Chương 1: Quá Khứ Tang Thương
Tư Khảo
05/10/2022
Q1 - chương 1:
Đêm nay trăng nhô cao, tròn và soi sáng,
trăng thanh gió mát, rất hợp ý thơ, Trấn Anh ngước nhìn trăng cao, cứ mãi im lặng nhìn như vậy, không biết từ khi nào, Lam Thanh Bạch đã đứng đằng sau, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
“ Trấn Anh, sao ngươi chưa chịu ngủ ?” Trấn Anh quay đầu, ngước nhìn người trước mặt, mỉm cười nói “ Thanh Bạch, ngươi chưa đi nghỉ sao?” Lam Thanh Bạch không nói gì, hắn cũng nhận ra mình chưa trả lời câu hỏi của y, mỉm cười thêm cái nữa, thở hắt ra rồi nói “ Ta chỉ mất ngủ thôi, muốn ngắm trăng ngâm thơ một lát, cũng không biết đồ bạch tạng nhà ngươi lại lui tới đây, có muốn cùng ta ngâm thơ không ?” Lam Thanh Bạch không nói gì, một tay đặt trước bụng, một tay để đằng sau, vẻ mặt nghiêm khắc như mọi ngày nhưng cũng không có ý kiến gì.
Nói về Trấn Anh, hắn là một công tử thế gia, từ bé đã giỏi kiếm pháp, lại thổi sáo rất am, mặt mũi sáng lạn, hiếu động nghịch ngợm, lại từ bé được nuông chiều nên vô cùng ngang bướng, năm hắn lên 10, gia tộc hắn bị san bằng bởi U Sơn Nhất Thị, một phái tu ma, hơn 2000 người thiệt mạng. Năm đó bại trận, cha mẹ hắn vì quá xấu hổ khi không bảo vệ được cơ nghiệp nghìn năm mà tổ tiên gầy công xây dựng mà cứa cổ tự sát, xác của cha mẹ hắn bị Nhất Minh Quyết, ma tôn của U Sơn Nhất Thị treo cổ bằng một tấm lụa dài, treo xác họ lên từ đường, nơi linh thiêng thờ phụng tổ tiên của gia tộc hắn như một chiến công, ý nói tổ tiên hắn mở to mắt ra mà xem, cơ nghiệp nghìn năm cuối cùng lại bị vùi dập dưới tay của U Sơn Nhất Thị. Tấm lụa nhuốm máu thẫm đỏ, mang theo lòng hận thù của cha mẹ hắn cùng toàn thể chúng đệ tử.
Gần sát ngày gia tộc diệt vong, hắn lên cơn sốt nặng, cha mẹ hắn đưa hắn lên rừng Thượng Nguyệt, nơi đó có một con suối nghe nói có thể trị bách bệnh, khu rừng đó được bảo hộ bởi Tịch Thanh Lam Thị , một gia tộc đứng đầu các thế gia, người được Tịch Thanh Lam Thị nhận làm đệ tử đều là trai tài gái sắc, qua một quá trình rèn luyện nghiêm khắc thì lại càng lễ lễ nghi nghi, vô cùng tài giỏi, được các thế gia tin tưởng tung hô và gửi gắm con cái lên để được bồi dưỡng. Mặc dù thoát nạn, nhưng mà hắn lại phải chịu nỗi đau mất người thân, ngày hắn trở về, cha mẹ hắn đã không còn, nơi hắn gọi là nhà cũng không còn, Ngao Sơn Trấn Thị bị tàn phá nặng nề sau trận chiến, máu chảy thành sông, nơi nào cũng thấy xác người, hôm ấy như hiểu thấu lòng hắn, bầu trời đen kịt, âm u thê lương đến đáng sợ. Khi hắn bước vào từ đường, xác cha mẹ hắn đã cứng, hắn đau đớn, run rẩy đến mức đứng không vững, ngoài trời sét sánh đì đùng, hẳn là đang xót thương cho hắn.
Từ khi hắn bước vào từ đường, chiếc khăn treo cổ cha mẹ hắn tự động đứt đoạn, xác hai vị phụ mẫu của hắn từ tư thế treo chuyển thành tư thế nằm, rồi từ từ đáp xuống sàn, Trần Anh lao đến ôm xác hai người mà khóc, trời bắt đầu đổ mưa, những cơn mưa nặng hạt trút xuống, rửa trôi máu tanh.
