Chương 3:
Tư Khảo
05/10/2022
Q1 - chương 3: :
Sau khi thấy đứa con trai đã ngoan ngoãn im miệng thì người đó quay lại nhìn Trấn Anh, vuốt râu nói “cậu vừa dạy dỗ con trai lão tử sao? Tuổi nhìn cũng xấp xỉ con trai ta, cũng rất có khí phách,...?” Trấn Anh nghe thấy giọng nói liền quay ngắt lại nhìn người kia, “Trương thúc?” Người kia đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Trấn Anh “sao tiểu từ nhà ngươi lại biết ta họ Trương? Còn gọi ta là Trương thúc?” Trấn Anh vui mừng chạy đến, vẻ mặt hớn hở “là con, Trấn Anh, thúc còn nhớ con không?” Trương Uý đứng hình vài giây, sau đó lẩm nhẩm một lúc, sau khi đã nhớ rõ đói phương là ai Trương Uý vui mừng nắm lấy hai tay của Trấn Anh, xoay người hắn nhìn “Trấn Anh? Tên chết tiệt này cháu còn nhớ ta à? Mấy năm không gặp lại trong cháu lớn quá, cũng gầy đi không ít, mấy năm nay cháu cực khổ lắm phải không?”
Trấn Anh gãi gãi đầu “Dạ cũng thường thôi, thúc đừng quá lo lắng cho cháu" Trương Uý mỉm cười hạnh phúc, nhìn Trấn Anh xót xa " Cực khổ cho cháu quá, mấy năm không gặp, cháu trưởng thành không ít, kiếm pháp cũng rất lợi hại" Trấn Anh rơm rớm nước mắt " Cảm ơn Trương thúc, cháu không đến nỗi tài giỏi vậy đâu" Trương Uý mỉm cười, vuốt chòm râu
" Rất có khí phách, thật giống cha cháu ngày xưa!" Trấn Anh chỉ mỉm cười gãi gãi đầu sau đó nhìn về phía nam tử kia " Đây là?..."
Trương Uý cười cười vỗ vai con trai, giới thiệu cho Trấn Anh " Đây là Trương Quân, con trai ta, hồi trước thằng nhóc theo cô vào chùa cầu an nên suốt khoảng thời gian mấy tháng cháu ở đó không gặp nó, hai đứa bằng tuổi nhau, ta mong cháu chiếu cố nó!" Trấn Anh nhìn Trương Uý, lại quay lại nhìn Trương Quân " Cháu sẽ cố hết sức!"
Trương Uý mỉm cười " Nãy cháu và nó so tài à? Thấy kiếm pháp của nó ra sao ?" Trấn Anh lại nhìn thẳng Trương Quân, Trương Quân rụt rè lùi về sau hai bước " Kiếm pháp của hắn còn nhiều sơ hở, không giữ được bình tĩnh khi giao chiến, đường kiếm còn non nớt, cần phải luyện tập nhiều" Trương Uý nghe lời nhận xét rồi nhìn về phía Trương Quân, cầm lỗ tai cậu ta nhéo thật mạnh " Ta kêu con chăm chỉ luyện kiếm con không nghe, giờ nhìn xem? Trấn Anh bằng tuổi con mà luyện kiếm thành tài rồi, về nhất định phải luyện tập đàng hoàng, không nghe cha sẽ đánh con thành đầu heo!" Trương Quân kêu đau oai oái " Cha, con biết rồi, cha mau thả con ra, tai con sắp rách rồi"
Trương Uý hừ lạnh rồi thả tai con trai ra, sau đó quay lại tươi cười nhìn Trấn Anh " Cháu theo ta về hàn huyên nhé ? Tiện thể ở chỗ ta ít bữa, ta muốn hỏi han cháu về mấy năm nay" Trấn Anh mỉm cười đồng ý " Dạ cũng được, vậy cháu đành làm phiền thúc mấy hôm rồi!" Dù sao thì hắn cũng học thành tài, lần này trở lại hắn muốn báo ơn sư thúc vì ơn nghĩa ngày xưa.
Cả đoàn người bắt đầu xuất phát về doanh trại, trên đường về Trương Uý cũng Trấn Anh nói chuyện rất nhiều, cả đoàn người rôm rả cười nói, chỉ có Trương Quân là khó chịu, mặt mũi hằm hằm không nói chuyện với ai.
Trở về doanh trại, Trương Uý sắp xếp vài thuộc hạ chuẩn bị lều cho Trấn Anh, sau đó dẫn hắn đến nơi đang tổ chứ yến tiệc.
" Đã để các vị chờ lâu, thật có lỗi quá!" Trương Uý từ từ tiến đến nơi tổ chức yến tiệc, theo ông có Trương Quân cùng Trấn Anh, mọi người đang uống rượu, cười nói vui vẻ, thấy Trương Uý đến thì đứng lên, thi lễ " Trương chưởng môn thật khách sáo quá, tiệc vẫn chưa tàn, ngài mau nhập tiệc"
Yến tiệc vừa mới bắt đầu, lần này tứ đại gia tộc tổ chức cho con em cùng đệ tử đến khu rừng này săn đêm, mục đích là rèn luyện, người vừa lên tiếng là Chu Tấn An, chưởng môn của Hồng Hoà Chu Thị, Hồng Hoà Chu Thị ngoài giỏi kiếm pháp, còn là một thương nhân, của ăn của để rất dư dả nên đầu tư vào trang phục cũng như nơi ở của các đệ tử rất trang trọng.
" Chu trưởng môn đã nói vậy thì ta cũng không dám chậm trễ, người đâu, chuẩn bị thêm cho ta một bàn tiệc!"
Sau đó, người làm nhanh chóng kê thêm một bàn tiệc đặt ngay bên phải bàn tiệc của Trương Uý, vì Trương Uý là chủ tiệc nên ngài ngồi ở vị trí cao nhất, bên trái là Trương Quân, còn bên phải là Trấn Anh, bắt đầu nhập tiệc
"Trương trưởng môn, cậu thanh niên kia là..?" Trương uý vuốt râu, rất vui vẻ nhìn Hoài Tiệp, gia chủ của Công Sơn Hà Thị, giới thiệu " À thật thất lễ, ta quên không giới thiệu, đây là Trấn Anh, con trai độc nhất của Trấn Đoài" Trấn Anh đứng dậy, theo lời giới thiệu của Trương Uý, hắn cúi đầu chào hỏi các vị trưởng bối, bọn họ lại bắt đầu bàn tán " Trấn Đoài? Gia chủ của Ngao Sơn Trấn Gia?" Trương Uý gật đầu, nét mặt cũng thêm vài tia u buồn Trấn Anh quay sang nhìn Trương trưởng môn, ánh mắt an ủi, Trương Uý rất nhanh lại vui vẻ, tiếp tục cùng mọi người thưởng tiệc
"Báo" mệt đệ tử của Phùng Khoa Trương Thị từ ngoài chạy vào, đánh tiếng với mọi người bên trong, tất cả cùng buông đũa, nhìn về phía đệ tử kia
"Bẩm trưởng môn, Lam Đại công tử cùng Nhị công tử Tịch Thanh Lam Thị tới!" Trương Uý cười hào sảng, từ bên ngoài một đoàn tầm 10, 15 người dẫn đầu là 2 nam tử vô cùng anh tuấn, khí phái bất phàm, một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, chỉ vài lời không đủ hình dùng được bề ngoài tiêu sái của hai nam tử này, phía sau là đệ tử Tịch Thanh Lam Thị, quy quy củ củ hành lễ " Đệ tử Tịch Thanh Lam Thị bái kiến các vị trưởng môn" Đại công tử Lam Thanh Trì mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng êm tai.
" Haha, Lam đại công tử quá khách khí rồi, mau mau, mời nhập toạ!" Trương Uý cười, đưa tay về hướng ghế ngồi được đặt sẵn, tất cả đã đông đủ, tiệc vui cũng đã bắt đầu.
Sau khi thấy đứa con trai đã ngoan ngoãn im miệng thì người đó quay lại nhìn Trấn Anh, vuốt râu nói “cậu vừa dạy dỗ con trai lão tử sao? Tuổi nhìn cũng xấp xỉ con trai ta, cũng rất có khí phách,...?” Trấn Anh nghe thấy giọng nói liền quay ngắt lại nhìn người kia, “Trương thúc?” Người kia đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Trấn Anh “sao tiểu từ nhà ngươi lại biết ta họ Trương? Còn gọi ta là Trương thúc?” Trấn Anh vui mừng chạy đến, vẻ mặt hớn hở “là con, Trấn Anh, thúc còn nhớ con không?” Trương Uý đứng hình vài giây, sau đó lẩm nhẩm một lúc, sau khi đã nhớ rõ đói phương là ai Trương Uý vui mừng nắm lấy hai tay của Trấn Anh, xoay người hắn nhìn “Trấn Anh? Tên chết tiệt này cháu còn nhớ ta à? Mấy năm không gặp lại trong cháu lớn quá, cũng gầy đi không ít, mấy năm nay cháu cực khổ lắm phải không?”
Trấn Anh gãi gãi đầu “Dạ cũng thường thôi, thúc đừng quá lo lắng cho cháu" Trương Uý mỉm cười hạnh phúc, nhìn Trấn Anh xót xa " Cực khổ cho cháu quá, mấy năm không gặp, cháu trưởng thành không ít, kiếm pháp cũng rất lợi hại" Trấn Anh rơm rớm nước mắt " Cảm ơn Trương thúc, cháu không đến nỗi tài giỏi vậy đâu" Trương Uý mỉm cười, vuốt chòm râu
" Rất có khí phách, thật giống cha cháu ngày xưa!" Trấn Anh chỉ mỉm cười gãi gãi đầu sau đó nhìn về phía nam tử kia " Đây là?..."
Trương Uý cười cười vỗ vai con trai, giới thiệu cho Trấn Anh " Đây là Trương Quân, con trai ta, hồi trước thằng nhóc theo cô vào chùa cầu an nên suốt khoảng thời gian mấy tháng cháu ở đó không gặp nó, hai đứa bằng tuổi nhau, ta mong cháu chiếu cố nó!" Trấn Anh nhìn Trương Uý, lại quay lại nhìn Trương Quân " Cháu sẽ cố hết sức!"
Trương Uý mỉm cười " Nãy cháu và nó so tài à? Thấy kiếm pháp của nó ra sao ?" Trấn Anh lại nhìn thẳng Trương Quân, Trương Quân rụt rè lùi về sau hai bước " Kiếm pháp của hắn còn nhiều sơ hở, không giữ được bình tĩnh khi giao chiến, đường kiếm còn non nớt, cần phải luyện tập nhiều" Trương Uý nghe lời nhận xét rồi nhìn về phía Trương Quân, cầm lỗ tai cậu ta nhéo thật mạnh " Ta kêu con chăm chỉ luyện kiếm con không nghe, giờ nhìn xem? Trấn Anh bằng tuổi con mà luyện kiếm thành tài rồi, về nhất định phải luyện tập đàng hoàng, không nghe cha sẽ đánh con thành đầu heo!" Trương Quân kêu đau oai oái " Cha, con biết rồi, cha mau thả con ra, tai con sắp rách rồi"
Trương Uý hừ lạnh rồi thả tai con trai ra, sau đó quay lại tươi cười nhìn Trấn Anh " Cháu theo ta về hàn huyên nhé ? Tiện thể ở chỗ ta ít bữa, ta muốn hỏi han cháu về mấy năm nay" Trấn Anh mỉm cười đồng ý " Dạ cũng được, vậy cháu đành làm phiền thúc mấy hôm rồi!" Dù sao thì hắn cũng học thành tài, lần này trở lại hắn muốn báo ơn sư thúc vì ơn nghĩa ngày xưa.
