Lệnh Tôi Em Dám Không Nghe

Chương 57

Nguyễn Thị Thùy

28/07/2020

Phần57: Chấp Nhận

"Tôi muốn đứa con của cô mang họ nhà chúng tôi" giọng bà hắn lạnh lùng nhìn cô nói

Cô nghe xong giữ im lặng không nói gì, cô là đang lo sợ liệu bà hắn có bắt cô phải rời xa tiểu bảo bối nhỏ của cô không?

"Cô yên tâm mẹ con cô sẽ vẫn ở bên nhau, tôi không cướp con cô đi đâu" bà hắn nói tiếp

"Dạ, cháu cảm ơn bà" cô cúi mặt giọng nhẹ nói

"Kết hôn đi" bà hắn lại tiếp tục nói lần này thì giọng rất nhẹ nhàng

Cô nghe xong hơi sững người ra....! Cô ngạc nhiên vì câu nói của bà hắn....

"Ý của bà là sao ạ? Cháu không hiểu"

"Tôi bảo cô hãy kết hôn với cháu trai của tôi đi! Đường đường chính chính là cháu dâu của nhà Họ Bạch"

"Chuyện này...?" cảm xúc của cô như vỡ òa cổ họng cô không thốt lên lời nào, khóe mắt thì cay nồng từ giọt nước mắt vì thế mà rơi xuống... Nước mắt của cô là đang rất hạnh phúc

"Xin lỗi cô vì trước đây tôi đã làm tổn thương đến cô vì tôi chỉ muốn tốt cho cháu trai duy nhất của tôi nên mới làm như vậy....! Bây giờ thì tôi đã nghĩ lại việc chấp nhận tình yêu đích thực của nó không ép buộc nó đi theo ý tôi thì chắc có lẽ sẽ tốt hơn"

Cô nghe mà không thể kiềm được nước mắt, cuối cùng thì cô cũng đã được chấp nhận, sau bao nhiêu năm đau khổ cuối cùng cô ngày hôm nay cô cũng được chấp nhận, được ở bên cạnh hắn một cách danh chính ngôn thuận

"Cháu cảm ơn bà" cô nhìn bà hắn giọng đầy nước mắt nói

"Mẹ ơi? Sao mẹ lại khóc ạ" tiểu bảo bối của cô đứng nãy giờ không hiểu chuyện gì nhưng vừa thấy cô khóc thì cậu nhóc liền đưa tay lên nắm chặt tay cô cất giọng hỏi

Cô nhìn tiểu bảo bối cười nhẹ lấc đầu nói

"Không có ghì đâu con, chỉ tại mẹ vui quá thôi"

"Vui thì phải cười chứ sao ạ, mẹ lại khóc?" cậu nhóc tiếp tục cất giọng hỏi

...

"Ôi, tiểu bảo bối khi nào con lớn lên sẽ hiểu được cảm xúc bây giờ của mẹ con" bà hắn đi lại đưa tay lên xoa xoa đầu cậu nhóc cất giọng hiền hòa nói

"Dạ" cậu nhóc ngoan ngoãn cười gật đầu lễ phép nói

"Ngoan lắm" bà hắn vuốt nhẹ má cậu nhóc

[...]

Tại một nơi khác

"Hủy hôn sao ạ???" một giọng nói tức giận nói

"Châu Ngọc cháu bình tĩnh đi"giọng bà hắn nhỏ nhẹ khuyên ngăn

"Bà à? Sao bà lại đối xử với cháu như vậy? Ngay cả bà cũng vậy sao, bà là người mà cháu yêu thương nhất vậy mà giờ lại bảo cháu từ bỏ anh Nhược Quân" Châu Ngọc vừa khóc nói



"Châu Ngọc bà xin lỗi cháu, nhưng Nhược Quân giờ nó cũng đã có con rồi cháu lấy nó chắc chắn sẽ thiệt cho cháu"

"Cháu không sợ thiệt mà, cháu chấp nhận làm mẹ của con anh Nhược Quân"

"Nhưng bà không thể ngăn cản tình cảm của thằng Nhược Quân được, mong cháu hiếu cho bà"mặt bà hắn có lỗi nói

"Là do ả Hàm Nhi đúng không ạ?"

