Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 35: Chờ đợi Thánh chỉ.
Ảm Hương
08/05/2014
Một bức tranh thêu chân dung tinh xảo, mỹ lệ phải hao tốn thời gian mấy tháng mới có thể hoàn thành, nhưng Thường Hy không có nhiều thời gian như vậy, cho nên hôm nay nàng chỉ thêu một bức tranh thêu thu nhỏ, màu sắc cũng không thể được hoàn mỹ. Nhưng mặc dù là như thế, thời điểm bức tranh thêu được hoàn thành thì bên kia, tuyển chọn cũng kết thúc đã lâu.
Không thể không nói Thường Hy quả thực là một nữ nhân rất thông minh, nàng hiểu được lựa chọn đối tượng là Hoàng quý phi thì cho dù thời gian thêu kéo dài, mọi người có bất mãn trong lòng nhưng cũng không dám dễ dàng nói ra khỏi miệng. Ngay cả Mị phi cũng phải lặng lẽ chờ đợi, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn về phía Thường Hy, ánh mắt thâm thúy mà tối tăm khiến cho người ta không dám tới gần.
Thường Hy cắt xong sợi chỉ cuối cùng, đứng dậy lấy bức tranh thêu từ trên giá xuống, cúi đầu quét mắt một cái, lúc này mới nhấc chân đi tới, hạ thấp đầu dùng hai tay cung kính dâng bức tranh thêu lên. Cung nữ bên cạnh Hoàng quý phi lập tức đi xuống nhận lấy, sau đó xoay người dâng lên.
Hoàng quý quy đưa tay tiếp nhận, ngắm nhìn, chợt cảm thấy kinh ngạc. Ba vị tần phi vây quanh chỉ thấy trên nền vải gấm trân phẩm là khuôn mặt mỉm cười của Hoàng quý phi đang nhìn về phía trước, trân trâu trên đầu không biết làm thế nào mà thêu thành, mỗi viên đều tròn trịa lấp lánh, trong sáng thuần khiết, hết sức giống thật, khiến cho người ta có cảm giác rằng mấy viên trân trâu này sẽ ngay lập tức mà rơi ra khỏi bức tranh. Sợi tóc đen kia dùng loại tơ chỉ đen tuyền, khiến cho tóc so le rõ ràng, tầng tầng lớp lớp. Nhưng khiến người ta thu hút nhất chính là cặp mắt kia, như một bút mà vẽ thành, đường kim tinh mịn tràn đầy khuynh hướng cảm xúc, mỗi một mũi kim đều mượt mà, đều đặn. Đặc biệt nhất là đôi con ngươi đen láy kia, giống như có thể nhìn ra từ đó một loại ánh sáng mị hoặc, hấp dẫn lòng người.
Mặc dù màu sắc dùng rất đơn giản, nhưng cả bức tranh thêu lại làm nổi bật được từ Hoàng quý phi khí thế cao quý, phong thái hoa lệ, làm người ta chỉ nhìn một lần là khó quên. Bốn người nhìn bức tranh thêu đều không nó lên lời. Hoàng quý phi khuôn mặt nở nụ cười, nhìn Thường Hy nói: “Không nghĩ tới ngươi xem ra thực có bản lĩnh này, duy nhất chưa hoàn thiện chính là quá nhỏ. Nhưng thời gian ngắn như vậy, cũng thật là khó khăn cho ngươi!”
“Đúng vậy a, hôm nay quả thực là được mở rộng tầm mắt rồi, không ngờ Đỉnh Nguyệt quốc vẫn còn truyền nhân của loại tranh thêu này!” Mị phi che miệng cười nói, nhưng trong nhãn tình không có bất cứ chút ý cười nào. Mẫn phi chậc chậc hai tiếng, cúi đầu thở dài nói: “Thật là khiến người khác đại khai nhãn giới. Thứ trân bảo gì chúng ta cũng đã từng thấy qua, nhưng cứ như vậy một bộ ảnh thêu lại làm người ta sợ hãi, quả nhiên thật đúng là vô cùng khéo tay!”
Kính phi chỉ cười mà không nói, cũng không nhìn Thường Hy một cái, lại ngồi trở xuống.
Cách bình phong, mấy vị Hoàng tử ngược lại có chút ngạc nhiên nhìn bức tranh thêu, còn Tiêu Vân Trác mặt không đổi sắc ngồi yên lặng nơi đó, từ trong khe hở rõ ràng thấy được vẻ mặt thả lỏng của Thường Hy. Nàng chỉ sợ sẽ lạc tuyển cho nên mới không ngừng cố gắng như vậy? Cũng đúng, trên thế gian này làm gì có nữ nhân nào không tham mộ hư vinh, nàng sao có thể ngoại lệ?
Nhưng… nàng cơ trí như vậy, trái lại rất hợp với khẩu vị của hắn.
Hoàng quý phi thu hồi bức tranh thêu, nhìn mọi người trong đại điện, khẽ mỉm cười nói: “Tranh thêu hôm nay bổn cung cùng với ba vị nương nương đều đã xem qua, các ngươi đều quay chở về đợi thánh chỉ đi, chờ Hoàng thượng xem xong sẽ có ý chỉ tuyên xuống!”
Không thể không nói Thường Hy quả thực là một nữ nhân rất thông minh, nàng hiểu được lựa chọn đối tượng là Hoàng quý phi thì cho dù thời gian thêu kéo dài, mọi người có bất mãn trong lòng nhưng cũng không dám dễ dàng nói ra khỏi miệng. Ngay cả Mị phi cũng phải lặng lẽ chờ đợi, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn về phía Thường Hy, ánh mắt thâm thúy mà tối tăm khiến cho người ta không dám tới gần.
Thường Hy cắt xong sợi chỉ cuối cùng, đứng dậy lấy bức tranh thêu từ trên giá xuống, cúi đầu quét mắt một cái, lúc này mới nhấc chân đi tới, hạ thấp đầu dùng hai tay cung kính dâng bức tranh thêu lên. Cung nữ bên cạnh Hoàng quý phi lập tức đi xuống nhận lấy, sau đó xoay người dâng lên.
Hoàng quý quy đưa tay tiếp nhận, ngắm nhìn, chợt cảm thấy kinh ngạc. Ba vị tần phi vây quanh chỉ thấy trên nền vải gấm trân phẩm là khuôn mặt mỉm cười của Hoàng quý phi đang nhìn về phía trước, trân trâu trên đầu không biết làm thế nào mà thêu thành, mỗi viên đều tròn trịa lấp lánh, trong sáng thuần khiết, hết sức giống thật, khiến cho người ta có cảm giác rằng mấy viên trân trâu này sẽ ngay lập tức mà rơi ra khỏi bức tranh. Sợi tóc đen kia dùng loại tơ chỉ đen tuyền, khiến cho tóc so le rõ ràng, tầng tầng lớp lớp. Nhưng khiến người ta thu hút nhất chính là cặp mắt kia, như một bút mà vẽ thành, đường kim tinh mịn tràn đầy khuynh hướng cảm xúc, mỗi một mũi kim đều mượt mà, đều đặn. Đặc biệt nhất là đôi con ngươi đen láy kia, giống như có thể nhìn ra từ đó một loại ánh sáng mị hoặc, hấp dẫn lòng người.
Mặc dù màu sắc dùng rất đơn giản, nhưng cả bức tranh thêu lại làm nổi bật được từ Hoàng quý phi khí thế cao quý, phong thái hoa lệ, làm người ta chỉ nhìn một lần là khó quên. Bốn người nhìn bức tranh thêu đều không nó lên lời. Hoàng quý phi khuôn mặt nở nụ cười, nhìn Thường Hy nói: “Không nghĩ tới ngươi xem ra thực có bản lĩnh này, duy nhất chưa hoàn thiện chính là quá nhỏ. Nhưng thời gian ngắn như vậy, cũng thật là khó khăn cho ngươi!”
“Đúng vậy a, hôm nay quả thực là được mở rộng tầm mắt rồi, không ngờ Đỉnh Nguyệt quốc vẫn còn truyền nhân của loại tranh thêu này!” Mị phi che miệng cười nói, nhưng trong nhãn tình không có bất cứ chút ý cười nào. Mẫn phi chậc chậc hai tiếng, cúi đầu thở dài nói: “Thật là khiến người khác đại khai nhãn giới. Thứ trân bảo gì chúng ta cũng đã từng thấy qua, nhưng cứ như vậy một bộ ảnh thêu lại làm người ta sợ hãi, quả nhiên thật đúng là vô cùng khéo tay!”
Kính phi chỉ cười mà không nói, cũng không nhìn Thường Hy một cái, lại ngồi trở xuống.
Cách bình phong, mấy vị Hoàng tử ngược lại có chút ngạc nhiên nhìn bức tranh thêu, còn Tiêu Vân Trác mặt không đổi sắc ngồi yên lặng nơi đó, từ trong khe hở rõ ràng thấy được vẻ mặt thả lỏng của Thường Hy. Nàng chỉ sợ sẽ lạc tuyển cho nên mới không ngừng cố gắng như vậy? Cũng đúng, trên thế gian này làm gì có nữ nhân nào không tham mộ hư vinh, nàng sao có thể ngoại lệ?
Nhưng… nàng cơ trí như vậy, trái lại rất hợp với khẩu vị của hắn.
Hoàng quý phi thu hồi bức tranh thêu, nhìn mọi người trong đại điện, khẽ mỉm cười nói: “Tranh thêu hôm nay bổn cung cùng với ba vị nương nương đều đã xem qua, các ngươi đều quay chở về đợi thánh chỉ đi, chờ Hoàng thượng xem xong sẽ có ý chỉ tuyên xuống!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.