Tuyên!
***
Trong kinh thành.
“Ngươi, xác định Úy Trì Như Phong thật sự đã chết sao?” Một tiếng nói âm trầm nặng nề truyền ra từ sau tấm màn che mỏng.
“Đúng vậy chủ tử. Độc nhãn ngay tại thời khắc cuối cùng đã cùng Như Phong lăn xuống vách núi, mà sau đó Tam hoàng tử cùng những người khác tìm tại đoạn sườn núi đó cũng không thấy một bóng người, thậm chí Tam hoàng tử còn muốn nhảy xuống theo, nhưng lại bị người hầu kéo lại, bây giờ bọn họ cũng nhận định Úy Trì Như Phong đã chết.” Hắc y nhân quỳ trên mặt đất nhỏ giọng trả lời, thần thái luôn là cung kính.
“Ồ ······ hắn thật là mạng lớn đó!” Nam âm trầm thấp chậm rãi cảm thán một câu, giọng điệu khá bất mãn, tiếp tục nói: “Như vậy người chạy đi đằng nào rồi?” Nếu như cũng nhảy xuống luôn không phải tốt hơn sao! Chướng mắt!
“Bẩm chủ tử, bọn họ vẫn tiếp tục tiến đến nơi đóng quân phương Bắc, nghe nói phải giúp Úy Trì Như Phong báo thù, bọn họ tưởng rằng thổ phỉ đột ngột xuất hiên là do người Hắc Thạch sơn làm.”
“Biết rồi, lui xuống đi.”
“Vâng!” Hắc y nhân lặng lẽ lui ra ngoài.
Chỉ còn một nam tử nở nụ cười ôn hòa, mơ hồ lộ một tia nguy hiểm và khát máu.
Cái này, xem các ngươi sẽ làm sao? Dám trèo lên đầu ta ngồi sao!
***
“Cái gì? Úy Trì Như Phong đã chết? !” Tiếng nói hoàng đế nâng cao hơn bình thường rất nhiều, có vẻ rất khiếp sợ.
“Đúng vậy, phụ hoàng.” Đôi mắt Dục Tước hồng hồng, ánh mắt có sự bi thương khó giấu, quần áo ngoại trừ có thêu vài bông Tử La màu vàng ra thì hoàn toàn là cẩm y màu trắng thuần, khuôn mặt thê lương, cau mày.
Hoàng đế chậm rãi tiêu hóa tin tức này, nữa ngày, hắn nhanh chóng nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Bây giờ tình hình thế nào?” Trong lòng rất chấn động, đứa nhỏ đó, cứ thế mà chết?
Tiếng nói Dục Tước có hơi khàn khàn, nói: “Từ vách núi té xuống, chỉ có thể tìm được vài xương đầu người dưới chân núi, những thứ khác thì vẫn không thấy. Còn trong sơn cốc đó có rất nhiều sói, bọn họ nói có thể tìm được vài miếng xương cốt đã là không tệ rồi.” Vài chữ cuối cùng dường như phải cố hết sức mới nói ra được.
“Nếu như như vậy······” Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, nói: “Trước tiên đừng truyền tin tức này cho hoàng thúc của ngươi, còn nữa, Úy Trì lão tướng quân biết chưa?”
“Biết rồi, các sư đệ sư muội của Như Phong đã đem tin tức truyền tới kinh thành rồi, bây giờ dường như người trong kinh thành ai ai đều biết.”
Hoàng đế nhẹ xoa xoa mi tâm, nói: “Việc này để trẫm nghĩ lại, còn nữa, bây giờ ngươi lập tức đến phủ tướng quân trấn an đi. Rồi thuận tiện gọi thừa tướng đến đây luôn.”
“Vâng ạ, phụ hoàng.” Dục Tước thất vọng rời khỏi, mới vừa đi vài bước lại nói. “Vậy phụ hoàng, hôn sự của Xuân Hòa công chúa thì thế nào?”
Chân mày Hoàng đế cau lại, nói: “Cứ để đó đi, nếu nàng muốn đính hôn cùng Dục Tuyên thì cứ để Dục Tuyên trở về đã.”
Dục Tước lên tiếng, nhìn hoàng đế, muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không nói cái gì.
Lúc đi ra cửa cung, Dục Tước vừa lúc chạm vẻ mặt bình tĩnh của thái tử.
Nhìn vẻ mặt Dục Tước uể oải bi thương, đôi mắt của thái tử không dấu nổi niềm vui sướng, hắn nói: “Nhị hoàng đệ, hôm nay hình như tâm trạng không tốt à? Ta nghe nói Úy Trì Như Phong đã xảy ra chuyện, đệ phải nén bi thương nha. Ôi, một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế, sao lại có đi mà không thể về chứ? Thật quá đáng tiếc!” Vừa nói vừa lắc đầu, khuôn mặt có vẻ mang bi thương. (ta muốn thiến thằng cha này >_<)
Dục Tước gật đầu, chắp tay nói: “Thái tử điện hạ, đúng là không tốt.” Giọng điệu rất giống, bộ dáng giống như là tâm trạng không tốt, phong độ lúc bình thường đã biến mất hoàn toàn.
Thái tử nhìn hắn giọng điệu có điểm thương tiếc, nói: “Biết ngươi và Như Phong cô nương thân thiết, nhị hoàng đệ hay là hồi phủ nghỉ ngơi đi.”
Dục Tước nghe vậy, cũng liền cáo lui.
Chờ thái tử đi rồi, Dục Tước nhìn bóng lưng hắn, âm thầm thở dài: lần này mình sẽ không mềm lòng nữa.
Rất nhanh, tất cả mọi người cũng đã biết tin tức Như Phong gặp nạn, phản ứng mọi người trong kinh thành rất khác nhau, có bi thương, có khiếp sợ, có không tin, có mừng rỡ, có thờ ơ······ Nhưng trước khi nghe được tin tức này, Dung Ức Ảnh và Đức Vương gia đã đã rời đi. Bây giờ, ngay cả Vân Thiên Trạch cũng chuẩn bị quay về.
“Ngươi tin tưởng Như Phong thật sự đã chết sao?” Tay Vân Thiên Trạch nắm chặt ly rượu, gương mặt như bạch ngọc có màu đỏ mờ nhạt, giọng nói không yên.
Dục Tước ôm một vò rượu, uống một ngụm rượu, cũng không để ý rượu chảy xuống cổ, thấp giọng nói: “Ta không tin, rõ ràng lúc ra khỏi thành Như Phong đã cùng ta nói cười, sao mới đi được mười ngày đã không còn? Võ công của nàng tốt như vậy, chắc chắn là đã chạy thoát rồi.” Vừa nói vừa nấc một cái phả ra toàn mùi rượu.
Vân Thiên Trạch vừa nghe, nhãn tình sáng lên, nói: “Đích thị là như vậy.” Hắn cẩn thận nhìn Dục Tước, lại nâng thêm một chén.
Hai người nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn yên lặng không nói gì, chỉ lo uống rượu.
Đêm đã khuya, Vân Thiên Trạch nhẹ giọng nói một câu: “Ta phải về nước rồi, lần này đã đi lâu lắm rồi.”
“Về đi về đi.” Dục Tước ngồi trong góc tường phất tay, đầu tóc rối bời, tay còn ôm một bình rượu.
Vân Thiên Trạch thở dài một hơi, nói: “Nếu có tin tức của Như Phong thì báo cho ta biết.”
Mãi đến lúc bước ra khỏi cánh cửa Hồng Tân lâu, Vân Thiên Trạch cũng chưa nghe được đáp án của Dục Tước.
Đi trên đường cái không hề có bóng người, bước chân Vân Thiên Trạch vẫn rất vững chắc, mặc dù đêm nay hắn uống không ít rượu.
“Chủ tử, ngài cảm thấy Như Phong cô nương thật sự đã chết sao?” Vân thúc cẩn cẩn thận thận mà thăm dò. Trước mặt chủ tử tuyệt đối không thể bất kính với Như Phong, cho dù chỉ là vấn đề xưng hô. Vì để không chạm phải nghịch lân* của hắn, cho nên Vân thúc rất thức thời, mặc dù hắn hận không thể để cho tên Như Phong họa thủy kia chết mau mau một chút. Trên thực tế, lần trước lúc công thành, mình đã tự tiện ám sát Như Phong, cuối cùng là thành công, nếu không phải y thuật đối phương quá cao minh, Úy Trì Như Phong cũng đâu thể tới kinh thành này, đáng tiếc hậu quả rước được là lửa giận của chủ tử, mình thì không sao, chỉ chịu phạt, nhưng Tiểu Thanh đã lớn lên cùng với công tử thì không thể gặp được nữa.
*nghịch lân: tương truyền rồng rất hiền hòa với người, có thể cưỡi trên người nó mà đi, nhưng phía dưới hàm rồng có những cái vảy ngược, nếu đụng vào đó, rồng sẽ trở nên giận dữ, đại ý ở đây là chạm phải vấn đề khiến chủ tử tức giận(. Nguồn: trí nhớ tồi tệ của bản thân :3)
Bởi vì, mũi tên đã bắn trúng Như Phong là do Tiểu Thanh tự mình ra tay.
Vân Thiên Trạch nghe được câu hỏi Vân thúc, bước chân dừng một lát, chậm rãi lắc đầu, nói: “Ngươi phái người đi theo dõi nhóm Dục Tuyên là được.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, đôi mắt nhẹ khép lại.
Nếu như Như Phong thật sự chết, Dục Tước, hắn còn có thể là cái phản ứng này sao? Hừ! Thật đúng là xem mình như kẻ ngu mà.
Trên thực tế, mặc kệ Vân Thiên Trạch có tin hay không, ít nhất rất nhiều người tin.
Tướng quân phủ vẫn là bi thương một nhà, Như Tuyết bi thống hơn người nào hết, mỗi một lần nàng nhớ tới Như Phong trước khi đi mình lại còn giận dỗi thì hối hận không thôi.
“Tiểu thư, người ăn chút gì đi.” Hương Lăng mặc dù cũng đã đỏ cả hai mắt nhưng cũng tẫn trách mà nhắc nhở.
Như tuyết nằm trong ổ chăn, nước mắt cứ tuôn chảy: “Oa oa······ Sao ta có thể ăn được? Đệ đệ ······ Như Phong bây giờ đã không còn, mà trước khi nó đi ta còn giận dỗi với nó nữa? hu hu······· “
Trên đường từ kinh thành đến Bắc Cương, lại có người đang giục ngựa chạy như điên.
“Biểu muội, muội dừng lại! Dừng lại!” Bạch Nhất Quân cưỡi ngựa chạy theo sau, vừa chạy vừa la lớn.
Mộ Dung Nghênh Hà coi như là không nghe, cứ giục ngựa chạy đi.
Rốt cục, ngựa kiệt sức ngã xuống đất, Bạch Nhất Quân cũng thở hỗn hển hồng hộc chạy lại, vội vàng xuống ngựa nâng Mộ Dung Nghênh Hà dậy, nói: “Biểu muội, muội làm gì vậy?” Âm thầm cảm thấy may mắn rằng con ngựa biểu muội thuận tay cướp trên đường không phải ngựa tốt, nếu không hắn cũng không đuổi kịp được.
“Ta muốn giết mấy tên thổ phỉ đó” Mộ Dung Nghênh Hà oán giận nói, dùng tay quệt nước mắt.
Bạch Nhất Quân thở dài, nói: “Ai, Úy Trì Như Phong là nữ mà, biểu muội, muội cần gì cứ chấp nhất không tỉnh chứ?” Trong lòng lại có chút mất mát, trước đó không lâu vừa mới biết thân phận Như Phong, bây giờ mình còn đang khiếp sợ, không ngờ khó khăn lắm mới tiếp nhận được thì nàng đã mất rồi. Từ lúc còn nhỏ, mình vẫn xem Úy Trì Như Phong như kẻ địch, một đối thủ, nhưng không ngờ nàng lại là nữ, hơn nữa đã không còn.
Cảm giác như vậy······ ôi, một lời khó nói hết, chỉ cảm thấy như cuộc sống cứ thiếu thiếu cái gì.
“Là nữ thì sao chứ? Có ảnh hưởng gì đến việc ta thích nàng sao. Biểu ca ca nhất định phải giúp nàng báo thù.” Mộ Dung Nghênh Hà ngước hai mắt đẫm lệ, xiết chặt áo của Bạch Nhất Quân.
Bạch Nhất Quân gật đầu, nói: “Chỉ cần là việc cần ta, ta nhất định sẽ giúp đỡ, nghe lời, bây giờ đầu tiên chúng ta trở lại kinh thành, sau đó đến tướng quân phủ xem thử có giúp được việc gì không. Muội xem, bây giờ muội có chạy tới Hắc Thạch sơn cũng có giúp được gì đâu, nơi đó có Tam điện hạ, hơn nữa từ đây tới đó phải mất mười ngày đi đường, ta sợ lúc muội đến được, Hắc Thạch sơn đã bị vây tiêu diệt rồi, cho nên không bằng chúng ta trở về kinh thành rồi từ từ suy nghĩ. Hơn nữa, chỉ là đồn đãi, vẫn chưa thấy thi thể của Úy Trì Như Phong mà, võ công nàng cao như vậy, lại là người quỷ kế đa đoan, đầu linh hoạt, sẽ không dễ chết như vậy đâu.” Bạch Nhất Quân ôn tồn an ủi. Trong lòng dấy lên nỗi chua xót, hừ, Úy Trì Như Phong đó cũng đã trở thành nữ rồi, sao biểu muội vẫn thích nàng như vậy? Nàng có cái gì tốt, không phải chỉ là lúc giả trang thì hơi tuấn tú một chút thôi sao?
Nhưng lúc này, trong kinh thành cũng có một hồng y nữ tử ngồi ở khách điếm, nghe người khác thảo luận, mặt trầm như nước.
Tin tức này có phải là thật không?
······
Đương nhiên, lúc này Như Phong dĩ nhiên không chết rồi.
Nàng và Nam Sơn nhìn thi thể bị sói cắn xé kia, nhăn mặt, quay đầu đi, nói: “Nam Sơn, chúng ta đi thôi.”
Nam Sơn mãi nhìn đến tên đại hán chỉ còn xương cốt kia, lúc này mới đáp: “Được rồi sư huynh, chúng ta có thể đi.”
Vì vậy hai người dọc theo còn đường nhỏ bí mật ra khỏi sơn cốc này, trên đường gặp một vài người kiểm tra thi thể.
Nhìn bóng dáng đám hắc y nhân, Như Phong hừ lạnh một tiếng, hừ, sao có thể biết nàng và các sư đệ sư muội trước kia đã sao luyện thành kinh công, lúc đó toàn là do sư phụ ném mình xuống vách núi mới có thể luyện thành, cho nên cái đoạn sườn núi cao này cũng không đủ để cho họ liếc mắt nhìn đến, hơn nữa trước đó Nam Sơn đã bàn tính ······ cho nên, he he, bây giờ hai người bọn họ mới có thể êm đẹp mà đứng ở chỗ này.
Đoạn đường này hai người giả trang đi, Như Phong giả trang thành một nam tử sắc mặt vàng vọt, Nam Sơn biến thành một đại hán khôi ngô. Trên đoạn đường hai người ra roi thúc ngựa chạy đi, rốt cuộc hai ngày sau cũng đã đến nơi cần đến —– Hoa Mai trấn.
Hoa Mai trấn sở dĩ được gọi là Hoa Mai trấn là bởi vì vùng ngoại ô nơi này có những rừng mai lớn, không cần biết là người giàu có hay tầm thường, hàng năm vào mùa đông lúc nở hoa luôn thơm đến nức mũi, trở thành một phong cảnh cực kỳ đẹp, dần dà, người trong trấn cũng bắt đầu trồng hoa mai trong nhà, cho nên bây giờ Hoa Mai trấn đã trở thành một Hoa Mai trấn nổi tiếng như bây giờ.
“Ôi, đáng tiếc bây giờ không phải mùa đông.” Như Phong tiếc hận nói, nhìn cái trấn nhỏ này. Dân cư Hoa Mai trấn gần ba chục nghìn người, từ xưa là đường xuyên giữa Tử la quốc và Thạch Nam quốc, khách thương lui tới rất nhiều. Lúc ban đầu chỉ là một cái dịch trạm nhỏ, có người ở lại buôn bán, rồi từ từ hình thành một trấn nhỏ, cũng từ đó hấp dẫn nhiều người đến trấn này, quy mô trấn nhỏ cũng từ từ mở rộng, triều đình Tử La quốc cũng đã phái quan viên tiến hành quản lý. Nhưng quản lý cũng không có tác dụng, bởi vì quá mức xa xôi, quan binh rất ít, bốn phía trấn nhỏ đều bình nguyên bằng phẳng, lại không có thành tường, vì vậy thường xuyên có sơn tặc đến làm phiền, ví dụ như đám sơn tặc Hắc Thạch sơn kia.
“Chúng ta không phải đến để thưởng cảnh.” Nam Sơn lẩm bẩm một câu, nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Như Phong, trong lòng sốt ruột.
“Như Phong nhướn mày nói: “Không phải là vì người nào đó sao, đệ khẩn trương như vậy để làm chi, không phải chúng ta đã an bài xong rồi sao?”
“Dù sao ta chỉ biết là nếu chúng ta không truyền tin tức đi, nhất định sẽ có người rối loạn đến điên.” Nam Sơn đè thấp tiếng nói.
“Không lẽ bọn họ không tin thân thủ của ta sao?” Như Phong nhẹ giọng nói một câu, đôi mắt liếc nhìn những hàng hóa chung quanh, rực rỡ đủ loại, có đồ sứ, lụa, dệt phẩm, lá trà, đường, thi họa, san hô, mã não, trân châu, hồ tiêu, hương liệu, Lưu Ly, nhân sâm, dược liệu, rượu. Cũng thấy được có một bộ phận là của Tử La quốc, cũng có đặc sản Thạch Nam quốc. Xem ra cái trấn nhỏ này cũng có vẻ phồn hoa, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có mã tặc đến làm phiền.
Nam Sơn thấy ánh nhìn của Như Phong, bất đắc dĩ mà thở dài, nói: “Sư huynh, chúng ta mau tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi, còn phải làm việc nữa, thời gian gấp lắm rồi.”
Như Phong nhìn sắc trời, đồng ý với cái nhìn của Nam Sơn.
Vào ban đêm, lúc ánh trăng hạ xuống, Dục Tuyên đang đóng quân ở Bắc Cương thu được một tờ giấy, phía trên có dòng thơ: “Quá giang thiên xích lãng, nhập trúc vạn can tà.”
Làm cho sóng trên sông [có khi] cao tới trăm thước.
Thổi vào [rừng] trúc làm cả vạn cây nằm rạp. – Phong- Lý Kiều
Dục Tuyên cười khổ, người này, đã tới nước này rồi còn đưa cho mình một bài thơ, không biết người ta có bao nhiêu lo lắng cho nàng sao?
“Tình hình như thế nào?” Hàn Sơn vội vàng hỏi .
“Tốt lắm, chúng ta theo kế hoạch làm việc đi.” Dục Tuyên nở nụ cười như đã biết trước mọi chuyện, dường như nam nhân xém nữa nổi điên hai ngày trước không phải là hắn.
Ba ngày, danh chấn một thời, thổ phỉ chiếm giữ Hắc Thạch sơn đã lâu bỗng nhiên bị vây công tiêu diệt, người có công lớn nhất lại là Úy Trì Như Phong đã chết theo như lời đồn đại!
Sau khi tin tức truyền tới kinh thành, trong ngoài triều đều hiện lên vẻ kinh sợ!
Beta: Lan Hương
Gặp phải loại tình huống này, ánh mắt Như Phong se lại, đây là lần đầu nàng đụng phải cao thủ ngang tầm.
Hai người không có được một câu nói nhảm, tiếp tục lao vào chiến đấu.
“Sư huynh!” Túy Nguyệt gọi một tiếng, nhìn hai người, chỉ toàn ảnh với bóng, nàng chỉ là một người không biết võ công nên không thể nhìn thấy, chỉ biết là hai người bọn họ đang chuẩn bị vận khí cực đại, hơn nữa bây giờ lại có thêm một người nhảy vào!
Trời ạ, sư huynh nên làm cái gì bây giờ? Túy Nguyệt vội vã xoay quanh.
“Đừng làm ảnh hưởng tới sư huynh!” Hàn Sơn bên cạnh Túy Nguyệt nói một câu, liều mạng nâng kiếm chống đỡ nguy hiểm trước mắt.
Tình huống bên Dục Tuyên có vẻ khá hơn một chút, bởi vì hắn vốn là hoàng tử, cho nên thân vệ vây quanh bên người hắn, không để cho hắn có bất cứ nguy hiểm nào về tính mạng.
Túy Trúc tay múa trường kiếm, trong mắt hiện lên tia hưng phấn, không ngừng thi triển ra vô tình kiếm pháp, trong khoảng thời gian này dưới sự chỉ dạy của Như Phong và Nam Sơn, võ công của nàng lại cao thêm một tầng, lúc này là cơ hội để nàng luyện tập.
Dù sao cũng là người có võ công cao thứ hai trong các huynh muội, cho nên Túy Trúc một mình đối phó bốn người đại hán cũng là thừa sức. Còn Nam Sơn chỉ có khinh công là khá tốt, tránh qua né lại, thấy tình huống đã ổn định, cũng rất mau chạy đến chỗ an toàn dưới sự che chở của mọi người. Ở nơi đầy máu tanh này không ai thấy được bóng dáng của cậu.
Như Phong cầm bảo kiếm trong tay, ánh mắt nghiêm nghị, vút qua trong không khí thanh kiếm dẻo mỏng, uyển chuyển như lưỡi dao thủy tinh sắc bén tung hoành mà tới, nơi đường kiếm đi qua, thì hình thành một áp lực nặng nề.
Hai gã đàn ông kia cũng không phải người thường, bọn họ phối hợp lẫn nhau, đối với sự tấn công của Như Phong, một trong hai người cầm thanh hắc đao to nặng nhưng lại có thể vung múa chém tùy ý, mỗi nhát chém đều là sát chiêu. Còn tên độc nhãn long kia cũng không ngừng múa may trường kiếm, thật ăn ý với tên còn lại, dường như đã thực hiện vô số lần.
Đao kiếm ba người mặc dù không chạm vào nhau nhiều, nhưng sát khí do đao phát ra và kiếm khí do kiếm phóng ra quấn quýt va chạm, khiến cả không gian vang đầy tiếng roạt roạt. Nhờ vào Úy Trì kiếm pháp và Vô tình kiếm pháp đã cải tiến, Như Phong tấn công như bạt mạng, tốc độ nhanh đến khó tin, hơn nữa có bảo kiếm trong tay, cái đầu nàng cũng linh hoạt, kinh nghiệm đối phó trận pháp lại có phong phú, cho nên miễn cưỡng có thể cùng đánh ngang sức với bọn họ.
Nhưng sau khi Độc Nhãn Long huýt gió một tiếng, lại thêm một gã trung niên nhảy vào, khắp người người nọ đầy mùi hôi, tỏa ra khiến Như Phong rất khó chịu, đợi đến lúc Như Phong cảm thấy bất thường đã không còn kịp rồi, cả thế cục nhanh chóng bị lật ngược. Như Phong dần dần cảm thấy mỗi lần vung kiếm, thì dường nhưng có ngàn cân treo trên tay, sau khi liên tục vung kiếm thì có chút khó khăn, một lúc sau, cả người mệt mỏi mồ hôi đầm đìa.”Như Phong chạy mau!” Dục Tuyên bên kia vội vàng kêu lên, hắn cũng đầu đầy mồ hôi, bởi vì hắn đã để thân vệ chạy đến bên Như Phong để cứu viện. Bên kia Chu Tiền cùng Chu Hậu cũng nhìn thấy tình huống bất thường, vội vàng chạy lại, đồng thời cũng mang theo vài kẻ địch.
Có mấy người thân vệ và Chu Tiền Chu Hậu hỗ trợ, Như Phong nhanh dừng lại, không nói hai lời thì móc ra một viến thuốc nhanh chóng nuốt xuống.
“Như Phong!” Võ công của Dục Tuyên coi như cũng khá tốt, một đao đã chém được một cái đầu, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Như Phong, cùng nàng sóng vai tác chiến.
Thể lực của Như Phong đã khôi phục lại, nàng oán hận trừng mắt với kẻ địch gia nhập cuộc chiến, di chuyển đôi tay không hề lưu tình.
Vô tình, Như Phong và Dục Tuyên đã rời xa những người khác, người ở hiện trường cũng từ từ giảm bớt, máu tươi lan tràn trên mặt đất. Trong thấm thoát, mấy người đã đánh tới một đoạn sườn núi, Như Phong và Dục Tuyên tựa lưng vào nhau đánh với ba người nọ, Như Phong đối phó với hai người, Dục Tuyên ứng phó với một người.
“Ngươi có ổn không?” Như Phong rống lên một câu.
“Tạm được!” Dục Tuyên cậy mạnh nói, mặt đỏ lên, cố hết sức quan sát ứng phó với kẻ địch trước mặt.
Như Phong nhăn mặt, biết thể lực của mình đang dần giảm dần. Nếu không tốc chiến tốc thắng thì chắc chắn sẽ phiền to, vì vậy mặt lập tức trầm xuống, hô to một tiếng, công lực đại tăng, một đường kiếm khí xẹt qua, đối phương nghiêng người, Như Phong nhân cơ hội này nghiêng kiếm đâm tới, chỉa thẳng vào tử huyệt độc nhãn long, Độc Nhãn Long cuống quít chống đỡ, người còn lại thấy vậy liền tận dụng thời cơ, không để ý đến sống chết của Độc Nhãn Long, nhanh chóng nhắm vào sở hở Như Phong để lộ ra mà đâm tới.
Chính là lúc này, bảo kiếm trong tay Như Phong tuột ra, trong tay trái bỗng bắn ra vài phi tiêu, bay thẳng về phía tên đại hán kia.
Tất cả chuyện này xảy ra nhanh như chớp giật, cho nên lúc tên đại hán cầm đao kia bị cắt đứt cổ, trường kiếm của độc nhãn long lập tức lao đến Như Phong.
Thẩn thể của Như Phong nhanh chóng chuyển mình trong không trung, trong thời gian độc nhãn long đang công kích còn dùng mấy cái phi tiêu còn thừa bắn về phía kẻ địch đang đánh với Dục Tuyên.
Chỉ trong phút chốc, Như Phong đã giết chết hai người! Dục Tuyên vui vẻ.
Mặt độc nhãn long trầm xuống, thanh kiếm trong tay quay lại công kích tên yếu ớt ẻo lả Dục Tuyên kia, lúc Như Phong mới rơi xuống đất là đột nhiên chuyển hướng về phía Như Phong, Như Phong bất ngờ không kịp phòng ngự, còn chưa đứng vững đã bị độc nhãn long lao tới kéo đi, cùng rớt xuống sườn núi!
“Đừng mà——” Trong không gian bỗng chốc vang lên tiếng gọi tê tâm liệt phế của Dục Tuyên!
***
Trong kinh thành.
“Ngươi, xác định Úy Trì Như Phong thật sự đã chết sao?” Một tiếng nói âm trầm nặng nề truyền ra từ sau tấm màn che mỏng.
“Đúng vậy chủ tử. Độc nhãn ngay tại thời khắc cuối cùng đã cùng Như Phong lăn xuống vách núi, mà sau đó Tam hoàng tử cùng những người khác tìm tại đoạn sườn núi đó cũng không thấy một bóng người, thậm chí Tam hoàng tử còn muốn nhảy xuống theo, nhưng lại bị người hầu kéo lại, bây giờ bọn họ cũng nhận định Úy Trì Như Phong đã chết.” Hắc y nhân quỳ trên mặt đất nhỏ giọng trả lời, thần thái luôn là cung kính.
“Ồ ······ hắn thật là mạng lớn đó!” Nam âm trầm thấp chậm rãi cảm thán một câu, giọng điệu khá bất mãn, tiếp tục nói: “Như vậy người chạy đi đằng nào rồi?” Nếu như cũng nhảy xuống luôn không phải tốt hơn sao! Chướng mắt!
“Bẩm chủ tử, bọn họ vẫn tiếp tục tiến đến nơi đóng quân phương Bắc, nghe nói phải giúp Úy Trì Như Phong báo thù, bọn họ tưởng rằng thổ phỉ đột ngột xuất hiên là do người Hắc Thạch sơn làm.”
“Biết rồi, lui xuống đi.”
“Vâng!” Hắc y nhân lặng lẽ lui ra ngoài.
Chỉ còn một nam tử nở nụ cười ôn hòa, mơ hồ lộ một tia nguy hiểm và khát máu.
Cái này, xem các ngươi sẽ làm sao? Dám trèo lên đầu ta ngồi sao!
***
“Cái gì? Úy Trì Như Phong đã chết? !” Tiếng nói hoàng đế nâng cao hơn bình thường rất nhiều, có vẻ rất khiếp sợ.
“Đúng vậy, phụ hoàng.” Đôi mắt Dục Tước hồng hồng, ánh mắt có sự bi thương khó giấu, quần áo ngoại trừ có thêu vài bông Tử La màu vàng ra thì hoàn toàn là cẩm y màu trắng thuần, khuôn mặt thê lương, cau mày.
Hoàng đế chậm rãi tiêu hóa tin tức này, nữa ngày, hắn nhanh chóng nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Bây giờ tình hình thế nào?” Trong lòng rất chấn động, đứa nhỏ đó, cứ thế mà chết?
Tiếng nói Dục Tước có hơi khàn khàn, nói: “Từ vách núi té xuống, chỉ có thể tìm được vài xương đầu người dưới chân núi, những thứ khác thì vẫn không thấy. Còn trong sơn cốc đó có rất nhiều sói, bọn họ nói có thể tìm được vài miếng xương cốt đã là không tệ rồi.” Vài chữ cuối cùng dường như phải cố hết sức mới nói ra được.
“Nếu như như vậy······” Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, nói: “Trước tiên đừng truyền tin tức này cho hoàng thúc của ngươi, còn nữa, Úy Trì lão tướng quân biết chưa?”
“Biết rồi, các sư đệ sư muội của Như Phong đã đem tin tức truyền tới kinh thành rồi, bây giờ dường như người trong kinh thành ai ai đều biết.”
Hoàng đế nhẹ xoa xoa mi tâm, nói: “Việc này để trẫm nghĩ lại, còn nữa, bây giờ ngươi lập tức đến phủ tướng quân trấn an đi. Rồi thuận tiện gọi thừa tướng đến đây luôn.”
“Vâng ạ, phụ hoàng.” Dục Tước thất vọng rời khỏi, mới vừa đi vài bước lại nói. “Vậy phụ hoàng, hôn sự của Xuân Hòa công chúa thì thế nào?”
Chân mày Hoàng đế cau lại, nói: “Cứ để đó đi, nếu nàng muốn đính hôn cùng Dục Tuyên thì cứ để Dục Tuyên trở về đã.”
Dục Tước lên tiếng, nhìn hoàng đế, muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không nói cái gì.
Lúc đi ra cửa cung, Dục Tước vừa lúc chạm vẻ mặt bình tĩnh của thái tử.
Nhìn vẻ mặt Dục Tước uể oải bi thương, đôi mắt của thái tử không dấu nổi niềm vui sướng, hắn nói: “Nhị hoàng đệ, hôm nay hình như tâm trạng không tốt à? Ta nghe nói Úy Trì Như Phong đã xảy ra chuyện, đệ phải nén bi thương nha. Ôi, một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế, sao lại có đi mà không thể về chứ? Thật quá đáng tiếc!” Vừa nói vừa lắc đầu, khuôn mặt có vẻ mang bi thương. (ta muốn thiến thằng cha này >_<)
Dục Tước gật đầu, chắp tay nói: “Thái tử điện hạ, đúng là không tốt.” Giọng điệu rất giống, bộ dáng giống như là tâm trạng không tốt, phong độ lúc bình thường đã biến mất hoàn toàn.
Thái tử nhìn hắn giọng điệu có điểm thương tiếc, nói: “Biết ngươi và Như Phong cô nương thân thiết, nhị hoàng đệ hay là hồi phủ nghỉ ngơi đi.”
Dục Tước nghe vậy, cũng liền cáo lui.
Chờ thái tử đi rồi, Dục Tước nhìn bóng lưng hắn, âm thầm thở dài: lần này mình sẽ không mềm lòng nữa.
Rất nhanh, tất cả mọi người cũng đã biết tin tức Như Phong gặp nạn, phản ứng mọi người trong kinh thành rất khác nhau, có bi thương, có khiếp sợ, có không tin, có mừng rỡ, có thờ ơ······ Nhưng trước khi nghe được tin tức này, Dung Ức Ảnh và Đức Vương gia đã đã rời đi. Bây giờ, ngay cả Vân Thiên Trạch cũng chuẩn bị quay về.
“Ngươi tin tưởng Như Phong thật sự đã chết sao?” Tay Vân Thiên Trạch nắm chặt ly rượu, gương mặt như bạch ngọc có màu đỏ mờ nhạt, giọng nói không yên.
Dục Tước ôm một vò rượu, uống một ngụm rượu, cũng không để ý rượu chảy xuống cổ, thấp giọng nói: “Ta không tin, rõ ràng lúc ra khỏi thành Như Phong đã cùng ta nói cười, sao mới đi được mười ngày đã không còn? Võ công của nàng tốt như vậy, chắc chắn là đã chạy thoát rồi.” Vừa nói vừa nấc một cái phả ra toàn mùi rượu.
Vân Thiên Trạch vừa nghe, nhãn tình sáng lên, nói: “Đích thị là như vậy.” Hắn cẩn thận nhìn Dục Tước, lại nâng thêm một chén.
Hai người nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn yên lặng không nói gì, chỉ lo uống rượu.
Đêm đã khuya, Vân Thiên Trạch nhẹ giọng nói một câu: “Ta phải về nước rồi, lần này đã đi lâu lắm rồi.”
“Về đi về đi.” Dục Tước ngồi trong góc tường phất tay, đầu tóc rối bời, tay còn ôm một bình rượu.
Vân Thiên Trạch thở dài một hơi, nói: “Nếu có tin tức của Như Phong thì báo cho ta biết.”
Mãi đến lúc bước ra khỏi cánh cửa Hồng Tân lâu, Vân Thiên Trạch cũng chưa nghe được đáp án của Dục Tước.
Đi trên đường cái không hề có bóng người, bước chân Vân Thiên Trạch vẫn rất vững chắc, mặc dù đêm nay hắn uống không ít rượu.
“Chủ tử, ngài cảm thấy Như Phong cô nương thật sự đã chết sao?” Vân thúc cẩn cẩn thận thận mà thăm dò. Trước mặt chủ tử tuyệt đối không thể bất kính với Như Phong, cho dù chỉ là vấn đề xưng hô. Vì để không chạm phải nghịch lân* của hắn, cho nên Vân thúc rất thức thời, mặc dù hắn hận không thể để cho tên Như Phong họa thủy kia chết mau mau một chút. Trên thực tế, lần trước lúc công thành, mình đã tự tiện ám sát Như Phong, cuối cùng là thành công, nếu không phải y thuật đối phương quá cao minh, Úy Trì Như Phong cũng đâu thể tới kinh thành này, đáng tiếc hậu quả rước được là lửa giận của chủ tử, mình thì không sao, chỉ chịu phạt, nhưng Tiểu Thanh đã lớn lên cùng với công tử thì không thể gặp được nữa.
*nghịch lân: tương truyền rồng rất hiền hòa với người, có thể cưỡi trên người nó mà đi, nhưng phía dưới hàm rồng có những cái vảy ngược, nếu đụng vào đó, rồng sẽ trở nên giận dữ, đại ý ở đây là chạm phải vấn đề khiến chủ tử tức giận(. Nguồn: trí nhớ tồi tệ của bản thân :3)
Bởi vì, mũi tên đã bắn trúng Như Phong là do Tiểu Thanh tự mình ra tay.
Vân Thiên Trạch nghe được câu hỏi Vân thúc, bước chân dừng một lát, chậm rãi lắc đầu, nói: “Ngươi phái người đi theo dõi nhóm Dục Tuyên là được.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, đôi mắt nhẹ khép lại.
Nếu như Như Phong thật sự chết, Dục Tước, hắn còn có thể là cái phản ứng này sao? Hừ! Thật đúng là xem mình như kẻ ngu mà.
Trên thực tế, mặc kệ Vân Thiên Trạch có tin hay không, ít nhất rất nhiều người tin.
Tướng quân phủ vẫn là bi thương một nhà, Như Tuyết bi thống hơn người nào hết, mỗi một lần nàng nhớ tới Như Phong trước khi đi mình lại còn giận dỗi thì hối hận không thôi.
“Tiểu thư, người ăn chút gì đi.” Hương Lăng mặc dù cũng đã đỏ cả hai mắt nhưng cũng tẫn trách mà nhắc nhở.
Như tuyết nằm trong ổ chăn, nước mắt cứ tuôn chảy: “Oa oa······ Sao ta có thể ăn được? Đệ đệ ······ Như Phong bây giờ đã không còn, mà trước khi nó đi ta còn giận dỗi với nó nữa? hu hu······· “
Trên đường từ kinh thành đến Bắc Cương, lại có người đang giục ngựa chạy như điên.
“Biểu muội, muội dừng lại! Dừng lại!” Bạch Nhất Quân cưỡi ngựa chạy theo sau, vừa chạy vừa la lớn.
Mộ Dung Nghênh Hà coi như là không nghe, cứ giục ngựa chạy đi.
Rốt cục, ngựa kiệt sức ngã xuống đất, Bạch Nhất Quân cũng thở hỗn hển hồng hộc chạy lại, vội vàng xuống ngựa nâng Mộ Dung Nghênh Hà dậy, nói: “Biểu muội, muội làm gì vậy?” Âm thầm cảm thấy may mắn rằng con ngựa biểu muội thuận tay cướp trên đường không phải ngựa tốt, nếu không hắn cũng không đuổi kịp được.
“Ta muốn giết mấy tên thổ phỉ đó” Mộ Dung Nghênh Hà oán giận nói, dùng tay quệt nước mắt.
Bạch Nhất Quân thở dài, nói: “Ai, Úy Trì Như Phong là nữ mà, biểu muội, muội cần gì cứ chấp nhất không tỉnh chứ?” Trong lòng lại có chút mất mát, trước đó không lâu vừa mới biết thân phận Như Phong, bây giờ mình còn đang khiếp sợ, không ngờ khó khăn lắm mới tiếp nhận được thì nàng đã mất rồi. Từ lúc còn nhỏ, mình vẫn xem Úy Trì Như Phong như kẻ địch, một đối thủ, nhưng không ngờ nàng lại là nữ, hơn nữa đã không còn.
Cảm giác như vậy······ ôi, một lời khó nói hết, chỉ cảm thấy như cuộc sống cứ thiếu thiếu cái gì.
“Là nữ thì sao chứ? Có ảnh hưởng gì đến việc ta thích nàng sao. Biểu ca ca nhất định phải giúp nàng báo thù.” Mộ Dung Nghênh Hà ngước hai mắt đẫm lệ, xiết chặt áo của Bạch Nhất Quân.
Bạch Nhất Quân gật đầu, nói: “Chỉ cần là việc cần ta, ta nhất định sẽ giúp đỡ, nghe lời, bây giờ đầu tiên chúng ta trở lại kinh thành, sau đó đến tướng quân phủ xem thử có giúp được việc gì không. Muội xem, bây giờ muội có chạy tới Hắc Thạch sơn cũng có giúp được gì đâu, nơi đó có Tam điện hạ, hơn nữa từ đây tới đó phải mất mười ngày đi đường, ta sợ lúc muội đến được, Hắc Thạch sơn đã bị vây tiêu diệt rồi, cho nên không bằng chúng ta trở về kinh thành rồi từ từ suy nghĩ. Hơn nữa, chỉ là đồn đãi, vẫn chưa thấy thi thể của Úy Trì Như Phong mà, võ công nàng cao như vậy, lại là người quỷ kế đa đoan, đầu linh hoạt, sẽ không dễ chết như vậy đâu.” Bạch Nhất Quân ôn tồn an ủi. Trong lòng dấy lên nỗi chua xót, hừ, Úy Trì Như Phong đó cũng đã trở thành nữ rồi, sao biểu muội vẫn thích nàng như vậy? Nàng có cái gì tốt, không phải chỉ là lúc giả trang thì hơi tuấn tú một chút thôi sao?
Nhưng lúc này, trong kinh thành cũng có một hồng y nữ tử ngồi ở khách điếm, nghe người khác thảo luận, mặt trầm như nước.
Tin tức này có phải là thật không?
······
Đương nhiên, lúc này Như Phong dĩ nhiên không chết rồi.
Nàng và Nam Sơn nhìn thi thể bị sói cắn xé kia, nhăn mặt, quay đầu đi, nói: “Nam Sơn, chúng ta đi thôi.”
Nam Sơn mãi nhìn đến tên đại hán chỉ còn xương cốt kia, lúc này mới đáp: “Được rồi sư huynh, chúng ta có thể đi.”
Vì vậy hai người dọc theo còn đường nhỏ bí mật ra khỏi sơn cốc này, trên đường gặp một vài người kiểm tra thi thể.
Nhìn bóng dáng đám hắc y nhân, Như Phong hừ lạnh một tiếng, hừ, sao có thể biết nàng và các sư đệ sư muội trước kia đã sao luyện thành kinh công, lúc đó toàn là do sư phụ ném mình xuống vách núi mới có thể luyện thành, cho nên cái đoạn sườn núi cao này cũng không đủ để cho họ liếc mắt nhìn đến, hơn nữa trước đó Nam Sơn đã bàn tính ······ cho nên, he he, bây giờ hai người bọn họ mới có thể êm đẹp mà đứng ở chỗ này.
Đoạn đường này hai người giả trang đi, Như Phong giả trang thành một nam tử sắc mặt vàng vọt, Nam Sơn biến thành một đại hán khôi ngô. Trên đoạn đường hai người ra roi thúc ngựa chạy đi, rốt cuộc hai ngày sau cũng đã đến nơi cần đến —– Hoa Mai trấn.
Hoa Mai trấn sở dĩ được gọi là Hoa Mai trấn là bởi vì vùng ngoại ô nơi này có những rừng mai lớn, không cần biết là người giàu có hay tầm thường, hàng năm vào mùa đông lúc nở hoa luôn thơm đến nức mũi, trở thành một phong cảnh cực kỳ đẹp, dần dà, người trong trấn cũng bắt đầu trồng hoa mai trong nhà, cho nên bây giờ Hoa Mai trấn đã trở thành một Hoa Mai trấn nổi tiếng như bây giờ.
“Ôi, đáng tiếc bây giờ không phải mùa đông.” Như Phong tiếc hận nói, nhìn cái trấn nhỏ này. Dân cư Hoa Mai trấn gần ba chục nghìn người, từ xưa là đường xuyên giữa Tử la quốc và Thạch Nam quốc, khách thương lui tới rất nhiều. Lúc ban đầu chỉ là một cái dịch trạm nhỏ, có người ở lại buôn bán, rồi từ từ hình thành một trấn nhỏ, cũng từ đó hấp dẫn nhiều người đến trấn này, quy mô trấn nhỏ cũng từ từ mở rộng, triều đình Tử La quốc cũng đã phái quan viên tiến hành quản lý. Nhưng quản lý cũng không có tác dụng, bởi vì quá mức xa xôi, quan binh rất ít, bốn phía trấn nhỏ đều bình nguyên bằng phẳng, lại không có thành tường, vì vậy thường xuyên có sơn tặc đến làm phiền, ví dụ như đám sơn tặc Hắc Thạch sơn kia.
“Chúng ta không phải đến để thưởng cảnh.” Nam Sơn lẩm bẩm một câu, nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Như Phong, trong lòng sốt ruột.
“Như Phong nhướn mày nói: “Không phải là vì người nào đó sao, đệ khẩn trương như vậy để làm chi, không phải chúng ta đã an bài xong rồi sao?”
“Dù sao ta chỉ biết là nếu chúng ta không truyền tin tức đi, nhất định sẽ có người rối loạn đến điên.” Nam Sơn đè thấp tiếng nói.
“Không lẽ bọn họ không tin thân thủ của ta sao?” Như Phong nhẹ giọng nói một câu, đôi mắt liếc nhìn những hàng hóa chung quanh, rực rỡ đủ loại, có đồ sứ, lụa, dệt phẩm, lá trà, đường, thi họa, san hô, mã não, trân châu, hồ tiêu, hương liệu, Lưu Ly, nhân sâm, dược liệu, rượu. Cũng thấy được có một bộ phận là của Tử La quốc, cũng có đặc sản Thạch Nam quốc. Xem ra cái trấn nhỏ này cũng có vẻ phồn hoa, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có mã tặc đến làm phiền.
Nam Sơn thấy ánh nhìn của Như Phong, bất đắc dĩ mà thở dài, nói: “Sư huynh, chúng ta mau tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi, còn phải làm việc nữa, thời gian gấp lắm rồi.”
Như Phong nhìn sắc trời, đồng ý với cái nhìn của Nam Sơn.
Vào ban đêm, lúc ánh trăng hạ xuống, Dục Tuyên đang đóng quân ở Bắc Cương thu được một tờ giấy, phía trên có dòng thơ: “Quá giang thiên xích lãng, nhập trúc vạn can tà.”
Làm cho sóng trên sông [có khi] cao tới trăm thước.
Thổi vào [rừng] trúc làm cả vạn cây nằm rạp. – Phong- Lý Kiều
Dục Tuyên cười khổ, người này, đã tới nước này rồi còn đưa cho mình một bài thơ, không biết người ta có bao nhiêu lo lắng cho nàng sao?
“Tình hình như thế nào?” Hàn Sơn vội vàng hỏi .
“Tốt lắm, chúng ta theo kế hoạch làm việc đi.” Dục Tuyên nở nụ cười như đã biết trước mọi chuyện, dường như nam nhân xém nữa nổi điên hai ngày trước không phải là hắn.
Ba ngày, danh chấn một thời, thổ phỉ chiếm giữ Hắc Thạch sơn đã lâu bỗng nhiên bị vây công tiêu diệt, người có công lớn nhất lại là Úy Trì Như Phong đã chết theo như lời đồn đại!
Sau khi tin tức truyền tới kinh thành, trong ngoài triều đều hiện lên vẻ kinh sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.