Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 60: Tin đồn
Lạc Lạc Nguyệt Sắc
08/04/2014
Edit Lan Hương
Beta: Nhoktho
Dục Tước thấy bộ dạng của bọn họ, vừa tức vừa mắc cười, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nói: “Thôi quên đi, ta cũng không thèm nói với các ngươi, chỉ cần phải cẩn thận không nên để người khác bắt gặp, hơn nữa loại chuyện này tốt nhất không nên truyền ra ngoài.”
Dục Tuyên và Như Phong liền cùng lúc gật đầu, kinh ngạc mà nhìn Dục Tước, không nghĩ đến có thể thoát được một kiếp nạn dễ dàng như thế.
Dục Tước ngừng một chút, thở dài một hơi rồi nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Một lát sau, Dục Tuyên nhìn Như Phong: “Đoạn tụ à.”
“Là ngươi sao?” Như Phong giảo hoạt cười, nhìn quét từ trên xuống dưới người của Dục Tuyên.
Dục Tuyên liền véo cái lỗ tai của Như Phong, kê mặt sát tai của Như Phong, nhẹ giọng nói: “Nếu như ta đoạn tay áo, đối tượng nhất định là ngươi.”
Như Phong không biết vì sao, mặt đột nhiên có chút nóng lên, lần đầu tiên nàng như vậy rõ ràng mà cảm giác được khí chất nam tính do Dục Tuyên Phát ra. Cho nên nàng theo bản năng mà dùng sức đẩy, Dục Tuyên không phòng bị, một chút đã bị đẩy ngã.
“Làm gì vậy? Không phải là chỉ đùa một chút sao?” Dục Tuyên ngã ra đến một bên, rất bất mãn, lại đột nhiên như nghĩ tới cái gì, mập mờ cười, một lần nữa để sát vào Như Phong, “Có lẽ ngươi thật sự có ý đồ gì đối với ta?”
Như Phong cao giọng nói: “Ngươi đi chết đi, nếu như ta đoạn tay áo, muốn tìm cũng là tìm sơn trưởng đoạn tay áo nha! Ngươi, liền coi như hết!” Ngữ khí rất không tiết.
Nói thật ra, Như Phong trong khoảng thời gian ngắn đã quên phòng nơi này cách âm không tốt, bây giờ là buổi tối, cũng đã quên mọi người cách vách đều có võ công, cho nên lúc người ở cách vách truyền tới tiếng nói to, Dục Tuyên cùng Như Phong cũng sửng sốt.
Người ở cách vách nói: “Học trưởng, ta ủng hộ ngươi tìm sơn trưởng đoạn tay áo, nhưng mà không nên tàn hại chúng ta cùng những người khác là được.”
Như Phong nhận ra, đây là một đồng học thường ngày rất tích cực, ăn phi thường tốt, võ công cũng không tệ lắm, quan hệ cùng Như Phong rất tốt, quen biết của bọn họ khởi nguồn từ món ăn gà hoa của Như Phong, bây giờ Như Phong đem hắn giới thiệu đến “Ăn vi thiên dược thiện điếm” của Túy Nguyệt cùng Hàn Sơn bởi vì món gà hoa cùng được bán ra ở nơi đó.
Vì vậy Như Phong cũng cao giọng trả lời: “Nhân tiện ngươi nọ vậy hùng dạng, miễn phí làm cho ta giết hại ta cũng không tiết!”
Dục Tuyên cười gian, hạ thấp thanh âm nói ra: “Cái miệng ngươi, lần này để xem ngươi làm gì? Làm như tin đồn đoạn tụ vừa rồi dễ dàng mới vừa tiêu trừ, bây giờ ngươi lại tạo ra lời đồn đại mới nữa.”
Như Phong vỗ ngực: “Không quan hệ, thanh giả tự thanh, chỉ có người ngu mới tin tưởng lời đồn đãi.” Lời này nói xong rất lớn như xé gió.
Người ở cách vách trả lời: “Được rồi, đừng nói lớn tiếng như vậy, ngày mai chúng ta chuẩn bị cho chiến tranh, hội vận động mấy ngày nay vận động hội cũng làm ta mệt bi thảm rồi!”
Như Phong vội vàng đáp, vì vậy im tiếng, Dục Tuyên chuẩn bị ngủ, Như Phong chuẩn bị cho tốt quần áo, như bình thường, chuồn tới dòng suối nhỏ phía sau núi tắm rửa.
Như Phong nương ánh trăng, tắm trong làn nước lanh như băng , ôi, khí trời càng ngày càng lạnh rồi, những lúc lạnh như thế này làm sao tắm a, nhưng mà bởi vì mùa đông nơi này đặc biệt lạnh, cho nên hằng năm có thể trở về nghỉ đông, đây là điều Như Phong rất hài lòng, mùa đông mà đi học thì không có ý nghĩa ha.
Nhưng mà, bây giờ cũng nên cho nghỉ rồi đi, cho nghỉ rồi có thể về nhà, nghĩ vậy, Như Phong mà bắt đầu nhớ cha mẹ, nhớ đến cha mẹ bây giờ, lại bắt đầu nghĩ đwns cha mẹ hiện đại, nghĩ đến tỷ tỷ của nàng, nghĩ đến nghĩ đến lại bắt đầu có cảm giác muốn khóc, cho nên Như Phong vội vàng ra lệnh mình ngừng, khua tay khua châm tắm xong nhanh.
Ngày thứ hai, hào khí phi thường tốt, lúc đi học, không ngừng có người trộm ngắm Như Phong, trên mặt lại còn cười tủm tỉm, Như Phong trước sau như một mà đánh ngáp, đối với chung quanh hoàn cảnh mẫn cảm hoàn toàn không biết gì cả.
Dục Tước cau mày, quay đầu nhìn mắt Dục Tuyên, thấy dục tuyên cười trộm, nghĩ phỏng chừng cũng không có đại sự gì, cho nên cũng sẽ không nhắc nhở Như Phong.
Phu tử dạy học cũng cảm giác được này luồng hào khí kì lạ này, thấy mọi người không nghe, vì vậy chuẩn bị bất động thanh sắc mà đi tới trước mặt Như Phong.
Hên là Như Phong ngồi sau cùng, nên Dục Tuyên vừa thấy, liền lập tức một tay cầm sách, một tay kia len lén mà duỗi đến dưới cái bàn, liều mạng mà đâm bắp đùi Như Phong.
Như Phong tưởng rằng là Dục Tuyên trêu cợt mình, cho dù có động tĩnh, mình cũng không nguyện tỉnh lại.
Lúc Dục Tuyên muốn động đậy tiếp, lại nhìn thấy phu tử thẳng tắp mà nhìn chằm chằm chính mình, vì vậy không thể làm gì khác hơn là thu hồi tay, miệng lại che dấu dưới sách, không ngừng mà nhỏ giọng nhắc tới: “Phu tử tới, phu tử tới!”
Trong lòng Như Phong cả kinh, liền vội vàng mở mắt, không ngừng mà nháy mắt, cố gắng làm cho chính mình lập tức tỉnh táo lại.
Vừa lúc, phu tử đi tới trước mặt nàng, trầm giọng hỏi: “Vấn đề ta mới hỏi, cậu trả lời đi.”
Như Phong ngồi ngay ngắn lại, những người khác giả vờ đứng đắn, có người khóe miệng mỉm cười, biết đây là khảo nghiệm Như Phong.
Như Phong liều mạng mà nhớ lại, sao cũng nghĩ không ra phu tử vừa rồi hỏi cái vấn đề gì, nghĩ vậy, liền nghiêng mắt nhìn Dục Tuyên.
Dục Tuyên không dám động đậy, vì phu tử đang nhìn mình.
Phu tử nhìn Như Phong, nói: “Úy Trì Như Phong, ngươi trả lời đi.”
Chỉ có thể trách mình hôm nay vận khí thật xui xẻo, bị chộp bao rồi. Trong lòng Như Phong nói thầm , chậm rãi mà đứng lên, nghiêng đầu nhìn phu tử, cất cao giọng nói: “Phu tử, đệ tử sợ mình giải thích sai, cho nên xin mời ngài lập lại vấn đề một lần nữa được không?”
“Có thể, nhưng ngươi phải trong mười giây đưa ra được câu trả lời.” Phu tử trong lòng biết rõ ràng, Như Phong vừa rồi khẳng định không nghe, cho nên muốn làm khó dễ một chút.
“Được rồi, ngài nói đi.” thanh âm Như Phong hữu khí vô lực, nhưng sau khi thấy ánh mắt có chút hả hê của Bạch Nhất Quân nhìn mình. Trong lòng khí cực, tinh thần liền phấn chấn lên.
“Tốt, vấn đề của ta là tại sao nói ‘súc vật, con người đều có Phật tánh bình đẳng? Phật tánh là gì?” Phu tử cười nhìn Như Phong, do đã lớn tuổi nhiều kinh nghiệm, bây giờ niềm vui thú duy nhất chính là tỏ uy phong lẫm liệt của mình làm cho những học tử trẻ tuổi này cảm thấy yếu ớt.
Như Phong trong óc nhanh chóng vận động, xem ra đây là tân khóa, mình mặc dù đã sớm xem qua khóa này một lần, nhưng thời gian đã lâu, dù có nhớ cùng không thể là toàn bộ, xem ra bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Đã đến giờ rồi, Như Phong, ngươi trả lời đi.” Phu tử đắc ý nói, râu mép nhếch nhếch lên .
Như Phong ho nhẹ vài tiếng, nói: ” Súc vật, con người đều có Phật tánh bình đẳng vì con người có thể tái sanh làm người và loài vật có thể tái sanh làm người, hoàn toàn giống nhau, không có khác biệt. Mặc dù hình hài có là Phật, Bồ Tát, La Hán, tiên, người phàm trần, súc vật có loại thủy tộc, loài chim, tẩu thú… Tuy bất đồng, nhưng tất cả đều có tiềm năng thành Phật, có nghĩa là trở thành giác ngộ viên mãn” Như Phong trả lời với tốc độ bình thường, rõ ràng hữu lực.
Giờ phút này thấy sắc mặt phu tử không biến chuyển, vì vậy lại theo nói tiếp: “Phật tánh là từ bi, trí tuệ, thần thông địa tác dụng, cứu độ mười phương chúng sinh, đối với mười phương chúng sinh bố thí ân huệ; nhưng ở trong lòng mình lại không nghĩ ‘ta là cứu độ chúng sinh, ta là bố thí ân huệ’, cái ý nghĩ này người ta hay có ý niệm trong đầu. Này cũng là phật tánh…” Câu cuối, Như Phong lại chậm rãi mà nói rồi làm điệu bộ sẽ không ngừng nói hết.
Phu tử dạy học kinh sợ nhất lúc đệ tử trả lời mà nói day dẵn, nên vội vàng nói: “Được rồi được rồi, trả lời được được là tốt rồi, Như Phong ngươi ngồi xuống đi.”
Như Phong lúc này mới hài lòng mà ngồi xuống, chuyển cho Bạch Nhất Quân một ánh mắt đầy đắc ý, khiến cho Bạch Nhất Quân tức mà khẽ cắn môi.
Như Phong ngồi xuống, lại bắt đầu nghe phu tử nói vấn đề làm sao để thành phật, vừa nói vừa đi, nhưng sao lại vẫn nhìn mình, không thể ngủ, vì vậy mà bắt đầu đi vào cõi thần tiên, nghĩ tới tây du kí. vừa nghĩ như vậy, phấn khởi hẳn lên, liền vẽ loạn trên giấy, ý định đem tây du kí viết bằng mực, chỉ là này bút lông thật sự là khó viết, mặc dù chữ nhỏ, nhưng phải cầm bút đứng lên rất là bất tiện, vì vậy trong đầu liền liên tục suy nghĩ.
Phu tử thật mở rộng tầm mắt, không nghĩ đến Như Phong cũng có lúc chăm chú nghe giảng như thế, vì vậy càng nói càng tự tin, cũng không để ý đến không khí quỷ dị như trước.
Sau khi tan học, Như Phong đến ngay chỗ mình cần, muốn tự mình chế tạo một cây bút để viết dễ hơn, đáng tiếc chưa nghĩ ra, Dục Tước cùng Dục Tuyên lại đuổi kịp mình.
“Như Phong, ngừng lại đi, ngươi hôm nay không cảm nhận được có chuyện gì kì lạ sao?” Dục Tuyên cười hì hì hỏi.
Như Phong suy nghĩ, quyết định chờ cho đến giờ nghỉ tìm sư đệ Hàn Sơn giúp đỡ, bây giờ mình không thể xuống núi.
“Uh, đúng đó, Như Phong, ngươi gần đây có phải lại làm chuyện gì để cho mọi người chú ý hay không?” Dục Tước cũng hỏi tiếp.
Đang nói, thì có người chạy lại bảo: “Học trưởng, ta bội phục dũng khí của ngươi!” Nói xong liền đi.
Như Phong không hiểu ra sao, nháy mắt mấy cái, khó hiểu: “Ta không làm cái gì nha?”
Dục Tuyên cười nói: “Có lẽ chính là chuyện tối hôm qua ngươi nói đó, hắc hắc, theo tin tức đáng tin cậy của ta, tất cả mọi người nói ngươi muốn cùng sơn trường đoạn tụ đó.”
Như Phong bĩu môi: “Quên đi, ta mặc kệ, tin đồn chung quy cũng chỉ trong một hai ngày.”
Dục Tước nhìn chằm chằm vào Như Phong: “Đúng theo tin đồn sao?”
Như Phong đánh một ngáp, kiễng gót chân vỗ vỗ bả vai Dục Tước, nói: “Tước ca ca, ngươi đừng lo lắng, ta không sợ người khác nói đâu.”
Dục Tước trong lòng nói thầm: nhưng ta sợ người khác nói a, tại sao không phải là tin đồn về ta và ngươi? (Bợn Tước thích nổi tiếng nha )
Dục Tuyên ở một bên mạn bất kinh tâm (thờ ơ; không để ý; không đếm xỉa tới) mà nói: “Ai kêu Như Phong tự nói mình muốn cùng sơn trưởng đoạn tụ?”
“Thật sự sao?” Dục Tước cau mày, dừng cước bộ, nắm cánh tay Như Phong.
Như Phong lại càng hoảng sợ, gấp giọng nói: “Tước ca ca, ngươi làm gì vậy?”
“Như Phong, ngươi thật sự…” Dục Tước nói không được nữa, nhìn ánh mắt Dục Tuyên tìm tòi nghiên cứu, không thể làm gì khác hơn là thôi, “Quên đi, ta không hỏi nữa.”
Vừa nói liền bước đi, Dục Tuyên ở lại trừng mắt liếc Như Phong, cũng tránh ra đi hướng khác của Dục Tước.
Như Phong cong miệng lên, thật sự là không hiểu hai người đó!
Tốc độ tin đồn rất nhanh, huống chi có người trong đó trợ giúp, có người nhớ lúc Như Phong ở ngày khai giảng học, hình như chính là vì sơn trưởng mà vào Phong Hiền viện, việc này rất nhiều người đều biết, hôm nay nghĩ lại, không có lửa làm sao có khói, có lẽ lời đồn lần này là thật? (chết chị chưa ai bảo hám zai =..=)
Xế chiều cùng ngày, Mộc Đồng biết được tin tức, hắn nhìn chủ tử đang khảy đàn, muốn nói lại thôi, vẻ mặt lưỡng lự hiếm có.
Mộc Vấn Trần đàn một khúc xong, nhàn nhàn mà cầm chén trà, hỏi: “Có việc thì nói đi.”
Mộc Đồng suy nghĩ một chút, mới thấp giọng nói: “Chủ tử, bây giờ trong viện đang có một lời đồn có liên quan đến ngài.”
“Chuyện có liên quan tới ta ít lắm sao? Không phải ta đã bảo ngươi không nên để ý tới sao?” Thanh âm Mộc Vấn Trần lạnh lùng, sắc mặt không chút thay đổi.
“Chủ tử, lời đồn này còn có liên quan đến Như Phong.” Mộc Đồng cúi đầu nói. Cũng do mình nhiều chuyện, vốn định không để ý tới, nhưng lúc xuống núi mua thức ăn, hết lần này tới lần khác nghe được, sợ chủ tử mất uy tín, cũng vì nhắc nhở chủ tử nên cẩn thận với Như Phong nên mặc kệ hiểm nguy bị chủ tử lạnh lùng mà kiên quyết nói thẳng ra.
Mộc Vấn Trần trầm mặc, nói: “Nói đi.”
“Chủ tử! Có người nói Úy Trì Như Phong thích chủ tử, muốn cùng ngài… cùng ngài đoạn tụ.” Nói cho hết lời da đầu liền co rút nhanh, nhắm mắt lại, nửa ngày không thấy động tĩnh, không nhịn được tự giễu, mình lúc nào thấy chủ tử tức giận? Chủ tử là người thái sơn băng vu tiền mà mặt không đổi sắc, sao có thể lại vì câu nói đầu tiên tức giận?
thái sơn băng vu tiền :Thái sơn có sụp trước mặt cũng ko biến sắc
đại khái là chỉ những người trầm ổn, ko nao núng trước bất cứ chuyện gì
Ngón tay thon dài của Mộc Vấn Trần chợt ngừng lại, như nghĩ đến gì mà nhìn viện phía dưới, một lát sau mới hỏi nói: “Là từ đâu truyền ra?”
Mộc Đồng nhẹ giọng đáp: “Nghe nói là Úy Trì Như Phong tự mình nói.” Trong lòng cười thầm, xem ra Như Phong sẽ bị cấm cửa là chắc chắn rồi, xem ra hắn sau này có về nhà của mình cùng sẽ bị cắt đứt chân, dám mơ ước chủ tử như thần minh bàn của mình? (Chậc Bạn Đồng à, như thế mới hợp với ý tứ của chủ tử bạn ý)
Mộc Vấn Trần “Ồ” một tiếng rồi không nói nữa, ngón tay di chuyển như bay, một lần nữa tấu đàn lên, khúc nhạc lần này rất du dương truyền cảm, làm cho người ta nghe xong rất khoái cảm.
Mộc Đồng hạ mi xuống, nghĩ đến lần này vẫn không thể xử lý được Như Phong!
…
Trong phòng Vân Thiên Trạch và Dục Tước.
Như Phong tán dóc cùng Vân Thiên Trạch, Dục Tước đi ra ngoài đọc sách, Tiểu Thanh ở một bên sắp xếp đồ đạc.
Một lát sau, thừa dịp Tiểu Thanh đi ra ngoài giặt quần áo, Vân Thiên Trạch thừa cơ hỏi: “Như Phong, nghe nói ngươi thích sơn trưởng phải không?” Ánh mắt nhìn chăm chú.
Như Phong kinh ngạc mà nhìn hắn: “Không nghĩ tới ngươi cũng nghe đượctin đó sao, ôi, tất cả là họa của tối hôm qua, lúc trở về ta cùng tên Dục Tuyên kia nói đùa một chút, không nghĩ tới bị truyền ra, liền biến thành ta thích sơn trưởng, hơn nữa nghe nói ta còn muốn cùng sơn trưởng đoạn tụ nữa.” Như Phong cũng rất bất đắc dĩ, nghĩ đến cuộc sống trong viện vừa khôi phục sự đơn điệu buồn tẻ, nên bây giờ một tin đồn, lại là tin đồn chuyện lớn như vậy, liền tích cực bùng lên, lấy tốc độ đội cẩu tử truyền bá, bây giờ cả viện mỗi người đều biết mình thích sơn trưởng. (Đội cẩu tử: Paparazzi)
“Vậy suy nghĩ của ngươi ra sao? Ngươi thật sự… Thật sự là kẻ đoạn tụ sao?” Vân Thiên Trạch theo sát hỏi.
Như Phong gật đầu: “Thích sơn trưởng là dĩ nhiên rồi, hắn tốt như vậy, ta đây tại sao không thể thích hắn, còn đoạn tụ, đó là trò đùa quá đáng.” Nói xong tay liền cầm quả táo trên đĩa do Tiểu Thanh mang đến. Hôm nay Tiểu Thanh đối với mình đặc biệt tốt, bằng không Như Phong cũng không dám đụng vào Vân Thiên Trạch.
Nhìn bộ dạng Như Phong ăn quả táo nhai rôm rốp, Vân Thiên Trạch hữu tâm vô lực, thấy Dục Tước vào nhà, không thể làm gì khác hơn là dừng lại cái đề tài này mà nói chuyện khác.
Không lâu, đã đến giờ nghỉ ngơi của Vân Thiên Trạch, Như Phong thấy bộ dáng Dục Tước không có gì là vui vẻ, cũng không muốn dây vào, liền muốn đi tìm Mộc Vấn Trần nói chuyện.
Nghĩ đến lại buồn, xế chiều ngày hôm qua không thể vào, nên hôm nay Như Phong cũng không ôm hy vọng gì, nhưng nàng lại không nghĩ tới lần này rất thuận lợi mà có thể đi vào.
Mặc dù lúc Mộc Đồng mở cửa ra, sắc diện rất lạnh lùng, nhưng Như Phong thì lại rất phấn khởi, sau khi tìm được Mộc Vấn Trần, liền nói ngay: “Ngày hôm qua các ngươi đi đâu vậy? Ta vào không được.”
Mộc Vấn Trần đang xem sách, thấy thế thì để sách xuống, hồi đáp: “Trước tiên không nói việc này, Như Phong, hôm nay ngươi tìm ta có việc sao?”
Như Phong kinh ngạc, thấy thái độ Mộc Vấn Trần so với trước kia tốt hơn nhiều như vậy, không nhịn được thụ sủng nhược kinh, nói: “Sơn trưởng, hôm nay ngươi sao lại đối với ta tốt như vậy?”
(Gớm sướng quá còn làm bộ >_>)
Mộc Vấn Trần không trả lời, trực tiếp nhìn Mộc Đồng một bên, phân phó: “Ngươi đi làm chút điểm tâm mà Như Phong thích ăn đến đây.”
Như Phong vừa nghe, càng thêm kinh ngạc, thấy mắt đẹp của Mộc Vấn Trần đen như bảo thạch nhìn chằm chằm chính mình, trái tim liền không nhịn được đập loạn một trận, liền nghĩ tới lời đồn.
Mộc Vấn Trần nhìn chằm chằm vào Như Phong, nói: “Hôm nay ngươi tìm ta có việc gì?” Trong mắt lại hiện lên một tia lam quang.(Lam quang: ánh sáng xanh)
Tay Như Phong ở trên bàn sờ loạn, lắc đầu nói: “Không có việc gì không có việc gì.”
Lại nhìn vào hai mắt Mộc Vấn Trần, không nhịn được liền nói thêm: “Sơn trưởng à, ánh mắt của ngươi thật sự có đôi khi có thể nhìn thấy sắc lam quang đây.”
Lần này Mộc Vấn Trần trả lời, không trốn tránh như lần trước: “Mẫu thân ta… Mẫu thân có một đôi mắt màu lam.”
Như Phong bừng tỉnh đại ngộ: “Trách không được, ngươi là con lai, khó trách thông minh như vậy, đẹp như vậy!” Thì ra mẫu thân của hắn chắc là người Thạch Nam quốc, Thạch Nam quốc ở phía Bắc Tử La quốc, người ở đây thường cao lớn, mũi cao mắt sâu, ngũ quan khắc sâu, đương nhiên không thiếu đôi mắt lam, tuy nhiên Như Phong cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Mộc Vấn Trần nhìn vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Như Phong, nghĩ rằng tiểu tử trước mặt mình mới chính là người xinh đẹp. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, mặt lại cúi xuống, chẳng lẽ tên tiểu tử này vì thấy khuôn mặt trắng trẻo của mình nên mới cảm thấy hứng thú chăng? Vừa nghĩ như thế, Mộc Vấn Trần liền cầm cuốn sách lên xem lại một lần nữa.
Như Phong thấy thế, cũng không để tâm, một là bởi vì Mộc Vấn Trần thường xuyên không để ý đến mình, hai là vì Mộc Đồng đã nhanh chóng bưng điểm tâm đến nên giống như trước kia, Như Phong lập tức trở nên vui vẻ mà ăn cơm.
Vào buổi tối, Như Phong cùng Mộc Vấn Trần dùng cơm, nàng còn nói về chuyện phát sinh trong viện hai ngày gần đây. Lúc Như Phong rời đi, tâm tình liền phấn chấn. Chỉ là, từ đầu đến cuối, nàng và Mộc Vấn Trần đều đã quên chuyện lần trước Mộc Vấn Trần muốn Như Phong làm đệ đệ của hắn.
Từ đó về sau, cuộc sống của Như Phong là buổi sáng thì đi học, xế chiều lại cùng Vân Thiên Trạch tâm sự, đến tối thì lại chỗ Mộc Vấn Trần ăn cơm chùa.
Dần dần, Vân Thiên Trạch cũng khỏi bệnh, so với trước kia thân thể cũng tốt hơn một chút, Tiểu Thanh cũng đã xuống núi, vì đương sự trong tin đồn không chút động tịnh, do đó nó cũng dần dần mà chìm xuống.
Thừa dịp lúc được phép được xuống núi, Như Phong tìm Hàn Sơn, nói với hắn về việc bút viết, sau đó lại thuận miệng nói rằng mình muốn viết tiểu thuyết, Hàn Sơn liền lập tức vắt óc suy nghĩ, còn Như Phong nhân lúc rãnh rỗi, cũng hỗ trợ góp ý.
Không lâu sau, Hàn Sơn liền nói cho Như Phong biết, cây bút mà nàng muốn làm đã xong rồi, có thể viết chữ rất nhỏ trên giấy, mà nét chữ vẫn rõ ràng.
Như Phong hăng hái bừng bừng đem những chuyện xưa trong đầu mà viết ra, lúc đi học lại không còn ngủ gục, làm cho các chư vị phu tử rất hài lòng không thôi, mặc dù mỗi lần muốn Như Phong trả lời vấn đề đều phải tha cho một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.