Sau cơn mưa ấy, hắn chôn xác cha mẹ mình trên núi Tán Hồn, quỳ ở đó 3 ngày 3 đêm chịu tang, sau đó kiệt sức mà ngất đi, khi tỉnh lại hắn đã ở Phùng Khoa Trương Thị, là một phái cũng có tiếng tăm trong đám thế gia, trưởng môn của Phùng Khoa Trương Thị là Trương Uý, huynh đệ tốt nhất của cha hắn. Còn về xác của hơn 2000 đệ tử Phùng Khoa trương Thị được các phái phân chia nhau chôn cất, coi như là lời an ủi cuối cùng dành cho họ.
Năm đó sau khi chịu tang cha mẹ, hắn được Trương Uý đưa về Phùng Khoa Trương Thị với mong muốn thay cha hắn dạy dỗ hắn nên người, chắm sóc và nuôi nấng hắn, sau khi sức khoẻ ổn định, hắn nói ra mong muốn muốn tự mình ra ngoài rèn luyện, tự học đạo, tự luyện kiếm, hắn muốn một mình sinh tồn nơi khắc nghiệt nhất, muốn trở nên thật mạnh mẽ để chờ đến ngày báo thù, và cuối cùng, chỉ sau mấy năm ngắn ngủi, hắn cũng đã thành tài.
Trở về thực tại, Trấn Anh móc bên hông chiếc sáo gỗ đưa lên miệng thổi, mắt vẫn hướng về trăng cao, tiếng sáo lúc trầm lúc bổng, lúc bi ai buồn tủi, nghe mà não lòng, Lam Thanh Bạch, hiệu Uý Thanh Quân nhẹ nhành đi lại gian chính, nhẹ nhàng ngồi xuống, hai tay đặt nhẹ lên Hàm Tị Cầm cùng Trấn anh tấu một khúc, tạo nên một thứ thanh âm tuyệt vời động lòng người, Trấn Anh quay lại nhìn Lam Thanh Bạch, hai mắt nhìn nhau, hắn cảm thấy ấm áp, ấm áp vì trên thế gian này, còn một người để hắn nương tựa, còn một nơi mà hắn coi là nhà. Đêm dài cứ thế lặng lặng trôi qua, dưới ánh trăng, hai người như hoà làm một.
*Tác phẩm đầu tay của mình nên không tránh khỏi việc xảy ra xơ xuất, mong mọi người thông cảm ạ!
Đêm nay trăng nhô cao, tròn và soi sáng,
trăng thanh gió mát, rất hợp ý thơ, Trấn Anh ngước nhìn trăng cao, cứ mãi im lặng nhìn như vậy, không biết từ khi nào, Lam Thanh Bạch đã đứng đằng sau, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
“ Trấn Anh, sao ngươi chưa chịu ngủ ?” Trấn Anh quay đầu, ngước nhìn người trước mặt, mỉm cười nói “ Thanh Bạch, ngươi chưa đi nghỉ sao?” Lam Thanh Bạch không nói gì, hắn cũng nhận ra mình chưa trả lời câu hỏi của y, mỉm cười thêm cái nữa, thở hắt ra rồi nói “ Ta chỉ mất ngủ thôi, muốn ngắm trăng ngâm thơ một lát, cũng không biết đồ bạch tạng nhà ngươi lại lui tới đây, có muốn cùng ta ngâm thơ không ?” Lam Thanh Bạch không nói gì, một tay đặt trước bụng, một tay để đằng sau, vẻ mặt nghiêm khắc như mọi ngày nhưng cũng không có ý kiến gì.
Nói về Trấn Anh, hắn là một công tử thế gia, từ bé đã giỏi kiếm pháp, lại thổi sáo rất am, mặt mũi sáng lạn, hiếu động nghịch ngợm, lại từ bé được nuông chiều nên vô cùng ngang bướng, năm hắn lên 10, gia tộc hắn bị san bằng bởi U Sơn Nhất Thị, một phái tu ma, hơn 2000 người thiệt mạng. Năm đó bại trận, cha mẹ hắn vì quá xấu hổ khi không bảo vệ được cơ nghiệp nghìn năm mà tổ tiên gầy công xây dựng mà cứa cổ tự sát, xác của cha mẹ hắn bị Nhất Minh Quyết, ma tôn của U Sơn Nhất Thị treo cổ bằng một tấm lụa dài, treo xác họ lên từ đường, nơi linh thiêng thờ phụng tổ tiên của gia tộc hắn như một chiến công, ý nói tổ tiên hắn mở to mắt ra mà xem, cơ nghiệp nghìn năm cuối cùng lại bị vùi dập dưới tay của U Sơn Nhất Thị. Tấm lụa nhuốm máu thẫm đỏ, mang theo lòng hận thù của cha mẹ hắn cùng toàn thể chúng đệ tử.
Gần sát ngày gia tộc diệt vong, hắn lên cơn sốt nặng, cha mẹ hắn đưa hắn lên rừng Thượng Nguyệt, nơi đó có một con suối nghe nói có thể trị bách bệnh, khu rừng đó được bảo hộ bởi Tịch Thanh Lam Thị , một gia tộc đứng đầu các thế gia, người được Tịch Thanh Lam Thị nhận làm đệ tử đều là trai tài gái sắc, qua một quá trình rèn luyện nghiêm khắc thì lại càng lễ lễ nghi nghi, vô cùng tài giỏi, được các thế gia tin tưởng tung hô và gửi gắm con cái lên để được bồi dưỡng. Mặc dù thoát nạn, nhưng mà hắn lại phải chịu nỗi đau mất người thân, ngày hắn trở về, cha mẹ hắn đã không còn, nơi hắn gọi là nhà cũng không còn, Ngao Sơn Trấn Thị bị tàn phá nặng nề sau trận chiến, máu chảy thành sông, nơi nào cũng thấy xác người, hôm ấy như hiểu thấu lòng hắn, bầu trời đen kịt, âm u thê lương đến đáng sợ. Khi hắn bước vào từ đường, xác cha mẹ hắn đã cứng, hắn đau đớn, run rẩy đến mức đứng không vững, ngoài trời sét sánh đì đùng, hẳn là đang xót thương cho hắn.
Từ khi hắn bước vào từ đường, chiếc khăn treo cổ cha mẹ hắn tự động đứt đoạn, xác hai vị phụ mẫu của hắn từ tư thế treo chuyển thành tư thế nằm, rồi từ từ đáp xuống sàn, Trần Anh lao đến ôm xác hai người mà khóc, trời bắt đầu đổ mưa, những cơn mưa nặng hạt trút xuống, rửa trôi máu tanh.
Sau cơn mưa ấy, hắn chôn xác cha mẹ mình trên núi Tán Hồn, quỳ ở đó 3 ngày 3 đêm chịu tang, sau đó kiệt sức mà ngất đi, khi tỉnh lại hắn đã ở Phùng Khoa Trương Thị, là một phái cũng có tiếng tăm trong đám thế gia, trưởng môn của Phùng Khoa Trương Thị là Trương Uý, huynh đệ tốt nhất của cha hắn. Còn về xác của hơn 2000 đệ tử Phùng Khoa trương Thị được các phái phân chia nhau chôn cất, coi như là lời an ủi cuối cùng dành cho họ.
Năm đó sau khi chịu tang cha mẹ, hắn được Trương Uý đưa về Phùng Khoa Trương Thị với mong muốn thay cha hắn dạy dỗ hắn nên người, chắm sóc và nuôi nấng hắn, sau khi sức khoẻ ổn định, hắn nói ra mong muốn muốn tự mình ra ngoài rèn luyện, tự học đạo, tự luyện kiếm, hắn muốn một mình sinh tồn nơi khắc nghiệt nhất, muốn trở nên thật mạnh mẽ để chờ đến ngày báo thù, và cuối cùng, chỉ sau mấy năm ngắn ngủi, hắn cũng đã thành tài.
Trở về thực tại, Trấn Anh móc bên hông chiếc sáo gỗ đưa lên miệng thổi, mắt vẫn hướng về trăng cao, tiếng sáo lúc trầm lúc bổng, lúc bi ai buồn tủi, nghe mà não lòng, Lam Thanh Bạch, hiệu Uý Thanh Quân nhẹ nhành đi lại gian chính, nhẹ nhàng ngồi xuống, hai tay đặt nhẹ lên Hàm Tị Cầm cùng Trấn anh tấu một khúc, tạo nên một thứ thanh âm tuyệt vời động lòng người, Trấn Anh quay lại nhìn Lam Thanh Bạch, hai mắt nhìn nhau, hắn cảm thấy ấm áp, ấm áp vì trên thế gian này, còn một người để hắn nương tựa, còn một nơi mà hắn coi là nhà. Đêm dài cứ thế lặng lặng trôi qua, dưới ánh trăng, hai người như hoà làm một.
*Tác phẩm đầu tay của mình nên không tránh khỏi việc xảy ra xơ xuất, mong mọi người thông cảm ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.