Chương 5:
Tư Khảo
14/10/2022
Q1 - Chương 5: :
"Trấn Anh, lần này cháu có dự định gì không?" Mới sáng sớm, Trương Uý đã cho người gọi Trấn Anh đến nói chuyện, Trấn Anh theo một đệ tử đến trại của Trương Uý, đánh cờ hàn huyên.
"Lần này ra ngoài, ta muốn theo thúc về Uyển Chi Hà, lâu rồi ta cũng không đến đó, thật sự rất nhớ" Trấn Anh tập trung nhìn bàn cờ, Trương Uý cười, quần một quân cờ đặt vào cị trí đã nhắm tới "Cháu muốn ở lại luôn Uyển Chi Hà sao ?"
Trấn Anh gãi đầu "Nếu thúc không muốn giữ ta, ta thật sự không có cách nào, đành ăn vạ thẩm thẩm a" Vợ của Trương Uý tên là Uyển Nhạc Hồ, trước mẹ của hắn cùng mẹ của Trương Quân cũng là tỷ muội tình thâm nên Trương thẩm cũng rất yêu thương hắn, có đồ ngon cũng không quên chia sẻ cho hắn, từ lúc cha mẹ hắn mất đến bây giờ, hắn vẫn chưa về thăm Trương thẩm lấy một lần, trong mòng cũng có vài phần nhớ nhung.
Trương Uý cười lớn, vuốt râu "Ta thật không có cách nào ngăn cản cháu a, đến đến, đến một nuôi cơm một, đến hai nuôi cơm hai, nhà ta cũng không tiếc cháu cái gì a"
Trương Uý trên giang hồ là một đấng nam tử hán, hết lòng vì nghĩa, lại suy nghĩ cho đại cục, rất tốt bụng, vài đệ tử trong môn là những đứa trẻ không nơi nương tựa được Trương Uý đưa về nuôi cơm dậy học nhưng khổ nỗi, Trương gia chủ lại là một tên vô cùng sợ vợ.
"Trương thẩm sức khoẻ dạo này tốt chứ ạ?" Trấn Anh đặt một quân cờ lại thu về một quân cờ, nhưng bàn cờ người có lợi thế vẫn là Trương Uý "Tốt, rất tốt, phu nhân nhà ta ngày nào cũng ăn no ngủ kĩ, cháu không cần quá lo lắng ha ha"
Hai người cứ ngồi nói chuyện phiếm với nhau như vậy, đánh cờ uống trà, còn gì thích thú hơn ?
"Chiếu tướng!" Trương Uý lớn tiếng cười sảng khoái, sau đó thu quân cờ về, Trấn Anh cũng mỉm cười
"So với thúc, tài lẻ của ta không là gì mà" Trương Uý vuốt chòm râu, "Ta biết cháu nhường ta, tên tiểu tử thúi nhà cháu"
Trấn Anh vắt hai tay ra sau đầu, tinh nghịch đáp "Ai nha, thúc chơi cờ là hay nhất, ta không dám nhường"
Trương Uý vẫn cười khoái trí, từ bên ngoài, một đệ tử bước vào
"Đệ tử bái kiến chưởng môn" Trương Uý nhìn tên đệ tử kia, ý rằng cứ nói
"Các vị chưởng môn đã chờ bên ngoài, kính mời chưởng môn tới rồi chúng ta sẽ xuất phát đến núi Càn Khung" Trương Uý đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho đệ tử kia lui xuống, sau đó nhìn Trấn Anh "Lần này đến núi Càn Khung săn đêm, ta có thể nhờ cháu đến giám sát tân đệ tử không? Nếu giao cho Trương Quân thì ta không yên tâm lắm, dù sao kĩ năng sinh tồn cùng thực lực của nó không bằng cháu"
Trấn Anh cũng đứng dậy, phủi tà áo sau đó chắp tay cung kính "Nếu thúc đã nói vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh"
Trương Uý cười lớn, tay chỉ về phía hắn, tay không chỉ lên xuống "Đành nhờ cả vào cháu rồi" Lần đi săn lần này sẽ diễn ra trong 7 ngày, sau 7 ngày mọi người sẽ tập trung về điểm hẹn, sau đó sẽ trở lại trại đã dựng sẵn này, lần lên núi Càn Khung nguy hiểm rình rập, mỗi gia tộc sẽ cử ra vài tân đệ tử đi đến đó với mục đích săn đêm, rèn luyện năng lực, đi kèm sẽ là vài đệ tử có kinh nghiệm săn đêm để giám sát cũng như chỉ đạo mọi người trong vài tình huống khẩn cấp, người có thành tích cao, con đường tu luyện sau này sẽ trải qua ít khó khăn hơn, người nào mất mạng thì cứ coi như là không đủ thực lực. Sau khi đã bàn bạc xong với Trấn Anh về việc đi săn đêm lần này, họ nhanh chóng đến địa điểm hẹn trước, các nhà đã đợi sẵn ở đó, sau khi chào hỏi, các nhà phái đệ tử ra săn đêm, mỗi nhà 6 người, 4 phái cộng lại sẽ là 24 người, thêm Trấn Anh, Trương Quân và Lam Thanh Bạch sẽ là những người giám sát.
Tất cả đoàn gồm gần 30 người xuất phát đến núi Càn Khung, tất cả sẽ không được ngự kiếm trừ phi có tình huống khẩn cấp. Từ chỗ bọn họ đến núi Càn Khung cách 30 dặm, bây giờ xuất phát thì đêm nay sẽ đến, đoàn người nhanh chóng xuất phát.
Sau nửa ngày lên đường, mấy người bọn họ đều nói chuyện rất vui vẻ, đặc biệt rất thân với Trấn Anh, con người Trấn Anh vui vẻ, phóng khoáng, rất biết cách nói chuyện nên rất nhanh đã khá thân thiết với đệ tử các nhà.
"Trương Quân, kia là Lam nhị công tử lạnh lùng của Tịch Thanh Lam Thị đó à?" Trấn Anh hai tay khoang trước ngực, huých vai vào vai Trương Quân, Trương Quân nhăn mày, khó chịu đáp "Phải, chính là y, ngươi tính giở trò gì? Ta khuyên ngươi nên tự lượng sức mình, y không phải dạng người mà ngươi có thể dễ trêu chọc đâu"
Nếu như nói mấy câu đầu thì hắn có thể bỏ qua y, nhưng sau khi Trương Quân nói "không phải dạng người có thể dễ dàng cho hắn chọc" hắn liền nổi máu liều, chạy đến khoác vai Lam Thanh Bạch
Trương Quân nói vậy mà hắn vẫn cố tình chạy đến trêu chọc y, Trương Quân chỉ biết lắc đầu ngao ngán
Có phải Trấn Anh nhà ngươi chán thở rồi đúng không?
"Lam nhị công tử, chúng ta kết bạn đi" nói một câu đầy sảng khoái, Lam Thanh Bạch mặt không cảm xúc, nhìn cánh tay đang đặt trên vai mình, lạnh lùng nói "Bỏ xuống" hai từ ngắn gọn lại mang theo một chút uy lực, Trấn Anh run lên một chút sau đó bỏ tay xuống
"Lỗ mãng, lỗ mãng rồi haha" Hắn gãi đầu, Lam Thanh Bạch liếc hắn một cái sau đó bỏ mặc hắn bước tiếp, mặc dù hắn bị y phũ nhưng vẫn mặt dày chạy theo sau lưng y, không ngừng lải nhải nhưng đáp lại hắn là một bộ mặt không chút biểu cảm.
Đến tối muộn, trời bắt đầu trở gió, gió khá mạnh cộng thêm mưa phùn, đoàn người hỗn loạn kiếm chỗ trú mưa, trời về khuya bắt đầu trở lạnh, Trương Quân hô mọi người không chạy loạn sau đó kiếm được một hang động, tất cả dừng chân trú mưa, hang động khá sâu, mọi người dính mưa nên bắt buộc cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc đồ lót trắng bên trong, may mắn trong hang có vài cành củi khô còn xót lại, chắc trước đây cũng có người tới nên củi vẫn còn xót, sau khi nhóm lửa bọn họ quây quần lại cùng nhau sưởi ấm, bọn họ lại tiếp tục ngồi nói chuyện với nhau.
Trời về khuya mưa cũng dần ngớt, cả ngày đi đường cũng đã mệt mỏi nên rất nhanh chóng mấy người bọn họ dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Dù vậy nhưng nơi rừng núi hoang vu nguy hiểm rình rập, một trong số đám người bọn họ phải thức để canh chừng, ngộ nhỡ có yêu ma quỷ quái gì còn có thể đối phó.
Người canh đêm nay là Lam Thanh Bạch, tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ sâu, Lam Thanh Bạch ngồi trước đám lửa đang nhe nhóm cháy.
"Sột soạt" tiếng gì đó vang lên, Lam Thanh Bạch rút kiếm, đâm thẳng đến chỗ có tiếng đọng vang lên
"Ấy, Lam nhị công tử, là ta, là ta" Mũi kiếm cách ngực hắn chỉ vài phần, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cảm thán "Thật nhạy bén nha"
Lam Thanh Bạch thu kiếm về tra vào vỏ, Trấn Anh thấy vậy cũng tươi cười đi lại chỗ Lam Thanh Bạch, tiếp tục bắt chuyện
"Lam nhị công tử, ta tên Trấn Anh, ta xó thể gọi ngươi là Thanh Bạch được không?" Lam Thanh Bạch tiếp tục tĩnh toạ, mắt nhắm nghiền, nói ra một câu "Không"
Trấn Anh không biết xấu hổ, cười khì khì, sau đó móc ra túi mâm xôi chia cho y "Ăn lót dạ chút đi Thanh Bạch, đúng rồi, ta có thể hỏi tên huý của ngươi được không?" Đáp lại hắn, y vẫn trả lời chắc nịch một câu không, cũng không nhận mâm xôi của hắn.
Y không nhận mâm xôi của hắn, hắn lại càng lần tới, hung hăng nhét trái mâm xôi vào tay y, Lam Thanh Bạch mở mắt, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt "vô vị" sau đó ném quả mâm xôi trên tay đi
Trấn Anh mặt tiếc nuối, nói y không biết thưởng thức, sau đó tự mình ăn mâm xôi, cũng không có ý định cho y thêm một quả nào nữa
"Ta nói ngươi nghe, ngươi quá cứng ngắc rồi, ngươi xem mấy người đồng trang lứa của ngươi, ai cũng hào hoa phong nhã, suốt ngày đi chọc ghẹo hoa bướm"
Lam Thanh Bạch bày ra bộ mặt lạnh tanh, coi lời của Trấn Anh không lọt vào tai, mà y làm như vậy hắn lại càng muốn trêu chọc y
"Lam nhị công tử, cẩn thận!" Điệu bộ gấp gáp cũng hành động vô cùng thật khiến Lam Thanh Bạch tưởng có yêu ma quỷ quái tập kích, tay đặt trên chuôi kiếm "Hàn Sa" kiếm rời vỏ được 3 phần thì y nhận ra bị hắn lừa, kiếm tra vào vỏ, bày ra bộ mặt khó chịu, nói hắn vô vị rồi tiếp tục khoanh chân tĩnh toạ, không thèm để ý đến hắn nữa.
Còn Trấn Anh vẫn ngồi đó ôm bụng cười nắc nẻ, ai mà ngờ Lam nhị công tử của chúng ta dễ bị lừa đến thế, có phần hơi ngốc nhưng mà vẫn tỏ ra lãnh đạm, trong thâm tâm chắc chắn muốn đâm cho hắn vài nhát kiếm rồi.
Sau khi cười đã, hắn bò dậy, xiết túi đựng mâm xôi lại, đặt vào lòng Lam Thanh Bạch, sau đó hai tay để sau đầu, đứng dậy uể oải nói
"Không làm phiền Lam nhị công tử hành xự nữa, ta vào trong đánh một giấc trước, chỗ quả này để lại cho ngươi, ăn rất ngon đó, đừng bỏ, uổng lắm!" Nói rồi thật sự đi vào trong ngủ, Lam Thanh Bạch mở mắt nhìn hắn rồi lại nhìn chiếc túi đựng mâm xôi, mở ra lấy một quả rồi thử đưa lên miệng nhai, mắt sáng rực sau đó xiết túi lại cất trong túi càn khôn, tiếp tục tĩnh toạ trông chừng đám môn sinh.
"Trấn Anh, lần này cháu có dự định gì không?" Mới sáng sớm, Trương Uý đã cho người gọi Trấn Anh đến nói chuyện, Trấn Anh theo một đệ tử đến trại của Trương Uý, đánh cờ hàn huyên.
"Lần này ra ngoài, ta muốn theo thúc về Uyển Chi Hà, lâu rồi ta cũng không đến đó, thật sự rất nhớ" Trấn Anh tập trung nhìn bàn cờ, Trương Uý cười, quần một quân cờ đặt vào cị trí đã nhắm tới "Cháu muốn ở lại luôn Uyển Chi Hà sao ?"
Trấn Anh gãi đầu "Nếu thúc không muốn giữ ta, ta thật sự không có cách nào, đành ăn vạ thẩm thẩm a" Vợ của Trương Uý tên là Uyển Nhạc Hồ, trước mẹ của hắn cùng mẹ của Trương Quân cũng là tỷ muội tình thâm nên Trương thẩm cũng rất yêu thương hắn, có đồ ngon cũng không quên chia sẻ cho hắn, từ lúc cha mẹ hắn mất đến bây giờ, hắn vẫn chưa về thăm Trương thẩm lấy một lần, trong mòng cũng có vài phần nhớ nhung.
Trương Uý cười lớn, vuốt râu "Ta thật không có cách nào ngăn cản cháu a, đến đến, đến một nuôi cơm một, đến hai nuôi cơm hai, nhà ta cũng không tiếc cháu cái gì a"
Trương Uý trên giang hồ là một đấng nam tử hán, hết lòng vì nghĩa, lại suy nghĩ cho đại cục, rất tốt bụng, vài đệ tử trong môn là những đứa trẻ không nơi nương tựa được Trương Uý đưa về nuôi cơm dậy học nhưng khổ nỗi, Trương gia chủ lại là một tên vô cùng sợ vợ.
"Trương thẩm sức khoẻ dạo này tốt chứ ạ?" Trấn Anh đặt một quân cờ lại thu về một quân cờ, nhưng bàn cờ người có lợi thế vẫn là Trương Uý "Tốt, rất tốt, phu nhân nhà ta ngày nào cũng ăn no ngủ kĩ, cháu không cần quá lo lắng ha ha"
Hai người cứ ngồi nói chuyện phiếm với nhau như vậy, đánh cờ uống trà, còn gì thích thú hơn ?
"Chiếu tướng!" Trương Uý lớn tiếng cười sảng khoái, sau đó thu quân cờ về, Trấn Anh cũng mỉm cười
"So với thúc, tài lẻ của ta không là gì mà" Trương Uý vuốt chòm râu, "Ta biết cháu nhường ta, tên tiểu tử thúi nhà cháu"
Trấn Anh vắt hai tay ra sau đầu, tinh nghịch đáp "Ai nha, thúc chơi cờ là hay nhất, ta không dám nhường"
Trương Uý vẫn cười khoái trí, từ bên ngoài, một đệ tử bước vào
"Đệ tử bái kiến chưởng môn" Trương Uý nhìn tên đệ tử kia, ý rằng cứ nói
"Các vị chưởng môn đã chờ bên ngoài, kính mời chưởng môn tới rồi chúng ta sẽ xuất phát đến núi Càn Khung" Trương Uý đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho đệ tử kia lui xuống, sau đó nhìn Trấn Anh "Lần này đến núi Càn Khung săn đêm, ta có thể nhờ cháu đến giám sát tân đệ tử không? Nếu giao cho Trương Quân thì ta không yên tâm lắm, dù sao kĩ năng sinh tồn cùng thực lực của nó không bằng cháu"
Trấn Anh cũng đứng dậy, phủi tà áo sau đó chắp tay cung kính "Nếu thúc đã nói vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh"
Trương Uý cười lớn, tay chỉ về phía hắn, tay không chỉ lên xuống "Đành nhờ cả vào cháu rồi" Lần đi săn lần này sẽ diễn ra trong 7 ngày, sau 7 ngày mọi người sẽ tập trung về điểm hẹn, sau đó sẽ trở lại trại đã dựng sẵn này, lần lên núi Càn Khung nguy hiểm rình rập, mỗi gia tộc sẽ cử ra vài tân đệ tử đi đến đó với mục đích săn đêm, rèn luyện năng lực, đi kèm sẽ là vài đệ tử có kinh nghiệm săn đêm để giám sát cũng như chỉ đạo mọi người trong vài tình huống khẩn cấp, người có thành tích cao, con đường tu luyện sau này sẽ trải qua ít khó khăn hơn, người nào mất mạng thì cứ coi như là không đủ thực lực. Sau khi đã bàn bạc xong với Trấn Anh về việc đi săn đêm lần này, họ nhanh chóng đến địa điểm hẹn trước, các nhà đã đợi sẵn ở đó, sau khi chào hỏi, các nhà phái đệ tử ra săn đêm, mỗi nhà 6 người, 4 phái cộng lại sẽ là 24 người, thêm Trấn Anh, Trương Quân và Lam Thanh Bạch sẽ là những người giám sát.
Tất cả đoàn gồm gần 30 người xuất phát đến núi Càn Khung, tất cả sẽ không được ngự kiếm trừ phi có tình huống khẩn cấp. Từ chỗ bọn họ đến núi Càn Khung cách 30 dặm, bây giờ xuất phát thì đêm nay sẽ đến, đoàn người nhanh chóng xuất phát.
Sau nửa ngày lên đường, mấy người bọn họ đều nói chuyện rất vui vẻ, đặc biệt rất thân với Trấn Anh, con người Trấn Anh vui vẻ, phóng khoáng, rất biết cách nói chuyện nên rất nhanh đã khá thân thiết với đệ tử các nhà.
"Trương Quân, kia là Lam nhị công tử lạnh lùng của Tịch Thanh Lam Thị đó à?" Trấn Anh hai tay khoang trước ngực, huých vai vào vai Trương Quân, Trương Quân nhăn mày, khó chịu đáp "Phải, chính là y, ngươi tính giở trò gì? Ta khuyên ngươi nên tự lượng sức mình, y không phải dạng người mà ngươi có thể dễ trêu chọc đâu"
Nếu như nói mấy câu đầu thì hắn có thể bỏ qua y, nhưng sau khi Trương Quân nói "không phải dạng người có thể dễ dàng cho hắn chọc" hắn liền nổi máu liều, chạy đến khoác vai Lam Thanh Bạch
Trương Quân nói vậy mà hắn vẫn cố tình chạy đến trêu chọc y, Trương Quân chỉ biết lắc đầu ngao ngán
Có phải Trấn Anh nhà ngươi chán thở rồi đúng không?
"Lam nhị công tử, chúng ta kết bạn đi" nói một câu đầy sảng khoái, Lam Thanh Bạch mặt không cảm xúc, nhìn cánh tay đang đặt trên vai mình, lạnh lùng nói "Bỏ xuống" hai từ ngắn gọn lại mang theo một chút uy lực, Trấn Anh run lên một chút sau đó bỏ tay xuống
"Lỗ mãng, lỗ mãng rồi haha" Hắn gãi đầu, Lam Thanh Bạch liếc hắn một cái sau đó bỏ mặc hắn bước tiếp, mặc dù hắn bị y phũ nhưng vẫn mặt dày chạy theo sau lưng y, không ngừng lải nhải nhưng đáp lại hắn là một bộ mặt không chút biểu cảm.
Đến tối muộn, trời bắt đầu trở gió, gió khá mạnh cộng thêm mưa phùn, đoàn người hỗn loạn kiếm chỗ trú mưa, trời về khuya bắt đầu trở lạnh, Trương Quân hô mọi người không chạy loạn sau đó kiếm được một hang động, tất cả dừng chân trú mưa, hang động khá sâu, mọi người dính mưa nên bắt buộc cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc đồ lót trắng bên trong, may mắn trong hang có vài cành củi khô còn xót lại, chắc trước đây cũng có người tới nên củi vẫn còn xót, sau khi nhóm lửa bọn họ quây quần lại cùng nhau sưởi ấm, bọn họ lại tiếp tục ngồi nói chuyện với nhau.
Trời về khuya mưa cũng dần ngớt, cả ngày đi đường cũng đã mệt mỏi nên rất nhanh chóng mấy người bọn họ dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Dù vậy nhưng nơi rừng núi hoang vu nguy hiểm rình rập, một trong số đám người bọn họ phải thức để canh chừng, ngộ nhỡ có yêu ma quỷ quái gì còn có thể đối phó.
Người canh đêm nay là Lam Thanh Bạch, tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ sâu, Lam Thanh Bạch ngồi trước đám lửa đang nhe nhóm cháy.
"Sột soạt" tiếng gì đó vang lên, Lam Thanh Bạch rút kiếm, đâm thẳng đến chỗ có tiếng đọng vang lên
"Ấy, Lam nhị công tử, là ta, là ta" Mũi kiếm cách ngực hắn chỉ vài phần, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cảm thán "Thật nhạy bén nha"
Lam Thanh Bạch thu kiếm về tra vào vỏ, Trấn Anh thấy vậy cũng tươi cười đi lại chỗ Lam Thanh Bạch, tiếp tục bắt chuyện
"Lam nhị công tử, ta tên Trấn Anh, ta xó thể gọi ngươi là Thanh Bạch được không?" Lam Thanh Bạch tiếp tục tĩnh toạ, mắt nhắm nghiền, nói ra một câu "Không"
Trấn Anh không biết xấu hổ, cười khì khì, sau đó móc ra túi mâm xôi chia cho y "Ăn lót dạ chút đi Thanh Bạch, đúng rồi, ta có thể hỏi tên huý của ngươi được không?" Đáp lại hắn, y vẫn trả lời chắc nịch một câu không, cũng không nhận mâm xôi của hắn.
Y không nhận mâm xôi của hắn, hắn lại càng lần tới, hung hăng nhét trái mâm xôi vào tay y, Lam Thanh Bạch mở mắt, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt "vô vị" sau đó ném quả mâm xôi trên tay đi
Trấn Anh mặt tiếc nuối, nói y không biết thưởng thức, sau đó tự mình ăn mâm xôi, cũng không có ý định cho y thêm một quả nào nữa
"Ta nói ngươi nghe, ngươi quá cứng ngắc rồi, ngươi xem mấy người đồng trang lứa của ngươi, ai cũng hào hoa phong nhã, suốt ngày đi chọc ghẹo hoa bướm"
Lam Thanh Bạch bày ra bộ mặt lạnh tanh, coi lời của Trấn Anh không lọt vào tai, mà y làm như vậy hắn lại càng muốn trêu chọc y
"Lam nhị công tử, cẩn thận!" Điệu bộ gấp gáp cũng hành động vô cùng thật khiến Lam Thanh Bạch tưởng có yêu ma quỷ quái tập kích, tay đặt trên chuôi kiếm "Hàn Sa" kiếm rời vỏ được 3 phần thì y nhận ra bị hắn lừa, kiếm tra vào vỏ, bày ra bộ mặt khó chịu, nói hắn vô vị rồi tiếp tục khoanh chân tĩnh toạ, không thèm để ý đến hắn nữa.
Còn Trấn Anh vẫn ngồi đó ôm bụng cười nắc nẻ, ai mà ngờ Lam nhị công tử của chúng ta dễ bị lừa đến thế, có phần hơi ngốc nhưng mà vẫn tỏ ra lãnh đạm, trong thâm tâm chắc chắn muốn đâm cho hắn vài nhát kiếm rồi.
Sau khi cười đã, hắn bò dậy, xiết túi đựng mâm xôi lại, đặt vào lòng Lam Thanh Bạch, sau đó hai tay để sau đầu, đứng dậy uể oải nói
"Không làm phiền Lam nhị công tử hành xự nữa, ta vào trong đánh một giấc trước, chỗ quả này để lại cho ngươi, ăn rất ngon đó, đừng bỏ, uổng lắm!" Nói rồi thật sự đi vào trong ngủ, Lam Thanh Bạch mở mắt nhìn hắn rồi lại nhìn chiếc túi đựng mâm xôi, mở ra lấy một quả rồi thử đưa lên miệng nhai, mắt sáng rực sau đó xiết túi lại cất trong túi càn khôn, tiếp tục tĩnh toạ trông chừng đám môn sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.