"Chuyện gì cũng không hẵn là vậy... Nhưng mà Châu Ngọc cháu bỏ thằng Nhược Quân đi rồi hãy tìm một hạnh phúc trọn vẹn dành riêng cho cháu... Cháu xứng đáng có một tình yêu đích thực"

"Cháu không hiểu rõ là ả Hàm Nhi đã biến mất rồi vậy tại sao còn quay lại dành anh Nhược Quân với cháu, đã vậy bây giờ ả còn được sự chấp nhận đồng ý của bà nữa... Tại sao ai cũng đối xử như vậy với cháu" Châu Ngọc tực giận hét lên

"Châu Ngọc, bà xin lỗi cháu"

"Cháu không cần lời xin lỗi..." nói xong Châu Ngọc chạy ra khỏi phòng ăn của nhà hàng! Châu Ngọc vừa chạy vừa khóc nức nỡ

...

"Hàm Nhi...? Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày"

"Mày đừng mong cướp được anh Nhược Quân của tao"

"Bây giờ mày lo tận hưởng hạnh phúc đó đi bởi vì nó

không còn được bao lâu nữa đâu"

Châu Ngọc nắm chặt túi xách miệng ngấu nghiến lẩm bẩm khuôn mặt hiện rõ lên sự tức giận căm phẫn

[...]

Tối hôm đó tại nhà hắn

"Con ngủ rồi hả em?" hắn ngồi trên giường giọng nhẹ hỏi

"Ùm" cô nói xong đi lại leo lên giường ngồi

Hắn đưa tay kéo cô vào lòng ôm chặt... Hôn nhẹ lên vai cô

"Hôm nay bà anh đến nhà đúng không"

"Ùm..." cô gật đầu nhẹ ngồi gọn trong lòng hắn

"Em thấy thế nào?" hắn cất giọng hỏi

"Hả? Thế nào là thế nào" cô quay nghe mặt qua nhìn hắn hỏi

"Thì em có đồng ý bước lên lễ đường cùng anh không... Em có muốn cùng nắm tay anh đi hết cuộc đời này không bà xã?" giọng ngọt nài nỉ hỏi

"Nhược Quân anh dẻo miệng quá" cô ngại ngùng nói

"Em cười tức là đồng ý rồi đúng không?" hắn cố tình chọc cô

"Không nói với anh nữa em đi ngủ" cô làm lơ rồi gỡ tay hắn ra nằm xuống giường chùm kín chăn lại



"Hàm Nhi em ngượng trông thật đáng yêu mà" hắn bỏ chăn ra nhìn cô nói rồi hắn nằm xuống ôm chặt cô vào lòng

"Nhược Quân bỏ em ra"

"Không bỏ... Bà xã ngủ đi" hắn hôn lên mái tóc cô cất giọng ôn nhu nói

Cô nghe vậy nép vào lồng ngực của hắn nhắm chặt mắt ngủ

...

Sáng hôm sau...

Tại công ty hắn

"Cậu tạm thời dừng tất cả các công việc cũng như các hợp đồng lại cho tôi" hắn ngồi trên ghế lớn giọng uy nghiêm nhìn tên thư ký nói

"Có việc gì sao anh?" tên thư ký cầm tập hồ sơ đưa mắt nhìn hắn hỏi lại

"Chuẩn bị kết hôn thì đương nhiên công việc không thể làm rồi" hắn nở nụ cười nói

"Anh... Anh kết hôn sao... Thật không ạ?" tên thư ký giọng ngạc nhiên pha lẫn sự vui mừng thay cho hắn nói

"Đúng vậy, nên cậu thu hãy xếp thời gian qua tôi giúp chuẩn bị cho thật chú đáo trong ngày hôn lễ giùm tôi"

"Anh yên tâm em sẽ giúp mà" tên thư ký cười rạng rỡ nói

"Tôi kết hôn hay cậu kết hôn mà cậu vui dữ vậy?" hắn nheo mày khó hiểu nhìn tên thư ký hỏ

"Hôn lễ của anh thì đương nhiên anh là chú rễ rồi ạ..."

...

Hắn nghe xong không nói gì khoanh tay trước ngực tựa mình ra sau ghế

"Mà có điều này em không biết có nên nói không nữa?" giọng tên thư ký rụt rè

"Có gì cậu nói đi"

"Thế anh tính giải quyết cổ phần đầu tư của Châu Gia trong trong công ty ta như thế nào ạ... Chắc chắn bên đó khi biết anh kết hôn mà không phải con gái họ thì họ sẽ rất tức giận"

"Chuyện này cậu không cần phải lo, tôi đã sắp xếp mọi chuyện rồi... Công ty này không có cổ phần của Châu Gia vẫn hoạt động bình thường"

"Vâng"

Thả sao nha... Cảm ơn các nàng(300sao)

Truyện sắp full...(khoảng 5 phần nữa)

Hết phần57:

Ảnh cưới minh họa....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lệnh Tôi Em Dám Không Nghe

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook