Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 198

Ảm Hương

11/05/2014

Đây là lần đầu tiên Thường Hy nhìn thấy Sở Tự Nguyên, cùng với Mị phi có một hai phần giống nhau, chẳng qua là đôi mắt kia làm cho người ta nhìn đã có cảm thấy có chút phù hoa, làm việc không đến nơi đến chốn. Cũng chỉ có người như vậy mới dám chiếm đất dưới chân thiên tử.

“… Mảnh đất này vốn là sản nghiệp của Tấn vương gia dưới thời tiên đế, sau đó Tấn vương gia ham mê bài bạc đến nỗi táng gia bại sản, mảnh đất này đến cuối cùng được bán cho nhà thảo dân. Lúc ấy cha thảo dân tốn năm ngàn lượng bạc thay Tấn vương gia trả nợ, Tấn vương gia liền đem mảnh đất này gán nợ cho nhà thảo dân. Chẳng qua đây là một khối đất hoang, cũng từng thử gieo chút hạt giống trên đó nhưng sản lượng thu hoạch được quá thấp, gặp phải năm hạn hán tai ương thì ngay cả hạt giống cũng không thu được cho nên gia phụ mới tùy ý để cho nó biến thành đất hoang. Chẳng qua là thảo dân không nghĩ đến tiểu công gia lại cư nhiên hoành hành ngang ngược như vậy, đả thương người làm nhà thảo dân, dùng vũ lực chiếm đất, hôm nay còn bức bách thảo dân giao ra khế đất, mấy lần không được còn uy hiếp cả nhà thảo dân. Cha thảo dân hai ngày trước ra cửa còn bị người ta phục kích bắt xuống xe ngựa, nếu không phải được Liệt thị vệ của Thái tử gia vừa đúng lúc bắt gặp, trượng nghĩa ra tay cứu giúp thì chỉ sợ tính mạng cha thảo dân khó bảo toàn. Bọn họ đã khai là tiểu công gia sai người làm như thế vì muốn chiếm khế đất nhà thảo dân. Nhà thảo dân mặc dù chỉ là dân chúng bình thường nhưng là giữa thanh thiên bạch nhật, lại dưới chân thiên tử, há có thể để cho hạng người hung ác này hoành hành? Vì vậy một nhà thảo dân thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, lúc này mới đánh trống kêu oan, kính xin Hoàng thượng chủ trì công đạo!” Ngu Thụy Lân cứng cỏi nói, thần sắc quật cường, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn Sở Tự Nguyên không có một tia e ngại, một bộ thái độ kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục!

Sắc mặt Thường Hy cả kinh, Sở Tự Nguyên thế nhưng ép buộc cha nàng? Nàng thế nào một chút tin tức cũng không biết? Nghĩ tới đây liền quên không để ý gì cả, một bước chạy xuống đài ngồi xổm xuống bên cạnh Ngu thụy Lân hỏi: “Đại ca, cha như thế nào? Có bị thương hay không?”

Câu hỏi của Thường Hy mang theo nồng đậm quan tâm chân thật, trong mắt mơ hồ phiếm lệ quang, một đôi tay nắm lại thật chặt, thế nào cũng không nghĩ tới Sở Tự Nguyên lại dám to gan như vậy. Nói gì thì nói, ở trong cung nàng cũng là người của Thái tử, hắn thế nhưng lại dám phục kích cha nàng, lời tuy là hỏi Ngu Thụy Lân nhưng cặp mắt ngùn ngụt lửa giận lại dùng sức bắn về phía Sở Tự Nguyên, hận không thể trừng ra hai cái động lớn trên người hắn.

Minh tông vốn là có chút nghi ngờ chuyện này, lúc trước nghe được tin báo đó còn sợ là do Thái tử đứng sau điều khiển, nhưng giờ phút này trông thấy vẻ mặt kích động như vậy của Thường Hy, ánh mắt mơ hồ áp chế lửa giận kia cũng không phải nói giả là giả được, trong lòng từ từ có mấy phần so đo.

Ngu Thụy Lân đưa tay cầm tay Thường Hy, trấn an nàng nói: “Muội yên tâm, phụ thân không có gì đáng ngại, chỉ là có điểm bị kinh sợ, thật may có Liệt thị vệ ra tay cứu giúp, nếu không huynh muội chúng ta không biết có còn được trông thấy phụ thân hay không nữa rồi!”

Thường Hy nghe vậy thì lệ tràn đầy vành mắt, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Minh tông, nức nở nói: “Cầu xin Hoàng thượng làm chủ cho nhà nô tỳ. Phụ thân nô tỳ từ trước đến nay không phải là người không nói lý, nếu như tiểu công gia hảo hảo chịu thương lượng một phen, phụ thân của nô tỳ xem chừng cũng có thể đồng ý mà buông tay một khối đất hoang. Mà phụ thân của nô tỳ trời sinh tính hào phóng, mảnh đất ấy cũng không để vào trong mắt, ngay cả khi đưa không cho người cũng có thể. Nhưng là tiểu công gia ỷ thế hoành hành, lại ở giữa ban ngày ban mặt ép buộc dân chúng, chiếm đoạt gia sản, hành động ấy thật khiến người ta tức giận không chịu nổi. Dưới chân thiên tử chiếm đoạt đất, từ trước đến nay Hoàng thượng vốn nghiêm cấm việc này, tiểu công gia chính là mắc tội phản nghịch, coi rẻ quốc pháp, miệt thị hoàng uy, kính xin Hoàng thượng cho nhà nô tỳ một cái công đạo.”



Thường Hy một phen thật sự là đã nói trúng tim đen, mở miệng liền nhắc đến quốc pháp, từng câu từng chữ bi thiết, nghe thấy mà người người động dung, lập tức sinh ra tức giận. Vốn là nàng không có tính toán thật sẽ cho Sở Tự Nguyên một kết cục như thế nào, chẳng qua là thông qua chuyện này hy vọng Hoàng thượng biết được Sở gia làm ác, đối với Mị phi sẽ sinh ra lòng đề phòng, nhưng là vừa nghe được chuyện tính mạng cha nàng suýt treo lơ lửng, Thường Hy liền lập tức không muốn nương tay, hôm nay nhất định phải khiến Sở gia trả giá đắt.

Chương Tứ Thần thấy thời cơ đã đến vội mở miệng nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm đó thảo dân vừa vặn cùng ngồi xe với Ngu bá phụ, thật bị kinh sợ đến giật mình. Ghê tởm hơn chuyện Sở gia ép buộc dân chúng giữa ban ngày ban mặt đó là bọn họ còn ra oai hống hách, còn nói cái gì mà một câu của Sở gia bọn họ ở Vân Đô cũng có thể đập một cái hố, muốn lấy một cái mạng dễ như trở bàn tay, chính là ở ngoài đường phố muốn lấy mạng của bá phụ cũng không có người nào dám lên tiếng. Những lời như thế đó chính là miệt thị luật pháp, thiên hạ này là thiên hạ của Tiêu gia, khi nào thì đã trở thành của Sở gia bọn họ?”

Sở Tự Nguyên đứng một bên đã sớm sợ đến xanh mặt, cả người Anh quốc công run rẩy dữ dội, chỉ vào Chương Tứ thần nói: “Nói hươu nói vượn! Sở gia đối với Hoàng thượng một mực trung thành, có nhật nguyệt chứng giám, há có thể cho phép bọn người các ngươi tùy ý vu tội?” Nói tới chỗ này Anh quốc công vung vạt áo lên quỳ ở trước đại điện, nhìn Hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, những thứ dân đen này chính là miệng nói cuồng ngôn, tùy ý vu tội cho Sở gia, không thể tha thứ! Sở gia đối với Hoàng thượng là trung thành tuyệt đối, không bao giờ làm những loại chuyện này, kính xin Hoàng thượng minh xét!”

Mị phi quả thật là không biết chút nào, chuyện mới vừa rồi khiến bà ta bị kinh sợ cho nên lúc này còn chưa có phản ứng lại. Nhưng sau khi nghe đại ca mở miệng, Mị phi nhất thời tỉnh táo lại, quỳ gối tiến lên lôi kéo vạt áo Minh tông, khóc lóc kể lể: “Hoàng thượng, kể từ khi thần thiếp vào cung vẫn là luôn luôn cẩn thận, không dám có một chút tâm tư thứ hai nào đối với Hoàng thượng, Sở gia nhà thần thiếp cũng vì Hoàng thượng mà lập bao công lao, ngài không thể chỉ vì mấy lời nói của bọn dân đen này mà cho rằng Sở gia có rắp tâm gì. Không biết chừng là vì Ngu Thượng nghi muốn trả thù bổn cung mà cố ý dựng ra sự việc như vậy. Cháu của thần thiếp mặc dù có lỗ mãng một chút nhưng nhất định sẽ không làm ra chuyện tình to gan lớn mật loại này, xin Hoàng thượng minh giám!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan cúi đầu không nói, nhưng là trong mắt lại lóe lên vài tia ánh sáng. Chuyện này thật khả nghi, Sở Tự Nguyên này còn có chút đầu óc cho nên sẽ không cố tình đi làm chuyện tình ngu xuẩn này chứ? Nhưng vẻ mặt của Thường Hy cũng không giống là giả, nếu dám nói trên đại điện như vậy thì Ngu lão gia chắc hẳn là đã bị tập kích rồi, Liệt Phong cũng khẳng định là đã cứu người. Vấn đề là tại sao Sở Tự Nguyên lại đi làm chuyện này đây? Thật là cổ quái!

Nghĩ tới đây hắn quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác một cái, chỉ thấy Tiêu Vân Trác vẫn lạnh lùng tựa hồ đối với chuyện trước mặt là không hề để ý. Ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan khẽ rũ xuống, cục diện tối nay thật là phức tạp, không uổng công hắn tới một chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook