Chương 31
Nguyễn Thị Thùy
28/07/2020
Thấm thoát cũng đã 3 tháng trôi qua cô ở cùng hắn.... Tình cảm của cô dành cho hắn ngày càng sâu nặng hơn... Cũng phải bởi những hành động quan tâm cùng những lời nói ngọt như đường của hắn thốt ra làm cô càng rung động....
Hôm nay là một ngày đẹp trời....
Cô dậy sớm để sửa soạn chuẩn bị để đến trường.... Cô ngồi đợi hắn dưới ghế sofa phòng khách... đợi mãi mà vẫn không thấy hắn xuống cô xót ruột đi lên phòng mở cửa thì thấy hắn trùm chăn kín mít....
Cô thở dài đi lại...
" Nhược Quân.... Anh mau dậy đi..." Cô gọi hắn mà hắn vẫn không động đậy gì khiến cô càng bực mình
" Này... Nhược Quân... Anh tính không chở em đi học à... đừng ngủ nướng nữa?" Cô đặt tay lên chăn lay lay hắn.... Hắn vẫn không trả lời
" Nhược Quân... Anh mau dậy đi" cô cau có nói rồi cầm chăn giật ra khỏi người hắn thì thấy hắn đang co ro cuộn tròn người lại... Người thì toát hết mồ hôi
Miệng lẩm bẩm: " Lạnh....Lạnh "
Cô lấy tay đặt lên trán hắn thì hai mắt trợn lên nói...
" Nhược Quân anh bị bệnh sao...." giọng đầy lo lắng
Hắn mở hi hí mắt nhìn cô nở một nụ cười nhạt....
" Không... Anh chỉ hơi mệt thôi nằm một lát sẽ hết.... Hôm nay chắc anh không thể trở em đi học được rồi em đành ra bắt taxi đi tạm nhé...." giọng yếu ớt
" Còn nói mình không bệnh... Anh nóng lắm luôn rồi nè...." Cô nói như muốn khóc
" Sao anh bệnh mà không nói với em... đi dạy... em đưa anh tới bệnh viện..." cô cầm tay hắn
" Anh không sao.. Anh không muốn tới bệnh viện đâu... Em đừng lo... Mau đi học đi" giờ này hắn còn lo cho cô
" Anh cố chấp quá đó người càng nóng lên rồi.. mau theo em đến bệnh viện nhanh lên Nhược Quân... Không Anh chết mất " Cô nói rơm rớm nước mắt
" Em đang lo cho anh à... nhìn em khóc vì anh như vậy anh cảm thấy rất vui... Hàm Nhi cuối cùng cũng khóc vì anh rồi..." hắn nói như vậy càng làm cô đau lòng hơn...
"Nhược Quân... Anh đừng nói nữa... Đến bệnh viện thôi" cô nắm chặt tay hắn để kéo hắn dậy... nhưng hắn nhất quyết không đi càng làm cô lo sợ hơn....
"Nhược Quân.. Anh muốn chết hả... Anh đã hứa là chăm sóc em mà...??" Cô khóc oà như một đứa trẻ
"Em đừng lo nữa... Anh đã nói là anh không sao... Anh ghét bệnh viện lắm... Bởi vì nhìn thấy nó khiến anh đâu lắm..." Hắn nói xong câu thì đã chìm trong giấc ngủ
Cô không hiểu hắn đang nói gì... Đặt tay lên má hắn thì bị hắn giật lại gối đầu lên miệng lẩm bẩm vừa nói hắn vừa khóc
"Mẹ... Mẹ ba... Đừng bỏ con mà.. Mẹ ơi..."
"Nhược Quân... Anh làm sao vậy.." cô tính rút tay lại thì hắn càng nắm chặt hơn...
"Mẹ.. Mẹ.. Đừng bỏ con..."
Hắn cũng đã từng trải qua một tai nạn khủng khiếp... Vì tại nạn ấy mà ba mẹ hắn cũng bỏ hắn mà đi lúc hắn còn nhỏ... Một mình hắn phải chứng kiến cả ba mẹ chết trong bệnh viện... Từ đó hắn rất ghét hình ảnh của bệnh viện... Mỗi lần thấy nó hắn đều bị ám ảnh.... Cho dù hắn bệnh nặng đến đâu cũng nhất quyết không đến bệnh viện.... Lý do Hắn muốn chịu trách nhiệm với cô là vì cô cũng có một nỗi đau như hắn... thiếu đi tình cảm của ba mẹ... Mà điều nay hắn chưa từng nói với cô.....
Cô nhìn hắn ngủ như một đứa trẻ....
"Nhược Quân Anh nhớ mẹ sao...." giọng cô nhẹ nhàng nói
Hắn vẫn cứ lẩm bẩm tay thì vẫn nắm chặt tay cô...
"Mẹ ơi... Đừng bỏ con... Con nhớ mẹ"
Cô lấy tay còn lại lâu hai hàng nước mắt cho hắn giọng âu yếm nói....
"Được rồi... không đi... mau ngủ đi" cô vỗ về hắn... hắn nghe vậy cũng không còn nói gì nữa....
Đợi hắn ngủ say cô rút tay ra đi lấy một chậu nước ấm lại lâu người cho hắn....nguyên ngày hôm đó cô thức suốt đêm để chăm sóc hắn....
Sáng hôm sau...
Cô loay hoay dưới bếp để nấu cho ăn bát cháo.... Nấu xong cô bưng lên phòng... Ngay lúc mở cửa phòng thì hắn cũng thức dậy... Cô cười đi lại giường bỏ bát cháo xuống...
"Anh đỡ chưa... Đâu để em xem" cô đưa tay lên trán hắn...
"Hết nóng rồi... Vậy là hết đã sốt... Anh mau đi rửa mặt đi rồi ăn cháo để uống thuốc"
Hắn nhìn cô rồi quay qua bát cháo... Nhìn thì cũng đẹp mắt đó... nhưng....
"Em nấu hả..."
"Ừ... Không em nấu chứ ai nấu"
"Có ăn được không vậy..." Hắn nói
Cô lườm hắn...
"Anh đang chê em hả... Nói cho anh biết là ăn được.. Mà còn rất ngon nữa..." cô hùng hồn nói
Vì từ khi hắn nói cô là phụ nữ mà không biết nấu ăn... Thì cô đã theo học một khóa dậy nấu
[HẾT PHẦN 31]
Hôm nay là một ngày đẹp trời....
Cô dậy sớm để sửa soạn chuẩn bị để đến trường.... Cô ngồi đợi hắn dưới ghế sofa phòng khách... đợi mãi mà vẫn không thấy hắn xuống cô xót ruột đi lên phòng mở cửa thì thấy hắn trùm chăn kín mít....
Cô thở dài đi lại...
" Nhược Quân.... Anh mau dậy đi..." Cô gọi hắn mà hắn vẫn không động đậy gì khiến cô càng bực mình
" Này... Nhược Quân... Anh tính không chở em đi học à... đừng ngủ nướng nữa?" Cô đặt tay lên chăn lay lay hắn.... Hắn vẫn không trả lời
" Nhược Quân... Anh mau dậy đi" cô cau có nói rồi cầm chăn giật ra khỏi người hắn thì thấy hắn đang co ro cuộn tròn người lại... Người thì toát hết mồ hôi
Miệng lẩm bẩm: " Lạnh....Lạnh "
Cô lấy tay đặt lên trán hắn thì hai mắt trợn lên nói...
" Nhược Quân anh bị bệnh sao...." giọng đầy lo lắng
Hắn mở hi hí mắt nhìn cô nở một nụ cười nhạt....
" Không... Anh chỉ hơi mệt thôi nằm một lát sẽ hết.... Hôm nay chắc anh không thể trở em đi học được rồi em đành ra bắt taxi đi tạm nhé...." giọng yếu ớt
" Còn nói mình không bệnh... Anh nóng lắm luôn rồi nè...." Cô nói như muốn khóc
" Sao anh bệnh mà không nói với em... đi dạy... em đưa anh tới bệnh viện..." cô cầm tay hắn
" Anh không sao.. Anh không muốn tới bệnh viện đâu... Em đừng lo... Mau đi học đi" giờ này hắn còn lo cho cô
" Anh cố chấp quá đó người càng nóng lên rồi.. mau theo em đến bệnh viện nhanh lên Nhược Quân... Không Anh chết mất " Cô nói rơm rớm nước mắt
" Em đang lo cho anh à... nhìn em khóc vì anh như vậy anh cảm thấy rất vui... Hàm Nhi cuối cùng cũng khóc vì anh rồi..." hắn nói như vậy càng làm cô đau lòng hơn...
"Nhược Quân... Anh đừng nói nữa... Đến bệnh viện thôi" cô nắm chặt tay hắn để kéo hắn dậy... nhưng hắn nhất quyết không đi càng làm cô lo sợ hơn....
"Nhược Quân.. Anh muốn chết hả... Anh đã hứa là chăm sóc em mà...??" Cô khóc oà như một đứa trẻ
"Em đừng lo nữa... Anh đã nói là anh không sao... Anh ghét bệnh viện lắm... Bởi vì nhìn thấy nó khiến anh đâu lắm..." Hắn nói xong câu thì đã chìm trong giấc ngủ
Cô không hiểu hắn đang nói gì... Đặt tay lên má hắn thì bị hắn giật lại gối đầu lên miệng lẩm bẩm vừa nói hắn vừa khóc
"Mẹ... Mẹ ba... Đừng bỏ con mà.. Mẹ ơi..."
"Nhược Quân... Anh làm sao vậy.." cô tính rút tay lại thì hắn càng nắm chặt hơn...
"Mẹ.. Mẹ.. Đừng bỏ con..."
Hắn cũng đã từng trải qua một tai nạn khủng khiếp... Vì tại nạn ấy mà ba mẹ hắn cũng bỏ hắn mà đi lúc hắn còn nhỏ... Một mình hắn phải chứng kiến cả ba mẹ chết trong bệnh viện... Từ đó hắn rất ghét hình ảnh của bệnh viện... Mỗi lần thấy nó hắn đều bị ám ảnh.... Cho dù hắn bệnh nặng đến đâu cũng nhất quyết không đến bệnh viện.... Lý do Hắn muốn chịu trách nhiệm với cô là vì cô cũng có một nỗi đau như hắn... thiếu đi tình cảm của ba mẹ... Mà điều nay hắn chưa từng nói với cô.....
Cô nhìn hắn ngủ như một đứa trẻ....
"Nhược Quân Anh nhớ mẹ sao...." giọng cô nhẹ nhàng nói
Hắn vẫn cứ lẩm bẩm tay thì vẫn nắm chặt tay cô...
"Mẹ ơi... Đừng bỏ con... Con nhớ mẹ"
Cô lấy tay còn lại lâu hai hàng nước mắt cho hắn giọng âu yếm nói....
"Được rồi... không đi... mau ngủ đi" cô vỗ về hắn... hắn nghe vậy cũng không còn nói gì nữa....
Đợi hắn ngủ say cô rút tay ra đi lấy một chậu nước ấm lại lâu người cho hắn....nguyên ngày hôm đó cô thức suốt đêm để chăm sóc hắn....
Sáng hôm sau...
Cô loay hoay dưới bếp để nấu cho ăn bát cháo.... Nấu xong cô bưng lên phòng... Ngay lúc mở cửa phòng thì hắn cũng thức dậy... Cô cười đi lại giường bỏ bát cháo xuống...
"Anh đỡ chưa... Đâu để em xem" cô đưa tay lên trán hắn...
"Hết nóng rồi... Vậy là hết đã sốt... Anh mau đi rửa mặt đi rồi ăn cháo để uống thuốc"
Hắn nhìn cô rồi quay qua bát cháo... Nhìn thì cũng đẹp mắt đó... nhưng....
"Em nấu hả..."
"Ừ... Không em nấu chứ ai nấu"
"Có ăn được không vậy..." Hắn nói
Cô lườm hắn...
"Anh đang chê em hả... Nói cho anh biết là ăn được.. Mà còn rất ngon nữa..." cô hùng hồn nói
Vì từ khi hắn nói cô là phụ nữ mà không biết nấu ăn... Thì cô đã theo học một khóa dậy nấu
[HẾT PHẦN 31]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.