Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
Quyển 3 - Chương 130: Yến hội
Lạc Lạc Nguyệt Sắc
19/02/2014
Edit: Nhoktho
Beta: Lan Hương
Tiếng nói quen thuộc vang lên không làm Như Phong vui sướng, ngược lại còn tức giận nói: “Hừ, chàng còn mặt mũi đi ra!” Vừa nói vừa tiến đến chỗ tối.
Một bóng dáng chợt lóe ôm chặt Như Phong vào lòng mình.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, thân thể Như Phong mềm nhũn, nằm trên người hắn, đấm thùm thụp: “Tức chết ta rồi, nói mau, mỹ nữ vừa rồi có phải do chàng an bài không? Chàng muốn gì hả!”
Mộc Vấn Trần kéo Như Phong vào trong lòng, nghe vậy sửng sốt vội nói: “Như Phong, ta không có an bài nữ tử nào hết, ta chỉ là đợi nàng lâu quá, cho nên nhân tiện đi tới xem thôi.”
Như Phong vừa nghe, dừng lại động tác đấm đá, kéo gần khoảng cách hai người, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt Mộc Vấn Trần, hỏi: “Thật sự không phải chàng? Không phải chàng thử dò xét ta?”
Mộc Vấn Trần vội vàng nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai Như Phong nói: “Như Phong, ta biết nàng là nữ mà, cho nên sao ta lại phải an bài mỹ nữ cho nàng? Muốn an bài cũng phải là an bài mỹ nam mà nàng thích chứ, nhưng nếu như vậy thì ta phải tự mình lâm trận rồi.” (ý bạn ấy là bạn ấy chính là mĩ nam tử=))))))
Như Phong bật cười, nói: “Ba hoa, thì ra chàng còn biết nói giỡn nha.” Trong lòng thở dài một hơi, ngay sau đó lại khẩn trương, nếu như không phải Mộc Vấn Trần, vậy rốt cuộc là ai? Hay là do mỹ nữ kia tự đến? Dù là thế nào cũng không hay lắm.
Mộc Vấn Trần vuốt vuốt chân mày Như Phong, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, người có thể đi lại trong hoàng cung không phải phi tử cũng là công chúa, hoặc là con gái của các đại thần, hôm nay hoàng tẩu* (chị dâu, tức hoàng hậu) đã mời nữ quyến của các quan từ tam phẩm trở lên vào cung, nghe nói là vì trao đổi cảm tình gì gì đó, cho nên mặc dù bây giờ không tra được, nhưng sớm muộn gì ta cũng điều tra được thôi. Được rồi, bộ dạng nàng ta thế nào? Mặc quần áo gì?”
Như Phong vừa nghe, vội nói: “Bởi vì ánh sáng từ đèn lồng hơi mờ nhạt, cho nên ta chỉ biết nàng là một mỹ nữ, nhưng ngũ quan thì chưa nhìn kỹ, chỉ biết nàng có gương mặt trái xoan, vận một thân váy lụa tơ tằm trang điểm rực rỡ như hoa, tuổi thì hình như cũng không lớn lắm.” Như Phong cố gắng hồi tưởng dáng vẻ nữ tử kia, lúc ấy mình rất tức giận, cũng đâu chú ý nhiều đến bộ dáng mỹ nhân trước mặt, bây giờ thật hối hận quá.
Mộc Vấn Trần gật đầu như nghĩ tới cái gì, một lát sau mới nói: “Được rồi, việc này ta sẽ đi tra, nhưng mà trước hết nên nói chuyện của chúng ta trước đã.”
Như Phong chu chu miệng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thì có chuyện gì để nói chứ? Hừ, người ta khổ khổ nhọc nhọc ngồi xe ngựa hết mười ngày mới đến được, chưa tính tới chàng không đi đón ta, nhưng chàng lại dám để ta ở nhà chờ chàng đến mấy canh giờ, hừ!”
Mộc Vấn Trần vội vàng giải thích: “Như Phong, ta bị một chuyện quấn chân mà, được rồi, ta đã đã nói với ca ca, bảo hắn không được điều nàng đi biên cương, tạm thời giữ lại làm quan trong kinh thành trước đã.” Hắn đang nói thì dừng lại một chút: “Như Phong, ta rất nhớ nàng.”
Như Phong chưa kịp thưởng thức lời tâm tình cuối cùng kia thì đã bị Mộc Vấn Trần đè xuống tới tấp cướp lấy đôi môi. =o=
Như Phong ngẩn người, chưa kịp nói gì, đã bị hắn khẽ mở hàm răng trắng chặn tiếng ngay cổ họng =_=||||, Như Phong vừa định nói chuyện, khẽ mở môi đã bị hắn lợi dụng đưa đầu lưỡi của hắn cứ như vậy không hề báo hiệu mà tiến vào, mang theo hơi thở thơm mát triền miên làm Như Phong đắm chìm vào đó. Như Phong khép lại hai mắt, cực lực cảm nhận xúc cảm trên môi, tim đập như nước chảy (???), giống như cảm giác lén sư phụ uống rượu ngon mà ông đã cất kĩ năm 7 tuổi, mong muốn say mãi như thế.
Đến khi hai người cùng thở dốc thì nụ hôn triền miên này mới dừng lại, khóe miệng Như Phong mỉm cười, thể xác và tinh thần đã buông lỏng xuống, tựa vào lòng Mộc Vấn Trần, nghe thấy trống ngực đập liên hồi, cảm thụ được hô hấp đều đặn của hắn như lông vũ lướt qua cổ của mình.
Như Phong thở nhẹ một hơi, nhiệt độ ấm áp của hắn bao phủ mình, mang theo mùi thơm cây đàn hương, êm ái dễ chịu. Bản năng hướng gần ấm áp, Như Phong áp mặt lên ngực hắn, hưởng thụ sự lặng yên trong bóng đêm mộng ảo này. Nơi này là dưới tàng cây, cho nên Như Phong hoàn toàn không sợ hãi có người thấy, càng huống chi có một cao thủ như Mộc Vấn Trần ở đây.
Mộc Vấn Trần bên cạnh ôm trọn vòng eo của Như Phong, trong mắt đầy vẻ thỏa mãn. Như Phong, rốt cục lại gặp được nàng rồi. Chưa bao giờ lại nhớ một người như thế, cho dù là lúc đang làm việc với ca ca, ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ đến, Như Phong, bây giờ đang làm cái gì vậy? Nàng ấy không biết có nhớ mình hay không?
Như Phong mỉm cười, nói: “Ha ha, kĩ thuật hôn của chàng lại tiến bộ thêm một ít nữa rồi.”
Mộc Vấn Trần sờ soạng thắt lưng của nàng, Như Phong ngứa ngứa, nhất thời cười rộ lên, Mộc Vấn Trần vội vàng dừng động tác nói: “Cũng gần đến giờ rồi, nàng nên đi đến yến hội đi.”
Như Phong vừa nghe, thất vọng mà nói: “Vậy chàng không đi sao?”
Mộc Vấn Trần vuốt ve khuôn mặt Như Phong, cười nói: “Ta rất ít xuất hiện ở những nơi này, trong kinh thành ta quen biết cũng không nhiều, cho nên lần này cũng không đi.”
Tại sao lại như vậy? Như Phong nhớ tới tin tức mà mình và ba mẹ tìm hiểu. Nghe nói, đương kim hoàng thượng vốn có bốn người huynh đệ, nhưng bây giờ chỉ còn lại một người, hơn nữa hoàng đế đối với vị đệ đệ này thì sủng ái cực kỳ, cho nên mặc dù tiểu vương gia này không có thực quyền, nhưng rất nhiều người vẫn muốn nịnh nọt hắn. Mà không ngờ rằng là tiểu vương gia rất ít xuất hiện trước công chúng, cho nên người gặp được hắn ở kinh thành và trong cung không tính là nhiều.
Có lẽ là do có chuyện khó nói cần giấu nhỉ? Lấy tính cách của Môc Vấn Trần, có lẽ người khác không biết hắn cũng tốt, đỡ cho hắn bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, bị liên lụy.
“Ừm, nếu như chàng không đi được thì thôi vậy, ta đi đây.” Như Phong vội vàng ôn nhu nói, hôn nhẹ lên mặt hắn.
Mộc Vấn Trần ôm chặc eo thon của Như Phong, nói: “Được, bây giờ ta sẽ dẫn nàng đi.”
Vừa nói vừa nhún người nhảy lên, mấy lần lên xuống, đã nay lên nóc nhà, Như Phong tựa vào ngực, ha ha, cảm giác không cần tự mình xuất lực mà có thể đi nhờ xe miễn phí thật sướng nhá.
Chỉ sau một hồi đã tới nơi.
Mộc Vấn Trần chỉ vào ngọn đèn sáng trước đại điện, nhẹ giọng nói: “Đến nơi rồi, Như Phong, đêm nay ta sẽ đi tìm nàng đấy, nhớ chờ ta nhé.”
Như Phong gật đầu, Mộc Vấn Trần tranh thủ thời gian, tránh được ngự lâm quân, nhanh chóng ôm Như Phong bay xuống, cố tình hạ xuống chỗ âm u, trước khi đi còn rất đứng đắn mà sờ sọang ngực của Như Phong một hồi , bởi vì thấy có cảm giác cứng cứng nên cau mày: “Như Phong, nàng lại gậy hơn rồi, phải ăn cho mập một chút, cho nên đêm nay ta phải phạt nàng.”
Như Phong trừng to mắt, thật không thể tin được cái vị trước mặt mình từng giống như một trích tiên bị đày xuống phàm trần, hắn có biết là bây giờ hắn giống một tên lưu manh đầu đường không vậy? Nghĩ tới đây, Như Phong liền hung hăng mà sờ soạng ngực Mộc Vấn Trần.
Mộc Vấn Trần chỉ mặc một bộ quần áo màu đen mỏng manh, cho nên khi Như Phong sờ thì cảm nhận được độ ấm của ngực hắn.
Mộc Vấn Trần nhìn chung quanh một chút, cấm lấy tay Như Phong đưa lên cắn một cái, lúc này mới nói: “Mau đi đi, nếu không ta sẽ bế nàng về tẩm cung của ta đó.”
Như Phong vừa nghe, trùng hợp thấy có người đi về bên này, cũng chỉ có thể ngậm miệng im lặng, tàn nhẫn trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này mới ngoan ngoãn ra khỏi nơi đó.
Hoàng cung Tử La quốc phân ra thành hai cung: tiền cung và hậu cung, tiền cung là nơi Hoàng thượng xử lý triều chính. Tiền cung lại được phân ra ba phần, theo thứ tự là tiền điện – nơi thiết triều, trung điện – nơi xử lý chính vụ, hậu điện – dùng để thiết yến. Cho nên khánh công yến lần này tổ chức tại hậu điện.
Lúc Như Phong đi vào, các đại thần cũng chưa đến hết, nhưng trong nháy mắt, cả đại điện an tĩnh một hồi, tất cả mọi người đều nhìn Như Phong.
Như Phong mỉm cười, xem như chào hỏi.
Người ở chỗ này ai cũng đã quen nhìn mỹ nữ cho nên chỉ thất thần một lát, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, dù sao Như Phong cho dù đẹp tới cỡ nào cũng chỉ là một nam nhân, hơn nữa làm gì có ai không cảm nhận được ánh mắt bốc lửa của Úy Trì lão tướng quân chứ?
Bên này, tiểu thái giám vừa chuẩn bị đưa Như Phong ngồi vào vị trí thì Như Phong thấy gia gia ngoắc ngoắc mình, vì vậy vội vàng đi qua, ngoan ngoãn mà ngồi cạnh ông.
Sau khi ngồi trên nệm, Như Phong nhẹ giọng hỏi: “Gia gia, con có thể ngồi ở bên cạnh người sao?” Không phải nói yến hội hoàng cung có rất nhiều lễ nghi sao? Cấp bậc của mình có vẻ chưa cao tới như vậy đâu mà được ngồi phía trước. Như Phong phát hiện, mình đang cách hoàng đế ba cái bàn, cái bàn thứ nhất chắc là giành cho hoàng tử ngồi, thứ hai thì có vẻ là giành cho tể tướng.
“Đây là lần đầu con đến nên có thể, thánh thượng sẽ không nói gì đâu, bây giờ ai chẳng biết con là cháu của ta.” Úy Trì Hòe Dương cũng nhẹ giọng nói. Mặc dù bây giờ hoàng đế chưa đến nhưng mọi người vẩn chỉ dám nói chuyện thầm thì với nhau, không có một tiếng động lớn nào.
Như Phong gật đầu, bởi vì mình là người mới, cho nên cũng không ai tìm đến bắt chuyện, Như Phong cũng gặp được rất nhiều vị tướng quân quen thuộc, ví dụ như Lữ Mãnh …. Bọn họ đều hướng về Như Phong cúi chào, Như Phong cũng nhìn thấy Cao Càng Tề, hôm nay nhìn hắn khí khái cực kỳ, cao lớn uy mãnh, có điều là lúc thấy Như Phong thì lại có vẻ trốn tránh, làm cho Như Phong rất là buồn bực.
Thật không dễ gì kết thúc màn hàn huyên chào hỏi chán ngắt này, thời gian cũng đã đến, mọi người cùng an tĩnh xuống, im lặng chờ hoàng đế xuất hiện. Như Phong nhìn quanh quất, hai bên điện sắp xếp thức ăn cho yến tiệc, hai người một phần. Chính giữ điện, có để khoảng trống, có vẻ là để cho linh nhân* ca xướng, nhảy múa; ở hạ đường thì có dàn nhạc đệm.
* đào kép
Lúc mọi người đang dài cổ chờ đợi thì thái tử và tam hoàng tử cũng thong dong xuất hiện, rồi sau đó hoàng đế rốt cục cũng khoan thai đi đến, dưới sự o bế của thái giám cung nữ mà chậm chạp ngồi lên ghế, tiếp nhận một hồi quỳ lạy.
Hoàng đế ngồi ở phía trên, mặc hoàng bào thêu hình rồng bay, đầu đội long mão, vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt sắc bén, phong thái trầm ngưng, cái khí thế quân lâm thiên hạ trời sinh, uy quyền cực kỳ.
Lúc này, hoàng đế uy nghiêm phẩy tay, cất cao giọng nói: “Tướng sĩ Tử La quốc, anh dũng thiện chiến, bổng lộc gấp bội, có công trao thưởng. Từ ngày mai, chuẩn cho các tướng sĩ hồi hương thăm người thân. Người lập chiến công có quyền chọn lựa, hoặc nhận hoàng kim châu báu, hoặc ban chức quan; người qua tuổi bốn mươi, chuẩn cho về quên phụng dưỡng cha mẹ, ban thưởng tài vật; thủ tục cụ thể do Úy Trì Hòe Dương tướng quân an bài.”
Như Phong cùng chúng tướng sĩ cùng nhau tạ ơn.
“Tướng quân Lãnh Vệ Điền không nghe chỉ huy, tự mình xuất binh, không chỉ phạm vào quân quy, cũng đã sỉ nhục đến quốc pháp. Mang đến tổn thất thật lớn cho đất nước, đầu tiên giam vào đại lao, sau dựa theo quốc pháp mà phạt, răn đe cảnh cáo.”
“Ngô hoàng anh minh, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!” Một trận hô rung trời, Như Phong đang quỳ sấp cúi đầu thầm nghĩ, xem chừng Lãnh về Điền lần này dù không không mất mạng nhưng cũng không còn có thể bước chân vào triều đình rồi.
Lúc đứng dậy, Như Phong thấy thái tử ở đối diện cho mình một cái lườm sắc bén, sự âm hàn của nó làm cho Như Phong kinh hãi. Trời ạ, vị thái tử này thật giống Dục Tước và Dục Tuyên quá đi, công phu lườm liếc người khác giỏi cực kỳ, thoạt nhìn cũng hiền lành, kỳ thật nội tâm lại rất âm u. Xem ra mình và hắn là không thể đội trời chung được rồi. (không hợp nhau >_<)
Nghĩ tới đây, Như Phong vội vàng nhìn về phía Dục Tuyên, đáng tiếc hắn đang chăm chăm nhìn về phía trước, nên nàng không thể nhìn thấy mặt hắn.
“Nào, Trẫm kính chư vị tướng quân một chén.” Hoàng thượng giơ lên ly rượu. Các tướng quân cũng đứng lên, kính rượu.
Trong đó có một người nâng chén nói: “Phụ hoàng, lần này đại thắng, công thần Úy Trì Như Phong, cháu của Úy Trì lão tướng quân, nhưng vì sao không thấy Hoàng thượng tặng phẩm?”
Như Phong nhìn, là Dục Tuyên, đầu đội kim quan, mặc cẩm bào màu đen xen lẫn hoa văn, đôi mắt sáng ngời như ánh sao đêm, trên người có một loại khí thế trời sinh. Tất cả đều thật xa lạ với Như Phong.
Chỉ là, ôi, Dục Tuyên, ngươi làm trở ngại chứ không giúp gì hết, ta còn ước gì hoàng đế không nhớ đến ta đây, ngươi làm gì mà phải nói ra chứ? Hoàng đế nghe được, thì cười với Như Phong nói: “Ha ha, Trẫm sao có thể quên được? Ái khanh tuổi còn trẻ, lại dùng binh như thần, kế thừa y bát của Úy Trì gia từ trước tới nay, thật sự là may mắn của tử la quốc ta, bây giờ ngươi xem, ngay cả hoàng nhi cũng lên tiếng cho ngươi. Ngươi muốn tặng phẩm gì thì cứ việc nói, chỉ cần không quá phận, Trẫm sẽ đáp ứng ngươi, dù sao giang sơn này của trẫm cũng cần các ngươi bảo vệ thêm vài chục năm nữa.” Nói thì nói như vậy, Như Phong lại cảm thấy đôi mắt nhìn chằm chằm mình kia thật kỳ quái, làm cho nàng cảm thấy không an toàn.
Vinh sủng thiên đại! Mọi người thầm nghĩ, xem ra tướng quân phủ này thật sự là vinh sủng không suy, cùng họ kết thân là tốt nhất, là chính xác, hơn nữa Úy Trì Như Phong này nhìn thật tuấn tú lịch sự, lại được Úy Trì Hòe dạy dỗ, chắc chắn là không tệ.
Như Phong vội vàng quỳ xuống, trong đầu rất nhanh mà xoay vòng, phản ứng đầu tiên của Như Phong là muốn xin từ chức rồi chạy trốn lẹ lẹ, nhưng phần sau lời nói của hoàng đế lại làm cho nàng không ‘phun’ ra lời được, càng huống chi còn có gia gia kè kè bên cạnh, nếu mình mà lỡ miệng ấy hả, phỏng chừng hoàng đế còn chưa phản ứng, gia gia sẽ ném mình bay mất xác luôn. T_T
Sau khi Như Phong quỳ xuống, một hồi lâu còn chưa nói, Úy Trì Hòe Dương vội nói: “Thánh thượng, bảo vệ quốc gia là chuyện phải làm, làm tốt là đương nhiên, huống hồ Như Phong còn trẻ người non dạ, cần giới kiêu giới táo*, cho nên lão thần nghĩ rằng bây giờ không cần thưởng nhiều cho nó đâu.”> _<
* đơn giản là phòng kiêu căng nóng nảy
Như Phong nghe vậy, cũng chỉ có thể hùa theo nói: “Lần này có thể kí kết hiệp nghị với Xuân Đằng quốc cũng là công lao các vị tướng sĩ anh dũng giết địch, vi thần cũng chỉ đóng góp chút ít, vi thần chỉ là làm chuyện mình nên làm thôi.” Trong lòng Như Phong lại chảy máu ào ạt, trời ạ, một cơ hội cực cực tốt đẹp như vậy đã bị mình vứt bỏ mà trôi theo gió rồi, oa oa… T___T. Lòng đau như cắt á! Chỉ cần vài món ăn ngon ngon, hoặc tiền tài gì gì cũng được mà, vậy mà mình lại tự ném mất! Phí của giời quá! >0<. Trái tim Như Phong phải tự xoa dịu nỗi đau thật lâu~. Hoàng thượng suy nghĩ một hồi, nói: “Ái khanh không muốn kể công, Trẫm cũng không thể thiếu tặng phẩm. Như vậy đi, hôm nay Trẫm trước chư vị tướng quân cùng đại thần hứa rằng: Trẫm sẽ nợ Như Phong ái khanh một món qua nhé.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Như Phong vội vàng tạ ơn nói, may quá may quá, không mất nhiều lắm, chỉ là không biết có thể dùng làm tấm bài miễn tử không nhỉ?
“Các vị ái khanh, đêm nay cứ chè chén thoải mái. Người đâu, rót rượu cho tướng sĩ.” Một hồi trôi qua, hoàng đế lớn tiếng nói: “Chính thức khai tiệc. Các tướng sĩ tận tình vui vẻ mà uống.” Nhanh chóng, mùi rượu thơm mát tràn ngập cả hậu điện. (Chưa uống thì thơm nhưng khi nhổ ra thì> ___<)
Vị thái giám theo bên cạnh hoàng đế cao giọng: “Tấu nhạc” Âm nhạc vang lên, vũ nương tiến vào đại điện, say mê ca múa.
Lập tức trong điện tràn ngập một màn ánh nến, vũ y bay lên, khinh ca mạn vũ*, tiếng nhạc nhè nhẹ, hương rượu tràn ngập. Các tướng quân đang ngồi cũng thoải mái uống rượu, vui vẻ ra mặt.
* hát hay múa đẹp (thấy hay hay nên để nguyên) ^^
Rồi sau đó không lâu, hoàng đế rời đi, mọi người cũng thả lỏng mình. Ngồi ở đây đại đa số là võ tướng, cho nên khác với quan văn nhã nhặn, bọn họ tục tằng hơn nhiều, cho nên hào khí bây giờ mới náo nhiệt như vậy.
Trên mặt Như Phong nở nụ cười, nhìn thức ăn trên bàn, bởi vì có Úy Trì Hòe Dương chống đỡ, cho nên mình cũng không phải uống rượu. Nhưng Như Phong cũng sợ lộ ra thân phận bản thân, vẫn là ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, mắt thì nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn.
Ngon quá, thức ăn có vẻ rất ngon, bởi vì ngự trù đã tỉa tác rau củ thành long, phượng, hồ điệp (bướm), hoa cỏ xếp thành bức tranh xinh đẹp, hoặc hợp lại thành các chữ “Phúc”, “Thọ”, “Vạn niên”, “Như ý”, khiến cho người ta muốn ăn cũng không đành lòng, chỉ là không biết mùi vị có ngon không? Như Phong sờ sờ bụng, hình như cũng lâu rồi mình chưa cho thứ gì vào bụng, mình chỉ nhớ đồ vào bụng mình nhiều nhất là trà.
Lúc này, Dục Tuyên bưng ly rượu đi tới, thấy bộ dạng Như Phong thì cười nói: “Như Phong, đói bụng à?”
Như Phong dời tầm mắt đang dán chặt vào đống đồ ăn ra chỗ khác, nói: “Đúng vậy, có hơi đói bụng.”
Dục Tuyên ngồi xuống bên cạnh Như Phong, lúc này Úy Trì Hòe Dương chạy đến chỗ mấy người Lữ Mãnh, đều là những lão chiến hữu quen thuộc, cho nên bên cạnh Như Phong mới có khoảng trống.
“Như Phong, thức ăn nơi này không thể ăn đâu.” Dục Tuyên ra vẻ rất chân thành mà nói.
Như Phong hoài nghi mà nhìn hắn một cái, “Không gạt ta chứ?” Dù sao cũng đã có vết xe đổ của lịch sử, tên này đã từng gạt mình nhiều rồi.
Dục Tuyên lộ ra vẻ tươi cười nói: “Ngươi chắc cũng biết, rất nhiều thức ăn lúc mới ra nội thì mùi vị sẽ rất ngon, nhưng lạnh rồi thì không thể như trước nữa, hương vị rất tệ đó. Nhưng bây giờ thứ được chú ý trong bữa yến tiệc không phải là mùi vị, phải theo quy củ, phải dọn ra nhiều cái bàn, sau đó đưa thức ăn mà tương xứng với thân phận của họ lên cùng một lúc. Cho nên cứ như vậy, Ngự Trù Các không thể làm gì hơn là nấu trước, thậm chí là một ngày để hoàn thành các món ăn để bưng lên, hoặc ninh hoặc nướng, hoặc hầm trong lồng hấp, cho nên thức ăn này chỉ có thể nhìn chứ không thể bỏ vào miệng được đâu. Nghe ta đi, dù sao ta cũng là lớn lên trong hoàng cung này mà.”
Như Phong nghe vậy, buông đôi đũa vừa cầm lên, quét mắt, quả nhiên, hầu hết mọi người chỉ uống rượu không có dùng bữa.
Vẻ mặt Như Phong tuyệt vọng nói: “Xem ra ta tính toán sai rồi.”
Dục Tuyên lại cười nói: “Đi thôi, ta và ngươi cùng đi vào phòng bếp mà ăn.” Vừa nói vừa kéo tay Như Phong.
Như Phong nhìn thoáng qua gia gia đang ở đằng xa nói chuyện cùng người khác, do dự xem có phải báo cho ông một tiếng rồi mới rời khỏi không, Dục Tuyên lại nói: “Yên tâm, ta sẽ sai người nói cho lão tướng quân mà.” Vừa nói vừa kéo kéo ống tay áo của Như Phong dắt đi.
Ở đây chỉ cần người tinh mắt là sẽ hiểu ngay, xem ra, Úy Trì gia thật sự muốn đứng bên phe cảnh của Nhị Hoàng tử và Tam hoàng tử rồi, nhìn độ thân mật giữa Úy Trì Như Phong và Tam hoàng tử là biết.
Bên kia, sau khi thái tử chứng kiến tất cả, ánh mắt bỗng chốc trầm xuống, sau khi người hầu cận nhắc nhở mới thu liễm lại, khôi phục bộ dạng ưu nhã vô hại vốn có.
Như Phong đang do dự có nên đi ra ngoài hay không thì đã bị Dục Tuyên cưỡng ép kéo ra ngoài.
Trên đường đi đến phòng bếp, Như Phong hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thứ mới mẻ, lúc đến dưới bóng của một cây thụ , ánh sáng liền bị che khuất, Như Phong đột nhiên bị Dục Tuyên ôm vào lòng, cả người tựa vào hắn.
Như Phong nhất thời ngây ngẩn cả người.
Beta: Lan Hương
Tiếng nói quen thuộc vang lên không làm Như Phong vui sướng, ngược lại còn tức giận nói: “Hừ, chàng còn mặt mũi đi ra!” Vừa nói vừa tiến đến chỗ tối.
Một bóng dáng chợt lóe ôm chặt Như Phong vào lòng mình.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, thân thể Như Phong mềm nhũn, nằm trên người hắn, đấm thùm thụp: “Tức chết ta rồi, nói mau, mỹ nữ vừa rồi có phải do chàng an bài không? Chàng muốn gì hả!”
Mộc Vấn Trần kéo Như Phong vào trong lòng, nghe vậy sửng sốt vội nói: “Như Phong, ta không có an bài nữ tử nào hết, ta chỉ là đợi nàng lâu quá, cho nên nhân tiện đi tới xem thôi.”
Như Phong vừa nghe, dừng lại động tác đấm đá, kéo gần khoảng cách hai người, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt Mộc Vấn Trần, hỏi: “Thật sự không phải chàng? Không phải chàng thử dò xét ta?”
Mộc Vấn Trần vội vàng nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai Như Phong nói: “Như Phong, ta biết nàng là nữ mà, cho nên sao ta lại phải an bài mỹ nữ cho nàng? Muốn an bài cũng phải là an bài mỹ nam mà nàng thích chứ, nhưng nếu như vậy thì ta phải tự mình lâm trận rồi.” (ý bạn ấy là bạn ấy chính là mĩ nam tử=))))))
Như Phong bật cười, nói: “Ba hoa, thì ra chàng còn biết nói giỡn nha.” Trong lòng thở dài một hơi, ngay sau đó lại khẩn trương, nếu như không phải Mộc Vấn Trần, vậy rốt cuộc là ai? Hay là do mỹ nữ kia tự đến? Dù là thế nào cũng không hay lắm.
Mộc Vấn Trần vuốt vuốt chân mày Như Phong, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, người có thể đi lại trong hoàng cung không phải phi tử cũng là công chúa, hoặc là con gái của các đại thần, hôm nay hoàng tẩu* (chị dâu, tức hoàng hậu) đã mời nữ quyến của các quan từ tam phẩm trở lên vào cung, nghe nói là vì trao đổi cảm tình gì gì đó, cho nên mặc dù bây giờ không tra được, nhưng sớm muộn gì ta cũng điều tra được thôi. Được rồi, bộ dạng nàng ta thế nào? Mặc quần áo gì?”
Như Phong vừa nghe, vội nói: “Bởi vì ánh sáng từ đèn lồng hơi mờ nhạt, cho nên ta chỉ biết nàng là một mỹ nữ, nhưng ngũ quan thì chưa nhìn kỹ, chỉ biết nàng có gương mặt trái xoan, vận một thân váy lụa tơ tằm trang điểm rực rỡ như hoa, tuổi thì hình như cũng không lớn lắm.” Như Phong cố gắng hồi tưởng dáng vẻ nữ tử kia, lúc ấy mình rất tức giận, cũng đâu chú ý nhiều đến bộ dáng mỹ nhân trước mặt, bây giờ thật hối hận quá.
Mộc Vấn Trần gật đầu như nghĩ tới cái gì, một lát sau mới nói: “Được rồi, việc này ta sẽ đi tra, nhưng mà trước hết nên nói chuyện của chúng ta trước đã.”
Như Phong chu chu miệng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thì có chuyện gì để nói chứ? Hừ, người ta khổ khổ nhọc nhọc ngồi xe ngựa hết mười ngày mới đến được, chưa tính tới chàng không đi đón ta, nhưng chàng lại dám để ta ở nhà chờ chàng đến mấy canh giờ, hừ!”
Mộc Vấn Trần vội vàng giải thích: “Như Phong, ta bị một chuyện quấn chân mà, được rồi, ta đã đã nói với ca ca, bảo hắn không được điều nàng đi biên cương, tạm thời giữ lại làm quan trong kinh thành trước đã.” Hắn đang nói thì dừng lại một chút: “Như Phong, ta rất nhớ nàng.”
Như Phong chưa kịp thưởng thức lời tâm tình cuối cùng kia thì đã bị Mộc Vấn Trần đè xuống tới tấp cướp lấy đôi môi. =o=
Như Phong ngẩn người, chưa kịp nói gì, đã bị hắn khẽ mở hàm răng trắng chặn tiếng ngay cổ họng =_=||||, Như Phong vừa định nói chuyện, khẽ mở môi đã bị hắn lợi dụng đưa đầu lưỡi của hắn cứ như vậy không hề báo hiệu mà tiến vào, mang theo hơi thở thơm mát triền miên làm Như Phong đắm chìm vào đó. Như Phong khép lại hai mắt, cực lực cảm nhận xúc cảm trên môi, tim đập như nước chảy (???), giống như cảm giác lén sư phụ uống rượu ngon mà ông đã cất kĩ năm 7 tuổi, mong muốn say mãi như thế.
Đến khi hai người cùng thở dốc thì nụ hôn triền miên này mới dừng lại, khóe miệng Như Phong mỉm cười, thể xác và tinh thần đã buông lỏng xuống, tựa vào lòng Mộc Vấn Trần, nghe thấy trống ngực đập liên hồi, cảm thụ được hô hấp đều đặn của hắn như lông vũ lướt qua cổ của mình.
Như Phong thở nhẹ một hơi, nhiệt độ ấm áp của hắn bao phủ mình, mang theo mùi thơm cây đàn hương, êm ái dễ chịu. Bản năng hướng gần ấm áp, Như Phong áp mặt lên ngực hắn, hưởng thụ sự lặng yên trong bóng đêm mộng ảo này. Nơi này là dưới tàng cây, cho nên Như Phong hoàn toàn không sợ hãi có người thấy, càng huống chi có một cao thủ như Mộc Vấn Trần ở đây.
Mộc Vấn Trần bên cạnh ôm trọn vòng eo của Như Phong, trong mắt đầy vẻ thỏa mãn. Như Phong, rốt cục lại gặp được nàng rồi. Chưa bao giờ lại nhớ một người như thế, cho dù là lúc đang làm việc với ca ca, ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ đến, Như Phong, bây giờ đang làm cái gì vậy? Nàng ấy không biết có nhớ mình hay không?
Như Phong mỉm cười, nói: “Ha ha, kĩ thuật hôn của chàng lại tiến bộ thêm một ít nữa rồi.”
Mộc Vấn Trần sờ soạng thắt lưng của nàng, Như Phong ngứa ngứa, nhất thời cười rộ lên, Mộc Vấn Trần vội vàng dừng động tác nói: “Cũng gần đến giờ rồi, nàng nên đi đến yến hội đi.”
Như Phong vừa nghe, thất vọng mà nói: “Vậy chàng không đi sao?”
Mộc Vấn Trần vuốt ve khuôn mặt Như Phong, cười nói: “Ta rất ít xuất hiện ở những nơi này, trong kinh thành ta quen biết cũng không nhiều, cho nên lần này cũng không đi.”
Tại sao lại như vậy? Như Phong nhớ tới tin tức mà mình và ba mẹ tìm hiểu. Nghe nói, đương kim hoàng thượng vốn có bốn người huynh đệ, nhưng bây giờ chỉ còn lại một người, hơn nữa hoàng đế đối với vị đệ đệ này thì sủng ái cực kỳ, cho nên mặc dù tiểu vương gia này không có thực quyền, nhưng rất nhiều người vẫn muốn nịnh nọt hắn. Mà không ngờ rằng là tiểu vương gia rất ít xuất hiện trước công chúng, cho nên người gặp được hắn ở kinh thành và trong cung không tính là nhiều.
Có lẽ là do có chuyện khó nói cần giấu nhỉ? Lấy tính cách của Môc Vấn Trần, có lẽ người khác không biết hắn cũng tốt, đỡ cho hắn bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, bị liên lụy.
“Ừm, nếu như chàng không đi được thì thôi vậy, ta đi đây.” Như Phong vội vàng ôn nhu nói, hôn nhẹ lên mặt hắn.
Mộc Vấn Trần ôm chặc eo thon của Như Phong, nói: “Được, bây giờ ta sẽ dẫn nàng đi.”
Vừa nói vừa nhún người nhảy lên, mấy lần lên xuống, đã nay lên nóc nhà, Như Phong tựa vào ngực, ha ha, cảm giác không cần tự mình xuất lực mà có thể đi nhờ xe miễn phí thật sướng nhá.
Chỉ sau một hồi đã tới nơi.
Mộc Vấn Trần chỉ vào ngọn đèn sáng trước đại điện, nhẹ giọng nói: “Đến nơi rồi, Như Phong, đêm nay ta sẽ đi tìm nàng đấy, nhớ chờ ta nhé.”
Như Phong gật đầu, Mộc Vấn Trần tranh thủ thời gian, tránh được ngự lâm quân, nhanh chóng ôm Như Phong bay xuống, cố tình hạ xuống chỗ âm u, trước khi đi còn rất đứng đắn mà sờ sọang ngực của Như Phong một hồi , bởi vì thấy có cảm giác cứng cứng nên cau mày: “Như Phong, nàng lại gậy hơn rồi, phải ăn cho mập một chút, cho nên đêm nay ta phải phạt nàng.”
Như Phong trừng to mắt, thật không thể tin được cái vị trước mặt mình từng giống như một trích tiên bị đày xuống phàm trần, hắn có biết là bây giờ hắn giống một tên lưu manh đầu đường không vậy? Nghĩ tới đây, Như Phong liền hung hăng mà sờ soạng ngực Mộc Vấn Trần.
Mộc Vấn Trần chỉ mặc một bộ quần áo màu đen mỏng manh, cho nên khi Như Phong sờ thì cảm nhận được độ ấm của ngực hắn.
Mộc Vấn Trần nhìn chung quanh một chút, cấm lấy tay Như Phong đưa lên cắn một cái, lúc này mới nói: “Mau đi đi, nếu không ta sẽ bế nàng về tẩm cung của ta đó.”
Như Phong vừa nghe, trùng hợp thấy có người đi về bên này, cũng chỉ có thể ngậm miệng im lặng, tàn nhẫn trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này mới ngoan ngoãn ra khỏi nơi đó.
Hoàng cung Tử La quốc phân ra thành hai cung: tiền cung và hậu cung, tiền cung là nơi Hoàng thượng xử lý triều chính. Tiền cung lại được phân ra ba phần, theo thứ tự là tiền điện – nơi thiết triều, trung điện – nơi xử lý chính vụ, hậu điện – dùng để thiết yến. Cho nên khánh công yến lần này tổ chức tại hậu điện.
Lúc Như Phong đi vào, các đại thần cũng chưa đến hết, nhưng trong nháy mắt, cả đại điện an tĩnh một hồi, tất cả mọi người đều nhìn Như Phong.
Như Phong mỉm cười, xem như chào hỏi.
Người ở chỗ này ai cũng đã quen nhìn mỹ nữ cho nên chỉ thất thần một lát, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, dù sao Như Phong cho dù đẹp tới cỡ nào cũng chỉ là một nam nhân, hơn nữa làm gì có ai không cảm nhận được ánh mắt bốc lửa của Úy Trì lão tướng quân chứ?
Bên này, tiểu thái giám vừa chuẩn bị đưa Như Phong ngồi vào vị trí thì Như Phong thấy gia gia ngoắc ngoắc mình, vì vậy vội vàng đi qua, ngoan ngoãn mà ngồi cạnh ông.
Sau khi ngồi trên nệm, Như Phong nhẹ giọng hỏi: “Gia gia, con có thể ngồi ở bên cạnh người sao?” Không phải nói yến hội hoàng cung có rất nhiều lễ nghi sao? Cấp bậc của mình có vẻ chưa cao tới như vậy đâu mà được ngồi phía trước. Như Phong phát hiện, mình đang cách hoàng đế ba cái bàn, cái bàn thứ nhất chắc là giành cho hoàng tử ngồi, thứ hai thì có vẻ là giành cho tể tướng.
“Đây là lần đầu con đến nên có thể, thánh thượng sẽ không nói gì đâu, bây giờ ai chẳng biết con là cháu của ta.” Úy Trì Hòe Dương cũng nhẹ giọng nói. Mặc dù bây giờ hoàng đế chưa đến nhưng mọi người vẩn chỉ dám nói chuyện thầm thì với nhau, không có một tiếng động lớn nào.
Như Phong gật đầu, bởi vì mình là người mới, cho nên cũng không ai tìm đến bắt chuyện, Như Phong cũng gặp được rất nhiều vị tướng quân quen thuộc, ví dụ như Lữ Mãnh …. Bọn họ đều hướng về Như Phong cúi chào, Như Phong cũng nhìn thấy Cao Càng Tề, hôm nay nhìn hắn khí khái cực kỳ, cao lớn uy mãnh, có điều là lúc thấy Như Phong thì lại có vẻ trốn tránh, làm cho Như Phong rất là buồn bực.
Thật không dễ gì kết thúc màn hàn huyên chào hỏi chán ngắt này, thời gian cũng đã đến, mọi người cùng an tĩnh xuống, im lặng chờ hoàng đế xuất hiện. Như Phong nhìn quanh quất, hai bên điện sắp xếp thức ăn cho yến tiệc, hai người một phần. Chính giữ điện, có để khoảng trống, có vẻ là để cho linh nhân* ca xướng, nhảy múa; ở hạ đường thì có dàn nhạc đệm.
* đào kép
Lúc mọi người đang dài cổ chờ đợi thì thái tử và tam hoàng tử cũng thong dong xuất hiện, rồi sau đó hoàng đế rốt cục cũng khoan thai đi đến, dưới sự o bế của thái giám cung nữ mà chậm chạp ngồi lên ghế, tiếp nhận một hồi quỳ lạy.
Hoàng đế ngồi ở phía trên, mặc hoàng bào thêu hình rồng bay, đầu đội long mão, vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt sắc bén, phong thái trầm ngưng, cái khí thế quân lâm thiên hạ trời sinh, uy quyền cực kỳ.
Lúc này, hoàng đế uy nghiêm phẩy tay, cất cao giọng nói: “Tướng sĩ Tử La quốc, anh dũng thiện chiến, bổng lộc gấp bội, có công trao thưởng. Từ ngày mai, chuẩn cho các tướng sĩ hồi hương thăm người thân. Người lập chiến công có quyền chọn lựa, hoặc nhận hoàng kim châu báu, hoặc ban chức quan; người qua tuổi bốn mươi, chuẩn cho về quên phụng dưỡng cha mẹ, ban thưởng tài vật; thủ tục cụ thể do Úy Trì Hòe Dương tướng quân an bài.”
Như Phong cùng chúng tướng sĩ cùng nhau tạ ơn.
“Tướng quân Lãnh Vệ Điền không nghe chỉ huy, tự mình xuất binh, không chỉ phạm vào quân quy, cũng đã sỉ nhục đến quốc pháp. Mang đến tổn thất thật lớn cho đất nước, đầu tiên giam vào đại lao, sau dựa theo quốc pháp mà phạt, răn đe cảnh cáo.”
“Ngô hoàng anh minh, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!” Một trận hô rung trời, Như Phong đang quỳ sấp cúi đầu thầm nghĩ, xem chừng Lãnh về Điền lần này dù không không mất mạng nhưng cũng không còn có thể bước chân vào triều đình rồi.
Lúc đứng dậy, Như Phong thấy thái tử ở đối diện cho mình một cái lườm sắc bén, sự âm hàn của nó làm cho Như Phong kinh hãi. Trời ạ, vị thái tử này thật giống Dục Tước và Dục Tuyên quá đi, công phu lườm liếc người khác giỏi cực kỳ, thoạt nhìn cũng hiền lành, kỳ thật nội tâm lại rất âm u. Xem ra mình và hắn là không thể đội trời chung được rồi. (không hợp nhau >_<)
Nghĩ tới đây, Như Phong vội vàng nhìn về phía Dục Tuyên, đáng tiếc hắn đang chăm chăm nhìn về phía trước, nên nàng không thể nhìn thấy mặt hắn.
“Nào, Trẫm kính chư vị tướng quân một chén.” Hoàng thượng giơ lên ly rượu. Các tướng quân cũng đứng lên, kính rượu.
Trong đó có một người nâng chén nói: “Phụ hoàng, lần này đại thắng, công thần Úy Trì Như Phong, cháu của Úy Trì lão tướng quân, nhưng vì sao không thấy Hoàng thượng tặng phẩm?”
Như Phong nhìn, là Dục Tuyên, đầu đội kim quan, mặc cẩm bào màu đen xen lẫn hoa văn, đôi mắt sáng ngời như ánh sao đêm, trên người có một loại khí thế trời sinh. Tất cả đều thật xa lạ với Như Phong.
Chỉ là, ôi, Dục Tuyên, ngươi làm trở ngại chứ không giúp gì hết, ta còn ước gì hoàng đế không nhớ đến ta đây, ngươi làm gì mà phải nói ra chứ? Hoàng đế nghe được, thì cười với Như Phong nói: “Ha ha, Trẫm sao có thể quên được? Ái khanh tuổi còn trẻ, lại dùng binh như thần, kế thừa y bát của Úy Trì gia từ trước tới nay, thật sự là may mắn của tử la quốc ta, bây giờ ngươi xem, ngay cả hoàng nhi cũng lên tiếng cho ngươi. Ngươi muốn tặng phẩm gì thì cứ việc nói, chỉ cần không quá phận, Trẫm sẽ đáp ứng ngươi, dù sao giang sơn này của trẫm cũng cần các ngươi bảo vệ thêm vài chục năm nữa.” Nói thì nói như vậy, Như Phong lại cảm thấy đôi mắt nhìn chằm chằm mình kia thật kỳ quái, làm cho nàng cảm thấy không an toàn.
Vinh sủng thiên đại! Mọi người thầm nghĩ, xem ra tướng quân phủ này thật sự là vinh sủng không suy, cùng họ kết thân là tốt nhất, là chính xác, hơn nữa Úy Trì Như Phong này nhìn thật tuấn tú lịch sự, lại được Úy Trì Hòe dạy dỗ, chắc chắn là không tệ.
Như Phong vội vàng quỳ xuống, trong đầu rất nhanh mà xoay vòng, phản ứng đầu tiên của Như Phong là muốn xin từ chức rồi chạy trốn lẹ lẹ, nhưng phần sau lời nói của hoàng đế lại làm cho nàng không ‘phun’ ra lời được, càng huống chi còn có gia gia kè kè bên cạnh, nếu mình mà lỡ miệng ấy hả, phỏng chừng hoàng đế còn chưa phản ứng, gia gia sẽ ném mình bay mất xác luôn. T_T
Sau khi Như Phong quỳ xuống, một hồi lâu còn chưa nói, Úy Trì Hòe Dương vội nói: “Thánh thượng, bảo vệ quốc gia là chuyện phải làm, làm tốt là đương nhiên, huống hồ Như Phong còn trẻ người non dạ, cần giới kiêu giới táo*, cho nên lão thần nghĩ rằng bây giờ không cần thưởng nhiều cho nó đâu.”> _<
* đơn giản là phòng kiêu căng nóng nảy
Như Phong nghe vậy, cũng chỉ có thể hùa theo nói: “Lần này có thể kí kết hiệp nghị với Xuân Đằng quốc cũng là công lao các vị tướng sĩ anh dũng giết địch, vi thần cũng chỉ đóng góp chút ít, vi thần chỉ là làm chuyện mình nên làm thôi.” Trong lòng Như Phong lại chảy máu ào ạt, trời ạ, một cơ hội cực cực tốt đẹp như vậy đã bị mình vứt bỏ mà trôi theo gió rồi, oa oa… T___T. Lòng đau như cắt á! Chỉ cần vài món ăn ngon ngon, hoặc tiền tài gì gì cũng được mà, vậy mà mình lại tự ném mất! Phí của giời quá! >0<. Trái tim Như Phong phải tự xoa dịu nỗi đau thật lâu~. Hoàng thượng suy nghĩ một hồi, nói: “Ái khanh không muốn kể công, Trẫm cũng không thể thiếu tặng phẩm. Như vậy đi, hôm nay Trẫm trước chư vị tướng quân cùng đại thần hứa rằng: Trẫm sẽ nợ Như Phong ái khanh một món qua nhé.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Như Phong vội vàng tạ ơn nói, may quá may quá, không mất nhiều lắm, chỉ là không biết có thể dùng làm tấm bài miễn tử không nhỉ?
“Các vị ái khanh, đêm nay cứ chè chén thoải mái. Người đâu, rót rượu cho tướng sĩ.” Một hồi trôi qua, hoàng đế lớn tiếng nói: “Chính thức khai tiệc. Các tướng sĩ tận tình vui vẻ mà uống.” Nhanh chóng, mùi rượu thơm mát tràn ngập cả hậu điện. (Chưa uống thì thơm nhưng khi nhổ ra thì> ___<)
Vị thái giám theo bên cạnh hoàng đế cao giọng: “Tấu nhạc” Âm nhạc vang lên, vũ nương tiến vào đại điện, say mê ca múa.
Lập tức trong điện tràn ngập một màn ánh nến, vũ y bay lên, khinh ca mạn vũ*, tiếng nhạc nhè nhẹ, hương rượu tràn ngập. Các tướng quân đang ngồi cũng thoải mái uống rượu, vui vẻ ra mặt.
* hát hay múa đẹp (thấy hay hay nên để nguyên) ^^
Rồi sau đó không lâu, hoàng đế rời đi, mọi người cũng thả lỏng mình. Ngồi ở đây đại đa số là võ tướng, cho nên khác với quan văn nhã nhặn, bọn họ tục tằng hơn nhiều, cho nên hào khí bây giờ mới náo nhiệt như vậy.
Trên mặt Như Phong nở nụ cười, nhìn thức ăn trên bàn, bởi vì có Úy Trì Hòe Dương chống đỡ, cho nên mình cũng không phải uống rượu. Nhưng Như Phong cũng sợ lộ ra thân phận bản thân, vẫn là ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, mắt thì nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn.
Ngon quá, thức ăn có vẻ rất ngon, bởi vì ngự trù đã tỉa tác rau củ thành long, phượng, hồ điệp (bướm), hoa cỏ xếp thành bức tranh xinh đẹp, hoặc hợp lại thành các chữ “Phúc”, “Thọ”, “Vạn niên”, “Như ý”, khiến cho người ta muốn ăn cũng không đành lòng, chỉ là không biết mùi vị có ngon không? Như Phong sờ sờ bụng, hình như cũng lâu rồi mình chưa cho thứ gì vào bụng, mình chỉ nhớ đồ vào bụng mình nhiều nhất là trà.
Lúc này, Dục Tuyên bưng ly rượu đi tới, thấy bộ dạng Như Phong thì cười nói: “Như Phong, đói bụng à?”
Như Phong dời tầm mắt đang dán chặt vào đống đồ ăn ra chỗ khác, nói: “Đúng vậy, có hơi đói bụng.”
Dục Tuyên ngồi xuống bên cạnh Như Phong, lúc này Úy Trì Hòe Dương chạy đến chỗ mấy người Lữ Mãnh, đều là những lão chiến hữu quen thuộc, cho nên bên cạnh Như Phong mới có khoảng trống.
“Như Phong, thức ăn nơi này không thể ăn đâu.” Dục Tuyên ra vẻ rất chân thành mà nói.
Như Phong hoài nghi mà nhìn hắn một cái, “Không gạt ta chứ?” Dù sao cũng đã có vết xe đổ của lịch sử, tên này đã từng gạt mình nhiều rồi.
Dục Tuyên lộ ra vẻ tươi cười nói: “Ngươi chắc cũng biết, rất nhiều thức ăn lúc mới ra nội thì mùi vị sẽ rất ngon, nhưng lạnh rồi thì không thể như trước nữa, hương vị rất tệ đó. Nhưng bây giờ thứ được chú ý trong bữa yến tiệc không phải là mùi vị, phải theo quy củ, phải dọn ra nhiều cái bàn, sau đó đưa thức ăn mà tương xứng với thân phận của họ lên cùng một lúc. Cho nên cứ như vậy, Ngự Trù Các không thể làm gì hơn là nấu trước, thậm chí là một ngày để hoàn thành các món ăn để bưng lên, hoặc ninh hoặc nướng, hoặc hầm trong lồng hấp, cho nên thức ăn này chỉ có thể nhìn chứ không thể bỏ vào miệng được đâu. Nghe ta đi, dù sao ta cũng là lớn lên trong hoàng cung này mà.”
Như Phong nghe vậy, buông đôi đũa vừa cầm lên, quét mắt, quả nhiên, hầu hết mọi người chỉ uống rượu không có dùng bữa.
Vẻ mặt Như Phong tuyệt vọng nói: “Xem ra ta tính toán sai rồi.”
Dục Tuyên lại cười nói: “Đi thôi, ta và ngươi cùng đi vào phòng bếp mà ăn.” Vừa nói vừa kéo tay Như Phong.
Như Phong nhìn thoáng qua gia gia đang ở đằng xa nói chuyện cùng người khác, do dự xem có phải báo cho ông một tiếng rồi mới rời khỏi không, Dục Tuyên lại nói: “Yên tâm, ta sẽ sai người nói cho lão tướng quân mà.” Vừa nói vừa kéo kéo ống tay áo của Như Phong dắt đi.
Ở đây chỉ cần người tinh mắt là sẽ hiểu ngay, xem ra, Úy Trì gia thật sự muốn đứng bên phe cảnh của Nhị Hoàng tử và Tam hoàng tử rồi, nhìn độ thân mật giữa Úy Trì Như Phong và Tam hoàng tử là biết.
Bên kia, sau khi thái tử chứng kiến tất cả, ánh mắt bỗng chốc trầm xuống, sau khi người hầu cận nhắc nhở mới thu liễm lại, khôi phục bộ dạng ưu nhã vô hại vốn có.
Như Phong đang do dự có nên đi ra ngoài hay không thì đã bị Dục Tuyên cưỡng ép kéo ra ngoài.
Trên đường đi đến phòng bếp, Như Phong hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thứ mới mẻ, lúc đến dưới bóng của một cây thụ , ánh sáng liền bị che khuất, Như Phong đột nhiên bị Dục Tuyên ôm vào lòng, cả người tựa vào hắn.
Như Phong nhất thời ngây ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.