Cả đoàn người bắt đầu xuất phát về doanh trại, trên đường về Trương Uý cũng Trấn Anh nói chuyện rất nhiều, cả đoàn người rôm rả cười nói, chỉ có Trương Quân là khó chịu, mặt mũi hằm hằm không nói chuyện với ai.
Trở về doanh trại, Trương Uý sắp xếp vài thuộc hạ chuẩn bị lều cho Trấn Anh, sau đó dẫn hắn đến nơi đang tổ chứ yến tiệc.
" Đã để các vị chờ lâu, thật có lỗi quá!" Trương Uý từ từ tiến đến nơi tổ chức yến tiệc, theo ông có Trương Quân cùng Trấn Anh, mọi người đang uống rượu, cười nói vui vẻ, thấy Trương Uý đến thì đứng lên, thi lễ " Trương chưởng môn thật khách sáo quá, tiệc vẫn chưa tàn, ngài mau nhập tiệc"
Yến tiệc vừa mới bắt đầu, lần này tứ đại gia tộc tổ chức cho con em cùng đệ tử đến khu rừng này săn đêm, mục đích là rèn luyện, người vừa lên tiếng là Chu Tấn An, chưởng môn của Hồng Hoà Chu Thị, Hồng Hoà Chu Thị ngoài giỏi kiếm pháp, còn là một thương nhân, của ăn của để rất dư dả nên đầu tư vào trang phục cũng như nơi ở của các đệ tử rất trang trọng.
" Chu trưởng môn đã nói vậy thì ta cũng không dám chậm trễ, người đâu, chuẩn bị thêm cho ta một bàn tiệc!"
Sau đó, người làm nhanh chóng kê thêm một bàn tiệc đặt ngay bên phải bàn tiệc của Trương Uý, vì Trương Uý là chủ tiệc nên ngài ngồi ở vị trí cao nhất, bên trái là Trương Quân, còn bên phải là Trấn Anh, bắt đầu nhập tiệc
"Trương trưởng môn, cậu thanh niên kia là..?" Trương uý vuốt râu, rất vui vẻ nhìn Hoài Tiệp, gia chủ của Công Sơn Hà Thị, giới thiệu " À thật thất lễ, ta quên không giới thiệu, đây là Trấn Anh, con trai độc nhất của Trấn Đoài" Trấn Anh đứng dậy, theo lời giới thiệu của Trương Uý, hắn cúi đầu chào hỏi các vị trưởng bối, bọn họ lại bắt đầu bàn tán " Trấn Đoài? Gia chủ của Ngao Sơn Trấn Gia?" Trương Uý gật đầu, nét mặt cũng thêm vài tia u buồn Trấn Anh quay sang nhìn Trương trưởng môn, ánh mắt an ủi, Trương Uý rất nhanh lại vui vẻ, tiếp tục cùng mọi người thưởng tiệc
"Báo" mệt đệ tử của Phùng Khoa Trương Thị từ ngoài chạy vào, đánh tiếng với mọi người bên trong, tất cả cùng buông đũa, nhìn về phía đệ tử kia
"Bẩm trưởng môn, Lam Đại công tử cùng Nhị công tử Tịch Thanh Lam Thị tới!" Trương Uý cười hào sảng, từ bên ngoài một đoàn tầm 10, 15 người dẫn đầu là 2 nam tử vô cùng anh tuấn, khí phái bất phàm, một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, chỉ vài lời không đủ hình dùng được bề ngoài tiêu sái của hai nam tử này, phía sau là đệ tử Tịch Thanh Lam Thị, quy quy củ củ hành lễ " Đệ tử Tịch Thanh Lam Thị bái kiến các vị trưởng môn" Đại công tử Lam Thanh Trì mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng êm tai.
" Haha, Lam đại công tử quá khách khí rồi, mau mau, mời nhập toạ!" Trương Uý cười, đưa tay về hướng ghế ngồi được đặt sẵn, tất cả đã đông đủ, tiệc vui cũng đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.